Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Truyện tương tự

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

343 640

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

36 326

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

306 2861

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

7 26

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

250 1066

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

425 6253

Web Novel - Chương 10

◇◇◇◆◇◇◇

Hôm nay, tôi có hai tin vui.

Một là tôi nhận được phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

Toàn là đồ hộp, bánh mì với thịt.

Trong hoàn cảnh này, mấy món ăn tươm tất như vậy đúng là đáng giá vàng.

Tất nhiên, tôi có rất nhiều đồ ăn, nhưng tôi chả dại gì mà ăn trực tiếp mấy thứ đó đâu.

Vì toàn là đồ mà cái Ông chú Phịch thủ dừng thời gian đã cướp bóc và tích trữ của người khác.

Sau khi tôi chửi ổng quá trời đất, mà giờ lại đi ăn đồ ổng trộm được ư?

Kiểu gì cũng thấy đạo đức giả.

Nhưng tôi cũng không thể ném bỏ cái đống đồ ăn quý giá đó được.

Thế là tôi đem số đồ ăn mà ông chú đó cướp được đi phát cho những người không được nhận khẩu phần đầy đủ.

Dĩ nhiên, tôi không thể phát công khai được. Nếu họ hỏi đồ ăn này từ đâu ra thì mình biết nói sao đây?

Vậy nên, mình đành dừng thời gian lại rồi lén lút phân phát.

Và đây là tin vui thứ hai.

“Mình đã giảm cân rồi! Hoan hô!”

Thật ra, đây mới là tin quan trọng nhất. Phải miêu tả cái ngoại hình của cái Ông chú dừng thời gian đó như nào nhỉ?

Nó đúng bằng gấp đôi cái bọn lợn ú nu trong một bộ truyện tranh nào đó.

Chắc chắn không phải là dáng người bình thường đâu, mà phải gần với Orc hơn.

Và khi cái thân hình đó trở thành của mình, tôi đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện tự tử luôn đấy.

Nhưng công sức nỗ lực bấy lâu nay của mình không hề uổng phí.

Cuối cùng, mình cũng thoát khỏi cái vẻ ngoài Orc đó rồi.

Mặc dù vẫn trông như một ông chú trung niên bụng bia.

“Lần trước khổ sở cả tiếng đồng hồ cũng có cái hay của nó.”

Con quái vật đó tên gì ấy nhỉ, Gourmet Anieta à?

Dù sao thì, tôi đã mất cả tiếng đồng hồ mới giết được cô ta.

Nhờ vậy mà mình đã giảm được kha khá cân. Về cơ bản, khả năng dừng thời gian tiêu tốn rất nhiều thể lực.

Và mình đã dùng kiếm chém như cưa xẻ suốt cả tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.

Việc đó cực kỳ khó khăn.

Thật lòng mà nói, nếu không có thể lực và kinh nghiệm từ việc thường xuyên sử dụng khả năng dừng thời gian này, chắc mình đã không chịu đựng nổi rồi.

Chắc chắn khả năng đó sẽ tự động bị hủy gần như ngay lập tức.

Và nếu chuyện đó xảy ra, mình chắc chắn 100% là "toi" đời.

Còn cái gã Clarence đó, hắn ta có thể sống sót, nhưng đúng là một tên khốn may mắn.

Dù sao thì, nhờ trận chiến đó, mình nhận ra kỹ năng của tôi còn thiếu sót trầm trọng và đã luyện tập chăm chỉ hơn nữa vào hôm nay.

Ngay cả khi không thể trở thành như Clarence, ít nhất mình cũng phải trở thành một hiệp sĩ bình thường.

“Chú ơi! Chú ơi!”

“Gì vậy?”

“Chú đang tập luyện ạ?”

“Không, chú xong rồi.”

Tôi trả lời cộc lốc khi cất kiếm đi.

Tôi phải cố tình duy trì cách nói chuyện cứng nhắc như vậy, nếu không thì cái kiểu nói chuyện đặc trưng của Ông Chú Dừng Thời Gian sẽ lại bật ra mất.

Ít nhất thì làm thế này cũng kiềm chế được phần nào.

Không biết từ lúc nào, thằng nhóc tóc đỏ đã mon men đến gần và túm lấy tay áo.

Điều này có nghĩa là buổi tập hôm nay kết thúc tại đây.

Dù không phải bây giờ, tôi cũng có thể tự luyện tập sau.

Hơn nữa, nếu mình không ở đây, thằng nhóc sẽ bị bỏ lại một mình. Thôi thì chịu vậy.

Thật tình, tôi cũng tự hỏi liệu như vậy có ổn không.

Tôi đang ở trong tình cảnh mà lo cho bản thân còn chưa xong.

Mặc dù tôi có quen biết thằng bé, nhưng tôi có đang làm điều gì đó mà bản thân không thể chịu trách nhiệm không?

Tôi đã đắn đo không biết bao nhiêu lần.

“Oa, tuyết rơi rồi.”

“Đã vào mùa đông rồi sao?”

“Chú ơi! Khi nào tuyết chất đống, mình cùng làm người tuyết nha!”

“…Ừ, vậy đi.”

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của thằng bé, tôi chỉ nghĩ là kệ đi.

Thằng nhóc vui vẻ chạy nhảy trong tuyết, còn tôi thì đứng nhìn.

“Mà này, bây giờ là thời điểm nào rồi nhỉ?”

Đột nhiên, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu mình.

Cốt truyện của trò chơi này là về nhân vật chính xây dựng lại đội Kỵ Sĩ Hoàng Gia đã bị hủy diệt.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là Kỵ Sĩ Hoàng Gia sẽ bị xóa sổ.

Ngạc nhiên thay, không có nhiều thông tin được tiết lộ về thế hệ Kỵ Sĩ Hoàng Gia trước đó.

Chỉ đề cập đến mức độ mạnh mẽ của họ thôi, chứ lý do tại sao họ bị hủy diệt thì không bao giờ được giải thích.

Có nhắc đến việc họ sụp đổ 7 năm trước khi nhân vật chính gia nhập Kỵ Sĩ Hoàng Gia.

Nhìn tình hình hiện tại, có nghĩa là họ đã bị hủy diệt từ lâu rồi hoặc sẽ sớm bị hủy diệt.

Sẽ thật tốt nếu mình có thể ngăn chặn điều đó, nhưng đáng tiếc, bây giờ mình không có nhiều sức mạnh đến thế.

Cuối cùng, tôi đành bất lực đứng nhìn.

Rồi, thằng bé đột nhiên dí sát mặt vào mình.

“Chú ơi! Chú lại đang nghĩ vẩn vơ nữa rồi đúng không?!”

“Chú có chút chuyện phải suy nghĩ.”

“Cháu không gặp chú mấy ngày rồi. Chơi với cháu nữa đi!”

“Được rồi, được rồi.”

Giờ thì, thằng bé còn trèo lên lưng tôi và dụi mặt vào đỉnh đầu.

Tôi bật cười và cõng thằng bé trên lưng.

Mọi chuyện cứ thế này kể từ khi mình trở về từ nhiệm vụ.

Có vẻ như thằng bé cảm thấy cực kỳ cô đơn vì không gặp tôi trong một thời gian dài.

Ừ thì, dù sao thì nó cũng đang ở cái tuổi đó mà.

Tôi an ủi thằng bé rồi cùng nó đi về phía con phố.

Khi tuyết rơi, mọi người lại càng bận rộn hơn.

Họ lấy nhiên liệu đã tích trữ từ trước ra và đốt lửa. Rồi họ gia cố lều để chống lại cái lạnh.

Cái lạnh luôn là kẻ thù tồi tệ nhất.

Đặc biệt trong tình cảnh nguồn cung cấp khan hiếm thì lại càng khó khăn hơn.

Mà này, căn nhà của thằng bé thì sao nhỉ? Mình đã thấy nhà thằng bé vài lần khi đi phát đồ ăn. Tình trạng của nó không tốt lắm.

“Nhà cháu sao rồi?”

“Cháu vẫn chịu được ạ!”

“Chưa nhìn cũng biết. Đến nhà chú đi.”

“Dạ? Nhưng mà…”

“Đừng có từ chối. Cháu sẽ chết cóng đấy.”

“V-vâng…”

Có lẽ vì trời quá lạnh, mặt thằng bé đỏ bừng như củ cải.

Lúc nãy nó chơi đùa trong tuyết nên cảm thấy lạnh là phải thôi.

Tôi bước nhanh hơn.

Sau khi về đến túp lều, tôi đặt củi đã tích trữ từ trước vào lò sưởi. Và tôi đốt lửa bằng một cây đuốc.

Chẳng mấy chốc, với tiếng củi kêu lách tách, củi bắt đầu cháy.

Tôi đã thu thập đủ củi để phân phát mà vẫn còn rất nhiều.

Và tôi cũng đã thu thập được đồ ăn khi làm cảnh vệ.

Chỗ này chắc đủ cho một đứa nhóc rồi. Tôi lấy ra một hộp đồ hộp.

“Ăn đi.”

“C-cháu không biết có nên nhận thứ này không ạ.”

“Đừng lo về chuyện đó.”

“Gì cơ ạ?”

“Trẻ con thì cứ làm trẻ con thôi.”

Ít nhất thì điều này là thật lòng.

Nhờ có số đồ ăn mà Ông Chú Dừng Thời Gian tích trữ, mình đã có thể lo cho không chỉ thằng nhóc này mà còn cả những đứa trẻ và người khác nữa.

Ít nhất thì nó cũng có ích. Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là mình có ý định biện minh cho Ông Chú Dừng Thời Gian dù chỉ một chút.

Thằng bé nhanh chóng mở hộp đồ hộp.

Tôi gật đầu khi nhìn nó ăn.

Nhờ đống lửa trại cháy nóng hừng hực ở giữa túp lều, hơi ấm tràn ngập căn nhà.

Sau khi ăn xong, khi tôi đang ngẩn ngơ nhìn đống lửa, thằng bé lên tiếng.

“Chú ơi, cháu có thể nhờ chú một chuyện không ạ?”

“Nếu là điều chú có thể làm, chú sẽ làm.”

“Xin hãy dạy cháu kiếm thuật.”

“…???”

Đột ngột vậy sao?

***

Chờ đợi thật đau khổ.

Đặc biệt nếu đó là tình huống mà bạn chỉ có thể chờ đợi vô tận một người quý giá đối với mình, nỗi đau sẽ nhân đôi.

Cô bé hiểu quá rõ nỗi đau của sự chờ đợi.

Mẹ cô bé từng nói rằng nếu thành tâm cầu nguyện Chúa, điều ước của cô bé chắc chắn sẽ thành hiện thực. Vậy là cô bé đã cầu nguyện.

Cô bé cầu nguyện, cầu nguyện mãi cho đến khi tay chân tê dại.

Tuy nhiên, cuối cùng, Chúa đã không đáp lại lời cầu nguyện của cô bé.

Cha mẹ cô bé đã không trở về.

Hay đúng hơn, họ không thể trở về. Cái kết của sự chờ đợi vô ích chính là địa ngục.

Nhưng hôm nay chú sẽ đến.

Chắc chắn hôm nay chú sẽ trở lại.

Cô bé phải đợi đến hôm nay.

Cứ thế, tình cảm đơn phương của cô bé lớn dần và nuốt chửng cô bé.

Và một lần nữa, cô bé lại phải chờ đợi. Chú đã đi làm nhiệm vụ.

Thật không thể tin được.

Chẳng lẽ nào, không thể nào, đúng không?

Đúng vậy.

Chú đã hứa rồi.

Chú chắc chắn sẽ trở về.

Chính lúc đó, cô bé nhận ra.

Ngồi đó cầu nguyện cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Người ta phải tự tay bảo vệ những gì quý giá.

Nếu không, họ sẽ mất tất cả.

[Nhóc làm gì một mình vậy?]

[Chú…?!]

[Ừ, chú về rồi.]

Người đầu tiên trở về, người đã đền đáp sự chờ đợi của cô bé. Cô bé cảm thấy xúc động dâng trào.

Trong lòng cô bé bây giờ chỉ có chú, không còn ai khác.

Sự cô đơn tột độ khiến người ta khao khát được quan tâm.

Và khi bạn cảm nhận được hơi ấm thân quen đã mất đi một lần nữa, bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị ám ảnh bởi nó.

Bởi vì bạn đã quá quen thuộc với cái lạnh.

Cô bé không bao giờ muốn quay trở lại thời điểm đó nữa.

Cái thời mà cô bé sống sót một mình, cầu nguyện vô ích, ấp ủ những hy vọng viển vông, và cố gắng sống từng ngày trôi qua.

“Cháu không gặp chú mấy ngày rồi. Chơi với cháu nữa đi!”

Và ước muốn tha thiết của cô bé đã biến thành hành động.

Cô bé không muốn bất cứ ai cướp chú đi.

Cô bé muốn độc chiếm chú.

Nhưng chú không chỉ nhìn mỗi cô bé. Điều đó là đương nhiên.

Bởi vì chú là một người hùng.

Cô bé biết.

Cô bé biết rằng chú đang phân phát củi và thức ăn cho những người khác, bao gồm cả cô bé.

Vậy thì cô bé nên làm gì?

Cô bé phải làm gì để chú chỉ nhìn mỗi mình cô bé?

Chỉ biết làm nũng thì cũng có giới hạn. Cô bé suy nghĩ mãi. Và cuối cùng, cô bé nhận ra.

Cô bé chỉ cần trở nên mạnh mẽ.

“Chú ơi, cháu có thể nhờ chú một chuyện không ạ?”

Chú là một người chú thật tốt bụng và tuyệt vời. Nhưng những người khác chẳng biết gì về chú của cô bé cả.

Vì vậy, cô bé ước. Cô bé ước rằng những người khác sẽ không bao giờ biết.

“Xin hãy dạy cháu kiếm thuật.”

Khi chú không có ở đó, thời gian đó đối với cô bé là địa ngục.

Giờ đây cô bé đã biết điều đó, cô bé không còn do dự nữa.

◇◇◇◆◇◇◇