Bao bọc bởi bầu không khí êm dịu, thành phố nơi tôi sống nhộn nhịp với dòng người qua lại bởi sắp xuân sang.
Dù vậy, tâm trạng tôi lại trở nên tệ hơn từ hồi tháng hai.
“Bộ phim vừa rồi không hay hả Yuuno?”
Ichiki-san nhảy ra trước mặt tôi hỏi.
“Ế? À không, nó cũng hay mà!”
Thật sự đấy. Họ đã thông báo từ năm ngoái, một bộ phim Hollywood mà tôi đã rất mong đợi để được xem nó.
Đó là một dự án phim viễn tưởng lớn với yếu tố hành động và lãng mạn.
Các hiệu ứng kĩ xảo thì đúng là không hổ danh Hollywood, và trải nghiệm 4D cũng rất thỏa mãn.
Đúng như mong đợi, thế giới『đó』chứa đầy những thứ đáng kinh ngạc.
Thông thường, trong lúc về, tôi thường mua một quyển sách nhỏ và đi cùng Ichika tới vài cửa tiệm, hào hứng như một fan điện ảnh đúng nghĩa và bàn về những đoạn phim nào truyệt vời và những đoạn nào truyền cảm, nhưng…
Tôi hoàn toàn không thể cảm thấy hào hứng.
Tôi nhớ rằng có xem bộ phim một cách nghiêm túc, bởi tôi có trí nhớ rất tốt. Ý là, đó là nét nổi bật duy nhất tôi có.
Tôi là dạng người kiểu mẫu và không giỏi với tính toán.
Ngoại trừ môn tiếng Nhật, tiếng Anh và xã hội học với điểm số nổi trội, tôi yếu ở hầu hết các môn khác.
Môn Toán đặc biệt khó nhằn nhất với tôi. Đầu tôi cứ quay cuồng mỗi khi tôi nghe thấy phương trình hay tìm ẩn.
Tôi không giỏi thể dục, trong người cũng chẳng có tí nhiệt huyết nào.
Bởi vì tôi hay ngại và thường lo lắng mỗi khi gặp người lạ, nên tôi cũng không có nhiều bạn bè.
“Cảm thấy tốt hơn chưa? Cậu đúng là không thể nghĩ nhiều chuyện cùng lúc nhỉ?”
Ichika-chan, từ tộc mèo tam thể lông ngắn, cười toe toét trong vẫy vẫy đôi tai.
Tai của tộc người mèo nằm ở cùng một chỗ so với tai người.
Bởi vì chúng vẫy như cuốn hút đối phương, đôi khi bạn sẽ bất giác sờ chúng, và cô ấy sẽ điên lên vì điều đó.
Một mái tóc ngắn thực sự hợp với cô ấy, năng động và rực rỡ, đó là bạn thân của tôi.
“Học kì mới đã bắt đầu, chúng ta đều là năm hai rồi đấy, cậu biết không? Chúng ta sẽ có đàn em và Yuuno có vẻ cũng sẽ trở nên nổi tiếng, nên hãy quên tên côn đồ đó đi, hãy trở nên dễ thương và sành điệu!”
Tôi liền nổi giận.
“K-Kazamachi-kun không phải một côn đồ!!”
Với khuôn mặt não nề, Ichika thở dài.
Tôi không thích việc người khác nói xấu người mà tôi thích.
“Cậu ấy chỉ là một người có lí tưởng công lí mạnh mẽ và kín tiếng thôi. Từ hồi sơ trung, cậu ấy chưa từng tự nguyện đánh nhau với bất kì ai”
“Vấn đề là không biết bao nhiêu lần cậu ta đã thể hiện cái lí tưởng đó rồi…”
Với khuôn mặt trông nản đi hẳn, Ichika thở dài.
“Hơn nữa, mặc dù cậu đã thích hắn ta từ hồi năm nhất sơ trung, chưa nói tới việc tỏ tình, cậu còn không thể bắt chuyện với hắn ta. Ngoài ra, hắn ta còn bất ngờ chuyển nhà sang khu vực lân cận nữa. Phải, hắn ta có vấn đề trong việc quyết định một điều gì đó, nhưng cũng vì Yuuno không đủ dũng cảm”
Uu, bị nói trúng tim đen rồi.
Dù sao thì, Kazamachi-kun suốt ngày ngủ ngoài giờ lên lớp, chúng tôi cũng chưa bao giờ học cùng một lớp, nhà của cậu ấy thì nằm ở hướng ngược lại với nhà của tôi, và bởi em trai của cậu ấy, Shouhei đợi ở nhà nên cậu ấy luôn đi về tức thì…
Tôi có nhiều thứ để bao biện cho sự dũng cảm mà tôi không hề có.
Nhưng chúng đều là vấn đề về phần tôi.
“Khi mấy cậu vô cùng trường, cậu nhảy cẫng lên một cách bất thường, mặc dù cậu đã không nói chuyện với hắn ta tận ba lần, nhưng cậu vẫn biết gia đình của hắn ta và cách sống của họ như một đứa bám đuôi. Khi hay tin hắn ta chuyển trường, cậu đã xin nghỉ phép ở nhà cả ba ngày chỉ để khóc, thật là một điều kỳ lạ để do dự…”
Đúng thật là một tình bạn dài, chúng tôi đã ở cùng nhau từ hồi tiểu học.
Tôi không hề do dự khi đi theo trái tim.
“Đ-Đó là vì…”
Đây là một phần của bản thân mà tôi rất ghét, tôi đã từng muốn làm một điều gì đó.
Những, mọi thứ đã quá trễ.
“M-Mình đang suy nghĩ lại…”
Từ trong sâu thẳm trái tim.
“Chà Yuuno, nếu cậu bỏ cặp kính dày cộp đó, và xõa quả tóc thắt bím kiểu cũ đó (TN: đm ngoại hình này nghe quen vl ông ạ), cậu trông sẽ rất dễ thương và thậm chí còn cua được một ikemen ấy! Rồi cậu có thể giới thiệu cho mình vài ikemen khác!
“Nó-Nó xấu hổ lắm, và mình cũng không dễ thương đến thế, nên…”
Mặc dù trông Ichika cũng dễ thương vậy, cô ấy cũng không có bạn trai.
Nhưng, khác với tôi, cô ấy có nhiều bạn bè nam và nữ.
Bởi vì chúng tôi đi chơi cùng nhau chỉ có hai người, tôi có cảm giác như đang độc quyền Ichika vậy, và điều đó làm tôi khá vui.
“Ôi không, nó không hiệu quả! Nghe đây, hôm nay cậu phải nghe những gì tớ nói, và trở nên dễ thương cho chính bản thân cậu!”
“Ơ!? Cậu nói là tụi mình sẽ đi đến trung tâm thương mại…”
“Đúng vậy, vì kế hoạch làm mới lại Yuuno!”
Tôi không biết gì về điều này cả!
Mỗi khi Ichiki-chan hành động liều lĩnh như vậy, tôi thường là đứa chịu trận.
Cái dạo tôi được mời đi hồ bơi mùa hè năm ngoái cũng vậy, cô ấy giấu bộ đồ bơi của tôi, thay thế nó bằng một bộ bikini và kéo tôi xuống hồ bơi cho bằng được.
Cô ấy thực sự nguy hiểm. Nếu con mèo quái quỷ hay ép người khác này trở nên nghiêm túc, tôi không thể cản được.
“I-Ichika-chan! Cậu khát không, mình sẽ đãi cậu!”
“Chai nước suối này là đủ rồi! Đi thôi, xe buýt tới rồi kìa!”
Cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra trạm.
“Cậu sẽ trở nên dễ thương, và khi tên Kazamachi không còn là gì nữa, cậu sẽ có thể cua được một anh chàng khác tốt hơn! Và cậu sẽ giới thiệu vài Ikemen cho tớ!”
“K-Không! Ichika-chan dừng lại! Bình tĩnh đã!”
Thân gửi, cậu Kazamachi Kunpei,
Cậu có khỏe không?
Về phần tớ, Mikuma Yuuno, tớ đang chào đón một thảm họa chết người đến từ người bạn thân nhất mấy năm qua của tớ, Saeki Ichika・Nyati
Tớ không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tớ chúc cậu có một sức khỏe bền vững và hạnh phúc từ một nơi xa xăm đấy.
(TN: ô bạn giống mình thế :)) ) (Kuro: toán là gì ăn được không) (TN: ikemen là mấy đứa deep try)