Một tuần đã trôi qua.
Trong khi thời gian trôi qua nhanh, tôi vẫn hơi lo lắng về cơ thể không thay đổi của mình.
Tất nhiên, suốt thời gian đó tôi không chỉ chơi đùa.
Tôi đến sân tập mỗi ngày mà không hề nghỉ để tập luyện.
Tôi cũng cố gắng gần gũi hơn với mọi người xung quanh theo cách của riêng mình.
Tất nhiên là không có nhiều kết quả.
Cách mọi người nhìn tôi như thể tôi là thứ giòi bọ thực sự khiến tôi đau lòng.
Không còn cách nào khác.
Phần nào mà nói thì đây là hậu quả từ hành động của chính tôi.
Theo nhật ký của ông chú dừng thời gian, gã ta có thể dễ dàng lấy trộm thức ăn và đồ đạc mà mọi người mang theo bằng cách sử dụng kĩ năng dừng thời gian.
Theo quan điểm của mọi người, gã ta là một kẻ đáng nghi vì luôn có rất nhiều thức ăn mặc dù không hề làm việc.
Đương nhiên, gã không tránh khỏi việc nhận được cái nhìn không tốt từ mọi người.
"Hơn nữa, khả năng dừng thời gian cũng không phải là hoàn toàn bất khả chiến bại."
Tất nhiên, tôi không nói suông rằng khả năng dừng thời gian là yếu.
Ngược lại, tôi càng sử dụng nó thì càng nhận ra rằng đây là một khả năng quá mạnh mẽ.
Nhưng không phải là nó không có điểm yếu.
Trước hết, điểm yếu lớn nhất chính là thời gian hồi chiêu.
Ngạc nhiên thay, tôi có thể kiểm soát thời gian theo ý muốn.
Nhưng thay vào đó, thời gian hồi chiêu gấp đôi thời gian dừng lại.
Nói cách khác, tôi không thể spam nó một cách bừa bãi được.
Tất nhiên, điều này không quan trọng trong tác phẩm gốc.
Gã xuất hiện sau khi tất cả kẻ thù đã chết.
Hơn nữa, khi thời gian dừng lại, đối thủ thậm chí còn không thể phản ứng lại.
Có cần phải quan tâm đến thời gian hồi chiêu không?
Nhưng bây giờ tình hình đã khác.
Nếu đối thủ là một người bình thường thì có lẽ sẽ ổn.
Nhưng cũng có nhiều trường hợp họ không chết ngay cả khi đầu bị chặt đứt nhờ khả năng tái sinh.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là giá trị của khả năng dừng thời gian đã giảm đi.
Việc nó cho phép tôi chiến đấu trong một tình huống có lợi thế là quá đủ để khiến giá trị của khả năng dừng thời gian trở nên vô cùng to lớn.
Nhưng nếu tôi không thể kết liễu kẻ thù, tôi sẽ thua.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là tôi không nên kiêu ngạo chỉ vì tôi có khả năng dừng thời gian.
Trên thực tế, ngay cả trong các tiểu thuyết hay truyện tranh khác, cũng có rất nhiều kẻ chết thảm hại do quá kiêu ngạo chỉ vì họ có năng lực siêu nhiên.
"Hộc, hộc."
Và điểm yếu thứ hai là tiêu hao sức lực quá mức.
Nói một cách đơn giản, nó giống như chạy marathon.
Sức bền liên tục bị tiêu hao, cuối cùng, tôi kiệt sức ngã gục, khiến thời gian tiếp tục trôi.
Nói cách khác, miễn là sức bền của tôi đủ thì tôi có thể duy trì trạng thái dừng thời gian bao lâu tùy thích.
Điều đó cũng có nghĩa là kỹ năng cá nhân rất quan trọng.
Nếu bạn không có sức bền, bạn sẽ không thể duy trì được kĩ năng.
Ngoài ra, ngay cả khi bạn dừng thời gian, nếu bạn không thể giết được kẻ thù, bạn sẽ chết.
Tất nhiên, nếu tôi cố tình bỏ trốn thì tôi sẽ không bao giờ chết.
Nhưng không phải mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
"Chú! Chú!"
"Ôi trời, nhóc làm ta giật mình. Nhóc lại đến khi nào thế?"
"Cháu vừa mới tới thôi!"
Sân tập được thiết lập trong trại tị nạn dành cho bất kỳ ai.
Và điều đó cũng bao gồm cả trẻ nhỏ.
Nhờ vậy mà cậu bé tóc đỏ mà tôi gặp trước đó đã đến thăm tôi hầu như mỗi ngày.
Càng nhìn nhóc ấy, tôi càng có cảm giác như mình đã gặp nhóc ở đâu đó rất nhiều lần.
Nhưng tôi không biết mình đã gặp nhóc ấy ở đâu.
Tôi lè lưỡi và nhìn đứa trẻ.
Tôi không biết cậu bé vui mừng vì điều gì mà lại cười rất tươi.
"Tại sao nhóc cứ đến gặp ta thế?"
"Cháu chỉ tò mò muốn biết chú đang làm gì thôi!"
"Chú đây lúc nào cũng siêng năng tập thể dục."
"Tại sao? Để giảm cân à?"
"…Ờm"
Tôi bất ngờ bị choáng ngợp bởi sự thật.
Ngay cả với đứa trẻ, tôi có giống lợn không?
Tôi đột nhiên trở nên rất chán nản.
Nhưng tôi phải thừa nhận những gì cần phải thừa nhận.
Lúc đấy tôi thực sự là một con lợn.
Trên thực tế, việc tăng cân trong tình huống này quả là điều đáng kinh ngạc.
Vâng, ông chú phịch thủ luôn dễ dàng kiếm được thức ăn.
Mặc dù vậy, gã ta không tập thể dục mà chỉ ăn rồi chơi mỗi ngày.
Đó là lý do tại sao gã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một con lợn.
Và bây giờ tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc đó.
Khi nghĩ về chuyện đấy, tôi cảm thấy vô cùng bất bình đến nỗi thấy mình sắp phát điên.
Vì thế, tôi ngừng suy nghĩ về nó.
"Cháu nghĩ chú đã giảm cân so với lần đầu cháu gặp chú!"
"Thật không?"
"KHÔNG!"
Thằng nhóc khốn nạn này?
Tôi chạy tới định tát cho nó một cái vào đầu để phạt vì dám trêu chọc người lớn.
Đứa trẻ vừa chạy vừa cười.
Có vẻ tôi đã phải chịu rất nhiều căng thẳng.
Tôi cười thầm.
Đúng vậy, mọi đứa trẻ đều đáng được mỉm cười và sống tự do như một đứa trẻ.
Nhưng đột nhiên, có người chặn đường tôi.
Khi tôi nhìn lên, tôi thấy một thanh niên mặc bộ áo giáp da màu nâu.
Hắn có vẻ ngoài khoảng đầu hoặc giữa độ tuổi 20.
Hắn có làn da tương đối sạch và mái tóc xanh.
Nhưng điều quan trọng không phải là điều đó.
Đó chính là thiết bị hắn đang mặc lúc này.
Bộ giáp da nâu và một thanh kiếm ngắn rẻ tiền.
Có thể trông không có gì đặc biệt, nhưng thực ra đây là vật phẩm cung cấp cho lính canh.
Nói cách khác, để tóm tắt tình hình hiện tại thì tôi đã bị cảnh sát bắt.
Aaaaaaaaaahhhh!!!
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Ngay cả khi bị hổ cắn, bạn vẫn có thể sống sót nếu giữ được tâm trí tỉnh táo.
Tôi vẫn chưa làm gì sai cả.
Nhưng một người lính canh đã xuất hiện.
Tại sao?
Đầu tiên, tôi phải bình tĩnh suy nghĩ về lý do.
Vừa rồi tôi đang làm gì thế?
Tôi đang chơi với đứa trẻ.
Đứa trẻ đang bỏ chạy và tôi đuổi theo nó…
Ôi trời, tôi vô tình chấp nhận thôi.
Bây giờ tôi phải làm gì?
"Giờ mày còn định cưỡng hiếp một đứa trẻ nữa à, Hans?"
"Tại sao tôi phải làm chuyện đó?!"
"Vậy à? Thế mày giải thích thế nào về chuyện vừa xảy ra?"
Khóe miệng hơi nhếch lên của hắn đầy vẻ chế giễu.
Lúc đầu, tôi nghĩ hắn can thiệp vì nghi ngờ tôi.
Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ sự ác ý.
Tôi khịt mũi và nói,
"Người ta nói mọi người chỉ thấy những gì họ muốn thấy. Anh cũng giống như vậy."
"Mày nói gì thế?"
"Gì cơ? Tôi sai à?"
"Đồ khốn!! Mặc dù bình thường mày thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt người khác!"
"…"
Có vẻ như tên này có biết ông chú phịch thủ dừng thời gian.
Trước đó hắn đã gọi tên tôi.
Không hiểu sao tôi lại thấy lạ khi hắn lại tiếp cận tôi một cách thoải mái như vậy.
Nhưng có một bí mật đằng sau nó.
Nhưng ngay cả với sức mạnh lớn như vậy, liệu ông chú phịch thủ dừng thời gian có thực sự sống với đôi mắt nhìn xuống không?
Không, theo một cách nào đó, đấy là lương tâm.
Ít nhất thì điều đấy có nghĩa là gã thừa nhận sự thật rằng gã là đồ rác rưởi.
Tôi liếc nhìn đi chỗ khác.
Những người bị thu hút bởi sự náo động đó đang thì thầm và nhìn về phía này.
Tất cả bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Đương nhiên là hướng về tôi.
Điều này không tốt.
Bỏ qua những lý do như luân hồi hay bất cứ điều gì khác, khách quan mà nói, tôi đang ở thế rất bất lợi.
Dù sao đi nữa, hiện tại tôi chỉ là gánh nặng vô dụng cho trại tị nạn.
Ngược lại, hắn là người bảo vệ nơi này.
"Có chuyện gì vậy? Cái miệng tự tin lúc nãy đâu mất rồi?"
"…"
Thế trận đã thay đổi.
Nhận ra điều đó, vẻ mặt của hắn lại trở nên kiêu ngạo.
Chẳng có gì tốt đẹp khi tiếp tục chiến đấu ở đây.
Trong trường hợp tệ nhất, tôi thậm chí có thể bị đuổi khỏi trại.
Việc đó sẽ rất phiền phức.
Tất nhiên là tôi có khả năng dừng thời gian.
Nhưng giữa việc xây dựng sức mạnh trong trại tị nạn tương đối an toàn và việc lăn ra ngoài một cách nguy hiểm, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể biết được điều nào tốt hơn.
"Có vẻ như cuối cùng mày cũng hiểu được vị trí của mình rồi, Hans."
"…"
"Đây là cơ hội cuối cùng của mày. Xin lỗi đi, tao sẽ đặc biệt tha thứ cho mày."
"Vâng..."
Nếu hắn bỏ qua chuyện này chỉ bằng một lời xin lỗi đơn giản thì tôi chẳng mất gì cả.
Nếu tôi có thể vượt qua tình huống này chỉ bằng một lời xin lỗi thì đó là một thỏa thuận khá có lợi.
Sự sỉ nhục hiện tại có thể bắt hắn phải trả giá bất cứ lúc nào sau này.
"Này, đừng làm phiền chú nữa!!!"
"???"
Nếu đứa nhóc đấy không xen vào giữa chừng, tôi chắc chắn đã làm thế rồi.
Tôi giật mình.
Vào lúc đó, đứa trẻ tóc đỏ đã chen vào giữa tôi và tên lính trẻ, cố gắng bảo vệ tôi.
"Đây là chuyện của người lớn. Trẻ con không nên xen vào."
"Chú là người tốt! Chú ấy cho cháu đồ ăn còn nguyên vẹn!"
"T-tại sao đột nhiên mày lại nhắc đến chuyện đó ở đây?!"
Cậu bé có vẻ bối rối.
Đứa trẻ, với khuôn mặt đỏ bừng và thậm chí còn rưng rưng nước mắt, hét lên hết cỡ.
Có vẻ như cậu bé chỉ đang buột miệng nói ra điều đó, nhưng nhờ vậy, tôi nhận ra một điều.
"Thứ đồ ăn hỏng lúc trước… Cậu đã đưa cho đứa nhóc à?"
"Hắn đã đưa đồ ăn hỏng cho một đứa trẻ?"
"Cậu đang nói gì vậy? Một người lính canh sẽ không…"
Bầu không khí lại thay đổi.
Chỉ với một lời nói của một đứa trẻ ngây thơ, sự chú ý của mọi người giờ đã tập trung vào hắn.
Nghĩ lại thì tôi thấy lạ.
Cho đồ ăn hỏng, ngay cả khi hắn như vậy đi nữa.
"Đừng nói với tôi là mấy người đang cãi nhau vì vấn đề đó nhé?"
"Cho đồ ăn hỏng là một vấn đề, nên..."
"Nếu chúng ta không phản đối đúng cách thì..."
Nhờ đó, tôi cũng có được một lý do chính đáng.
Mọi người lầm tưởng chúng tôi đang cãi nhau vì vấn đề đó.
Khi tình hình trở nên bất lợi, vẻ mặt hắn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ vì tức giận.
"Thằng nhóc chết tiệt!!!"
"Aaaahh?!"
Cuối cùng, không thể kiềm chế cơn tức giận, hắn vung nắm đấm.
Phản ứng của tôi quá chậm.
Mặc dù hắn chỉ là lính canh, nhưng nắm đấm của hắn lại cực kỳ nhanh.
Nếu mọi chuyện không ổn, cậu nhóc thực sự sẽ chết.
Tuy nhiên, ngay trước khi nắm đấm chạm vào, mọi màu sắc xung quanh tôi đều biến mất.
Chẳng mấy chốc, trong thế giới nhuộm màu xám xịt đó, tôi là người duy nhất có thể di chuyển.
Tôi nhanh chóng túm lấy gáy cậu nhóc.
Và khi tôi kéo nó lại, tôi giơ lòng bàn tay ra để chặn nắm đấm của tên lính canh.
Chẳng mấy chốc, thời gian lại trôi.
Baam!!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tôi cau mày nói,
"Tôi không nghĩ đó là điều anh nên làm với một đứa trẻ."
"Đau, đau quá…!!"
"Chú học cách nói thế ở đâu vậy?"
Tên nhóc bị tôi túm lấy cổ, nói với đôi mắt lấp lánh.
Nhưng thực tế không tuyệt vời như vậy.
Cú đấm quá nhanh khiến phản ứng của tôi chậm lại.
Tôi cũng bị áp đảo về sức mạnh.
Nếu không phải vì thời gian dừng lại, tôi đã không thể chặn được.
May mắn thay, những tên lính canh khác đã bắt giữ được tên đó.
Nhờ vậy, tôi đã được cứu.
Cùng lúc đó, tôi nhận ra.
Tôi không thể cứ thế này mãi được.
"Mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ."
Để tìm cách quay trở lại thế giới ban đầu, tôi cần sức mạnh dù tôi có thích hay không.
Cho đến bây giờ, tôi chưa từng sử dụng nó để đảm bảo an toàn, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi không biết khi nào mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Từ hôm nay, tôi sẽ sử dụng thời gian dừng lại để luyện tập.
Tôi có thể gặp nguy hiểm do thời gian hồi chiêu, nhưng cứ thế này cũng chẳng thay đổi được gì.
◇◇◇◆◇◇◇