Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 1

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 1

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

35 13

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

60 985

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

4 1

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

(Đang ra)

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

Nekomiko Zucchini

Lục địa hiện tại chịu ảnh hưởng nặng nề từ đế chế bị chia cắt thành ba do nội chiến, và xung đột liên tục xảy ra ở nhiều nơi."Ta sẽ không để Đế chế cướp mất vị trí của ta trên thế giới này nữa.

11 1

Web Novel - Chương 4

Hóa ra vấn đề phức tạp hơn dự tính.

Andrew, đội trưởng lực lượng an ninh của trại tị nạn thở dài.

Đại diện của người tị nạn đã bất bình rằng ông đã dành đặc quyền quá mức cho lực lượng bảo vệ.

Mà thật ra, điều đó cũng đúng thôi.

Chẳng hạn, những vật phẩm tốt nhất sẽ được ưu tiên phát cho những người lính cần chúng.

Hoặc phân phát khẩu phần ăn cho binh lính trước, trừ những người đang ốm.

Xét theo một khía cạnh nào đó, điều đó là hiển nhiên.

Bởi vì những người lính luôn phải liều mình.

Không chỉ riêng việc nhận được đồ tiếp tế, mà còn phải đi săn, trinh sát và làm nhiều công việc khác, binh lính luôn ở ngoài đó, đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

Nếu họ không đối xử sự ưu ái như vậy, sự bất mãn của quân lính chắc chắn sẽ tăng vọt.

Đó là lý do tại sao ông tạo nhiều điều kiện thuận lợi nhất có thể, miễn là trong phạm vi chấp nhận được.

Đồng thời, ông luôn nhấn mạnh rằng nếu họ đi quá giới hạn trong hành động sai trái, thì ngay cả những gì họ đang được hưởng hiện tại cũng có thể biến mất.

Nhưng ông chưa từng nghĩ họ trắng trợn gây chuyện như vậy.

"Liệu mình có quá chủ quan không?"

Dĩ nhiên, họ không chọn đại bất kỳ ai để trở làm lính.

Dù đúng là họ không có nhiều lựa chọn, nhưng ít nhất họ cũng chọn những người có năng lực.

Nói cách khác, họ đã chọn những người dễ bề kiểm soát.

Nhưng binh sĩ Lowell, kẻ gây ra sự cố lần này, hóa ra lại xảo quyệt hơn tưởng tượng.

Trước mặt những người mạnh hơn mình, hắn luôn cố gắng hết sức với vẻ mặt tươi cười.

Trái lại, trước mặt những người yếu hơn mình, hắn ta lộ rõ bản chất thật.

Và nạn nhân thường là những bệnh nhân hoặc trẻ nhỏ yếu ớt không thể tự vệ.

Kết quả là, phải mất một thời gian mới phát hiện ra thiệt hại.

"Lowell thế nào rồi?"

"Đúng như mệnh lệnh ngài, chúng tôi đã tạm giam hắn rồi."

"Tốt, sau khi bàn bạc với đại diện người tị nạn, chúng ta sẽ xét xử ngay."

"Vâng! Tôi hiểu rồi."

"Vấn đề là ai sẽ thay thế vị trí đó…"

Duy trì lực lượng quân đội là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Chỉ cần thiếu một người thôi thì gánh nặng sẽ đè lên những người lính khác.

Nhưng lần này khác những lần trước, họ phải rất cẩn thận trong việc lựa chọn.

Họ đã mất đi lòng tin của dân chúng sau vụ việc này.

Nếu vấn đề tương tự tái diễn, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra lúc đó.

Nếu mọi chuyện không ổn, họ thực sự có thể bị tan rã.

Với lũ vật ngay trước mắt, nếu dân chúng chia rẽ thì cũng chẳng khác gì cái chết.

Hiểu rõ điều này, ông ấy trăn trở rất nhiều khi đưa ra quyết định.

"Không còn cách nào khác. Đằng nào cũng đã quyết định rồi."

"...Tôi gọi anh ta nhé?"

"Không cần phải đi xa đâu. Anh ta sẽ có mặt ở sân tập ngay bây giờ."

"Vâng, đã rõ."

Một lát sau, người lính ra ngoài theo lệnh quay lại cùng gã đàn ông đó.

Hắn ta phát tướng trông thấy, đầu tóc thì bù xù.

Nói một cách nhẹ nhàng thì hắn không phải là người có vẻ ngoài ưa nhìn.

Nhưng Andrew không quan tâm đến vẻ bề ngoài.

Đối với một người lính, điều quan trọng không phải là vẻ ngoài của họ.

Mà đó chính là kỹ năng và sự đáng tin cậy.

Người đàn ông này đã thu hút sự chú ý của ông cách đây khoảng hai tuần.

Hans xấu xí, Hans thảm hại.

Đó là biệt danh mà mọi người trong trại tị nạn gọi hắn.

Và điều đó không hề sai.

Gạt vẻ ngoài sang một bên, hành động của hắn ta thực sự đáng khinh và khó coi.

Trong khi mọi người đều cần mẫn làm nhiệm vụ được giao, chỉ mình hắn không làm mà cứ nhở nhơ, béo ị ra, nên người ta chế giễu hắn bằng cái tên đó.

Thế nhưng, một câu hỏi đã thực sự đặt ra.

Vốn dĩ, vì Hans không làm việc nên hắn chỉ có thể nhận được rất ít thức ăn.

Vậy mà, bằng cách nào hắn lại giữ được cái thân hình mập mạp đó?

Andrew tặc lưỡi.

'Giờ thì cái đó không quan trọng.'

Việc đó rất đáng ngờ, nhưng sau khi điều tra, người ta không tìm thấy bằng chứng trộm cắp.

Rồi như thể hắn đã thay đổi tâm tính, hắn đã bắt đầu tập luyện tại sân tập cách đây hai tuần.

Ban đầu, họ chẳng thèm bận tâm.

Ai cũng nghĩ rằng hắn ta sẽ sớm bỏ cuộc thôi.

Nhưng không ngờ, ngày nào hắn cũng ra sân tập luyện siêng năng.

Nhờ vậy, hắn đã giảm được một lượng cân đáng kể.

Điều quan trọng hơn cả, chính Hans là người đã ngăn chặn hành vi quấy phá của tên vệ binh Lowell hồi tuần trước.

Nếu không có Hans, họ chẳng thể hay biết Lowell đang phân phát thức ăn đã hỏng cho những người yếu thế.

"Thật sự hắn ta gan hơn tôi tưởng đấy."

"Gì cơ?"

"Không có gì. Quan trọng hơn, tôi muốn đưa ra một đề xuất."

"M-mời ngài nói."

Hắn ta đã trực diện đối đầu chống lại một cảnh binh quyền lực chỉ vì một đứa trẻ.

Ngoài ra, sau khi điều tra kỹ hơn, người ta còn đồn rằng hắn thậm chí còn chia sẻ đồ ăn của mình với đứa trẻ.

Rõ ràng hắn đã thay đổi.

Và điều khiến người ta bất ngờ hơn nữa là kỹ năng của hắn ta.

Bất kể nhân cách của Lowell thế nào, năng lực và kỹ năng của hắn vẫn thuộc hàng đỉnh trong lực lượng an ninh.

Ấy vậy mà Hans lại dễ dàng chặn được đòn tấn công của Lowell.

Thêm nữa, khi ấy Hans chỉ mới tập luyện được đúng một tuần.

Đó là lúc ông nhận ra điều đó.

Rằng Hans cũng có một tài năng phi thường.

Mặc dù anh ta vẫn còn khá béo, nhưng so với lần đầu gặp mặt thì quả thực là một sự thay đổi ngoạn mục.

Và trên hết, anh ta có đủ can đảm để đứng lên đối đầu với một kẻ mạnh hơn mình vì một đứa trẻ.

Vậy câu trả lời đã quá hiển nhiên rồi.

"Anh có hứng thú với việc làm trong đội cảnh binh không?"

* * *

Tôi rất bất ngờ.

Trong lúc tôi đang tập luyện tại sân tập như mọi khi, bỗng nhiên có một cảnh binh đột nhiên gọi tôi.

Tôi đã sợ rằng mình có thể bị tống giam lần nữa, nhưng nào ngờ mình lại nhận được lời đề nghị như vậy.

Thực ra, đó không phải là một lời đề nghị tồi.

Thông thường, họ chỉ là những người chạy việc vặt, nhưng trong thời chiến, lực lượng cảnh binh có quyền hạn không nhỏ.

Những lợi ích họ nhận được cũng khá lớn.

Tuy nhiên, cũng có những mặt tối.

Những người cảnh vệ là những kẻ phải ra ngoài để lấy thức ăn.

Ngay bên ngoài hàng rào phòng thủ, hàng hà sa số quái vật đang lùng sục, chực chờ tước đoạt sinh mạng con người.

"Tôi có một thỉnh cầu."

"Là gì? Cứ nói thẳng."

"Tôi muốn được đích thân ngài, chỉ huy, chỉ dạy kiếm thuật."

"Học kiếm thuật trực tiếp từ ta ư? Đây là một yêu cầu khá thú vị."

Thế nên, tôi đã đưa ra một đề xuất.

Đó là được đích thân chỉ huy lực lượng cảnh vệ, Andrew, huấn luyện.

Dù đã qua thời hoàng kim, ông ta vẫn là một cựu hiệp sĩ.

Đẳng cấp của ông ấy hoàn toàn khác biệt so với những binh lính bình thường.

Hiển nhiên, nếu tôi được Andrew trực tiếp chỉ dạy, tôi chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với hiện tại.

Andrew vui vẻ chấp nhận lời đề nghị.

Và cứ thế, tôi trở thành thành viên của lực lượng cảnh vệ.

"Ta sẽ dạy anh hai lần một tuần. Thế nào?"

"Được thôi."

"Tốt lắm. Vậy ngày mai ta sẽ phân công cho cậu một tiền bối."

"Tôi đã rõ."

Lực lượng cảnh vệ hoạt động theo cặp.

Đương nhiên, tôi là người mới, và người tiến bối đến vào ngày mai sẽ trở thành đồng đội của tôi.

Vậy thì hôm nay là ngày cuối cùng tôi được thảnh thơi.

Nhưng điều đó chẳng có gì tệ cả.

Dù là đồ rẻ tiền, tôi vẫn được cấp phát giáp trụ và vũ khí.

Tôi còn có thể ra ngoài và trực tiếp đối đầu với quái vật.

Quan trọng nhất, nếu tôi tiếp tục làm công việc này, cái nhìn của mọi người dành cho tôi sẽ thay đổi đáng kể.

Và tôi thậm chí còn được chính Andrew huấn luyện.

Đây quả thật là một phi vụ chỉ có lời.

Xong xuôi cuộc gặp riêng với Andrew, tôi lập tức rời khỏi sân tập.

Y như rằng, thằng bé đã có mặt ở đó.

"Hôm nay chú về trễ quá!"

"Chỉ huy gọi nên ta đi rồi mới về."

"Chỉ huy á?"

"Phải, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ làm cảnh vệ."

"Trời! Giống hệt mấy Hiệp sĩ Hoàng gia!"

“…Chưa đến mức đó đâu.”

Đôi mắt đứa bé lấp lánh khi nó nói, còn tôi mỉm cười cay đắng.

Nói một cách đơn giản, Hiệp sĩ Hoàng gia là những thực thể giống như anh hùng.

Khi cuộc xâm lược của quái vật bắt đầu, dân chúng lục địa cảm thấy sự giới hạn của bản thân.

Họ nhận ra rằng phản ứng của một quốc gia đơn lẻ sẽ không bao giờ có thể chiến thắng.

Vì vậy, những anh hùng vĩ đại nhất đại diện cho mỗi chủng tộc đã tụ họp tại một nơi.

Đó chính là đội Hiệp sĩ Hoàng gia.

Đương nhiên, họ không khác gì phiên bản giả tưởng của AvengXXX, bởi vậy, sau khi Hiệp sĩ Hoàng gia được thành lập, nhân loại liên tục gặt hái thắng lại.

Nhưng vì một số lý do nào đó, trừ một số ít, toàn bộ Hiệp sĩ Hoàng gia đã bị xóa sổ.

Câu chuyện của trò chơi này xoay quanh nhân vật chính, người sẽ trở thành chỉ huy mới của Đội Hiệp sĩ Hoàng gia đã sụp đổ, sau đó tập hợp những cá nhân kiệt xuất để xây dựng lại Đội Hiệp sĩ Hoàng gia.

Dù sao đi nữa, cuối cùng thì đây cũng chỉ là một trò chơi dành cho người lớn.

" Rốt cuộc tại sao các Hiệp sĩ Hoàng gia lại bị tiêu diệt chứ?"

"Gì ạ?"

"Không có gì đâu, dù sao thì hôm nay cháu có muốn chơi trốn tìm không?"

"Chắc chắn rồi! Chú làm người tìm đấy!"

Nguyên nhân tại sao các Hiệp sĩ Hoàng gia đời trước bị tiêu diệt thậm chí còn không được tiết lộ.

Tôi tò mò về điều đó, nhưng bây giờ không cần phải lo lắng.

Dù sao thì tôi cũng chẳng thể ngăn cản được.

Sau khi chơi với thằng bé một lúc, tôi bắt đầu quá trình luyện tập thực sự của mình từ lúc đó.

Khi ngón giữa và ngón cái của tôi chạm vào nhau, cảnh vật xung quanh chuyển sang màu xám xịt.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ đều ngừng lại.

"Vậy thì chúng ta bắt đầu ngay bây giờ nhé?"

Tôi lập tức thực hiện động tác chống đẩy.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu luyện tập bằng phương pháp dừng thời gian.

Mặc dù chỉ mới một tuần nhưng hiệu quả vượt xa những gì tôi mong đợi.

Trước hết, vì nó đòi hỏi tiêu hao thể lực đến tột độ, nên nó hiệu quả cao hơn nhiều so với việc chỉ tập thể dục thông thường.

Cảm giác như đang tập luyện với bao cát buộc khắp cơ thể vậy.

Tất nhiên, ngay ngày đầu tiên, tôi đã ngất đi vì kiệt sức.

Nhưng giờ đây, một tuần sau, tôi đã phần nào chịu đựng được.

Nhìn vào đó, việc luyện tập thông qua phương pháp dừng thời gian dường như cũng giúp tăng trưởng nhanh hơn.

Bằng chứng là dù tôi chỉ tập luyện vỏn vẹn một tuần, tôi đã giảm cân rõ rệt.

Tất nhiên, khuôn mặt của tôi vẫn còn xấu xí.

Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là khuôn mặt, mà là tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn đến mức nào.

"Cứ đợi đấy, tên khốn kiếp. Tao nhất định sẽ sống sót trở về."

◇◇◇◆◇◇◇