Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3373

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

50 398

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

67 36

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

118 136

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

5 6

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

60 63

4-1: Thăm nhà các cô nàng gyaru - Chương 07: Phái đoàn của chủ tịch Yotsuba

Người xuất hiện từ ghế phụ là một người đàn ông da đen mặc vest vô cùng vạm vỡ.

Thân hình cao lớn sừng sững phải đến 190 cm, cánh tay to ngang ngửa đùi. Lồng ngực vạm vỡ đến mức như sắp làm rách toạc chiếc áo sơ mi.

Gương mặt dữ tợn với cái đầu trọc. Lại còn đeo cả kính râm đen nữa, nên vẻ ngoài trông không thể nào đáng sợ hơn. Một người như vậy mình chỉ mới thấy trên phim ảnh...

Bất chấp tôi đang có hơi choáng váng trước sự xuất hiện của một vệ sĩ SP phiên bản Hollywood, người đàn ông da đen vòng ra sau xe, cúi người mở cửa và cất tiếng gọi vào trong.

"CHU-TICH, DEN-ROI. TRE, XIN-LOI."

Ngôn ngữ nói chuyện là tiếng Nhật.

"Không cần phải xin lỗi đâu. Nếu là kẹt xe do tai nạn thì cũng đành chịu thôi. Các cậu không cần phải cảm thấy có trách nhiệm gì cả."

Cất lên những lời quan tâm ấm áp và bước ra từ ghế sau là một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc hoa râm vuốt ngược.

Gương mặt sắc sảo với đôi mắt to tròn đầy nội lực gây ấn tượng mạnh. Bộ ria mép và râu cằm được cắt tỉa gọn gàng. Và rồi, bộ trang phục hakama đầy uy nghiêm, có thể nói là thương hiệu của ông, chính là chủ tịch Yotsuba Muneshige mà tôi đã thấy trên các tạp chí và bài báo mạng.

Người thật trông trẻ trung và có khí chất hơn trong ảnh rất nhiều. Tôi hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt rồi dồn sức vào bụng.

"Chủ tịch Yotsuba! Chào buổi sáng ạ!"

Nhận ra giọng nói của tôi, ngài giám đốc cười rạng rỡ.

"Ồ, chẳng phải là Nagumo-kun sao. Xin lỗi nhé, đã để cậu phải đợi."

Ủa? Ông ấy nhận ra mình sao?

"Dạ không, đâu có đâu ạ! Xin ngài đừng bận tâm!"

Tôi chạy lại gần xe và đưa danh thiếp ra.

"Lần đầu được diện kiến ngài! Tôi là Nagumo Yuuki, thuộc bộ phận kế hoạch và phát triển của công ty thực phẩm XX! Hôm nay thật sự cảm ơn ngài vì đã mời ạ!"

"Ồ, thật là lễ phép, cảm ơn cậu. Chỉ là, có hơi câu nệ quá rồi. Cứ thả lỏng vai ra đi."

Chủ tịch Yotsuba nhận lấy danh thiếp, vừa mỉm cười hiền hòa vừa xoa vai tôi.

"Ta sắp xếp buổi gặp mặt hôm nay là vì muốn được thân thiết với cậu một・cách・cá・nhân. Ta nghĩ nếu tự mình liên lạc trực tiếp thì sẽ làm cậu bất ngờ, nên đã thông qua công ty, nhưng... xem ra đã gây ra một chút hiểu lầm nhỉ."

"Ra... là vậy ạ..."

Cá nhân là có ý gì nhỉ?

"Tất nhiên, ta cũng có suy nghĩ nghiêm túc về việc giao dịch giữa hai công ty. Về điểm đó cậu không cần phải lo lắng."

Có được giao dịch với một tập đoàn siêu lớn rồi.

"Cho nên đừng có câu nệ như vậy, chúng ta hãy cùng nhau thư giãn và tận hưởng trận golf. Cứ thoải mái gọi ta là 'Muneshige-san' nhé."

"N-như vậy có được không ạ...?"

"Tất nhiên rồi."

Mới gặp lần đầu mà ông ấy thân thiện một cách đáng kinh ngạc.

"H-A-N-G-T-H-A-T-, LA-NA-GU-MO! DUOC-GAP, VUI-LAM!"

Ngay lúc cuộc trò chuyện tạm dừng, tôi bị anh da đen đang đứng đợi bên cạnh nắm tay. Lớp da dày kinh khủng.

"MONG-GIUP-DO!"

Tay tôi bị lắc lên lắc xuống một cách dữ dội. Tay sắp rụng ra rồi? Mà khoan, hàng thật là sao?

"Ha ha ha. Để ta giới thiệu qua một chút nhé. Cậu bé này tên là Sakon-kun, là vệ sĩ kiêm tài xế riêng của ta."

"Ể? Sa-Sakon-kun...?"

"LAN-DAU-GAP-MAT. HOM-NAY, MAT-DE-, KHONG-CO-A"

Mặt dê?

"Còn, cậu bé đang ngồi ở ghế lái là anh trai song sinh của nó, Ukon-kun."

"MONG-GIUP-DO."

Tưởng rằng ghế lái là một vật thể màu đen bí ẩn nào đó đang chật ních, hóa ra lại là người.

"M-mong được giúp đỡ..."

Hai người họ có khuôn mặt hoàn toàn giống hệt nhau. Dáng vẻ cũng giống nhau như hai giọt nước, không thể nào phân biệt được.

"Còn, một người nữa. Cháu trai của ta..."

"――Là Yotsuba Seijuurou."

Người tự giới thiệu một cách uể oải là một người đàn ông trưởng thành mặc áo khoác, bước ra từ phía ghế sau đối diện.

"Haizz... thiệt tình... tại sao cả tôi cũng phải..."

Cậu ta vừa tỏ vẻ bất mãn vừa lảng tránh ánh mắt và đi về phía này.

Dáng người cao ngang tôi nhưng mảnh mai, là một mỹ nam có làn da trắng. Người đàn ông trạc tuổi hai mươi lăm, toát ra một bầu không khí có phần mong manh, mái tóc đen dài xinh đẹp được buộc gọn phía sau.

"Seijuurou, chào hỏi cho đàng hoàng."

"Con xin phép, thưa ông. Con đã nói đi nói lại nhiều lần rồi. Con không có ý định thân thiết với một gã đàn ông bắt・cá・bốn・tay――"

Lúc đó, ánh mắt của tôi và người đàn ông đó lần đầu chạm nhau. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu ta "hự" một tiếng.

"...Ừm? Có chuyện gì sao ạ?"

"A... k-không... không có gì..."

Người đàn ông vội vàng quay mặt đi. Có lẽ vì căng thẳng, mà mặt cậu ta có vẻ hơi đỏ.

"Cậu có sao không?"

"Ể, à vâng. Không có vấn đề gì ạ. H-hôm nay mong được giúp đỡ ạ."

Người đàn ông trông có vẻ hơi bồn chồn nhưng vẫn chìa tay ra. Tôi siết chặt tay cậu ta như để đáp lại sự tin tưởng đó.

"Tôi cũng vậy, mong được giúp đỡ!"

"A..."

Một hơi thở thoát ra từ miệng người đàn ông.

Hửm? Mình có lỡ nắm hơi chặt quá không?

Người cháu trai đang bắt tay với tôi, trông có vẻ như đang ngây ngất. Ánh mắt cậu ta đang hướng về bộ đồ nam tính ngời ngời mà tôi đang mặc (phiên bản cơ bắp cuồn cuộn).

Và rồi cậu ta lẩm bẩm với một vẻ mặt có phần ngây ngất.

"Th... thật là nam tính..."

...Hửm? Mà, thôi kệ.

Tạm thời, cố gắng chơi golf thôi.

ga