Trans: HK
_____
Bầu không khí đã trở nên chùn xuống một chút.
Tuy cậu nói thế là để an ủi Arisa, nhưng đó cũng không phải là điều nên nói với một người đang chuẩn bị tận hưởng niềm vui.
Nhưng, nếu Arisa vẫn cứ canh cánh mãi chuyện này, cô cũng sẽ không thể tận hưởng niềm vui tại lễ hội một cách trọn vẹn được… Suy cho cùng thì nói hay không cũng là một vấn đề khó quyết định.
“Thôi, đừng nói về mấy thứ nhàm chán nữa mà hãy tận hưởng lễ hội nào… Có trò nào cậu muốn chơi hay món nào muốn ăn không?”
“…Thú thật thì, tớ không thường đến những nơi thế này, và dù có, tớ cũng không mua gì cả”
Arisa ũ rũ nói, có vẻ cô vẫn còn bị dư âm của sự căng thẳng vừa rồi làm phiền.
Và với tính cách của cô, hẳn là sẽ không dám vòi vĩnh bất kì thứ gì từ ba mẹ nuôi của mình.
“Tớ hiểu rồi. Vậy hãy quyết định trong khi dạo lòng vòng ha…”
“Phải rồi”
Nói gì thì nói, lễ hội là nơi để mọi người được vui vẻ mà.
Ban đầu thì vẫn còn chút ảm đạm, nhưng khi bắt đầu bước đi, biểu cảm của Arisa dần trở nên sáng sủa hơn.
Cô nàng đang dáo dát nhìn quanh các quầy hàng và quan sát chúng một cách thích thú.
Tuy biểu cảm không mấy thay đổi, đôi mắt thì lại rõ ràng là sáng hơn bình thường nhiều.
Nhưng hơn hết, chính dòng khách đông đúc là nguyên nhân chủ yếu để tạo nên bầu không khí sôi động của lễ hội này.
Tuy lễ hội chỉ mới bắt đầu nhưng đã có rất nhiều khách tham quan.
Và cũng kéo theo tỉ lệ va chạm với người khác tăng lên.
“Ah…”
“Có sao không, Yukishiro?”
Ngoài bị va chạm mạnh ra, Arisa còn vấp phải viên đá và suýt thì ngã.
Yuzuru lập tức giúp cô nàng.
“Xin lỗi cậu”
“Không, cũng do lỗi tớ đã thiếu để ý đến cậu…. Và tớ cũng không quen nữa”
Yuzuru nghĩ ngợi một chút rồi đưa tay ra.
Arisa nhìn vào bàn tay “chồng” với vẻ mặt khó hiểu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tớ chỉ không biết là chúng ta nắm tay nhau có được không? Nếu thế thì khi cậu cần giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn”
---Nếu cậu không muốn thì cũng không sao.
Trước khi cậu kịp nói thế thì Arisa đã nắm lấy tay Yuzuru bằng bàn tay xinh đẹp của mình.
Sau đó, nàng nói với gương mặt hơi ửng đỏ một chút.
“Xin cậu hãy hộ tống tớ nhé?”
“Chắc chắn rồi. Thưa công chúa”
“…Cậu không thấy xấu hổ khi nói thế à?”
“Giá như cậu không nói, bởi cậu nói ra mới khiến tớ xấu hổ đó”
Yuzuru cười cay đắng.
Rồi cậu nắm chặt tay Arisa và lại bắt đầu bước đi.
Cơ mà…ra là vậy. Mình đã luôn thắc mắc lý do các cặp đôi cứ thích tán tỉnh nhau trên phố đến thế, nhưng bí ẩn đó giờ đã được giải đáp rồi.
Yuzuru nghĩ thầm trong khi nhận được những ánh mắt từ xung quanh.
Trước hết, Arisa rất xinh đẹp. Nhưng hôm nay còn rạng rỡ hơn mọi khi nữa, chắc là do đang trang điểm nhẹ.
Và nàng cũng đang khoác trên người một bộ yukata tuyệt đẹp.
Thế nên Arisa cực kì thu hút ánh nhìn của những người đàn ông lướt ngang qua.
Và Yuzuru, người đang tay trong tay với mỹ nhân này đã và đang nhận được vô số ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị.
Cậu cảm thấy thoải mái đến lạ kì.
Nhưng cũng đồng thời có chút trống rỗng, vì Arisa không thuộc về Yuzuru.
Nếu cô thực sự là hôn thê hoặc người yêu của cậu, cảm giác hơn người này đã rất dễ chịu.
“Ah, tớ muốn một ít kẹo bông gòn…”
“Kẹo bông gòn… Uhm, được rồi”
“…Cậu mới cười đó à?”
“Làm gì có”
Chuyện cậu vừa nghĩ rằng sở thích của cô khá trẻ con sẽ là một bí mật, mặc dù cả trang phục và bầu không khí của Airsa hôm nay vốn dĩ lại trưởng thành hơn mọi khi.
Chắc đây chính là cái mà Soichiro gọi là “gap-moe”.
Và cứ thế, Yuzuru tiến đến quầy hàng cùng Arisa với nhận thức mới về “vợ” mình.
“Xin lỗi”
“Oh…chào mừng… Ah, là cậu con trai nhà Takasegawa-san đó à?”
Chủ quầy hàng vui vẻ cười híp mắt khi nhìn thấy gương mặt Yuzuru.
Những người chủ cửa hàng tại lễ hội này vẫn thế, như mọi năm.
Và Yuzuru cũng góp mặt trong lễ hội này hằng năm.
Thế nên những chủ gian hàng trong lễ hội đều ít nhiều quen biết cậu.
“Em gái cháu vừa ghé qua lúc nãy đó… Cơ mà cháu lại cao hơn rồi ha? Hiện giờ cháu cao bao nhiêu rồi?”
“Hiện tại thì hơn 1m70 rồi ạ”
“Wow, vậy năm sau thì cao hơn ta rồi”
Sau đó, ông chủ chuyển ánh mắt sang Arisa đang khó hiểu ở cạnh Yuzuru.
Rồi ông nhếch mép.
“Đây là cô gái mà em gái cháu nói đến à? Quả thật rất xinh đẹp. Ta hơi bị gato đó nha”
“Cháu cảm ơn ạ”
Arisa dịu dàng cúi đầu trước lời khen của ông chủ.
Sau đó, chủ cửa hàng bắt đầu làm kẹo bông gòn.
“Kẹo bông gòn…chỉ còn mỗi em gái cháu ăn thôi. Ông anh thì lớn rồi nên không ăn nữa, không như cô em gái”
“Haha, cháu xin lỗi”
Năm nào em gái cậu cũng mua kẹo bông gòn ủng hộ cả, nên Yuzuru mong là chủ quán sẽ bỏ qua cho cậu.
Sau một lúc chờ đợi, họ nhận được cây kẹo bông gòn lớn hơn so với những khách hàng khác.
Tuy vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhưng Arisa vẫn không chút do dự nhận lấy nó.
Đưa kẹo xong, chủ cửa hàng nháy mắt với Yuzuru.
“Năm nào ta cũng được Takasegawa-san giúp đỡ cả. Cháu có thể chuyển lời giúp ta rằng năm sau cũng mong được làm việc với ông ấy chứ…?”
Gia tộc Takasegawa không trực tiếp tham gia điều hành lễ hội, nhưng họ vẫn có tiếng nói và sức ảnh hưởng nhất định.
Ông ấy nhớ khuôn mặt Yuzuru và Ayumi bởi hằng năm đều viết thư chúc mừng cho nhà Takasegawa khi chuẩn bị quầy hàng của mình.
“Cháu sẽ nhắn lại với ông và ba ạ”
Yuzuru trả lời rồi rời khỏi cùng Arisa.
Sau đó, cậu mua một thanh Frankfurt. từ một cửa hàng gần đấy.
“Này Yukishiro. Tớ có thể…thử một ít kẹo bông gòn không?”
“Lúc nãy cậu vừa chọc tớ mà, đúng không?”
Bằng giọng điệu và biểu cảm đùa giỡn, Arisa vờ giận dỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi mà” – Yuzuru xin lỗi, và Arisa đưa kẹo bông gòn cho cậu.
“Đây”
“Cậu sẽ không để ý nếu tớ cắn một miếng chứ?”
“Không đâu”
Có một chút phức tạp ở đây.
Yuzuru vẫn dùng miệng cắn vào viên kẹo bông gòn.
“Ưm…”
“Thế nào?”
“Toàn là đường”
“Thì tất nhiên rồi”
Arisa cạn lời nói.
Rồi Yuzuru đưa thanh Frankfurt cho Arisa.
“Cậu muốn một ít chứ? Tớ vẫn chưa động vào đâu”
“Thế thì tớ xin một chút”
Cô mở khuôn miệng nhỏ nhắn của mình ra và cắn vào đầu thanh xúc xích, rồi dùng lưỡi liếm dầu dính ở mép môi.
“Nó thế nào?”
“Nó rất ngon. Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Xấu hổ quá đi”
“Chứ gì nữa”
“Hai vợ chồng” nhìn nhau và nở nụ cười tươi.
_____
Sakuragi Sakura: Vẫn chưa đến mức hôn gián tiếp. Nhưng cũng đến khu vực “sát mép” của mức đó rồi.
Eng: nổ tan xác đê…
Trans: cơm chó này, ta cho 7/10đ.
Một thằng simp vợ vừa cho hay. Hiểu nôm na là kiểu dễ thương khi một người thể hiện 2 mặt hoàn toàn trái ngược cùng lúc ấy. Một loại xúc xích