“ Thế cậu nói rằng trứng của cô ấy đã bị đánh cắp à?”
Một nữ cảnh sát thuộc tộc chó đang viết lại những lời khai của tôi.
Tôi giải thích tình hình hiện tại cho nữ cảnh sát người mà đã đến rất nhanh sau vụ việc đó. Nhưng có vẻ là họ đã có những thông tin ấy từ mấy người mua hàng khác rồi.
Tuy nhiên ngoài trời bây giờ thì đang rất lạnh với lại còn có mấy đứa bé ở đây nữa.
Trạm cảnh sát gần đây nhất thì cũng khá xa, vì thế người quản lí ở cửa hàng khi nãy thấy tình hình hiện tại đã ổn định nên đã tử tế mời chúng tôi sử dụng văn phòng của anh ta.
“ Không, tôi chỉ nói đứa con của cô ấy bị bắt cóc thôi mà”
“ Và thế là cậu nhảy lên một chiếc xe đang di chuyển rồi bắt mấy tên tội phạm ấy lại ư?”
Người phụ nữ với đôi tai chó làm một vẻ mặt kinh ngạc. Ngoại hình của cô ấy cũng rất đỗi nổi bật và hấp dẫn.
“ Thưa sĩ quan Doggy, đúng như tôi nghĩ nó vô ích rồi. Có vẻ như không một bệnh viện nào sẵn sàng tiếp nhận mấy đứa bé rồng này cả.
Một sĩ quan cảnh sát thuộc tộc người quay lại sau khi gọi điện thoại.
“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô sĩ quan Inoue. Việc này rắc rối rồi đây, ehh,vì mấy đứa bé ấy là rồng, nhưng chúng cũng chỉ mới được sinh ra và vì vậy tôi rất lo lắng cho chúng.
Khi cô ấy đang nói, cô nhìn vào chiếc ghế sofa đang nằm ở trong văn phòng kia.
Người ngồi ở đấy là Aoinoun.
Vì cảm thấy bất tiện khi cứ thêm san vào cuối tên của cô, nên tôi đã gọi tên cô ấy mà không cần kính ngữ.
“ Tôi đoán là nó không giúp được gì rồi. Vì vụ việc mười năm trước khá là phổ biến đấy.”
“ Vụ việc gì cơ?”
Hình như là cố một sự cố rắc rối nào đó liên quan tới tộc rồng rồi.
“... Vào khoảng mười năm trước, Tôi tin là ở bắc âu, có một con rồng đã đi đến phòng khám nha khoa”
“ Tới nha sĩ ư?”
Vậy là loại rồng cũng bị sâu răng, huh.
“ Đúng vậy, Bởi con rồng ấy không thể chịu được cơn đau, nên sau đó vị nha sĩ kia đã phải cố gắng hết sức làm cách nào đó có thể chữa khỏi cho con rồng đấy, nhưng rõ ràng ông ấy không thể làm gì được với chiếc khoan của mình.”
“ Dù sao thì nó cũng là rồng mà..”
Viên cảnh sát tên Inoue chậm rãi gật đầu trong khi đồng ý với ý kiến của sĩ quan Doggy.
“ Con rồng kia đã mất bình tĩnh do việc chữa trị vẫn không tiến triển được chút nào bất kể bao nhiêu thời gian đã trôi qua, vì vậy nó đã phá hủy cả cái phòng khám nha khoa đó.”
“ Huh?”
Um, tôi thật sự không hiểu lắm.
“Cũng như với các phòng khám đa khoa gần đấy. Con rồng ấy đều đến để thăm khám và lại tiếp tục phá nát tất cả, và nó vẫn cứ tiếp tục việc đấy khoảng nữa năm. Tôi nghĩ nó tầm đâu đó khoảng 150 vụ nhưng không có thương vong hay thậm chí là bị thương, Nhưng tôi nghĩ mình chỉ có thể nói rằng với tất cả những sự việc trên thì đây đúng là mọng đợi từ một con rồng có thể phá hủy tất cả mọi thứ” (Noa: cái này chém bừa đấy chứ ko tối nghĩa lém)
“Bởi do sự cố đó, ý kiến chung của tất cả mọi người là những thứ như bệnh viện hay xe cứu thương đều không thể làm bất cứ việc gì với những bệnh nhân thuộc tộc rồng, vậy nên họ không thể điều trị cho các bệnh nhân này được.”
SĨ quan Doggy và viên cảnh sát Inoue nhìn Aoinoun với khuôn mặt lo lắng.
“ Dragoline-san mấy đứa bé ổn chứ”
“ Ah, trông có vẻ như chúng đang ngủ rất yên lành nên mấy đứa bé đang rất ổn ạ”
Cô ấy đang ôm hai chị em sinh đôi và quấn chúng trong chăn.
Cái trăn đó, cùng với một số quần áo và đồ lót nữ tất nhiên đều là lòng tốt của người quản lí cửa hàng đó.
Người quản lý ấy thật tốt bụng. Đây có phải là thứ mà người ta gọi là sự ấm áp của làng quê đấy chăng?
“ Kazamachi-kun, cậu đã liên lạc với gia đình của mình chưa. Tôi muốn cậu đến bệnh viện ngay bây giờ nhưng….”
“ Ah ít nhiều thì có vẻ như là ông già sẽ sớm đến và đón em thôi”
“ Tôi hiểu rồi, thế thì tốt quá. Không có ai bị thương và mấy tia sét đó cũng không đánh trúng ai, đúng là mọng đợi từ tộc rồng mà.Còn về mấy tên đó thì chúng có bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Người thú chúng tôi được biết là rất cứng cỏi mà.”
“ Và vì thế, Kazamachi-kun và Aoinoun-san sẽ được tha bổng với tình trạng hiện tại, mặc dù Kazamachi-kun đang nhận một cảnh báo rất nghiêm khắc.”
Tốt thật.
Trọng dạng rồng của Aoinoun phát ra một luồng tia sét lộng lẫy khắp xung quanh cô mà không ai bị thương bởi nó.
“ VÌ tôi cần phải ghi lại một hồ sơ điều tra nên tôi cần phải ghi lại địa chỉ của cô. Dragonline-san, err… cô có một căn nhà nào không?”
Với một khuôn mặt lo lắng sĩ quan Doggy cuối xuống và nhìn vào đôi mắt của Aoinoun.
“ U-um, em khong có nhà nhưng em có một cái tổ”
“ Theo tôi nghĩ thì, nó giống với những huyền thoại về rồng nhỉ. Cô có thể cho tôi biết nó ở đâu chứ? Tôi biết rằng mỗi bộ tộc sẽ mỗi văn hóa riêng, nên cô không cần phải nói ra nếu thấy tôi đòi hỏi ở cô một điều quá vô lý đâu”
Vì vậy, sự thật rằng cảnh sát và Văn phòng của thành phố sẽ dễ để quản lý hơn ở khu vực này với nhiều bộ tộc khác nhau.
Mặc dù cũng có những thằng cảnh sát khốn nạn ở nơi này trước khi tôi chuyển tới đây.
“ U-um trên đỉnh của tảng đá khổng lồ kia ạ”
Aoinoun chỉ ra ngoài cửa sổ.
Đó là một tảng đá hình tam giác ngược nằm ở khu rừng bao quanh nơi tôi sống.
“ Cô sống trên tảng đá Tusk Crag ư? Tôi được sinh ra ở thị trấn này mà chưa bao giờ biết về chỗ đấy cả”
“ Không một ai có thể trèo lên tảng đá đó cả và bên trong còn có một cái hầm ngục nữa chứ”
Hầm ngục ư! Sĩ quan Inoue, có phải cô vừa mới nhắc đến hầm ngục đúng không!?
Vậy là nó có tồn tại rồi.
Tôi chỉ từng nghe về nó trước kia, nhưng giờ đây thật sự bất ngờ là nó có thật.
“ Đỉnh của tảng đá đó chẳng liên quan gì đến hầm ngục cả. Nó có thể được đi lên từ dưới hầm ngục, nhưng ngoài những Kẻ diệt rồng ra thì đa phần mọi người đều trở về sau khi nhận được kho báu từ tầng cao nhất của hầm ngục vì để tìm được lối lên đỉnh là rất khó.”
Vì một vài lý do nào đó, Aoinoun hành động trông rất rụt rè.
Đứa bé mà cô đang ôm có cựa quậy một chút. Đó là đứa em gái.
“ Sau đó ba người kia đã nghe được đâu đó rằng trên đỉnh của tảng đá đó có một con rồng và muốn lấy kho báu ở trên đấy. Tôi tự hỏi liệu họ có nhắm đến những viên huyết long thạch không.”
“ Chắc có lẽ họ chỉ vô tình đánh cắp mấy quả trứng này thôi”
“ Huyết long thạch”
Một từ gì đó xa lạ xuất hiện, và vì một vài lý do Aoinoun cũng đang làm một vẻ mặt tò mò.
“ Eh? Thường thì khi nói về tổ rồng chúng ta hay nghĩ đến mấy quả trứng hoặc là mấy viên huyết long thạch chứ, đúng không?. Những thứ ấy chúng đã từng được bán với cái giá rất bắt mắt.”
“ Huyết long thạch là một loại ngọc có màu đỏ tươi, và dường như là chúng chỉ có thể được tìm thấy ở tổ rồng.”
Cặp đôi viên cảnh sát và sĩ quan giải thích cho chúng tôi.
“ Viên ngọc ư? Em chưa từng thấy th- eh? Có phải nó là về mấy quả trứng không?”
“ Trứng ư? Không đâu, chúng là những viên ngọc mà”
“ Ờ-ờm, loài rồng chúng em thường đẻ trứng vào mùa sinh sản, nhưng hầu hết đều không thể sống sót. Những quả trứng như thế sẽ sớm được nhuộm thành màu đỏ và đẩy vào trong tổ cho đến thời điểm hiện tại, nhưng…”
Tôi nhìn vào vỏ trứng ở ngay góc phòng.
Vì lí do nào đó, tôi không thể cứ bỏ mặc chúng ở đó được, vậy nên tôi liền gom chúng lại và mang tới đây.
“ Thật chứ, Chà, vì còn nhiều thứ chúng ta chưa biết về loài rồng, nên tôi cảm thấy nó không đúng lắm nếu cứ nói về những vấn đề đó nhỉ… Nhưng cũng có những thứ như vậy,huh.”
“ Còn bây giờ thì, điền vào hồ sơ của Kazamachi-kun nào. Ba em sẽ sớm đến đây đúng chứ?”
Chắc chắn rồi nếu như ông ấy không bị lạc.
Sau đó một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đến đưa mấy tên bắt cóc đi, Người vợ của quản lý cửa hàng này đã đến để gặp mấy đứa bé, và vì thế không lâu sau đó cái văn phòng này đã chật kín người.
Và rồi ông già tôi đến đúng một tiếng sau đó.
Kuro: Sry deadline nhiều đuối nên dịch chậm lại :))) sry mấy bác