“X-Xin lỗi! Ở bên này! Nè?”
Trước mắt tôi, là một cô gái mái tóc màu xanh da trời đang dang rộng hai tay với biểu cảm bối rối. Giống như muốn bảo “Cho tôi một cái ôm đi!” vậy. Nhưng rất tiếc lại không như vậy.
Eh, Vậy có gì khác đâu?
“Lại đây, lại đây”, có phải ý cô ấy là vậy không?
Nói vậy, dù động tác của cô ấy như hướng về phía tôi, nhưng hoá ra lại không phải.
“Ahー”
“Kya, kya…”
“Ở đây ! Mama đang ở đây! Lại đây, lain đây đi nàoー”
Lời gọi ấy hướng tới hai thứ trên đôi tay tôi. Chẳng hiểu sao chúng ấm áp và mềm mại quá.
“L-làm sao bây giờ, chúng vẫn chưa chịu ra!!!”
Cô gái đang hoảng loạn như thể sắp khóc. Cơ mà, cô ấy đã khóc một chút rồi.
Mái tóc màu xanh da trời dài đến tận hông cô ấy. Cô nàng này có thân hình nhỏ nhắn và có lẽ nhỏ tuổi hơn tôi. Thu mình bên trong chiếc áo khoác mà tôi đã cho mượn và vẫn đang để lộ ra làn da trắng trẻo. Rồi lỗ rốn xinh xắn của cô ấy, cũng như là, à ừm, cả bộ ngực nhỏ nhắn của cô ấy nữa.
“X-Xin lỗi, Kunpei-san! A-À thì, đây là lần đầu em có con, nên em…em không biết phải làm sao cả!”
“Ah, vâng. Không sao đâu.”
Bình tĩnh cái đã nào. Tôi đã bình tĩnh chưa nhể? Không, có lẽ là rồi. Đúng, tôi đang bĩnh tĩnh, b rất tĩnh rồi. Thật sự đó!
Trong khi cứ chằm chằm nhìn mặt tôi, cô ấy rụt rè lại gần hơn. Một lần nữa, tôi lại được chiêm ngưỡng thân hình cô ấy phản chiếu trước mắt tôi.
Tôi đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, cô ấy có mái tóc màu xanh da phần. Một bên của mái tóc được cột lại bằng một cái kẹp tóc để lộ ra gáy và tai phải của cô ấy. Mái tóc mỏng và đang lấp lánh dưới ánh nắng đang chiếu vào, nó rất đẹp và gợi lên nét bí ẩn về cô ấy.
Con ngươi màu đỏ đậm và lông mi dài của.
Một chiếc mũi cân xứng và đôi môi nhỏ nhắn.
Một chiếc cằm cân đối.
Cổ trắng như tuyết và mảnh khảnh.
Một vòng eo không quá gầy hay quá mập với một bộ ngực rất khiêm tốn.
Đúng thế, đây là một cô gái. Dù nhìn kiểu gì đi nữa, cô ấy vẫn là một cô gái bình thường! Một người bình thường!
“Ah…”
“Um…”
Khi tôi đang cố trốn tránh hiện thực, hai thứ ấm ấm trên tay tôi đã bắt đầu cử động dữ dội.
“Ah, đúng rồi, đúng rồi! Mama đang ở đây nè! Đây nè, ra đây nào!”
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt vui vẻ của cô gái tóc xanh ấy và một lần nữa, cô lại rang rộng đôi tay của mình. Nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
“Da!”
“Ah!”
“Đây này, cho mama một cái ôm nào! Aaaah, dễ thương quá, quaaaaaá dễ thương luôn. Rất vui được gặp con! Mẹ là mama của con đây~!”
Sự ấm áp đã biến mất khỏi tay của tôi. Hai thứ mềm mại và ấm áp vui vẻ tới vào vòng tay của cô ấy.
Cả hai thứ mềm mại và ấm ấy đã biến mất khỏi lòng tôi và đang vui vẻ nằm trong vòng tay của cô ấy. Tôi thấy hơi cô đơn.
“Ah”
“Um”
“Em mừng lắm!”
Những giọt nước mắt bắt đầu tràn ra từ đôi mắt cô ấy.
“Hức…hic, Em đã hoảng loạn đến tột cùng khi chúng biến mất mà chẳng biết làm gì, nhưng giờ em mừng vì đã tìm được chúng. Đó là lỗi của mama, tha thứ cho mama nhé, được chứ?”
“Err, thì, cô thấy đấy…”
Cuối cùng cũng đến lúc tôi có thể hỏi. Tôi đã đợi rất lâu để cô ấy bình tĩnh lại. Tôi có hàng tá câu hỏi cần lời giải đáp.
“Eh, ah! K-Kunpei-san, cảm ơn anh rất nhiều! Khịt, ah, hình như là anh đã giúp em cho chúng nở…”
“Oh, không có gì, tôi đâu có làm gì đặc biệt đâu.”
Những gì tôi đã làm là cho tên trộm hưởng một cú đấm từ tôi thôi mà. Chẳng phải đó là một chuyện xuất hiện thường ngày trong manga hahshah
“Giờ thì, cô có thể giải thích không?”
Không hiểu sao, hình như tôi đã làm điều gì đó rất kinh khủng.
“P-Phải rồi. Err, anh muốn biết những gì?”
Mặc dù tôi có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi, nhưng hãy tìm hiểu về cô gái trước mặt tôi trước nào.
“Cô có phải là Aoinown-san đúng không?”
“Đúng vậy, Dragoline Aoinown. Bạn bè thường gọi em là Soukyuu.”
Aoinown-san vội vàng cúi đầu.
“Ah, cảm ơn. Tên tôi là Kazamachi Kunpei.”
Tôi cũng cúi đầu giới thiệu.
“Vậy…”
“Vâng.”
Aoinown-san nhìn tôi chằm chắm với nước mắt vẫn chảy trong khóe mắt cô, tôi không thể nói được gì nếu cô ấy cứ nhìn tôi chăm chú như thế. Con tim mềm yếu của tôi như đang rung động. Tệ rồi đây. Tôi đã trở nên xấu hổ chỉ vì có cô gái này cực kỳ xinh đẹp.
“Cả hai đều là con của cô à?”
Tôi nhìn vào hai sinh vật ấm áp trên tay của Aoinown-san mà tôi đã ôm lúc nãy. Cả hai nhìn tôi với một ánh mắt trống rỗng và tò mò, ánh mắt của chúng nheo lại và đầu chúng chuyển động trong khi thiếp đi.
“Vâng, cả hai đều sinh ra từ quả trứng mà em đã đẻ từ mấy tháng trước, nhờ Kunpei-san khi nãy giúp đỡ mà đã có thể nở.”
Yep. Cô ấy vừa nói ra, đúng không?
‘Trứng’ và ‘Đẻ’
“Ah, đúng tôi đã nghĩ?”
Vậy yên tâm rồi, cứ tưởng tôi điên rồi chứ. Bình tĩnh lại nào, Shouhei đang đợi tôi ở nhà. Anh trai của chú không bị sao cả. Anh vẫn là ông anh ttai của chú mà. Anh vẫn chưa bị điên đâu.
“Ah, em hiểu rồi. Kunpei-san là con người. Có phải là con người không đẻ trứng, phải không?”
Oh, tôi hiểu rồi
Vậy ra là như thế.
“Đúng vậy, tôi là con người, nhưng, Aoinown-san là, e hèm, nên nói như thế nào nhỉ…”
Đây là câu tôi muốn hỏi cô ấy nhất. Hai thứ to lớn đang ở trên lưng của cô ấy, hai cái sừng ở hai bên đầu cô ấy, thứ mọc ra từ đằng sau mông cô ấy, nó khiến tôi có cảm giác không thoải mái, như thể mình đang gặp ảo giác.
Tác động của thân hình đó quá mạnh khiến tôi nghi ngờ chính con mắt mình.
Một lần nữa, tôi lại nuốt nước bọt. Nhưng nó không có tác dụng.
Tôi hít thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở mắt. Đến lần thứ tư thì ánh mắt buồn ngủ của chúng tôi chạm nhau.
Giờ, tôi sẽ cười. Và thế, tôi nhìn thẳng vào Aoinwon-san. Chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Cô là dragon…. phải không?”
“Đúng vậy! Em là Sky Dragon!” cô ấy đáp lại với một nụ cười rất tươi, khiến cho những giọt nước mắt chưa lau chảy xuống má.