Yoshiharu, một học sinh trung học năm hai, đang cảm thấy sợ hãi. Không hiểu sao cậu lại thấy mình đứng giữa chiến trường.
Khoan đã, chuyện quái quỷ gì thế này? Mình đang ở đâu?
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiếng súng rền rĩ.
Tiếng hò hét của binh lính.
Đây hẳn là thời chiến quốc.
Nơi đây về sau được gọi là đồng bằng Nobi.
"Woa, ghê thật, cái này còn thật hơn cả phim "The Seven Samura" nữa."
Nhưng giờ không phải lúc cho cậu xúc động.
Vì cậu đột ngột xuất hiện giữa chiến trường, trên người còn mang trang phục kì lạ, làm cả hai phe đều coi cậu là quân tiếp viện của đối phương mà tấn công.
"Ai da, chờ, chờ một chút! "
Vụt!
Vụt!
Sau khi tránh đòn tấn công từ hai phía, Yoshiharu lập tức chạy về phía rừng cây.
Trong lớp tránh bóng, Yoshiharu được mệnh danh là "Vua tránh bóng (Yoshi)" nhờ vào khả năng né tránh thần kì của mình. (T/N: tránh bóng (dodgeball) là một môn thể thao mà hai bên phải tìm cách ném bóng trúng đối phương và tránh bị ném trúng.)
Dù chiều cao, thể trọng cùng thần kinh vận động của cậu không có gì đặc biệt, nhưng khả năng né tránh của cậu lại vô cùng hiếm có.
Nhưng dù cậu rất giỏi tránh né, nhưng khả năng ném trả của Yoshiharu lại dưới mức trung bình, không thì cậu đã có chân trong câu lạc bộ tránh bóng rồi.
"Khốn kiếp, ta sẽ biến ngươi thành món dengaku." (T/N: Đậu hũ nướng xiên, ăn kèm tương miso.)
"Ngừng một chút!"
Vút!
Vút!
Vút!
Cùng một lúc, năm mũi thương đồng thời đâm về phía Yoshiharu.
"Aaaaaaaa!"
Y như trong phim The Matrix, Yoshiharu theo trực giác ngửa người ra sau tránh thoát.
"Cắc", hông cậu kêu một tiếng.
"Ghê thật, không ngờ hắn lại tránh được, bộ hắn là khỉ hả!?"
"Đã bảo tôi không phải là kẻ địch của các người rồi mà, kẻ địch của mấy người ở bên kia kìa!"
Nhổm người dậy, Yoshiharu dốc sức chạy về phía sườn đồi.
“Giấc mơ sáng suốt này cứ y như thật!...Ai da, đau quá, trên mặt có thêm mấy vệt máu rồi.” (T/N:Giấc mơ sáng suốt(lucid dream) là một mà trong đó người mơ biết rằng mình đang mơ)
"Đứng lại!"
Đây là mơ, đúng không !?
Yoshiharu vừa chạy vừa nghĩ thầm.
Là mơ!
Là mơ!
Là mơ thôi, degozaru.
Mình chỉ nhớ là đang trên đường về nhà. Sau khi về tới nhà, chắc mình lại về phòng chơi "Tham vọng của Oda Nobunaga" rồi ngủ quên mất.
Có lẽ vì vậy mà mình thấy cảnh này trong mơ.
Tuy nhiên, không giống trong game, cậu không thể tiêu diệt hàng chục binh lính chỉ trong một chiêu được.
Cũng như khi chơi tránh bóng, lúc này cũng chỉ còn cách cố không bị đâm trúng thôi.
Mơ gì mà chân thật quá đi! Yoshiharu tự nhủ.
"Còn vài bước nữa là mình trốn được vào trong rừng rồi!"
Nhưng cậu đã quá ngây thơ!
Vèo!
Vèo!
Từ trong cánh rừng, một trận mưa tên ào ào bắn ra.
5, 10, 20.
Các mũi tên đều được bọc thép. Nếu ngực bị bắn trúng, cậu sẽ chết.
Mà có trúng chổ khác thì cũng đau lắm!
"Đùa hả!"
Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên phải đối mặt với tử thần, Yoshiharu không thể tiếp tục coi đây là mơ được.
Không cần biết đó có phải mơ hay không, chỉ cần trúng một mũi, đảm bảo cậu sẽ đau đến bất tỉnh.
Bình thường luôn lười nhác, lúc này cả người cậu tràn đầy andrenalin.
Tránh trái.
Né phải.
Bật lên.
Cậu tránh được tất cả các mũi tên bắn về phía mình chỉ trong gang tấc.
Các khớp xương trong người kêu răng rắc, nhưng cậu đành mặc kệ.
"Cho các ngươi chiêm ngưỡng kĩ thuật của thần tránh bóng."
Cùng với việc đột ngột rơi vào thời chiến quốc, Yoshiharu cũng phát hiện được khả năng né tránh của mình thích nghi cực tốt ở nơi này. Nói gì thì nói, cậu cũng sém tè ra quần rồi
"Hắn ta giống hệt như một con khỉ!"
"Không tài nào bắn trúng hắn được!"
Các cung thủ nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp trong rừng, xông thẳng xuống sườn đồi tìm cách bao vây, lấy đầu cậu.
"Sao các người cứ nhắm hết vào mình tôi vậy!?"
Yoshiharu quay người bỏ chạy về phía quả đồi.
Uooooooo aaaaaaaaa, cùng với tiếng hét đứt quãng, cậu chạy về phái bờ sông ở hướng đông.
Trên người mang vũ khí cùng áo giáp nặng nề, các cung thủ không cách gì đuổi kịp người chỉ mặc trang phục nhẹ nhàng như Yoshiharu được.
"Đối đầu với kẻ địch lại quay lưng bỏ chạy, đồ hèn!"
"Vậy mới nói tôi không phải là kẻ địch của các người! Tôi chỉ là thường dân thôi!"
Băng được qua sông là có thể thoát khỏi chiến trường rồi.
Bì bõm bì bõm.
Ra sức lội ngược dòng, cuối cùng cậu cũng đến được bờ bên kia.
Khi đối mặt với cái chết, con người có thể làm được những điều thật đáng kinh ngạc..Yoshiharu lẩm bẩm
Nhưng, chờ cậu ở bên kia bờ sông, lại là hàng tá binh lính với giáp trang cao cấp hơn nhiều so với các binh sĩ cậu vừa gặp.
Ngay giữa trướng, cậu gặp một người tao nhã đang nồi trên ghế tướng quân.
"Cái gìììì!?"
Lá cờ với hai vạch nằm giữa đường tròn.
Yoshiharu biết đây là ấn kí của đại lãnh chúa vùng Sugura, bá chủ của Tokaido, Imagawa Yoshimoto. (T/N: Daimyo (lãnh chúa, chư hầu hay đại danh) là những lãnh chúa từ đến đầu ở thần phục )
"Lẽ nào đây là trận doanh của Imagawa Yoshimoto?"
Nhưng cậu lập tức thấy có chỗ kì lạ.
Tại sao Imagawa Yoshimoto, lại là con gái?
Chưa kể cô còn là một mĩ nhân với đôi mắt to hữu thần.
"Này, ngươi là ai? Bộ giáp ngươi mặc thật kì quái!"
Đúng là Imagawa Yoshimoto, người vô cùng thích hoa lệ hào nhoáng.
Ra trận mà còn mặc thập nhị y . (T/N: thập nhị y (hay junihitoe) là một loại kimono phức tạp vô cùng tao nhã và quý phái mà chỉ có những cô gái quý tộc Nhật mới mặc. Theo đúng bản dịch có nghĩa là “Chiếc áo choàng mười hai lớp” hay còn gọi là “Thập nhị y”.)
Làm như cô ta được Thiên Hoàng triệu kiến không bằng.Yoshiharu thầm nghĩ.
Aa!Chắc chắn do mình chơi game quá độ nên mới nằm mơ thấy Yoshimoto biến thành con gái đây.
Uhm, trong các trò game chiến quốc gần đây, có nhiều vị tướng bị biến thành con gái.
Nếu đã vậy thì, lựa chọn đầu tiên là!
Yoshiharu lập tức quỳ xuống trước mặt Yoshimoto mà hét lên:
"Xin hãy cho tôi làm gia thần của ngài!"
"Không đời nào!"
“Không chút đắn đo sao?"
"Thân là người đứng đầu gia tộc Imagawa tiếng tăm lừng lẫy, tại sao bổn công chúa lại phải nhận một kẻ không rõ lai lịch như ngươi làm gia thần chứ? Motoyasu-san, giải quyết hắn đi! "
"Tuân lệnh!"
Lập tức, một cận vệ trẻ bước ra phía trước, rút kiếm xông về phía Yoshiharu.
Đó là một người nhỏ nhắn, mắt đeo kính, nét mặt như thể đang gặp vận rủi.
Motoyasu-san... Lẽ nào là Matsudaira Motoyasu, người sẽ trở thành Tokugawa Ieyasu sao? Yoshiharu hoàn toàn không tin được vào mắt mình.
Tokugawa Ieyasu, là lão hồ ly sẽ thống nhất Nhật Bản, một vị tướng vô cùng đa mưu túc trí.
Tuy nhiên, người tên Matsudaira Motoyasu này vẫn còn là một chân sai vặt dưới trướng Imagawa Yoshimoto.
Nói mới thấy, cô bé này đúng là có mấy phần giống tiểu hồ ly....
(Lẽ nào đây là cuộc gặp mặt của các cô gái thích cosplay các vị tướng nổi tiếng trong lịch sử?)
Tuy nhiên cậu lại không có thời gian ngắm cô bé Matsudaira Motoyasu đáng yêu này.
Xoẹt!
Lưỡi gươm lướt qua cổ Yoshiharu.
"Theo lệnh của Yoshimoto-sama, ta đến lấy thủ cấp của ngươi!"
"Khoan, Motoyasu, chờ một chút. Tôi không phải là kẻ địch của cô."
"Nhưng ta là thuộc hạ của Yoshimoto-sama, xin cho ta thể hiện một chút."
Vút!!!!
Vội ngã người ra sau.
Dùng chiêu The Matrix lúc trước tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Nguy hiểm quá, tí nữa là xón luôn ra quần rồi. Cậu gào thầm trong bụng.
"Ai da~ Yoshimoto-sama, hắn tránh được rồi!"
"Thân pháp này, chắc chắn hắn là nhẫn giả (ninja) do nhà Oda phái đến để làm loạn. Xử hắn trong ba chiêu tiếp theo cho ta!"
"Tuân mệnh."
Chết tiệt, giờ thì không cách nào để đầu quân vào nhà Imagawa nữa rồi, Yoshiharu đành chấp nhận sự thật.
Một lần nữa, cậu lại chạy về phía bờ sông.
"Nè nè, làm ơn chờ một ch~út, nếu không ta sẽ bị Yoshimoto-sama trách phạt mất~!"
Múa may thanh gươm trong tay, Motoyasu dùng giọng nói dễ thương của mình mà hét lên.
Phải tìm cách cắt đuôi cô ta.
Nhưng tốc độ của Motoyasu lại nhanh đến bất ngờ, rất có khả năng đến bờ sông, cậu sẽ bị bắt kịp.
"Đến lúc đầu ngươi lìa khỏi cổ rồi!"
"Khốn kiếp, mình không cần cái Bad End này! Không có cái gì để làm vũ khí sao!? "
Quyết định xong, Yoshiharu quay lại đối đầu với Motoyasu.
Dù bản thân không muốn đối đầu với một cô gái dễ thương nhưng---
Nếu bỏ chạy để rồi bị giết, chi bằng quyết một phen sống mái.
Bất kể đây có phải là mơ hay không.
Cậu cố gắng giật lấy cây thương từ tay xác chết kế bên.
Nhưng người lính này chết đã lâu, các ngón tay đã cứng lại, làm Yoshiharu không cách gì rút cây thương ra được.
"Ấy ~, khắp người ngươi đầy sơ hở đó."
"Chết tiệt!"
"Nhóc con, nguy hiểm."
Cậu được cứu.
Một người lính Imagawa thấp bé xông ra, cắp lấy cậu chạy rồi quay người bỏ chạy.
Có vẻ mình thoát được chết rồi!
"Đứng đó cho ta!"
Với một nụ cười tươi tắn, Motoyasu ra sức đuổi theo, nhưng người lính mặc kệ nàng.
Lần này, Yoshiharu được đưa đến một mảng rừng không có phục binh.
Người lính thấp bé thả Yoshiharu ra, thở phào một tiếng rồi dựa lưng vào gốc cây ngồi xuống.
Yoshiharu cúi đầu cảm tạ.
"Cảm ơn ông, nhưng sao ông lại cứu tôi?"
"Này nhóc, cậu là ninja nhà Oda, đúng không? Thân thủ thật hiếm thấy."
"Hả?”
"Ta là bộ thuộc của nhà Imagawa, nhưng lãnh chúa coi trọng vẻ bề ngoài quá, một kẻ xấu xí như ta thật không cách gì thăng tiến được."
Đúng vậy, dù còn trẻ, nhưng mặt người lính đầy các vết nhăn, cứ như một con khỉ.
"Vì vậy, ta định lợi dụng sự hỗn loạn của trận chiến này để chạy sang nhà Oda. Vậy nên, cậu có thể tiến cử ta trước mặt lãnh chúa nhà Oda được hay không?"
Vậy ra đây là trận chiến giữa Oda Nobunaga và Imagawa Yoshimoto sao?...Yoshiharu thì thầm.
"Thế nào?"
"Cảm tạ đại ân đại đức của ông, nhưng tôi không phải là ninja nhà Oda."
"Thật không vậy?"
"Tôi là Sagara Yoshiharu và chỉ là một học sinh cấp 3 thôi."
"Báo hiếu!? Ta cũng muốn sớm ngày thành công để báo hiếu cha mẹ!" (T/N: Yoshiharu nói là koukousei ( học sinh cấp 3 ), người lính nghe thành koukousee ( báo hiếu ))
"Không, không, à...đúng rồi, tôi không phải là binh lính."
"Thì ta cũng là con của một người nông dân, giữa thời đại loạn lạc này, chỉ cần có thể lập nhiều chiến công trên sa trường là có thể thăng quan tiến chức. Ước mơ của ta là có thể trở thành lãnh chúa một vùng."
"Lãnh chúa một vùng!?"
"Là một người đàn ông, sinh ra giữa thời loạn, ta không thể không mơ ước trở thành một lãnh chúa được. Bởi nếu trở thành lãnh chúa, ta sẽ được các tiểu thư chú ý đến."
Yoshiharu lập tức nắm lấy tay người lính mà hét lớn: "Đúng vậy!"
Không hiểu tại sao mình lạ rơi vào thời chiến quốc (?). Nhưng giành lấy lãnh địa! Xây dựng thành trì! Tập trung các cô gái xinh đẹp quanh đó rồi trở thành người được họ ái mộ.
Khi đó, cuộc sống này mới có giá trị.
Bọn đàn ông kia, những kẻ đã mất đi cả bản năng lẫn tham vọng, các ngươi có nghe thấy không ?
"Ông già, hai ta hợp nhau lắm đấy!"
"Ta cũng thấy như vậy. Nhóc cũng rất yêu thích phụ nữ, phải không?"
"Đúng thế, trong real life, tôi cũng không có bất cứ người bạn gái nào, nhưng tôi luôn muốn xây dựng cho mình một harem."
"Riaru? Haaremu? Đó là cái gì?" (T/N: đây là những từ ngữ được lấy từ tiếng anh,được phát âm như vậy trong tiếng nhật, đều là những từ không hề xuất hiện ở thời chiến quốc )
"Ông già, ông có vẻ là người tốt, lại còn cứu mạng tôi. Vì vậy, tôi quyết định đặt cược vào giấc mộng của ông, hai ta hãy cùng đầu quân cho nhà Oda nào."
"Ồ, tốt lắm chú nhóc! Từ nay cậu sẽ là nghĩa đệ của ta."
"Được! Chỉ có điều nếu ông thật sự trở thành lãnh chúa, mĩ nữ trong thiên hạ, chúng ta mỗi người một nửa."
"Quân tử nhất ngôn."
Thế là hai tên biến thái đỡ nhau dậy rồi cùng tiến về hướng tây.
Nhờ những kiến thức có được từ các game chiến quốc, Yoshiharu ít nhiều cũng biết được bản đồ Nhật Bản thời đại này.
Đây có lẽ là biên giới giữa Owari và Mikawa. Hiện nay, lãnh chúa của Mikawa, Matsudaira Motoyasu, đang là thuộc hạ của Imagawa Yoshimoto, nên đi về đông sẽ tới Mikawa, lãnh địa của nhà Imagawa, còn tiến về hướng tây sẽ tới Owari, vùng đất do tộc Oda thống trị.
Dù cậu không nghĩ mình sẽ được nhà Oda nhận, nhưng không hiểu sao cậu có cảm giác mọi chuyện đều sẽ ổn.
Trong khi Imagawa Yoshimoto là một chư hầu rất coi trọng xuất thân, thì Oda Nobunaga lại là người có tư tưởng khoáng đạt, chỉ cần là người tài, cho dù có xuất thân là nông dân đi nữa, vẫn được trọng dụng. (Tất cả những điều này đều từ các game chiến quốc mà cậu đã từng chơi.)
Nhưng ngay khi vừa bước khỏi khu rừng.
"Á!"
Người lính thấp bé đột nhiên ngã xuống, hai tay ôm lấy ngực.
"Có chuyện gì vậy!?"
"Trúng phải đạn lạc sao?... Coi như mình xui xẻo!"
"Ông già, ông nói cái gì?"
Cả vùng ngực của người lính bị nhuộm đỏ chỉ trong nháy mắt.
Là thật sao? Người ta có thể chết nhanh vậy sao?
Yoshiharu mặt cắt không còn giọt máu.
Cậu run rẩy đỡ người lính ngồi xuống bên cạnh một pho tượng Phật.
"Nhóc, ta không xong! Cậu cứ đi một mình đi! "
"Ông già, làm sao tôi có thể để ông lại một mình được?"
"Trong thời đại này, kẻ đầy tham vọng đột nhiên chết đi chỉ là chuyện thường. Đây, ta giao lại thuộc hạ của mình cho cậu, xin cậu biến ước mơ trở thành chư hầu và được các cô gái ái mộ của ta thành sự thật. "
"Ông già!"
"Ta cũng chưa tới tuổi để người ta gọi là ông... "
Mắt người lính từ từ khép lại cứ như ông đã sắp đến lúc ra đi.
"À, phải rồi, tên của ông là gì? Một khi trở thành chư hầu, tôi sẽ xây cho ông một ngôi mộ thật lớn! "
"Tên ta....là....Kinoshita.....Toukichirou........"
Hả? Hảảảảảả?
".....nhóc, tạm biệt, hãy sống vì tham vọng một ngày kia, mình sẽ được các cô gái ái mộ!"
Khoan. Từ từ. Đợi một chút. Kinoshita Toukichirou....lẽ nào là Toyotomi Hideyoshi??
Thuộc hạ của Nobunaga, xuất thân từ một gia đình nông dân, người sau này thống nhất Nhật Bản.
Anh hùng trong các anh hùng, cũng là nhân vật nổi tiếng nhất trong lịch sử Nhật Bản.
Phải rồi, dáng người loắt choắt này, khuôn mặt giống khỉ này, lại còn thái độ thân thiện kia nữa, đây chắc chắn là Hideyoshi.
"Ông già, ông đừng có chết! Ông mà chết thì lịch sử Nhật Bản loạn mất! Nếu ông không trở thành thuộc hạ của Oda Nobunaga thì---- "
"....Oda...Nobunaga...là ai? Gia..trưởng...tộc...Oda...là...Nobu...na."
Người lính trút hơi thở cuối cùng.
Trên tay Yoshiharu, Kinoshita Toukichirou, sau này trở thành Hashiba Hideyoshi, đại chư hầu sẽ thống nhất Nhật Bản, Toyotomi Hideyoshi, người lập ra triều đại Toyotomi, một người hùng vĩ đại, chết đi khi còn là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Yoshiharu run rẩy đỡ thi thể của Kinoshita xuống cạnh pho tượng Phật.
Điều này hoàn toàn khác với trong game.
"Thế này là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra?"
Đây chỉ là mơ thôi, đúng không?
Cậu tự nhéo má mình. Đau quá!
Vết thương khi nãy lại toác ra, máu theo đó nhỏ xuống đất.
"Kinoshita mất rồi sao....Nam mô a di đà phật."
Một giọng ngọng nghịu từ sau lưng cậu truyền tới.
Yoshiharu quay đầu lại, trước mắt cậu là một cô bé mặc giáp xích, bên ngoài khoác bộ trang phục ninja màu đen.
Dáng cô bé nhỏ nhắn mảnh khảnh như một con mèo, giọng nói thì ngọng ngọng nghịu nghịu.
Nếu là thời hiện đại, có lẽ con bé đang học lớp 5, Yoshiharu thầm nghĩ.
Mặt em bị một tấm khăn che kín, chỉ chừa đôi mắt.
Cặp đồng tử đỏ tới mức làm người khác phát run, cùng hàng mi dài tới
khó tin.
"Tại hạ là Hachisuka Goemon. Từ nay, tại hạ sẽ làm xuộc hạ cho ngài."
Hình tượng ninja của cô bé từ nãy đến giờ hoàn toàn sụp đổ.
"Xin lỗi, câu dài không phải là sở trường của tại hạ."
"Em là bạn của Toukichirou-san phải không?"
"Tại hạ là thuộc cấp của ngài ấy. Kinoshita là cây đại thụ, ninja như tại hạ náu mình dưới bóng cây, hai bên đã hứa sẽ cùng nhau xăng tiến."
"Giới hạn của em là 30 từ sao?"
Đằng sau tấm vải, mặt của Goemon từ từ đỏ lên.
"I-Im đi! Tên của ngài là?"
"Sagara Yoshiharu."
"Vậy từ nay tại hạ sẽ suất lãnh Kawanamishuu phục vụ cho Sagara."
"Cũng được, nhưng anh là một kẻ lang thang không một xu dính túi, anh không có tiền trả lương cho em."
"Chỉ cần ngài đầu quân cho tộc Oda là được, bọn họ trả lương khá hậu hĩnh."
"Không được, nếu là ông già Toukichirou thì còn có khả năng, chứ anh thì không thể được, anh có biết gì về thời đại này đâu!"
Khư khư, sau tấm mạn che mặt, Goemon phát ra tiếng cười của một ninja thực sự.
"Sagara, xin cho tại hạ một sợi tóc."
Bựt.
Goemon bứt một sợi tóc của Yoshiharu rồi gắn nó vào một hình nhân bằng rơm lấy ra từ ngực áo cô bé.
"Cái gì thế? Lẽ nào em định nguyền rủa anh sao?"
"Đây là khế ước cho việc ngài trở thành chủ nhân của tại hạ.“
“Một khế ước thật kì lạ. Em chỉ cần để anh đóng dấu là được rồi."
"Ngài sẽ là cây đại thụ, tại hạ sẽ giúp ngài thăng tiến. Đó cũng là lời hứa của ngài với Kinoshita phải không?"
"Lời hứa với ông già----được rồi, anh sẽ phục vụ cho nhà Oda."
Thực tế thì Kinoshita là một người có con mắt tinh đời.
Theo như lịch sử, nhà Oda, một gia tộc nhỏ yếu, sau này đã thống nhất Nhật Bản.
Nhưng nhà Oda sẽ trở nên thế nào, khi thiếu đi anh hùng Toukichirou, Yoshiharu hoàn toàn không biết.
Lịch sử đã thay đổi.
Vì vậy, để thế chỗ cho Toukichirou, người đã ngã xuống trong khi chưa hoàn thành được lí tưởng cao đẹp (?), trở thành đại tướng dưới trướng người sẽ thống lĩnh thiên hạ, mình sẽ dùng hết (quỷ kế) kiến thức có được từ các game chiến quốc để biến nó thành sự thực.
Vả lại, có sống sót thì một ngày mình mới tìm được đường trở về chứ.
"Sagara, trận chiến vẫn còn tiếp tục, tốt nhất ngài hãy mang theo thương và cờ hiệu của nhà Oda."
"Được, mặc dù chưa bao giờ dùng thương, nhưng anh cũng đành cố hết sức thôi."
"Khư khư, xem ra ngài tệ lắm cũng sẽ làm được những gì Kinoshita mong đợi. Dù còn trẻ, nhưng ngài cũng có chút cốt cách."
"Cũng có thể anh chỉ là một tên ngốc mà thôi."
"Khư khư, như vậy cũng không sao."
Goemon kết ấn, một đám lá cây đột ngột xuất hiện quanh người cô, rồi thân ảnh cô bé cũng theo đó biến mất.
Đây là game sao?
Nhưng thi thể của ông già Toukichirou lại quá chân thật.
Đây chắc chắc là thực.
Một khi thua trận thì chỉ có một con đường chết.
Nếu vậy, đây không phải là lúc sợ hãi mà gào thét: "Tại sao mình lại rơi vào thời chiến quốc???".
"Ông già, giấc mơ của ông cứ để tôi thực hiện! Đây là trận chiến để báo thù cho ông, Ôôôôô!"
Yoshiharu mặc vào áo giáp của Toukichirou vào, cầm thương quay trở lại chiến địa trên bình nguyên Nobi.
Trận đánh đang diễn ra rất ác liệt.
Mang lá cờ nhà Oda trên lưng, Yoshiharu lần đầu tiên sử thương tấn công binh sĩ nhà Imagawa.
Nhưng dù đó là kẻ địch đã giết Kinoshita, cậu vẫn không thể giết người mà cậu không hề căm ghét được. Thực tế và cảnh trong game hoàn toàn khác nhau. Khuôn mặt những người lính kia rõ tới từng chi tiết.
Đây là người sống! Yoshiharu muốn hét to lên.
(Chắc chắn, mình đã trở về thời chiến quốc. Nhưng, tại sao-----)
Chuyện đó
Để sau khi sống sót rời khỏi đây rồi hẵng tính.
"Kyaaaaa!"
Chỉ đem cây thương trong tay múa loạn lên, ngăn không để đối phương đến gần mình đã đủ làm cậu kiệt lực.
Trên người những binh lính kia có mang áo giáp, mà bản thân Yoshiharu lại không có chút kinh nghiệm sử thương, nên không có vẻ gì cậu sẽ hạ được họ.
Còn đối với các đòn tấn công của đối phương, cậu cũng dùng kĩ năng "Thuật tránh bóng của Yoshi" để thoát thân.
Dù là như vậy, hơi thở của cậu càng lúc càng nặng nhọc, trên người cũng bắt đầu xuất hiện vết thương.
Nếu không nhờ kĩ năng tránh né của mình, cậu đã chết từ lâu rồi.
Trên thảo nguyên, cuộc chiến cứ như vậy tiếp tục cả tiếng đồng hồ.
"Hộc...hộc....hộc!"
Yoshiharu chỉ tập trung tránh đòn, nên không hạ được bất cứ kẻ địch nào, mà cậu cũng không có ý định làm vậy. Lúc này, thế trận dần nghiêng về phía nhà Oda.
"Binh sĩ, dũng cảm lên! Chỉ thiếu một chút nữa thôi!"
Một vị tướng cưỡi ngựa xông ra trận tuyến hét lên.
Đột nhiên, một đội kị binh đột phá chiến tuyến.
"Quân bây đâu, mau trở lại bảo vệ chúa công!"
Nhưng các binh lính khác mải lo tìm cách lấy đầu kẻ địch mà không hề quay lại.
Mình không muốn giết người, chiến cuộc lại đang nghiêng về phe Oda----
Yoshiharu nảy ra một ý.
(Rút về doanh trại thôi!).
Quay người hướng bản trận mà rút lui, Yoshiharu không quên liếc người tướng lĩnh một cái. Dù trên người mặc giáp, nhưng đây rõ ràng là một thiếu nữ.
(Imagawa Yoshimoto, Matsudaira Motoyasu, rồi cả vị tướng này cũng là con gái. Đây rốt cuộc là thế giới nào vậy?)
Tất nhiên, cậu làm gì có thời gian để nghĩ về việc này, lúc này, cậu chỉ có thể vác thương chạy về đại bản doanh của nhà Oda thôi.
Đây thật là một trận đánh hỗn loạn, cả cận vệ cũng được đưa ra chiến tuyến làm doanh trại gần như trống trơn.
Đột nhiên, một đội cảm tử của phe Imagawa xông vào bản doanh.
Oda Nobunaga đang gặp nguy hiểm.
(Aaaaa! Nếu sau ông già Toukichirou, cả Oda Nobunaga cũng chết thì lịch sử Nhật Bản hết đường cứu vãn!)
Nhờ Oda Nobunaga đã gần như bình định được thời chiến quốc, mà Toyotomi mới có thể thống nhất thiên hạ. Nếu cả hai người cùng chết, thì Tokugawa Ieyasu (Matsudara Motoyasu), kẻ cuối cùng giành được thiên hạ, cũng không cách thống nhất được Nhật Bản. Ông ta làm thuộc hạ của hai người kia, chờ tới khi họ chết rồi mới ra tay giành lấy Nhật Bản.
Không còn ai có khả năng thống nhất thiên hạ, tới lúc đó, Nhật Bản sẽ biến thành cái gì, Yoshiharu hoàn toàn không biết. Nhưng thân là fan của game Chiến quốc, cậu cũng không muốn điêu đó xảy ra.
Hơn nữa, sự nóng bỏng của thời chiến quốc đã làm dôi lên bầu nhiệt huyết trong người Yoshiharu.
Người có vẻ như là tướng quân Oda Nobunaga, đang bị đội cảm tử bao vây. Dù không chắc mình có thể làm được gì, nhưng Yoshiharu vẫn cứ xông vào.
Dùng cây thương trên tay mình đánh bay ngọn thương nhắm vào đầu tướng quân.
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, mình đã cứu mạng của Nobunaga! Từ thời khắc này, bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động.
Tuyệt quá, mình đã bước chân vào dòng chảy lịch sử!
Dù Yoshiharu đang vô cùng xúc động, nhưng họ vẫn đang ở giữa vòng vây của kẻ địch. Không có thời gian nhìn mặt Oda Nobunaga, cậu lập tức bước lên trước để bảo vệ chủ quân.
"Để trở thành gia thần của nhà Oda, rounin samurai, Sagara Yoshiharu, tham chiến!" (T/N: rounin là những samurai lang thang vô chủ)
"Là tân binh của nhà Oda!"
"Hắn chỉ có một mình! Giải quyết hắn trước!"
Muốn giết tướng địch, bọn họ cần giết Yoshiharu trước.
Binh sĩ nhà Imagawa đồng thời xông về phía Yoshiharu.
"Da da da!"
Yoshiharu cảm thấy sốt ruột. Bản trận thì nhỏ, mà quân địch lại đông.
Không xong! Nếu bọn chúng đến quá gần, mình sẽ không tránh được kiếm của chúng mất!
Kĩ thuật né bóng của cậu chỉ có thể dùng để tránh được những đòn tấn công tầm trung và tầm xa, nếu đối phương tiếp cận trong bán kính 1m, kĩ thuật này coi như vô dụng.
"Nếu lại gần, ta sẽ lấy mạng các ngươi! Kyaaaa!"
Vừa hét, Yoshiharu vừa dùng cây thương trong vạch nên một vòng tròn.
Nhưng-----
"Hắn chỉ là dân thường thôi."
"Bao vây hắn rồi dùng thương đâm chết!”
"Khốn kiếp, lộ tẩy rồi sao!?"
Nói nhảm, tất nhiên là lộ tẩy rồi.
Đúng lúc đó thì, bùm một tiếng, một màn khói từ dưới chân cậu bốc lên.
Tầm nhìn bị khói che phủ.
"Hự!"
“Ặc!"
"Á!"
Tiếng hét vang lên từ phía binh sĩ phe Imagawa.
Sau khi khói bị thổi tan, hiện ra trước mắt Yoshiharu là----
Cảnh các binh sĩ tấn công doanh trại đều bị đánh ngất nằm la liệt dưới chân cậu.
(Mọi việc đều do Goemon làm sao!)
Nghe nói, làm địch thủ bất tỉnh khó hơn giết họ gấp mấy lần.
Nếu không có thật sự cách biệt về thực lực thì chẳng ai có thời gian để quan tâm đến đối phương.
(Nói vậy, cô nhóc ninja nói ngọng đó mạnh thế sao!?)
Trong lúc Yoshiharu đang há mồm ngạc nhiên, thì có tiếng vó ngựa từ sau lưng cậu truyền đến.
"Chủ công, quân ta toàn thắng! Ngài có sao không!"
Đó là vị nữ tướng đã dũng cảm chỉ huy đội kị binh đột phá chiến tuyến khi nãy.
Hình như cô ấy cùng tuổi với Yoshiharu. Những cô gái với ánh mắt đầy ý chí đúng là đẹp thật, cậu nghĩ thầm.
(Hả!?)
Phần giáp ngực to tới mức kì lạ.
(Ng-Ngực bự....???)
Yoshiharu không hề suy nghĩ mà cứ nhìn chằm chằm bộ ngực của đối phương. Ngồi trên ngựa, cô gái cũng nhận thấy ánh mắt dâm đãng của cậu mà hét lên:
"Kyaaa!"
"Ngươi nhìn cái gì hả tên khốn? Một tên lính quèn như ngươi lại dám nhìn chòng chọc vào bộ ngực của ta sao!?"
"A, xin lỗi, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ lớn như vậy cho nên---"
Soạt!
Khuôn mặt người nữ tướng mang dáng vẻ đàn ông ấy đỏ lên vì tức giận, tay cô run rẩy rút kiếm ra.
"T-Tên khốn xấc xược! Ta phải giết ngươi!"
"A! Thật xin lỗi!"
Ngay khi Yoshiharu sắp sửa quay đầu chạy trốn, thì vị tướng quân nãy giờ vẫn ngồi giữa trận doanh lên tiếng:
"Dừng tay, Riku! Dù sao hắn cũng đã cứu mạng ta, ta phải thưởng cho hắn cái gì đó. "
"Cái gì? Th-Thật vậy ư?"
"Phải. Hắn đỡ cho ta một thương. Ngoài ra, dù không thấy rõ, nhưng hắn còn sử dụng một kĩ thuật kì lạ để đánh bại quân Imagawa."
".....Th-thì ra là vậy. Xin tuân lệnh."
Vậy gia trưởng tộc Oda thật sự đang ở trong bản doanh.
Nguy hiểm quá, mình đã bảo vệ được ông ta.
Oda Nobunaga.
Người bị coi là con quỷ tàn bạo đã thống nhất thời chiến quốc loạn lạc, người vừa là ma vương, vừa là kẻ độc tài.
Dù gì đi nữa, Nobunaga cũng không thể biến thành con gái được---
"Nobunaga-sama, xin hãy nhận tôi làm thuộc hạ!"
Bốp!
Ngay khi ngẩng mặt lên, cậu bị một chiếc dép rơm phóng trúng mặt.
"Ối!"
"Hả? Ai là Nobunaga? Ta là Nobuna. No-bu-na."
"Ểểể!?"
"Ngươi có bị thiểu năng không? Bộ ngươi ngu tới mức ngay cả tên chủ tướng của mình nhớ sai sao?"
Trong khi bị dẫm lên mặt, Yoshiharu cố nhìn kĩ hình dáng vị tướng quân độc mồm độc miệng kia.
Tóc tai bù xù như cây đánh trà. (T/N; Cây đánh trà là dụng cụ dùng để đánh tan trà với nước sôi trong nghệ thuật trà đạo của Nhật Bản.)
Người không mặc giáp.
Trên mặt dính đầy bồ hóng. Một ống tay áo để trần, trường kiếm, đoản kiếm được cột bằng dây thừng rơm, bên hông còn có thêm túi đá đánh lửa cùng hồ lô, quanh chân cô phủ một tấm hakama làm từ da hổ. (T/ N: Hakama là một loại quần truyền thống của người Nhật, nửa quần nửa váy, có ống quần rất rộng, để mặc ngoài áo kimono.)
Trên vai trái là một con diều hâu được thuần hoá, trông có vẻ hiếu chiến.
Bên vai phải là một khẩu súng hoả mai màu đen nhập khẩu từ nam man. (T/N: nam man chỉ người phương Tây.)
Đây không phải là kiểu trang phục của một tên du đãng hay của một kẻ lập dị, càng không phải một kiểu phục trang độc đáo đầy cá tính.
Mà chính là trang phục mà "Tên ngốc xứ Owari", Oda Nobunaga thường mặc khi còn trẻ----Yoshiharu thầm nghĩ.
"Ngươi nhìn cái gì, tên ngốc kia! Bổn công chúa chính là Oda Nobuna, lãnh chúa vùng Owari, gia trưởng tộc Oda. "
Lúc này, Yoshiharu cảm thấy có hơi kì quái.
Có hai điểm bất thường.
Đầu tiên, tên có chút khác biệt.
Thứ đến, dù có vẻ dễ nổi nóng và ích kỉ---nhưng giọng nói trong trẻo, vòng eo thon thả, cùng phần ngực hơi nhô lên---đây chắc chắn là con gái.
Nếu không mặt bộ trang phục kì dị kia, có lẽ cô ta cũng là một cô bé dễ thương. Nhưng cũng không chắc lắm, vì mặt cô ta vừa đen vừa bẩn thế kia mà---Yoshiharu thầm nghĩ.
Chỉ mỗi đôi mắt sáng và tràn đầy sức sống kia có thể coi là đẹp thôi.
"Này, tên ngươi là gì?"
Cốp.
Nòng khẩu hoả mai cắm thẳng vào miệng Yoshiharu.
Cậu nhận ra rằng nếu mình không trả lời nhất định sẽ được xơi kẹo chì.
Có điều, vì có nòng súng cản trở mà cậu không thể nói chuyện một cách bình thường được.
"Sa......ga........fugafuga.....ha.......ru."
"Ta hiểu rồi, là Sa........(lượt bỏ)........Ru. Tên của ngươi là Saru." (T/N: Saru nghĩa là con khỉ, từ nay về sau gọi là con khỉ luôn)
"Không phải, là...fugafuga, trước tiên lấy khẩu súng ra đã!"
"Ồn ào quá!"
Bốp---Yoshiharu ăn một cước.
"Trang phục kì lạ của ngươi ta chưa thấy bao giờ. Khi nãy, chỉ cầm thương quơ loạn xà ngầu mà lại hạ được binh sĩ của Imagawa, nói thế nào đi nữa ngươi cũng không phải là người. Do đó, ngươi là con khỉ."
Quá ngu ngốc! Yoshiharu lập tức phản bác:
"Đừng có đùa, tôi là người! Không, tôi còn là người đến từ tương lai, có thể coi tôi là thần cũng được! Nói gì thì nói, mạng của cô là do tôi cứu, ít nhiều gì cô cũng nên biết ơn tôi một chút chứ!"
"Thứ nhất, ta không nghĩ thứ kì quái như ngươi cũng là con người. Thứ hai, ta là con người theo chủ nghĩa duy lý, ta không tin thần, phật hay bất cứ thế lực kì bí nào cả. Cho nên, ta quyết định ngươi là sinh vật thấp kém hơn con người."
"Tất cả chỉ là nguỵ biện!"
"Nhưng, ừm, ngươi có vẻ ngoài giống đàn ông. Lại biết dùng miệng nói chuyện. Cho nên, ngươi thuộc loài giữa người và và vượn, nói cách khác là loài khỉ! Đúng vậy, chỉ có thể là khỉ thôi!"
Ách xì, sau khi hắt hơi vì bụi, Nobunaga....không, là Nobuna chỉ mặt Yoshiharu nói:
"Nhưng vì đã cứu ta, coi như con khỉ ngươi cũng có chút hứa hẹn. Vì vậy, ta quyết định nuôi ngươi làm thú kiểng!"
Lại một cú đá nữa nhằm thẳng vào mặt cậu.
Yoshiharu dễ dàng tránh thoát.
Ban nãy là do bất ngờ.
Chứ nếu biết cú đá nhắm vào mặt mình thì cậu có thể tránh được.
Thấy mình đá trật trái với những gì mình nghĩ, Nobuna nổi khùng.
"Này, sao lại tránh hả? Đứng yên cho ta đá! Hay ngươi là dã thú!?"
"Uooooaaaa, cô có bị gì không? Câm mồm, tôi là người!"
"Đồ…đồ con khỉ láo xược! Sao ngươi dám gọi chủ công của mình là "cô " hả?"
"Tên tôi là Sagara Yoshiharu! Ai là pet của cô chứ."
"Pet? Đó là cái gì? Tiếng khỉ hả?"
"Tôi nói tôi không muốn làm thú kiểng của cô! Chỉ cần cho tôi làm lính quèn là được rồi!"
Hai người cứ vậy mà cãi nhau.
Tên xấc xược đó dám cãi lời công chúa! Hay cứ chặt đầu hắn luôn đi---Là ý kiến của người nữ tướng ngay sau khi xuống ngựa.
"Riku! Đúng là giết hắn thì rất dễ, nhưng đây có thể là một con khỉ hiếm có từ trên trời rơi xuống. Hắn còn nói được tiếng người nữa chứ! Được rồi, ta sẽ thuần dưỡng nó!"
"Tôi nói là tôi không cần thuần dưỡng!"
"Công chúa, hắn lại xuất khẩu cuồng ngôn! Cứ chặt đầu hắn đi cho đỡ phiền phức!"
"Không sao, mà quân ta đã mất quá nhiều người vì trận chiến vô nghĩa này---Hơn nữa, giờ ta cũng đang cần đàn ông."
"....Phải. Đúng là như vậy. Lúc này đúng là cần đàn ông."
"Vậy thì mang con khỉ đó đi thôi, Riku."
"Tuân mệnh. Shibata Katsuie này sẽ tiếp tục bảo vệ người."
Thì ra cô gái ngực bự này là mãnh tướng Shibata Katsuie dưới trướng Nobunaga...Nói về mặt vận động, trông cô ta có vẻ không có đối thủ thật---Yoshiharu thầm nghĩ.
Hình như Riku là biệt danh của Shibata Katsuie.
Cần đàn ông, lẽ nào là để “duy trì dòng máu nhà Oda“ và sống cuộc đời của ngựa giống sao...Có lẽ....khoan đã, ta mới không cần cô gái bẩn thỉu đó.
Trong khi Yoshiharu đang chìm đắm trong những suy nghĩ đen tối của mình, thì một sợi dây thừng đã tròng quanh cổ cậu.
Nắm trong tay đầu còn lại của sợi dây, Nobuna nhảy lên lưng ngựa.
"Ngươi sẽ chạy bộ! Một con khỉ như ngươi chắc là chạy nhanh lắm, đúng không?"
"Khoan! Ặc ặc, sợi dây đang thít lại!"
"Hắn ồn ào quá, hay cứ giết quách đi cho rồi!"
"Không được, Riku. Đây là con khỉ ta nuôi, nếu cô giết hắn ta sẽ nổi giận đấy!"
"Hai người đừng phóng ngựa đi như thế. Cổ của ta, cổ của taaaaaa! Thử nhìn lại mình đi Nobuna, cô ăn mặc cũng giống y như khỉ thôôôiiii!“
Cố hết sức để theo kịp ngựa của Nobuna và Shibata, cậu nghĩ:
Aa.....“thật là giống phim hành tinh khỉ”....
Trong khi bị lôi dọc sườn đồi với sợi thừng cuốn quanh cổ, Yoshiharu cố gắng gào lên "Goemon, cứu mạng!" nhưng không thấy ai xuất hiện cả.
Có lẽ cô bé không muốn xuất hiện trước mặt Nobuna và những người khác.
※※※
"Quân Imagawa quấy rối làm ta trễ mất rồi! Này, con khỉ, mau tát cạn cái đầm này đi."
"Hả?"
Hít thở một cách yếu ớt, Yoshiharu ngã xuống bên con đường mòn dẫn lên hồ nước trên núi.
Nobuna nhảy xuống ngựa và đá một cái vào mông cậu.
"Khụ khụ khụ"
Shibata cho lính bao quanh bờ hồ như để ngăn không cho dân làng tới gần Nobuna. Yoshiharu hỏi Nobuna:
"Này, tại sao cô lại muốn tôi múc nước trong đầm? Cô khát sao?"
"Ngươi ngốc thật đấy! Đúng là một con khỉ. Bộ ngươi không thấy ta đeo theo mấy cái hồ lô này để có thể uống nước bất cứ lúc nào sao?"
"Tôi thấy chứ! Cách ăn mặc của cô thật là ngu ngốc!"
"Lại là tiếng khỉ! Này, cầm lấy mấy cái hồ lô này đi. Mang chúng trên người đi qua đi lại thì nặng nề quá."
"Được thôi."
Bốp bốp bốp, mấy cái hồ lô liên tiếp đập vào mặt cậu.
"Mất một cái là ngươi bay đầu đấy!"
Cô cứ chờ đi, một ngày nào đó ta sẽ bắt cô trả giáááá. Yoshiharu nhe nanh gầm gừ.
"Nào nào, bắt đầu tát nước trong đầm đi!"
"Trước khi tát nước, cô hãy hứa là nhận ta làm binh sĩ chứ không phải là thú cưng đi!"
"Nếu ngươi làm được thì việc đó không thành vấn đề."
Thì ra là cần đàn ông để làm công việc tay chân này...Yoshiharu cúi đầu đứng lên.
Hừm, dù sao chuyện đó cũng tốt hơn việc "làm ngựa giống" cho cô nàng bẩn thỉu như khỉ hoang này.
Trong khi dùng gàu tát nước, Yoshiharu hỏi:
"Vậy, tôi phải tát chừng nào?"
"Tát hết. Tới chừng nào lộ ra đáy đầm thì thôi!"
"Chờ một chút!!!!! Đó là chuyện không thể nào! Cô nghĩ cái hồ này này chứa bao nhiêu xô nước hả?"
"Hả? Xô nước là gì? Ngươi mau làm việc đi!"
"Tôi không hiểu cô muốn gì? Vô cớ buộc phải làm việc nặng nhọc sẽ làm con người ta sẽ phát điên đó!"
"Hừ. Ngươi đúng là không phải người vùng này."
Nobuna ngồi trên ghế, vừa uống nước từ hồ lô vừa giải thích.
Đây là một chuyện khá rắc rối.
"Có lời đồn rằng Long thần náu mình trong đầm Ojaga này. Lâu nay, người dân vẫn có tục lệ đem trinh nữ hiến tế cho thần hồ."
"Thật ư! Bọn họ cũng mê tín quá."
"Đúng không! Trên đời này không có thần phật gì cả. Tất cả đều do con người tạo ra, nói một cách khác, chỉ là tưởng tượng mà thôi."
"Đúng là một người duy lý."
Cô ta đích thực là Oda Nobunaga của thế giới này.
Nhưng ở Nhật Bản thời cổ, không ai coi cô ta là một nhà cải cách thiên tài cả.
Dù nhìn thế nào, cô ta cũng chỉ là một cô nàng bé nhỏ, bẩn thiểu, xấc xược, y như một con khỉ hoang thôi.
"Hà, cái thế giới đầy những kẻ ngốc này thật đáng ghét. Có thấy cô gái mảnh khảnh đứng cạnh Riku không? Cô ta chính là vật hiến tế của năm nay đấy"
Theo hướng Nobuna chỉ, là một cô gái mặc kimono, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.
Dù ở xa, nhưng cậu vẫn có thể thấy được đó là một cô bé khá xinh xắn.
Mái tóc dài suôn mượt, đôi mắt rưng rưng, cô gái tựa như một nhân vật nữ chính có số phận bi thảm vậy.
"C..Cô gái đó sắp bị hiến tế sao? Thật lãng phí!"
"Đúng vậy, cho nên ta muốn dạy cho lũ dân làng ngu ngốc kia rằng không vị Long thần nào sống dưới đáy đầm cả. Nhưng để làm được điều đó thì cần phải tát cạn nước trong đầm, đúng không? Nếu không do bọn Imagawa thì ta đã có thể dùng nhiều người hơn để tát nước rồi!"
Mắt của Yoshiharu giống đá quý sáng rực lên.
Ông già Toukichirouu.
Khoảnh khắc để biến tham vọng của chúng ta thành sự thật, đã xuất hiện rồi!
Xin người chờ xem.
"Được rồi! Tôi sẽ tát cạn cái đầm này, đổi lại, hãy giới thiệu cô gái đó với tôi!"
"...... Hả?"
"Đem cô gái đó hiến tế cho Long thần thì uổng quá. Sau khi chứng minh cho dân làng rằng Long thần gì gì đều là mê tín dị đoan, tôi sẽ biến cô gái đó thành bạn gái của mình! Được, hứa rồi đấy!"
"Kh-Khoan đã?"
Quyết tâm!
Quyết tâm!
Quyết tââââm!!!!
.........
Không biết đã trải qua bao lâu.
Mặc dù Goemon vì quá nhàm chán mà dùng thuỷ độn cùng thổ độn, lén đem một phần nước trong hồ dẫn ra sông, nhưng một mình Yoshiharu đã tát hết nửa đầm nước.
Lòng kiên trì bền bỉ vì phụ nữ chỉ có ở người mà Toukichirou coi là nghĩa đệ.
Cuối cùng, đến khi màn đêm buôn xuống, cả đầm Ojaga đã bị tát cạn.
"Tuyệt quá.........ý chí này.......ngươi thật sự không phải là một con khỉ thường...."
Việc Yoshiharu làm đã khiến cả Nobuna cũng phải khâm phục.
Nobuna cũng thích các gia thần chăm chỉ.
Đầm nước bị tát cạn, chân thân của Long thần cũng được hiển lộ.
Không hề có vị Long thần nào cư ngụ trong đầm cả.
Thay vào đó, là một con cá chép lớn giãy đành đạch.
"Nhìn đi, con cá chép này chính là vị Long thần mà các người thờ phụng đấy. Từ nay, nghiêm cấm dùng người sống làm vật hiến tế. Bất cứ ai vi phạm, giết không tha."
Dân làng xôn xao bàn tán "Thật ngạc nhiên”, "Đúng như Nobuna-sama nói" , rồi từ từ giải tán.
Còn về Yoshiharu, người đã hoàn thành thử thách gian khổ này chỉ bằng ý chí và sự ngoan cường của mình thì:
"Phì phò.....phì phò...đ-đem cô gái kia giới thiệu cho tôi...."
"À, nếu nói về cô gái bị hiến tế, thì cô ta đã về mở tiệc với hôn phu của mình rồi."
".......Ểể.....!?"
"Ngươi cũng nên vui lên đi, cô ta nói rằng mình rất biết ơn, đúng là làm được việc tốt thì cả người cảm thấy thật thoải mái, ha ha ha!"
Bịch.
Yoshiharu, trạng thái: tử vong.
Nằm trong đầm, cậu khóc không thành tiếng.
"Này, sao lại bất tỉnh chứ. Ta đã cho ngươi làm binh sĩ, coi như là phần thưởng. Nhận một con khỉ làm quân sĩ là ngoại lệ trong các ngoại lệ đấy, cho nên ngươi phải biết ơn ta đó, biết chưa? Ê, ngươi có nghe không thế, con khỉ kia?"
Bốp--- gáy của cậu bị dẫm lên.
Tuy nhiên, Yoshiharu đang đắm chìm trong đau khổ, không còn sức để lên tiếng
(....Haha....Ahaha...., n-nếu đã có hôn phu.....thì phải nói từ sớm chứ,khốn kiếp mà.)
Kiệt sức, cậu chỉ có thể gào thét trong câm lặng.