Oda Nobuna no yabou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

(Hoàn thành)

Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

エア

Khi mẹ mất, tôi đã trở nên thân thiết hơn với một cô gái khác để lấp đầy những khoảng trống trong tim mình. Nhưng rồi cô gái ấy cũng qua đời, chỉ để lại cho tôi một chiếc dây đeo.

81 1985

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

23 1400

Bạn thuở nhỏ của tôi có 1 triệu điểm NTR?! Chết tiệt! Cô ấy là bạn gái đầu tiên của tôi, tôi chắc chắn phải ngăn cản điều ấy!

(Hoàn thành)

Bạn thuở nhỏ của tôi có 1 triệu điểm NTR?! Chết tiệt! Cô ấy là bạn gái đầu tiên của tôi, tôi chắc chắn phải ngăn cản điều ấy!

木の芽

Zenichi quyết tâm đến mức chạy khắp nơi và cố gắng bảo vệ cô khỏi những gã đàn ông đang vây quanh cô.

1 4

Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

(Đang ra)

Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

Hamabe Batoru

Em có thể thay thế Onee-san được không!?

23 1228

Loner Life in Another World

(Đang ra)

Loner Life in Another World

Shoji Goji

Câu chuyện theo chân Haruka - một cậu học sinh trung học mọt sách cô độc, đột nhiên bị triệu hồi đến dị giới với đám bạn học. Không giống như cả lớp nhận được các kỹ năng cheat đủ để làm bá chủ tại th

1 5

Witch and Mercenary

(Đang ra)

Witch and Mercenary

Chohokiteki Kaeru

Biết rằng sẽ không một phù thuỷ nào có đất sống trên khắp lục địa này, gã lính đánh thuê cục cằn và nàng phù thuỷ vô tư bắt đầu chuyến hành trình đến một vùng đất mới, tít tắp phía bên kia đại dương x

3 15

Tập 05 - Chương 05 - Trận chiến bất ngờ Anegawa và Chiến trường Gifu (HAT solo)

Phần 1:

Hửng sáng ngày 23 tháng 12.

Ngay sau lúc gặp Dousan, Sagara Yoshiharu liền quất ngựa rời khỏi Gifu và, liên tục di chuyển không ngừng nghỉ, để cuối cùng cũng đến kịp cứ lĩnh của Nobuna ở phía đông Anegawa vừa lúc trời ửng sáng… Nói thế chứ đúng ra thì, người đang cầm cương ngựa lại không phải Yoshiharu, mà là nhà truyền giáo Organtino. Với lí do “Bất kể thế nào tôi cũng phải gặp được Frois”, cậu ta là người đầu tiên xung phong hộ tống Yoshiharu lúc cậu học sinh rời khỏi Gifu.

Cậu quý tộc trẻ người Ý, Organtino có một kĩ năng cưỡi ngựa không thể nào chê vào đâu được.

Yoshiharu, kẻ đang ngồi phía sau yên ngựa thề dù có chết cũng sẽ không ôm lấy eo của Organtino, đang cực kì lo lắng. Cậu ta ước gì mình có thể đến chỗ Nobuna nhanh hơn nữa, dù chỉ là 1 phút thôi.

Anegawa là một con sông lớn kéo dài đến phía bắc Omi. Vượt qua Anegawa và tiếp tục tiến tới phía bắc sẽ gặp cứ lĩnh của quân đội Asai Nagamase, đang trấn thủ bên thành Odani. Tại ngôi thành này, Asai Nagamasa vừa mới nhận được một lượng quân tiếp viện khổng lồ từ phía Asakura Yoshikage của Echizen. Lẽ ra Nobuna đã phải tiến công vào thành Odani trước khi viện quân tới, nhưng việc Takeda Shingen liên tục tấn công từ phía Tây khiến cô ấy buộc phải chia quân tăng cường phòng thủ dọc sườn bờ sông Anegawa để rồi bỏ lỡ cơ hội.

Lúc Yoshiharu đến được chỗ của Nobuna, cô ấy đang khoác lên bộ giáp namban và đang ngồi trước tiền trại cứ của mình. Nhìn đôi mắt quầng đỏ kia, đoán hẳn cô đã không ngủ kể từ lúc mà Yoshiharu bị trục xuất đến Ise.

Kẻ phản bội hiệp ước, Asai Asakura.

Em trai của Nobuna, Nobusumi đã trở về Gia tộc Oda trong chán nản.

Asakura Yoshikage, vị lãnh chúa đã từng nổi tiếng với tính cách căm thù chiến tranh, chẳng hiểu sao lại quyết định kêu gọi toàn bộ binh lực mà đối đầu với Nobuna.

Matsudaira Motoyasu, đã hoàn toàn bị đánh bại trong nhục nhã bởi lãnh chúa hùng mạnh nhất Chiến quốc, Takeda Shingen, tại Mikatagara.

Saitou Dousan, đang vội gấp rút chuẩn bị trận chiến không thể tránh khỏi với Takeda Shingen tại thành Gifu, với số lượng binh sĩ thảm hại.

Cái áp lực bức bối phải chịu xuyên suốt cuộc chiến có thể nghiền nát bất cứ con người bình thường nào, tuy thế mà Nobuna vẫn đang phải chịu gánh nặng đó trên đôi vai nhỏ gầy của mình.

Và tại lúc khốn cùng nhất, Sagara Yoshiharu vẫn chưa đến với bên cô.

“Chậm chạp quá đó, Saru! Ngươi đã la cà ở đâu trên đường tới đây thế hả? Ngươi không còn muốn ở cạnh bên ta nữa à?! Ta cứ nên trục xuất ngươi luôn đi nhỉ, đúng không!?”

Như thường ngày, việc đầu tiên mà cô làm là chửi mắng Yoshiharu.

Lúc này, cận vệ duy nhất của cô hiện tại là Inuchiyo, cô bé đang đội trên đầu cái mũ hổ vằn ưa thích của mình. Tin tức về việc Takeda Shingen đã đánh bại Motoyasu tại Mitakagahara và đang áp sát thành Gifu đã truyền đến tai họ. Quân đồng minh Asai Asakura hiển nhiên cũng đã biết về việc đó, mà ngay tức khắc hành quân vượt qua con sông vào tối qua, chuẩn bị tiến công vào nơi này. Niwa Nagahide, Matsunaga Hisahide và Shibata Katsuie đều đã được gửi đến các trại điểm khác nhau để phòng thủ.

Khi vừa đến nơi, cái tâm trạng căng thẳng của Nobuna lập tức khiến cho Yoshiharu vào thế phòng thủ. Trong cái tình huống này, mọi thứ sẽ chấm hết nếu họ cứ bắt đầu cái màn cãi đáp không hồi kết của họ tại đây.

“Umm… Nobuna, cô vẫn còn giận tôi về cái vụ hồi trước à? Mà, Juubei-chan đâu rồi nhỉ?”

“Ahh, sau khi mà trục xuất ngươi, ta đã phát hiện ra tất cả đều là do nhầm lẫn của Juubei, nên có lẽ ngươi đúng thật là bị hại nhỉ.”

“Uwahhh! Cô thực sự cần phải đi điều tra mới biết được cái điều đó hả!!!!?”

“Hehe, dù sao lúc đó ngươi cũng đang tỏ ra bắt đầu lười biếng mà; nên ta trục xuất ngươi cũng chỉ để giúp ngươi quay trở lại với công việc của mình thôi. Mà, toàn bộ vấn đề đã được giải quyết rồi còn gì? Thế thì, ngươi đã đàm phán được với Sakon chưa?”

Nobuna chắc hẳn đã được báo cáo những chuyện đã xảy ra trước đây rồi, nhưng Yoshiharu quyết định kể lại mọi chuyện từ đầu.

“Băng hải tặc của Kazumasu-chan đang giữ chân hạm đội Takeda, và tự em ấy cũng đang chỉ huy một biệt đội giúp đỡ Dousan trấn giữ Gifu nữa.”

“Hmm, ngươi mà cũng khiến cái quý cô lười biếng đó làm việc chăm chỉ vậy được à... Hả, đừng nói ngươi đã làm mấy cái chuyện mờ ám gì với cô ta rồi đấy? Geez, thậm chí ngươi cũng giở trò với mấy cô bé như Inuchiyo… Cuối cùng thì cũng chẳng rút ra được bài học gì hả?”

“Cô đang nói cái quái gì thế!? Kazumasu-chan không phải là như vậy nhé!? Dù sao thì, yêu cầu cả một cô bé như vậy đi chinh phục cả Ise là quá đáng lắm đó nhé Nobuna!”

“Sakon nhìn nhỏ nhắn vậy nhưng cô ta không có đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Nếu mà cô ta mà thực sự là kẻ địch, thì chúng ta đã gặp rắc rối lớn rồi đấy.”

“Mà, Kazumasu-chan, cô có nghĩ là em ấy nhìn giống như… người đó không…?”

“À phải rồi, Saru, con Kappa bên cạnh ngươi là sao thế? Ngươi bắt được nó ở đâu vậy? Nhìn có vẻ khá là thú vị đấy.”

“Làm ơn nghe lúc mà người khác nói đi!”

Nobuna xòe bàn tay mình và, bất ngờ kéo lấy cái mũ của Nhà truyền giáo Organtino lúc mà cậu ta đang cúi mình bên cạnh Yoshiharu.

“Uwahhh!? N...N...N...Ngài làm gì thế, Nobuna-sama!?”

“Cái thứ này làm bằng gì thế, sao ta lại không thể lấy nó ra được chứ? Đừng nói là nó mọc ở trên đầu ngươi nhé???”

“Khoan đã, Nobuna! Cậu ta không phải là Kappa! Đó là đàn em của Frois, truyền giáo sư Organtino! Cậu ta đã vượt biển từ tận Tây ban nha để đến được Nhật bản đó! Organtino rất tốt bụng mà đưa tôi đến đây gặp cô đấy biết không hả?”

“Huh, một truyền giáo sư à? Ngươi đến từ đâu thế? Lúc này ta đang khá là bận đấy. Tch.” Nobuna tỏ vẻ khó chịu vì Yoshiharu đã cản cô ta lại, rồi ngồi xuống cái ghế dựa mà nói “ Ta muốn xem cái lời đồn lấy da của Kappa sẽ khiến nó chết khô có đúng không thôi. Nếu mà hắn ta chết khô thật, ta đã có món canh ngon lành rồi. Chán thật…”

“...Uhhhhh, Sa… Sagara Yoshiharu-sama, đúng như lời đồn, Nobuna-sama thật đáng sợ quá, t...t...t...tôi thực sự sẽ trở thành món canh ư?”

“Đừng lo quá, Organtino, Nobuna lúc nào chẳng như thế này. Cô ta luôn thô lỗ và độc miệng, nhưng thực sự chẳng có ý gì đâu, nên đừng có sợ hãi thế.”

“Bị chạm bời một cô gái… Tr...Trái tim tôi đã bị ngập tràn tội lỗi và thống khổ rồi… Ahh, có lẽ tôi nên chạy đi và gột rửa tội lỗi của mình ở ngôi đền nào đó thôi…”

“Tội lỗi gì chứ… Cậu mới chỉ bị Nobuna trêu trọc thôi mà, cái tội lỗi gì mà lại khiến cậu thống khổ được chứ?”

“Uhh, có một lí do sâu xa hơn nữa cơ…” Organtino bắt đầu kể lể, và Yoshiharu nhớ lại cái vấn đề của cậu ta mà Organtino đã từng đề cập vào lúc trước.

“Có vẻ như cậu ta bị thực sự mất bình tĩnh khi bị con gái vây quanh.”

“Lúc này Frois đang ở Kyoto, nhưng mà quan trọng hơn, Saru! Ta sẽ cho ngươi biết tình hình chiến trận hiện thời”

Inuchiyo gật đầu và đứng dậy, trải ra tấm bản đồ Anegawa.

“Quân địch đã bố trí xong đội hình dọc theo phía bắc Anegawa. Quân đoàn Asai Nagamasa có 15000 lính ở phía đông, trong khi Asakura Yoshikage chỉ huy 20000 lính ở phía tây. Còn bên ta, có 20000 lính đã lập thành 13 hàng xung quanh trận địa và sẵn sàng đón chặn kẻ địch.”

“...13 hàng!? Trải dài đội hình như vậy sẽ khiến cho hàng phòng ngự bị mỏng ra đó. Và sao mà quân đoàn của Asakura Yoshikage lại lớn thế chứ? Chả phải quá cách biệt với chúng ta rồi à.”

“Hmph, ta sẽ cấp lại quyền chỉ huy cho ngươi. Hàng thứ ba từ chiến tuyến sẽ do quân đoàn Sagara đảm nhận.”

“Tình hình hiện tại đã quá khác biệt với những gì mà tôi biết rồi. Trong game ‘Tham vọng của Nobunaga’, quân đoàn Oda lẽ ra đã nhờ vượt trội về quân lực mà chiến thắng trận Anegawa một cách viên mãn cơ.”

Đúng vậy, trong game, ở trận chiến Anegawa , quân đoàn Oda đã gần như bị đánh tan bởi chiến lực của Asai Nagasama, nhưng Tokugawa Ieyasu( Matsudaira Motoyasu) đã ứng cứu kịp thời và giúp cho Oda Nobunaga lật ngược thế trận. Nhưng lúc này thì, Motoyasu lại bị Takeda Shingen đánh bại một cách nhục nhã, và còn đang cố gắng tập hợp lại bại binh. Không có sự hỗ trợ của cô ấy, quân đoàn Oda không thể nào chống chọi lại thế gọng kìm của quân đồng minh Asai Asakura cùng với quân lực áp đảo như thế được.

“Khoan đã, Nobuna. Có phải… Asakura Yoshikage đang đích thân chinh chiến tại đây không?”

“Ahh, tên khốn đã đã phao tin khắp nơi là sẽ chiến thắng rồi đem ta trở lại Ichijodani rồi."

… Thật khó chịu; tên khốn đó thật quá kinh tởm.”

“Chết tiệt, cái tên Asakura Yoshikage khốn nạn đó. Mà thực ra chỉ có khuôn mặt của cô mới khiến người ta nghĩ rằng cô là mỹ nhân thôi.”

“Đừng có mà châm biến vẻ ngoài của ta.”

“Dù sao thì, sao cô lại đi đối đầu với hắn ta trên chiến trường đồng bằng thế Nobuna? Nếu đụng độ bên trên đó, thì cô sẽ không thể kiểm soát được ưu thế mà vạch ra bất kì chiến lược nào để hạn chế quân lực áp đảo của chúng được, không phải đó là điều cơ bản à? Lúc này, thủ thành và chiến đấu trường kì hẳn sẽ là chiến lược tốt nhất…”

Dù Yoshiharu có càu nhàu thế nào, Nobuna cũng chỉ thở dài cho qua.

“Mà, Saru, tình hình ở Gifu thế nào rồi? Hổ mang có nhờ ngươi chuyển lời nào với ta không?”

“Ah, ahh, ông ấy có…”

“Ta đã chuẩn bị mọi thứ để luôn sẵn sàng gửi viện binh đến Gifu rồi. Dù ngươi và cái quân đoàn của ngươi cơ bản là vô dụng, ít nhất thì với Hanbei bên cạnh cũng sẽ giúp ngươi làm được việc gì đó. Ta sẽ cố hết sức ở đây, nên đừng có mà lo lắng…” Đôi mắt của Nobuna bừng sáng lên.

Giấu đi nỗi đau, Yoshiharu dừng cô ấy lại

Và.

Cậu nói ra những lời ‘cuối cùng’ của Dousan.

“Đầu tiên,

“Gửi viện quân đến thành Gifu sẽ chẳng có ích lại gì đâu, nên hãy cứ tập trung vào trận chiến của con và đánh bại quân đồng minh Asai Asakura đi.

“Và,

Nếu con để cảm xúc chiếm lấy bản thân mình như bên bờ sông Nagara, thế giới sẽ mãi tuột mất phải tầm tay con đó.

“Điều thứ ba,

“Nếu con đến đây và cứu lấy ta mà bỏ mặc lại tham vọng thực sự của mình, nếu mà con dám làm thế, ta sẽ từ con. Không nhưng nhị gì cả.”

“Ngươi vừa nói gì chứ hả!?”

Nhìn khuôn mặt dài thườn của Nobuna, Yoshiharu không tài nào nói ra sự thật rằng, “ Sức khỏe của Saitou Dousan đang cực kì hiểm nghèo và có lẽ ông ấy sẽ chẳng sống được bao lâu nữa.”

Trong tình thế nguy cấp này, lúc mà Nobuna đụng độ với kẻ thù…

Bây giờ không phải là lúc cậu nói ra thứ mà chắc chắn sẽ nghiền nát tinh thần và ý chí chiến đầu của Nobuna.

Đây chắc chắn là lựa chọn đúng đắn. Lúc này mình phải tập trung vào trận chiến ngay đây. Và nếu mình cố gắng đưa Hanbei-chan cùng quân đoàn Sagara, những người đã cùng sống sót với mình trong cuộc rút lui thần tốc Kanegasaki, làm viện quân đến Gifu, sẽ chẳng khác gì tự sát. Chúng ta không có đủ quân lực để tách ra, và như thế chắc chắn sẽ khiến Nobuna gặp nguy hiểm! Nếu cứ quá lo lắng cho Dousan, Nobuna sẽ không thể nào tập trung được trên chiến trường được. Thậm chí cô ấy còn nghĩ đến chuyện chủ động tiến công thay vì ngồi tại chỗ đợi quân địch đến để gửi được viện binh cho Dousan sớm hơn nữa. Nếu dựa trên logic lúc này, nếu quân ta rút xuống sau những bức tường thành,Echizen của Asai Asakura sẽ bị ép buộc phải rút quân trước khi bão tuyết chia cắt viện lương từ thủ đô của hắn, nhưng với Nobuna, cứ nghĩ rằng một trận chiến trực sẽ chỉ diễn ra trong nửa ngày, và lại còn đánh giá thấp quân đồng minh Asai Asakura nữa. Thế nên, lúc này, mình phải câm mồm lại, kể cả nếu việc đó sẽ khiến Nobuna mãi căm ghét mình…

Yoshiharu đã hạ quyết tâm.

Kể cả nếu Nobuna có căm ghét cậu đến tận xương tủy, cậu ta cũng không thể để Nobuna ngã xuống ở nơi đây được! Yoshiharu sẽ liều mạng trước khi mà Asakura Yoshikage cướp đi Nobuna và biến cô ấy trở thành đồ chơi của hắn ở Ichijodani.

“Tch, cứ nghĩ đến tên đồi bại Yoshikage đó lại khiến mình sôi máu. Hắn dám lên kế hoạch biến Nobuna thành búp bê riêng của hắn à… Không...Không… Mình không phải là quan tâm đến cái đồ phụ nữ vô ý thức, vô nhân đạo và vô ơn cứ suốt ngày hành hạ mình đó đâu… Không, thế quái nào mà mình lại không quan tâm được chứ!? Chết tiệt… Đừng có nói… Đừng có nói với mình.... Mình thực sự có cái cảm giác đó với Nobuna…”

“... Mặt anh đỏ lắm đấy, Yoshiharu. Anh bị bệnh à?” Inuchiyo tỏ vẻ lo lắng khi mà sát lại gần Yoshiharu đang lẩm bẩm trong miệng.

“Ah, không có gì đâu. Chỉ là một chút mệt nhọc trong cái chặng đường không ngừng nghỉ khi đến đây thôi ấy mà. Anh hoàn toàn ổn, Inuchiyo.”

“Thái độ kì lạ… Ngươi đang giấu giếm cái gì phải không…?”

Nobuna nói mà nhìn chằm chằm về phía Yoshiharu. Nhưng may cho cậu ta, một âm thanh chói tai bỗng hét lên từ phía bên kia bờ sông. Đoàn quân đông như kiến bao quanh Anegawa đã bắt đầu di chuyển.

Một tên lính trinh thám xộc vào ngôi trại và báo cáo “Mặt trời đã mọc! Quân đồng minh Asai Asakura đã bắt đầu tấn công!”

“Dearuka, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây. Ta sẽ chấm dứt cái trận chiến này ngay lập tức thôi! Dẫn quân địch vào sâu 13 lớp đội hình, cứ tiếp tục mà thực hiện theo kế hoạch!”

“...Yoshiharu, mau đến trại của anh đi. Mọi người đang đợi anh trở về đó.”

“Hiểu rồi, Inuchiyo. Organtino, tôi xin lỗi. Tôi không muốn cậu vướng vào cái mớ hỗn độn này đâu, nhưng làm ơn hãy đánh ngựa giúp tôi.”

“Ừm, đã rõ. Ah, chúa tể của tôi, xin hãy đưa cuộc chiến này mau đến hồi kết đi.”

“Trận chiến bất ngờ Anegawa” cuối cùng cũng đã bắt đầu!

Mùa đông tháng 12 tại sơn thành Kyoto.

Sagara Yoshiharu, một học sinh trung học lạc lối tại thời kỳ Chiến quốc, người mà đang tạm thời ăn nhờ ở đậu tại chùa Myoukaku, từ sáng sớm nay đã cố gắng dỗ dành một quý ông trong bộ đồ phái nữ.

“Saru-kun, mị không chịu được nữa! Có lẽ mị nên đi tu thôi!”

Tsuda Nobusumi, người còn được biết đến với cái tên Kanjuurou.

Với vẻ ngoài thanh tú tựa như búp bê, ai ai cũng có thể nói rằng Nobusumi là em trai của Oda Nobuna.

Nobuna, chỉ vì cái trò đùa trời đánh, đã ép cậu ta phải giả làm Ojo-sama. Sau đó cậu bị gả cho lãnh chúa của Omi, thuộc gia tộc Asai, và lẽ đó lại thành vợ của Nagasama.

Ngay cả Yoshiharu cũng cảm thấy đó là một bi kịch khi phải mặc quần áo nữ và kết hôn với một người đàn ông; không, nó phải vượt quá mức bi kịch rồi.

“Nghe nè Saru-kun, mặc dù không thể nói ra lí do, cơ mà hiện giờ mị đang bị mắc kẹt trong một mớ bòng bong ấy.”

"Nobusumi, tôi có thể đôi phần hiểu được cảm giác mà cậu đang phải trải qua, nhưng dù có đau đớn đến đâu thì những gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Mít ướt vầy cũng chả giải quyết được vấn đề gì đâu."

"Không, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được! Ahh ... Hạnh phúc của mị đã vụt bay rồi. Khoảng quá khứ đã mất và thời gian hạnh phúc đó sẽ không bao giờ trở lại nữa...."

“Ừ thì trong trường hợp này, có lẽ sẽ hơi khó khăn để cậu có thể trở về với con người cũ, lúc mà cả ngày chỉ đi làm mấy cái trò ngu ngu cùng với mấy bé mỹ nữ lúc nào cũng vây quanh, cơ mà tốt nhất là cậu nên quên tất cả mọi thứ đã xảy ra ở Omi đi.”

“LÀM SAO MỊ CÓ THỂ QUÊN ĐƯỢC CƠ CHỨ!?”

“Tôi hoàn toàn hiểu cảm xúc của cậu bây giờ. Tuy nhiên hôn nhân chính trị là thứ chả thể tránh được trong thời đại Chiến quốc. Nên dù là có bị ép gả chồng thật, nhưng cậu cũng đừng quá trách móc Nobuna.”

“Ngươi đang lạc đề rồi đó Saru-kun. Ahhh, đúng như mị nghĩ, ngươi chả thể nào hiểu được vì sao mị khóc đâu… cơ mà bí mật của Nagasama mị cũng chả thể nói với ai được… Aghh, mị phải làm gì đây!?”

“Mà, cậu không cần phải mặc đồ phụ nữ nữa đâu, mau đổi bộ đồ khác đi! Có lẽ cậu nghĩ nhìn như thế sẽ làm xấu mặt Nobuna, nhưng mà hãy cố gắng chấp nhận và tha thứ cho cô ấy đi.”

“Khum, dù rằng mị không thể nói với ai, nhưng liệu có một người nào đó có thể khép lại nỗi đau day dứt này của mị không. Ahhh, sao mà khó khăn quá đáng.”

“Chính là vì lý đó đó Nobusumi, tôi hiểu mà. Cá là gã Nagasama đó lại chả ‘Dù ngươi có là con trai, thì quan trọng éo gì! (có l* là được)’, rồi vồ lấy và làm mấy chuyện xấu hổ và dâm đãng mà cậu chắc chắn là không muốn nói với ai đúng không? Thời của tôi thì ‘trap’ cũng nhiều fan phết, nhưng mà thời này thì phải kể đến là ‘loli’ chứ nhỉ… Dù sao thì, hãy cố gắng lên và vượt qua nó đi.”

“Mị đã bảo là không phải như thế rồi mà~ Ahh, làm sao mị có thể để lộ cảm xúc thật sự của mình mà không nói ra bí mật của Nagasama chứ? Để diễn giải ra bằng ngôn từ khó đến vậy sao.”

Với sự duyên dáng của một Ojou-sama, Nobusumi nhét miếng bánh Yatsuhashi, một món đặc sản của Kyoto, vào miệng, ý tỏ rằng cậu sẽ không tiếp chuyện với ai nữa.

Phần 2

“Ngay bây giờ là cơ hội duy nhất của chúng ta! Hãy từ bỏ hy vọng là có thể sống sót để còn nhìn thấy phía bên này của Anegawa đi; chấp nhận cái chết và tiến thẳng về phía Gia tộc Oda!” Asai Nagasama hùng hồn phát động tiến công trước đội quân Gia tộc Asai.

Một lần nữa thay mặt cha mình là trưởng tộc và đảm nhận vị trí chỉ huy chiến trường của gia tộc Asai ở phía bắc Omi, Nagasama dẫn đầu tất cả những binh sĩ mà cô tập hợp được. Ẩn sau khuôn mặt thiên thần ấy, là một ý chí dũng mãnh mà khó có ai sánh bằng.

Nagasama từ lâu đã từ bỏ giấc mơ rằng có thể được sát cánh bên Nobuna cùng chinh phục thế giới.

Không thể phủ nhận rằng những cảm xúc kiên quyết trên là động lực của sự quyết tâm này.

Nagasama không chỉ làm tăng sĩ khí binh lính nhà Asai. Khi binh lính nhà Asakura được chứng kiến tác phong của Asai Nagasama, mọi cảm xúc của họ như bùng nổ và vui sướng rằng “Vị tướng quân này xứng đáng có được cả thế giới trong tay!”

“Ngươi máu chiến đến không ngờ đấy, Nagasama. Nhờ thế sau này nó sẽ hơi rắc rối nếu ngươi bị đánh bại đó, nên làm ơn hãy cẩn trọng.” Asakura Yoshikage, ăn vận nhìn như một gã quý tộc vô trách nhiệm hơn là tướng quân, cưỡi ngựa sát bên Nagasama. Kể cả khi tên bắn ngang đầu, cái dáng vẻ chán chường của hắn tỏ rõ hắn chả có sự hứng thú gì với cái thế giới tầm thường này.

“Yoshikage-sama, ý ngài ‘rắc rối sau này’ là sao?”

“Chẳng bao lâu nữa, Takeda Shingen sẽ đánh bại Saitou Dousan ở Gifu. Nếu như ngươi bại trận tại đây, chả phải là tự dưng là chỉ còn mỗi ta phải chống lại Shingen đẻ giành lấy thế giới à? Làm ơn đi, đừng có kéo ta vào cái mớ phiền toái đó.”

“Không quan trọng là thế giới hay Takeda, mọi thứ bây giờ đối với ta là vô nghĩa. Ngay tại đây, ngay bây giờ, nếu ta không thể hạ sát được Oda Nobuna, số phận của Gia tộc Asai chắc chắn sẽ là diệt tộc. Vì lẽ đó, ta phải chiến đấu.”

“Cái đó còn phiền hơn nữa đó. Đầu tiên, nếu như ngươi giết Nobuna, ta sẽ bị mất đi một lẽ sống rất rất quan trọng. Thứ hai, ta chẳng muốn bị dính vào cái thứu phiền phức như chinh phục thế giới đâu. Ta chỉ có duy nhất một hứng thú thôi, và đó chính là tuyệt tác của tạo hóa, Oda Nobuna sẽ thuộc về chỉ mỗi ta thôi.”

“Hmph, ngài còn tệ hơn cả trong lời đồn nữa… Nếu vậy thì, hãy phục vụ dưới trướng ta, Asakura Yoshikage! Trong thực giới này, mọi vật đều phải trả giá bằng máu.

“Ahhh, không cần phải tỏ ra đáng sợ như thế đâu. Với một người theo chủ nghĩa hòa bình như ta, ngươi đúng là một tên cuồng tín khi cứ bị ám ảnh với cái thế giới xấu xí kia.”

“Nếu như ngài đã muốn Oda Nobuna như vậy, cứ làm theo như ý ngài. Chỉ là đừng bỗng dung chột dạ mà bỏ cuộc giữa chừng, Yoshikage.”

“Tất nhiên rồi. Ta cược cả tính mạng ta vào nàng ấy; giá trị của nàng hoàn toàn khác hẳn mấy gói trà mà ta có đem theo người đây.”

Nagasama ngó lơ cái nụ cười gian xảo của Yoshikage và thúc ngựa lao lên.

Cứ như là cô muốn chấm hết cho sự do dự này.

“Hắn (Yoshikage) hiện đang thống trị vùng Ichijodani thuộc Echizen, một thành phố được gọi là ‘tiểu Kyoto’. Sự thịnh vượng của thành phố là minh chứng cho thấy khả năng của hắn ta trên cương vị là một lãnh chúa của Chiến quốc, nhưng bản tính thì thật đen tối. Thà như chính ta đưa nee-san lên thiên đường còn hơn để người bị một kẻ như thế chơi đùa.”

Đặt ra mục tiêu mới, Nagasama đưa ra mệnh lệnh mới cho binh sĩ.

“Quân Oda đã đưa ra đội hình 13 lớp. Có lẽ chiến thuật của họ là dụ ta vào giữa trung tâm, nhưng đội hình này lại có một điểm yếu chết người: Quân Oda đang bất lợi về quân số! Đó chính là minh chứng cho thấy Oda Nobuna đang hoảng loạn! Tất cả, theo ta và Saruyashamaru, tiến thẳng vào giữa lòng địch và đoạt lấy thủ cấp của nee-san!”

Nagasama vung lưỡi giáo xuống và xông thẳng vào quân địch.

Giấc mơ của cô ấy, đã chấm dứt.

Cả giấc mơ về chinh phục thế giới cạnh Nobuna.

Và giấc mơ được nếm trải hạnh phúc cùng với cô vợ Nobusumi dấu yêu.

Chẳng phải là lỗi của ai đã đưa đẩy đến hoàn cảnh này.

Không phải là cha, cũng chả phải là những người tùy tùng của cô ấy.

Là lựa chọn của cô khi từ bỏ.

Cô không thể đổ lỗi cho ai; tất cả đều là lỗi của duy chỉ mình cô.

Chính là quyết định cô đưa ra từ tận sâu trong trái tim mình để dẫn đến ngày hôm nay.

Nagasama siết chặt ngọn giáo, bọc lấy sự tức giận vô cùng và tuyệt vọng của cô.

Không một ai có thể ngăn lấy người chiến binh đáng thương Nagasama này đang tự đi tìm đường đến với cái chểt.

Đội hậu quân Asakura được chỉ huy bởi một kẻ điên, Asakura Yoshikage vẫn đang chìm trong thứ khoái lạc dị thế dù đã tiến vào chiến trường. Thứ duy nhất trong đầu gã lúc này là dị ảnh của Oda Nobuna, cùng một ngọn hắc lửa đang cháy trong tâm gã.

Takeda Shingen hiện vẫn đang giao chiến với Dousan, nhưng lúc này kể cả với một kẻ địch tầm thường, cô sẽ tuyệt đối không tin tưởng vào Gia tộc Asai sau khi đã phản bội Gia tộc Oda.

Giả như cô chiến thắng được cuộc chiến này, thì Gia tộc Asai sẽ gần như…

Một cuộc chiến thật cô độc làm sao…

 

Tại trung tâm nơi chiến trường diễn ra ác liệt nhất.

“Tướng quân, cuối cùng ngài đã quay lại!”

“Người làm chúng ta phải đợi dài cả cổ đấy, tiểu tử thối!”

Bên chiến trường phòng ngự của Anegawa, tiếng hò reo vang lên từ những binh sĩ thuộc đoàn Sagara Yoshiharu.

“Mọi người! Hanbei-chan! Goemon! Tôi đã trở lại rồi đây!”

“Yoshiharu-sama, lớp phòng ngự thứ nhất và thứ hai của thế trận 13 đã bị xuyên phá rồi. Đội quân liên hợp của Asai Asakura thực sự là không thể ngăn cản được!”

“Sĩ khí của binh sĩ Asai đang quá cao, thế trận đang gặp lế tắc, bặc điệt là đi diện đại Absai Nabgadama đang chỉ huy.” (Thế trận đang gặp bế tắc, đặc biệt là khi hiện tại Asai Nagasama đang chỉ huy).

“T…T…Ta không phải là kappa, ta là một truyền giáo sư!”

“Tôi xin lỗi Organtino, tôi cần cậu lánh xuống dưới đất ngay bây giờ. Goemon, mau giúp Organtino đào một cái hố đi!”

“Em nhiểu nhồi, em kỉ bần kặt kon kappa lày thành cừng nảnh dồi chôn ló luống nất nải long? Kứ để nhó cho em!” (Em hiểu rồi, em chỉ cần chặt con kappa này thành từng mảnh rồi chôn nó xuống đất phải không? Cứ để đó cho em!).

“Uwahhh!? Yo…Yo…Yoshiharu-sama!? T…t…tất cả ninja đều bạo lực như thế này à?”

“Không không, Goemon. Cậu ta không phải là kappa, là truyền giáo sư! Anh cần em giấu cậu ta đi đâu đó để không bị cuốn vào trận chiến này cơ.”

“Em hiểu rồi, đã nhận lệnh.”

Chiến thuật của quân đội Oda bày ra chẳng thể được gọi là đội hình được nữa. Dọc từ mỏm đá của Anegawa, cả 2 phía đều đang kẹt trong cuộc chiến đẫm máu. Chiến thuật phòng ngự 13 lớp mà Nobuna quyết định sử dụng đến bây giờ đã gần như tan nát. Viện quân của Motoyasu sẽ không thể nào đến kịp lúc, và cái động lực kì quái của Asakura Yoshikage đã đẩy thế trận theo một hướng tồi tệ hơn nữa.

Dưới sự tấn công đồng loạt của quân đội Asai phía đông và quân đội Asakura phía tây, các binh sĩ của quân đội Oda đang oàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

“Tướng quân, mọi chuyện đang thực sự rất tệ rồi.”

“Chẳng ai hiểu được vì sao Hime-sama lại lựa chọn chiến thuật này.”

“Hime-sama cứ khăng khăng rằng ‘chúng ta phải lôi kéo đối thủ vào thế trận và ra đòn quyết định ngay tức khắc’ và cứ thế chẳng lắng nghe lời khuyên của Hanbei hay của bất kì ai khác.”

“Gia tộc Kawanami chúng ta sẽ chiến đấu hết sức có thể, nhưng nếu ngươi dám chỉ để lại dù một vết xước nhỏ trên làn da nõn nà của đại ca, chúng ta chắc chắn sẽ nguyền rủa, nguyền rủa ngươi đến chết, Sagara Yoshiharu!”

“Nghe rõ chưa hả, tiểu tử!?”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, mọi người làm ơn đừng có hét vào mặt tôi cùng một lúc được không!? Tôi không phải là hoàng tử Shoutoku đâu!(13)”

“Asai Nagasama đang vung lưỡi giáo của hắn ta như quỷ thần vậy, chả ai cản được hắn hết. Cứ hễ ai muốn thử, thì ngay tức lự đầu họ lăn dưới đất lun. Sob*sob* Mình nên làm gì trong tình huống này đây? Chuyên môn mình thuộc về sách lược, không phải là chém kiếm.” Hanbei bám lấy cái quạt trong tay với vẻ căng thẳng cực kỳ.

“Tên khốn Nagasama, ngươi đang toan tính gì chứ!?” Yoshiharu gầm lên, vẻ vô dụng đến đáng thương của Hanbei khiến cậu ta tức tối. “Đúng rồi, Habei-chan, Zenki đâu rồi!? Với sức mạnh của một Shikigami, chúng ta có thể ngăn được loạt mưa tên và đạn bắn mà.”

“Um… Về chuyện đó… Lúc ở núi Hiei, Zenki và em đã sử dụng hơi quá sức một chút, nên là Zenki không thể xuất hiện lúc này được. Sob*sob*”

“S…sao cơ!? Vậy thì nếu Zenki không được, Gouki vẫn dùng được chứ?”

“Tất cả mọi người đều cáo nghỉ hôm nay rùi…”

“Em hẳn đang đùa anh đó có phải hông!!”

Đám đông xung quanh Sagara Yoshiharu đã tản ra để đón đầu kẻ địch đang ập đến, và chỉ ngay sau đó kẻ địch đã lũ lượt tràn đến đoàn Sagara Yoshiharu. Kể cả với Yoshiharu, một kẻ vẫn chưa quen với chiến trận, cũng đang vung giáo và hạ gục từng kẻ địch giữa chiến trường Anegawa. Đã nhiều lần lưỡi kiếm của quân thù gần như đã chém trúng cậu ta, nhưng nhờ vào sự bảo vệ của Goemon nên cậu đã tránh được những vết thương chí mạng.

“Sagara-shi, anh vẫn chưa biết cách dung giáo hửm.”

“Xin lỗi vì sự thiếu chuyên nghiệp của anh nhé, Goemon! Nhưng mà cứ như thế này, mọi người đều sẽ bị đánh bại mất! Katsuei, Nagahide, Jubei và Matsunaga Danjo, tình thế của bọn họ đang thế nào rồi? Nếu ngay bây giờ mà không tập hợp được mọi người để phòng thủ trại của Nobuna, chúng ta sẽ còn rơi vào tình thế ngặt nghèo hơn nữa đó!”

“Uhh, nếu em phải cùng lúc nói hết mấy cái tên khó đọc đó, l…lưỡi của em sẽ bị xoắn lại mất.”

“Sẽ cực kỳ khó khăn để có thể giữ liên lạc giữa trận chiến khốc liệt này, nhưng có vẻ như lớp phòng ngự thứ 7 đã bị xuyên phá rồi, Sob*sob*” Cưỡi một chú ngựa nhỏ như la sat bên Yoshiharu, Hanbei liên tục vẫy cái quạt của em ấy, nước mắt thì ngập tràn hang mi.

“Ehh, quân địch đã đột phá sâu vậy rồi sao? Anh còn chưa nhìn thấy mặt mũi Asai Nagasama như thế nào nữa cơ.”

“Thực ra thì lúc anh bị đánh ngã sấp mặt hồi nãy ấy, Nagasama đã vượt qua phía bên cánh rồi. Nhưng thật định mệnh làm sao, em sợ rằng nếu mà anh chạm trán với hắn ta, thì có lẽ mạng của Yoshiharu giờ đã… *Sob*Sob.”

“Hắn ta thực sự như quỷ thần á; kể cả một ninja cũng không thể làm gì hắn đâu.”

Lúc mà cậu ta có thể thực sự suy nghĩ kỹ càng, thì thế trận đã gần như ngã ngũ rồi.

“Đợt tấn công của quân Asakura thực sự quá kinh khủng. Họ đã hoàn toàn xuyên thủng qua lớp thứ 9 rùi. Sob*sob*.”

“Chúng ta phải tập hợp lại chỗ Nobuna ngay! Anh không thể nói là sẽ có cửa thắng, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta!”

“Tập hợp thế nào cho được đây?”

“Chúng ta không có đủ thời gian để thông báo đến từng người. Giờ chỉ có thể hy vọng vào mối liên kết giữa những cận thần của Nobuna và dùng một số mật hiệu đặc biệt thôi.”

“Hiểu rồi, em sẽ chuẩn bị tín hiệu khói ngay.”

“Tín hiệu khói sẽ không thể truyền đạt được thứ như ‘Tập hợp lại tại trại của Nobuna ngay!’ tới mọi người đâu!”

“E…em xin lỗi, Yoshiharu. Thiếu sót đối pháp cho mọi tình huống là sự thất bại của một quân sư, *Sob*sob*”

“Đây không phải là lỗi của Hanbei-chan, mà là trách nhiệm của Nobuna vì đã trục xuất anh xuống Ise.”

“Umm~ Tôi được nghe là ninja Nhật bản có kỹ năng gì để bay lượn trên không.” Organtino đột nhiên nêu ý kiến… Đúng hơn thì, chỉ còn mỗi phần đầu còn trên mặt đất thôi. Goemon đã chôn cậu truyền giáo sư đến nách rồi.

“Uwahhh, sao một cái đầu lại nói chuyện được? Đừng có dọa tôi thế chứ.”

“Tôi hiểu mà… nhưng mà tôi không thể tự mình ra khỏi đây....”

“Đây là một trong những sự lầm tưởng phổ biến của người ngoại quốc với ninja đó. Chẳng có kỹ thuật nào giúp con người bay như chim trên trời cả… nhưng mà…”

“Nh…nhưng mà sao cơ, Goemon? Đừng có đột nhiên dừng lại ở mấy chỗ nhạy cảm vậy chứ.”

“Nya, có cách để thả một con diều lên trời. Nếu như chúng ta viết thông điệp lên con diều đó, thì mệnh lệnh sẽ được truyền đi khắp chiến trường.”

Nhà Kawanami đang tụ tập quanh Yoshiharu và những người còn lại nữa, cố gắng câu giờ mặc cho quân địch đang tiến tới. Sử dụng phương pháp đã nêu, Goemon liền đào lên một con diều của ninja.

“Uwahh, em thật sự vừa đào lên một con diều à? Đó là gì thế, túi không gian 4 chiều của Do***mon ư?”

“Dành cho trường hợp khẩn cấp, em đã chôn dấu nhiều đạo cụ ninja ở khu vực này.”

“Ahh, anh nhớ là cái cô ngốc Katsuie nói là cô ấy không hiểu chữ Kanji… Nhưng chắc là cô ấy vẫn sẽ đọc được chữ Nobuna và hiểu chứ, đúng không?”

“Nếu nó là một con diều, kẻ địch cũng có tthể nhìn thấy nó nữa, nên nếu chúng ta không sử dụng mật ngữ thì chắc chắn chúng sẽ can thiệp và ngăn cản chúng ta về với Nobuna. Và hơn nữa, nếu có quá nhiều chữ thì trông sẽ rất khó đọc, nên tối ưu nhất là viết một thứ gì đó ngắn gọn thôi mà chỉ quân ta có thể hiểu được…*sob*sob*” Hanbei đưa ra lời khuyên.

“Nghĩa là nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm ra những từ phù hợp đó.” Goemon gật đầu đồng tình.

Cái đầu của Organtino đưa lên một số gợi ý “Umm, hay là, ‘Sagara Yoshiharu, đã trỗi dậy và trở về từ Ise’?”

“Kappa, viết mấy từ đó chẳng có ý nghĩa gì hết, đúng không?”

“Không…Không phải sao? Tôi rấttt xin lỗi.”

“Sự trở lại của Yoshiharu từ Ise… Hay là lí do mà anh ấy bị lưu đày đến Ise… Ahhh! Có rồi!”. Yoshiharu bỗng như vừa nhìn thấy một cái bóng đèn sáng nảy ra từ đầu Hanbei.

“Mọi người đều biết lí do vì sao Nobuna-sama nổi trận lôi đình và trục xuất Yoshiharu đến Ise, cũng như là lí do mà Nobuna-sama chối bỏ phần thưởng của anh ấy ở Kanegaski! Đó không phải là sự kiện quan trọng gì, nên hẳn Asai Asakura không thể biết đến nó!”

Yoshiharu vỗ vào lưng Hanbei và bật khóc, “Đúng rồi! Anh hiểu rồi! Đúng như kỳ vọng từ chiến lược gia Koumei! Nhanh bắt đầu đi, Hanbei-chan!”

“Nhưng mà… nếu làm như thế, cái danh tiếng đã tệ hại của anh sẽ càng tệ hơn nữa đó Yoshiharu… Nó vốn đã ở mức ma chê quỷ hờn rồi… Và, Shibata-sama, chị ấy có thể sẽ quên mất mình đang ở trên chiến trường mà lao thẳng đến đây để tiễn vong anh luôn đó Yoshiharu… Em… Em không muốn thành như thế đâu, *sob*sob*.”

“Bây giờ không phải là lúc để bận tâm mấy chuyện đó! Anh sẽ tự mình viết vậy, vất anh cây bút mực, Goemon!”

Phần 3

Cùng lúc đó.

Tại Mino, thuộc khu vực đồng bằng tỉnh Gifu…

Takeda Shingen đã ra lệnh cho toàn bộ quân của cô ta ẩn nấp trong màn sương, băng qua sông Kiso rồi tiến thẳng đến thành Gifu.

Trong “Trận chiến đảo Kawanaka”, với Uesugi Kenshin ở Shinano, Takeda Shingen đã sử dụng lâu đài Matsushiro làm thành cứ để tấn công Kenshin trên núi Saijo. Để dụ Kenshin rời khỏi vị trí phòng ngự trên ngọn núi, chiến lược gia Yamamoto Kansuke đã đề ra đối sách mà sau này đã nổi tiếng với cái tên “Chiến lược chim Gõ kiến”. Trong một đêm sương mù dày đặc, một nửa binh lực của Shingen đã bí mật vượt sông trước thành Matsushiro, rồi ẩn náu tại Hachiman, nơi nằm ngay trước mặt núi Saijo, nơi cũng chính là con đường dự kiến mà Uesugi sẽ sử dụng khi rút chạy. Một khi phục quân đã vào vị trí, một nhóm kỵ binh tinh nhuệ sẽ bất ngờ đánh thẳng từ phía sau núi Saijo. Theo đó, quân của Kenshin sẽ buộc phải tháo chạy khỏi núi Saijo, và rồi sa thẳng vào nơi mà quân Shingen đã mai phục sẵn, tạo thành thế kẹp giữa với kỵ binh đang đuổi tới từ phía sau.

Chỉ có Quân sư quỷ thần Yamamoto Kansuke mới nghĩ ra được chiến thuật kiểu này.

Nhưng, một trong những lí do tuỳ tùng của Uesugi Kenshin tôn kính cô ấy như “Hiện thân của Chiến thần Bishamonten”, là nhờ bản năng chiến trường phi thường của cổ. Cái bản năng ấy chẳng phải là lối tư duy, lòng dũng cảm, hay thậm chí cũng chẳng phải là chiến lược phi thường nào. Mà chính là bản năng chiến đấu được cho là sánh ngang cả thần thánh. Chỉ cần liếc qua, Uesugi Kenshin đã hiểu ngay điểm trọng yếu của cái chiến thuật mà Kansuke đã phải nhiều đêm tinh lược để đối phó với Kenshin.

Nhưng, với bản tính của Kenshin, cô đã không chọn rút quân khỏi núi Saijo và lùi về Echigo.

Thèm khát một trận chiến với Takeda Shingen, Kenshin quyết định chấp nhận bất cứ thứ gì mà Shingen đang cố ném vào cô ấy. Từ bỏ núi Saijo, Kenshin liền chỉ huy toàn quân băng thẳng qua màn sương mù và tiến thẳng đến trại của Shingen, đang toạ tại Hachiman.

Quân Takeda bỗng bị tấn công bất ngờ và nhanh chóng rơi vào hoảng loạn. Họ đã nghe rằng họ sẽ tập kích Kenshin ở Hachiman, chứ ai ngờ rằng chính mình mới là kẻ đang bị tập kích cơ chứ?

Kết quả trận chiến thì chẳng cần phải nói.

Quân của Takeda và Kenshin lao vào nhau giữa màn sương dày, chiến đấu với tất cả những gì họ có.

Trong nửa đầu trận chiến tại đảo Kawanaka, Kenshin đã có một lợi thế khổng lồ khi đã nhìn thấu “Chiến thuật Chim gõ kiến”. Vì đã điều đi một số lượng lớn kỵ binh tinh nhuệ, quân Takeda đã không có đủ binh lực để chống chọi lại với quân Kenshin, theo đó từng tướng lĩnh quân Takeda cứ lần lượt bị đánh bại. Ngay vào lúc trận chiến sắp ngã ngũ trước tài năng phi thường của Kenshin, Yamamoto Kansuke đã xông lên tiền tuyến rồi hi sinh mạng sống để bảo vệ Shingen… Hay dựa theo những tin đồn thổi tai nhau là thế.

Sự thật là, vào nửa sau trận chiến, kỵ binh tinh nhuệ của Takeda từ núi Saijo đã kịp đến, lao vào tấn công hậu quân Kenshin với tốc độ kinh hoàng. Với sức ép tấn công từ 2 cánh, quân Takeda đã nhanh chóng lật lại được thế cờ. Do đó mà vào lúc Kenshin vừa sắp phá huỷ được căn cứ của Takeda, cô đành phải dừng lại mà tháo lui.

Và vào lúc đó.

Chiến thần Kenshin, cưỡi trên lưng con chiến mã trắng, lao thẳng đến lều của Shingen và hét to, “Đỡ lấy, vũ điệu xà sa!”

Cùng lúc, Takeda vung một đường giáo chặn đòn ngang mặt Kenshin, đồng thời tuyên bố trận chiến giữa hai vị đại tướng đã chính thức bắt đầu.

Tất cả tuỳ tùng, hộ vệ quân của Shingen và cả Yamamoto, đều đã xông ra tiền tuyến. Mà dù cho còn có binh sĩ nào còn ở gần đây, Shingen chắc chắn cũng sẽ ra lệnh tương tự họ như vậy. Lần đầu tiên trong lịch sử, 2 vị đại tướng huyền thoại nhất Chiến quốc, Takeda Shingen và Uesugi Kenshin, đã giao thương. Với trình độ võ nghệ, kỹ thuật đã được mài giũa đến hoàn hảo, chiến ý cũng ngang hàng, trận giao chiến này chắc chắn không thể kết thúc trong chỉ 1,2 khắc được.

Và lúc đó chiến trường Hachiman, binh sĩ 2 quân vẫn đang lao vào nhau mà chẳng màng chết, mặc cho xác người cùng máu đỏ đã thấm đẫm chung quanh.

Trở về hiện tại, Kansuke đã hạ quyết tâm rằng “Chiến thuật Chim gõ kiến: Cải tiến” này phải thành công trong trận chiến tại Gifu.

“Kansuke này, lần này ngươi không cài quân bọc sau Gifu ở núi Kinka nhỉ, thay vào đó thì bố trí toàn bộ binh lực dọc theo khu vực đồng bằng ngay trước mũi Gifu. Chiến thuật này nghe có vẻ không giống như là chiến thuật lắm nhỉ.”

“Vâng thưa Chúa công, lão rắn già Saitou Dousan hẳn đã phải nghiên cứu qua về chiến lược mà thần đã dùng ở đảo Kawanaka rồi. ”

“Hẳn bất kể gã tầm thường nào cũng sẽ nghĩ ‘Takeda Shingen sẽ không phạm lại sai lầm với 1 chiến thuật đã thất bại.’”

“Vâng, có lẽ đúng thế, nhưng Saitou Dousan không phải là ‘gã tầm thường’ nào đó ạ.”

“… Nếu như ghi chép không quá phóng đại, thì lão ta cũng có khả năng sẽ phản ứng mà tấn công lại chúng ta như Kenshin à?”

“Thần cũng nghĩ thế thưa Chúa công.”

“Nhưng nếu lão ta cũng đã nhìn thấu chiến thuật lần này thì sao? Chúng ta sẽ đối phó thế nào nếu như hắn ta cố thủ trong Gifu mặc cho quân số quân ta hoàn toàn áp đảo? Lần cuối khi Dousan đối đầu với phụ thân của Nobuna, chẳng phải nhờ kỹ năng chỉ huy phòng ngự quỷ thần của lão đã làm cho đối thủ coi thường mà sa bẫy, đúng theo ‘Chiến thuật Kanoguchi’ của lão à.”

“Thưa Chúa công, đây là trận chiến của những mưu lược xảo trá. Với những trận chiến kiểu này, kẻ suy nghĩ quá nhiều sẽ là kẻ thất bại. Và không nghi ngờ gì thêm nữa, kẻ đang suy tính quá lên chính là Rắn độc của Mino. Dousan có lý do để buộc phải kết thúc cuộc chiến với chúng ta sớm nhất có thể.” Đang cưỡi trên lưng ngựa, Kansuke điềm tĩnh nói, “Lúc này đây, cuộc chiến giữa Oda và Asai Asaikura ở Anegawa tại Omi hẳn đã bắt đầu. Một người con gái đang lo lắng cho người cha, và một người cha cũng đang nặng lòng về người con gái; thứ cảm xúc mà hai người họ lúc này đang kìm nén, chắc chắn sẽ kéo cả 2 xuống tuyệt vọng.”

“Oda Nobuna chắc chắn sẽ kéo quân đến đây ngay khi trận chiến tại Anegawa kết thúc à?”

“Vâng thưa Chúa công, nên ưu tiên hàng đầu của Saitou Dousan lúc này sẽ là cố gắng buộc chúng ta phải lui quân trước khi điều đó xảy ra. Nếu Oda Nobuna để cho quân địch chạy thoát mà không tận diệt gia tộc Asai Asakura, trận chiến này chắc chắn sẽ thuộc về ngài, thưa Chúa công. Saitou Dousan biết điều đó, nên lão sẽ không còn cách nào khác ngoài tấn công phủ đầu chúng ta.”

Nghe thì hẳn như đó là một suy luận có căn cơ vững chắc, nhưng mà, việc mà ngươi đang thao túng một trận chiến dựa trên tình phụ tử của cha con nhà Oda, ngươi thực sự là một con quỷ đó Kansuke à.

Shingen nhìn chằm chằm về xa xa phía Tây rồi khẽ thở dài, như rằng cô vừa nhớ đến chuyện gì đó.

“Seta đã ngay trước mắt rồi. Ta đã từng nhìn lên bầu trời đêm thẳm kia, lúc mà 2 ngôi sao chiếu mệnh của Oda Nobuna cùng Saiou Dousan chợt nháy sáng yếu ớt. Cả 2 đều mang thiên mệnh diệt bên mình, và sẽ rất khó khăn để 2 người họ có thể thoát được số mệnh diệt vong đó.”

“Số mệnh? Nếu như Gia tộc Takeda cũng có số mệnh thì… không, chẳng phải chuyện mà ngài sống sót một cách thần kỳ tại đảo Kawanaka, cũng chính là một phần mà định mệnh đã xếp đặt sẵn sao?”

“Xin lỗi, ta không muốn biết chân mệnh riêng của mình. Nếu như biết được mệnh sinh tử, tâm trí ta sẽ chẳng thể nào được bình yên, và tất thảy mọi quyết định của ta cũng sẽ chìm trong vô định.”

Shingen bỗng nheo mắt lại.

Bên kia làn sương mù, có thứ gì đang chuyển động.

Kansuke có cảm thấy nó không?

Binh lính của Gifu đã đang xuống núi. Saitou Dousan hẳn đã ra quyết định đánh phủ đầu trước đúng như kế hoạch, dù cho trận chiến lần này khác với lần tại đảo Kawanaka.

Shingen đã không chia quân mà tập trung toàn bộ binh lực và tiến tới. Đội quân tinh nhuệ nhất, mạnh nhất chính là kỵ binh của Takeda, đang hành quân bên cạnh Shingen ngay đây.

“Thế trận đã thay đổi. Kẻ đánh trước là kẻ chiến thắng; đã đến lúc toàn quân Takeda xông lên!”

“Xin hãy cẩn thận thưa Chúa công. Thần cảm thấy có khí tức lạ trong sương mù.”

Phía bên kia màn sương hoàn toàn là một “khí tức” khác hẳn.

“Một cái bẫy hả? Trò rẻ tiền, chẳng đáng đe doạ trước những Ninja Sanada của gia tộc Takeda!”

“Không, không phải như thế. Bọn chúng… không phải là Samurai, hay Ninja, cũng không phải là Chú thuật sư…Nhưng ‘khí tức’ này, thật đáng sợ, là kẻ nào!”

Vào lúc mà Kansuke hét qua màn sương với đôi mắt đỏ ngầu…

Một con hắc chiến mã khổng lồ xé toạc màn sương và lao tới; cứ tưởng như mặt đất đang rung chuyển theo mỗi nhịp vó của nó vậy.

Cưỡi trên lưng nó là một kỵ sĩ vận trên người bộ giáp chói vàng từ đầu đến chân, rực sáng như ánh mặt trời. Trên tấm giáp ngực và cái khiên vàng của hắn có khắc một biểu tượng hình chữ thập. Trong tay hắn thì cầm theo một cây giáo namban cực lớn, khác hẳn với giáo mác mà kỵ binh Takeda đang nắm trong tay.

Kỵ sĩ vàng kim cưỡi trên lưng con hắc chiến mã bước đi trong màn sương mù, cứ như bước ra từ những truyền thuyết kể về quỷ thần vậy. Nếu mà Date Masamune mà ở đây, hẳn cô ấy sẽ vội vỗ tay mà hét lên, “Ohh, đó chả phải là Hắc kỵ sĩ được ghi bút trong sách Khải huyền ư? Kukukuku.”

“Cái quái gì vậy?”

“A...A…A…A, chúa quỷ xuất hiện ư!?”

“Uwahhhh, đừng nhìn vào mắt hắn, linh hồn chúng ta sẽ bị hút đi đấy…”

Bộ binh Takeda lập tức rơi vào hoảng loạn.

Những chiến binh của Kai thực sự rất mạnh, đến mức chỉ cần 1 trong số họ cũng có thể đánh ngang cơ với 3 chiến binh nhà Owari. Ngoại hình họ trông có vẻ thực sự lạ lẫm với người namban (Trans: Eng đoạn này không hiểu lắm), tuy nhiên, khi một hiệp sĩ namban vận trên mình bộ giáp vàng kim lao thẳng ra từ màn sương mù, tất cả binh sĩ hẳn đều sẽ nghĩ họ là những con quỷ đến từ địa giới. Theo đó, bộ binh Takeda vốn nổi tiếng với sự “Vững chãi”, đã nhanh chóng bị đánh tan dễ dàng.

“Giovanna Lortez, Thánh kỵ sĩ của Hội Kỵ sĩ thánh John có mặt! Những tên samurai Nhật Bản kia, nếu còn sót chút danh dự gì trong người, hãy bước ra và tiếp chiến với ta đây!”

John!? Chả phải đó là cái tên được chép lại trong sách Khải huyền à! Phải rồi, vị Thánh kỵ sĩ được ghi chép trong đó cũng đã xuất hiện rồi kia! Nếu Date Masamune đang có mặt tại doanh trại Takeda lúc này, cô ta sẽ phá lên cười ngay, “Kukuku, ngươi muốn được nếm vị Jyakigan của ta đến thế sao?”rồi ngay lập tức đáp lại lời khiêu chiến kia.

Nhưng, đối diện với tình huống bất ngờ chưa từng xảy ra này, với “con quỷ” kia, chẳng có chiến binh Kai nào biết về phong tục của kỵ sĩ phương Tây cả, và cũng chẳng còn chút dũng khí nào trong họ nữa. Rồi, từ đâu đó trong hàng ngũ quân Takeda…

Bham!

Piang!!!!

Kỵ sĩ hoàng kim đánh bật viên đạn dễ dàng bằng cán thương của cô, nhưng thứ âm thanh bất ngờ đó đã kích động lại tinh thần của đội súng hoả mai quân Takeda. Từng binh sĩ một, họ giương súng lên và nhắm vào kỵ sĩ. Giovanna đánh bật mọi viên đạn đang bay đến, rồi ngay lập tức lao về phía Takeda Shingen mặc cho trận mưa đạn vẫn đang hướng về cô.

Bất ngờ, một viên đạn nổ thẳng bên đầu Giovanna.

“Tuyệt, trúng đầu rồi!”

“Nếu hắn ta là con người, chắc chắn phát đó đã- EH!???”

Giovanna chỉ khựng lại trong một khoẳng khắc, rồi ngay lập tức tiếp tục lao về phía Shingen như không có chuyện gì xảy ra.

Không một chút xây sát nào.

“Thật tán dương cho kỹ thuật đúc súng hoả mai hàng loạt của các người dù chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nhưng… với khoảng cách đó thì đừng mơ nghĩ đến chuyện phá vỡ được mũ trụ của ta!”

Uwahhhhhhhh.

Thiết luật quân Takeda đã hoàn toàn bị phá vỡ chỉ bởi vì sự hiện diện của 1 kỵ sĩ, đã làm cho toàn bộ binh lính hoảng loạn. Giờ cũng là lúc để kiểm tra nốt khẩu hiệu “Điềm tĩnh như sơn thạch” của quân Takeda rồi.

“Cô lập địch, còn lại tất cả ngay lập tức tiến công tới Saitou Dousan!” Shingen ra lệnh toàn quân rồi ngồi xuống chiến toạ mà cận vệ cô đã mang tới. “Kansuke, đánh giá sức mạnh của tên kia. Và, cảnh cáo tứ tướng quân, đừng có dễ tỏ ra yếu thế như vậy trước quân địch.”

“Đã rõ thưa Chúa công.”

“Sắp đến lúc sương tan rồi. Lệnh cho kỵ binh sẵn sàng tiến về phía trước.”

“Xin tuân mệnh.”

Tên chiến binh kỳ lạ này, kẻ tưởng như bước ra từ địa ngục, có thể đã giành được lợi thế phủ đầu, nhưng chiến tranh chẳng thể nào kết thúc dễ dàng với mấy thủ đoạn rẻ tiền đó đâu. So sánh với sự tuyệt vọng khi đoàn quân của Uesugi Kenshin bất ngờ xuất hiện tại Hachiman trên đảo Kawanaka, nhiêu đây chẳng là gì cả.

Quân binh Takeda đã sống sót dù trong hiểm cảnh như vậy.

Nhưng vẫn còn gì đó choáng ngợp và lo sợ đang bao trong lồng ngực Shingen.

Sự can đảm ư… Không hẳn.

Liều lĩnh ư… Không, cũng không phải nó.

Có lẽ chỉ khi đặt toàn tâm vào trận chiến trước mặt, Shingen mới cảm thấy như cô đang được sống.

Chiến lược của Kansuke vẫn chưa bị lộ. Thay vào đó, kẻ đang bị dụ chính là Dousan, lão đã gạt qua đối lược phòng ngự ở thành Gifu mà lựa chọn tấn công; tự chui đầu vào cái bẫy mà Kansuke đã vạch sẵn.

“Thưa Chúa công, đoàn kỵ binh bất diện Takeda đã sẵn sàng để tấn công!”

“Hmmm.”

Kansuke tin chắc rằng trận chiến này họ đã nắm chắc phần thắng, và sự tin tưởng mà Shingen dành cho Kansuke chưa bao giờ thay đổi. Chỉ như vậy thôi đã là quá đủ rồi.

…Nhưng mà, Saitou Dousan không chỉ chiêu mộ mỗi thiết kỵ sĩ đó về quân của ông ta đâu.

Bham

BhamBhamBhamBham

“…Hmm!? Tiếng ồn gì thế…!?”

“Đó… đó là súng hoả mai. Số lượng là, 50 khẩu… Không, hơn 100 khẩu ư ! Từ lúc nào mà bọn chúng thu thập được nhiều như thế chứ, chắc chắn là do con khốn Oda Nobuna rồi !”

“Thưa Chúa công, chiến mã chưa được làm quen với tiếng súng; nhiều mã binh đang bị hoảng sợ bởi tiếng ồn kia.”

“Hmph, đúng như dự đoán từ quân Oda, chúng đã hoàn toàn làm chủ được vùng Sakai rồi. Quân địch không phải là dạng dễ dàng bị tiêu diệt bởi sức mạnh kỵ binh quân ta hửm… Kỵ binh, vào đội hình vảy cá !”

“Tuân mệnh!.”

“Sau khi đánh bại quân Oda, ta cũng sẽ bắt đầu sản xuất súng hoả mai. Sẽ rất khó khăn để cho kỵ binh làm quen với tiếng súng, nhưng nếu mã binh hoảng loạn thì chúng ta sẽ đánh mất đi sức quân nòng cốt của mình.”

“Quân số của chúng ta là 30 vạn quân, bên địch ước chừng không nhiều hơn vài nghìn. Chúng ta đang áp đảo hoàn toàn về quân số. Chúng ta có thể dồn quân tiêu diệt quân hoả mai của địch nếu chấp nhận hi sinh 1 phần 3 quân kỵ binh, nhưng mà…”

“Ngươi lại đang nghĩ về một chiến thắng hoàn hảo à Kansuke? Thế giới đang dõi theo trận chiến này, và chiến thắng hôm nay sẽ là tuyên bố rõ ràng về kẻ sẽ thống trị tân thế giới. Nếu được, thì bản thân ta cũng mong muốn hi sinh tối thiểu cho trận chiến này…”

“Thần đã hiểu, thưa Chúa công, nếu vậy, xin hãy triển khai ‘chiến lược Chim gõ kiến: Cải tiến’ mà thần đã trình xuất.”

“Được, đây chính là thời cơ tốt nhất để ngươi rửa mối nhục trên đảo Kawanaka đấy, Kansuke.”

Biệt đội hoả mai làng Kouga, được chỉ huy bởi Takigawa Kazumasu, kết hợp với đội hoả mai của Dousan, đang đồng loạt nổ súng, nhằm đe doạ đến kỵ binh Takeda. Số súng hoả mai này được tập hợp tại Gifu nhờ vào mối giao buôn từ lâu của Nobuna với Imai Soukyu, cộng với thêm số súng mà Kazumasu tự lưu trữ, mang về cho Dousan vài trăm lính hoả mai. Binh sĩ Kai chẳng thể nào ngờ được số lượng lớn như vậy. Dù cho có là Shingen hay Kasuke cũng chẳng có cách nào để mã binh của họ có thể nhanh chóng thích nghi với tiếng súng vang trời kia được.

Nhưng kể cả thể vẫn chưa đủ để ngăn Kansuke và Shingen lại, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngay tức lự.

Giữa làn bão đạn, quân cận vệ đã treo lên nhiều lá cờ “Furinkazan” trong chính trại. Đây chính là mật hiệu của Shingen tới với toàn quân, không được lùi lại dù chỉ một bước.

Đứng cạnh bên Shingen, Yamamoto Kansuke cười sảng khoái “Thưa Chúa công, xin hãy để thần trình diễn ‘Chiến lược Chim gõ kiến: Cải tiến’ với ngài.”

“Hmm.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Không ngờ chúng ta mới là kẻ khai chiến trước đó, Mamutsuchi.”

“Mamutsuchi?”

“Là ngươi đó, kuku.”

Đối đầu với thế trận “vảy cá” của đội quân Takeda hùng mạnh đang từ từ tiến tới, quân số của Saitou Dousan được bố trí dưới chân núi Gifu rõ là không thể nào địch được.

Cứ tưởng như là một hạt thóc sắp bị biển nước mênh mông nhấn chìm.

“Takeda Shingen chắn chắn sẽ phát động tấn công thành Gifu ngay khi vừa vượt sông Kiso trong sương mù. Người thường nào chắc cũng sẽ chẳng ngờ được Takeda Shingen lại quyết định sử dụng lại chiến lược Gõ kiến dù cho đã thất bại tại đảo Kawanaka, nhưng vì bọn chúng cũng có thể nghĩ tôi đã nhìn thấu mưu đồ đó, Shingen hẳn sẽ bổn cũ soạn lại. Hmph, tôi không thể để thành Gifu chìm trong biển lửa ngay khi mà Nobuna-sama vừa mới trao quyền cầm quân cho tôi được.”

Sau khi ra lệnh Yoshiharu đến Omi, Dousan ngay lập tức phát lệnh tấn công. Với hi vọng cuối cùng đặt vào hơn trăm lính hoả mai mà Dousan mới tập hợp được, cùng chiến lược gây điếc kỵ binh nhằm cản bước tiến của Takeda. Đầu tiên, hoàng kim kỵ sĩ Giovanna đã thành công trong việc quấy rối đội hình địch, tiếp theo đòn hoả lực từ hoả mai đã áp đảo tinh thần quân Takeda, vì đó mà kỵ binh Takeda đã hoàn toàn mất sức chiến đấu.

“Cược tất cả mọi thứ vào đây có ổn không ạ? Chúng ta đang hoàn toàn bỏ trống cửa thành Gifu đó.”

“Kể cả nếu cô ta lên kế hoạch sử dụng lại chiến lược cũ, Shingen cũng không ngu ngốc đến nỗi bê y chang ‘Chiến lược Chim gõ kiến’ cũ ở đảo Kawanaka ra đâu. Bên cạnh đó, dù cho quân số chúng ta có thua thiệt hơn, chẳng có ai điên đến độ dám xẻ quân thành 2 đâu khi mà đối thủ của bọn chúng lại chính là ta.”

Thực tế thì Dousan có lý đúng. Chỉ cần liếc qua cũng có thể thấy quân số Shingen có vẻ đủ 3 vạn lính như theo báo cáo. Cô ta chắc chắn đã huy động toàn bộ binh lính vốn chuẩn bị cho trận Kyo vào trận chiến lần này.

Kazumasu ban đầu đề xuất vận dụng bố trí toàn bộ lính hoả mai trên thành nhằm chiếm ưu thế để kéo dài thời gian phòng ngự, nhưng Dousan đã bác bỏ. Nếu ông sử dụng chiến lược đó, thành phố dưới chân núi chắc chắn sẽ bị phá huỷ. Những con phố dưới kia hoàn toàn do chính tự tay ông thiết kế, xây dựng và phát triển. Oda Nobuna, cô lãnh chúa trẻ đã kế thừa tham vọng của Dousan, thậm chí còn chuyển một phần hoạt động kinh doanh từ Sakai đến, rồi biến thành phố này thành khu vực trọng điểm cho các hoạt động thương mại với người namban. Nobuna còn lên cả kế hoạch xây dựng một ngôi chùa namban mà cô rất hứng thú nữa.

Chẳng người cha nào muốn chứng kiến đứa con của mình cháy thành cát bụi cả.

“Giờ đây Nobuna đang phải đối mặt với một trận chiến khó nhằn. Thời điểm này chính là lúc mà vận mệnh thế giới được quyết định; gửi viện binh đến Gifu lúc này chắc chắn là một quyết định cực kỳ tai hại. Lý do tồn tại của ta chính là loại bỏ những thứ đang cản đường Nobuna, hộ tống con trên con đường chinh phục thế giới. Lựa chọn duy nhất của ta lúc này phải là đánh đuổi quân Takeda Shingen rút về Kai nhanh hết sức có thể! ”

Với mục tiêu rõ ràng, Dousan tiến vào chiến trường.

Tất nhiên, kể cả khi ông đã chấp nhận sẵn sàng hy sinh, Dousan chắc chắn không phải là một gã tướng tay mơ nào đó. Việc kỵ sĩ hoàng kim Giovanna xông thẳng tới từ trong màn sương mù, và sử dụng tiếng đạn nổ nhằm quấy phá kỵ binh, tất cả đều nằm trong chiến sách của Dousan đã vạch sẵn.

Dousan, vị lãnh chúa đã tự mình ra chiến trường, đặt cây súng hoả mai qua bên; ông khẽ nheo mắt quan sát “Phía bên kia, Shingen đã dựng trại rồi à. Dù chúng ta là kẻ đã tấn công trước, nhưng phản ứng của đối phương vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhỉ. Điều này không tốt cho quân ta rồi…. *Khụ*Khụ* ”

“Ng-Ngươi ổn chứ Matmutsuchi? Ngươi đang ho ra máu kìa.”

“Không hiểu sao ta lại nhớ về ’Trận chiến ở Kanoguchi’, từ rất lâu rồi. Cha của Nobuna-sama, Oda Nobuhide đã tấn công ta cứ như là Shingen vậy. Ta đã giả vờ thua và rút chạy về ngôi thành, rồi vào lúc ông ta hạ thấp cảnh giác, cũng chính là khi quân ta xông đến quét sạch toàn bộ binh sĩ Oda.”

Con gái của kẻ thù không độ trời chung của mình, Nobuna à, con thực sự đã thừa hưởng giấc mơ của ta. Liệu có ai có thể mường tượng ra viễn cảnh này vào thời điểm đó không chứ…

“Kể cả khi số ta đã tận, ta cũng sẽ chấp nhận khi mà ngôi thành phía sau ta không bị kéo vào cuộc chiến này, dù cho đối thủ có là Takeda Shingen hay Yamamoto Kansuke đi chăng nữa.” Dousan ngước lên trời. Dù cho giọng ông đã dần tàn đi hơi sống, nhưng quyết tâm vẫn hùng hồn theo nhịp thở.

Kazumasu bên cạnh ông khẽ mím môi, “Đôi mắt kia sắp chẳng nhìn thấy được gì nữa rồi ư, lão già...”

“Chúng ta nên làm gì tiếp đây? Dù ta có muốn gửi một đội truy quân cắt đường rút lui của Shingen, nhưng chúng ta lại không có đủ binh lính. Có nên ra lệnh đội hoả mai tiến công lên không?”

“Ổn rồi, Kazumasu-chan, ta không có ý điịnh kéo ngươi vào nguy hiểm đâu. Lúc mà Shingen đã dựng trại, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch rồi. Bây giờ là lúc những binh sĩ do chính ta nuôi dạy tiến ra chiến trường. Các ngươi, đã sẵn sàng hay chưa?”

“Yohhh!” Đội kỵ binh đồng thanh hét lớn đáp lại Dousan và nhanh chóng tiến qua sương mù.

Lão già vậy rồi cơ à? Thét lệnh sao mà yếu dữ thế!

Những kỵ binh kia đã đồng hành cùng với Dousan từ cái lúc mà ông vẫn còn là một thương nhân bán dầu ở Kyoto. Kể cả lúc mà Dousan đã chiếm được và giữ cửa Mino, họ chính là những anh hùng luôn bên cạnh Dousan suốt thời chiến loạn đó. Và cả lúc Dousan và con trai ông Yoshitatsu bất hoà trên sông Nagara, họ cũng không bỏ mặc Dousan dù cho bị áp đảo hoàn toàn, họ đã thề sẽ sống chết cạnh Dousan.

“Chia ra và xuyên phá đội hình địch. Hãy cố gắng chia mỏng kỵ binh địch để làm suy yếu vệ binh cạnh Shingen. Cơ hội duy nhất của chúng ta là giúp cho kỵ sĩ namban kia tiếp cận được Takeda Shingen! Nếu có ai trước mặt các người ngã xuống, kệ hắn, tiếp tục tiến lên dù có phải xéo qua xác họ! Quyết tiến đến khi nào đầu Shingen rớt xuống! Cảnh giác với những kẻ thế thân của cô ta, kể cả khi các người đã hạ được Shingen, đừng buông lỏng cảnh giác. Có thể sẽ có 1 hoặc 2 Takeda Shingen khác xuất hiện ngay sau lưng các ngươi đấy! Ta biết rằng đây là nhiệm vụ cảm tử, nhưng đừng lo lắng, ta sẽ đến bên cạnh các ngươi rất sớm đây thôi.”

“Dousan-sama, chúng thần nguyện theo ngài dù cho có phải đến cửa âm vương.”

“Ngài đã cho chúng thần thấy một tương lai thật tươi sáng.”

“Có ai nghĩ được một lão già bán dầu gàn dở lại trở thành cha của người sẽ chinh phục thế giới cơ chứ? Câu chuyện đùa đủ để khiến ai cũng phải bật cười đó.”

“Hmph, cậu trai trẻ ngày nào đã trở thành lão già gầy yếu thế này rồi sao.”

“Ngài đã phạm tội tày trời gì rồi à, Dousan-sama?”

“Ngài đã từng làm tan vỡ bao trái tim của những thiếu nữ lúc ngài còn trẻ, đúng chứ, Dousan-sama?”

“Thiên phạt, chắc chắn là thiên phạt đấy.”

Những kỵ binh già cười phá lên rồi thúc ngựa lao tới kẻ địch mà không có lấy một chút do dự.

“Tiếc nuối duy nhất của ta là sẽ không được chứng kiến ngày Yoshitatsu-dono và Dousan-dono hoà giải…”. Một người bỗng thốt nên.

“Máu đang chảy trong người Yoshitatsu là dòng máu ta đã chối bỏ, máu của gia tộc Tsuchizaki. Đừng có nói mấy điều bất khả thi đó nữa.” Dousan cười mà lòng quạnh lại.

“… Điều cuối cùng, hãy để ta làm mồi nhử dụ địch. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, Kazumasu, đừng do dự rút quân về thành. Nếu như ta để một cô bé dễ thương như này chết, cái gã ba láp nhất thế giới Yoshiharu sẽ ám ta tận dưới địa ngục mất *Khụ*Khụ*”

“Lão già, nhìn ngươi chẳng ổn chút nào hết. Giao mọi chuyện ở đây cho ta rồi mau lui về dưỡng bệnh đi.”

“Haha, nếu ta không có mặt ở đây thì ai sẽ dụ được quân Takeda xuất chiến chứ?” Ông còn chẳng thể nhấc nổi ngón tay lên cò cây súng hoả mai; ngọn lửa sinh mệnh của Dousan đang từ từ dập tắt.

“Không, ta chưa thể chết được. Trước khi ta có thể ép quân Takeda rút lui, ta chưa thể rời thế giới này. Bằng mọi giá, ta phải được thấy viễn cảnh hào quang của Nobuna đang bao trùm lấy bầu trời Chiến quốc kia.”

Dousan cố gượng cười với Kazumasu.

Bỗng đôi mắt đục tưởng như đã chết của Dousan đột nhiên bừng lên, không phải là do sức khoẻ ông vừa hồi phục. Có một cái gì đó đang diễn ra, khiến Dousan bỗng rơi vào tuyệt vọng, làm ông quên luôn cả cái chết đang ập đến của chính mình.

Trên đỉnh thành Gifu đang treo đầy những lá cờ của Gia tộc Tsuchizaki.

Ngay lập tức, Dousan hiểu được ngay ông đã thua trước chiến lược mà Yamamoto Kansuke bày ra rồi.

Ai mà ngờ được, Shingen đã thực sự dùng lại Chiến lược Chim gõ kiến, thứ đã khiến cô ta gần như bị tiêu diệt, với ta cơ chứ.

Điều quan trọng nhất, kẻ đã chiếm được thành Gifu không phải là quân chủ lực của Takeda Shingen. Nếu cô ta thực sự phái đi quân chủ lực, Dousan chắc chắn sẽ nhận ra dù mắt ông có mù loà đến cỡ nào.

Danh tính thật sự của bọn chúng đã được báo lại,

Chính là những kẻ thuộc Gia tộc Tsuchizaki mà Dousan đã trục xuất khỏi Mino.

Và kẻ cầm đầu bọn chúng đã quá rõ ràng.

“…Yoshitatsu…”

Sau khi bị Nobuna trục xuất vì từ chối đầu hàng, đứa con đỡ đầu của Dousan đã trốn biệt tăm ở đâu đó. Giờ đây, hắn đã dẫn quân chiếm lấy và dựng lên đầy những là cờ của gia tộc hắn, vừa hò reo trên đỉnh thành Gifu.

“Không thể ngờ được con chuột cống đó lại phản bội chúng ta vào ngay lúc này. Uhhh, lúc đó ta đã quá ngây thơ rồi sao!”

Vào đúng những giây phút cuối đời, Dousan đã được nếm vị của “quả báo”.

“Dù rằng ta đã được cứ bởi Yoshiharu một lần, có vẻ như ta vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị giết bởi chính tay con ta, Yoshitatsu.”

Mặc cho ta đã phó thác giấc mơ lại cho Nobuna, đến cuối cùng ta vẫn phải đối mặt với sự trừng phạt bởi chính tội lỗi của mình.

Dousan bất giác cảm thấy tức ngực cứ như phổi ông đã hoàn toàn vỡ tung vậy. Tuyệt vọng, ông ho nghẹt cùng nôn ra một vũng máu đen nghịt.

“Lão già!?”

“… Vô ích rồi, Kazumasu. Ta đã thua Yamamoto Kansuke khi hắn quyết định dùng lại ‘Chiến lược Chim gõ kiến’ rồi, chắc ta chỉ có thể nằm xuống tại đây thôi.”

Nhìn khuôn mặt vô vọng của Dousan, Kazumasu chẳng thể tìm được lời nào để động viên ông ấy. Trong thời Chiến quốc loạn lạc này, việc đứa con ruột thịt sẵn sàng cầm dao đâm lén sau lưng cha mình khá thường tình, nhưng việc nó diễn ra ngay vào lúc này thực sự quá nghiệt ngã.

“Quân ta không thể chống cự lâu hơn được nữa đâu, nhanh chóng thoát khỏi đây đi Kazumasu. Chạy ngay đi!”

Ở phía xa kia, Dousan cứ như đang nghe thấy giọng cười chế giễu của Yamamoto Kansuke đang vang bên tai vậy.

Phần 4

Trận chiến khốc liệt ở Anegawa vẫn đang tiếp diễn.

Tuyến thứ 3, trại của Sagara Yoshiharu đã bị tiêu diệt.

Tuyến thứ 4, trại của Shibata Katsuie đang rơi vào hỗn loạn.

Trại của Niwa Nagahide đã bị tiêu diệt.

Trại của Matsunaga Hisahide đã bị tiêu diệt.

Những báo cáo thất bại liên tiếp được truyền tới liên tiếp tới Inuchiyo khi cô đang theo dõi trận chiến với Nobuna, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này, chẳng có cách nào để xác định được những báo cáo kia có chính xác hay không. Với Nobuna, miêu tả chính xác nhất về quân đội Oda lúc này là “Hoàn toàn hỗn loạn”.

Nếu tình hình này tiếp tục tiếp diễn, việc gửi viện quân đến Viper chẳng phải là mối quan tâm để kể đến lúc này…

Toàn quân Oda có khả năng sẽ bị tiêu diệt ngay tại đây.

Gia tộc Asai vốn đã từng phản bộ Gia tộc Oda một lần. Kể cả nếu Nobuna đưa đầu ra cầu hoà nhằm ngăn tuỳ tùng bị hạ sát, thì khả năng đó cũng rất mong manh. Không, đầu hàng một kẻ đã từng là đồng minh cũ, Asai Asagama đã từng sát cánh bên cô chinh phục thế giới, nếu chỉ như thế thì có lẽ…

“Asai Nagasama đang tiến thẳng đến chính trại. Tuyến 11 vừa đã bị phá vỡ; chỉ còn lại phòng tuyến 12 và chính trại là những rào cản cuối cùng!”

 “Dearuka (Trans: ta biết rồi).”

Người lính trinh sát vừa báo cáo xong liền gục xuống sàn, bất động. Vô số mũi tên đang găm trên lưng anh ta.

“… Chỉ còn cách thay đổi quân trận thôi, Hime-sama. Chúng ta phải tập hợp toàn bộ tàn binh lại và thiết lập thế trận co cụm vòng tròn để phòng ngự.” Madea Inuchiyo khẽ ngáp. Ưu tiên chính của cô là bảo vệ Nobuna, chưa bao giờ thay đổi cả.

“Ta hiểu, nhưung chuyện đó là bất khả thi. Chúng ta không nắm được vị trí binh lính đang ở đâu; và những lính truyền tin nữa… Nếu lệnh họ ra chiến trường lúc này thì chẳng khác gì đưa họ vào chỗ chết.”

Nobuna và Inochiyo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời se lạnh. Chẳng phải là do tự nhiên lúc này họ mới tin đến thần Phật. Khi con người bị dồn vào chân tường, họ thường bất giác ngẩng đầu lên trời và cầu nguyện vậy thôi.

Bầu trời xanh kia nom thật yên bình và tĩnh lặng, trái hẳn với chiến trường ngập máu bên ngoài kia.

Và giữa làn mây trắng, một con diều đang phấp phới bay.

“…Hime-sama, nhìn kìa!”

“Đó… là chữ viết tay của con Khỉ thối!”

Chữ viết trên diều xấu xiên vẹo, nhưng đủ để bất kỳ binh lính nào, kể cả lính của Asai Asakura hay Oda, vừa hiểu rõ ý nghĩa của nó. Và may mắn sao, trời lúc này cũng không nhiều mây lắm.

Nội dung của nó thì khá đơn giản.

[TA SẮP BÓP NGỰC CỦA NOBUNA ĐÂY HE HE HE HE ~ Ký tên: Saru]

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Người đầu tiên phản ứng và nổi cơn thịnh nộ chính là Shibata Katsuie.

Sau khi đọc thấy mấy cái dòng vô sỉ trên trời kia (Trans: Đoạn này Eng không hiểu nên tự viết lại), Katsuie, người đang tự đâm đâu vào quân địch mà chả suy nghĩ gì, vốn đang bị vây quanh bởi hơn trăm lính địch, ngay lập tức phát hoả và nổ tung.

“Con khỉ thốiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!! Ngươi vẫn chưa học được bài học gì dù đã từng bị trục xuất đến Ise một lần rồi à!? Tự nhiên nổi cơn hứng tình của bọn khỉ đột vào lúc này á!!!!!! TOÀN QUÂN NGHE RÕ, KẺ THÙ DUY NHẤT CỦA CHÚNG TA LÚC NÀY CHÍNH LÀ SAGARA YOSHIHARU! TA PHẢI BẢO VỆ SỰ TRONG TRẮNG CỦA HIME-SAMA BẰNG MỌI GIÁ!!!!!”

Katsuie vùng lên cố gắng đẩy văng binh lính địch đang bủa vây lấy cô. Tuỳ tùng cô ấy bỗng ném ra một cái bình về phía cô.

“Shibata-sama! Ngay lúc này!”

“Hoàn hảo! Xem đây, tuyệt kỹ, phá bình đao! Đi chết hết đi bọn khốn!!!!!!!!”

Klang

Những cái bình vỡ tan trước cú vung đao của Katsuie.

Biu-biu-biu

"Uwahh"

"Ahh!"

"Wahhhh!"

Từng tên lính địch xung quanh Katsuie lần lượt ngã xuống, và quân của Shibata lúc gần như đã bị đè bẹp đã thoát ra và tập hợp lại quanh cô.

“Toàn quân, lập tức rút về trại Hime-sama! Ta phải chém đầu tên khỉ thối đó ngay lập tức!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phía bên kia chiến tuyến, Akechi Mitsuhide và đội hoả mai cuối cùng cũng đã chiếm được một ngọn đồi nhỏ trong khu vực trại của cô ấy, cũng là nơi cô tái hợp lại với Niwa Nagahide, rồi nói rằng “Thà đừng xẻ nhỏ quân ta để trở thành mục tiêu di động, sao chúng ta không tập hợp lại và tương trợ lẫn nhau chứ.” Họ cũng phát hiện con diều đang bay trên trời rồi chỉ biết há hốc mồm, chả biết phải phản ứng lại cái nội dung kia như thế nào nữa.

“C….C….Cái… cái quái gì kia!!!! K…K…không phải Sagara Yoshiharu-senpai đã hứa sẽ cưới Juubei Mitsuhide rồi mà!?”

“Ngó cái này thì chắc cũng biết cái vụ cưới xin kia chắc chỉ là do Akechi-sama tự hiểu nhầm ra rồi.”

“Nh…Nhưng mà, tự nhiên đòi rờ ngực Nobuna-sama vào lúc này á, tên khốn Saru đó đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy!? Đ…Đừng nói là Senpai đã hoá rồ rồi chứ? Ah, em đã hiểu rồi. Chỉ vì anh sẽ không thể giữ được với hôn ước với Juubei xinh đẹp và tài năng này, rồi trong cái tình cảnh éo le đó, Senpai hẳn đã tự lạc lối rồi… Senpai, đừng từ bỏ hi vọng chứ anh!”

“Haizz~ Nếu cứ để cho Sagara-dono tự dung tự tác thế này, thì dù quân ta có đang thắng thế cũng sẽ ngay lập tức rơi vào hỗn loạn ngay. 3 điểm.”

“Khôngg, Senpai, không, không! Em phải bảo vệ Nobuna-sama! Mọi người, chúng ta phải quay về trại của Nobuna-sama ngay! Vẫn còn kịp! Chúng ta phải cản Senpai lại, anh ấy đã bị tuyệt vọng làm lu mờ tâm trí mà quên mất hôn ước của anh với Juubei rồi!”

“Akechi-sama, đây chính là thời cơ tốt nhất để tập hợp toàn quân lại, 85 điểm.”

Đội hoả mai của Mitsuhide có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, đặc biệt trong việc phá vỡ đội hình đối phương. Kể cả khi đang giữa trận chiến loạn lạc này, họ vẫn vận hành được chiến thuật quá bài bản. Quân của Niwa Nagahide thì lại có kỹ năng phòng thủ vững chãi như thiết thành. Với sự kết hợp 2 đội cùng sự chỉ huy điêu luyện, họ thành công đẩy lui quân địch và rút về trại của Nobuna.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Chà, có vẻ như cậu ta lúc nào cũng nghĩ ra được mấy thứ kỳ quái nhỉ.”

Sau khi cứ trại đã thất thủ, Matsunaga Hisahide, với thương thuật của Houzouin, cô tiến lên và quét sạch mọi kẻ địch dám cản đường cô, trên chiến trường hỗn loạn.

“Ta gần như đã từ bỏ khi mà vụ ám sát Shingen thất bại, nhưng có vẻ Gia tộc Oda chẳng thể nào bị kết thúc được nếu như Saru-kun vẫn còn quanh quẩn ở đây nhỉ!” Hisahide hét lên, cùng lúc ném ra mấy túi trà vào lính địch mà cô mang theo sau lưng ngựa.

“Haha, hãy để ta tắm máu các người thêm chút nữa nào. Nếu như nội dung ‘đó’ là thật, ta phải quay về cạnh Nobuna-sama ngay. Đây, gửi các ngươi chút quà từ địa ngục nhé.”

Quân Asakura, tâm trí đang trong trạng thái bất ổn khi phải liên tiếp hạ sát kẻ địch, đã bị thu hút bởi mấy túi trà được ném tới.

“Thứ… tinh tế gì thế kia.”

“Đem so với việc phải vung kiếm loạn xạ, mấy thứ kia đáng giá với mạng sống của ta hơn.”

“Mấy túi trà đó có giá ngang cả một quận hay cả một pháo đài đó!”

“Của ta! Mấy túi đó là của ta!!!!”

Một cuộc chém giết lẫn nhau nổ ra ngay phía sau lưng Hisahide.

Haha, một đám người tội lỗi. Chẳng phải ta đã nói đó là những ‘Món quà từ Địa ngục rồi à’ ? Hisahide nở một nụ cười quái dị.

Bham, thứ gì đó nổ tung ngay phía sau cô.

Lính Asakura lúc đang xâu xé nhau vì mấy túi trà, bỗng bị bắn tan thành từng mảnh.

Những túi trà đó, hoá ra là, bọc trong toàn thuốc nổ.

“Giờ thì, nếu chúng ta tập hợp mọi người lại tại chính trại rồi tăng cường quân phòng thủ, vẫn không thể ngăn cản con quỷ khát máu Asai Nagasama được. Sagara Yoshiharu, vào hoàn cảnh éo le như thế này, liệu cậu có thể mua vui được cho ta bằng cái trí thông minh của loài vượn đó không ?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nhìn kìa, Hanbei-chan! Binh lính của Oda đang dần hội quân về chính trại của Nobuna rồi! Cứ như thế này, chúng ta có thể lập lại đội hình rồi phản công lại thêm một lần nữa!”

“Uhh, Yoshiharu-sama, làm ơn chú ý đừng để Shibata-sama gặt đầu anh nhé. Cái danh tiếng của anh với mấy chị cận thần trong Gia tộc chắc chắn đã chạm đáy kinh tởm rồi á.”

“Đừng để ý tiểu tiết, Habei-chan! Trái lại, danh tiếng của anh trong cánh đàn ông phải tăng lên đáng kể rồi đó!”

“Chuẩn luôn tướng công!”

“Thật luôn đó, hãy dồn hết tự tin rồi đi bóp ngực Hime-sama đi!”

“Vậy cũng chưa đủ đâu! Phải hôn! Ngài phải đòi cho được phần thưởng mà Công chủ đã khất của ngài đó.”

“Rõ đúng, chỉ khi ngài cướp được bờ môi của Công chủ mới báo đáp được những đồng chí đã nằm xuống ở Kanegasaki thôi.”

Những chiến sĩ huyền thoại đã cùng sát vai vượt qua hiểm cảnh tại trận chiến Kanegaski đang phải một địch mười, giờ đây đã rõ chuyện Nobuna thất hứa ban thưởng Yoshiharu, rồi còn trục xuất cậu ta đến Ise. Tất cả bọn họ đều đồng thanh hét lên, “Lần này ngài phải hôn cho được cô ấy!” với khí thê hùng hồn.

“Tên nhóc này, ta chả hiểu được cái chấp niệm về ngực của ngươi nữa!”

“Nhưng chừng nào ngài vẫn là sếp của chúng ta, ngài thích bóp ngực ai cũng được hết.”

“Ngực bự của phụ nữ trưởng thành thì có gì hấp dẫn nhỉ, sao ngươi lại thích mấy thứ hàm hố đó chứ?”

“Đừng có tơ tưởng gì với bộ ngực phẳng mịn của sếp chúng ta đó, động vào là tạm biệt mạng sống của ngài luôn đi nha!”

Mấy thuộc hạ của Goemon, vốn là những đạo tặc khét tiếng của Gia tộc Kawanami, bất ngờ căng ra mặt.

Những binh sĩ vốn tuyệt vọng sau khi biết tin Mikawa không thể gửi thêm viện quân, bỗng lấy lại tinh thần và vào trạng thái chiến đấu ngay lập tức khi nhìn thấy chiếc diều Yoshiharu đang thả trên trời.

“Tướng quân Sagara, lợi dụng lúc này hãy rời đi đi!”

“Dùng hoàn cảnh này và lấy lại phần thưởng đó!!”

“Ohh! Cứ để đó cho ta! Phải làm con mắm Nobuna đó nhớ bằng được ‘Đã hứa thì có lơ đằng trời’! Wahahahaha!”

Mặc cho có là bộ binh hay kỵ sĩ, toàn bộ lính Oda đều đang chạy thẳng về chính trại với khuôn mặt nghiêm túc.

“Nya? Bộ đang có lễ hội gì hay sao mà nhìn ai cũng hào hứng vậy.”

“Yoshiharu-sama nom cũng như đang nỗ lực kiểu gì á, uhhh.”

Phía bên kia chiến trường.

Những binh sĩ lúc đang bị chia lẻ đang dần dần tập trung lại chính trại của Nobuna nằm bên kia sườn đồi. Hầu hết những tướng lĩnh còn sống sót của Gia tộc Oda đều hiểu ngay ý định của Yoshiharu, rồi lập tức hình thành đội hình phòng thủ xung quanh chính trại.

“THẤY NGƯƠI RỒI NHÉ, CON KHỈ THỐI! ĐỪNG CÓ MƠ ĐỤNG ĐƯỢC MỘT NGÓN TAY VÀO HIME-SAMA! ĐI CHỂT ĐI!!!!!!!!!!!!.”

“Khoan, khoan đã Katsuie! Đó là kế hoạch, kế hoạch của Hanbei-chan ấy...”

“NGHĨ NÓI THẾ LÀ LỪA ĐƯỢC TA À!? NÓI MẤY THỨ NHƯ SỜ NGỰC CỦA HI…HI…HIME-SAMA, NGƯƠI THẬM CHÍ CÒN CHƯA HÀI LÒNG VỚI BỘ NGỰC BỰ NÀY CỦA TA NỮA HẢ!? NGƯƠI ĐÃ SỜ NẮN NÓ NHƯ THẾ RỒI CÒN GÌ… C…CON KHỈ DÂM DỤC NHÀ NGƯƠI KHÔNG CÓ CHÚT BIẾT ƠN NÀO HAY SAO HẢ!!!!!.”

…Xui xẻo thay, một số ít chiến tướng lại không hiểu được ý định của Yoshiharu. Nhưng cậu bỏ lơ bọn họ ngoài tai mà nhanh chóng quay trở lại chính trại.

“Sagara-senpai, chắc anh phải cảm thấy tệ hại lắm khi không cưới được Juubei nhỉ?... Làm ơn, hãy bình tĩnh lại đi. Cứ thế này thì anh thật đáng thương lắm ấy. Nguyên tắc em tự đặt ra là phải giúp đỡ mọi người, thế nên là ngay lúc này, em đã quyết định, em, Juubei, sẽ cưới anh Senpai! Vì thế hãy trở lại với thế giới loài người đi mà, Senpai!”

“Ừm, Juubei-chan, em kiếm đâu ra được cái mũ trùm dâu đó ở chỗ này thế!?”

“Em nói mà, em sẽ hi sinh bản thân để cứu Senpai! Anh hẳn đã cô đơn lắm khi bị Nobuna buộc phải rời xa juubei đến Ise đúng không. Chính sự cô đơn đó đã khiến anh trở nên thế này! Senpai thật đáng thương quá.”

“Hoàn toàn không phải! Sao một cô gái thông minh như Juubei lại hiểu chuyện nhầm đến thế vậy? Nếu anh không tập hợp tàn quân lại, chúng ta đã bị tiêu diệt luôn rồi đó! Làm ơn quan sát chút đi mà!”

“Sagara-senpai, đúng thật là anh rồi, chẳng bao giờ thành thật với bản thân anh cả. Senpai~.”

“Đừng có tự nhiên ôm anh chứ! Đang giữa chiến trường, nơi mấy gã đàn ông đang hừng hực khí thế kìa! Nếu đột nhiên được ôm bởi một cô gái dễ thương, lí trí bọn này sẽ mất kiểm soát đó!”

“Hiển nhiên là em dễ thương rồi, anh không phải nói lại sự thật ấy đâu. Nhưng mà được nghe từ chính miệng anh cũng khiến Juubei hạnh phúc lắm đó!”

“Anh đã nói đừng có ôm anh nữa mà!”

Bham, Nobuna bắn bay mỏm đất dưới chân khiến Yoshiharu và Mitsuhide giật nảy mình.

“Saru, nhờ vào kế của ngươi mà hiện tại quân ta đã tạm cơ bản ổn định, nhưng thực tế 11 trên 13 lớp phòng tuyến đã bị phá vỡ. Giờ chỉ còn lại tuyến 12 và doanh trại này thôi.”

Nobuna đang ngự trong chính trại, với các cận vệ xung quanh, tay lăm lăm kiếm dưới quyền chỉ huy của Inuchiyo. Ngó qua biểu cảm của họ thì có vẻ mấy người này còn quan tâm đến việc bảo vệ Nobuna trước Yoshiharu hơn là với Asai và quân Asakura.

“Nagahide, ai đang nắm quyền chỉ huy tuyến 12 vậy?”

“Chỉ huy của tuyến đó hiện tại là…”

“Hehe, là Tsuda Kanjuurou Nobusumi, đệ đệ của Nobuna-sama đó.”

Matsunaga Hisahide cưỡi trên lưng ngựa và quơ nhẹ khói thuốc đang lượn trên đầu tay cô.

“Trong bao nhiêu ngươi thì sao lại là tên đó cơ chứ!?!?!?”

“Hắn ta cứ không ngừng mè nheo, nói là hắn cũng muốn giúp. Phiền nhiễu quá nên ta buộc phải nhét hắn vào tuyến cuối.” Dù Nobuna nhún vai tỏ vẻ khó chịu, nhưng lẽ dĩ nhiên, hẳn cô cũng đang lo lắng cho đứa em ruột của mình lắm.

Phía bên này thì Yoshiharu lại rống lên.

“Tôi không biết tại sao nhưng Nobusumi đã thực sự nghĩ cậu ta với Asai Nagasama trở thành vợ chồng thật trong lúc cậu ta ở Omi rồi ấy. Đừng nói là cái sở thích quái đản gì đó đã bị khơi dậy trong cậu ta rồi? Hay thực đúng như mấy lời đồn ở hiện đại là chiến binh thời Chiến quốc rất hay có sở thích như vậy? Nhưng có thế nào thì đây vẫn là trường hợp xấu nhất đấy!”

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả, Saru?”

“Cả 2 người họ đang bị hận thù và tình yêu siết lấy nhau. Tôi sợ là Nobusumi đã nghĩ quẩn mà chọn hi sinh mạng sống của mình để ngăn cản Asai Asakura, nên cậu ta đang cố sống còn với trại này đó!”

“Sao có thể như thế chứ?” Nobuna gần như hét lên, nội tâm cô bắt đầu sụp đổ.

“Đừng lo, tôi sẽ không để cậu ta làm chuyện ngu ngốc đó đâu! Chính tay tôi sẽ lôi cổ cậu ta về đây!”

Yohsiharu thúc ngựa vội xông ra tiền tuyến hiện tại, phòng tuyến số 12.

“Hanbei-chan, anh giao quyền chỉ huy lại cho em! Tập hợp binh lính thành ‘đội hình vòng tròn’.”

“Đ…đã rõ ạ.”

Xuất hiện sau một tiếng “Pop” nhẹ, Goemon đột nhiên xuất hiện phía sau Yoshiharu và ôm chặt lấy cậu ta.

“E…E…Em nghĩ em quên mất Organtion-sama vẫn còn đang bị chôn sống dưới đất rồi, uhh~”

Hình như Hanbei phía sau đang cố hét về Yoshiharu điều gì đó có vẻ quan trọng, nhưng giọng cô bé lại yếu quá khiến cậu ta chả nghe được gì hết.

“Ngài có vẻ đã quen cưỡi ngựa rồi đó, Sagara-shi.”

“Vậy hả? Haha, không biết bằng cách nào luôn.”

“Tsuda-shi đã yêu cầu em không được nói với ai, nhưng mà em nghĩ lúc này điều đó không quan trọng nữa. Asai Nagasama thực ra là một nữ nhân ạ.”

“C…Cái gì cơ!?”

“Sau khi bị chia cắt khỏi Tsuda-shi, Nagasama đã từ bỏ danh phận nữ nhân và quyết định nháp (đáp) lại nhuyện (nguyện) ước của cha cô ấy! Nagsacama nhã nhạt nhỏ nhảm nhúc nhủa nhình nha nho nhận nhiến nhày!(Nagasama đã gạt bỏ cảm xúc của mình qua cho trận chiến này!).”

Hiểu rồi, ra đó là lý do tại sao Nobusumi lại tỏ vẻ suy tư đến thế

Giờ nhắc mới để ý, chuyện Hanbei tác thành đám cưới đó không phải là đùa cợt gì hết, mà do ngay từ đầu cô bé đã nhìn thấu danh phận của Nagasama rồi.

“Cứ tưởng do bị ép giả trang và phải cưới một gã đàn ông, nên anh không để ý cái vẻ nam tính của Nobusumi từ lúc cậu ta quay trở lại. Thì ra đó mới là nguyên do mọi chuyện à!”

“Em cũng chỉ tình cờ biết được, rồi Tsuda-shi đã năn nỉ em nhù nhế nhào nhũng nhông nhược nhói ní nhật nhủa nhợ nhảnh nho nhai nhết.”(dù thế nhào cũng không được nói bí mật của vợ ảnh cho ai hết.)

“Nếu bại lộ ra, thì niềm tin mạnh mẽ của Gia tộc Asai giành cho nam binh Nagasama sẽ tan thành mây khói ngay tức lự.”

“Tsuda-shi nói anh ấy không thể nào huỷ hoại cuộc sống của người vợ yêu quý của ảnh được.”

“Ahh, anh có thể hiểu được cảm xúc của cậu ta, làm sao một gã đàn ông có thể đặt người phụ nữ của mình vào hiểm cảnh được chứ!? Kể cả có là anh thì chắc chắn cũng sẽ làm như thế thôi.”

Nhưng trong trưởng hợp này, Nobusumi đang đánh đổi mạng sống của mình, để cố cản Nagasama lại. Giữa lời hứa với đại tỷ và người vợ yêu quý, chắc phải đang giằng co lý trí của cậu ta lắm.

Chôn bí mật nặng trĩu của Nagasama sâu trong tim, Nobusumi đánh cược tất cả hòng ngăn người vợ của mình đang tiến tới.

“Chừng nào cả hai người họ còn sống, hi vọng hoà giải giữa hai Gia tốc Oda và Asai vẫn chưa biến mất. Anh không thể để cả 2 giết lẫn nhau được.” Yoshiharu hét lên, củng cố quyết tâm của mình.

“Đừng có đùa nữa, tên nhóc đó không hợp với mấy cái vai sướt mướt đó đâu! Chỉ cần còn sống, thì vẫn sẽ có thể đoạt lại những gì mà cậu đã để vuột mất mà!”

Phần 5

“Vẫn còn cố chấp à, Oda Nobuna. Không ngờ cô vẫn còn đủ khả năng để tập hợp binh lính lại về ‘đội hình vòng tròn’ đó.”

Lúc này, chiến thắng gần như đã nằm chắc trong tay của quân Asai Asakura.

Dưới sự tấn công của hai mũi quân phía bắc Asai và phía đông Asakura, thế trận mà quân Oda bày ra đã bị đánh tan tành. Dẫn đầu quân tiên phong Asai, Asai Asakura đã phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến thứ 11 và vấy lên giáp toàn máu tanh của kẻ địch.

Thêm một chút nữa thôi, khi mà tuyến cuối cùng của bọn chúng bị xuyên phá, chính trại của Gia tộc Oda sẽ ngay trước mắt rồi.

Nhưng lúc mà kết quả trận chiến sắp được định đoạt, những biến số bỗng xuất hiện mà ngáng bước tiến quỷ thần của Nagasama.

Đầu tiên, quân của Oda, vốn đang chiến đấu lẻ tẻ, đã quay về hội quân ở phía 2 bên trại, cứ như được khâu lại bởi sợi chỉ vô hình nào, để kết thành “viên trận” vậy.

Thứ hai, phòng tuyến cuối cùng này có vẻ như không dễ bị phá vỡ. Kể cả với Nagasama, người đã dễ dàng đánh bại trại của chiến binh hùng mạnh Shibata Katsuie, tuyến phòng ngự này chắc chắn đã vượt qua dự tính của cô.

Quân số Oda có mặt ở tuyến thứ 12 chỉ vỏn vẹn 800. Dựa trên quan sát của Nagasama, phòng tuyến này cũng chỉ được bố trí như bình thường. Không thấy bẫy hiểm nào, quân hoả mai cũng không nhiều lắm. Tất nhiên, Gia tộc Oda cũng không thể còn chiến tướng nào đang ở trại tuyến được; cô đã vượt qua tất cả bọn họ trên đường tiến tới đây rồi.

Nhưng, cái trại tầm thường này đã đánh bật cuộc tấn công của Nagasama tận 2 lần.

“Sao mấy tên này lại ngoan cố thế?” Nagasama mím môi rồi nhìn lên trại tuyến toạ trên đỉnh đồi của kẻ địch. Ngay sau đó, cô triệu tập kỵ binh rồi xếp lại đội hình chuẩn bị tấn công lần nữa.

“Nếu như mình không vượt qua tuyến này ngay, ‘viên trận’ sẽ kịp hoàn thành mất. Nếu chúng thành công, chuyện lấy thủ cấp của Oda nobuna sẽ là bất khả thi.”

“Ai mà ngờ được ngài có thể đảm nhiệm được nhiều nhiệm vụ thế chứ, Asai Nagasama? Quả đúng như kỳ vọng từng một mãnh tướng xứng danh, ta thật chẳng muốn làm đối thủ với ngài chút nào cả.”

Lúc chuẩn bị xuất phát, Asakura Yoshikage đột nhiên xuất hiện phía bên cạnh Nagasama.

“Hay là cứ bỏ qua tuyến trại này và tấn công thẳng vào chính trại của bọn chúng lúc mà đội hình kia vẫn chưa hoàn thành xong nhỉ? Bên cánh kia, Shibata Katsuie ở phía đông và Niwa Nigahide ở phía tây bắc, đang bắt đầu dựng trại rồi. Nếu chúng ta để chúng hoàn thành thế trận phòng thủ, sẽ không thể nào tiến công tới chính trại của Oda nữa đâu.”

“Asakura Yoshikage, kể cả sau khi nghe việc ngươi nài nỉ chuyện bắt sống Oda Nobuna, nói cứ như thể ngươi đang mỉa mai về cái vấn đề ‘bé tí’ mà ta đang có ở đây vậy hả.”

 “Chẳng có gì là mỉa mai cả. Ta chỉ có cảm giác như thể ngài sẽ chẳng vượt qua được tuyến này đâu. Có một hào quang dị thường nào đó đang bọc lấy nơi này, và nếu chúng ta không thể tấn công chính trại của quân Oda, thì dĩ nhiên cũng không thể nào bắt được Oda Nobuna đúng không ?”

 “Sao ngươi dám chắc ta sẽ thất bại vậy? Ta đã lên danh quỷ thần rồi! Cứ nhìn ta thổi bay cái trại kia đi mà tiếp tục chui nhúc chui lủi phía sau lưng ta như nãy giờ ngươi vẫn làm ấy!”

Thà tay ta tự nhuốm máu tỷ tỷ còn hơn để rơi vào tay gã khốn nạn này. Asai Nagasama hạ quyết tâm, một lần nữa quyện trong chiến ý rồi dẫn quân xông thẳng tới sườn đồi.

“Toàn quân tiến lên! Đây chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta!”

Kỵ binh nhà Asai hét lên và tiến thẳng bước, toàn lực lao đến cùng với Nagasama dẫn đầu.

Chúng đây rồi.

Chỉ là những binh sĩ yếu đuối của nhà Owari thôi. Bọn chúng đây rồi.

“Kể cả nếu như ta có chết…”

“…tại đây…”

“Đừng mơ ta sẽ để các người vượt qua!”

Sao bọn lính yếu đuối kia lại có thể can đảm đến nhường vậy…? Nagasama vung thanh katana liên tục, liên tục và liên tục nhắm thẳng vào đầu của những binh sĩ ấy, nhưng đội hình chống kỵ binh của bọn chúng lại vững chãi như thiết thành. Dù thế, cô vẫn ép lên, tiến thẳng đến trung tâm của tuyến trại, nơi mà cô có thể thấy được tên tướng lĩnh đang chỉ huy tuyến phòng ngự này.

Lao thẳng tới nhắm thẳng đến thủ cấp của hắn.

Chỉ cần tiếp tục lao đến thôi.

Trái tim ta vốn đã chết rồi. Quá khứ, hay tương lai, ta đều đã vứt bỏ…

Thế nhưng…

Chỉ trừ người này thôi…

Người đàn ông mà cô không thể nào quên được lại đang đứng ngay ở phía kia.

“Ta chính là đệ đệ của Oda Nobuna, Tsuda Kanjuurou Nobusumi! Ta sẽ không bao giờ để các ngươi chạm tới được doanh trại của Aneue dù chỉ một ngón chân!”

Ta có nên rũ bỏ cái cảm xúc này đi không.

Để bảo vệ Gia tộc Asai, dù có đau đớn đến thế nào ta thì cũng phải quên đi người đàn ông kia.

Nhưng

“Oichi, nếu em muốn lấy thủ cấp của Aneue bằng bất cứ giá nào, thế thì hãy lấy của ta trước đi! Ta, Tsuda Kanjuurou Nobusumi, chỉ huy phòng tuyến thứ 12, sẽ không lùi bước dù rằng ta có là người duy nhất còn đứng vững!”

Nobusumi lao thẳng đến Nagasama trên con bạch mã, vận lên bộ giáp nặng thay cho bộ đồ thường phục kiều diễm, mặt thì căng cứng mà tái mét.

Hai tay Nobusumi nắm thanh katana mà rung lẩy bẩy…

“Oichim vì em đã chọn chiến đấu vì cha mình, thế nên anh chỉ còn cách ở lại đây mà chết vì Aneue thôi! Aneue và Saru-kun đã từng cứu mạng anh, nên anh đáp lại vì họ…”

Thật yếu đuối làm sao…

Tư thế thì lơ lỏng, toàn thân đều lộ điểm chí mạng, nhìn có thế nào, cậu ta cũng chẳng có cửa đánh bại được quỷ thần Saruyashamaru.

“Nếu thần linh cho phép, ta nguyện chết trong tay Kanjuurou.” Phần “Oichi” trong trái tim Nagasama gào thét nức nở.

Nhưng cơ thể của vị chiến tướng đã kinh qua biết bao nhiêu chiến trường đã tự phản ứng lại với kẻ thù trước mặt.

Lưỡi kiếm trong tay Nagasama chém ngang chân trước của con bạch mã khiến Nobusumi ngã nhào khỏi yên ngựa.

“Em xin lỗi.”

Nagasama muốn bỏ qua Nobusumi mà tiến tiếp, nhưng Nobusumi không chịu từ bỏ dù đã bị đánh ngã ngựa, cậu đâm thanh katana vào chiến mã của Nagasama.

“Làm sao ta có thể để em qua được!”

Cứ như đang cố gom hết sức còn lại trong người, Nobusumi đứng dậy.

“!”

Bản năng của Asai Nagasama muốn cắt phăng cánh tay của Nobusumi.

Nhưng cô không thể làm vậy.

Cũng như lúc cô chọn phản bội Gia tộc Oda và sống dưới cái danh Asai Nagasama…

Có gì đang trong tim Nagasama đang cản bước cô lại.

Mình không thể chém anh ấy dù thế nào đi nữa.

Cuối cùng Nagasama cũng nhận ra, cô chưa từng thực sự quyết tâm điều gì cả.

Quyết tâm để đưa ra lựa chọn, quyết tâm để rũ bỏ tất cả; mình chưa bao giờ làm được.

Lựa chọn giữa giết và ruồng bỏ phụ thân, hay với tướng công, mình chẳng thể nào làm được.

 Mình không biết lúc này mình là ai nữa. Vì sao mình lại được sinh ra, mình nên yêu ai, mình nên trân trọng ai; mình không biết gì nữa. Mình không thể di chuyển được, cơ thể mình không nghe lời, sao trước mắt mình lại chỉ toàn mịt mù bóng tối thế kia.

“KANJUUROU, TA KHÔNG PHẢI LÀ OICHI MÀ NGƯƠI BIẾT NỮA ĐÂU! BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY!”

Thì ra là như thế này à.

Bên cạnh nụ cười yếu đuối kia, nhưng tưởng như anh ấy đã hiểu và sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, mình chẳng mong thứ gì tuyệt vời hơn nữa trên thế giới này.

Giờ đây…

Giờ đây, mọi thứ đã… thực sự quá trễ rồi.

“Làm sao ta có thể chạy trốn được!? Ta là chồng của em, Oichi! Nếu như em thực sự muốn ruồng bỏ Oichi, để sống dưới cái tên Asai Nagasama, hãy giết anh ngay đi! Chỉ có thế mới giữ được Oichi trong trái tim ta thôi…”

Linh hồn Oichi sẽ mãi sống trong trái tim ta, Nobusumi muốn nói thế nhưng con chiến mã lại đá vào bụng cậu ta, khiến cái cơ thể yếu đuối đó bị thổi bay rồi sõng xoài ra đất.

Toàn thân Nobusumi rỉ máu, bầm dập, cổ tay thì gãy, nhưng trong mắt Nobusumi lúc này, chỉ có Nagasama.

Đó không phải ánh mắt mang sự thù hận.

Mà như Nobusumi đang cố rướn theo một giấc mơ thoáng qua.

Rồi ngay vừa lúc mà sắp bắt được, cậu lại để nó vuột phải bàn tay mình.

Ánh mắt khinh thị và đáng thương kia…

Nobusumi bị trọng thương đến mức cậu không thể nào gượng dậy được nữa.

“Kanjuurou…”

Đoàn kỵ binh Asai, đang chìm sâu trong chiến ý, đã tới ngay sau Nagasama.

“Tsuda Nobusumi-sama, thủ cấp của ngài thuộc về ta!”

“Hãy sẵn sàng đi!”

“Chúc ngài yên nghỉ dưới hoàng tuyền!”

Giáo,

Katana,

Vô số vũ khí ném về phía Nobusumi, người vẫn đang cố bò đến phía Nagasama mặc cho tất cả những vết thương đang chảy máu nghiêm trọng…

“D…DỪNG LẠI, MAU DỪNG LẠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”

“Đừng giết Nobusumi! Asai Nagasama!”

Ngay vừa lúc Nagasama muốn hét lên, Sagara Yoshiharu đã đến được phòng tuyến 12 nhờ ẩn dưới màn khói của Goemon đã ném ra. Nagasama khóc nức nở, cô muốn đưa thân mình cứu lấy Nobusumi sắp bị giết bởi những tuỳ tùng của cô. Rồi trước khi cô kịp làm vậy, Yoshiharu đã phóng đến chen giữa Nagasama và những chiến binh của Gia tộc Asai.

“Sao cô lại ngần ngừ thế hả!? Kể cả nếu không thể tự đưa ra quyết định, cô cũng không thể nào quay lưng với người quan trọng nhất với cô được!! Cái quyết tâm nửa vời đó chẳng giúp cô có được thế giới đâu. Đưa bản thân mình vào cuộc chiến vô nghĩa để rồi tuỳ tùng hi sinh chẳng vì lí do gì, thật ngu ngốc đấy Asai Nagasama…!”

“Câm mồm, Saru! Ngươi chẳng biết ta đã phải trải qua cái gì hết! Ngươi hoàn toàn chẳng biết cái gì về ta hết!”

Đôi mắt Yoshiharu sáng lên rồi cậu lấy sức hét to, “TÔI BIẾT!”

Sự do dự trong trái tim cô…

Sự dằn vặt khổ cùng mà cô đang phải gánh chịu…

Goemon bỗng xuất hiện phía sau Yoshiharu, cùng với Nobusumi đang nửa tỉnh nửa mê trên lưng.

“…Em là Oichi… Với anh, em mãi mãi luôn là Oichi của anh…” Giọng Nobusumi yếu đến nỗi gần như vô thanh.

Nhưng Nagasama lại nghe rõ từng chữ một.

“Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ!?”

“Xin hãy hạ lệnh!”

“Trại của Oda Nobuna đã ngay trước mắt rồi!”

Nhưng Asai Nagasama lại chỉ có thể ngập ngừng, “…Ta…không thể chiến đấu được nữa…Ta xin lỗi…! Ta… không thể tiếp tục như thế này được…!”

Trước những tuỳ tùng đã tin tưởng vào chỉ huy của mình bằng cả tính mạng, Nagasama cúi đầu và bước xuống ngựa.

Khuôn mặt cô đã thấm đẫm lệ.

Mình không muốn để tuỳ tùng nhìn thấy khuôn mặt này của mình.

Gương mặt đẫm nước mắt này đã không còn thuộc về Saruyashamaru nữa, những tuỳ tùng sẽ không bao giờ thừa nhận nó cả.

“Ta đã biết ngay từ lúc ta bắt đầu giấc mơ của mình, con đường ta bước theo vốn đã được quyết định, nhưng lúc này đây, ta chỉ là một kẻ hèn nhát vô vọng thôi.”

Tại cuối trận chiến ở Anegawa, quân binh Asia vốn đã chiếm lợi thế áp đảo hoàn toàn bỗng nhiên tan vỡ ngay phía trước chính trại nhà Oda. Asai Nagasama đã hoàn toàn mất đi chiến ý, dù chẳng có ai biết được lí do cả.

“Saru-kun, Aneue, đang gặp nguy hiểm.”

“Đừng nói nữa, Nobusumi, cậu bị thương nghiêm trọng lắm đấy.”

Nhưng Nobusumi đang được cõng trên lưng Goemon cố gặng chút sức cuối cùng và nói.

“Để quân ta có thể vào ‘viên trận’, việc chuẩn bị sẽ khiến cho lớp phòng vệ ở chính trại yếu đi. Saru-kun, dù Oichi rút lui, Asakura Yoshikage chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu, và tên khốn đó còn nguy hiểm hơn Oichi vạn lần. Ta không thể ngừng lo cho sự an toàn của Aneue được.”

“Cậu đang nói Yoshikage sẽ tự thân đến chính trại của Nobuna ấy hả!?”

“Sau khi tên khốn đó nhận ra chỉ mình hắn thì không thể vượt qua được, chắc chắn hắn sẽ dùng ninja để lẻn qua đó…*Khụ*Khụ*”

Chết tiệt, Hanbei-chan đang chỉ huy quân của mình, và người duy nhất đang ở cùng Nobuna còn mỗi Inuchiyo!? Khoan đã, chẳng phải Inuchiyo cũng đang chỉ huy cận vệ để chuẩn bị cho trận hình của em ấy à!?

“Anh để Nobusumi lại cho em đó, Goemon! Đừng để cậu ta chết!” Yoshiharu gầm lên, thúc ngựa hết tốc lực phóng về chính trại.

“Khoan đã, chỉ mình anh đi sẽ nguy hiểm lắm, Sagara-shi.” Goemon gọi với nhưng Yoshiharu chẳng nghe được từ nào. Nhớ lại cái cách kinh tởm mà Asakura Yoshikage nhìn Nobuna, Yoshiharu rợn cứng người.

“Cố bắt Nobuna về nhà rồi ép cô ấy ăn mặc như búp bê, để rồi đối xử Nobuna như mẹ ruột của hắn… tên khốn đó là tên biến thái tởm lợm! Cực kỳ tởm lợm!”

Đùa đấy phải không!

Là đùa phải không!!!!

Mình còn chưa bao giờ được hôn Nobuna!

Cô ấy cực kỳ quan trọng với mình.

Không một ai có thể thay thế được.

Làm sao mình có thể để tên khốn đó thành công được chứ!!!!

“Đừng có nói với mình, đừng có nói với mình như vậy, Nobuna vẫn đang đợi mình! Đừng có mà đùa nữa! NOBUNA!”

“Oi, Saru, không hiểu sao, mà Gia tộc Asai đang rút lui kìa! Chúng ta thắng rồi!” Katsuie cười vang phía chân “viên trận”, vẫy tay với Yoshiharu, nhưng lúc này cậu không còn quan tâm gì khác. Vào lúc mà cậu xác nhận Inuchiyo đang đứng cạnh bên Katsuie, tim cậu như thật sự quắt lại.

Làm ơn, làm ơn để mình đến kịp đi mà!!!!!!!!!

“Chờ đã, Saru!!! Oi! Sao ngươi dám làm lơ ta thế hả!!!!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mọi thứ vẫn đang tiếp diễn cứ như vòng quay không thể bị ngăn lại.

Nắm được cơ hội sống sót, Yoshiharu đã thả lên trời một con diều với nội dung trời ơi đất hỡi. Nhờ đó, mà quân Oda vốn đang trên bờ vực bị tiêu diệt, đã thành công tái hợp lại phía bên chính trại của Nobuna và tạo lên “viên trận thế”.

Như hiện thân của quỷ thần, Asai Nagamasa bất bại bỗng lựa chọn rút lui về phía bên kia của Anegawa sau khi cô không thể xuống tay với người chồng yêu quý Tsuda Nobusumi của mình, nhưng Nobuna, vốn đang một mình ở chính trại, thì lại không thể biết điều đó được.

Nobuna vừa mới ra lệnh cho Inuchiyo đưa cận vệ của mình lên củng cố “viên trận”.

Toàn bộ binh sĩ có thể chiến đấu đều đã được đưa ra chiến trường. Ngay lúc này, cả hai quân đều đã đưa vào thế giằng co, không bên nào có thể tiến thêm dù chỉ một bước. Quân 2 phía giờ chỉ còn đọ sức bền với nhau.

Sự căm thù trong lòng quân Oda, từ sự thất bại ở Kanegasaki do bị phản bội, đối đầu với sự tuyệt vọng của binh lính Asakura, những kẻ nghĩ rằng dù có trốn lui được khỏi đây, thì cũng chẳng còn có tương lai nào dành cho họ cả.

Dưới bầu trời lạnh lẽo, nước sông Anegawa vốn trong vắt đã bị nhuộm đỏ rực.

Nếu như Gia tộc Asai đã không phản bội họ, thì có lẽ lúc này…

Cứ nghĩ vẩn vơ khiến Nobuna khẽ lơi lỏng.

“Không biết Kanjuurou thế nào rồi nữa? Nếu đích thân Saru tới ứng cứu, chắc hẳn em ấy vẫn còn sống chứ nhỉ.”

Tiếng gầm rú vang trời của binh lính vang đến tận chính trại.

Lúc này chỉ còn mỗi Nobuna ở lại chính trại.

Nobuna, ngồi lọt thỏm giữa khu trại rộng lớn, không thể không nghĩ đến cái sự cô đơn của một lãnh chúa thời Chiến quốc này… không phải, là cái gì đó khác hẳn.

“Kỳ lạ thật, cứ như mình đã từng có cảm giác này rồi vậy.”

Cô bỗng nhớ lại lúc cô thân chinh điều tra về tin đồn có một vị thần rồng xuất hiện tại một cái ao, nhưng trên đường đến đó cô đã bị quân lính của Imagwa Yoshimoto bất ngờ tập kích…

Cũng như lúc đó, trong một cái lều bỏ hoang, một toán lính địch bỗng từ đâu ập đến…

Đột nhiên,

Nobuna nhận thấy có ai đang tiến đến từ phía sau.

“Inuchiyo?”

Nobuna quay đầu lại.

Không,

Không phải là Inuchiyo.

Cái mùi kì dị này, không lẫn vào ai được.

“Asakura Yoshikage xin phép trình diện. Do là quyết định nhất thời nên ta không kịp chuẩn bị gì cả, nhưng ta đã đặc biệt xuất chinh tới đây để đưa nàng về dinh thự ở Ichijodani đó.”

“!?”

Gã đàn ông nhanh chóng tiếp cận Nobuna từ phía sau và bịt lấy miệng cô. Nobuna ngay lập tức với tới thanh katana bên cạnh, nhưng liền bị tay còn lại còn hắn giữ lại, cánh tay cô nhói lên cứ như sắp bị bẻ gãy vậy.

Làm thế nào, làm thế nào chuyện này có thể xảy ra được? Làm sao mà gã đàn ông này có thể lẻn vào đây được cơ chứ!?

Có vẻ như Asakura Yoshikage đã đóng giả làm bộ binh thuộc nhà Oda và đường hoàng bước vào trại của Nobuna, giữa cái tình hình hỗn loạn ngoài kia.

Phía bên cạnh gã là thủ cấp của một chiến binh nào đó.

“Cái thủ cấp này thuộc về một trong những cố vấn viên của ta. Chỉ cần có chút chiến công, kể cả một tên lính bộ binh quèn cũng có quyền được diện kiến chúa công hửm? Đó là một thói quen khá xấu đó, Nobuna. Phận là một hoàng nữ lãnh chúa mà em thật thiếu cảnh giác quá đi… Ta nghĩ ta cần phải dạy lại em một chút thôi.”

“!?”

Để lẻn vào doanh trại này, hắn thậm chí còn ra tay hạ sát chính tuỳ tùng của mình…!?

“Không thể tin được, thật quá điên rồ! Và vì sao đến giờ hắn còn chưa lấy mạng ta nữa!? Khốn kiếp, mau thả ta ra ngay!”

Asakura Yoshikage kéo đè Nobuna xuống đất một cách bạo lực. Với ánh mắt khát máu, hắn đè người lên cơ thể mỏng manh của Nobuna.

Mắt hai bọn họ chạm nhau.

Nobuna cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cơ thể cô bỗng run lẩy bẩy. Asakura Yoshikage có một nét đẹp đặc trưng của quý tộc, nhưng cái ánh mắt khát máu kia khiến hắn trông thật điên loạn. Chúng nhìn chằm chằm vào Nobuna, vô hồn mà lạnh lẽo.

“Thật xinh đẹp, kể cả hơi thở của nàng cũng mang một hương thơm thật tuyệt vời nữa. Đúng như ta nghĩ, nàng thật khác với đám con gái ngoài kia. Ánh mắt nàng ngập đầy căm ghét và giết chóc, cứ như chẳng có gì có thể phá vỡ cái sự quyết tâm đó được. Haha, HAHAHAHAHA!”

Hắn tung một cú đấm siết vào bên gan Nobuna khiến cô ấy trật nhịp thở, nhưng răng cô vẫn kịp cắn sâu vào bàn tay của Yoshikage.

Hắn vội rút tay lại mà đưa tay kia tát Nobuna.

“Uhhh, ah…ahhh.”

Lúc này Nobuna chỉ còn cảm thấy một sự sợ hãi tê liệt khắc sâu trong xương tuỷ. Không kịp phản ứng với tình huống bất ngờ này, toàn thân cô giờ ngập tràn trong sợ hãi.

“Ta chẳng quan tâm dù kẻ nào có chiến thắng cuộc chiến này cả. Lý do duy nhất khiến ta cố gắng đến nhường vậy là vì nàng đó. Nobuna, ta thật muốn nàng trở thành người phụ nữ của ta!”

“Cái quái gì, c…chỉ vì cái lý do nhảm nhí đó, mà ngươi khiến cho bao người chết hả?”

“Được chết vì chủ nhân là một vinh dự của một người lính. Dù sao thì, có lẽ ta nên đưa nàng rời đi trước, nhưng mà ta nghĩ ta không thể nào kiềm chế được nữa rồi. Ta sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ của ta ngay tại đây… Nàng vẫn phải còn trinh, đúng chứ? Nàng chắc hiểu ta đang định làm gì rồi nhỉ? Nàng sẽ mang hạt giống của ta, và mang về cho ta những đứa con kháu khỉnh, ngay tại trên chiến trường Anegawa này!”

“KHÔNGGG, DỪNG LẠI NGAY!!!”

“Hãy tự hoà lên, nàng là người phụ nữ đầu tiên mang lại cho ta cảm giác khác hẳn Genji trong tập sử thi đấy đó. Những kẻ thù vốn không đội trời chung nhưng lại rồi hợp nhất thành một ngay trên chiến trường, thậm chí còn không có lưu bút trong truyện ký! Đây chính là cực điểm của sự phù phiếm sao!”

Cứu ta…

Cha, làm ơn cứu con với.

Cứu con khỏi gã đàn ông này đi mà, Viper.

Nhưng, ông ấy đã không còn ở nơi đây nữa rồi.

Viper đang phải đối mặt với Shingen.

Lúc này chi có

Người mà có thể lao đến cứu ta không ngần ngại…

Người luôn luôn có mặt để cứu giúp ta…

“SARU! YOSHIHARU!”

“TÊN KHỐN NẠN KIAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Cậu ta đã làm được.

Ngay vừa lúc bờ môi Nobuna sắp bị cướp đi, Yoshiharu đã kịp đến.

Cậu ta nổi cơn tam bành, không thèm quan tâm cậu đang ở đâu hay cậu đang làm gì nữa. Yoshiharu chưa bao giờ thực sự thù ghét ai và luôn đối xử tử tế với mọi người, nên cái cơn thịnh nộ dữ đội mà sẵn sàng nhấn chìm mọi thứ này, là lần đầu tiên cậu thực sự bị đắm trong.

Tim cậu ta đập dữ dội tưởng như đã sắp văng ra ngoài.

Gồng mọi cơ bắp, Yoshiharu lấy đà tung một cú sút thẳng vào bụng Asakura Yoshikage khiến hắn lăn văng khỏi người Nobuna, rồi liền vung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt tên khốn nạn đó.

Đấm, đấm, đấm, Yoshiharu liên tục vung tay không lệch nhịp!

Nhưng dù ngoại hình Asakura Yoshikage nom như một gã quý tộc yếu đuối, hắn lại thực sự rất khoẻ và trâu chó. Dù mặt đã ăn trọn mấy cú đấm của Yoshiharu, hắn không hề chùn lại. Nhanh mắt, hắn liền nhìn ra khoảng hở giữa những đòn đánh của Yoshiharu và phản công.

Asakura co người rồi vung đấm.

Trong cơn thịnh nộ, Yoshiharu đã mất hoàn toàn kiểm soát nên cậu chẳng thể né được. Một cú đấm ghim thẳng vào hàm cậu. Khi vẫn còn đang chưa kịp ngỏng dậy thì một cú đá nữa bồi thêm vào bụng Yoshiharu.

Nhưng lúc này cậu ta đã chả còn càm thấy đau đớn gì nữa.

Chỉ riêng với gã kia…

“OHHHHHHHHHHHHH!”

Yoshiharu nhào tới húc thẳng đầu vào bụng dưới Asakura.

“Ngươi chính là con khỉ mà Nobuna nuôi à? Một con khỉ mà dám đem lòng yêu chủ nhân, ngươi có bị điên không vậy hả !?”

Yoshikage cố chống chân đứng vững, hòng đẩy văng Yoshiharu ngã ra sàn, nhưng Yoshiharu chớp ngay lấy lúc đó mà đẩy cơ thể cậu lên cao, tặng cho Yoshikage một phát húc đầu đau điếng. Cậm gầm vang, thét lên, đẩy ngã Yoshikage, rồi lại đấm hắn ta túi bụi như mấy đứa con nít vật lộn ngoài làng.

“TÊN KHỐN NẠN, NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VỚI NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TA VẬY HẢ!!!!!!!”

Nhưng người phản ứng mạnh mẽ nhất với tiếng hét đó lại không phải là Yoshikage, kẻ cũng đang rú lên, “TÊN RÁC RƯỞI NÀY!!!”

“K…khoan đã, ngươi nghĩ ngươi đang nói cái gì vậy hả, Saru!?”

Mà lại là Nobuna, cuối cùng thì cô cũng đã kiểm soát lại được cơ thể mình.

Khi nghe thấy tiếng Yoshiharu, cái nỗi sợ hãi tột cùng khiến cô gần như phải bật khóc trước sự chèn ép của Yoshikage, đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó lại là gương mặt đỏ bừng cùng những giọt mồ hôi lăn trên má Nobuna.

“N…N-N-N-Ngươi là một tên ngốc à?! Não ngươi úng n-n-n-nước rồi hả !? A…A…A…Ai là người phụ nữ của n…n…ngươi chứ !? Đ…Đ…Đừng có mà tự tiện nói mấy cái lời vô căn cứ đó! T…t…ta sẽ giết ngươi ngay đó!”

“Kh…khoan đã, Nobuna! Chắc là tôi mới lỡ nói cái gì kỳ lạ, nhưng chỉ vì tôi đang quá máu chiến thôi! Quên nó đi! Đừng có nghĩ nó là thật! Tôi không có nói gì hết á!”

“CÂM MIỆNG! B…Bảo ta q…quên đi á, làm sao mà quên được chứ!? Huh, ý ngươi là đó không phải lời thật lòng của ngươi á? Ngươi nói ngươi chỉ xằng bậy thôi ấy hả? Cái quái gì thế!? N…n…ngươi dám chơi đùa với t…t…trái tim ta như vậy hả…“Người-phụ-nữ-của khỉ-thối” ư, k…k…không thể tha thứ được!!!!”

“Sao cô lại rút kiếm ra thế hả!? Đ-Đ-Đừng có lại gần đây! …M…M-M-Mau bình tĩnh lại đi!”

“B-B-B-BÌNH TĨNH Á!? DO MẤY CÁI LỜI XÀM XÍ CỦA NGƯƠI ĐÓ! TAI TA ĐÃ BỊ VẤY BẨN RỒI! GIỜ NÓ CHẢ NGHE THẤY ĐƯỢC GÌ HẾT! CHO ĐẾN KHI TA CHẾT! GAHHH, ĐÚNG LÀ TA CHẢ THỂ NÀO QUÊN ĐƯỢC MẤY CÁI LỜI KINH TỞM ĐÓ CỦA NGƯƠI ĐƯỢC! MAU CHỊU TRÁCH NHIỆM VÀ CHẾT ĐI!”

"Khoan đã! Kể cả nếu cô có muốn giết tôi thì cũng đợi chút đã! Bây giờ chúng ta phải tóm được tên Asakura Yoshikage trước!"

"…Ngươi nói ta mới để ý, đúng là có gã nào vừa mới ở đây…"

"Không phải là 'có gã nào vừa mới ở đây'!? Cô suýt khóc lúc hắn đè cô xuống sàn còn gì!"

"Ta không khóc! Hmph, k…kể cả nếu như ngươi không đến, ta cũng sẽ dễ dàng hạ hắn ngay lúc đó thôi!"

"Dù sao thì, oi, Asakura Yoshikage biến mất rồi! Hắn trốn rồi kìa! Tất cả là do cô đấy!"

"Do ngươi, ai bảo tự nhiên nói mới cái lời kỳ lạ đó làm gì!"

"Huh? Sao bỗng dưng phản ứng thái quá lên vậy, chả nhẽ cô lại nhạy cảm đến thế sao?"

"Ta nghĩ ta giết ngươi ngay bây giờ luôn cũng được á~!"

Trong khi hai người bọn họ vẫn diễn tiếp vở tuồng của mấy đôi trẻ (trâu), Asakura đã vội hoá trang, để giấu đi khuôn mặt bầm dập của gã, rồi lén lút trốn khỏi.

 Sau cùng, chỉ còn Nobuna cùng Yoshiharu một mình ở chính trại.

"Ng…ng…người phụ nữ của ta - người phụ nữ của ta - người phụ nữ của ta" Nobuna cứ lẩm bẩm rồi khẽ khóc nấc. Ngay cả khi đang thở dồn dập, cô cũng không thể ngăn cái tiếng đập thình thịch trong lồng ngực kia.

Sau toàn bộ những chuyện đã xảy ra, cuối cùng thì Nobuna cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Hai chân bỗng như nhũn ra khiến cô suýt thì lại gục xuống sàn. Yoshiharu vội lao đến mà ôm chặt lấy Nobuna.

"V…v…vừa rồi mình mới thở ra câu ngu học gì thế nhểểể!? Sao mình nói được mấy thứ điên khùng đó dù thậm chí mình còn chưa có bạn gái chứ? Thở ra mấy cái từ đó, moá, xấu hổ quá đi!!!!!!!!!"

Cậu ta lúc này chả biết phải làm gì nữa…

Nhưng cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra rằng.

Không phải là trong cái đầu này, mà nó đến từ trái tim, cảm xúc và tâm hồn của cậu, Yoshiharu đã hoàn toàn biết rõ.

Ngay vào cái lúc cậu nhìn thấy Asakura Yoshikage sắp cướp mất người phụ nữ quan trọng nhất cảu mình.

Mình yêu cô ấy…Nó chẳng liên quan gì đến việc cô ấy là Oda Nobunaga hay không, mình chỉ đem lòng yêu cô gái tên Nobuna này… là "Kichi" thôi.

Dù giờ lý trí cậu có thốt lên "mầy bị điên à", thì tất cả cũng đã quá muộn.

Nobuna thở nhẹ, một tiếng "Ah" nhỏ, nhưng khi cô ngước lên nhìn gương mặt của Yoshiharu, cô khẽ mỉm cười, một nụ cười mà cậu chưa bao giờ được thấy.

Đôi bờ mi ấy thật dài.

Có lẽ Nobuna đã khóc, mắt cô ấy thật hơi sưng.

Cô gái này,

Sao lại có thể dễ thương thế chứ!?

Đúng thật là con người mang danh vọng nhất thế giới.

Mình thực sự phải thừa nhận rằng.

Có lẽ mấy gã ngốc ngoài kia chỉ để ý đến khuôn mặt dễ thương của cô gái này, mà chả biết cái tính cách trong con người ấy quái gở đến thế nào đâu.

Nhưng…Nhưng riêng với mình, cô ấy là người con gái đẹp nhất.

Mình sẽ không để gã nào có được Nobuna đâu!

Nếu mà Nobuna thực sự đem lòng yêu một gã nào khác thì không sao cả. Nhưng mấy đứa lôm côm như Asakura Yoshikage mà dám nhắm đến bờ môi của Nobuna, mình sẽ đấm hết bọn chúng!

Chỉ có mình!

Chỉ có mình mới có quyền cướp đi nụ hôn đầu của Nobuna thôi!

Không, chẳng cần thưởng phạt gì nữa, mấy cái đó chẳng còn quan trọng nữa!

"No…Nobuna!"

"G…G…Gì thế? Đừng có tự nhiên ôm chặt ta thế, đ…đ…đau…"

"Tôi… l…l…lấy phần thưởng của mình đây! Vì thắng lợi ở Kanegasaki và cả trận này, cùng lúc luôn!"

"C…Cùng lúc, ý ngươi là sao? Đ…Đừng nói với ta một nụ hôn vẫn chưa đủ thoả mãn ngươi nhé!? K…không được, chắc chắn là không được! Đ…Đây vẫn đang là giữa chiến trường đấy!? Nếu mà cởi áo giáp ra, thì ta sẽ gặp nhiều nguy hiểm đó, ừm, n…n…như là cát sẽ vướng vào trong ấy."

"2 nụ hôn! Đừng có bắt tôi phải nói ra mấy cái thứ xấu hổ như thế chứ! Mà nãy giờ cô đang nói nhảm cái gì vậy!?"

"Ng…ngươi mới là người đang nói nhảm ấy!"

"Hết thời gian rồi! N…nó ổn mà, đúng không!? Tôi làm đây! Đừng có cắn tôi đấy!"

"Ng…ng…ngươi á."

Toàn thân run rẩy, môi hai bạn trẻ dần khép lại với nhau, và vừa lúc gạo sắp nấu thành cơm…

Vụt!

Một ngọn giáo lao thẳng qua giữa mặt hai người với tốc độ bàn thờ.

"Uwahhh!? Cái quái gì vậy!!"

"Lại là kẻ địch à!?"

"Là t…t…t…thần, Công chúa!!!! N…N…NGHE KỸ ĐÂY, SARU!!!!! SAO NGƯƠI DÁM, NGƯƠI DÁM GỌI HIME-SAMA, 'NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TA', AHHHHHHHHHHHH~ NGƯƠI LÀ CON KHỈ KHỐN KIẾP, DÂM ĐÃNG, HƠN CẢ ĐÁM LINH TRƯỞNG BẦY ĐÀN NHÀ NGƯƠI! TA SẼ THAY TRỜI HÀNH QUYẾT XOÁ SỔ CÁI SỰ TỒN TẠI BÁNG BỔ KIA!!!!"

Ở chỗ nào đó, Shibata Katsuir rú lên, "UWAHHHHHHH" rồi lao thẳng vào chính trại với tốc độ kinh hoàng.

"Khoan đã Katsuie! Bây giờ phải truy đuổi Asakura Yoshikage đã, hắn chắn chắn vẫn còn ở gần đây thôi!"

"CÂM MỒM! ĐỒ SÓI ĐỘI LỐT KHỈ~! TA ĐẾN ĐÂY VÌ NHÌN NGƯƠI CÓ VẺ LẠ. NHƯNG KỂ CẢ THẾ TA CŨNG KHÔNG NGỜ ĐƯỢC NGƯƠI DÁM LÀM BẬY KHI MÀ BỌN TA KHÔNG Ở CẠNH CÔNG CHÚA~! NGƯƠI YÊU CẦU BỌN TA THAM GIA VÀO VIÊN TRẬN ĐỂ NGƯƠI CÓ THỂ THUẬN TIỆN LÀM BẬY VỚI CÔNG CHÚA ĐÚNG KHÔNG HẢ!?!?!?"

Giờ thì có mơ mới bảo được Katsuie đuổi theo Asakura.

"Hime-sama, mau chóng tránh xa hắn ra! Thần sẽ xẻ thịt con khỉ này làm 'khỉ tơ bảy món'!!!!"

"Kh...Khoan đã Riku! Nếu cô ở đây thì tình hình ngoài đó thế nào rồi?"

"Đúng đúng, ngoài kia vẫn đang đánh nhau phải chứ, Katsuie?"

"Trận chiến đã kết thúc rồi! Quân ta vừa mới chiếm được thành Odani xong!"

"EHH!?"

Không hẹn mà gặp, toàn bộ những cận thần của Gia tộc Oda cùng tiến vào chính trại.

"Uhhh, để Nobuna-sama gặp phải chuyện thế này chính là nỗi nhục nhã cả đời của Hanbei, Asakura Yoshikage đã trốn thoát mất rồi…"

"Sau khi ''viên trận'' hoàn thành, sức phòng ngự của quân ta được tăng lên đáng kể. Đầu tiên là, dưới sự chống trả quyết liệt của Nobusumi, Asai Nagasama đã rút lui mà chẳng cần phải chiến đấu, tiếp đó là Asakura Yoshikage cũng biến mất tăm sau khi giao lại quyền chỉ huy cho lính của hắn. Ngay lúc này, Gia tộc Asai cùng Asakura đã hoàn toàn tan vỡ và đang tháo chạy về phía bên bờ sông Anegawa. Chỉ cần tận dụng lợi thế này mà tiếp tục tiến công với toàn bộ binh sĩ, chúng ta hoàn toàn có thể thắng được! 99 điểm."

"Thật tiếc khi chúng ta lại để xổng mất tên khốn Asakura Yoshikage."

"Nobuna-sama, giờ chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt hoàn toàn quân Asai trong thành Odani. Với lợi thế này, sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu! Xin ngài hãy ra lệnh cho chúng thần xuất quân!"

"Nya, nya, quả là một cú lội ngược dòng tuyệt đẹp, hãy dùng động lực nàu nhà nhiếm nhuôn nhả nhành Ichijodani nhun." (này và chiếm luôn cả thành Ichijodani lun.)

"Xin ngài hãy giao cho Juubei Mitsuhide này đầu quân tiên phong! Hãy để thần chinh phục thành Odani làm quà cưới cho Danna-sama!"

(Đang update lại đoạn giữa)

Càng thêm binh lính phải hi sinh vô nghĩa sẽ càng làm trái tim cô đau đớn thêm.

Chỉ khi đã thấu hiểu hoàn cảnh này, Yoshiharu cảm nhận được sự đau khổ mà Nobuna đang gánh vác.

Kể cả nếu cô ấy có tống khứ cậu đi vì những lời nói vô tình đó, Yoshiharu vẫn phải giúp Nobuna đưa ra quyết định đúng đắn ngay lúc này.

Đúng như Goemon nói, nếu ta thực sự muốn tất cả, nếu ta không muốn phải từ bỏ gì hết, có lẽ đến cuối cùng ta sẽ chẳng còn lại gì… Không, không hteer như thế được, chắc chắn phải còn cách khác. Nếu như ta cố gắng hơn, chắc chắn vẫn sẽ còn cách để vừa cứu được Dousan lẫn chinh phục thế giới này…

Nhưng đó là một giấc mộng không tưởng.

Kể cả nếu Nobuna có dẫn quân đến hay không, Dousan vẫn sẽ chẳng có cách nào để thoát khỏi cửa tử. Không, có khi ông đã đi trước một bước rồi…

Và,

Nếu cô phát lệnh truy kích, cũng chính là đặt dấu chấm hết cho sinh mạng của Asai Nagasama, người thương của Nobusumi. Trong khi lão già Dousan hi sinh vì đứa con gái đỡ đầu, Nobuna lại là kẻ tiễn vong người mà đứa em trai cô yêu quý nhất trần đời…

Làm sao cô có thể làm mấy chuyện như vầy được cơ chứ?

Đột nhiên Nobuna ngẩng đầu lên và ra lệnh "…Toàn quân, đến Gifu…"

Hime-sama! Tất thảy cận thần thốt lên muốn dừng cô lại.

"Tất cả các ngươi! Chúng ta phải ứng cứu Viper ngay!"

"Hime-sama, ngài thực sự muốn từ bỏ thế gian này sao!?"

File:Oda Nobuna vol 5 pic 7.jpg

Nụ cười thanh lịch của Niwa Nagahide đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và khắc nghị, cô tiến tới, chặn bước tiến của Nobuna. Nắm lấy chuôi kiếm bên hông, cô hỏi "Ngài nghĩ vì ai mà máu của binh lính đã phải đổ xuống tại Anegawa này? Tất cả bọn họ, đều chỉ có một mạng thôi! Những binh lính đã nằm xuống ngày hôm nay, những người đó đều có gia đình và thân thích! Nhưng tất cả những người đó đều sẵn sàng từ bỏ cuộc sống trước đây để về bên cạnh Hime-sama, vì giấc mơ chinh phục thế giới kia của ngài! Nhưng thay vào đó, Hime-sama lại thực sự…"

Họng Niwa nghẹn lại.

Nagahide hiểu. Nếu cứ tiếp tục, cô ấy sẽ phải buộc Nobuna từ bỏ phần người trong trái tim mình, giết chết phần con gái vẫn còn lại trong Nobuna.

Cô ấy không thể thốt nên những lời kinh khủng đó.

"Ta xin lỗi.", Nobuna đáp lại rồi chuẩn bị tự mình tiến tới Mino.

Cô đặt xuống cái mũ namban, để lộ ra gương mặt đẫm nước mắt, dù cô đã cố không để tuỳ tùng thấy được cái biểu cảm này.

"Sagara-dono, lúc này chỉ có cậu mới ngăn cản được Hime-sama thôi, nếu là cậu thì…"

Nhưng Yoshiharu lại chẳng có cách nào cả.

"Hãy im lặng mà tiếp tục dõi theo cô ấy thôi. Nếu thật sự thế giới sẽ bị vuột khỏi tay chúng ta một lần nữa, thì có sao cơ chứ? Chẳng sao cả nếu chúng ta lại giành lại được nó. Nếu tuỳ tùng chúng ta cố gắng thêm gấp chục lần, một ngày nào đó sẽ thành công thôi, nhưng lúc này, để so sánh với thế giới kia…"

"…Giúp cho Hime-sama giữ lại nhân tính là điều quan trọng nhất. Tôi hiểu ý định của cậu, Sagara-dono…"

"Nagahide, cô ta chẳng thành thật với bản thân cổ đâu. Nếu chúng ta bỏ mặc Nobuna, chắc chắn cô ta sẽ tự chạy ngay đến Gifu cho xem. Thực sự ấy, tôi vừa mới rời mắt có một tí thôi, mà cô ta đã bị Asakura Yoshikage đánh úp rồi, và xem kìa, lại chuẩn bị trốn đến chỗ Dousan một mình đấy. Đúng là một đứa con gái rắc rối mà, tuyệt đối không thể nào mà bỏ mặc cô ta được."

"Vâng, chúng ta sẽ ra lệnh cho toàn quân tiến theo Hime-sama. Mong sao quyết định này vào một ngày nào đó sẽ thực sự là điều đúng đắn."

Trận chiến tại Anegawa chính thức kết thúc.

Nhờ vào việc Asai Nagasama bất ngờ rút lui, và sự biến mất dột ngột của Asakura Yoshikage, quân Oda đã đảo ngược thế trận và giành chiến thắng.

Nhưng không hề có cuộc truy kích nào cả. Cả hai bên đều đã phải chịu tổn thất nặng nề, nhưng không có bên nào ra đòn chốt hạ. Cuộc chiến vẫn cứ thế mà tiếp diễn.

Vừa lúc Nobuna mím môi mà lao đến Gifu, đồng hồ đã điểm đến giữa đêm ngày 23 tháng 12.

Phần 6

 

Khi Gia tộc Tsuchizaki phất cờ trên đỉnh thành Gifu, Trận chiến tại Gifu đã chính thức kết thúc.

Từ Yamamoto Kansuke,

Hay Takeda Shingen,

Đến cả Saitou Dousan.

Tất thảy ai đang có mặt trên chiến trường đều nghĩ thế.

Ngay phía sau lưng Saitou Dousan chính là đứa con đỡ đầu của lão, Saitou Yoshitatsu, kẻ đang giương mắt nhìn lão như kẻ thù không đội trời chung của hắn. Trước mặt hắn lúc này là đoàn quân áp đảo của Takeda Shingen, quân số của họ hoàn toàn vượt xa những gì hắn có tại đây.

Dousan, người đã cố gắng gượng trước thế trận áp đảo này dù cho bệnh tình đang chuyển biến rất nghiêm trọng, buộc phải thốt lên, "Có vẻ như đây chính là kết thúc của ta rồi.". Ho ra máu, lão gần như ngã khuỵ xuống đất.

Nhưng…

Yamamoto Kansuke, ngưởi đang hiên ngang đứng đưới biểu cờ Furinkazan, đột nhiên tái mặt. Ông quay người và quỳ xuống trước Shingen.

Có điều ngoài dự kiến đã xuất hiện trên chiến trường.

Kể từ lúc bị trục xuất bởi Nobuan, Saitou Yoshitatsu đã lẩn trốn và bí mật gây dựng quân đội cùng với những tuỳ tùng của hắn. Yamamoto Kansuke, đã nhìn thấu tham vọng của Saitou Yoshitatsu, liền bí mật cấp cho hắn một đội kỵ binh tinh nhuệ, kèm theo một kế hoạch kinh tởm.

Kế hoạch đó, đơn giản nhưng…

Trong trận chiến tại Gifu, Saitou Dousan hẳn sẽ đoán rằng, "Shingen chắn chắn sẽ không chia quân lực của cô như cô đã làm ở núi Saijo" và ra lệnh đối chiến trực tiếp. Cứ theo đó, tất cả những gì Yoshitatsu cần làm là dẫn theo hàng ngàn binh sĩ luồn qua đường hầm bí mật và chiếm lấy thành Gifu đang bị bỏ trống, rồi lợi dụng cơ hội đó đánh úp Dousan từ phía sau.

Rồi, Saitou Dousan, với đường thoái lui đã bị cắt bỏ, chỉ còn cách phát động toàn lực cảm tử tấn công đến trại Takeda.

"Viper, dù ông ta hiểu rằng phải hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá, cũng không thể nỡ lòng nào hạ sát đứa con đỡ đầu của ổng, Yoshitatsu. Lão già đó đã được định sẽ thất bại vào ngày hôm nay. Không cần quan tâm Viper có mưu mô đến cỡ nào, lão cũng sẽ chẳng bao giờ có ngờ được cái kế hoạch hoàn hảo này, mà ta đã dành cho lão đâu."

Nên vào cái lúc quân Saitou Yoshitatsu dựng cờ trên thành Gifu "Kế hoạch chim gõ kiến: Cải tiến" chắc chắn đã thành công… đúng ra nó phải là như thế.

Quân của Saitou Dousan, không còn đường nào để lui, chỉ có thể tấn công cảm tử vào trại của Takeda và chịu số phận diệt vong… Chính xác phải như vậy.

Nhưng chẳng ai ngờ được mọi chuyện lại biến chuyển thế này.

Saitou Yoshitatsu muốn xưng bá trên lãnh địa của cha ruột của hắn ta, đất của Gia tộc Tsuchizaki ở Mino, đã nảy ra xung đột với Dousan, khi mà ông muốn trao lại vùng đất đó về tay Nobuna.

Cũng chính là tên béo "6 thước 5 inch" đó, Yoshitatsu đã thực sự hét lên, "Cha! Con đến cứu cha đây!"

Yoshitatsu dẫn đầu quân tới từ núi Gifu và, quyết tử lao thẳng đến phía quân Takeda.

Dù có vắt kiệt não, Yamamoto Kansuke vẫn không thể hiểu được vì sao Yoshitatsu lại đột nhiên thay đổi ý định.

Lúc này, Yamamoto Kansuke thực sự bẽ mặt.

Vô lí.

Sao chuyện như vậy có thể xảy ra được?

Nhưng điều tồi tệ nhất mới đang ập tới.

"C…C…Các chiến binh! T-T-Tấn công~! Hãy cho Ta…Takeda Shingen thấy tinh thần bất khuất của chiến binh nhà Mi…Mik…Mikawa chúng ta!"

Hoàn toàn ngoài dự tính.

Cái cô "Nhóc Takuni" nhà Mikawa đó đã thực sự trưởng thành ra vào lúc này sao!?

Matsudaira Motoyasu lẽ ra vẫn nên run rẩy trong thành Hanamatsu lại đã quyết định từ bỏ Totomi và Mikawa, để dẫn toàn bộ số quân còn lại của hắn tiến đánh trại của Takeda. Cứ thế này, quân Takeda mới chính là kẻ đang bị rơi vào thế gọng kìm.

Sau cái thất bại thảm hại kia, Matsudaira Motoyasu chỉ có thể tập hợp lại khoảng một hay hai ngàn lính, và Takeda Shingen vốn đã khắc sâu nỗi sợ về đoàn kỵ binh Takeda, vào sâu trong linh hồn mỗi chiến binh Mikawa. Đúng lẽ thì Gia tộc Matsudaira phải bị chôn cứng chân trong thành Hanamatsu rồi chứ.

Ngược lại, sau khi bị đả bại và rút quân về thành Hanamatsu, Matsudaira Motoyasu đã triệu gọi những tướng quân, dù vẫn đang run rẩy trong sự ám ảnh về Takeda Shingen, cô đã khóc to. "Ta…Ta muốn đánh bại Shingen!"

Những chiến binh Mikawa, nổi tiếng với tính ngang bướng, một khi đã nghe rõ mong muốn của Hime-sama nhà họ, liền quên đi cơ thể đầy thương tích mà tay siết chặt lên những mũi giáo kia.

"Trận chiến cuối cùng à."

Toàn bộ bọn họ đều đã sẵn sàng quyết tử.

Nên, những chiến binh Mikawa đã một lần từng bị áp đảo bởi sức mạnh của Gia tộc Takeda, đã tập hợp lại tại thành Hanamatsu và Okazaki, chặn đứng đường rút lui của Gia tộc Takeda, họ tiến lên như một cơn sóng thần đang ập tới.

Vận may sẽ không đến hai lần, nhưng điềm gở thì lại không đánh xuống một mình.

"Echigo của Uesuge Kenshin lẽ ra đang tịnh quân, lại đang bất ngờ tấn công đảo Kawanaka… Chính nghĩa của Kenshin không cho phép Gia tộc Oda bị bỏ rơi, đơn lập. Nên kể cả nếu Kenshin không nhận được yêu cầu cứu viện của Oda Nobuna, cô ta cũng vẫn sẽ gửi quân tới ứng chiến thôi."

Uesugi Kenshin, chiến binh chiến đấu vì "Chính nghĩa".

Kansuke quỳ trước Shingen, "Tất cả đều do tính toán sai lầm của thần."

"Cơn ác mộng thực sự là việc đem ra những chiến mã tốt từ Kai gửi đến Yoshitatsu, hoá ra lại thành kỵ binh Takeda chúng ta đang bị chính 'Kỵ binh Takeda' tấn công; quân Matsudaira phía sau thì tiến công như những kẻ sắp chết; và cả Kenshin lẽ ra đang phải tịnh quân lại đang hành tiến, tất cả đều là lỗi của thần."

Ổn mà, Kansuke.

Chẳng có ai có thể đoán được Saitou Yoshitatsu lại làm phản đâu, ta cũng không hề ngoại lệ.

Takeda Shingen ngồi xuống, phân tích những biến số đã làm thay đổi thế trận.

"Kế sách của ngươi không hề có lỗ hổng nào cả. Kenshin chẳng bao giờ là kẻ dễ đoán. Cũng chẳng ai ngờ được Saitou Yoshitatsu và Matsudaira Motoyasu lại đổi chất đến vậy."

"Không, nếu thần sử dụng sách lược khác thì, thần chắc chắc sẽ thấy được những biến số đó, nhưng chính vì thất bại của thần tại đảo Kawanaka và tham vọng lấy lại được danh vọng của chủ công, thần đã quá đắm chìm vào 'Chiến lược chim gõ kiến'. Chỉ vì cái ám ảnh đó, mà thần lại khiến chủ công rơi vào thảm cảnh còn kinh khủng hơn nữa…"

"Miệng đi xa quá rồi đấy, Kansuke. Tại đảo Kawanaka, cái cách mà Uesugi Kenshin nhìn thấu kế hoạch của ngươi, đã nằm ngoài suy tính của con người rồi. Có lẽ cô ta thực sự là hiện thân của Bishamonten chăng? Ta chắc cô ta cũng chẳng thể biết vì sao cô ta lại đưa ra được phán đoán như vậy đâu. Trái tim con người thật khó để lí giải, có nhiều lần chính ta cũng chẳng hiểu cảm xúc của ta đang nói gì. Là sự non nớt của ta tại Kawanaka, và đã đẩy ngươi vào trận chiến khó nhằn đó. Chẳng phải cả kỹ năng chiêm tinh của ngươi cũng chả thể nào nhìn rõ được số mạng của cái gã Sagara Yoshiharu à?"

"Là do ta chưa chín chắn." Shingen dịu dàng nhìn xuống Kansuke đang quỳ trên nền đất. Thực lòng Kansuke muốn được Shingen quở trách hơn; kể cả nếu cô có lệnh cho ông ta senpuku cũng vẫn còn tốt hơn thế.

"Còn với Motoyasu, có lẽ chúng ta đã 'chỉ dẫn' hơi quá rồi nhỉ. Ta thấy cô bé thực sự có tiềm năng, nên ta đã không thể kìm lại mà dạy dỗ cô bé một chút, rồi đột nhiên cái tiềm năng đó đã không còn là tiềm năng nữa… Cô bé thực sự thích tư, nhỉ? Kansuke cũng đã từng thường xuyên kèm cặp ta lúc trước đó."

"Thần…không còn gì để dạy ngài nữa cả."

"Có lẽ ta nên giết Matsudaira Mototyasu vào lúc đó nhỉ, nhưng cái thói quen xấu luôn muốn thu nhận thêm tuỳ tùng của ta lại trỗi dậy. Chỉ vì ta bất chấp muốn cô bé trở thành cận thần, mà ta đã đẩy chúng ta đếm hiểm cảnh này. Ta xin lỗi."

"Ngài không nên nói thế, thua chúa công."

"Kansuke, về mặt quân số, quân Takeda vẫn đang chiếm ưu thế. Hãy cùng lật ngược lại thế trận nào."

"Vâng, thần xin dâng lên mạng mình vì ngài."

"Kansuke, ngươi không được phép chết trước khi ta chinh phục được thế giới. Nếu ta chiến thắng trận chiến này, giấc mơ sẽ không còn quá xa vời đâu."

Kansuke cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Tóc Shingen rộng bay như đôi cánh nhỏ trước mắt ông.

Kansuke thầm nghĩ, nếu ta mà có con, có lẽ giờ nó cũng đang trạc tuổi đó.

Ta không thể để chủ quân nằm xuống ở một nơi như thế này.

Vào lúc đó, Kansuke bỗng nhận ra.

Ngay từ lúc bắt đầu, Oda Nobuna và Saitou Dousan không thể nào cùng tồn tại được. Nếu bọn họ dám chống lại thiên mệnh, một ngày nào đó cả hai đều sẽ bị thiên phạt mà cùng diệt vong… Ta đã từng tin chắc như thế. Nhưng, khi chiến lược của ta bị vạch trần tại đảo Kawanaka, ta đã lao ra tiền tuyến chỉ để tìm kiếm cái chết, lại bằng cách thần kỳ nào đó mà ta vẫn còn sống. Giờ nghĩ lại, mọi thứ đều đang được viết theo một thiên luật bí ẩn nào chăng. Đừng nói với ta là…

Lí do mà ta vẫn chưa chết ở đảo Kawanaka,

Là do ta phải có mặt ở đây để đánh bại Saitou Dousan, kẻ lẽ ra đã phải biến mất từ rất lâu về trước.

Và sau đó, nhờ vào sự diệt vong của Saitou Dousan, tinh mệnh của Oda Nobuna mới thoát được cửa tử.

Có nghĩa là, lí do mà ta được sống đến tận ngày hôm nay, là bởi vì thiên mệnh muốn tinh mệnh của Oda Nobuna phải bừng sáng lại một lần nữa.

Shingen nhận ra biểu hiện kỳ lạ của Kansuke và hỏi, "Có chuyện gì à?"

Ông không thể nói được.

Đó là điều duy nhất mà ông buộc không được nói ra.

Lí do tồn tại duy nhất của ta là nuôi dưỡng Katsuchiyo-sama, để trở thành người sẽ chinh phạt thế giới "Takeda Shingen".

Nhiệm vụ đó cho kẻ cô độc này một tia hi vọng để sống trong cái thế giới này, vì bề ngoài gớm ghiếc của ta, mà không được nữ nhân nào yêu mến, và chắn chắn sẽ không có nhi tử.

Ta không muốn nghĩ tất cả đều chỉ là giả tạo.

Không, ta vẫn còn sống ngay đây.

Một khi ta còn sống, ta vẫn còn có thể tiếp tục mong ước của ta.

"…Thưa chủ công, ta đã vạch ra được sách lược cuối cùng. Trước đó, mong ngài hãy lắng nghe thật kỹ lời tôi. Hãy tự chăm sóc lấy bản thân ngài. Tuy chủ công lúc nào cũng khoẻ như hổ dữ, nhưng ngài vẫn sẽ bị cảm lạnh vì ngài vẫn còn trẻ, nên dù cho có là mùa hạ hay đông, hay lưu ý ghé thăm suối nước nóng để gìn giữ cơ thể ngài. Chỉ như vậy thôi, xin hãy thứ lỗi cho thần."

Khi nói xong, Kansuke dựa vào cái gậy chống và đứng dậy.

Shingen không thể nói nên lời nào với Kansuke.

Giác mơ cả đời của Kansuke, chiến binh vĩ đại, "Takeda Shingen" đã được hoàn thành.

Không được khóc. Trở lại thành cô nhóc Katsuchiyo, suốt ngày mè nheo và sợ phải ở một mình ư, ta không thể làm như thế trước mặt Kansuke lúc này được…

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kansuke phóng ngựa lao đi.

Ninja nhà Sanada, đại diện cho Shinano, theo sau trên lưng ngựa.

Dù lúc này họ là người của Gia tộc Sanada, nhưng cũng từng là cấp dưới của chiến lược gia Yamamoto Kansuke.

"Do sự phản bội của Yoshitatsu, tứ tướng quân Takeda vẫn đang bị kẹt lại giữa lòng chiến trường."

"Oda Nobuna đã đánh bại quân đồng minh Asai Asakura ở sông Anegawa tại Omi."

"Ngay sau đó liền tổ chức hành quân đến Gifu dù vẫn chưa chuẩn bị gì."

"Quân Matsudaira đang tiếp cận chúng ta từng phía sau."

"Ngài thực sự ổn khi để chủ công hớ hênh ở chính trại à, Chiến lược gia – dono."

Kansuke đáp, "Không, tất cả các ngươi sai rồi."

Giao việc bảo vệ chủ công lại cho tứ tướng lĩnh Takeda và Gia tộc Sanada.

Kể cả nếu Saitou Dousan, Saitou Yoshitatsu, Matsudaira Motoyasu và Oda Nobuna hợp lực tiến công, đến khi nào mà bọn họ vẫn còn có thể chiến đấu, chủ công sẽ không thể nào bị thương được.

Chỉ có một nhiệm vụ cuối cùng mà ta, chiến lược gia có thể làm thôi.

"'Nhiệm vụ của chiến lược gia – dono' là gì thế?"

"Để số phận dẫn lối."

"Ngài đang đi tiêu diệt Dousan à?"

"Ngài không còn đường lui nữa đâu."

"Chỉ một lần sống sót được qua trận chiến tại đảo Kawanaka đã là thần kì lắm rồi, mong ngài đừng thử cầu may lần nữa."

"Các ngươi chỉ cần yểm trợ ta đến chỗ Dousan thôi là quá đủ rồi."

Lí do mà Oda Nobuna được thiên mệnh chiếu lối có lẽ là do "nghịch thiên mệnh nhân" đã cầu mong cho cô sẽ đoạt được lấy thế giới, và mong ước đó đã làm rung chuyển cả thiên mệnh. Lí do mà Saitou Dousan và ta, những kẻ vốn đã chết nhưng lại sống sót đến lúc này, là để giúp cho tinh mệnh Oda Nobuna rực sáng một lần nữa… ta đang bị vướng vào cái kiểu số mạng gì thế này!!!!

Dousan và ta chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.

Nhưng, đó là vì Gia tộc Takeda.

Kể cả nếu ta có chết, ta cũng không chấp nhận phải nằm xuống bởi ngọn giáo của tên lính vô danh nào đó.

Ta sẽ xuyên cây thương này qua ngực Dousan, và để ông ta chém đầu ta.

Nếu như thế,

Gia tộc Oda và Gia tộc Takeda sẽ mãi trở thành kẻ thù truyền kiếp của nhau.

Nếu ta chết, chủ công có lẽ sẽ từ bỏ tham vọng chinh phục Kyo, vì kẻ thực sự có tham vọng chinh phạt thế giới là ta chứ không phải chủ công. Chủ công vốn chẳng hề có hứng thú gì với thế giới. Một cô bé thẳng thắn và chính trực, cô ấy thậm chí còn coi kẻ đã luôn chiến đấu với mình ngày này qua năm khác, Uesugi Kenshin, là bạn tốt, một đối thủ sánh vai. Cô bé chẳng bao giờ căm ghét ai cả, nhưng, nếu như ta, một kẻ đã luôn kề cận chủ công, bị giết bởi Dousan thì có lẽ…

Chủ công chắc chắn sẽ căm hận Gia tộc Oda từ tận cùng trong trái tim mình.

Và với suy nghĩ đó, Oda Nobuna vốn luôn xem Saitou Dousan như cha mình, chắc chắn…

Nếu Dousan bị giết bởi quân sư Gia tộc Takeda,

"Nếu là Oda Nobuna, kẻ luôn có xúc cảm yêu và hận mãnh liệt, cô ta thậm chí còn suýt đốt trụi núi Hiei vì cơn giận do cận thần bị giết; nếu đó vẫn là Oda Nobuna đó, người luôn mong ước cho sự bình yên của cha mình, sẵn sàng từ bỏ việc truy kích quân đồng minh Asai Asakura chỉ để đến ứng cứu Dousan, chắc chắn cô ta sẽ bị nhấn chìm trong thù hận bởi vì đã đánh mất ông, sẵn sàng từ bỏ tất cả để tận diệt Gia tộc Takeda bằng mọi giá."

Nếu ta có thể cấy sự hận thù này vào hai Gia tộc, thì tham vọng chinh phạt thế giới của Oda Nobuna sẽ vĩnh viễn bị ngưng dừng, và cái chết của ta sẽ mãi in sâu trong tâm trí của chủ công.

Nhờ đó, ta sẽ hoàn thiện người chiến binh, "Takeda Shingen", kẻ sẽ mang tham vọng chinh phạt thế giới chính vì bản thân ngài.

Kể cả nếu như Oda Nobuna được lựa chọn bởi "Nghịch thiên mệnh nhân", sẽ chẳng có cách nào mà Takeda Shingen, đã quyết định con đường của mình và mang trên trái tim thù hận, có thể thua được.

Và đây chính là kế sách cuối cùng mà chỉ có ta, quân sư này mới làm được thôi.

"Dù sao thì, cái chiến lược này không thể được gọi là 'Chiến lược chim gõ kiến' được nữa. Ta nên gọi nó là gì đây? Hohoho."

Kế này sẽ để lại trong trái tim chủ công một vết sẹo không thể chữa lành, một quân sư như ta có nên thực sự nghĩ ra thứ này không?

Kể cả nếu như ta buộc phải thực hiện nó với trọng trách của một quân sư, nhưng với vai trò của người cha, ta thực sự có nên làm điều đó với cô con gái bé bỏng của ta không?

Kansuke có nén sự ngờ hoặc và lao thẳng đến trại của Dousan. Những Ninja Sanada xung quanh đang liều mạng theo mỗi vó ngựa của Kansuke, hộ vệ ông đến được nơi cuối cùng của kế hoạch.

Lúc này Kansuke đã hoá quỷ thần, ông ta lao lên mà không hề chùn bước.

"Ta đã thấy một Takeda có danh tiếng nơi đây! Xin kính chào! Tên ta là Giovanna, Hiệp sĩ thánh John!"

Kỵ sĩ namban trong bộ giáp hoàng kim vung cây thương namban khổng lồ quanh eo, và bắt đầu tiếp cận Kansuke, hòng ngăn lại đường tiến của ông.

"Oda Nobuna thật sự có thể thu hút một chiến binh namban mạnh mẽ đến nhường này đầu quân cho cô ta ư? Thật quá đáng sợ nhỉ. Đúng như dự kiến, nếu phải so với tên ngốc chính nghĩa Uesugi Kenshin kia, cô ta mới thật là kẻ thù lớn nhất với chủ công."

"Không, ta vẫn chưa thể chết ở đây được! Định mệnh vẫn sẽ bảo vệ ta đến khi ta tiễn vong Dousan xuống diêm phủ!"

Con chiến mã của Kansuke dựng thẳng hai chân sau rồi nhảy vọt qua đầu hiệp sĩ namban.

Vì gương mặt Giovanna đang đội lên mũ giáp, nên ông ta không thể thấy được biểu cảm của cô lúc này.

Nhưng hẳn cô phải bất ngờ lắm.

Kansuke tiếp đất thành công, tiếp tục lao tới.

Chính trại của Dousan đã ngay trước mắt.

"Ohhh! Ta có thẻ cảm thấy cơ thể ta đang tràn trề sinh lực! Ta đoán ta chẳng cần gì hơn ngoài cái chân lành này của ta hoạt động tốt đến nhường này đâu."

Với sinh mạng này, ta sẽ thắp lên ngọn đuốc cuối cùng, để soi sáng con đường chinh phạt thế giới của chủ công!

"Ohhhhh!" Kansuke rống lên và xộc thẳng vào trại của Dousan.

Đang bảo vệ lão ta là một cô bé, cầm trên tay cây súng hoả mai.

"Oh, ohh, nom cứ như Shirou Katsuyori vậy, cô bé thật dũng cảm và dễ thương…Ha, ha…ha… Chính là tình yêu thuần khiết đang chực trào ra trong trái tim ta sao!"

Đây chính là điểm yếu chí mạng của Kansuke!

Chỉ trong một thoáng, sự chú ý của ông đã bị phân tâm bởi cô bé dễ thương kia.

Nhưng cây súng hoả mai trong tay cô vẫn chưa lên tiếng.

Bởi vì, bất ngờ thay, Dousan đã ngăn cô lại.

"Ngoại hình đó, hẳn ngươi là quân sư của Takeda, Yamamoto Kansuke nhỉ. Ta có thể giúo được gì cho ngươi đây?" Giọng Dousan nghe không còn chút sức nào.

Cơ thể ông đã quá già rồi. Với Dousan và Kansuke, họ cứ như ngọn đèn đang lủng lẳng trước gió vậy.

Ta có thể giết lão ta, Kansuke đến giờ vẫn tin thế.

"Kế sách của ta đã hoàn thành…! Dousan, cùng ta xuống hoàng tuyền nào!"

Nhưng, ngay lúc Kansuke nhấc bước lao tới,

Tầm nhìn của ông bỗng tối mịt.

"Cái, đầu của ta… cái gì thế này!?"

Nếu dùng ngôn ngữ y học hiện đại để giải thích, thì đó được gọi là triệu chứng, "Đột quỵ do xuất huyết."

Kansuke ngã khỏi yên ngựa.

Ta lo rằng ta không còn nhiều thời gian để sống nữa.

Ta còn không thể nhấc được dù chỉ một ngón tay.

Bóng tối như đang nhấn chìm Kansuke.

"V…V…Vì sao… Hắn ta… đã ngay trước kia rồi… Chỉ cần thêm… Một chút nữa…Giao mạng ngươi… ra đây!"

Khục, khục, Dousan ho sặc sụa.

Một miếng máu nôn ra đất.

"Trước khi trở thành một thương nhân buôn dầu, ta đã từng là một nhà sư ở chùa trong một khoảng thời gian dài. Có lẽ ta đã quá yếu để có thể cầm giáo, nhưng vẫn còn sức để tụng kinh tiễn ngươi một bước đấy." Dousan ngã gục xuống sàn sau khi thều thào được mấy chữ.

Cô bé bên cạnh lo lắng gọi ông.

Hiểu rồi, Viper cũng mắc bệnh hiểm nghèo sao.

Nếu cứ như thế này,

Nếu cứ như thế này, chủ công và Oda Nobuna sẽ không thể nào căm thù nhau mất…!

Kansuke cố hết sức còn lại mà bò đến chỗ Dousan, nhưng cơ thể ông không thể nhúc nhích một tí nào. Trong đôi mắt đã đen đục kia, ông chỉ còn thế tinh mệnh của Oda Nobuna đang bừng sáng, rực rỡ hơn hẳn những tinh mệnh chung quanh.

Ít nhất, ít nhât thì hãy để ta chết dưới tay Dousan…!

"Yamamoto Kansuke, ngươi đã đến đây và đặt cược mạng sống của mình, nhưng cuối cùng lại thất bại rồi nhỉ. Nhưng, với tư cách là một quân sư, con đường mà ngươi chọn bây giờ cũng giống hệt như những gì ta đã từng làm khi vẫn còn xốc nổi và nổi loạn; con đường của quỷ dữ."

"Hmph, ta lại bị nhìn thấu lần nữa rồi, huh?"

Lưỡi ông đã hoàn toàn mất đi cảm giác.

"Đối với cả hai chúng ta, vầy là quá đủ rồi. Quân sư cũng chỉ là con người thôi, không phải quỷ thần gì đâu. Biến cái chết của chúng ta thành lời nguyền mà áp đặt lên thế hệ sau thật không đúng đắn chút nào cả. Ít nhất vào thời khắc cuối cùng này, hãy buông bỏ thôi, để mà tiến bước đến thiên đường thật thanh thản."

Sau một cơn ho dữ dội, Dousan the giọng, "Ninja nhà Sanada, nhân lúc Kansuke còn sống mà đưa ông ta về lại bên Shingen đi."

Kansuke muốn thét lên với những ninja đo, "Lũ ngu ngốc, các ngươi đang làm gì vậy hả? Lấy thủ cấp Dousan ngay, rồi lấy cây giáo của hắn chém đầu ta!"

Nhưng, một mệnh lệnh như thế, sao ông có thể ra lời.

Bởi vì, có một nguồn năng lượng ấm áp đang đi truyền từ trán, ngấm sâu vào ý thức của ông, len lỏi đến những góc khuất nhất, khẽ sưởi ấm trái tim ông.

Nỗi sợ, tâm địa độc ác của ông, tất cả đều bỗng đang biến mất như chưa từng tồn tại vậy.

Kansuke nhắm mắt.

Trong tâm trí, ông nhớ lại ngày đầu tiên ông được gặp Katsuchiyo.

Lúc đó, vì ngoại hình gớm ghiếc, không lãnh chúa nào muốn thu nhận ta, khiến ta phải sống nay đây mai đó.

Từ bỏ công việc của một quân sư, ít nhất thì ta muốn trở thành binh lính để được vung giáo, nhưng cũng vô vọng vì cái chân của ta.

Kể cả cho ta có hàng vạn sách lược và mang tư duy hơn người, ta vẫn bị lánh xa.

Khi đang lưu lạc tại Kai, lần đầu tiên ta đã được gặp Katsuchiyo-sama tại suối nước nóng.

Tin ta, ta không hề có ý định lẻn vào đó để nhìn trộm mấy cô bé đâu.

Hối hận duy nhất của ta lúc đó là, chủ công đã là một thiếu nữ trưởng thành rồi. Nếu như ta được gặp ngài sớm hơn thì… Không không, quên lời ta vừa nói đi nhé.

Chủ công thật xinh đẹp, dũng mãnh và là một công chúa đầy tham vọng.

Đối với ta, chủ công trông như người dị giới, một thiên thần đến từ thiên đàng.

Và người đó lại đang khóc một mình.

"Ta không biết tại sao cha ngài, Nobutora-dono, lại ruồng bỏ ngài. Đứa trẻ yêu quý của Nobutora-dono lại không phải là ngài, mà là người em gái tài năng hơn…"

Mọi chuyện lẽ ra không nên như thế.

Không có lí nghĩa gì cả.

Một kẻ như ta thì không có quyền để cảm thán, nhưng với chủ công hoàn hảo thế kia…

Ta, một kẻ luôn bực dọc với bất kể ai ngoại trừ những bé gái dễ thương, trước khi nhận thức được, đã tiến tới chủ công mà quỳ trước ngài. Đầu ta có lẽ đã rơi rồi, nếu như ngài hét lên, "Ngươi đang nhìn trộm ta à, tên biến thái!" và cho ta một trận no đòn.

Với đôi mắt đẫm lệ, ta tự giới thiệu bản thân, "Ta là chiến lược gia tài giỏi nhất thế giới, Yamamoto Kansuke."

"Sự tồn tại của ngài thực sự đã quá tuyệt thế rồi, tuy nhiên ta mong muốn được giúp đỡ chủ công trở thành kẻ có thể chinh phạt được thế giới này."

Không biết điều gì thúc đẩy, nhưng ta đã bắt đầu huyên thuyên về những sách lược có trong đầu ta, quan điểm của ta về việc trị nước và tham vọng giúp đỡ chủ công chinh phạt thế giới.

Với đôi mắt đỏ hoe, nước bọt thì văng tung toé, nước mắt thì giàn giụa, nghĩ lại thì, nhìn ta lúc đó chắc kinh tởm lắm.

Nhưng lần đầu tiên, ta được gặp một chủ công không hề quan tâm đến ngoại hình gớm ghiếc, mà chỉ mưu cầu đến sách lược và trí tuệ của ta.

 "Kai là một tỉnh đồi núi; kể cả nếu có sản xuất lúa mì, chúng ta cũng không thể giao buôn nó được. Nên đầu tiên, chúng ta phải có được sự ủng hộ của các cận thần, và đánh đổ quyền thống trị của Nobutora-dono, gia tăng danh tiếng. Vì trị an của lãnh thổ, chúng ta phải ký được hiệp ước đồng minh với Gia tộc Suruga Imagawwa và Kantou của Gia tộc Houjou, rồi sau đó tiến công đến phía tây Shiano. Với chính trị đối nội, cần tăng cường hiệu quả bồi dưỡng nhân tài, làm lãnh thổ giàu có hơn, và cuối cùng có thể chinh phạt được toàn Suruga, để giành lấy bến cảng trên biển, xây dựng lực lượng rồi tiến tới Kyo…"

[Hãy cùng nhau chinh phục thế giới nhé, Kansuke.]

Sau khi nhìn thấy nụ cười thuần khiết của chủ công, ta đã quyết định dâng lên mạng sống cùng trí tuệ này cho ngài.

Ta trở thành quân sư vì nụ cười của ngài.

Chớ không phải để đẩy ngài đến vùng địa ngục vô tận kia…

Vào thời khắc cuối cùng, Kansuke cuối cùng cũng từ bỏ cái kế hoạch quỷ dữ kia, trở về với Yamamoto Kansuke luôn lo nghĩ cho chủ công cảu mình.

Nhưng,

Tốt rồi. Thực sự, đã quá tốt rồi.

Kansuke mỉm cười một lần cuối.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ninja nhà Sanada, dù rằng Kansuke-dono là kẻ địch của ta, nhưng ông ta xứng đáng nhận sự tôn trọng này. Gửi thi thể ông ta về với Shingen đi. Ta sẽ truyền lệnh không được tấn công đến nhóm Sanada các người."

Những ninja khẽ gật đầu, và sau khi đưa thi thể Kansuke lên lưng ngựa, họ liền nhanh chóng rời khỏi.

Vậy đó chính là lúc cô bé sử dụng khả năng của mình lên kẻ sắp chết.

Nhìn qua Takigawa Kazumasu đang mặc niệm tiễn đưa Kansuke, Dousan nói, "Nhờ cô hết đó. Ông ta vốn đã hoàn toàn sa chân vào con đường của quỷ dữ, nhưng đến cuối cùng, ông ta đã được cứu rỗi nhờ vào sự giúp đỡ của cô đấy."

Dousan không còn chút sức nào để ngồi dậy nữa. "Ta sợ là ta không thể dùng cái chân già này để đứng được nữa rồi." Ông cười đau khổ.

"Nếu có một người cứ khăng khăng muốn gặp lão, thì có ổn không?"

"Nếu đó là Nobuna-dono, nói với con bé là, 'Chúng ta không còn là cha con nữa', và từ chối con bé đi. Ta phải cho con bé nhận ra yếu điểm của mình là quá dễ cảm xúc thôi."

"Nobuna-chan vẫn chưa đến đây đâu."

"Vậy thì là ai được chứ…?"

"Kuku, lão sẽ sớm hiểu thôi" Kazumasu cười và ẩn lui.

Ngay lúc cô bé rời đi, một người khác liền bước vào; một chàng trai vận trên mình đồ thường phục.

"Cha…" Cậu ta gọi…

"Gì cơ, là Yoshitatsu đó sao? Sao, sao con lại đến cứu ta, kẻ thù của cha ruột con chứ!?"

Dousan không thể hiểu được lí lẽ hành động của Yoshitatsu.

Vì sao chứ…

Dousan muốn gượng người dậy, nhưng ông quên mất ông không còn sức để làm chuyện đó nữa rồi.

Saitou Yoshitatsu lặng lẽ bước đến bên Dousan. Nhìn vào khuôn mặt Yoshitatsu, Dousan không biết phải nói gì.

"Như cha đã thấy, con cũng mang một căn bệnh hiểm nghèo, mà số ngày còn lại chắc cũng không còn nhiều nữa. Con, một kẻ từng bị rếu là "Thân cao 2 thước", giờ lại gầy đi thế này đây. Thậm chí mặc áo giáp với con giờ cũng quá nặng nhọc, nên xin phép cha con chỉ đến trình diện cha trong bộ trang phục này thôi."

Chẳng cần bằng chứng nào nữa. Saitou Yoshitatsu vôn rất béo, giờ lại gầy khô xuong, không hề trông giống cậu ta ngày trước chút nào cả. Nhưng cũng vì vẻ ngoài đó, gương mặt Yoshitatsu giờ thật là…

"C…Con trông hệt như ta hồi còn trẻ."

Giống như chàng trai trẻ lịch lãm có tên là Matsunami Shoukurou, có lẽ vì tuổi còn quá trẻ nhưng lại mắc phải bệnh nan y, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu nhuốm lên một vẻ chua xót.

"Người hiểu rồi chứ, cha?"

"Yoshitatsu, con…"

"Vâng ạ, khi bước đến trước cửa diêm vương, con đã biết được thân phận thật sự của mình. Con thực là nhi tử của Viper xứ Mino, Saitou Dousan"

"Vô lí! Khi ta đặt bước đến Gia tộc Tsuchizaki, mẹ con đã mang thai con rồi. Yoshitatsu, con là người kế thừa của Gia tộc Tsuchizaki, Gia tộc mà đã bị ta trục xuất khỏi Mino-"

Yoshitatsu ngừng Dousan lại.

"Tất cả đều chỉ là sự tự hiểu nhầm của cha. Lương tâm cha đã bị giày vò bởi vì cha, vốn là một thương nhân buôn dầu lại nổi loạn, để rồi sau trở thành lãnh chúa của một tỉnh. Vì cớ sự đó, cha đã nhầm lẫn con, thành kẻ thừa kế của Gia tộc Tsuchizako."

"Không, không thể như thế được, cả Mino đều biết điều đó mà."

"Con cũng đã từng tin vào những lời đồn đại đó, nhưng sự thật vốn chỉ là có một số kẻ ghen tỵ với tài năng của cha, và đã tung ra những tin đồn vô căn cứ đó thôi."

Nếu thật như vậy, thì con với ta…

Ta…

Sao ta có thể ngu ngốc đến nhường vậy…

Ta đã sợ hãi chính con ruột ta, để rồi đối xử với nó như con của kẻ khác.

Cũng bởi vì thế, mà chính tay ta còn từng chĩa mũi kiếm lên Yoshitatsu.

Làm sao ta có thể cầu mong sự tha thứ của nó đây?

Dousan không thể mở lời.

"Ổn mà, cha. Là số mạng buộc con phải tử mệnh sớm, nhưng thật may mắn khi con đã nhận ra sự thật này trước khi diêm vương gõ cửa. Một đứa con bất hiếu còn suýt giết chính cha ruột mình, nhưng đến cuối cùng, con không hề hối hận vì đã đến bên cha."

Dù muốn cảm ơn đến Sagara Yoshiharu và Oda Nobuna, nhưng có lẽ lúc này ta không nên đề cập đến họ. Sau tất cả, với điều này, hi vọng cha đã có thể trút bỏ gánh nặng cuối cùng trong trái tim cha.

Vĩnh biệt người…

Đó đã là lần đoàn tụ cuối cùng của Saitou Dousan và Saitou Yoshitatsu.

Yoshikage là một tên luôn có được những gì mà hắn muốn, và Nobuna, lại chính là thứ đó. Yoshikage tự so sánh mình với Hikaru Genji, và do bị ám ảnh bởi huyền thoại Genji, hắn lấy Nobuna làm người phụ nữ lý tưởng của đời mình. Lí do duy nhất mà Yoshikage chiến đấu với Gia tộc Oda là chỉ để sở hữu được Nobuna và biến cô ấy thành của mình.