Trans: HK
_____
Ngày tổ chức lễ hội mùa hè.
Yuzuru ra nhà ga sớm hơn một chút so với giờ hẹn để đón Arisa.
Nhà ga tràn ngập những nam thanh nữ tú giống như Yuzuru, đang chờ bạn bè hoặc người yêu của họ.
Yuzuru chờ Arisa ở một khoảng khá xa.
Không biết Arisa sẽ mặc yukata như thế nào nhỉ?
Yuzuru nghĩ thầm, cậu vẫn chưa mặc yukata của mình vào.
Thứ cậu đang mặc chỉ là trang phục để đi chơi bình thường mà thôi.
Vì Arisa đã bảo rằng không muốn làm bẩn bộ yukata, thế nên nếu có thể, cô muốn thay nó ở nhà Takasegawa.
Mà nếu đã thế thì, Yuzuru nghĩ mình cũng sẽ làm vậy.
Trong khi lơ đãng nhìn những bộ yukata của các cô gái trong tầm mắt mình, Yuzuru vừa tưởng tượng ra Arisa trong bộ Yukata…
“Xin lỗi đã để cậu phải chờ, Takasegawa-san”
Cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói điềm tĩnh đặc trưng thường ngày của cô.
Quay về hướng giọng nói, Yuzuru thấy Arisa đang đứng đó với gương mặt vô cảm như mọi khi.
“Không, tớ cũng vừa đến thôi”
Tuy đang mặc thường phục, nhưng trên tay Arisa đang cầm 2 chiếc túi giấy.
Có lẽ một trong số chúng chứa bộ yukata.
…Vậy cái còn lại là gì?
“Mấy chiếc túi đó là gì vậy?”
“Yukata và…đồ ngọt. Ông ấy bảo tớ mang theo biếu nhà cậu nếu có ghé qua chào hỏi”
“Ra vậy”
Người đang được nhắc đến hẳn là ba nuôi của cô.
Tuy không trực tiếp trao đổi nhiều với Naoki, nhưng từ những gì Yuzuru nghe được từ Arisa và ba mẹ mình, Amagi Naoki dường như là một người đàn ông khá câu nệ hình thức.
Có để ý thì vẫn tốt hơn là không để tâm chút nào, thế nên cậu nghĩ chuyện đó cũng không có gì xấu.
Còn chuyện hình thức có bao gồm cả nội hàm hay không thì lại là một vấn đề khác.
“Để tớ cầm cho nha?”
“Thế thì xin cầm giúp tớ yukata. Tớ muốn tự tay tặng đồ ngọt cho ba mẹ Takasegawa-san”
Sau khi cầm lấy 1 trong 2 chiếc túi giấy, Yuzuru khẽ ra hiệu cho Arisa.
“Tớ sẽ dẫn cậu vào nhà, đi theo tớ nhé”
“Vâng”
Nhà của Yuzuru cách nhà ga một khoảng đi bộ ngắn.
Khi họ về đến cổng, cậu dừng lại.
“Đây là nó”
“…Là chỗ này?”
Cô nhìn lên cánh cổng và trưng ra khuôn mặt ngơ ngác.
Còn miệng thì mở to.
Với một người đã quen với “Arisa thường ngày” như Yuzuru thì khoảnh khắc lúc này, trông cô khá là “ngáo ngơ”.
“Có gì không ổn sao?”
“Không, chỉ là…nó lớn quá”
“Nhưng nhà cậu cũng lớn mà đúng không?”
“Nhà tớ thì không có tường cao chót vót hay cánh cổng siêu to khổng lồ như thế này”
Và khi họ đi qua cổng ngoài…
Có nhiều tiếng chó sủa rất lớn vang đến từ đằng xa.
Arisa khẽ rùng mình vì sợ hãi.
Trong khi đó thì có 4 con chó chạy về phía họ.
Chúng vẫy đuôi trong khi lao về phía Yuzuru.
“Dừng lại”
Yuzuru ra lệnh, và 4 con chó đứng lại ngay lập tức.
“Ngồi xuống”
Khi cậu ra lệnh bằng cử chỉ, 4 con chó cũng ngồi xuống ngay, tuy rằng có chút khoảng trễ.
Ban đầu, Arisa có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó thì gương mặt biểu hiện ra một chút sự ngưỡng mộ.
“Chúng có kỉ luật quá ha”
“Chúng là chó canh, thế nên nhà tớ để chúng tự do chạy nhảy trong khuôn viên”
Nhưng cho đến giờ thì chúng chưa bao giờ có ích cho cuộc sống của Yuzuru.
Làm gì có thằng ăn trộm nào đủ ngu mà vô cái nhà thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa chứ.
“Tớ có thể chạm vào chúng được không?”
“Được chứ. Chỉ cần chào hỏi trước một chút”
Sau đó, Yuzuru ra hiệu cho 4 con chó, rồi gọi tên chúng.
“Alexander”
Tiếp theo, một trong số chúng, con chó màu nâu đỏ với vẻ ngoài trang nghiêm bước tới.
“Dừng lại, ngồi xuống, tay”
Alexander đặt chân trước lên tay Yuzuru theo lệnh.
Cậu vỗ nhẹ vào đầu nó.
“Nhóc này có thứ bậc cao nhất trong nhóm… Hãy để nó ngửi mùi của cậu trước, sau đó thì có thể chạm vào nó”
“Ý cậu nó là trưởng nhóm này? Nó là…chó shiba?”
“Không, nó là chó akita”
Đầu tiên, Arisa đưa bàn tay trắng nõn của mình về phía chú chó akita.
Nó nhẹ nhàng đánh hơi cô.
Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu và cổ của nó.
Tiếp đến, Arisa lần lượt chào hỏi chú chó lông đen, chú chó lông nâu đỏ và chú chó mặt xệ lông nâu mặt đen.
Yuzuru nói tên từng con cho Arisa biết.
“Đúng là những cái tên tuyệt vời…… Alexander, Pyrrhus, Hannibal và Scipio… Chúng canh chừng thứ gì?”
“Chắc là ăn trộm”
“Nhiệm vụ phù hợp với cái tên ha… Để tên qua một bên, nhưng kích thước của chúng…”
Arisa nhìn 4 chú chó.
2 trong số chúng, bao gồm chú chó akita có kích thước của một chú chó loại to thông thường, nhưng 2 con còn lại thậm chí còn to hơn nữa.
“Alexander là akita, Pyrrhus là…chó chăn cừu Đức nhỉ? Thế còn giống chó của Hannibal và Scipio là…?”
Chú chó tên Hannibal cao khoảng 80cm
Còn Scipio thì cao hơn nó một chút nữa.
Gương mặt của 2 con nếu đem so với Arisa thì lớn khoảng gấp 2 lần.
Dù chúng có ngoan ngoãn đến đâu thì Arisa cũng phải co rúm người dưới áp lực của mấy gương mặt bự chảng này ở cự li gần.
“Hannibal là chó tai cụp Tây Ban Nha và Scipio là chó tai cụp Anh. Mà, không phải cả 4 con đều có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng ít ra thì cho đến giờ nhà tớ chưa bị trộm “thăm hỏi” lần nào”
“Với mấy chú này thì mất mạng như chơi đấy. Nếu có điều tra sơ qua thì họa điên mới muốn chôm chỉa căn nhà này”
Dù nói thế nhưng biểu cảm của cô rất dịu dàng.
Ánh mắt cô như đang tan ra và khóe môi thì lỏng lẻo.
Arisa tự nhận là team quàng thượng, nhưng có vẻ cô nàng cũng thích chó nốt.
*Yosh, Yosh*…cô vuốt ve cả 4 cái đầu.
“Ờm, đến lúc rồi đấy Yukishiro”
“Vâng, tớ cũng nghĩ vậy… Không nên để mọi người chờ lâu hay làm bẩn quần áo trước khi chào hỏi”
Nghe Yuzuru nói, Arisa đứng dậy với vẻ mặt tiếc nuối.
Nhận được lệnh giải tán, 4 con chó chạy biến đến nơi nào đó trong vườn.
Sau khi bái bai lũ chó, Yuzuru mở cánh cửa trượt dẫn vào sảnh trước.
Rồi cậu lớn giọng.
“Này, con dẫn Yukishiro về rồi nè!”
Vài giây sau, 3 người mặc yukata xuất hiện.
Ba, Takasegawa Kazuya.
Mẹ, Takasegawa Sayori.
Em gái, Takasegawa Ayumi.
“Cảm ơn vì đã đến, Arisa-san. Con trai bác đã luôn được cháu chăm sóc”
“Đã lâu không gặp ạ, Takasegawa-san… Yuzuru-san cũng giúp đỡ cháu rất nhiều”
Đáp rồi, Arisa lịch sự cúi chào.
Kazuya hơi nheo mắt.
“Mà, vào nhà đi thôi. Bác chắc có 2 người đang ngứa miệng muốn được nói chuyện với cháu lắm rồi…”
Kazuya nói và khẽ liếc nhìn phía sau lưng.
Sayuri và Ayumi đã sẵn sàng “vồ” lấy cô nàng.
Yuzuru cởi áo khoác ra và bước vào nhà trước tiên.
Rồi cậu đưa tay về phía Arisa.
“Mời vào”
“Cảm ơn cậu”
Sau khi Arisa vào nhà, 2 người phụ nữ bước ra.
“Bác là Takasegawa Sayuri, mẹ của Yuzuru. Thằng bé đã luôn được cháu chăm sóc đó, Arisa-san… Công nhận là người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa”
“Em là em gái anh ấy, Takasegawa Ayumi ạ. Anh trai em đã được chị giúp đỡ. Đúng là chị thực sự rất xinh đẹp đó. Cũng không có gì lạ khi anh ấy phát cuồng vì chị…”
“Rất vui được gặp ạ, cháu là Yukishiro Arisa. Mong được mọi người chiếu cố… Ah, ưm…”
Arisa trông có vẻ bối rối khi 2 người ép sát vào cô.
Yuzuru bước tới và chắn trước cô như để bảo vệ.
“Yukishiro có vẻ như đang gặp rắc rối đấy… Chúng ta có thể vừa dùng trà vừa trò chuyện mà đúng chứ?”
Rồi cậu ra hiệu cho Arisa.
“Tớ sẽ giới thiệu xung quanh với cậu”
“Vâng… Hôm nay xin phép làm phiền”
Arisa cúi đầu lần nữa.
_____
Sakuragi Sakura: 4 chú chó săn nhà Takasegawa:
Alexander: chó Akita.
Pyrrhus: chó chăn cừu Đức.
Hannibal: chó tai cụp Tây Ban Nha.
Scipio: chó tai cụp Anh.
Thằng ăn trộm nào lỡ “sẩy chân” vào thì xác định xương cũng không còn.
Arisa:…… Nhân tiện thì, Pyrrhus là ai?
Alexander thì nổi quá rồi, khỏi giải thích ha. Hannibal (Hannibal Lecter) là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt. Publius Cornelius Scipio Africanus, cũng gọi là “Scipio Africanus” và “Scipio Già”, hoặc “Scipio Africanus Già”, là nhà chính trị, quân sự La Mã. Ông được ghi nhận là một trong những bậc tướng tài của La Mã. Còn Pyrrhus thì tui tra wiki và những gì tìm được là có bà con với Alexander Đại Đế, cụ thể, mẹ tên này là em họ của Alexander Đại Đế.