“Đúng là một ngày dài…”
Trong phòng ăn của căn nhà mới, ông già tôi đang ngồi trên dàn ghế sofa mới tinh.
Tôi cảm thấy thật nặng nề.
Bàn tay phải đã được chữa cũng đau nhức
Người tôi nhễ nhại mồ hôi và đầy bụi bặm, thú thật tôi chỉ muốn đi ngủ thôi.
“Onii-chan, anh ăn soba không?”
“Nghe được đấy. Anh cũng đói muốn chết rồi.”
Ở căn bếp đối diện, Shouhei đang nhét đống nguyên liệu tôi mới mua vô tủ lạnh
“Đi tắm rồi thay đồ đi. quý cô và em bé sẽ không thích nếu anh bốc mùi đâu”
“Làm ơn bớt càu nhàu đi giùm anh”
“Không, làm nhanh lên”
Những cuộc cãi vã như thế này ngày càng thường xuyên hơn.
Năm này qua năm khác, thằng này càng lúc càng giống mẹ
Mặc dù nó mới lớp 6
“Ồ, tiện thể, bố nấu nước tắm luôn đươc không?”
“Nghe rồi” Ông già tôi, người vẫn đang ngâm cứu dây TV, trả lời mà không ngoảnh lại nhìn
Tôi rời phòng ăn
Phòng của tôi nằm ở tầng 2
Tôi không mang theo quá nhiều đồ nên tôi là người đầu tiên hoàn tất việc dỡ đồ lên phòng
Tôi bước lên cầu thang hình chữ U và đi đến cuối hành lang
“Fuuu…”
Tôi hít thở sâu và gõ nhẹ cửa phòng 3 lần
“Vô đi anh”
“Ah, mọi người có ổn không?”
Tôi mở cửa sau khi nghe tiếng trả lời
“…Thế nào rồi?”
Aoi và 2 đứa trẻ đang nằm trên giường trong phòng tôi
Aoi mặc đồ ngủ của tôi và phần vạt áo do quá khổ đã được cuộn lên
“Có vẻ cả hai đứa đều ngủ rồi. Lại mà xem này. Đôi khi bàn tay chúng di chuyển, chắc là đang mơ”
Chúng mang một vẻ bình thản và cô ấy đang xoa đầu đứa chị
Cảm giác cũng khá là tuyệt thật
Phòng ông già đang chật ních đồ và sẽ rất khó khi 3 người cùng ngủ trên giường của Shou
Một căn phòng với ít đồ đạc và có một chiếc giường lớn, phòng của tôi là nơi duy nhất thỏa mãn các điều kiện ấy
Tôi tính sẽ ngủ ở phòng bếp
Bọn trẻ đang mặc đồ của Shouhei.
Chúng đang trong giai đoạn phát triển nên sớm thôi những bộ đồ sẽ trở nên quá nhỏ, nhưng ít ra vậy đỡ hơn là không hoặc phải dùng lại đồ cũ.
Hai đứa nó ngủ rất ngon nhỉ.
Tôi ghé lại gần để quan sát, đứa chị nhích môi.
Có phải con bé đang cười không?
“Nhưng, nó có thật sự ổn không?”
“Cái gì ổn?”
“Um…Chúng em sống ở nhà anh”
Cô ấy vẫn còn lo chuyện đó à?
“Ông già tôi nói là ổn thôi. Shou cũng đã đồng ý. Tôi cũng nghĩ sẽ tốt hơn nếu như vậy. Nên nhớ, số đông làm chủ căn nhà này”
Sau khi giúp cô ấy cho con bú, tôi đã bàn chuyện này với ông già
Nghe có vẻ đáng sợ khi phải bay về cục đá khổng lồ đó trong khi ẵm 2 đứa bé. Dù gì thì tôi phải có mặt mỗi ngày để giúp phần cho bú
Sĩ quan Doggy cũng đồng ý điều này
Nếu việc trong thị trấn có rồng đang sinh sống, khả năng cao sẽ có thêm nhiều người tham gia leo hầm ngục
Những tên trông như phường bắt cóc với Gasaraio thậm chí có thể đột kích bất ngờ
Dù không có chuyện ấy, những đứa trẻ cũng không thể kháng cự
Sẽ tốt hơn nếu có nhiều người hơn để bảo vệ chúng
Sĩ quan Doggy và sĩ quan Inoue trông cũng có vẻ lo lắng
Có vẻ đôi lúc họ sẽ ghé qua trong khi đi tuần
Ở trên đỉnh tảng đá đó, nếu có chuyện gì xảy ra tôi cũng không thể ứng cứu lập tức
Ý tôi là, tôi còn không biết nếu trên đó thật sự có gì
Như thế, ở gần tổ rồng, với kích thước vừa phải và có thể tránh mưa, nhà chúng ta là hợp lý nhất, ông già nói thế
“Tôi đã nói rồi nhỉ? Hãy thoải mái đi”
“… Vâng”
Aoi hơi xấu hổ nhưng trông rạng rỡ hơn hẳn
… Cô ấy thật sự là một mỹ nữ nhỉ.
“Em cần quay lại tổ sáng mai để lấy đồ của em qua, mặc dù chỉ có quần áo thôi”
“Nếu như có gì tôi phụ được, tôi sẽ giúp”
Mặc dù tôi không thể dùng bàn tay phải bởi vì nó sẽ cần cả tháng để lành hẳn
“Này”
“Vâng?”
Cô ấy đang lo lắng, ý tôi là, nếu cô ấy đang lo về điều gì đó, tốt hơn hết nên nói nó ra sớm.
“Anh hãy chọn tên đi”
“Ah”
Sẽ rất khó nếu cứ gọi chúng là đứa chị và đứa em mãi
Điều này rất quan trọng
“P-Phải rồi, tên của hai đứa”
Tôi lặng lẽ ngồi xuống giường, cẩn thận không làm chúng dậy
Aoi cũng đã ngồi dậy
“Thực ra, em đã quyết định khi những quả trứng xuất hiện sự sống trong chúng”
“Thật à? Là gì vậy?”
Nếu như thế thì chuyện này sẽ xong nhanh thôi
Những việc thế này thường cần thời gian để suy nghĩ.
”Um, em lấy nó từ truyền thuyết của rồng cô đại. »
Vậy ra cả nhưng con rồng cũng có truyền thuyết của riêng họ
“… Em không chắc Kunpei-san sẽ cảm thấy thích về nó”
Cô ấy đang lo lắng cái gì vậy?
“Nó là con của cô, nên tất nhiên cô người đặt tên chúng chứ”
“Nhưng Kunpei-san là papa mà”
Cô ấy bỗng trông ủ rũ và bĩu môi
Tôi cảm thấy khó chịu bởi dáng vẻ của cô ấy, làm ơn dừng lại đi
“Mặc dù cô đã ở đây được cả tháng trời rồi, nhưng tự dưng bị gọi là bố mà không báo trước, tôi vẫn chưa hiểu”
“Đúng là thế, nhưng em không thích cách anh đang nói chuyện”
Phụ nữ đúng là khó hiểu.
“Nhưng cô nên là người đặt tên cho chúng. Tôi không biết loài rồng đặt tên như thế nào cả”
“Đ-Điều đó cũng đúng. Um, những rồng con có tên khác với chúng khi trưởng thành. Khi em còn bé, em được gọi là Ai, không phải Ainoun”
Một cái tên thiếu thời thơ ấu sao.
“Tên gọi được quyết định khi mình có thể tự lập đươc, nhưng đồng thời cũng được nhận một cái tên “thật” khác. Với em, đó là <Thanh Thiên>, con rồng duy nhất được gọi như vậy ở đây”
Việc này càng lúc càng trở nên phức tạp
“Em nghe từ mẹ rằng bình thường một cái tên đơn giản được dùng khi còn nhỏ”
Cùng lúc, Aoi xoa đầu 2 đứa trẻ bằng cả 2 tay
Mặc dù vẫn còn chút gì đó chưa trưởng thành, đó là vẻ mặt lộng lẫy của một người mẹ
“Đứa chị sẽ được gọi là Jaja, Jaja Dragonline. Đó là tên của một vị nữ anh hùng, mạnh mẽ và dũng cảm, một người phụ nữ luôn khoác lên mình nụ cười.”
Tôi nhìn đứa chị. Có vẻ được xoa đầu làm nó thấy thích thú, nó lại hé môi cười.
“Jaja, phải không?”
“Vâng, và đứa em sẽ được gọi là Nana, Nana Dragonline. Anh hùng của loài rồng. Thông minh, và ngọt ngào, một người phụ nữ mà sẽ cứu giúp nhiều con rồng khác”
Tôi nhìn đứa em.
Miệng nó đang mở và nó đang chảy dãi. Tôi lau nó đi và rửa tay sạch sẽ.
“Nana. Un, không phải chúng đều là những cái tên hay sao?”
“T-Thật sao?”
Tại sao tôi phải nói dối.
“Thật. Ờ, nếu đã đặt tên xong rồi thì tôi đi tắm đây”
“Ah, xin chừa lại một ít nước nóng. Em cũng muốn vô sau khi hai đứa dậy, lát nữa anh giúp em được không?”
Tôi cần phải hỏi ông già làm cách nào để tắm cho trẻ con mới được...
“Biết rồi. Chúng ta sẽ cùng làm sau khi tôi ra. Nhân đây, cô có ăn cùng chúng tôi không?”
“Vâng, làm ơn.”
“Mm, tôi sẽ nói Shou”
Tôi mở tủ quần áo và lấy ra một bộ.
Tôi đặt tay lên cửa và nghĩ ngợi điều gì đó một lúc.
Tôi quay lại và nhìn cả 3.
“Này”
“Vâng?”
Cảnh tượng đó trông thật dịu dàng
“Mặc dù chuyện này rất bất ngờ, có vẻ phi thực tế và tôi cũng không nghĩ rằng mình hiểu thấu được mọi chuyện, nhưng...”
Miệng tôi ngập ngừng một cách tự nhiên.
“Tôi sẽ cố hết sức, nên hãy chăm sóc tôi, Jaja, Nana và Aoi.”
Có lẽ, tôi hiện tại đang làm một vẻ mặt như mẹ tôi đã từng.
“... chúng em nữa, chúng em đã khiên anh gặp nhiều rắc tối, nhưng...”
Aoi đặt tay lên ngực và khẽ ngẩng đầu.
“Em rất mừng vì Kunpei-san ở đây.”
Đó là nụ dễ thương nhất tôi từng thấy.