“Nagayasha! Ngươi nghĩ ngươi có thể trở thành chủ nhân của Gia tộc Asakura với cái tay yếu đuối như vậy đó sao!? Mau đưa giáo cho ta ngay!”
Đứa trẻ tên Nagayasa đó đang bị mắng rủa bởi một lão võ sĩ già, trong khi vẫn bị ăn đập bởi thanh kiếm gỗ của lão. Nagayasa đã được đích thân vị tướng lĩnh nổi danh, võ sĩ có kỹ năng vượt bậc nhất của Gia tộc Asakura, Asakura Norikage, rèn dũa. Chẳng ai dám xen vào cuộc huấn luyện của lão già đó, vẫn đang là trụ cột Gia tộc Asakura, cả, kể dù cho đó có là cha ruột của Nagayasha đi chăng nữa.
Mẫu thân của Nagayasha thì đã qua đời, ngay khi lúc vừa hạ sinh Nagayasha, do bị biến chứng lúc chuyển dạ.
Vì thế nên, Nagayasha, người được định sẵn là gia chủ đời tiếp theo của gia tộc Asakura, chẳng có chút ký ức gì về mẹ của mình cả.
Nagayasha dành cả tuổi thơ cùng với lão võ sĩ già nhưng cay nghiệt, Asakura Norikage, ngày nào cũng huấn luyện cậu ta cho đến khi chết đi sống lại.
Nhưng dù cho cậu có cố gắng thế nào, thì cái bản tính ghét máu và chiến trận của Nagayasha, đã luôn khiến cho phụ thân cậu ta phải bận lòng.
Ngươi thực sự chẳng lo nghĩ gì về việc ngày nào đó sẽ lên ngôi tiếp bước gia chủ của gia tộc Asakura sao? Cha ngươi thì đã liệt giường vì bệnh tật rồi, có ai biết được ông ta sẽ còn sống được bao lâu chứ? Còn ta, người đang duy trì luật pháp của gia tộc Asakura, cũng đã già quá rồi. Chẳng ngạc nhiên nếu ngày nào đó ta đột nhiên xuống lỗ đâu. Vào lúc quan trọng đó, một tên nhãi ranh như ngươi, còn yếu hơn cả đám đàn bà, thì có đủ sức để duy trì sự phồn vinh của gia tộc Asakura không hả?” Norikage tạt nước lên đầu Nagayasha khi cậu ta vẫn còn đang bồ lồm cồm trên mặt đất.
Nagayasha luôn thích ở một mình trong lâu đài Ichijodiani, được ngắm nhìn những bức tranh vẽ về thời Heian xưa.
Do chịu ảnh hưởng từ phụ thân, một người có đam mê mãnh liệt về văn hoá thời Heian, Nagayasha thậm chí tài năng dến mức có thể tự viết lên một bài thơ hay khúc nhạc về thời đại đó.
Nhưng Asakura Norikage lại luôn lo lắng cho tương lai của Gia tộc Asakura. Ông lo về cái cách Nagayasha sẽ dẫn dắt gia tộc bước đi, sau khi ông đã rời bỏ cuộc sống này.
Mọi quyền hành về quân pháp đều được gia tộc Asakura giao cho vị tướng lĩnh giỏi nhất của họ, Asakura Norikage xử lý; còn đâu mọi gia chủ của những đời trước, lại đều đam mê thứ chính trị chính pháp, và văn hoá nghệ thuật ở thủ đô.
Thế nên là, chính trị và quân sự của gia tộc Asakura chẳng hề có liên can gì đến nhau cả.
Nhưng Norikage đã quá già rồi; lão chắc chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Gia chủ hiện tại, cha của Nagayasha, thể trạng lại đang rất yếu, và cũng chẳng biết ông khi nào sẽ từ giã cõi đời.
Bởi cho cái hoàn cảnh éo le đó, Norikage quyết định phải huấn luyện cho Nagayasha thật nghiêm khắc.
Nhưng Nagayasha trẻ tuổi, sao có thể hiểu được suy nghĩ của lão già Norikage kia.
“Dù cho ta có chống đối thế nào, Norikage vẫn luôn ép ta phải thuộc lòng binh pháp. Nhưng chí ít, hãy để cho ta được gặp mẫu thân chứ. Nếu không được nữa thì, xin cho ta được tìm kiếm gương mặt mẫu thân mình trong những tấm tranh vẽ về thời Heian kia.”
Trên tất cả, trong những tác phẩm tuyệt vời nhất của thời Heian, Chuyện chàng Genji luôn vẩn vơ trong tâm trí của Nagayasha.