“Thế này có thật ổn không vậy? Sagara-shi. Chúng ta chỉ có thể dùng đường núi để tiếp cận được thành Odawara thôi. Đó là một toà thành khổng lồ được bao bọc bởi biển, núi và sông trạch đó. Không có chuyện dễ lẻn vào như vậy đâu… Em đang nói quá nhiều chữ rồi!”
“Goemon, bình tõm lại nào!”
“Em hoàn toàn bình tĩnh mà, Sagara-shi, Sagara-shi mới là người phải bình tĩnh lại ấy!”
“Tất cả đều do Nobuna cứ nằng nặc đòi đến thành Odawara, có đúng không?”
“Nếu mà Sagara-shi, người đã chọc điên máu 2 ngài ấy, nếu mà không mang được kết quả tốt nào về, em sợ cái mạng anh khó giữ lắm đó.”
Cái từ “~dechayo” của Goemon dễ thương thực sự… Ước gì mình có điện thoại để thu âm lại nhỉ… Yoshiharu bày ra vẻ tiếc nuối.
(Trans: Goemon lúc nào cũng kết câu với từ ~dechayo, như Kagura bên Gintama cũng hay nói ~de aru cuối câu ấy.)
Cảm giác này chỉ mới có gần đây thôi, nhưng có vẻ như Yoshiharu đã bị ảnh hưởng bởi cái phường lolicon Kawanamishuu rồi.
“Nhưng thật là vô lý~ Chẳng phải thành Odawara là một pháo đài còn to hơn cả đền Honbyo ở Osaka à? Chu vi bự thế này mà tất cả đều là bộ phận của cái thành đó á? Thật không vậy?”“Theo như sách chép, độ dài từ tường đông đến tây là khoảng 50 con phố, từ bắc đến nam là 70 phố. Tổng độ dài là khoảng 5 dặm ạ.”
“5 dặm… vậy tức là tận 20km luôn á!? Khủng khiếp vậy!!!! Em không nhớ nhầm ấy chứ Goemon? Như em nói thì là mỗi phía thành dài tầm 10km đó.”
“Những bức tường đá bao quanh thành được chính tay gia tộc Houjou thiết kế, ôm trọn lấy toàn bộ chu vi thành phố bên trong. Dù cho là Chiến Thần Uebugi Kenshin lẫn Tapeda Higen đi chăng nữa thì cũng chẳng sao chinh phạt nó được, anh có hỉu hem hả?”
Trong khi vẫn đang cố né tránh sự truy lùng của biệt đội “Mau đi chết đi đồ con khỉ chết dẫm” được thành lập bởi Nobuna và Mitsuhide, Sagara Yoshiharu và Goemon lần men theo lối mòn trên núi Hakone. Cuối cùng thì họ cũng đã tìm thấy thành Odawara bự chác toạ ngay giữa rừng, đang bị vây kín bởi quân Oshu dày đặc.
Tổng chỉ huy Bontenmaru, Date Masamune đã tập trung toàn bộ các lãnh đầu của gia tộc Date, ngay mới lúc cô trở về gia tộc. Rồi ngay lập tức, bất chấp mọi ý kiến phản đối, cô ra quyết định lệnh thành lập “Chinh phạt quân Kantou”.
Nhưng, dù có nhìn thế nào đi nữa, trong mắt của Yoshiharu, đó cũng chỉ là một đội quân được thành lập vào phút chót. Ngoài lực lượng chính quân của Masamune, binh lính chẳng có tí chiến ý nào cả. Và một nguyên do nữa, tất thảy quân Oshu cũng vừa mới bị kìm áp bởi thứ vũ khí bí ẩn, “Jakigan” của cuồng loạn nhân Masamune.
“Dù chưa bao giờ có cơ hội được diện kiến ông ấy, nhưng nếu đó thực là Uesugi Kenshin, kẻ được mệnh danh là Chiến thần ở thế kỷ 21, người đã kéo quân tiến đánh từ Echigo tới Echizen, sau là Bắc Omi, cứ như thế thì Nobuna sẽ gặp nguy hiểm mất. Trong trường hợp nếu phải đối mặt với liên quân Asai Asakura với Uesugi Kenshin, chắc chắn Nobuna sẽ bại trận thôi. Tuy nhiên với Uesugi Kenshin, người chẳng hề ham muốn của cải hay lãnh địa, hẳn sẽ lui quân ngay về Echigo nếu Nobuna chấp nhận cúi đầu quy hàng. Nhưng với tên khốn Asakura ở đó thì lại khác!”
“Mà em nghĩ với Hime không thích bị thua trận đó, thì ngài ấy sẽ chẳng bao giờ chịu đầu hàng và quỳ xuống, cầu mong sự thương hại từ kẻ địch đâu.”
“Phải rồi. Trong cái game anh chơi, khi Oda Nobunaga phải đối mặt với đoàn quân hùng mạnh đến áp đảo của Takeda Shingen hay Uesugi Kenshin, ông ta sẽ chọn lùi lại, tránh giao chiến trực diện bằng mọi cách. Nhưng, Nobuna lại không phải là người như vậy, tính khí cô ấy thậm chí còn giống Nobunaga hơn cả Nobunaga nữa!”
Lúc này, toạ lạc ngay trước mắt hai người họ là pháo đài hùng mạnh nhất Nhật Bản, thành Odawara.
Thực sự điều gì đã khiến cho gia tộc Honjou phải dựng lên cái thành phố…không, pháo đài lớn đến cỡ này chứ?
Là do mọi đời gia chủ của gia tộc Honjou đều đam mê phòng thủ à? Hay để đối chọi lại với những bậc thầy tấn công như Uesugi Kenshin cùng Takeda Shingen, những gia chủ đó không còn cách nào khác ngoài việc gia cố phòng thủ hơn?
Thế nên điều đó đã dẫn đến cái tình thế cực kỳ tệ hại lúc này: Thành Odawara đang bị vây lấy bởi quân Oshu.
“May mắn thay, quân Oshu không kéo tận lên chỗ núi này. Mà dù cho có muốn, cũng sẽ rất khó khăn nếu họ muốn tiếp cận thêm đó.
“Không chịu lui quân á!? Con nhóc Bontenmaru đó, đã quá mùa gieo giống rồi đấy. Nếu con nhóc đó cứ tiếp tục đem hết nhân lực đến Kantou, đến mùa thu dân họ sẽ chỉ còn đống bùn đất để bỏ vào miệng thôi!”
“Em nghĩ ngài ấy chẳng nghĩ xa đến vậy đâu.”
“…Anh cũng đang lo vậy. Kể cả thực đúng con bé có là bạo chúa vùng Oshu, thì đứa nhóc đó cũng vốn chỉ là đứa trẻ mới mọc tóc mà thôi.”
“Nói nghe tởm tởm sao á, Sagara-shi! Dù đúng là tóc của Nene-sama cũng chưa mọc dài hết nữa…”
“Không, ý anh không phải thế! Anh không phải là lolicon mà!”
(Trans: khi Yoshiharu phát âm từ “đứa nhóc”, thì lại nghe giống tên “Nene”)
“Chứ còn gì nữa? Xung quanh Sagara-shi toàn những cô bé thôi. Nào là Takenaka-shi đang phụng sự anh này, Nene-sama này, em, rồi cả Maeda-sama nữa.”
“Anh chỉ đang được chỉ bảo bởi một Onee-sama dịu dàng với một con ngốc suốt ngày bạo lực thôi mà! Đây chỉ là trùng hợp thôi! Phải rồi, chỉ là trùng hợp thôi !!!… Hẳn là do gã trước đây mới là lolicon thực thụ ấy, ngoài Goemon ra, anh đâu có nghe lời ai nữa đâu!”
“Shhhhhhh! Im lặng nào, đám ninja nhà Hojou mà phát hiện ra anh với em thì toi đấy!”
“Mấy gã ninja huyền thoại đó được gọi là ‘Fuma’ đúng không nhỉ? Anh không nghĩ là đám đó có ở đây đâu. Đến tận giờ, chúng ta còn chưa chạm mặt gã nào cơ mà, chắc là vẫn đang trốn trong thành Odawara đó thôi?
“…H…Họ đang ở đây!!!”
“EH!? Fuma ấy hả?”
“Không phải, bước chân này nặng chịch. Không phải là ninja…nhưng, chắc chắn là kẻ địch!”
“Chúng ta bị trinh thám phát hiện sao?”
“Em sẽ tìm lối thoát ngay! Anh hãy cố gắng tránh đòn địch và mau theo em!”
“G…gượm đã, Goemon! Đừng bỏ anh lại chứ! Anh chắc chắn sẽ bị giết nếu mà Nobuna với Juubei tìm thấy anh á, vô lý quá đi mà~!”
“Ngoài cách này thì không còn cách nào khác nữa đâu!”
Goemon liền biến mất sau tiếng “Pa” cùng đám lá tung toé giữa không khí.
Đột ngột biến mất kiểu vậy thì bảo anh tìm em kiểu gì hả!? Yoshiharu chẳng có thời gian để vặn ngược Goemon, khi mà vô số vũ khí đang nhắm thẳng đến cậu ta mà lao đến từ tứ phía.
“Tên kia! Đừng mơ mà rời khỏi đây toàn thây!”
4 kẻ đang lăm lăm vũ khí trên tay.
Hét lên mỗi khi tung ra đòn đánh, họ chắc chắn không phải ninja rồi.
Và, tất cả bọn họ đều là những thiếu nữ mơn mởn nữa chứ. Với cái hoàn cảnh này, mặc cho tình thế có hiểm nghèo đến đâu, Yoshiharu chẳng sao mà chạy trốn được.
Dù thế…
“Uwahhhhhhhhhhhh! Nhìn những đòn tấn công đồng loạt cùng lúc đây!”
“Chết đi! Chết đi! Ăn cú này đi này, “Tứ thiên vương đồng chiến bí kĩ!”!”
Bắt đầu là một vài phi dao bay đến trước.
Rồi một cái quạt lớn màu đỏ gắn đầy lưỡi dao phi vòng đến từ phía sau.
Một cái búa vàng ập thẳng đến từ bên phải.
Và cuối cùng… từ phía bên trái là một cái phi tiêu đá đang lao đến.
Cái cuối đó nhìn thô sơ thật. Nhưng với Yoshiharu bỗng bị bất ngờ tập kích bởi bốn sát thủ thì vẫn rất thực nguy hiểm.
“Nếu tiêu đời ở đây, cái biệt danh ‘Vua né bóng Yoshiharu’ của ta sẽ bị ô uế mất!”
Bằng cách vặn người lại như một con mực đang nhảy, chân tay Yoshiharu xoắn lại, đúng như người tập Yoga đang biểu diễn các động tác ảo diệu, vừa lúc cố né toàn bộ các đòn tấn công kia cùng một lúc.
Nhưng vì vũ khí bay đến từ tứ phía, nên Yoshiharu chẳng có cách nào để né được toàn bộ.
Đúng thật là mình chẳng thể chạy trốn như thế này được mà!
Và, trong lúc các sát thủ vẫn đang tấn công, họ càng lúc càng áp sát Yoshiharu.
“Chết tiệt! Cứ thế này thì mình phải làm gì đây cơ chứ?”
Kết thúc rồi sao? Yoshiharu đã phó mặc mạng sống cho tử thần.
Nhưng....
Đột nhiên Yoshiharu vừa mới trong cái tư thế dị dạng đó, bỗng biến mất.
Bốn mũi tấn công nhắm vào Yoshiharu dù đã mất mục tiêu, vẫn tiếp tục lao thẳng theo hướng đã định.
Và vì quỹ đạo bay của những vũ khí đó quá chính xác, một tai nạn thảm khốc đã xảy ra.
“Phi dao của cô!?”
“Găm đầy quạt của tui rồi!”
“…Ah… Cái búa vàng của tui lại bị vỡ nát bởi do một cục đá ư… Ai là người ném nó đó hả…”
“Ahh! Đấy chẳng phải là cơ hội cho vũ khí mới nhất của mị, phi tiêu đá do chính mị, Naitou Masatoyo phát minh ra, chứng minh được độ đột phá trước thời đại của nó sao~”
4 thiếu nữ được vũ trang đầy đủ chạy tới nơi mà Yoshiharu mới uốn éo như tập Yoga.
“Tên mực đó hoàn toàn biến mất rồi chời! Hắn trốn thoát mất rùi! Kiểu gì hắn cũng sẽ mang viện binh quay lại báo thù đó, ch…chúng ta cũng nên chạy ngay đi!”
Nhặt mấy con phi dao lên, là một công chúa chiến binh luôn rạng rỡ như hoa hướng dương thuộc hội Tứ Thiên Vương/ thần tượng của Takeda, không ai khác ngoài Kosaka Masazumi.
Cận thần của Shingen, người có đầy kinh nghiệm trong việc đánh trận phòng ngự, và lúc nào cũng luôn miệng, “Mau mau chạy thôi! Chuồn thôi bạn eei =))))”
Cũng vì thế nên cô mới có biệt danh “Danjo Trốn chạy.”
“Sao chúng ta có thể chạy được cơ chứ! Tui bảo hãy tiếp tục truy lùng hắn ta rồi gặt đầu cái gã đê tiện đó đi!”
Cô công chúa chiến binh loli đang ôm lấy cái quạt đỏ to bự, được biết đến là kẻ mạnh nhất trong hội tứ thiên vương, Yamagata Masakage.
Một chiến binh quả cảm, nhưng cái thân hình loli đó lại chẳng hợp với lòng tự tôn cao quý của cô một chút nào cả.
Giữ danh hiệu là vũ khí mỹ miều nhất, “Tấm lưng của Takeda”, cô là một công chúa luôn quan tâm đến cơ thể xinh đẹp của mình.
“…Chắc là…Một tên sát thủ được cử đến ám sát Shingen-sama…”
Sở hữu thân hình cao ráo, cô công chúa chiến binh đang ôm lấy cây búa vàng là Baba Nobuharu.
Chưa từng thua trong bất kỳ một trận chiến tay đôi nào, cô được kính sợ là “Baba Bất Diệt” bởi chính những kẻ thù của cô.
“Mị biết sẽ có lúc là cái phi tiêu đá của mị được phô diễn sức mạnh khủng bố của nó mà~!”
Cô gái nom tiều tuỵ mới ném cái phi tiêu đá hồi nãy, là công chúa chiến binh cuối cùng của hội tứ thiên vương, tên cổ hình như là…Naitou Masatoyo thì phải.
Chẳng biết là cổ có mặt ở trong hội này chỉ để đủ quân số hay không nữa, nhưng mà xét trên sức mạnh thì cô quá yếu, và nhân cách thì cũng là dạng thường gặp ở khắp nơi,
Hay là Shingen lại nghĩ cô thực sự đầy những điểm quyến rũ, một mỹ nữ bị bám theo bởi hàng tá các bi kịch.
Bốn người họ đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại chẳng tìm thấy chút dấu vết nào của Yoshiharu.
Từ khắp mọi hướng, ở phía trước, sau, trái, phải, tứ thiên vương vừa mới đứng đó mà, lẽ ra cậu ta làm gì có khả năng biến mất khỏi tầm mắt bốn người ảo diệu như vậy được chứ.
Kể cả dù có ngó lên trên, cũng chỉ toàn những tán cây rậm rạp.
Nếu gã đó là một ninja, cũng có khả năng hắn đã gồng hết sức để nhảy vọt lên và trốn thoát. Thực vậy thì cơ hội để bắt được gã trong khu rừng này, cứ như mò kim đáy bể vậy.
“Không thể để tên đó trốn thoát được. Shingen-sama sau khi đã kiệt sức bởi những trận chiến phòng thủ dài hơi, cuối cùng ngài ấy cũng có được chút thời gian nghỉ ngơi để lén đến Hakone được tắm onsen, sẽ cực kì tệ nếu quân Oshu phát hiện ra chuyện đó ấy. Trước đây, cũng từng có một tên lính nhà Oda tình cờ bắt gặp Shingen-sama khi ngài ấy đang tắm onsen rồi, có phải không?”
“Chính vì thế nên, lần này tứ thiên vương chúng ta mới nhận mệnh canh gác quanh bồn onsen đó…”
“Cách di chuyển của gã đó nhìn giống mực hơn là ninja. Dù sao thì, chúng ta cũng phải mau chạy trốn thôi!”
“…Làm sao mà chúng ta chạy trốn được…Nếu không đuổi theo hắn…Shingen-sama sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Tui, Naitou Masatoyo sẽ truy lùng hắn dù cho tui có phải đào sâu 3 thước đất đi chăng nữa! Và rồi Shingen-sama sẽ khen tui! Ahhh, Shingen-sama, xin ngài hãy dõi theo màn biểu diễn đẹp tuyệt trần này của em ạ! Ok! Tui hiểu rồi! Chính là cái hố đó!”
“Cái hố sao?”
Naitou Masamoto ghi được điểm xuất sắc.
Một cái hố nhỏ bị che phủ bởi lá cây đã không thể thoát khỏi cái mũi nhạy bén của Naitou Masamoto, khi mà cô đang bò trườn trên mặt đất!
Yoshiharu đã chui tọt vào đường hầm mà Goemon đào, khó khăn thành công trốn thoát một cách ngoạn mục.
Nhưng dù thế vẫn bất khả thi với Goemon khi đột nhiên phải đào một đường hầm sâu đến 10 mét.
Chắc chắn đó phải là một cái hố đã được đào sẵn.
Đây chính là kỹ nghệ ninja mà Goemon thuần thục nhất, nghệ thuật đào hầm của ninja.
“Ahh~ Chẳng có ai ở trong đó cả! Mà bên trong nhìn chật chội lắm, chỉ vừa được mỗi lượt một người thôi. Nếu chúng ta cứ thế tiến vào, sẽ trở thành cuộc chiến một chọi một mất. Không được đâu, chúng ta phải mau chạy thôi!”
“…Có gió thổi ra từ miệng hố… Chắc chắn có lối ra đâu đó quanh ngọn núi này.”
“Em thành công rồi, Shingen-sama! Đây chính là chiến công hiển hách của Naitou Masatoyo!”
“Đây là cách để vừa tìm thấy lối ra và xông khói chết gã đó nè! Tên khốn kia, nếu ngươi dám xưng là samurai, thì mau ló cái đầu ra đây ngay!”
Yamagata Masakage ném cái gì đó vào trong đường hầm.
Đó là một quả bom khói!
Bùm! Luồng khói trắng dày đặc ào ra từ cửa hầm.
Dù khói này thì không có độc, nhưng kẻ đang trốn trong hầm hẳn sẽ bị ngạt thở. Và kệ cho hắn có chui ra từ lối này hay đầu còn lại, bọn họ có thể ngay lập tức…
“…Hiểu rồi…Khói…Sẽ tràn ra…ở lối ra.”
Dù có nói rất chậm, nhưng cảm quan nhận thức Baba Nobuharu thực sự rất nhạy bén.
“Uwahhhh. Thật mạnh mẽ! Chiến công của tui, Naitou Masatoyo, sẽ chẳng là gì nếu so với điều tuyệt vời này mất.”
“Được rồi, chúng ta hãy mau chạy đi thôi!”
“Chúng ta không được chạy, phải mau chóng chặn đường thoát của kẻ địch chứ!”
“Kể cả với Shingen-sama là mãnh tướng mạnh nhất trên chiến trường cũng sẽ bị đánh bại trong bồn onsen, vì ngài ấy không thể đánh nhau trong tình trạng ấy được! Ngài ấy cũng đã từng bị nhìn thấy bởi một chiến binh nhà Oda trước kia rồi. Giờ nghĩ lại thì, nếu gã đó không phải là tên ngốc, Shingen-sama chắc chắn đã gặp nguy hiểm rùi chứ. Chúng ta phải mau chóng cùng Shingen-sama đào thoát thôi!”
“…Nếu không giết được kẻ địch, chuyện Shingen-sama đang tắm ở bồn onsen tại Hakone chắc chắn sẽ bị quân Oshu phát giác, lúc đó thực sự sẽ rất tệ!”
“Để bảo vệ được Shingen-sama, kể cả nếu có phải hi sinh danh tiếng là tứ thiên vương của Takeda, chúng ta phải tìm ra cho bằng được và trừ khử gã đó ngay!”
“Shingen-sama~! Em, Naitou Masatoyo chắc chắn sẽ lập chiến công hiển hách, lấy đầu tên ninja địch dâng về cho ngài! Xin hãy cứ tiếp tục nghỉ ngơi, Shingen-sama~~~~~~~~!”
3 trong tứ thiên vương quyết định sẽ trừ khử Yoshiharu bằng mọi giá, ngay lập tức đi lùng lối thoát còn lại của đường hầm.
Người còn lại đang canh gác lối vào lại chính là Naitou Masatoyo, cô nàng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Uwahhhhhh. Sao tui, Naitou Masatoyo lại là người phải canh cửa cơ chứ? Chuyện này sao lại có thể xảy ra được vậy?”
Đây có thể nói là vận mệnh của những thiếu nữ.
Đến cuối cùng, liệu cho Sagara Yoshiharu có thể thành công trốn thoát khỏi tứ thiên vương đang dí theo sát đít anh?
Và nhờ vào quả bom khói mà Yamagata Masakage đã ném, lối ra đã bị phát hiện.
Đây chắc chắn là do lời nguyền, “Rắc rối với phụ nữ” đây.
Các công chúa chiến binh đang truy giết Yoshiharu đã tản ra tứ phía.
Binh đoàn Yoshiharu mà cậu ta luôn dựa dẫm vào thì đang đóng quân tại Bắc Omi.
Đồng minh duy nhất lúc này chỉ có Goemon.
Liệu số phận của Sagara Yoshiharu sẽ đi đến hồi kết tại núi Hakone này không?