Akechi Mitsuhide, đang được chỉ định làm chỉ huy tỉnh Kyoto, đang có một buổi tiệc trà ở đền Honnoji cùng với các thương gia, lãnh chúa, chiến binh và tướng quân Imagawa Yoshimoto.
Đeo trên phụ kiện hình trái cam, với bờ trán rộng và một khuôn mặt cực ký xinh xắn, máu của Gia tộc ưu tú Tosa Genji đang chảy trong Akechi Mitsuhide. Cô ấy không những giỏi trong việc đãi trà, mà còn biết cách chiều lòng những lãnh chúa và chiến binh, có ích cho Nobuna. Lối cai trị của Gia tộc Oda không thể nào vừa lòng các truyền thống quý tộc thời đó. Nếu không có Mitsuhide, Gia tộc Oda chẳng thể nào dễ dàng cai trị Kyoto hay liên kết với Yamato Gose được.
“Hôm nay, mị xin được giới thiệu ba chuyên gia trà đạo của Sakai. Nào mọi người, đến giờ trình diễn rồi đó.” Nở một nụ cười thanh lịch, Mitsuhide thanh thoát giới thiệu khách mời.
Ba chuyên gia của Sakai đó là,
“Không lâu về trước, món Takoyaki mà Akechi-san dùng negi để nấu, cái món mà cô dùng cả Hatscho miso ấy. Nó đã đang được bán rồi đúng không?”
Quản lý phố thương mại Sakai, là Imai Soukyuu. Đeo chiếc kính một mắt tròn của dân namban, ông ta là một lão già khó tín với thân hình đồ sộ. Khồn biết kiểu gì, nhưng mấy cuộc nói chuyện với lão sẽ ngay lập tức chuyển thành tiền bạc và thoả thuận giao thương. Ngó kiểu gì lão cũng là thương nhân, chả thấy chuyên gia trà đạo nào hết.
“Được gọi là chuyên gia cùng cạnh với chủ nhân của Naya và Rikyuu-sama, tôi chẳng dám nhận những lời tử tế đó đâu.”
So với Iami Soukyuu, Tsuda Sougyu có khuôn mặt nhợt nhạt với thân hình mảnh khảnh. Ông ta luôn mang những toan tính và suy nghĩ sâu xa trong đầu, cũng do khả năng xuất chúng đó mà ông được đề cử làm người đại diện của Sakai cùng với Imai Soukyuu. Dù hiện đang theo hầu Imai Soukyuu, nhưng ông ta cũng là một gã mang tham vọng đứng trên đỉnh Sakai.
Và còn người cuối cùng.
“….”
Một thiếu nữ rất nổi tiếng với việc chủ lễ trà đạo trong giới thương nhân, Sen no Rikyuu.
Vận trên người trang phục kỳ lạ được kết hợp giữa văn hoá namban cùng với wafuku truyền thống Nhật Bản, cô chẳng nói lấy câu nào. Nhưng, bằng một cách thần kỳ nào đó, mọi người ở đây cứ như đang nghe tiếng Rikyuu đang chào hỏi.
Những chén trà Rikyuu mang đến đều là loại hiếm gặp.
Imai Soukyu và Tsuda Sougyu đều mang tới những chén trà lộng lẫy và hảo hạng, vì họ đang diện kiến tướng quân, nhưng bộ ấm chén Rikyuu mang lại chỉ là những tách trà phổ biến được chế tác thành hình dạng kỳ lạ. Một số thì nom thật kỳ dị, mấy cái còn có cả nắp đậy nữa.
Và, tất cả đều sơn màu đen tuyền.
“Xin mọi người hãy nhìn đây! Đây chính là điểm nổi bật của Rikyuu, không hề bị bó buộc bởi những tục lệ thông thường của thời đại này, chính là minh chứng rõ nhất cho danh hiệu chuyên gia trà đạo hàng đầu của Rikyuu-san.”
“…Ah! Xấu hổ quá đi.”
Imai Soukyu và Tsuda Sougyu đồng lúc ca ngợi Rikyuu, khiến cô đỏ mặt, và bắt đầu phục vụ trà cho khách quan.
Cô bắt đầu với việc khuấy tròn những thứ trong tách trà của mình.
“……”
“Thật mỹ lệ, ta phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Hohoho, quả là một thiếu nữ bí ẩn quá thôi!”
Với hàm răng nhuộm đen cùng viền phấn trắng trên mí mắt (Phong tục cổ của người Nhật Bản), khi Kampaku Konoe Sakihisa trong trang phục quý tộc nhận lấy tách trà Rikyuu mang đến, gã ta hoàn toàn choàng váng với cảnh tượng đang diễn ra trong tách trà.
Đ…Đây không phải là loại đồ uống thường thấy ở Kyo, Matcha của Uji Kanbayashi, mà là rượu nho của dân namban ư?
Và, nổi lềnh bềnh trên mặt rượu là…
“Bụi vàng á!? C…cô bỏ vào đó từ lúc nào vậy?”
Đó là những bụi vàng tinh khiết được xắt ra.
“…..”
Sử dụng “giả kim thuật trà”, Rikyuu âm thầm giải thích