‘Tanks rou bery masdu!” (Kuro: Thanks you very much :v)
Tôi mua nguyên liệu ở một siêu thị trung bình.
Thật là tốt khi mọi thứ điều sống động, nhưng tôi không hiểu người thu ngân ấy nói gì, tôi cho anh ấy một cái gật đầu và đi ra khỏi cửa hàng.
Thường thấy ở nông thôn, cái siêu thị dọc theo quốc lộ lớn ấy có một bãi đỗ xe thậm chí còn lớn hơn cửa hàng.
Không cần phải đoán, tôi cảm thấy rằng tôi đã đi đc khá lâu rồi. Nó sẽ rất mệt mỏi khi đi bộ với khoảng cách này mỗi ngày.
Tuy nhiên, mặc dù nhà chúng tôi bao xung quanh là rừng, vẫn có khu dân cư nếu đi bộ một tí. Tôi chắc rằng nếu tôi đi tìm một tí, tôi có thể tìm thấy một cửa hàng hay siêu thị gần hơn.
“Mình quay lại được rồi nhỉ?”
Tôi có một thói quen xấu là hay tự nói với mình, chắc là do tôi không giao tiếp với ai ngoài những người trong gia đình. Tôi vác túi mua sắm và rời khỏi bãi đỗ xe. Quốc lộ lớn đang ở trước mặt tôi.
Tôi đợi đèn giao thông chuyển để có thể đi qua quốc lộ.
Con đường này với 3 làn xe lưa thông mỗi bên đều rất đông xe cộ. Nệu bạn đi thẳng như thế, bạn có thể tơi Kanto. Mặc dù, cũng có rất nhiều xe tải tự đổ và sơ mi ro moóc, nên có cảm giác như có nhiều xe hơn thực tế.
“Đúng là lâu thật…”
Sau khi tôi ấn cái nút, có vẻ giống như nó một loại mà bạn phải đợi khá lâu mới qua được.
Bụng tôi cũng trống rỗng rồi. Tôi cũng mới nhận ra, nhưng trời đã tối mất rồi.
Ngay khi tôi nghĩ về việc tôi muốn về nhà nhanh nhất có thể, tôi nhìn về phía tảng đá lớn.
Tôi vẫn có thể thấy được cái tảng đá không lồ đó ngay cả ở đây, nó chỉ ở dưới vài đám mây.
Khung cảnh như là trong một câu chuyện cổ tích vậy.
Tôi ngưỡng mộ khung cảnh ấy được một thời gian, môt phụ nữ tai mèo đang dắt tay một cậu bé tai mèo đang đứng cạnh tôi. Cả hai nhìn như mẹ con. Họ đang nắm chặt tay nhau và nói chuyện vui vẻ.
“Mẹ ơi! Bữa tối hôm nay có gì vậy?”
“Không phải con đã hỏi trước đó rồi sao? Con vui đến vậy sao? Chúng ta có cà ri hôm nay đấy.”
“Yay! Hoan hôn! Con yêu cà ri lắm!”
Yên bình làm sao. Khóe mắt tôi dịu đi khi nhìn vào cậu bé đó. Thật dễ chịu. Tôi thích những đứa trẻ ngoan ngoãn như thế.
Cũng có một thời gian khi Shouhei giống như thế. Nhưng bây giờ, em ấy trở nên lanh lợi và hay cãi lại, nên em ấy không còn đáng yêu như trước.
Well, em ấy rất đẹp trai, nên chắc không sao. Tôi cũng chả biết cái gì không hoàn hảo với em trai của tôi
Trong khi tôi đang đau buồn bởi sự tàn khốc của thời gian, người phụ nữ tai mèo chú ý đến tôi, bước lùi lại trong khi nước da của cô ấy thay đổi.
Chết tiệt.
Tôi quên mất nét mặt của tôi.
Đâu phải tôi nhìn họ với suy nghĩ gì xấu xa đâu. Một chuyện như thế thường xảy ra. Vì tôi rất cao, còn cả mái tóc cứng ngắt và tôi cũng có một cơ thể săn chắc vì tôi có đi gym qua. Mắt tôi hay hướng lên trên khiến tôi có vẻ như đang nhìn xuống người khác, vì vậy tôi thường hay bị hiểu lầm.
Tôi cũng đã quen rồi. Tôi không sống 17 năm để làm cảnh đâu.
Đó là vì sao, tôi không bất ngờ chút nào!
“C-Cái gì đó!”
Tôi nghe thấy giọng từ phía xa. Đó một giọng khá trầm của một người đàn ông trung niên.
Tôi nhìn qua vai tôi và thấy một người đàn ông trung niên đang mặc một bộ áo bắt mắt. Anh ta đang chỉ vào gì đó.
Mặt anh ta rất đỏ và có một biểu hiện sợ hãi, anh ta có một khuôn mặt như đã gặp ác mộng vậy. Nó còn khắc nghiệt hơn mặt hổ thêu trên áo của anh.
Dưới chân anh ta, có một con chó đang mặt một cái á và đang sủa. Đó có phải là một con corgi không? Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng nó thật đáng thương. Thậm chí, mặc dù nó đã đủ mềm mại mà không có cái áo len.
Người mẹ tai mèo đấy xác nhận thứ mà người đàn ông trung niên đấy chỉ vào trước tôi, ẩm cậu bé lên và bắt đầu chạy.
Ngay khi đó, tôi cuối cùng cũng nhận thấy nó và nhìn vào phía người đàn ông trung niên đấy chỉ vào.
“Ah?”
Có một đám mây màu đen.
Đám mây đen bất thường tiến đến với tốc độ đáng kinh ngạc. Và nó được bao phủ bởi sấm sét.
“Eh?”
Có một trận sấm sét lớn làm tôi tưởng là như đang mưa vậy. Tô đơ mặt ra trước cảnh tượng phi thực tế này.
Những vị khách xung quanh cũng chạy vào xe của họ từ người này sang người khác hoặc có một số chạy họ vào cửa hàng để thoát thân.
Một hiện tượng siêu nhiên trông giống như vậy sao?
Tôi giật mình bởi một tiếng chói tai mà bình thường tôi không nghe được, cuối cùng thì tôi cũng lùi lại một bước.
Và sau đó, tôi nhân ra.
Một cái bóng to lớn đang tiếp cận với tốc độ giống như đám mây đen đó.
Một thân thể rất dài theo chiều ngang. Phần giữa thân rất dày, nhưng lại trở nên hẹp hơn ở cuối phần thân.
Sự tò mò của tôi đã thắng. Tôi dừng bước và nhìn thẳng vào cái bóng to lớn đấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời mà mạng sống của tôi bị đe dọa. Một tia sét dày đánh vào cột điện cách tôi 20 mét.
Mặt đất rung chuyển và bị phá hủy thành từng mảnh, một am thanh cực lớn xuyên qua cơ thể tôi.
Một lực nào đó tác động trực tiếp vào dạ dày tôi và làm cho cơ thể tôi bất ổn định.
Ngay cả thế, cái phần ngu học của tôi đã thấy được hình dáng của cái bóng ấy. Ngay bên dưới nó, tôi thấy một bóng nữa ở cùng một nơi với cái bóng lớn ấy. Đó là một hình bóng con người. Well, tôi đoán là tôi sai khi nói nó là con người?
Cuối cùng, tôi bắt đầu thấy được cái bóng đang tiếp cận, hình dáng của nó hoàn toàn phản chiếu qua mắt tôi.
Mặc một chiếc áo khoác thô màu vàng và với bộ lông đỏ hoàng tráng, một con sư tử đi bằng hai chân tôi không thể gọi đó là con người được.
“Cư, cư, Cứuuu!”
Chạy trong khi rơi những giọt nước mắt lớn, đó là vua của muông loài sao. Anh ta mất hết liêm sỉ rồi.
“Gueee! Oroh! Đó là vì sao tao nói là không muốn làm mà! Làm méo gì có cách đánh lại thứ đó chứ! làm gì có chuyện mọi chuyện sẽ êm xui chứ!”
Vua của muông loài (Lmao) đang chạỵ qua chạy lại trái và phải trong khi chạy tới hướng này và anh ta đang mang trên mình một miếng vải lớn.
“Đúng rồi! Mình có cái đó mà! Cây súng ma thuật mà mình tốn cả đống tiền vào! Mình quên mất! Mình đúng là ngu thật!”
Anh ta đang tìm thứ gì đó bên trong cái áo khoác với một tay và lấy ra một cây súng bự một cách nực cười.
Nó lớn quá, đó một cây Bazooka sao. Cái quái gì thế. Anh ta bỏ nó ở đâu vậy?
Anh ta cách tôi 50 mét. Tôi bắt đầu thấy nó thú vị và không thể quay đầu đi.
“A-ăn cái này nè! Khẩu súng ma thuật trong lực mà tao đã mua bằng khoảng vay! Tạm biệt, 12 tháng lương!”
Anh quay sang một cách khéo léo và bóp cò, một tiếng gầm như sấm sét vang lên. Một cục đen tuyền bay ra khỏi cây Bazooka và đánh trực tiếp vào cái bóng to lớn đó.
Ngay lúc đó, khung cảnh bị nghiền nát trong giây lát.
“Gaaaaaa!” cái bóng to lớn ấy gầm lên và rớt xuống mặt đất, khiến cho một đám bụi xung quanh nó bay lên.
“Đáng đời mày! Đừng có coi thường Gasario-sama này đấy, con thằn lằn chết tiệt!”
Ngay khi vua của muông loài (Lmao) đấy cười thô thiển như cái áo của anh ta, anh ta đã chạy qua bên cạnh tôi.
“…Thật là một tộc thú vị.”
Thì ra đó là tộc sư tử sao. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tộc này.
Sau khi tôi xác định bằng chính mắt mình, người được gọi là Gasaraio-sama, tôi nhìn vào cái bóng to lớn ấy rơi xuống mặt đất.
Ngay cả bây giờ, nó vẫn bị che giấu phía sau những đám mây và bụi bậm và tôi cũng không thể nhìn thấy rõ.
Chẳng bao lâu, đám mây bụi tan đi và tôi căng mắt nhìn vào nó.
“Hm? Eh?”
Tôi bắt đầu chạy theo bản năng. Đó là do sự biến mất của cái bóng to lớn đó và xuất hiện một bóng nhỏ của một người.
“Không đùa chứ? đó là một con người mà?”
Có thể đó là ai đó đã bị cuốn vào cái tại nạn trước đó. Tôi phải tới giúp thôi. Tôi phải gọi xe cứu thương hoặc gì đó.
“Oi! Không sao chứ!?”
Tôi quét sạch đống khói bụi ngay khi tôi tiếp cận người đó.
“…Eh!?”
Tôi bất ngờ thêm lần nữa. Tôi đã bị bất ngờ khá nhiều lần nãy giờ rồi, huh.
Có một cô gái trần như nhộng ở đó. Không thể nhầm lẫn được đó là một cô gái đang khỏa thân. Tôi vẫn có thể chịu đựng được, làm thế nào mà cô gái đang nằm xuống đấy hoàn toàn phơi bày mọi thứ vậy. Nó không tốt cho đôi mắt tôi.
Tôi cũng là một thanh niên khỏe mạnh mà, nên tôi không thể dừng bản thân phấn khích lên được. Tuy nhiên, đây không phải thời gian dành cho nó.
Tôi dừng lại một chút, rồi nhanh chóng chạy đến và lay người của cô gái đó.
“O-oi! Cô vẫn còn sống đúng chứ! Tôi có nên gọi xe cứu thương không?!”
Tôi cố nói chuyện với cô ấy với một giọng lớn.
“Ah, gì cơ?”
Ngay khoảnh khắc, tôi cuối cùng nhận ra tôi là một tên ngốc.
Tóc cô gái đó có một màu xanh trong suốt. Một mái tóc dài đáng kể quấn quanh cơ thể cô gái, ừm, nó thật gợi cảm. Làm thế nào mà đỉnh của bộ ngực khiêm tốn ấy được che giấu ấy lại đưa một cái nhìn thoáng qua như nó là tâm điểm của sự chú ý, nhưng bây giờ không phải thời gian cho một điều như thế.
Chàng trai ngừng lo lắng về thứ nhỏ nhặt đó, quan trọng hơn, một đôi cánh mọc ra từ đằng sau lưng cô gái đấy. Một đôi cánh màu xanh với bộ lông như chim.
‘T-Thiên thần?”
Tôi là một tên ngốc, nên cái suy nghĩ ngu ngốc của tôi bay ra khỏi miệng tôi.
Nếu ai đó nghe được, bọn họ ngay lập tức nghĩ tôi ngu học.
Tất nhiên, tôi biết rằng cô ấy cô ấy không phải là một thiên thần. Đó là do cái sừng lộng lẫy mọc ở bên phải và bên trái trên trán của cô và một cái đuôi khổng lồ và một bộ lông màu xanh tuyệt đẹp mọc dưới mông cô ấy.
“Đ-Đây là tộc gì thế?”
“U-uh”
Trong khi tôi đang bối rối, cô gái ấy đứng dậy và loạng choạng kiềm lại đôi vai cô ấy. Nếu tôi nhìn gần hơn, có một vũng máu lớn chảy ra từ vai cô ấy.
“O-oi! Cô đang bị thương rất nặng đấy! tôi sẽ gọi xe cứa thương, nên đứng yên đấy!”
Tôi lấy ra cái điện thoại thông minh ít khi được sử dụng từ trong túi mình ra và bấm 110. Sau đó, tôi nhớ nó đáng lẽ là 119, tôi xóa nó đi và ấn lại.
Tôi đang ở giới hạn của mình rồi! tha thứ cho tôi!
“X-xin lỗi!” Cô gái ấy bám vào hông tôi và gọi bằng một giọng nói mệt mỏi.
“Xin hãy giúp em! Những đứa con của em bị bắt cóc mất rồi! làm ơn!”
Tôi bị kéo vào một thứ gì đó khá rắc rối rồi đây.
sry ae deadline quá nh khiến tôi hơi mệt tí plus lười XDXDXDXD
tôi định bom cơ mà mệt quá plus lười XDXDXDXD