◇◇◇◆◇◇◇
"Chào cậu. Tôi là tiền bối của cậu, Brick."
Đúng hẹn, hôm sau tôi đến sân tập thì đã thấy Andrew và một người đàn ông vạm vỡ ở đó.
Anh chàng tên Brick tự giới thiệu, trông anh ta cực kỳ to lớn và có vẻ ngoài từng trải.
Mà thôi, tôi có quyền gì mà chê bai ngoại hình của người khác.
Ít ra thì trông người đó vẫn ra dáng con người.
Nói chung, đối với tôi, anh ta là người chỉ dẫn và tiền bối duy nhất của mình, nên tôi đã chào hỏi ngay.
"Chào anh! Tôi là Hans, tân binh vừa mới gia nhập!"
"Giọng của cậu rất nhiệt huyết. Tôi thích nó."
"Ta rất vui vì anh thích cậu ta. Hãy dạy dỗ cậu ta thật tốt."
"Được thôi."
Andrew vỗ vai tôi, còn Brick thì chào theo kiểu quân đội rồi đáp lời.
Tôi ngay lập tức được giao việc cùng Brick.
Những gì lính gác trại tị nạn phải làm nhiều đến không ngờ.
Trước tiên là đi nhận tiếp tế, đôi khi phải săn quái thú hay do thám những ngôi làng bỏ hoang để nắm tình hình, rồi đến nhiệm vụ canh gác chia ca ngày đêm bảo vệ trại tị nạn.
Và cuối cùng, còn có cả việc đi tuần tra khắp trại tị nạn nữa.
Tôi đã biết trước, nhưng nó nguy hiểm và khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều.
À, đó cũng là lý do tại sao lính gác được hưởng nhiều đặc quyền hơn hẳn.
"Vì cậu còn là lính mới nên tạm thời sẽ không phải đi trinh sát đâu."
"Trinh sát là nhiệm vụ luân phiên à?"
"Phải, vì chẳng ai muốn ra ngoài cả."
"Ra là vậy."
Hàng rào bao quanh trại tị nạn chẳng khác nào sợi dây cứu sinh của chúng tôi.
Thế nhưng, việc bước chân ra ngoài hàng rào ấy đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị đối mặt với cái chết.
Bởi vậy, họ ghét điều đó cũng là điều hiển nhiên.
Còn tôi, dù không thích cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm.
Dù muốn hay không, để tìm được đường về thế giới cũ, cuối cùng tôi cũng phải lang thang ngoài đó.
Khi ấy, đương nhiên là tôi sẽ không thể không chiến đấu với quái vật.
Tất nhiên, việc né tránh chúng bằng cách dừng thời gian cũng là một phương pháp, nhưng lỡ đâu khả năng đấy bị "tịt ngòi" thì sao.
Kiểu gì thì cũng có ngày tôi phải chiến đấu, nên ngay từ bây giờ phải lo chuẩn bị trước.
"Chỗ này là quan trọng nhất."
"Nhìn như một cái kho cũ."
"Là kho lương thực của chúng ta, nơi chứa đồ ăn đó."
"À..."
Từ Brick, tôi đã nắm được kha khá thông tin.
Trong đó có cả việc tình hình ở trại tị nạn không ổn chút nào.
Trại hiện đang chứa khoảng 300 người.
Và có 50 người trong số đó là cảnh binh.
Bình thường, lượng binh lính như vậy là quá nhiều, nhưng trong tình hình như bây giờ, anh ấy nói rằng họ buộc phải duy trì số lính đó, dù có vô lý đi nữa.
Nhưng một rắc rối đã xảy ra.
Gần đây, tất cả những người đi săn hay trinh sát đều trở về mà chẳng mang được gì.
Hậu quả là, lương thực vốn đã thiếu lại càng trở nên cạn kiệt hơn.
"Cũng may là còn trồng được củ cải, khoai tây, đậu... để sống qua ngày, nhưng cũng không trụ được lâu nữa đâu."
"Ra vậy."
"Nhưng tình hình của chúng ta vẫn còn tốt chán. Ít nhất là chưa đến nỗi phải độn cả mùn cưa vào mà ăn."
"…"
Bánh mì làm từ củ cải nghiền trộn bột mì đúng là chẳng ngon lành gì, nhưng chắc chắn vẫn hơn đứt cái kiểu nghiền cả mùn cưa vào.
Ít ra củ cải còn là thứ ăn được.
Dù sao thì công việc hôm nay cũng xong xuôi.
Tôi trả lại đồ dùng cho lực lượng an ninh rồi về nhà.
À không, đáng lẽ tôi đã về rồi.
Nếu không có thằng nhóc kia.
Trời đã nhá nhem tối, vậy mà thằng nhóc tóc đỏ vẫn ngồi gần sân tập, gục đầu ngủ gà ngủ gật.
Tôi bật ra tiếng cười nhạt.
Nó đang làm cái trò quái quỷ gì ở đây vậy chứ?
"Ngủ đây sẽ bị cảm đấy. Dậy mau lên."
"Ưm... Chú?"
"Ừ, chú đây. Dậy ngay đi nào."
Tôi chẳng ngờ nó lại đợi đến tận giờ này. Nếu biết trước, tôi đã báo nó một tiếng rồi.
Mắt nhắm mắt mở, thằng nhóc lảo đảo rồi đổ sụp vào vòng tay tôi.
"Buồn ngủ... Cháu muốn ngủ nữa..."
"Ôi trời, đúng là phiền phức mà."
"..."
Tôi không thể làm gì khác ngoài bế thằng bé lên.
Để nó ở đây thì không đành lòng.
Và cùng lúc đó, tôi chợt nhận ra.
Mình chẳng biết nhà thằng nhóc này ở đâu.
Mà ngay từ đầu, dù có biết đi chăng nữa, thì tôi dùng thông tin đó để làm gì chứ?
Tôi đâu thể đường đường chính chính đến thăm nhà nó với cái bộ dạng này.
Nếu tôi đến, bố mẹ nó lại chẳng đề phòng tôi sao?
Tôi vội vàng cố lay thằng bé dậy, nhưng càng lay, nó càng rúc sâu vào người tôi.
Thôi được rồi, trời đã lạnh, mà nó lại còn đứng chờ bên ngoài lâu như vậy.
Thật hết cách, hôm nay đành phải đưa nó về nhà thôi.
Tôi cõng thằng bé trên lưng và bước đi.
Ngôi nhà của "ông chú phịch thủ dừng thời gian" là một cái lều dựng ở góc trại tị nạn.
Nó đã ở rìa khu dân cư rồi, mà cái lều cũng chẳng lành lặn gì, nên là một nơi lí tưởng để chết cóng nếu không có lửa sưởi.
Dĩ nhiên, củi không tự nhiên mọc ra, nhưng "ông chú dừng thời gian" đã giải quyết chuyện đó bằng năng lực dừng thời gian của mình.
Vậy là gã ta tự ra ngoài nhặt củi ư?
Làm sao mà có thể như thế được?
Đương nhiên, gã đã lấy trộm củi của những nhà khác rồi dùng.
Thật là, kiểu gì cũng có chuyện, lột mãi chẳng thấy đáy.
Thiệt tình.
"Ưm..."
"Chờ một lát. Ta sẽ nhóm lửa."
Tôi ngay lập tức mang củi tới.
Không phải củi do "ông chú phịch thủ dừng thời gian" trộm cắp đâu.
Tôi tự mình ra ngoài gom củi.
Chỉ cần gom củi rồi nhóm lửa, vậy là xong.
Khi tôi đốt lửa trại, mặt thằng bé trông dãn ra trông thấy.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi khẽ cười.
Không biết những chuyện khác thì sao, nhưng riêng khoản này thì nó thật thà đến lạ.
Thế này là đủ rồi.
Sau khi chắc chắn thằng bé đã ngủ say như chết, tôi nhanh chóng đứng dậy.
Một lần nữa, khung cảnh xung quanh lại chìm vào màn xám xịt.
Xong việc rồi, giờ là lúc tập luyện.
* * *
Thời gian vút đi như tên bắn.
Trong quãng thời gian ấy, tôi cũng có được vài thành quả.
Đầu tiên là thời gian chờ hồi chiêu của khả năng dừng thời gian đã rút ngắn đi một chút.
Tuy nhiên, tôi không trực tiếp đo đếm thời gian hồi chiêu đâu.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên cảm nhận được điều đó một cách bản năng.
Nghĩ lại thì, người ta vẫn nói rằng các năng lực sẽ phát triển vượt bậc tùy thuộc vào khả năng của người sử dụng.
Liệu điều này có liên quan đến đó không nhỉ?
Tuy nhiên, thời gian hồi chiêu không giảm đi đáng kể lắm.
Nếu ban đầu là khoảng 2 lần, thì giờ chỉ còn khoảng 1.9 lần?
Nhưng đây lại là một tin vui.
Điều đó có nghĩa là chỉ cần sử dụng nhiều, thời gian hồi chiêu của năng lực dừng thời gian sẽ tự động giảm xuống.
Hơn nữa, không chỉ năng lực mà cả cơ thể tôi cũng đã thay đổi.
"Có vẻ cậu rèn luyện rất chăm chỉ."
"Cảm ơn ngài."
"Không phải ta nói suông đâu. Thể lực của cậu đã tiến bộ rõ rệt rồi đấy."
"Vâng, tôi luôn cố gắng hết sức."
Andrew là một người thầy giỏi hơn tôi tưởng.
Tôi đã vận dụng cơ thể để học những bài kiếm thuật và võ thuật ông ấy dạy, rồi ôn luyện lại bằng cách ngưng đọng thời gian.
Đương nhiên, đó trở thành một buổi tập luyện cực kỳ hiệu quả.
Nhờ vậy, lượng mỡ thừa bắt đầu được đốt cháy một cách kinh ngạc.
Tất nhiên, điều đó có nghĩa là tôi đã cải thiện hơn rất nhiều so với trước.
Dù hiện tại tôi vẫn là một con lợn, nhưng có lẽ nên nói là tôi đã trở thành ''con lợn ít mỡ".
Dù sao, nhờ việc rèn luyện không ngơi nghỉ mỗi ngày và làm việc hết mình, tôi đã dần tạo dựng được lòng tin trong lực lượng an ninh.
Tất nhiên, tôi vẫn bị gọi là Hans xấu xí, nhưng chuyện đó cũng không thành vấn đề.
Nếu cứ giữ nhịp độ này, tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Đó là suy nghĩ của tôi.
Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ diễn ra theo đúng ý muốn.
Vào một ngày nọ, khi tôi đang hăng say tập luyện như thường lệ.
Tiếng chuông báo động khẩn cấp vang lên chói tai từ phía cổng làng.
Trong thoáng chốc, cơ thể tôi đông cứng lại.
"...Quái vật tấn công sao?!"
"Tân binh! Nhanh lên, cầm vũ khí!"
"V…Vâng !!!"
Tôi đã quên chuyện đó đi, vì gần đây khá là yên ắng.
Cái thế giới này, quái vật bất thình lình tràn đến một ngày nào đó cũng chẳng có gì lạ.
Mà không, nó yên bình lâu đến vậy mới là bất thường.
Tôi nhanh chóng vớ lấy giáp và vũ khí từ chỗ lực lượng an ninh, rồi cùng Brick lao đến hàng rào.
Tại cổng, tôi thấy các lính gác cũng đang cầm vũ khí và đối mặt với lũ quái vật.
Giữ bình tĩnh, giữ bình tĩnh.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi kiểm tra xem cảnh binh đang đối mặt với loại quái vật nào.
Đó là những con sói với bộ lông đen sì, to gấp đôi sói thường.
Đặc biệt, chúng có những cái sừng sắc bén trên đầu, trông như lưỡi dao.
Sói Lưỡi Dao, những quái vật tầm trung trong game.
Cấp độ của chúng trong trò chơi thường từ 20 đến 40.
Thật may, chúng không có khả năng tái sinh.
"Nguy hiểm quá, nhiều Sói Lưỡi Dao thế này."
"Đừng lo. Tôi sẽ giải quyết hết."
"Giải quyết hết? Cậu định..."
Tôi lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm. Cùng lúc đó, khung cảnh xung quanh bắt đầu chìm vào màu xám, lấy tôi làm trung tâm.
May mắn thay, hôm nay tôi chưa sử dụng năng lực dừng thời gian, nên thời gian hồi chiêu không bị kích hoạt.
Nếu nó đang hồi chiêu... ôi, tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Ban đầu, tôi đã định giải quyết chúng mà không cần dùng đến khả năng dừng thời gian, nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn chưa đủ tự tin. Vì vậy, tôi quyết định sử dụng năng lực dừng thời gian và tiêu diệt chúng mà không để bất kỳ rủi ro nào.
"Hừm, lũ này đầu cứng vãi."
Đáng tiếc là tôi không có bất kỳ kỹ thuật kiếm thuật nào có thể chém bay tất cả cùng một lúc. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không? Từng con. Tôi phải giết chúng từ từ, từng con một, thật dứt khoát. Dù có mất thời gian bao lâu đi chăng nữa.
"Mẹ kiếp, mình phải làm từng con thế này à?"
Ban đầu, tôi nghĩ khả năng dừng thời gian thật ngầu. Nhưng khi dùng thật, nó lại khác xa tưởng tượng.
Tôi gầm gừ, khó khăn lắm mới cắt được cổ con sói cuối cùng.
"Mình thực sự... cảm giác như sắp chết đến nơi rồi...!!"
Tôi thở hổn hển. Cả người như muốn đổ gục bất cứ lúc nào. Có phải vì tôi quá mệt mỏi không?
Tôi đứng không vững nữa, xương cốt như muốn rã rời. Ngay lúc đó, hiệu ứng dừng thời gian kết thúc.
"Ơ? Khoan đã..."
Và mọi người đã chứng kiến.
Tất cả những con sói đã chết.
Còn tôi, đứng trơ trọi giữa đống xác của chúng.
◇◇◇◆◇◇◇