“Oh, dù là mua nhà cũ nhưng căn này khá tốt đấy chứ!”
Ông già của tôi nói trong trong khi vui vẻ mở các thùng các-tông.
Ổng bảo hôm nay mình được nghỉ, vậy mà đầu tóc của ổng vẫn gọn gàng. Ông ta đẩy chiếc kính cồng kền của mình bằng ngón giữa tay phải.
Các công cụ và giấy tờ ông ấy thường dùng để làm việc đang nằm trong cái thùng đấy.
Vì ông già tôi vụng về vô cùng, nên tôi không muốn ông ta đụng vào bất cứ thứ gì dễ vỡ như là chén đĩa. Tôi đành dựa vào thằng em trai Shouhei và chia đều công việc ra.
“Từ lúc chúng ta đến xem căn nhà này con đã luôn thắc mắc, không phải nó quá lớn cho ba người sinh sống sao?”
Việc dọn dẹp căn phòng của tôi đã hoàn tất và giờ tôi đang giúp bố mình, người đang làm việc một cách chậm chạp.
“Ổn mà. Rồi có ngày Shou sẽ mang vợ mình về thôi, như thế thì gia đình ta sẽ đông thêm và sẽ đủ chỗ.”
“Oi, còn con thì sao?”
“Shou rất nổi tiếng mà.”
“Này, còn con thì sao?!”
Nếu phép màu xuất hiện, tôi có thể sẽ lấy được vợ!
Ngoài ra, nhìn thế nào đi nữa, thì vẫn còn quá sớm để tính chuyện hôn nhân cho thằng em trai tôi, người vẫn đang học tiểu học.
“Chà, đúng là Shou rất nổi tiếng.”
Lúc mà bọn tôi rời khỏi căn nhà cũ, có tận một đám con gái đã tới và bu quanh em ấy, thật là kinh khủng. Hơn nữa, tụi con trai cũng đến đông không khác gì bọn con gái và chẳng hiểu sao tôi bị vướng vào việc tổ chức tiệc chia tay cho lũ nhóc.
“Còn đứa con lớn thì….”
Ông già cầm bức ảnh mà ông đã đóng khung và cố tình thở dài.
“…Xin lỗi?”
Chỉ có đúng một người tới. Và đó lại là giáo viên.
“Vì lúc nào cũng đánh lộn nên mày mới bị ghét đấy. Nên là, cư xử cho đàng hoàng ở trường mới đi.”
Tôi đánh nhau đâu phải vì thích việc đâu? Tôi chỉ tình cờ bắt gặp vài tình huống có mấy gã đi tống tiền người khác hoặc cố cưỡng ép phụ nữ. Tôi chưa hề bắt đầu một cuộc ẩu đả nào.
“Anh hai.”
Tiếng gọi tôibtôi từ căn phòng. Em trai của tôi Shouhei thò đầu ra từ phía cửa, em ấy đang mặc chiếc tạp đề màu vàng quen thuộc.
“Gì thế?”
Tôi gấp lại cái thùng các-tông rỗng và đáp lại Shouhei sau khi bị chen ngang.
“Em đã xong việc dọn dẹp phòng bếp và phòng ăn rồi, nên giờ em muốn làm soba, nhưng..”
“Oh”
“Ah, có phải là Hikkoshi Soba đúng không?”
“Vâng. Chúng ta có nên làm một ít cho hàng xóm không?”
Em ấy nói hàng xóm, nhưng không phải xung quanh toàn là rừng thôi sao?
“Về món đó, đó có phải món ta nên làm tại nhà không?”
Tôi liếc nhìn ông già tôi. Ah, đó là một khuôn mặt của một người không biết gì cả.
“Mấy đứa không cần phải nói mấy điều này với Papa đâu. Phải chứ? Ta nghĩ nó có ý nghĩa là mong muốn một mối quan hệ lâu dài như Soba vậy. Đâu có gì khác biệt giữa mua ở cửa hàng hay làm ở nhà đâu? Shou làm rất ngon, nên cứ làm đi. Ngoài ra nó cũng rẻ hơn nữa.”
Ngừng cái sự vô trách nhiệm nhảm nhí đó đi.
Tuy vậy, Shouhei làm thì sẽ ngon hơn thật. Chỉ cái đó là đúng
“Được rồi, vậy em sẽ đi làm đây.”
Shouhei nói rồi lấy chiếc sổ ghi nhớ. Em ấy để nó trên chiếc hộp gần cánh cửa rồi lấy ra một cây bút từ túi tạp đề.
Tôi phải tự bảo rằng em trai tôi là một đứa đẹp trai nhưng xui xẻo. Không như mái rối dựng loạn xạtxạ tóc của Shouhei rất mượt và gọn gàng. Em ấy đã bị bệnh một thời gian dài, nên da em ấy trắng và người rất thon thả. Phong cách này khá nổi tiếng, eh.
“Anh hai, đi mua giúp em những thứ này đi.”
Em ấy đưa cho tôi cái sổ ghi nhớ, có rất nhiều nguyên liệu được ghi lên đó.
“Oh…. Em làm khá nhiều nhỉ,eh? Chỉ Soba thôi có ổn không?”
“Vì em cũng đã định làm rồi, em đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm kia rồi. Bố đã dẫm lên nó nên đã để lại dư chấn về tinh thần, nhưng vẫn được mà, phải chứ?”
“Ông già dùng hẳn chân làm soba… đúng là sẽ để lại một hương vị tệ hại, nhưng vì em trai của anh giỏi quá, anh chả thể nào chê được.”
“Nếu anh có thể làm việc gì khác ngoài chê bai ra thì, anh hãy đi mua sắm đi. Em chẳng biết chúng ta có bao nhiêu hàng xóm cả, nên em nghĩ sẽ làm một phần lớn hơn. Nếu là anh, anh có thể ăn hết phần còn lại mà, đúng không?”
“Mấy đứa đang bắt nạt bố mình là khá tự nhiên nhỉ?”
Tôi kiểm tra lại ví, còn 1 tờ 10,000 yên. Đó là chi phí cho nguyên liệu thức ăn, vì tôi là người trịu trách nhiệm mua sắm mà.
“Được rồi, vậy anh đi đây.”
“Bảo trọng nhé! Đừng để bị lạc.”
Làm như chuyện đó sẽ xảy ra vậy.
“Bảo trọng. Chắc chắn là anh về thẳng nhà nhé.”
“Anh hứa!”
Sau khi chia tay với thành viên gia đình tôi, xỏ đôi sneaker trước cửa nhà, tôi bước ra khỏi cánh cửa trước to vật rồi ngoái lại.
“... Lớn thật nhỉ?”
Đó là nhờ sự cố gắng của ông già của tôi. Mặc dù là nhà cũ, nhưng nó lại có thiết kế rất là đẹp. Món nợ vẫn sẽ tiếp tục vào thế hệ sau của tôi, nhưng tôi không quan tâm lắm. Nếu mẹ tôi còn sống, thì bà ấy hẳn cũng sẽ cảm thấy vui vì điều này.
“Được rồi, mình phải đi đến chợ…. hay là siêu thị đây?”
Dù là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi sẽ không bị lạc đâu, nhưng tôi vẫn cảm thấy việc này sẽ tốn thời gian. Shouhei nấu ăn rất là ngon. Vì cảm thấy đói nên tôi quyết định nhanh chân.
Tôi bất giác ngước lên trời. Bầu trời quang đãng chẳng có một gợn mây nào cả.
“Đúng là một ngày tốt đẹp. Mong là sẽ có chuyện tốt xảy ra.”
Tháng 3 vẫn còn một chút lạnh và đắm mình dưới ánh mặt trời khiến tôi hơi buồn ngủ. Tôi đút tay vào túi áo khoác và bước đi trong sự hưng phấn.