Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

32 768

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

92 4349

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

1 5

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

2 3

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

25 458

Volume 4 - Epilogue

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi bước chân vào phòng của Aya, mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí như lần cuối mà tôi ở đây. Một căn phòng gọn gàng tinh tươm.

“Nói mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên tớ đến phòng Aya kể từ đầu năm đến giờ ấy nhỉ?”

“Chắc là tầm đó ấy.”

Aya vừa đáp lời tôi vừa bước đến bật máy điều hòa. Sau khi đã tháo khăn choàng cổ và cởi áo khoác, tôi ngoan ngoãn co hai chân rồi ngồi gọn gàng xuống sàn nhà.

Lúc dõi theo Natsumi và Yume, tôi cũng rất hồi hộp, thế nhưng cảm giác bây giờ lại còn mạnh mẽ hơn thế nữa. Trống ngực tôi đập muốn vỡ tung ra, đúng là khi chính mình trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thì cái áp lực cũng khác biệt thật.

Muốn xin phép Aya đi tắm một cái cho thoải mái tinh thần quá… nhưng mà giữa lúc như này thì làm sao mà nói được? Khéo cậu ta lại nghĩ là “Marika đang chuẩn bị sơ chế trước đồ ăn cho tớ đó hả~?” thì lại toang mất!! Đúng là trước sau gì cũng tới bước đó thật, nhưng mà bị lộ hết ý định vậy rồi thì còn gì hay nữa…

 

Trong lúc tôi vẫn còn đang lưỡng lự. Aya đã tiến tới ngồi lên giường và nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ. 

“Ừm… vậy thì bây giờ tớ phải nói là [Cho tớ xin chocolate của cậu đi~] chăng?”

À đúng nhỉ, lý do mình đến đây trên danh nghĩa là cũng để tặng chocolate mà. Cơ mà cũng chẳng phải đơn giản vì “danh nghĩa” nữa. Những thứ này tôi đã thật sự bỏ hết công sức ra để làm chứ bộ.

“Nếu cậu hỏi vậy thì tớ sẽ đỡ ngại hơn khi đưa đó.”

“Vậy thì Marika…”

Aya cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt như của một nữ vương rồi ngồi xuống kế bên cạnh tôi. Cậu ấy nghiêng người về phía trước, khẽ vuốt tay lên gò má tôi dịu dàng.

“Cho tớ xin nhé, chocolate của cậu ấy?”

Khí chất của Aya đúng thật là kinh khủng, từ ánh mắt đến cả giọng nói đều như đang lạnh lùng ra lệnh cho tôi là [Hãy quỳ xuống hôn mũi giày của ta đi] vậy.

Tôi lấy một hộp chocolate để trong ngăn phụ ra, là một chiếc hộp bé bé có buộc ruy băng hồng. Chocolate mà tôi tự tay làm đã thành công được giữ nguyên vẹn nhờ sự bảo vệ của chiếc hộp này. Tôi rụt rè đưa nó cho Aya.

“C-Cái này là tớ tự làm đó… nên là cậu đừng có kỳ vọng quá cao về vị của nó nha…”

Aya nhận lấy chiếc hộp rồi lập tức tiến đến sát cạnh bên. Cậu ấy đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nụ hôn ngọt ngào hơn cả chocolate, tiếng “chụt” khẽ vang lên rồi tan biến ngay trong cái chớp mắt.

“Cảm ơn cậu, Marika. Tớ vui lắm.”

Aya khẽ ôm hộp chocolate vào lòng như ôm một con thú nhồi bông yêu thích. Cử chỉ trân trọng đó của cậu ấy khiến con tim tôi như rung lên từng hồi.

“Tớ thật sự rất may mắn vì được làm người yêu của Marika đó. Cậu đã cố gắng hết sức rồi nhỉ, tớ hứa là sẽ ăn thật ngon nhé?”

Nụ cười của Aya mới thật rực rỡ, thật chân thành làm sao. Tôi thấy rõ trong đáy mắt của cậu ấy lóe lên một tia sáng hạnh phúc.

Ư… sao mà xinh đẹp quá đi mất… Bao nhiêu công sức mình đổ ra để làm chocolate đã được hồi đáp hết rồi… Chỉ đơn thuần được thấy được nụ cười ấy là lòng tôi đã lập tức tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Aa… tôi nguyện đánh đổi hết tất cả chỉ để được thấy người tôi yêu hạnh phúc, nụ cười thuần khiết của Aya là đã quá nhiều rồi. Thế mà tôi lại muốn đòi hỏi thêm điều gì đó nữa thì liệu là đang có tham lam quá rồi không?

Vậy thì quyết định thế nhé, chiến dịch Valentine của tôi kết thúc tại đây~~ Phần còn lại thì để dịp khác vậy……..

—–Tưởng tôi sẽ nghĩ vậy chứ gì!? Đúng là tôi sẽ làm như thế nếu như chiến dịch này chỉ có đơn phương độc mã một mình tôi. Thế nhưng giờ đây, chung chiến tuyến của tôi còn có cả Yume và Natsumi nữa. Và vừa rồi, cả hai người đều đã cố gắng hết sức để truyền tải lòng mình đến cho người mình yêu. Vậy thì tôi cũng phải cố gắng lên chứ. Sakakibara Marika là kiểu con gái một khi đã quyết thì sẽ làm mà!

“A-Aya nè!”

“Hm?”

Aya lơ đãng đáp lời tôi, tay vẫn đang cầm gói chocolate ngắm nghía với vẻ mặt say sưa.

“T-Thật ra, tớ vẫn còn một món quà nữa đó!”

“Vậy hả?”

Aya hơi nghiêng đầu nhìn tôi, nét mặt cậu ấy thả lỏng trông cứ như một con mèo đang được vuốt ve cưng nhiều.

“Ừm… cậu cũng viết thư cho tớ à?”

“Không phải.”

“Hay là hương liệu thơm hả? Gần đây tớ cũng lỡ bị ảnh hưởng từ cậu mà hơi mê mấy cái đó mất rồi.”

“Không phải luôn.”

“Vậy thì là gì vậy nhỉ?”

Tôi thấy mặt tôi nóng bừng, mồ hôi sau lưng cũng bắt đầu túa ra. Sẽ làm được thôi mà…

“Món quà đó, tớ cũng phải nói [cho tớ đi] thì mới được à?”

“A— ừm… chắc vậy.”

Vừa ấp úng tôi vừa lén vòng một sợi ruy băng thành hình tròn quanh đốt ngón tay rồi giấu ra đằng sau lưng mình. Là một sợi cùng kiểu dáng họa tiết với cái mà tôi đã cột trên hộp chocolate. 

Trống ngực tôi đập liên hồi, cảm giác như trái tim đã dâng lên đến cuống họng và chỉ chực nhảy ra ngoài khi tôi mở miệng ra vậy. 

Và rồi với thái độ khác hẳn khi nãy, Aya làm ra một giọng nũng nịu rất đáng yêu.

“Vậy thì, cho tớ đi nha~? Marika~”

“Ừm”

Tôi khẽ gật đầu dịu dàng. Và với một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa chân thành, tôi đưa ngón áp út tay trái của mình ra trước mặt Aya.

 

“Món quà còn lại của cậu… 

 

…là tớ đó.”

Trong thâm tâm tôi như muốn gào thét, còn mồ hôi thì túa ra ào ạt. 

Im lặng. Một sự im lặng như muốn xé toạc màng nhĩ. Tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt Aya và giữ nguyên nụ cười như thế. Dáng vẻ đùa cợt trên gương mặt bạn gái tôi ngay lập tức tắt ngúm.

 

Thì á, do là Valentine nên tớ mới muốn làm trò này thôi, thế nào, hả, hả!? Cậu sốc lắm đúng không~? Sự căng thẳng làm tôi bỗng chốc muốn vuột miệng nói ra như thế và biến chuyện này thành một trò đùa cho nhẹ bầu không khí. Nhưng tôi đã kịp nuốt hết mọi thứ vào trong. 

Không sao, chắc chắn là sẽ ổn thôi. Tôi đã yêu Aya hơn nửa năm rồi, cậu ấy vốn yếu với mặt nào của tôi, tôi đều biết rõ. Màn vừa rồi hội tụ đủ sự đáng yêu, quyến rũ nhưng vẫn rất “tôi”. Chuẩn bài thế này thì Aya dính chiêu là cái chắc! 

Đúng không? Đúng không vậy trời!?

Nên là… CẬU MAU NÓI GÌ ĐI CHỨ!?

Hai đứa tôi vẫn cứ tiếp tục nhìn nhau, tưởng chừng như đã trôi qua hàng thế kỷ. Cỡ như Aya mà té ra sàn cười thành tiếng thì chắc tôi không sống nổi nữa mất…!

NÈ! AYA! VẪN CHƯA MUỐN NÓI GÌ SAO!?

Không phải là cậu ta đang cố tình làm như này để thưởng thức cái vẻ mặt xấu hổ này của tôi đâu nhỉ?

 

Và rồi… ngay khi tôi bắt đầu nghi ngờ mức độ hiệu quả của “chiến lược quyến rũ Aya” mà mình đã dày công nghiên cứu bấy lâu nay… Thì cuối cùng Aya cũng đã có động tĩnh.

Một cảm giác mát lạnh khẽ chạy dọc trên má tôi.

“Marika.”

Aya nhìn thẳng vào mắt tôi. Sâu trong đáy mắt ngọc lục bảo là sự ấm áp, là chân thành. Đó không phải là ham muốn thể xác, càng không phải là dục vọng. Chỉ đơn thuần là một cái nhìn thuần khiết, tĩnh lặng… và một chút mộng tưởng về tương lai mai sau.

Aa… may quá. Tình cảm của tôi đã thật sự chạm đến Aya rồi.

Cậu ấy hỏi tôi, một câu hỏi đầu tiên và cũng là cuối cùng.

 “Cậu chắc chứ?”

Bây giờ thì tôi đã chẳng có gì để mà do dự nữa. Tôi sẽ không hối hận, và sẽ không sợ hãi. Bởi vì người đó chính là Aya mà.

“Ừm.”

Tôi dang rộng hai tay mình, như ra ý muốn đón nhận tất cả tình cảm từ cậu ấy. 

“Được mà, tất nhiên là được rồi. Liệu cậu sẽ nhận lấy tớ chứ, Aya?”

“Vậy thì tớ xin nhận nhé, Marika.”

Aya áp người đè lên tôi.

“Tớ yêu cậu.”

 

Vài tiếng quần áo cọ vào nhau, vài tiếng lách cách tháo bỏ, và rồi bộ đồng phục của tôi đã nằm yên vị dưới sàn nhà. Tôi nằm dưới thân Aya, chỉ biết ngượng ngùng ngước lên nhìn cậu ấy.

Cái vẻ bỡn cợt trêu đùa bình thường trên gương mặt Aya đã biến mất, khuôn mặt cậu ấy trầm lắng, nghiêm túc đến lạ thường. Chẳng còn vồ vập mất kiểm soát, chẳng còn dẫn dắt tôi theo ý bản thân nữa. Sự căng thẳng trong lòng Aya dường như cũng lan sang cho tôi. 

Tôi nhớ lại cái sự vội vã hấp tấp hồi lần đầu tiên được Aya ôm trong vòng tay và mơn trớn. Khi đó tôi cũng chẳng trách được cậu ấy, dù sao thì cũng vừa mới bắt đầu trận cá cược cưa đổ tôi trong vòng 100 ngày thôi mà.

Nhưng hôm nay, có vẻ là lại là lần đầu tiên mà bọn tôi cùng nhau đồng lòng làm chuyện đó.

 

Cánh tay ngại ngùng của tôi đang đặt trên ngực bị Aya gạt ra nhẹ nhàng. Lách tách, áo lót của tôi đã bị cởi bỏ. Và rồi Aya hôn lên môi tôi, dẫn dắt tôi ngày một tiến sâu vào trạng thái mịt mờ tâm trí. Từng tiếng hôn, từng cái cử động đều thật dịu dàng hơn mọi khi, khiến cho tôi cảm thấy con tim mình đang bị phơi bày.

Aya cứ hôn tôi như thế, lâu thật lâu và cũng thật từ tốn. Cứ thế bẵng đi một lúc sau, khiến tôi tưởng chừng như môi mình sắp mềm nhũn. Cặp mắt ngọc lục bảo ấy gần sát bên tôi, như thể đang không ngừng thì thầm “Tớ thích cậu, tớ thích cậu nhiều lắm”. 

 

“Tớ… thích cậu… Aya.”

“Tớ cũng thích Marika lắm.”

Những ngón tay của Aya xoa đầu tôi dịu dàng. Chúng cứ thế tiếp tục trượt xuống bên dưới, nhưng rồi bỗng nhiên dừng lại.

“Đợi một chút nhé, Marika.”

Aya cũng bắt đầu cởi bỏ bộ đồng phục của mình. Chiếc áo ngực của Aya rơi xuống đất, trên người cậu ấy chỉ còn độc mỗi chiếc váy. Tỉ lệ cơ thể cân đối đến mức hoàn hảo của Aya khiến tôi phải bất giác đưa tay che mặt lại.

“U oa… đẹp quá…”

Cứ như bức ảnh của một nữ diễn viên người nước ngoài đăng trên Instagram được phóng to ra kích thước thật rồi in ra vậy… Nhưng mà cơ thể trần trụi của Aya nhìn nghệ thuật hơn thế nhiều, từng đường cong gợi cảm trên người cậu ấy như đập thẳng vào mắt tôi.

Không thể tin được là tôi đã yêu và được yêu bởi một người đẹp như thế này, cả đời tôi khéo sẽ chẳng có lần thứ hai mất.

“Marika mới là người xinh đẹp ở đây đó.”

Nhưng khi tôi đang sắp nhớ lại cuộc trò chuyện về chủ đề “mỡ thừa” hôm nào đó thì cơ thể lại bị Aya đè xuống lần nữa. Cậu ấy nheo mắt lại rồi khẽ lướt đầu ngón tại lên ngực tôi.

“Nn… mm…”

Nếu so với cái cách mà Aya thường dồn dập ngấu nghiến tôi như món chính của bữa ăn. Thì lúc này đây, từng ngón tay của cậu ấy lại nhẹ nhàng như thể đang đưa từng thìa tráng miệng chạm đến đầu lưỡi mình. Từ tốn, chậm rãi, như muốn thưởng thức trọn vẹn từng thước da thịt của tôi, kể cả chút hương vị ẩn giấu nhỏ nhất. 

Ngón tay Aya chạy dọc từng ngóc ngách trên cơ thể tôi. Từ ngực, đến cổ, xương quai xanh, rồi cánh tay. Nhiệt độ thân thể của Aya cọ lên làn da của tôi ấm nóng. Cảm giác sướng quá… hàng loạt kích thích dịu dàng ập đến khiến cơ thể tôi như muốn tan chảy. 

Khúc dạo đầu vẫn mang đến cho tôi những cảm giác quen thuộc, thế nhưng có vẻ như nó đang kéo dài quá lâu rồi thì phải.

“Aya… ơi…”

“.......”

Như phớt lờ đi ý tứ trong lời nói của tôi, Aya đưa lưỡi ra vào đảo lên đầu ngực đã vươn cao đến giới hạn.

Ngay khoảnh khắc đầu lưỡi của Aya chạm vào nơi ấy, cổ họng tôi lập tức thắt lại để ngăn mình rên lên. Cảm giác nhồn nhột râm ran ập đến, khiến tôi không kìm được phải ưỡn người ra phía sau.

Tôi vòng hai tay ôm quanh cổ Aya và nhìn tha thiết vào đôi mắt của cậu ấy như đang van nài.

“Nè… Aya ơi…”

Cậu ấy lại hôn, như thể muốn xoa dịu đi nỗi xao xuyến trong tim tôi, thế nhưng từng cái nhấp môi trôi qua lại càng khiến dục vọng trong tôi không ngừng dâng trào.

Thật ra thì ngay từ nụ hôn đầu tiên như muốn tan chảy đó, tôi đã cảm thấy bên dưới của mình co giật mất rồi. Không được, mình sẽ không thể kìm lại được nữa mất.

Bởi vì đã từ lâu rồi, rất lâu rồi… mình đã luôn chuẩn bị đến ngày hôm nay kia mà…. để được có thể ở cạnh bên Aya như thế này…

Tôi quấn hai chân mình vào chân của cậu ấy, kéo sát hai đứa vào nhau và ép thân thể mình lên Aya không một chút xấu hổ.

“Làm ơn đi mà… Aya……… Tớ… không chịu nổi nữa….”

“Ừm…”

Aya khẽ gật đầu rồi cởi móc khóa váy. Những ngón tay của Aya len lách vào quần lót của tôi, rồi cẩn thận kéo xuống để không làm bẩn nó.

Cuối cùng thì cũng đến rồi. Tôi gần như có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng tim mình đập thình thịch vọng trong màng nhĩ.

Khoái cảm lấn át hết cả căng thẳng, niềm hạnh phúc lấn át cả nỗi lo âu. Những cảm xúc đó chạy ngang qua mắt tôi giống như một cuốn phim quay chậm.

Thời khắc mà tôi hằng mơ ước cuối cùng cũng đến.

Khi những ngón tay của Aya lướt nhẹ lên vùng thân dưới của tôi. Chẳng cần kích thích gì quá mãnh liệt, tôi đã cảm thấy bên dưới của mình thật ẩm ướt.

Từ lâu tôi đã luôn sẵn sàng rồi, sẵn sàng đón nhận những ngón tay của Aya.

“Nn… ahnn… Ayaa….”

“........”

“Aahnn… Aya…. aa… ưm….”

Điểm nhạy cảm của tôi bị cọ xát liên tục, ngón tay của Aya sướng quá… Tôi cố gắng bám vào cơ thể cậu ấy như để giữ thăng bằng. Cơ thể tôi giật lên từng hồi như đáp lại mỗi cái chạm của Aya. Sướng quá… nhưng nếu cứ thế này, tôi sẽ lên đỉnh mất… 

Giờ đây tôi đã chẳng còn hứng thú với khoái cảm nữa, tôi chỉ muốn khắc ghi thật sâu trong tâm trí mình từng cái chạm của người tôi yêu, dù chỉ là một giây, một khắc đi cũng được.

“N-Nè…. Aya… tớ… ổn rồi mà… thật đó… tớ đã… sẵn sàng rồi…”

“...... Ừm”

“Làm ơn…”

Hai mắt tôi mờ đục vì nước mắt trào dâng, tôi đưa những ngón tay run rẩy về phía Aya. Trên tay tôi là một cái bao cao su ngón tay mà tôi đã lấy được từ phòng cậu ấy.

Với đôi mắt khẩn thiết và đầy quyến rũ đó, tôi ngước nhìn lên Aya.

 

“Hãy chiếm lấy tớ đi…. Aya….”

“....... Marika”

 

Aya ôm lấy những ngón tay của tôi và nhận lấy cái bao cao su đó. Xoẹt một tiếng, bao bì đã bị xé ra. Từng cử chỉ của Aya, kể từ khoảnh khắc lấy chiếc bao cao su đó ra khỏi vỏ và đeo nó vào ngón tay của cậu ấy, đều trôi qua thật chậm đến nỗi khiến tôi dần mất hết kiên nhẫn. 

Nhìn những ngón tay trắng nõn xinh đẹp như chủ nhân của chúng, tôi thấy lòng mình hạnh phúc vô bờ, cậu ấy sẽ tiến vào bên trong tôi…

Aya hơi nâng người lên và nhìn xuống tôi, đôi mắt ngọc lục bảo tuyệt đẹp đã bị phần mái của cậu ấy che mất, Aya thì thầm.

“Marika, tớ yêu cậu.”

“Ừm…. tớ cũng yêu Aya lắm….”

Mẹ ơi, con xin lỗi. Vì lần đầu của con không phải là với một người con trai. Nhưng thật lòng con biết chắc chắn rằng, cảm giác khi được Aya trân trọng và yêu thương thế này, với con đã là một điều may mắn biết bao.

Bây giờ, bất kể thực tại có thế nào đi nữa thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, tôi tin rằng một khi tôi đã ràng buộc với Aya về mặt thể xác như thế này, thì chắc hẳn tôi sẽ còn trân trọng Aya hơn cả từ trước đến giờ.

Những ngón tay của Aya dịu dàng tiến vào bên trong tôi.

Tôi nhắm hờ mắt, cảm nhận sự hiện diện của cậu ấy bên trong cơ thể mình một cách rõ rệt nhất.

Lồng ngực tôi hồi hộp như muốn nổ tung, tôi đã chờ đợi khúc ngoặt cuộc đời này của mình từ rất lâu rồi. 

Ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được.

“Ưm…. nn… aan…”

Ban đầu, cảm giác được chất liệu của chiếc bao cao su cọ xát bên trong mình khiến tôi có chút lạ lẫm. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến như nó là một phần cơ thể của Aya đã khiến tôi yên tâm hơn được phần nào. 

“Aa… aa…”

Những ngón tay của Aya tiếp tục luồn lách bên trong tôi.

 

Và rồi đột nhiên dừng lại…

Thật lâu sau đó.

 

Tí tách…

 

Tôi cảm nhận được có giọt nước nhỏ ấm áp rơi xuống ngực mình.

Khẽ mở hé mắt ra nhìn lên trên… hơi thở của tôi lập tức khựng lại.

 

“Aya….?”

 

Tôi vẫn thấy khuôn mặt người tôi yêu, thế nhưng đó lại chẳng phải là vẻ mặt của sự hạnh phúc. Hai mắt của Aya mở to, nước mắt cứ thế tuôn ra từ khóe mi không ngừng.

Tôi chưa từng thấy Aya như thế này bao giờ.

 

Tại sao chứ?

 

“Marika…”

“C-Có chuyện gì vậy, Aya?”

Ngón tay của Aya bên trong tôi nhẹ nhàng được rút ra.

Trên đầu bao cao su vẫn còn trắng tinh, sạch sẽ như mới.

“T-Tớ… không thể làm được…”

Aya cúi đầu nhìn vào ngón tay mình, hai vai cậu ấy run rẩy.

“Nè… Aya…”

Đôi mắt của Aya nhìn tôi không rời, thế nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi mãi.

“Tớ xin lỗi… Marika. T-Tại vì… tớ thật sự thích Marika lắm mà…”

Kể từ khi dạo đầu, những gì Aya làm đã thật lạ lẫm, thật khác với mọi khi. Thế nhưng tôi lại nhầm tưởng đó là những cử chỉ trân trọng, rằng Aya đang cẩn thận để nhận lấy lần đầu của tôi.

 

Hóa ra chuyện không phải như thế.

 

Aya đã đang cố kìm nén một thứ gì đó trong lòng mình. Một thứ gì đó mà cậu ấy chưa bao giờ dám nói với tôi. 

Lần này Aya chịu làm, hẳn là vì tôi đã nói là mình muốn, thế nên cậu ấy mới gắng hết sức để thực hiện điều đó.

 

Tất cả… tất cả là tại tôi…

Bởi vì tôi đã ép buộc Aya… vì tôi đã làm như thế… nên mới kích động đến cậu ấy…

Những cảm xúc mà Aya dồn nén giờ đây đã biến thành những giọt nước mắt ngày một tuôn rơi, nhiều đến nỗi làm ướt hết cả một mảng trên ngực tôi.

“Tớ yêu cậu lắm mà… Marika… Tớ vẫn luôn muốn bảo vệ cậu… mà… t-tớ xin lỗi… tớ xin lỗi…”

Giọng Aya run rẩy khóc nấc khiến trái tim tôi đau nhói.

Tại sao Aya lại phải xin lỗi chứ? Cậu đâu có làm gì sai đâu?

“Tớ hiểu rồi… Aya. Tớ cảm nhận được rồi mà. Tớ cũng thích cậu lắm. Chính tớ mới là người phải xin lỗi mà…”

Tôi ôm chặt lấy cơ thể của cậu ấy. Aya thích tôi, cậu ấy trân trọng tôi, người hiểu rõ nhất điều ấy là tôi kia mà. Cảm nhận được cơ thể của Aya đang dần rung lên mất kiểm soát trong lòng, tôi thấy ngực mình thắt lại đau đớn tột cùng. 

Khi Aya nức nở đưa hai tay lên che mặt và cố hứng hết đi những giọt nước mắt cảm xúc ấy. Tôi chỉ có thể ở đó vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cậu ấy, chẳng thể làm được gì khác.

“..... Tớ xin lỗi….. tớ xin lỗi mà…. xin lỗi Marika….”

“Ừm… ừm…. được rồi… tớ cũng xin lỗi Aya nhé….”

 

Nếu như có một điều mà tôi có thể nhớ lại về ngày hôm đó, thì chắc chắn là—

Đôi mắt ngấn lệ của Aya khi ấy, thật mỏng manh, thật yếu ớt. Tưởng chừng như một bông tuyết đầu mùa, chạm vào là sẽ vỡ tan ngay tức khắc.

Đúng thật là rất xinh đẹp…. xinh đẹp đến mức đau lòng.

 

Hai đứa tôi cứ thế tiếp tục nằm ôm nhau trần trụi trên một chiếc giường như thế, cho đến khi tôi có đủ can đảm để cất tiếng.

“Nè Aya… cậu đã bình tĩnh lại chút nào chưa?”

“........ Ừm”

Aya ngước lên nhìn tôi với cặp mắt đỏ hoe, khe khẽ gật đầu một cách yếu ớt.

Lý do tại sao Aya không thể chiếm lấy tôi, thật sự khiến tâm trí tôi cứ bứt rứt không thôi…..

Nhưng mà tôi đâu có thể nào lại chọt vào hỏi ngay là “Tại sao cậu lại không làm được?” hay “Tại sao cậu lại khóc?” chứ.

Không phải do tôi suy nghĩ nhiều để duy trì bầu không khí, lại càng không phải vì tôi sợ phải đào sâu hơn về Aya. À thì… cũng có hơi sợ thật… nhưng mà lý do chính thì chẳng phải thế.

Chỉ là… tôi sợ nếu tôi hỏi như vậy… có lẽ sẽ lại khiến Aya bị dồn ép, và rồi lại làm tổn thương cậu ấy lần nữa. Tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra lại lần thứ hai.

“Cơ thể của Aya ấm quá đi…”

“.... Ừm, Marika cũng vậy”

Cơ mà bây giờ trong tình huống này thì tôi phải nói gì mới đúng đây!?

Động viên cậu ấy là “Không sao đâu, còn lần sau nữa mà!” hả!? Hay là bàn bạc rồi lại lên lịch cho lần tới…?

Không được, đổi chủ đề xoành xoạch như thế thì làm sao được! Phải thật lòng thôi… thật lòng kiểm điểm lại bản thân mình…

 

“Aya nè… thật ra ấy, có lẽ tớ mới phải là người xin lỗi cậu mà… cũng do tớ hơi vội vàng quá…”

“.....”

“Mặc dù đã biết rõ là Aya yêu tớ nhiều đến thế, vậy mà tớ vẫn cứ muốn đòi hỏi thêm…. kiểu vậy… Nên là thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm.”

Aya vòng tay ôm chặt lấy cánh tay tôi.

“Không có. Marika không có lỗi gì hết.”

Nhìn dáng vẻ yếu đuối bé nhỏ đó của Aya, lại thêm cái siết nhẹ vòng quanh cánh tay, thật sự khiến tôi phải đứng hình.

“Aya….”

Ể… gì đây chứ… sao đột nhiên cậu ấy dễ thương quá vậy….!

Sao thế này, biểu cảm khác hẳn hoàn toàn với Aya thường ngày, làm mình muốn che chở cậu ấy quá đi mất!

Trời ơi, dễ thương quá, làm sao đây, dễ thương quá trời luôn rồi!

Aya lúc nào cũng treo cái nụ cười bỡn cợt đó, thế mà bây giờ lại trông giống hệt một đứa em gái lên năm đang cố làm nũng với chị gái mình vậy…

“Không sao đâu, Aya cũng không có lỗi gì hết á. Nè, hai đứa mình từ từ mà tiến lại gần nhau, theo từng nhịp độ của cả hai nhé…? Ngoan nào, ngoan nào…”

Tôi vừa ôm chầm lấy cơ thể mềm mại của Aya rồi vừa xoa đầu cậu ấy.

Dễ thương quá… Aya dễ thương quá đi… Bé Aya buồn bã đúng là dễ thương đến mức khiến tôi muốn phát điên lên mà!!!

“Nè…”

Aya ngước lên nhìn tôi với đôi mắt trong veo.

“Tại sao Marika lại xoa ngực tớ vậy?”

Tôi bất giác giật mình rụt tay lại.

“À… thì…”

Tôi siết chặt tay Aya rồi cố nở một nụ cười gượng gạo.

“Thì tớ đang cố làm Aya vui lên thôi ấy mà…”

Làm sao tôi có thể thừa nhận là Aya khi nãy trông đáng yêu đến mức khiến tôi khao khát muốn chạm vào cậu ấy được chứ…!?

Mà chuyện đó cũng có đúng đâu! T-Tôi thật sự chỉ đang muốn giúp Aya vui lên thôi… thiệt đó…

Aya nhìn tôi chằm chằm rồi khẽ hé môi.

“........ Marika dê xồm”

“Ư! Không! Đã bảo là không phải vậy mà!”

Tôi cụng đầu vào Aya rồi lắc đầu nguầy nguậy.

“C-Cơ mà Aya cũng đã từng tấn công lúc tớ đang khóc rồi bảo cái gì [Nhìn cậu thế này tớ không chịu nổi được nữa] đó thôi!?”

“Vậy là giờ Marika cũng cùng đẳng cấp với tớ rồi hả?”

“Không phải vậy! Tớ hoàn toàn bình thường mà!”

Tôi bật ngửa ra giường một cách phô trương rồi giãy nảy hết cả lên, Aya khẽ bật ra một tiếng cười khúc khích.

Aa, mừng quá, cuối cùng thì cậu ấy cũng chịu cười rồi.

Aya khẽ di chuyển sát lại gần rồi áp đầu lên ngực tôi.

“Cảm ơn cậu, Marika… vì đã cố gắng làm tớ vui lên như vậy…”

“Hả?? Ư-Ừm không có gì… ừ… Aya ngoan nào ngoan nào…”

Sao mà “ừ” một tiếng vô cảm vậy trời… Mày bị gì vậy chứ Marika… Thôi chuyến này chắc mang vụ này xuống mồ chôn luôn được rồi đó.

Giữa lúc ấy, Aya đột nhiên từ từ bò xuống dưới.

“Hm? Sao vậy Aya?”

“Tại vì khi nãy tớ đã không làm Marika sướng đàng hoàng được, nên là bây giờ tớ làm nhé~?”

“Ớ! K-Khoan đã!? Hả?”

Aya lót dưới hông tôi một chiếc gối rồi chen vào giữa hai chân tôi.

K-Không lẽ nào…

“Marika thích nhất là cái này mà, đúng không?”

Cảm giác ấm áp mềm mại đột nhiên chạm đến bên dưới vùng nhạy cảm khiến tôi phải ưỡn người về sau kêu lên một tiếng.

“Aa… N-Nè… Aya!”

Khi tôi lật phăng tấm chăn lên, khuôn mặt Aya dưới đó vẫn còn vài nét yếu đuối, thế nhưng cậu ấy vẫn cứ nghịch ngợm thè lưỡi ra như muốn trêu tức tôi.

“K-Không, tớ có bảo cậu phải làm cho tớ đâu chứ… mm…!”

Không một lời giải thích, Aya không hề do dự cúi đầu xuống giữa hai chân tôi. Có lẽ là vì cậu ấy đang cố bù đắp lại những lỗi lầm khi nãy với tôi chăng?

Sự dịu dàng nhưng mạnh mẽ đến từ đầu lưỡi Aya khiến khoái cảm xộc thẳng lên não.

Tôi cắn ngón tay của mình để cố kìm nén tiếng rên mất kiểm soát của bản thân, cả người tôi cũng uốn éo thật hư hỏng như đáp lại từng cái đụng lưỡi của cậu ấy.

“N-Nè Aya, không phải, không phải như vậy đâu mà—!”

Thay vì đáp lại, Aya dùng môi mút mạnh điểm nhạy cảm của tôi. Cổ họng tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi lý trí hoàn toàn biến mất.

Aya không dừng lại, và cũng chẳng hề nương tay. Đầu lưỡi của cậu ấy cứ liên tục nhảy múa ở nơi cửa vào của tôi và đảo quanh điểm nhạy cảm phía trên đó. Tôi đã chẳng thể suy nghĩ được gì khác nữa.

 

Sau khi đã thỏa mãn, Aya cuối cùng cũng đã lấy lại được nét mặt giễu cợt ban đầu của mình, cậu ta nheo mắt nhìn tôi.

“Tạm thời thì tớ vẫn chưa có ý định bị cậu lật đâu nhé.”

“A… Ahn…. ha…. v… vâng…”

Và với cơ thể rã rời như sắp ngất, tôi vừa thở gấp vừa khẽ gật đầu. 

 

*****

 

Và rốt cuộc thì ngày hôm ấy, tôi đã chẳng thể tìm ra được lý do đằng sau những giọt nước mắt của Aya.

Chúng tôi chào tạm biệt nhau như thường lệ và rồi guồng quay đời sống hằng ngày vẫn cứ tiếp diễn. Vấn đề đó dần trôi vào dĩ vãng và cũng chẳng có ai muốn gợi lại chuyện đó nữa.

Aya vẫn dịu dàng, vẫn xinh đẹp qua từng ngày. Những ngày tháng hạnh phúc của bọn tôi càng lúc càng nhiều thêm, đến cái mức mà chuyện có bị ràng buộc về thể xác với nhau hay không đã chẳng còn quan trọng với hai đứa nữa.

 

Thế nhưng… chưa lần nào là trong lòng tôi vơi đi cảm giác mơ hồ ấy. 

Một dự cảm, rằng ngày nào đó, bọn tôi vẫn sẽ phải quay lại đối mặt với chuyện này.

Chỉ là khoảnh khắc đó sẽ không phải là bây giờ mà thôi. Tôi tin là số phận đã dệt ra con đường định sẵn ấy rồi. Khi nào mọi yếu tố đều đã được đáp ứng, thì khi ấy cú ngoặt định mệnh của bọn tôi sẽ bắt đầu.

Và trong khoảng thời gian quý giá ấy, tôi tự nhủ rằng mình phải cố gắng thật nhiều, để dù cho sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ có đủ khả năng để ở bên và nâng đỡ cho người tôi yêu.

 

Cứ thế, hai đứa tôi đã cùng nhau trải qua những khoảng thời gian yên bình, mang theo những tình cảm đã tích góp bấy lâu nay, chúng tôi bước vào năm ba cao trung.

—Mùa của những cuộc gặp gỡ mới. Mùa xuân đã đến với chúng tôi.

----------------------

Bất ngờ chưa =))))) hồi mới đọc xong cái chương nầy tôi cũng tò mò lắm, chẳng biết nhỏ Aya đã trải qua quá khứ hay trauma gì, mà nhỏ khóc như được mùa thế kia. Theo lore thì bây giờ là lần đầu tiên Marika thấy bồ mình khóc. Bất ngờ có, mà xót cũng có. Tôi đã đọc hết 8 Volume rồi và tôi đảm bảo là diễn biến sắp tới sẽ không làm mọi người thất vọng đâu hjhj.

Hy vọng tôi dịch được tới Volume 8, chứ cái cốt truyện về nhỏ Aya thật sự là hay lắm mn ạ. Thế thôi, còn 1 chương ngoại truyện nữa, lại là góc nhìn của Aya, nhưng mà nhỏ cũng không spoil gì mấy cho mình đâu. Chỉ có bị lật thôi =)))))

Btw tôi có đặt commission cho chương ngoại truyện để đánh dấu bước ngoặt bị lật của con gái tôi =))))) mong là mọi người sẽ hóng hehehehe

-N