Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

95 1006

Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần

(Đang ra)

Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần

Kitagawa Nikita

Bị mắc kẹt trong một vòng lặp tử thần vô tận, cậu phải trải qua nỗi đau thể xác và sự bào mòn tinh thần hết lần này đến lần khác. Thứ duy nhất giữ cho cậu không sụp đổ chính là ngọn lửa căm hận cháy b

3 13

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

66 790

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

(Đang ra)

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

Gozen no ryokucha

Không hề hay biết rằng người mà mình đang tâm sự lại chính là crush đang giấu mặt, Minato cứ thế kể hết về tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng, khiến cô ấy đỏ mặt bối rối! Và thế là, một câu chuyện

2 11

Nữ phản diện trở về từ diệt vong: Tái sinh trong thân xác tiểu thư quý tộc đoản mệnh

(Đang ra)

Nữ phản diện trở về từ diệt vong: Tái sinh trong thân xác tiểu thư quý tộc đoản mệnh

Ieba Teiku

Giờ đây, khi tái sinh thành ác nữ khét tiếng đã rơi xuống tận đáy, tôi—vốn là một chàng trai trẻ—quyết định viết lại số phận bi thảm của cô ấy.”**

2 9

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

70 873

Volume 4 - Chương 2, phần 1

Một khi đã quyết cái gì rồi thì nhất định sẽ làm, đó chính là con người của Sakakibara Marika. Tranh thủ giờ ra chơi, tôi đi lang thang không mục đích ở tầng của mấy đứa năm nhất. 

Mặc kệ xung quanh toàn là ánh nhìn tò mò, tôi quyết bơ sạch và giữ lòng quyết tâm vững chắc của mình. Từ khi vào cao trung đến giờ, tôi thuộc vào hội “Câu lạc bộ về nhà”, thành ra cơ hội tiếp xúc với đám đàn em này chắc chỉ vào mấy dịp hiếm hiếm như ủy ban, đại hội thể thao hay lễ hội văn hóa là cùng.

Nói thật thì chả có đứa nào là tôi có mối quan hệ đặc biệt sâu sắc cả. Nhưng mà dù có vậy đi nữa thì đi lang thang lát chắc hên xui cũng sẽ gặp được một hai đứa gì quen mặt. Trong khi suy nghĩ tôi còn đang lang thang thì…

“Ủa, không phải tiền bối Sakakibara đây à?”

Ở trong góc hành lang có giọng nói vang lên.

“Ồ, đây rồi đây rồi, cuối cùng cũng tìm được một đứa nhờ được”

“Hở, sao vậy chị? Chị tìm ai ở đây ạ?”

“Đoán chuẩn luôn rồi đó Kana em”

Con bé có vóc dáng cao hơn tôi và đôi mắt hơi xếch tỏa ra phong thái giống thần hồ ly Inari này tên là Sugibuchi Kana. Một trong những đàn em của tôi hồi tôi còn trong CLB Điền Kinh thời sơ trung.

Hồi còn học sơ trung thì mấy chị em trong câu lạc bộ cũng chơi thân với nhau lắm, Kana cũng là một phần trong nhóm đó. Mà nhìn nhỏ như này thì chắc cũng đoán ra nó chẳng phải kiểu đàn em ngoan ngoãn, lễ phép gì cho cam, mà giống như mấy đứa em nghịch ngợm, cá biệt hay rủ cả bọn chơi ngu ấy.

Con bé lại chọn chui vô cái trường có cái đầu vào như có như không và nổi tiếng với mớ quy định “quá tự do” như trường tôi thì chắc điểm hạnh kiểm của nó thế nào, không nói cũng tự biết.

Mà, có khi như thế mà tôi với con bé lại hợp nhau chăng?

Nói mới nhớ, hồi sơ trung tôi cũng thuộc dạng khờ khờ chứ không giỡn, nếu mà đo theo tiêu chuẩn xã hội về “nữ tính” thì chắc tôi hồi trước còn không bằng 1/4 so với bây giờ quá… Mà thôi, dẹp chuyện đó qua một bên đi!

“Ể, không lẽ… tiền bối định xin vô đội điền kinh ở cao trung nhưng lại nghĩ bây giờ xin thì lại ngại quá nên đành phải đến tận đây nhờ em lo liệu hộ hảaaa? Có phải là kiểu vậy không chị? Thôi hết cách rồi ha, đã là đàn chị thân thiết với em rồi thì đành phải giúp thôi haaaa”

“Đầu óc em chắc khéo dựng được cả phim dài tập rồi đó. Với lại năm sau chị mày thi đại học rồi mà bây giờ mới bắt đầu vào câu lạc bộ thì làm ăn được gì chứ?”

“Thì vui mà!”

Con bé Kana còn cao hơn cả Natsumi và vượt mốc 170cm, vậy nên khi nhỏ dang rộng hai tay ra, đứng trước nó mà tôi cứ cảm thấy như đang nhìn một con công xòe đuôi ra trước mắt mình vậy.

“Chạy vui thì em tự đi mà chạy xung quanh đây đi!”

Tôi chống hai tay lên hông rồi nói dứt khoát, con bé Kana lập tức xụ mặt nhìn chán đời vô cùng.

“Thế còn Kana dạo này sao rồi, có đang sống đàng hoàng không đó? Không gây hấn với ai đó chứ?”

“Hảaa!? Bộ senpai là mẹ của em chắc? Người cũ thì cũng đừng bận tâm tới chuyện bây giờ nữa chứ! Làm ơn tha cho em đi mà! … nhưng lâu lâu cũng nhớ ghé thăm em nhe, hì hì”

“Đúng là cái tuổi nổi loạn mà…”

Con bé ngước nhìn tôi với đôi mắt cún con rồi từ từ tiến lại gần, tôi lập tức búng bẹp một cái vào trán con bé. Nó bật ra một tiếng “gya-fun” rồi lùi lại. Mà gya-fun là cái gì nữa vậy trời…

“Nhưng mà giờ ngoài chuẩn bị thi thì chị cũng bận làm thêm mất rồi, chịu thôi biết sao giờ~”

“À vậy hả, tiếc ghê. Nhưng mà tiện đây hỏi luôn, chị làm thêm ở đâu vậy? Không lẽ là maid café sao!?”

“Nghĩ cái gì vậy chứ? Bộ em thấy chị hợp với mấy cái đó hả?”

“Ừm… nếu là senpai thì chắc cũng… tạm tạm đó chớ, hơn cả mức ‘không tệ’ chứ bộ”

Kana dùng hai tay tạo thành một cái khung vuông như máy ảnh rồi đưa mắt nhìn tôi qua đó, tôi chỉ lắc đầu rồi bảo “Không đời nào”. Chắc chỉ có mấy đứa bánh bèo mới hợp làm những chỗ đó thôi.

“Chị làm ở quán ăn gia đình bình thường thôi. Mà chị mày cũng có khiếu tiếp khách phết chứ đùa, mới nửa năm mà đã lên rank B luôn rồi nè.”

Tôi đặt tay lên ngực rồi bày ra vẻ mặt tự mãn.

“Hả… cái đó… dữ dội lắm hả chị?”

“Tất nhiên là dữ dội rồi! Cả quản lý chị cũng nói ‘lần đầu tôi thấy người thăng tiến nhanh như vậy đó, Sakakibara!’ cơ mà!”

“Sao chị lại tự hào khi bán mình cho tư bản vậy chứ…”

Gừ… cái đồ con nít chưa trải sự đời…

Mà giờ đứng đây cãi tay đôi với nó thì cũng không ra dáng người lớn là bao, thế nên tôi vào thẳng vấn đề luôn.

“Kana nè, em có biết ai tên Shukumine không vậy?”

Họ của con bé này thì khá hiếm thấy, nên tôi cũng hỏi với tâm thế “biết được thì tốt, không biết cũng không sao”.

“Haru ấy hả? Nếu là cậu ta thì mới nãy em còn thấy luẩn quanh đây mà…”

Kana hơi đảo mắt nhìn xung quanh rồi khựng lại như thấy ai đó, con bé nhón chân lên vẫy tay rồi hét lớn.

“À, kia rồi, êeeeeee!”

Ặc… mày làm vậy chết chị rồi em ơi!

Dự kiến ban đầu của tôi chỉ là nhờ người quen chỉ giúp coi mặt mũi con bé Haru này trông như nào thôi, mà chưa kịp bịt miệng nó đã la cả dãy biết hết rồi.

“Sao vậy sao vậy~?”

Con bé nghe tên mình liền lạch bạch chạy đến, vóc dáng nhìn còn nhỏ hơn lúc đứng từ xa nữa, có lẽ là khoảng 150cm. Tóc mái của nhỏ được kẹp lên bằng mấy cái kẹp ánh kim, khi di chuyển chúng cũng tung tăng nhảy theo. Trông dễ thương kiểu như sóc con hay hamster vậy.

“À thì… chị tên là—”

“EHHHHHHH-!”

Đã vậy con bé này còn biết tôi nữa chứ! Haru phấn khích nhảy cẩng lên nắm lấy tay tôi, hai mắt sáng rực. Gì, gì vậy nè trời!?

“Đây chẳng phải là chị Sakakibara ở năm hai sao~! Sao chị lại ở đây dợ!?”

“Chị ấy tới tìm bà đó”

“Ểeee!? Thiệt hả!”

Ặc, tụi năm nhất sao đứa nào cũng tràn đầy năng lượng hết vậy!

Căng quá đi, sao mình lại bị lấn át bởi mấy đứa này vậy trời!? Lạnh thế kia mà đứa nào cũng không mặc quần tất. Chơi chân trần với cả váy ngắn luôn chứ… kinh thật…

“Ủa khoan, em biết chị á?”

“Tất nhiên là biết chứ ạ! Em follow Instagram của chị mà lại! Không chỉ follow mà ngày nào em cũng vào soi từng cái luôn cơ! Nhưng mà bản thật ngoài đời còn đỉnh chóp hơn á chớ!! Mặt chị nhỏ xíu, mắt lại còn to tròn nữa cơ!!”

“Ể? Chị mà cũng có fan á?”

“Có chứ có chứ! Sao lại không được! Thi thoảng em còn bám theo Kana vào lớp học của chị nữa đó! Em hay lén nhìn chị lắm luôn! Ủa… sao mà nghe giống stalker vậy…? Trời ơi em có kì quá hong vậy!? Chị có đừng ghét em nha, năn nỉ á!”

“Ahaha, chị có thấy ghét gì đâu mà.”

Chỉ là… tự dưng mình có linh cảm xấu. Không biết tại sao nữa…

Kana đột nhiên từ phía sau ôm chầm lấy Haru-chan rồi nói cái giọng dịch vụ như đang giới thiệu món “best-seller” trong menu tháng này.

“Con nhỏ này nó mê chị thiệt đó senpai! Nhìn đây nè!”

Kana xoay Haru một vòng, dây ruy băng cột nơ trắng mà Haru đang đeo phía sau đầu khẽ bay phấp phới ngang qua mắt tôi.

“Cái đó là…”

“Giống hệt cái nơ mà chị hay xài còn gì nữa.”

Cả kiểu tóc cũng là một trong mấy kiểu mà tôi từng đăng lên Instagram...

“Ai kêu bà làm mấy chuyện này vậy chứ? Quê quá đi à… tui sẽ chết vì xấu hổ mất…”

Haru đấm nhẹ vào người Kana liên tục, sau đó vẫy vẫy tay như đang quạt mát cho bản thân. Đến cả tai con bé cũng đỏ ửng hết cả lên.

“Ể, có sao đâu mà, chị lại vui khi có người bắt chước cách ăn mặc của mình đó chứ”

“Không không không không không… Em xin lỗi chị, em thiệt tình xin lỗi chị!”

Cái cảm giác được đàn em hâm mộ như này, tự nhiên thấy hoài niệm ghê.

“Chị đó, nổi tiếng với mấy em ở khối dưới lắm đó nha.”

“Hể… mới biết luôn. Nhưng mà lên cao trung rồi chị đâu có tiếp xúc gì nhiều với mấy đứa đâu? Sao lạ vậy nhỉ?”

“Chị còn hỏi nữa chứ, chị đi đâu cũng nổi bật cả vùng trời luôn mà. Đứng từ xa nhìn cũng đã thấy rực rỡ rồi, lại còn toát ra cái khí chất như người nổi tiếng nữa chứ. Haiz, chị muốn được đàn em khen tới nỗi bắt em phải nói mấy chuyện mà ai cũng biết như vậy luôn hả!”

“Nói hơi quá rồi đó chứ… làm gì đến nỗi…”

Nhưng mà chuyện này đến mức mà cả con bé Kana cũng phải nói vậy, tức là nó thành chuyện hiển nhiên rồi hay sao? Chính mình cũng chưa bao giờ nhận ra nữa chứ.

Sao nhỉ… dạo gần đây cảm thấy như mình mất đi “móng vuốt” để bám trụ tranh giành vị trí người được yêu thích nhất trong trường rồi ấy…

Không lẽ là vì đời sống riêng tư quá hạnh phúc nên mày thỏa mãn rồi đúng không Marika…?! Vậy thì không ổn chút nào hết!

Mà chuyện tự kiểm điểm bản thân thì làm sau vậy. 

“À, vậy thì Haru-chan nè”

“Vâng ạ!”

Haru nở một nụ cười thật tóa nắng khiến tôi cũng bất giác mà phải nheo mắt lại. Năm nhất đúng là vẫn còn quá hồn nhiên mà…

Trước hết thì phải trao đổi LINE với Haru-chan đã…

Thế nhưng… ngay vừa lúc mà định lấy điện thoại ra, tôi sực tỉnh lại rồi ngước nhìn lên nụ cười tươi rói của nhỏ đàn em trước mặt mình. Một tia sét lập tức đánh thẳng vào đầu tôi.

Khoan đã nào… chuyện này…

Não tôi đột nhiên xoay vù nhớ lại những chuyện nãy giờ.

Tại sao ấy nhỉ… sao mình lại có… cái linh cảm này chứ…

Không lẽ con bé Haru này… THÍCH MÌNH Á???

Không… không thể được.

Mặc dù khi nãy tôi đã được kể rằng mình thuộc kiểu người dễ gây chú ý với mấy đứa nữ khối đứa đi chăng nữa thì… cái sự trùng hợp vô lý gì đây! Người mà con bé này để ý lại chính là mình á!? Chuyện này là thật hả trời!!!

Do xung quanh mình toàn những người như vậy nên mình mới thấy kiểu “con gái yêu nhau là chuyện bình thường mà hehe” chứ thật ra ở ngoài người ta không như vậy đâu mà ha!? Không thể có chuyện đó được mà ha!?

Thế nhưng… ánh mắt như một con thú nhỏ của Haru vẫn đang ngước nhìn tôi, lấp lánh như đang nhìn idol yêu thích của mình vậy.

Không không… không thể nào được…

“À… ừ thì…”

“Dạ?”

Dù nhỏ ấy có là fan và bắt chước phong cách ăn mặc giống mình đi chăng nữa thì chắc gì đã là thích đâu! Bớt ảo tưởng đi Marika! Con bé chỉ đang ngưỡng mộ mày thôi! Chắc chắn là vậy!

Nhưng mà như vầy thì tốt nhất là trước mắt mình không thể kết bạn LINE với Haru được.

“À không có gì đâu mà, do Haru-chan cũng là hậu bối mà Natsumi hay nhắc tới, nên là chị cũng có xíu tò mò em là người như nào ấy mà…”

Và thế là “Plan B” đã được lập ra.

Những lúc như thế này, nếu bạn muốn lấp liếm ý định thật sự của mình thì thay vì luống cuống cố gắng che đậy sự thật thì nên nói thẳng ra một phần sự thật. Tôi thật sự đã đến đây vì tò mò muốn xem mặt con bé cơ mà. Về cơ bản thì nó cũng đúng, thế nên bản thân sẽ có cảm giác đường đường chính chính khi giao tiếp vì đó chẳng phải là nói xạo gì cho cam.

Haru-chan lập tức nghiêng người về phía trước hào hứng hỏi.

“Ể! Đội trưởng Natsumi kể chuyện gì của em cho chị Sakakibara á!? Chị ấy kể gì về em vậy ạ!”

“Ừm thì… cậu ấy nói ‘dạo này ở câu lạc bộ của tớ có bé đàn em kia đáng yêu ghê á ~’ kiểu vậy ấy. Haru-chan cũng được Natsumi ưu ái ghê ha.”

Tôi nở nụ cười, dù sao thì cũng là sự thật mà.

Đây chính là chiến lược “lấp hào ngoài thành” của Marika! Bắt đầu bằng việc gợi một người thứ ba vào cuộc trò chuyện, làm như thế này thì người trong cuộc sẽ bị buộc phải chú ý đến người được nhắc đến đó. Tạm thời thì cứ thế này đi nhỉ?

“Đ-Đáng yêu gì chứ ~ Chị Natsumi thiệt tình, ngại quá đi! Sao lại kể về em như vậy với tiền bối Sakakibara chứ… Tại vì so ra thì tiền bối còn dễ thương gấp cả trăm tỷ lần hơn cả em luôn mà!”

Ừm, sao mình lại hy vọng là chiến thuật lại có tác dụng chứ…

Phải rút lui thôi!

“Với cả do chị cũng muốn nhìn mặt đàn em mình mà, cũng lâu rồi không gặp.”

Kana lập tức chắp tay dưới cằm rồi giả vờ đỏ mặt.

“Ể… Tiền bối…? (thình thịch thình thịch)”

“Bớt diễn trò đi…”

“Vậy thì nể tình chị, lần sau em sẽ là người đến gặp chị nha, Sakakibara-senpai (thình thịch!)”

“À… ừ. Chị sẽ đợi em đến nhé, Haru-chan.”

“Kyaaaa~!” Haru reo lên.

Chuyện này… không sao đâu nhỉ? Đây không phải là dấu hiệu yêu đương gì đâu nhỉ? Trời ơi mình cũng chẳng biết nữa rồi!

“Thế thì chị đi đây, gặp lại tụi em sau”

Tụi đàn em càng hưởng ứng tích cực khi tôi vẫy tay chào tạm biệt bọn nó, dù chỉ là do tôi đang cố thảo mai cho nốt mà thôi…

Nhưng khi tôi vừa đi được mấy bước thì phía sau đột nhiên có tiếng hét lớn “Áaaa! Phải chi khi nãy tụi mình xin chụp ảnh chung với chị ấy nữa thì đã ha!”, khiến tôi giật bắn người, ngay lập tức chân tôi bước thoan thoắt để chuồn khỏi hiện trường trước khi bị bắt lại.

Nhưng mà… Lỡ để tại tang chứng là mình xuống khối năm nhất mất tiêu rồi… không biết Natsumi-chan sẽ nói gì nữa!!!!

Tôi bỏ chạy đến tận bên dưới cầu thang, lúc đó mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Hm, Haru đúng là kiểu đàn em lý tưởng nhỉ? Vừa dễ thương, lại còn lễ phép nữa. Mới nói chuyện có một chút mà đã thấy rõ như vậy luôn rồi, khéo mà đi ăn cùng với ẻm chắc mình sẽ không kiềm được mà muốn mua tùm lum đồ cho em ấy mất. Con bé tạo ấn tượng ban đầu đúng là tốt thật.

“Nhưng mà không không, không có đâu nhỉ? Chuyện em ấy thích mình gì gì đó thật sự là không đời nào…! Cho dù mình có thuộc dạng nổi bật trong khối đi chăng nữa, nhưng mà vẫn chưa tin được, tên mình thật sự là vang đến tận khối của mấy đứa năm nhất á… Thiệt hả trời?”

Tôi vừa đặt tay lên ngực vừa lẩm bẩm tự trấn an mình.

“Chuyện đó thì chưa chắc đâu à nha.”

Đột nhiên từ trong góc mắt, tôi thấy bên cạnh mình có bóng dáng ai xuất hiện.

“Hya!!”

Ngay lập tức, phản xạ trong cơ thể tôi réo lên. Tôi nắm lấy tay người đó rồi kéo xoay một vòng như vẽ hình tròn. Đây chính là chiêu cơ bản trong kỹ thuật tự vệ “Kote-gaeshi” mà Aya đã tập huấn cho tôi!

Nhưng… chiêu đó không có hiệu quả. Do đối thủ chênh tôi hơn hẳn 10cm chiều cao, thế nên tôi đã bị đánh bại một cái dễ dàng.

Đúng là mới học thì vẫn chưa thực chiến được mà… Với cái trình này thì làm sao tôi có thể đối phó nổi với mấy tên biến thái đây…

 “Khoan đã, nãy giờ cậu không nhận ra người cậu đang đánh là tớ à?”

Đứng trước mặt tôi là Shirahata Hinaro , một cô nàng gyaru da trắng với mái tóc màu xanh đậm, cậu ta đang mắt nhắm mắt mở nhìn tôi chằm chằm.

Ừ thì… cũng đúng nhỉ. Mà thật lòng thì nếu đối thủ là Hirano thì chiêu hồi nãy không có tác dụng cũng dễ hiểu thôi mà. Với lại đã cất công học rồi, tôi cũng muốn được thực chiến xíu chứ bộ.

“Trời ơi, hỏng nhận ra luôn á! Mà cậu không bị thương là tốt rồi!”

“Rõ ràng là xạo…”

“Xin lỗi nha, tại tự dưng có người nói chuyện đằng sau lưng làm tớ giật cả mình. Cậu làm gì ở đây vậy?”

Hinano hiện vừa là nữ sinh cao trung, vừa là nhân viên của một cửa hàng siêu hot ở Harajuku. Tuy nhiên, cậu ta lại là cái kiểu con gái bị lỏng vài ba con ốc vít trong đầu ấy…

Dù thường xuyên trốn học, nhưng cậu ta vẫn tự tin cái kiểu “vì tớ là gái xin nên mọi chuyện trong đời tớ sẽ ổn thôi”, mặc dù cái suy nghĩ chẳng có tí căn cứ nào.

Hy vọng cậu ta tỉnh ngộ sớm mà sống một cuộc đời đàng hoàng đi…

“Thật ra thì…”

Hinano giơ tay làm thành một cái dấu “peace” vô nghĩa.

“Tại vì tự dưng Marika có mấy cái hành động lén lút nhìn đáng ngờ lắm cơ. Nên tớ nghĩ chắc cậu đang làm chuyện gì đó sai trái lắm nên mới như vậy, chẳng hạn như lăng nhăng nè. Hơn nữa nếu mà biết được điểm yếu nào đó của Marika thì bắt cậu nghe lời cũng dễ, nên tớ theo dõi cậu luôn đó.”

“Phải chi nãy tôi quăng cậu xuống đất luôn cho rồi!”

Lý do như vậy thì đỡ thế quái nào được chứ!?

“Nhìn con bé cũng dễ thương đó. Bạn tình tiếp theo của cậu à?”

“Tớ không có mấy mối quan hệ như vậy đâu mà!!!”

“Marika nè, tầm này thì cậu nên sống thật với ham muốn của mình đi”

“Xin lỗi nha nhưng mà tớ đang hài lòng với ham muốn của mình rồi!!!”

“Nhưng mà với tiềm năng của Marika thì cậu còn có thể hơn được như vầy nữa đó. Vỗ cánh và vươn ra ngoài thế giới đi gái.”

c74451f6-a3c0-4748-b2df-8549083c61c3.jpg

“Ha… Sẽ không có cái hậu cung nào trong cuộc đời tớ đâu, đừng có mà mơ!”

Không hiểu sao mình lại phải đứng đây phí năng lượng quý giá này để nói chuyện với Hinano không biết. Mệt mỏi thiệt sự…

“Mà sao cậu cứ cố mồi chài cho tớ lâm vào con đường tệ nạn vậy chứ…”

Hinano nheo mắt lại và ngước nhìn lên trần nhà.

“Tại vì hiếm hoi lắm tớ mới thấy một đứa bạn cùng lớp sở hữu tài năng trăm năm có một vậy mà, tất nhiên là tớ sẽ muốn xem thử coi Marika mà nghiêm túc thì sẽ đi xa được đến mức nào chứ. Liệu cậu có thể thu phục được hàng chục người làm tình nhân của mình không? Câu hỏi triệu đô đó, vậy nên bây giờ hãy cùng tớ xây dựng Hậu Cung Đại Nội đi nào.”

Ánh mắt Hinano mơ màng như thể đang ảo tưởng ra mớ harem hùng hậu dành riêng cho tôi vậy. Khéo không chừng “tôi” trong suy nghĩ của cậu ta lại đang lọt tỏm giữa bầy thê thiếp, và bên cạnh lại còn có Hinano bám dính nữa cũng nên.

….. Cơ mà cho dù nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, nhưng mà… nhỏ này có chơi hàng gì bậy bạ không vậy trời … Là bạn cùng lớp của nhỏ nên mình cũng thấy hơi lo lo thiệt rồi á.

Hinano như chợt tỉnh lại từ một giấc mộng xa xôi, cậu ta gật gù một cách rất kịch rồi “ừm ừm” vài tiếng như đang phân tích gì đó.

“Nhưng mà trước hết thì phải uốn nắn lại tính cách đã. Marika cần phải tỏa ra cái vibe Shogun đại náo  kìa. Chứ hiện tại thì còn hiền chán. Nhìn cậu hay bị mệt mỏi vì ôm hết mọi gánh nặng của người ta về phần mình lắm.”

“Vậy hả… Ít ra thì cậu cũng đang tự biết là cậu đang làm tôi mệt ha.”

“Đúng đúng, cái kiểu nó vậy đó.”

Hinano giơ ngón tay yếu ớt ra chỉ thẳng vào tôi.

“Hm, vì thi thoảng trông cậu giống với người mà tớ thích nên có nhiều lúc tớ cũng rung động với cậu đó nha.”

“Rồi rồi, cảm ơn vì thông tin……”

Tôi lập tức bắt lấy thời cơ lảng sang chuyện khác, giống như chặt số 8 trong bài Đại Phú Hào vậy.

Hinano cũng không nói gì nữa, cậu ta chỉ khẽ nhún vai. Tôi chợt nghĩ, tiện thể nhỏ cũng ở đây rồi, chắc là tôi cũng nên nhận một chút thù lao vì đã cố gắng tiếp chuyện nãy giờ chứ nhỉ?

“Mà nè Hinano, nếu mà cậu đã lỡ nghe lén rồi thì cho tớ hỏi cái… Nhìn cái cách nói chuyện của con bé hồi nãy có giống là đang thích tớ không vậy?”

Hinano nghiêng đầu thắc mắc.

“Tại sao lại hỏi tớ chứ?”

“Tại nghe bảo cậu có nhiều kinh nghiệm yêu đương với con gái lắm mà.”

“Ừm, thì cũng tạm thôi. Tớ hôn giỏi lắm đấy. Muốn thử không?”

“Thôi có ai hỏi đâu!?”

Tôi đã từng nghe qua lời kể của Hinano thì từ hồi bé tí tiểu học, cậu ta đã hôn với nhiều bạn cùng giới rồi cơ. Đúng là thú dữ mà… Muốn cho cậu ta thấy mấy kiểu người vẫn còn yêu đương trong sáng như Natsumi ghê.

“Mà dù gì thì Hinano cũng có vẻ kín miệng mà ha.”

“Nhìn vầy thôi chứ tớ cũng biết điều chứ.”

Tôi nhìn Hinano đang đưa tay túm lấy mái tóc xanh nhuộm đậm màu của cậu ta rồi sực nghĩ, nhỏ này ấy mà cũng có lúc nói chuyện bình thường đó chứ. Tôi lập tức bác bỏ lời nói của cậu ta.

“Hinano là Hinano thôi chứ, ngoại hình đâu có liên quan gì đâu?”

Cậu ta lập tức tròn xoe mắt ngơ ngác.

“Thì tớ vẫn là tớ thôi mà?”

“Ừm! Cái gu thời trang kiểu nổi bật như cậu tớ cũng không ghét lắm đâu. Nhưng mà mặc thế này mà dám đến được trường thì cũng gan phết ấy. Nó làm cậu độc nhất vô nhị trong cái trường này luôn, nhìn ngầu phải biết mà ha!”

Hinano chắp tay ra sau lưng, hơi đung đưa người qua lại.

“.........Ừm… ờ thì… chắc vậy?”

Hinano mà lại lảng tránh ánh mắt người khác như kia, hiếm nhỉ? Nhỏ này, thế mà lúc nào cũng trêu người ta đến ngượng đỏ mặt, vậy mà bị ghẹo lại một phát là lộ ngay gái yếu bóng vía liền vậy đó. Ngẫm vậy tự nhiên tôi cũng thấy vui vui trong lòng.

“Ồooo, Hinano ngại hả ta~? Hm~~~ Ra là cũng có nét mặt như vậy luôn haaaa. Dễ thương dữ vậy, Hinano-chan cũng là con gái cơ mà~~”

“Dừng lại mau không tôi yêu cậu bây giờ.”

“Làm ơn tha cho tui đi mà!!!”

Tôi chéo tay hình chữ X trước ngực mình rồi hét lên. Mấy cái lời nói nguy hiểm đó thì đừng có phang bậy bạ ra chứ, thiệt tình!

Sau đó, Hinano đã để lại một nhận xét rất chi là ba phải, chẳng giúp ích được gì cho tôi mấy: “Tớ cũng chẳng biết nhỏ hậu bối đó có thích Marika không, nhưng mà cậu có sức hút với người cùng giới lắm, nên nếu mà suy nghĩ theo lẽ thường thì dễ chắc nhỏ đó thích cậu thật đó

***

Vài ngày sau khi lần đầu gặp Haru.

Mọi chuyện bắt đầu rắc rối rồi đây…

Nhân dịp câu lạc bộ của Natsumi xong việc sớm, cả nhóm “Liên minh Valentine” lại một lần nữa tái hợp.

Hôm nay đã là lần làm chocolate thứ hai rồi. Và cũng giống như lần trước, bọn tôi chọn căn cứ điểm để luyện tập nấu nướng các thứ là ở nhà của Natsumi. Mọi chuyện đều thuận lợi… chỉ có điều là…

“Hôm nay cũng thật cố gắng nào~!!”

“Ohhhh!!!”

“Oh…”

Tôi giơ cái nắm tay yếu ớt của mình lên để ráng đồng bộ với cái khí thế nảy lửa muốn đun chảy cả chocolate của Yume và Natsumi bên cạnh.

N-Nhưng mà thật sự vẫn là khó xử quá đi thôi! Thật sự luôn đó trời!

Tôi vẫn chưa nuốt trôi được cái vụ của nhỏ Haru mấy hôm vừa rồi nữa, dù cũng đã kha khá thời gian trôi qua.

Ý là bây giờ tôi phải lấy bộ mặt nào ra để giúp đỡ chuyện tình cảm của Natsumi trong khi trong lòng rõ ràng là đã biết Haru có thể thích mình kia chứ!!!

Mình muốn thú nhận hết mọi thứ cho cậu ấy quá đi… Ít ra làm vậy thì còn nhẹ nhõm được hơn một chút. Đó là nếu như vụ này không có cái biến số to đùng là “Marika ảo tưởng” mà thôi… Cơ mà kể cả có nói ra đi nữa thì phải lựa lời kiểu gì đây…?

[Thật ra là Haru-chan có khi đang thích tớ á, ehe.] KHÔNG KHÔNG KHÔNG TUYỆT ĐỐI KHÔNG! Nghe như mấy nhỏ pick-me xấu tính vậy á! Thế nào mình cũng bị mất bạn cho mà coi.

Aaaa, rốt cuộc là tại sao mình lại quyết định đi gặp Haru cơ chứ… Ước gì mình đừng có chen vô chuyện này ngay từ đầu thì tốt biết mấy… Đúng là tự chuốc họa vào người mà, bây giờ có tiến cũng không được mà lùi cũng không xong….

Thôi thì cứ tập luyện làm chocolate ganache đã, phiền muộn gì cứ tính sau vậy.

Tôi với Natsumi thay phiên nhau băm nhỏ chocolate dưới sự giám sát của “bếp trưởng Yume”. Làm mấy việc đơn giản này khiến đầu óc tôi dễ chịu hơn vì chẳng phải suy nghĩ gì mấy.

……..Nhưng mà đời không như là mơ, tôi không thể cứ im lặng giữ khư khư chuyện này mãi được.

Cầm con dao trên tay, tôi hơi ngẩng mặt lên và cố nở một nụ cười gượng gạo.

“A-À mà nè…”

Giấy không gói được lửa, dù sao thì Sakakibara Marika cũng là kiểu con gái đã quyết tâm là sẽ làm tới cùng mà! Không thể trốn tránh được, phải đối mặt thôi!

“Hô hô hô, có chuyện gì sao?”

Đừng có như vậy mà! Chính cái sự ngây thơ đó mà giờ tôi lại thấy tội lỗi kinh khủng luôn rồi nè!

“À thì hôm trước tớ có tình cờ gặp cô em khóa dưới mà Natsumi-chan từng nhắc đến á. Tớ thấy con bé cũng buộc tóc bằng dây ruy-băng giống hệt tớ luôn cơ~! Cảm giác như có chung tần số với ẻm vậy đó. Tớ phải thốt lên kiểu Uwaa~ đồ đôi kìa thầm trong đầu ấy”

Dừng lại được rồi đó Marika! Phanh gấp đi. 

Nào, giờ thì cách gợi chuyện này của mình có ổn không đây…? Bằng cách này thì tôi có thể làm phép thử được như sau: trường hợp 1, nếu như Natsumi đã nghe được gì đó từ Haru về chuyện này rồi thì khi tôi nhắc đến “đồ đôi” chắc hẳn cậu ta sẽ có phản ứng. Trường hợp 2, cỡ như Natsumi có không biết đi chăng nữa thì chủ đề này sẽ tiếp tục tạo cơ hội cho hai người đó có cớ nói chuyện với nhau về sau, thông qua sợi dây liên kết liên quan đến mình. Sao nào! Đây chính là nghệ thuật dẫn dắt tình huống chuyên nghiệp của Sakakibara Marika này đó!

Natsumi-chan nhìn tôi rồi khẽ giật mình.

“Ể… à… thật á! Oh~ mấy cái ruy-băng đó bộ đang thịnh hành lắm hả ta~!”

TRỜI ƠI NGHI NGỜ GÌ ĐÓ ĐI CHỨ!!

Cậu ta thiệt sự là thuộc dạng người nói xong ngủ dậy là quên đó hả!

“Scrunchie của Sakakibara cũng trông hợp với cậu ghê đó nha! Nhìn nữ tính quá trời luôn~ Aaaa, cậu dễ thương quá làm mình phải ngưỡng mộ luôn đó! Thiệt sự là quáaaaaaa trời dễ thương luôn rồi á~~~~~!”

“À– ờ… Cảm ơn…..?”

Tự dưng lại được tâng bốc bằng những lời khen có cánh như vậy, lại còn thêm cả nụ cười ngây thơ hồn nhiên như muốn xuyên thẳng qua tim tôi đó nữa chứ! Tự dưng thấy đau dạ dày quá đi…

Natsumi vừa kéo kéo phần tóc mái của mình vừa bĩu môi.

“Không biết có khi tớ cũng nên thử kiểu đó cho nữ tính hơn không ta~~ tớ thì lúc nào cũng chỉ có buộc một kiểu đuôi ngựa thôi à~~”

Yume đang đứng cạnh nồi đun kem tươi để chuẩn bị làm ganache thì đột ngột quay phắt lại.

“Ể! Nhưng mà cá tính như vậy thì mới là điểm nổi bật của Nacchan mà! Cậu cũng cao ráo nữa, nhìn ngầu lắm luôn á! Gu của tớ là mấy kiểu người như cậu luôn đó!”

“T-Thật không? Yay~! Vậy lần sau cậu nhớ tới xem trận đấu của tớ nha? Tớ cũng hay được mấy bé lớp dưới hò hét cổ vũ lắm đó~!”

“Được chứ! Nhất định tớ sẽ đi!!”

Hai cái người này thân mà giỡn tới vậy luôn rồi đó hả… tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa bằng ánh mắt xa xăm. Đúng là mấy cô gái mới chớm tình yêu, dễ thương thật đó…

Tôi thả những miếng chocolate vào trong nồi rồi sau đó vớ lấy cây đánh trứng. Trộn, trộn, trộn cho đến khi nó thành hỗn hợp kem mịn là ok.

“Nacchan nè, cậu thích bé khóa dưới đó ở điểm nào vậy?”

“Ồ~! Hừm~! Ể cậu hỏi cái đó thiệt á hả! Tớ được kể thiệt hả!”

Natsumi-chan lộ rõ vẻ mặt hào hứng. Dù sao thì đây cũng là mối tình được giấu kín suốt thời gian qua, cậu ấy cho dù có muốn tâm sự với ai thì cũng chưa bao giờ có dịp như bây giờ cả.

Nhân tiện thì cũng bổ sung một tí, tôi với Yume đều đã khai cho Natsumi biết là cả hai đều đang hẹn hò với con gái. Dĩ nhiên bọn tôi không tiết lộ hai người đó là ai, nhưng chủ yếu là hai đứa muốn Natsumi biết bằng cả tôi và Yume cũng rất hiểu cảm giác của cậu ấy.

Natsumi nghe xong chuyện đó thì vừa vui vừa bất ngờ, rồi còn la lên kiểu “Bây giờ đang có xu hướng vậy hả~~!”. Mà nó có thành mốt thiệt hay không thì tôi cũng chẳng biết…

Dù gì thì trường tôi cũng là trường nữ sinh, nhưng mà xác suất gom ba đứa ngẫu nhiên lại với nhau mà cả ba đều thích con gái thì đúng là… có khi nó đã thành mốt thiệt rồi không chừng…?

Không không không, nghĩ đi nghĩ lại cũng cấn, chuyện mình yêu ai hay thích ai thì đâu thể gom vào từ “xu hướng” được kia chứ?

Và cứ thế, Natsumi vừa được Yume hướng dẫn cách làm đế bánh tart vừa thao thao bất tuyệt.

“Ban đầu thì tớ thấy Haru đúng kiểu là một đứa đàn em phiền phức luôn á~”Kiểu có cái gì ẻm cũng hỏi tớ hết trơn, kể cả mấy chuyện dễ òm mà miệng ẻm vẫn cứ ‘Senpai ơiiii, cái này làm sao đây ạ~~!’ xong rồi cứ lẽo đẽo theo tớ suốt. Thế mà thi thoảng em ấy cũng gan lắm cơ, dám cãi lại tớ kiểu ‘Nhưng mà không phải cái này có hơi lạ sao ạ?’ nữa chứ.”

“Cơ mà tớ lại thấy thích cái việc con bé cứ bám theo sau lưng mình, trông cứ như một bé chuột hamster ấy, đáng yêu lắm cơ! …..Nhưng mà bị cái là, lúc đó tớ cũng vừa mới lên chức đội trưởng câu lạc bộ, lại còn bị đàn em kì vọng khá nhiều nên đôi khi tớ cũng mệt mỏi lắm.”

Hm, ra vậy, Haru trước mặt tôi thì lại tỏa ra cảm giác như “Em là fan số một của tiền bối đây ạ!” ấy, nhưng thật ra con bé cũng là kiểu người hay bày tỏ chính kiến nhỉ?

Cơ mà suy nghĩ kĩ một chút thì đúng là cũng có lý thật. Con bé dám nói thẳng câu “Em thích senpai lắm!” ở trước mặt người mình hâm mộ là mình và biết bao người như thế thì cũng phải nỗ lực lắm chứ đùa.

“Tại vì Nacchan vừa là đội trưởng vừa là lớp trưởng mà~!”

“Ừa vậy đó~! Lên mấy chức như vậy làm thì tớ cũng thấy vui, nhưng mà tớ cũng đâu thể nào cũng vui vẻ 24/7 được đâu chớ ~~!”

Natsumi nở nụ cười trừ.

“Thế là đúng lúc tớ đang áp lực, tớ có lỡ hơi nói quá lời với em ấy một chút, kiểu ‘Xin lỗi, chị đang bận, em đi mà hỏi mấy tiền bối khác đi’  vậy đó.”

“Ấy thế mà nhỏ Haru ấy lại đỏ bừng mặt lên rồi vùng vằng‘Không chịu đâu! Em chỉ muốn hỏi Itou-senpai thôi!!!’, ẻm cứ cứng đầu ở đó mãi mặc cho tớ đuổi mà chẳng xê dịch đi được tí nào, lúc đó tớ đã nghĩ ‘Con nhỏ này bị cái gì vậy trời?’ đó.”

“Nnnnnn~~~” Natsumi vừa nhớ lại vừa không kìm được mà vung vẩy tay chân.

“Sau này tớ mới biết, thật ra Haru đã âm thầm giữ liên lạc chặt chẽ với mấy bạn năm nhất và còn lặng lẽ hỗ trợ sau lưng tớ để câu lạc bộ hoạt động trơn tru nữa đó! Biết chuyện đó xong thì tớ mới nghĩ thầm: ‘Bé này ngoan quá dị trời! Vậy ra nào giờ ẻm luôn âm thầm cố gắng giúp đỡ mình hả~~~!!’ Đúng kiểu là cảm xúc vỡ òa luôn á!”

“Ohhhhh~~” Cả tôi và Yume đồng loạt vỗ tay. 

Nói thêm về vấn đề này thì thời còn ở trong câu lạc bộ thể thao hồi sơ trung đã giúp tôi hiểu rõ ít nhiều về cách hoạt động của mấy cái tổ chức này. Nói tóm lại thì ở trong đấy giống như một mô hình xã hội thu nhỏ của bọn con gái vậy, còn nhỏ hơn cả lớp học nữa cơ.

Thế nên để mà không bị tiền bối hay hậu bối ghét thì kĩ năng giao tiếp cực kỳ cao trong cái tổ chức đó là thứ không thể thiếu, nếu không có thì tôi đảm bảo là thật sự không sống nổi quá một năm. Ngoại lệ duy nhất là trừ khi người đó thuộc dạng giỏi xuất sắc đến mức đủ trình đi thi ở cấp bậc quốc gia thì mới ổn ổn được tí.

Thành ra Natsumi bị cảm động vì có Haru hậu thuẫn trong cái môi trường nhìn trước ngó sau này thì cũng phải mà thôi. Gặp tôi thì cũng thấy vui muốn khóc ấy chứ.

“Nè! Con bé dễ thương quá mà đúng không?! Dễ thương kinh khủng luôn á, bé ngoan chính hiểu luôn áaaaa! Và thế là từ khi đó tớ có làm gì cũng không thể rời mắt khỏi ẻm được nữa luôn ~~~! Nhỏ xíu vậy mà lại có tố chất lãnh đạo với tinh thần trách nhiệm nữa~~~~! Nói chung là một kiểu con gái VÔ-CÙNG-ĐỈNH-CHÓP!”

Ra là vậy nhỉ.

“Tớ cũng hiểu cảm giác đó lắm cơ~~~~!” Yume lập tức phụ họa theo.

….Thiệt là đồng cảm quá trời luôn….

“Thật sự có mấy lúc ẻm giúp tớ làm này kia, khuôn mặt của ẻm thiệt là nghiêm túc khác xa với hình tượng bình thường luôn á! Mấy lúc thấy mặt đó của ẻm là tim mình lại đập bùm bụp không thôi cơ!!!! Đúng rồi~~~~! Cảm giác này chính là rung động rồi này! Hehehee, có khi yêu bé đó luôn rồi mất thôiiiii”

Natsumi vừa mở tủ lạnh để ủ bột bánh tart của mình và sẵn tiện đứng hét luôn ở trong đó.

Và chẳng biết tại sao, nhỏ Yume kế bên tôi cũng đồng thanh hét lên “Yêu quá đi thôi!!!”. Cái bầu không khí lạ lùng gì thế này…

Yume ngay lập tức lao lên nắm chặt lấy tay của Natsumi.

“Vậy thì quả nhiên là phải vào ngày Valentine rồi đó Nacchan! Nếu mà có muốn tỏ tình thì nhất định phải là ngày Valentine rồi! Đó chính là ngày mà con gái dễ thương nhất trong cả 365 ngày cơ mà!”

“Ể~~! Ngay cả tớ cũng có thể trở nên dễ thương mà đúng không bếp trưởng!”

“Dĩ nhiên là được rồi!! Tớ cho cậu hẳn 5 nghìn tỉ điểm dễ thương luôn đó!”

“Yeahhhh! Hạng nhất thế giới luôn rồi!”

Trong khi đó, tôi đang ngồi một góc phòng vừa lẳng lặng hóng chuyện vừa tận hưởng hương vị tình yêu mới chớm ngọt ngào này thì đột nhiên Natsumi chĩa mũi dùi về phía tôi.

“Cơ mà Sakakibara có yêu bạn gái cậu vì gap moe  không~~~?”

“Ơ, tớ á?” Tôi giật mình chỉ ngón tay vào bản thân.

“Ừm thì… để tớ nghĩ xem…” 

Chị Karen… Sae…

Nghĩ lại thì, hình như tôi chỉ từng kể chuyện người yêu của mình với vài người như chị Karen hay Sae mà thôi, ngoài ra thì còn có mẹ - đã vốn biết Aya từ trước nữa.

“Ơ-Ừm…. Ừmmmmmm.”

Chết rồi! Tôi cứ đắn đo để lựa lời mà nói mãi chắc sẽ chẳng thốt ra được gì mất!

“Không… tớ thì, ừm… ngay từ đầu tớ đã nghĩ cậu ấy thật ngầu rồi mà?” 

Yume lập tức nhìn tôi với cặp mắt như chứa ngàn dấu chấm hỏi. Tôi thoáng thấy cậu ta nhép miệng “Hả?”. Hả cái gì mà hả chứ?!

Đ-Đúng là có một thời tôi cứ hay gào lên là “Fuwa phiền chết đi được!” hay “Đúng là không thể chấp nhận nổi Fuwa mà!” hay gì đó đại loại thế… đúng không nhỉ…?

Nhưng mà chuyên đó là hơn nửa năm trước rồi cơ mà?! Cổ xưa luôn rồi ấy, xa hơn cả Kỷ Jura luôn rồi. Sakakibara Marika đã qua thời đó lâu rồi, qua thời đó rồi mà!

“Mà đúng thật là phong cách của Sakakibara ấy nhỉ!”

“G-Gì cơ? Phong cách gì chứ…?”

“Hehehe, tại vì trông Sakakibara giống người sẽ có tiêu chuẩn người yêu cao mà~!”

Hm? Lần đầu có người nói vậy với tôi đó.

“Ể~! Tiêu chuẩn cao gì chứ~! Tớ thấy mình cũng thuộc dạng dễ dàng làm bạn với bất kì ai mà.”

“Làm bạn với làm người yêu là hai chuyện khác hẳn đó!!!”

Natsumi lập tức phản ứng dữ dội.

“Tại vì… kiểu như… người yêu là để… mình làm mấy chuyện như… làm nũng này… được người ta nương tựa lại này… Tớ muốn như vậy đó! Muốn thiệt sự luôn đó~~~! Hãy cho tớ mối quan hệ kiểu vậy đi mà~~!!!!”

Tự nói rồi tự bùng nổ luôn kìa…

“Ừm… cũng đúng nhỉ…?”

Nhìn Natsumi đang vòng hai tay ôm khuôn mặt nóng bừng của mình rên rỉ, chính tôi cũng cảm thấy ngượng chín cả người.

Quả nhiên là cảm giác người mình yêu ôm vào lòng hay gối đầu lên đùi nhau rồi nũng nịu các kiểu… đúng là rất đặc biệt…

“Tớ hiểu mà!” Yume cũng giơ tay tán thành. Dĩ nhiên rồi, con bé này là kiểu người sống để yêu cơ mà.

Sau khi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Natsumi tiếp tục nói.

“Tớ không có ý gì xấu đâu nhé, nhưng mà Sakakibara thậttttt sự là giỏi quá đi! Thế nên là cho dù cậu có suy nghĩ lựa người yêu kiểu Tôi đã làm được đến mức này rồi thì người yêu tôi cũng phải làm được ít nhất ở mức đó chứ thì cũng có thể hiểu được mà!”

Natsumi bất ngờ bắt chước tôi làm cho Yume bật cười phá lên. Nhỏ này…

“Bình thường tớ không có nghĩ thế đâu mà!”

“Thôi mà, đại khái ý của tớ là thế. Vậy là Sakakibara đã đặt một cái rào cản như là thử thách chọn người yêu thế đó. Kiểu như dựng xà ngang để nhảy cao vậy, dù có cao thật sự đi chăng nữa, thì một khi có ai đó thật sự nhảy qua được rồi thì cậu sẽ cực kì chung thủy với người đó luôn! Gần như là trao hết cho người ta vậy á! Đại loại thế đó!”

“G-Gì cơ… Hả…?”

Tôi sực ngẫm lại. Cơ mà nếu nói về việc Aya có vượt qua được cái “xà ngang tiêu chuẩn” của tôi không thì… 

Ừm… chắc là cậu ta cũng có vượt qua được thật…

Nhưng mà… cũng biết làm sao được chứ?

Aya vừa xinh, lại dịu dàng, còn ngầu nữa, trên hết là cậu ấy trân trọng tôi hết mực vậy mà…

“Không, cơ mà tớ cũng đâu phải kiểu người một lòng chung tình rồi dâng hiến hết mình gì gì đó đâu chứ!? Chuyện đó… tớ thật sự không… có mà…”

Lại là một lần sực nhớ lại nữa.

Phải rồi… mục tiêu cho ngày Valentine của tôi… chính là trao trinh tiết của mình của Aya…

…. Trời ơi vậy mà lại đúng thật…. Marika ơi mày lại tự vả nữa rồi…

Tự dưng bị bạn cùng lớp nhìn thấu thế này… xấu hổ quá đi mất!! Chắc là do Natsumi từng làm lớp trưởng hay đội trưởng gì đó nhiều lần rồi nên là khả năng phân tích tính cách của mỗi người cũng cao thật.

“Đây đây, còn tớ nữa~” Yume ôm chầm lấy cánh tay của Natsumi.

“Tớ thì sao vậy Nacchan! Tớ đó!”

“Yume hả…? Là kiểu người một khi đã mê rồi là không thể dừng lại! Chẳng còn nhìn thấy gì xung quanh nữa luôn! Kiểu vậy á~~!”

“Trời ơi! Cậu phán chuẩn ghê!”

“Yay!” Natsumi và Yume phấn khích đập tay vào nhau.

Tôi khẽ mỉm cười, đúng là chỉ có những dịp làm việc chung thế này tôi mới nhận thấy được những điều mà tôi sẽ chẳng bao giờ biết được nếu chỉ tiếp chuyện qua loa ở trên lớp.

Con gái giống như chocolate vậy. Một khi đã bị đun chảy ra rồi thì bất kể hình thù kiểu dáng gì cũng có thể tạo thành được cả. Tùy hoàn cảnh khác nhau mà con gái có thể tùy biến và thay đổi theo đó, thế nhưng hương vị ngọt ngào đặc trưng thật sự thì vẫn giữ nguyên, không thể nào thay đổi được.

Ở lớp tôi, Itou Natsumi là kiểu con gái năng nổ, tuy có vài lúc hơi ép người quá đáng, nhưng lại là một cô gái sống thoải mái, vô tư và trông như chẳng mấy khi quan tâm gì đến xung quanh mình. Chính là kiểu con gái luôn nhanh nhẩu, thấy chuyện gì vui là sẽ nhảy vào ngay. Lúc nào trông cậu ấy cũng rất vô âu vô lo, cứ như chẳng có sự cố nào trong đời đáng để Natsumi phải bận tâm đến vậy. 

Thế nhưng từ lúc nghe cậu ấy mở lòng, ấn tượng của tôi với Itou Natsumi đó đã thay đổi hẳn. Thật ra Natsumi là một người cực kì nghiêm túc. Khi yêu đương sẽ dốc hết sức mình, khi lo lắng thì sẽ đi đọc sách hướng dẫn, và rồi bây giờ lại còn tự tay học làm chocolate chỉ để tỏ tình với người thương vào ngày Valentine nữa. Có lẽ do thói quen tập thể thao nên Natsumi muốn tạo nên một nền tảng vững chắc nào đó trước thì mới yên tâm phát triển bản thân tiếp được.

Không giống như tôi, làm môn gì thì cũng tàm tạm tầm 80 điểm rồi lại bỏ dở, Natsumi là kiểu chỉ chọn một môn duy nhất rồi gắng hết sức mình để được trọn điểm tuyệt đối vậy.

Nhưng tôi lại thấy nét tính cách đó thật giống Aya biết bao.

Vậy nên… trong sâu thẳm, tôi thật sự mong muốn rằng tình cảm của Natsumi sẽ được đền đáp xứng đáng. Cho dù đó xuất phát từ sự ích kỉ của tôi đi chăng nữa… 

Người ta hay bảo rằng tình bạn giữa con gái là giả tạo nhỉ, nhưng với tôi thì không đúng chút nào. Bởi vì tôi đang thật lòng mong muốn những người xung quanh mình đều được hạnh phúc cơ mà!

.

“Cơ mà có chuyện này nè~”

Sau khi nô đùa chán chê với Yume xong, Natsumi chợt cất tiếng. Với nụ cười tươi rói trên môi và giọng nói nhẹ nhàng, thế nhưng câu nói tiếp theo của cậu ấy thì lại như một mũi tên đâm thẳng vào tim và kéo tôi về lại thực tại mà tôi đã quên lãng.

“Tớ nghe bảo là bé Haru có người trong lòng rồi đó~ Mặc dù không biết người đó là ai nhưng mà nếu là tớ thì thiệt tuyệt cú mèo luôn~~!!!”

“...”

“Hả? Marika, cậu sao vậy Marika! Sao tự dưng cúi gập người rồi lại ôm ngực thế kia! Vị ganache không hợp khẩu vị cậu đến mức đó hả!?”

Suốt khoảng thời gian còn lại, tôi thật sự đã rất rất cố gắng để có thể sống sót qua cuộc nói chuyện xã giao với Natsumi, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi nhà cậu ta là tôi đã chụp ngay lấy tay của nhỏ bạn thân mình.

“Yume”

“Hả…? Gì vậy??”

“Tớ… muốn đi karaoke… Đi chung… đi”

“Sao cậu nói giống như người nước ngoài đang học tiếng Nhật vậy? Cơ mà hôm nay không được đâu, tớ phải đi làm thêm rồi. Marika cũng lo tự tập làm chocolate ở nhà đi nhé~ Đến hôm ấy là phải tự làm đó biết chưa~”

Nói rồi cậu ta lon ton tách khỏi tôi và chạy đi mất.

.

.

“CHẾT TIỆT THIỆT MÀ!!!!!”

Tôi ngửa đầu hét lớn lên bầu trời đầy sao.

Thế nhưng tôi nào có hay biết, rằng ngày hôm sau, những mối lo còn kinh khủng hơn hôm nay sẽ lại tiếp tục ập đến…

Kana đang đóng kịch, coi Marika như là bồ cũ đến để bắt bẻ cuộc đời mình vậy. Ẩn dụ của người Nhật, dùng cho những người lập dị, quái đản. Hơn nữa lại còn “vài ba”, tức nhấn mạnh không chỉ là bị khùng một xíu đâu. Đại Nội: nơi ở ở nữ giới trong hoàng cung thời Edo, câu này nhằm ám chỉ hãy xây dựng một hậu cung toàn là gái đẹp đi. ヤバイクスリ (yabai kusuri): thuốc cấm, chất kích thích nguy hiểm. Shogun đại náo: chỉ nhân vật mạnh mẽ, phá phách, xuất phát từ một chương trình của Nhật Một cách chơi bài tây ở Nhật, khi một người đánh ra số 8 thì ai cũng phải bỏ lượt đánh và đảo chiều. Là một loại kem phủ bánh ngọt phổ biến, được làm từ chocolate và kem tươi, có thể được sử dụng để phủ mặt bánh, làm nhân bánh, hoặc làm mềm các loại bánh khác gap moe: sự khác biệt bất ngờ giữa vẻ bề ngoài của một người và tính cách của người đó. Ví dụ bề ngoài kiêu ngạo nhưng tính cách lại rất đáng yêu. Tức là Marika không thích Aya vì gap moe mà ngay từ đầu đã “chấm” Aya vì thấy ngầu rồi chứ không cần chờ Aya thể hiện mặt cute của mình Marika thiên vị, mong muốn Natsumi sẽ được Haru đền đáp, không muốn bạn mình bị crush từ chối nên Marika mới nghĩ là mình ích kỉ.