Đứa bé ré lên sung sướng trong khi đôi bàn tay nhỏ bé kia đang nắm lấy ngón tay của Aoinoun-san.
“Ah, ahhhh, thật đáng yêu… Con gái của mẹ đáng yêu quá à.”
Aoinoun-san giờ đây đang tràn ngập trong niềm hạnh phúc khi cô từ từ tiến lại gần đứa bé với bàn tay trái đang run rẩy của mình.
Mặt khác, tôi nhìn chằm chằm đứa bé với một cái nhìn thờ ơ.
“…sừng, đuôi và đôi cánh.”
Trên cái đầu nhỏ bé ấy có những chiếc lông tơ trắng mọc thẳng lên ở bên trái và phải, những chiếc sừng xám nhỏ xinh xinh nhú lên ở hai bên thái dương của cô bé.
Cô bé đang mang trên lưng một đôi cánh có cùng màu sắc với Aoinoun-san, nhưng có kích cỡ nhỏ hơn.
Một cái đuổi ngắn với kích thước khoảng chừng độ dày của tay tôi mọc ra từ phía dưới của cô bé.
‘’Đứa bé còn lại của cặp song sinh cũng đang ở ngay đây!’’
Một trong hai quả trứng đã nở và chỉ còn quả trứng còn lại vẫn còn đang đập và lắc.
Khá là khó khăn để con bé thoát ra nhỉ, có vẻ như con bé đang phải vật lộn khá là mệt mỏi đấy.
“Chúng ta có nên giúp con bé phá vỡ cái vỏ ra không nhỉ? ”
“Đ-đúng rồi, trông con bé đáng thương quá”
Aoinoun-san quay lại nhìn vào bàn tay vẫn đang nắm chặt của tôi, rồi lại nhìn vào tôi.
“Um, Kunpei-san, anh có thể giúp em được không? Con bé không chịu buông em ra.”
“Ah--!”
Với một nụ cười xinh xắn trên môi, đứa bé lắc lư ngón tay của Aoinoun-san bằng đôi tay nhỏ bé của mình.
“Ah, un”
Tôi gật đầu và nhẹ nhàng chạm vào quả trứng.
Quả trứng này khá là cứng.
Trên bề mặt quả trứng cũng đã xuất hiện những vết rạn nứt, nó ở khắp nơi nên rất dễ dàng để tách nó ra. Tôi nhẹ nhàng đặt ngón tay của mình vào và bắt đầu bóc cái vỏ ra.
Trong khi cẩn thận không để đứa bé bị thương bởi mấy mảnh vỡ của vỏ trứng, tôi cẩn thận bóc từng miếng một.
“Ooh’’
Ngón tay trái của tôi bị con bé xem như là thức ăn vậy.
Lúc đầu đứa bé nhai , rồi sau đó là cắn, cuối cùng là mút ngón tay của tôi.
“O-oi, dù nhóc có nhai, cắn hay là mút thì cũng không có gì sẽ chảy ra đâu…”
Tôi từ từ rút ngón tay ra và lại tiếp tục bóc vỏ trứng.
“…Fue, Fuaaaaaah’’
Từ trong quả trứng, tôi nghe thấy tiếng khóc trẻ con mà nó cứ như một tiếng thở dài vậy.
“Ah, Kunpei-san, làm ơn nhanh lên chút!! Con bé đang khóc kìa!!”
“Ah, h-hiểu rồi!”
Tôi nhanh chóng đưa tay ra và tiếp tục bóc vỏ trứng.
Vì hầu hết vỏ đã được bóc ra, tôi nắm lấy phần trên cùng và dùng hết sức để kéo con bé lên.
“Fuaaah! Aaaah!”
Một em bé đáng yêu xuất hiện cùng với vài giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm kín của nó.
“Aaaah… con bé thật sự quá đáng yêu a… không sao đâu, không sao đâu, con gái của mẹ đừng sợ. Là Mama đây, mama của con đây nè.”
Aoinoun-san nhẹ nhàng đưa tay trái ra và vuốt đôi má của cô bé.
Trông con bé có vẻ như đã bình tĩnh lại được một chút và đang mút ngón tay cái của Aoinoun-san khi đang được âu yếm bởi mẹ của mình.
Đúng như những gì tôi đã nghĩ ở cặp song sinh, cũng giống với người chị, những chiếc sừng nhỏ nhú lên hai bên trái phải nơi lông tơ trắng mọc ra trên đầu của đứa em gái.
Dù là song sinh nhưng giữa họ vẫn có một chút sự khác biệt. Trong khi người chị mang trên đầu là một chiếc sừng màu xám thì sừng của đứa em có màu trắng và cong hơn một xíu.
Sau lưng của cô em gái này cũng có một đôi cánh nhỏ và một cái đuôi xinh xinh ở phía dưới.
“C-có phải sẽ tốt hơn nếu người ôm bọn trẻ là cô, Aoinoun-san?”
“Đ-đúng nhỉ. Dù sao thì trời cũng khá lạnh mà”
Như một lẽ tự nhiên, hai đứa bé đang hoàn toàn trần như nhộng”
Giờ vẫn đang là tháng ba, có lẽ thời tiết đã ấm lên một chút nhưng nó vẫn khá lạnh.
“Đợi đấy một lát”
Tôi cởi chiếc áo hoodie lớn đang mặc ra.
Tôi thì vẫn ổn thôi. Vì tôi khá là nhạy cảm với cái lạnh nên tôi đã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và một chiếc áo khoác khác ở bên trong rồi.
“Ah, Aoinoun-san , hãy mặc cái này vào”
Không phải vì tôi đã quên mất cô gái này cũng đang trần truồng như nhộng đâu. Cô ấy và mấy đứa bé khá thân nhau nhỉ. Khoan đã, không phải vậy.
Tuy cô ấy đang khoác chiếc áo của tôi lên vai, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn lộ hết ra trước đó rồi.
Bộ ngực nhỏ căng tròn, cái bụng trắng trẻo của cô, và… và chỗ đấy không có lông.
Tôi đang rất bối rối. Giờ tôi không thể nào mà nhìn thẳng vào cô ấy nữa.
“V-vâng! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Cô từ từ buông cặp song sinh ra, lấy chiếc áo len tôi đưa và mặc nó.
Chiếc áo của tôi khá là lớn vì vậy cô ấy có thể che kín cơ thể của mình đến tận đùi.
Tôi cởi chiếc áo khác ra và tôi chỉ còn cái áo lót mỏng này-thứ sẽ giúp tôi khỏi bị lạnh và tôi sẽ ổn thôi, mong là như vậy.
Đầu tiên sẽ là đứa em, tôi quấn con bé vào trong áo của mình. Không biết nó có ấm không nhỉ? Tôi cảm thấy biểu hiện của con bé đã bớt đi. Đôi mắt he hé mở của con bé cứ chớp chớp và miệng thì cứ mở ra liên tục.
Về phần chị của cặp song sinh, cô bé được bao bọc trong chiếc áo khoác tôi đưa cho Aoinoun-san. Vì chiếc áo được làm từ lông mỏng nên bên trong sẽ rất ấm, chắc chắn là vậy rồi.
Nhóc ấy có vẻ tò mò về bàn tay đã biến mất, nên cô nhóc không ngừng nhìn nhìn xung quanh.
Ah, đến tận giờ tôi mới để ý là cả hai đều có lọn tóc như nhau nhưng lại ngược chiều nhau, cô chị gái thì xoáy theo chiều kim đồng hồ, còn đứa em thì ngược chiều kim đồng hồ.
“Đây, giữ lấy con bé.”
Tôi đã phải rất cẩn thận để cô nhóc không bị máu của tôi làm bẩn. Phải tốn kha khá nỗ lực nhưng cả hai đã ấm hơn nhiều rồi.
“…Waah, cảm ơn anh rất nhiều. Kìa, con thấy ấm hơn rồi haー. Tốt hơn rồi, đúng không?”
Cô ấy dang hai tay ra và bế cô chị lên đầu tiên.
Con bé có vẻ khá hài lòng khi cảm nhận được sự ấm áp từ sự đụng chạm da thịt, con bé đang cười thầm.
“M-mềm… và ấm quá”
Một lần nữa, những giọt nước mắt đã trĩu nặng lăn xuống từ khóe mi của Aoinoun-san, Cô run rẩy xúc động.
Trong khi đang nhìn họ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, sau đó tôi dùng tấm vải quấn quanh tay để tạm thời băng bó vết thương.
Aoinoun-san vẫn đang ngồi đấy, còn đứa em bên cạnh cô thì đang loay hoay với bàn tay của cô.
Một lúc sau, cô ấy ngước nhìn tôi.
“U-um, nó hơi khó để giữ con bé trong tư thế này, anh có thể giúp em được không?”
À, hiểu rồi khá là khó để giữ nhóc ấy bằng 1 tay nhỉ.
“Đ-được rồi”
Tôi chưa bế đứa bé nào kẻ từ khi Shouhei vẫn còn nhỏ.
Tôi khá là lo lắng.
“Xin lỗi, làm phiền rồi. ”
Tôi giữ dưới nách cô nhóc và nâng nhóc ấy lên.
Cái cổ của cô nhóc đang ở đúng vị trí của nó nên tôi bế nhóc ấy khá vững mặc dù có đôi chút lúng túng.
“Ahー”
Đứa bé nhìn tôi một cách tò mò, đôi mắt he hé mở của nhóc ấy cứ dán vào tôi.
“Ahー, ahー!!”
“Eh? Đ-Đứa chị cả?”
Aoinoun-san ngạc nhiên kêu lên.
Tôi quay qua nhìn cô ấy, chị của cặp song sinh mà cô đang bế giơ đôi cánh tay xinh xắn ấy về phía tôi và cứ di chuyển không ngừng.
“Con muốn ở cùng với em gái của mình đúng không? Kunpei-san, đây”
“Đây?, cô…”
Cô ấy đến đến chỗ tôi cứ như là sắp trao đứa bé mà cô đang bế lại cho tôi vậy.
Tôi nhanh chóng ôm đứa em gái bằng tay phải rồi bế người chị với bàn tay trái còn lại.
“Ahー!”
“…Ahー?”
Một người chị năng động và một đứa em tò mò.
Vì một lí do nào đó, tôi đang ôm cặp song sinh này.
Cái gì đây. Cần lời giải thích?.
Aoinoun-san thì mỉm cười trong khi lau những giọt nước mắt đang vương trên khóe mắt của mình.
Cô ấy nhìn cặp song sinh trong vòng tay của tôi với nụ cười còn tươi hơn trước.
“Waaaー…khi ở bên cạnh nhau, chúng thật sự rất dễ thương nhỉ,... thật tuyệt khi được ôm bởi papa của các con, đúng không."
“P-papa!?”
Một thứ gì đó tồi tệ vừa được thốt ra từ miệng cô ấy.