Yoshiharu đến khu Ukogi đã được một tuần.
Một tuần trôi đi trong nháy mắt.
Ngày nào bọn lâu la của Nobukatsu cũng tới chế nhạo cậu, rồi bản thân cậu cũng gặp không ít khó khăn trong việc giải đáp các câu hỏi của Nene, phí công vô ích để chứng minh: "Tôi là người!". Hàng dậu giữa nhà của cậu và Inuchiyo đã bị ăn gần hết, từ nhà này có thể nhìn sang nhà kia một cách dễ dàng.
Mấy hôm nay, để chuẩn bị những thứ cần thiết khi ra trận, cậu đã đào rễ cây ukogi lên bán cho thương nhân ở trấn phụ cận, và dùng số tiền kiếm được đi mua một chiếc nón sắt cũ.
Sau khi về nhà được một lúc thì ông Asano sang bảo "Để lão chỉ cậu cách dùng thương" rồi giúp cậu tập luyện.
Mấy hôm nay bận rộn quá, làm cậu không rảnh để ngồi nhớ nhà nữa.
Chỉ là, không biết có phải là Nobuna đã quên cậu rồi hay không mà mãi không thấy cô gọi.
(Tệ quá, hay là cô ta quên mình rồi...., thật là một người bận rộn.)
Sáng hôm cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thì Inuchiyo xuất hiện bên gối cậu.
".....Công chúa triệu kiến."
Cô vừa thở dài vừa nói.
Yoshiharu vội hất chỗ vụn bánh trên mền đi, hồ hởi nhảy ra khỏi giường.
"Làm tôi chờ mãi! Rốt cục cũng khai chiến rồi sao?"
"......Lúc này còn đang chuẩn bị. Đây là chuyện khác."
"Cuối cùng cũng tới! Thế nhiệm vụ đầu tiên của tôi là gì? Tìm cách đánh lui quân địch? Hay muốn tôi đến trại huấn luyện binh sĩ? Nếu không thì là đi mua súng hoả mai sao?"
".......Đi rồi biết."
Yoshiharu thay bộ quân phục do ông Asano đưa, lần đầu tiên bước chân vào phòng của Nobuna tại bản thành.
Đây là thành trì thời chiến quốc, nên căn phòng được xây theo phong cách Nhật, trên tấm tatami, da hổ và da gấu trúc được xếp thành hàng. Lúc cậu đến, Nobuna đang ngồi trên ghế, mặt mũi quạu quọ, tay cầm một quả địa cầu do người nam man chế tạo.
Quả là một căn phòng cá tính, Yoshiharu thì thầm.
Nhưng sao cô ta ăn bánh uirou[1] mà vẻ mặt lại cau có thế kia?
"......Thần đã đưa Sagara Yoshiharu tới."
"Dearuka. Inuchiyo, con khỉ, lại đây."
Vẫn giữ hai gối trên mặt đất, Inuchiyo từ từ nhoài người về phía trước, vừa nhích lại gần Nobuna vừa gây ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Yoshiharu bắt chước làm theo, nhưng chưa bước được bước nào thì cậu đã trượt ngã. Lộn nhào về trước mấy vòng, cậu dừng lại ngay trước mặt Nobuna.
Môi hai người còn thiếu chút xíu nữa chạm vào nhau. Nhưng Nobuna lập tức thét lên một tiếng, đảo người tránh qua, tiện tay rút luôn thanh kiếm bên hông người cận vệ ra.
"Đừng có doạ ta chứ! Ngươi đúng là một con khỉ hỗn láo! Ta quyết chặt đầu ngươi!"
"Tai nạn mà!"
"Hừm, một kẻ giống khỉ như ngươi lại cố tìm cách hôn ta sao? Là một gia thần thuộc tầng lớp thấp kém nhất, ngươi phải biết thân biết phận của mình đi chứ! Đúng là đồ rác rưởi!"
"A-Ai thèm kiss một người đáng ghét như cô chứ!"
"Hả? Cá da trơn[2]? Cá da trơn cái gì? Đừng có dùng tiếng khỉ để lừa ta!"
"Hể! Tiếng man cô còn không biết mà bày đặt dùng quả địa cầu ra làm vật trang trí sao? Nghe này, "kiss" trong tiếng man nghĩa là hôn, là hôn đó! Đưa môi lại như thế này------"
Bốp!
Cậu ăn một bạt tai.
"Ui da!?"
"Ngươi định làm cái quái gì vậy? Suýt nữa là chạm vào môi ta rồi, gớm quá! Phììì, mùi xú uế của ngươi bám vào miệng ta rồi!"
Inuchiyo lặng lẽ rút một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau miệng cho Nobuna.
"Ta không thể nhịn được nữa, thật sự quá lắm rồi, không thể tha cho ngươi được. Ta quyết định-------đem ngươi ra chém!"
Cô chỉ nghĩ được từng ấy thôi sao? Yoshiharu nhủ thầm.
"Đã bảo, tôi không thèm hôn một cô gái dễ ghét như cô, làm như mình có giá lắm ấy! Tôi nói mấy lần rồi!?"
"Cái gì? Ngươi có điên không? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám lăng mạ ta, một người vừa thông minh vừa đáng yêu, lại còn là Owari đệ nhất mĩ nhân nữa!"
"Cái gì mà đệ nhất mĩ nhân của Owari, chỉ giỏi khoác lác! Cô có mở cuộc thi không? Có mời các hoa khôi Owari tới so tài không? Vả lại, tính cách của cô như vậy, không lí nào là hoa hậu được."
"Khỉ thì làm sao hiểu nổi vẻ đẹp của loài người chứ! Vì vậy ngươi phải bị chém đầu. Khoan, có một câu mà sao cứ bắt ta nhắc đi nhắc lại hoài vậy!"
"Cô kiêu căng quá!"
Hình như cứ mỗi lần thấy mặt mình là cô ta liền thấy khó chịu, lửa giận trong người lập tức bùng lên vậy.
Tên kia, sao hắn dám nói năng với chủ nhân mình một cách vô lễ như vậy?
Hai người nhìn nhau một cách căm tức, mặt dí sát vào nhau, miệng thì cãi nhau chí choé, nước bọt văng tung toé khắp nơi.
Môi của công chúa với Yoshiharu cứ như dính vào nhau.....Inuchiyo thì thầm.
"Chỉ toàn tìm cách bắt lỗi tôi. Cô muốn tôi nói sao thì cô mới thấy hài lòng hả? Nói "Thần muốn hôn Nobuna-sama" nha?"
"Hả! Ngươi nói cái gì? Ngươi chỉ là con khỉ tội nghiệp, đến cách phân biệt đâu là quả chua đâu là quả ngọt còn chẳng biết nữa là....Thật là gớm quá đi, mau lôi hắn ra chém."
"Nè, chờ đã, có làm gì thì cũng là chặt đầu là sao? Cô độc ác quá đó!"
"Bản thân sự tồn tại của ngươi đã khiến ta khó chịu rồi. Thân là kẻ sống bằng thức ăn thừa của ta mà cũng kiêu căng quá nhỉ!"
"Ặc, cô cũng thật xấu tính. Đã biết đó là thức ăn thừa mà còn..."
"Ngươi chưa bị biến thành khỉ nướng là do bổn công chúa gia ân đấy, biết chưa? Dù rằng cái đống thịt hôi hám của ngươi chẳng có vẻ gì là ăn được cả."
"Câm miệng lại và tăng lương cho tôi đi! Grừ, tôi ăn sạch lá cây ukogi trong vườn rồi!"
"Ta không muốn trả công cho một kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi như ngươi. Đi làm việc đi!"
"Tôi cũng rất muốn làm việc, nhưng mà cô có giao việc cho tôi đâu!"
".......Công chúa. Đến lúc cho Yoshiharu biết nhiệm vụ của mình rồi."
Inuchiyo bắt đầu thấy mất kiên nhẫn mà lên tiếng ngăn cuộc đấu khẩu chẳng biết tới khi nào mới chấm dứt của hai người lại.
Ho nhẹ một tiếng, cả Nobuna lẫn Yoshiharu đều ngồi xuống chỗ của mình.
"......Được rồi!"
Nobuna bốc một miếng bánh uirou đút cho Inuchiyo.
"......Ngon quá.....nhoàm, nhoàm."
"Inuchiyo! Cách ăn vẫn khả ái như mọi khi! Ta sẽ thưởng thêm một miếng nữa!"
".......Ực."
"Dễ thương quáYui2401 (talk)"
Chẳng lẽ Inuchiyo, được nuôi như thú cưng là do bị bánh uirou mua chuộc sao.....Yoshiharu nghĩ thầm.
"Nè Nobuna, cho tôi miếng bánh uirou đi."
"Hứ. Ta không đem đặc sản của Owari cho một kẻ lười biếng ăn đâu"."
Nhoàm nhoàm. Bàn về công việc thôi. Inuchiyo chen vào, miệng thì nhồm nhoàm nhai bánh.
"Phải rồi, phải rồi. Ta đã quyết định giao việc cho ngươi rồi đấy, có vui không?"
"Cuối cùng cũng chịu vào chuyện chính! Nãy giờ chỉ toàn tán nhảm! Mấy cái này phải nói ngay từ đầu chứ!"
"Ồn ào, chỉ là chuyện nhỏ thôi, có gì mà phải nhặng xị lên thế."
"Vậy cô muốn tôi làm gì? Mấy việc để đời như xây thành hay tính kế đánh lui quân địch ấy."
"Cái gì? Ngươi nghĩ mình là ai? Đầu óc ngươi có bị gì không? Sao ta lại đem nhiệm vụ của các tướng lĩnh giao cho một tên lính quèn như ngươi, một kẻ vì lạc khỏi vương quốc khỉ của mình mà phải tới đây ăn bám."
"Nhưng tôi thích làm việc lớn."
"Gạo. Đi mua gạo về cho ta."
Nobuna búng tay một cái, lính hầu lập tức bưng vào một cọc koban[3] đặt xuống trước mặt Yoshiharu.
"Đây là 3000 quan, thời hạn là 2 tuần, dùng số tiền này đi mua gạo cho ta."
"Ôi dào, ba cái trò trẻ con."
"Nhưng mà!"
"Nhưng mà?"
"Ngươi phải mua được ít nhất là 8000 thạch. Nếu không, ngươi mất đầu!"
Vì không biết giá cả thế này cả,nên Yoshiharu quay sang hỏi Inuchiyo ngồi cạnh cậu.
Với giá tại thành Kiyosu, với 3000 quan cậu chỉ mua được 4000 thạch thôi. Inuchiyo giải thích
"À, tức là mua được lượng gạo nhiều gấp hai lần giá bán trên thị trường sao.......được, chơi luôn!"
"Chơi cái khỉ gì, đồ ngu, đây là mệnh lệnh! Ngươi ba hoa như vậy, chắc chuyện này dễ như trở bàn tay thôi, đúng không?"
"Ừ, tôi hiểu mà. Chuyện này dễ ợt. Kiến thức trau dồi từ game chiến quốc, kích hoạt! Kế hoạch là kiếm đủ số tiền cần thiết bằng việc đánh bạc."
Yoshiharu gật đầu đầy tự tin.
Vì đây là thời chiến quốc, nên cậu không cần đến tận Las Vegas, mà có thể đặt cược thoải mái ở bất cứ sòng bạc nào trên phố.
Hẹn hai tuần sau gặp lại, cậu đứng dậy nói.
Ra đến cửa thì lại nghe Nobuna lớn giọng trêu chọc:
"À quên, nếu mất tiền mà không mua được gạo, ta cũng chặt đầu ngươi đó."
Yoshiharu lập tức la lên:
"Kế hoạch đánh bạc kiếm tiền, huỷ bỏ."
※※※
Sau khi về phòng, Yoshiharu ôm đầu lăn lộn.
Ngồi yên ở góc phòng từ sớm,
"..........Cậu định làm gì?"
Inuchiyo cất tiếng hỏi.
"Thật ra tôi còn học được từ game chiến quốc một cách kiếm tiền khác, nhưng mà cách này cần thêm mấy người nữa mới làm được."
"Inuchiyo sẽ giúp."
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, có điều chỉ có samurai thôi thì chưa đủ, còn cần thêm shinobi nữa."
Ánh mắt có chút hoang mang, Inuchiyo nghiêng đầu hỏi:
".........? Cậu muốn dùng shinobi[4] để trộm gạo hả?......"
"Đừng có đùa, nếu phụ cận thành Kiyosu bị mất trộm gạo thì tôi sẽ bị Nobuna hỏi tội đó."
Yoshiharu lớn tiếng gọi.
"Goemon! Em có ở đây không? Anh cần em giúp!"
".......Hachisuka Goemon, đợi lệnh."
Không chút tiếng động, một cô bé ninja mặc đồ đen xuất hiện trong vườn.
Như mọi khi, mặt cô vẫn giấu sau tấm khăn che mặt, nhưng nhờ cặp mắt đỏ hiếm có kia mà cậu biết đây là Goemon.
".........Giật cả mình."
"Cậu chẳng có vẻ gì là giật mình cả, Inuchiyo."
"......Cô ta là?"
"Đây là Goemon, thuộc hạ của tôi. Goemon, vào phòng đi."
"Không, em ở trong vườn được rồi, Sagara-uji, shinobi vốn là những người ẩn mình trong bóng tối-----"
"Có gì đâu, đừng cứng nhắc quá, với lại, nói nhiều coi chừng bị cắn lưỡi đấy."
"I-Im đi."
"....Yoshiharu, với chủ công hay thuộc hạ cậu đều cư xử như nhau, cậu thật quá tuỳ tiện."
"Tôi thích cậu nói tôi frank với mọi người hơn, Inuchiyo à."
"Furanku[5]....?"
Cuối cùng thì Goemon cũng nhượng bộ.
Ngồi quanh bếp, ba người vừa nướng lá ukogi vừa bàn kế hoạch tác chiến.
Goemon đột nhiên lên tiếng: "Các thuộc hạ của em đều là đạo tặc, bẻ khoá vào kho trộm hàng chỉ là trò trẻ con với họ.", thì bị Yoshiharu giơ tay ngăn lại rồi nói:
"Kế hoạch kiếm tiền thứ hai mà tôi học được từ game chiến quốc! Tôi đặt tên là 'Phương pháp làm giàu cấp tốc bằng cách buôn bán'!"
".......Buôn bán."
"Không, trước đó, cái gì là chiến quốc phi nghệ thuật[6]?"
"Được rồi, nghe đây. Kế hoạch là như thế này."
Nếu biến số tiền ban đầu từ 3000 quan thành 6000 quan, ta có thể mua được 8000 thạch gạo.
Tới đây thì không vấn đề gì.
Đầu tiên, chúng ta sẽ lấy 3000 quan để mua hàng từ thương nhân trong thành Kiyosu.
Rồi đem bán chúng với giá cao hơn, từ 4000 tới 5000 quan cho thương nhân ở thị trấn khác.
Tiếp tục dung số tiền đó để mua hàng rồi bán ở chỗ khác với giá cao hơn.
Cứ như thế, họ sẽ biến 3000 quan thành 6000 quan.
Tới lúc kiếm đủ 6000 quan thì họ sẽ dùng số tiền đó để mua gạo ở Kiyosu. Như vậy là kiếm đủ 8000 thạch.
"......Mục đích?"
"Làm sao để bán với giá cao hơn?"
"......Mặc cả?"
"Ra vậy, không mua thì ta chặt cả."
"Không không không. Đừng nói chuyện đáng sợ như thế. Cái này gọi là giá thị trường."
".....Giá thị trường?"
"Theo (quỷ kế) kiến thức tôi có, thì giá cả mỗi nơi đều khác nhau. Nếu mua đồ rẻ ở trấn này rồi đem bán trấn khác với giá đắt hơn, ta sẽ có lời."
Đây có vẻ là một kế hoạch không tồi, nhưng mà......Đằng sau tấm khăn che mặt, Goemon lấy tay chống cằm.
"Nếu không tới từng nơi, ta sẽ không biết được giá cả hàng hoá. Chỉ với cách đó, liệu ta xó xể tăng gấp đôi số tiền trong vòng hai tuần được không?"
Cô ta cắn lưỡi, Inuchiyo thì thầm.
Goemon tức tối liếc Inuchiyo một cái.
"Vì vậy anh mới gọi em, Goemon, qua mạng thông tin của ninja, ta sẽ biết giá cả khắp vùng Tokaido, sau đó sẽ quyết định nên mua gì, ở đâu, và phải bán ở chỗ nào. Với lại, giao việc vận chuyển hàng hoá cho thuộc hạ của em làm sẽ an toàn hơn nhiều."
Đây là điều cơ bản trong 'mua bán', không cần phải trộm cắp hay cướp bóc, ta vẫn có thể kiếm được tiền mà không làm ai bị thương cả, Yoshiharu khịt mũi.
Anh quả là thiên tài, Goemon vỗ tay nói.
"Em chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng shinobi của mình cho những việc như thế này! Đúng là mười mà Kinoshita kì bọng, khư khư khư."
Cô ta cắn lưỡi nhiều ghê, Inuchiyo thì thầm, Goemon lại liếc Inuchiyo một cái nữa.
"Không, chậc, kiến thức về thời chiến quốc của anh đều từ game ra cả."
"Cái phi kĩ thuật đó có phải là bí thư của người nam man không?"
"Cũng đại loại như thế."
"Vậy em sẽ lập tức đi điều tra về giá cả ở các thành phố khác, chỉ ba ngày là đủ rồi!"
Goemon kết ấn tạo màn khói.
Thân thể cô cũng biến mất theo làn khói.
"Khụ khụ. Đừng có tạo khói trong phòng chứ!"
".....Tấm tatami cháy rồi kìa."
"Ui da! Nóng quá! Nóng quááá! Mau dập lửa! Nước, nước đâu rồi!?"
※※※
Khác biệt giá cả giữa các thị trấn liệu có đủ để kiếm lời?
Đó là điều họ lo nhất, nhưng lập tức nhận ra đó chỉ là lo hão.
Ba ngày sau, Goemon đem bảng điều tra giá bán của thị trường Kiyosu, Inokuchi (thị trấn quanh thành Mino), cảng Ise, cùng Ootsu giao lại cho Yoshiharu.
Giữa các thị trấn, có nơi mặt hàng này dư thừa nên giá rẻ, nhưng ở nơi khác lại đang cạn kiệt làm giá thành đội lên cao. Mang theo bảng báo cáo của Goemon, họ đến mua hàng ở chỗ thừa, rồi đem bán lại ở những nơi thiếu.
Nhờ dùng người của Goemon để vận chuyển hàng hoá, thời gian và chi phí đều được giảm tới mức tối thiểu.
Tiền của họ cứ tăng lên đều đều.
Tới khi nhận ra, căn phòng ở Ukogi của Yoshiharu đã ních đầy vàng, nhiều tới mức phủ kín luôn tấm tatami trong phòng cậu.
Do hai người được một mẻ bội thu nên tiền lời kiếm được từ 3000 quan lúc đầu giờ chật cả phòng, nhiều không đếm xuể.
"Đ-Đ-Đây là tấm tatami bằng vàng sao? Phải chăng đây là căn phòng bằng vàng? Mình, không lẽ mình đã biến thành một đại phú hào?"
Ban đầu Yoshiharu chỉ định kiếm đủ tiền để mua gạo, nhưng lời quá nhiều, lòng tham khiến cậu loá mắt mà ra sức kiếm thêm.
Chìm vào núi vàng, mỗi cú quạt tay của cậu lại phát ra tiếng leng keng leng keng.
Ôi ôi, sao mà thoải mái quá......Yoshiharu thì thầm với khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Mình sẽ trở nên nổi tiếng. Với chừng này tiền, chắc chắn mình sẽ được nhiều cô gái để mắt tới. Thế giới này chính là vậy đó!"
".........Cậu cứ như thương nhân vậy."
Inuchiyo bó tay nói, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Yoshiharu trở nên giàu có, nên cậu không chú ý gì đến điều đó.
"Làm thương nhân cũng tốt, với lại tôi không giỏi đánh trận hay làm người khác bị thương."
"........Tôi hiểu."
"Được, tôi sẽ làm thủ quỹ cho nhà Oda! Tôi sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều tiền. Tôi là đại phú ông Yoshiharu!"
".....Nhưng.....đó đều là tiền của Nobuna-sama mà."
"Cậu nói gì vậy, Inuchiyo? Chúng ta đã kiếm được nhiều thế này, có lấy bớt một ít Nobuna cũng không biết đâu."
".....Cậu đúng là một kẻ tham lam."
"Tôi cũng sẽ tặng cậu một chiếc áo lụa! Cậu nên mặc những bộ đồ nữ tính vào những ngày nghỉ hiếm hoi của mình để thoải mái tận hưởng nó."
"........Ư, không thể từ chối được......"
Trong khi cậu đang ngâm nga trong bể tiền vàng thì Nene đến.
"Khỉ-sama! Anh đang là gì vậy?"
"Ồ Nene, anh sẽ mua cho em thật nhiều kẹo bông nha!"
Cô bé quắc mắt, giơ chân đạp một cú vào bụng Yoshiharu.
"Ái! Em làm gì vậy?"
"Em vốn nghĩ anh chỉ là một con khỉ thôi, không ngờ anh còn là ăn trộm nữa."
"Oan uổng quá, đây là tiền anh kiếm được nhờ buôn bán hợp pháp."
"Hứ! Với người đã ăn sạch lá ukogi trong vườn như Khỉ-sama, không lí nào anh lại có tài buôn bán được!"
"Đúng là một cô nhóc tiểu học sắc sảo! Có điều tài năng thì anh có chứ! Nobuna hào phóng cho anh vay 3000 quan-----khoan đã, chết rồi--------"
Cậu nhận ra hơi trễ.
Không đúng, đấy không phải là do cô ta cho mình vay.
"Mình nhận từ Nobuna 3000 quan tiền để mua gạo, nhưng mải mơ tưởng tới việc được các cô gái để mắt tới mà quên béng đi chuyện này."
"Thật là, anh làm gì vậy! Không có Nene ở bên, anh đúng là vô dụng! Inuchiyo-dono nuông chiều Khỉ-sama quá rồi!"
"......Inuchiyo......cũng quên mất."
Inuchiyo lo lắng bấm tay tính ngày.
"........Vậy.......hạn cuối là tối nay."
Giờ đã qua buổi chiều rồi!
Khốn kiếp!
Cô nàng Nobuna đó, bất kể là mình mang tới bao nhiêu tiền, nếu không có nổi một hạt gạo, thì đầu mình dọn nhà mất.
Yoshiharu lo lắng đứng dậy, chạy về phía bản thành nơi Nobuna ở.
"Inuchiyo, nhờ cậu cùng Goemon lấy hết tiền đi mua gạo giúp tôi. Sắp hết thời gian rồi nên cũng không cần mặc cả làm gì! Mua xong thì chuyển hết tới chỗ Nobuna luôn. Trông cậy vào cậu đấy!"
"........Hiểu rồi!"
"Khỉ-sama! Không được chọc giận công chúa đâu đấy! Cứ thành khẩn quỳ xuống xin ngài chờ đến khi gạo tới là được!"
Đó là chuyện bất khả thi, Yoshiharu nghĩ thầm.
Nhưng cậu cũng không nghĩ được cách gì ngoài cách đó.
※※※
"Đ-Đ-Đ-Đồ ngu! Ngu ngốc! [Ngu xuẩn][7]!"
Vừa thấy mặt Yoshiharu, Nobuna lập tức sửng cồ lên.
Hết cú này đến cú khác, Nobuna ra sức đá tới tấp vào mặt Yoshiharu, người đang quỳ trên mặt đất.
Chưa hết, cô ta còn nắm tóc cậu mà kéo lê trên tấm tatami.
Vì cậu đã quỳ rạp người xuống nên không thể tránh được những đòn đánh tàn độc đó.
"Đau quá! Buông ra, nếu không tóc tôi sẽ đứt hết đó!"
"Ngươi, chắc chắn ngươi đã quên mất thời hạn mà đi làm những chuyện ngu ngốc! S-S-Sao ta lo lắng cho ngươi chứ......ngươi chỉ là một tên ngốc thôi! Đồ [ngu xuẩn]!"
"Khoan, khoan đã Nobuna, đừng có nổi khùng!"
"Ngươi, ngươi có điên không? Sao ngươi dám đến đây với hai bàn tay trắng? Một hạt gạo cũng không có là sao? Số tiền ta đưa ngươi đâu rồi? 3000 quan đâu?"
"Nè......tôi tò mò từ nãy tới giờ........từ [ngu xuẩn] cô nói nghĩa là gì?"
"Ngươi không biết sao? Nếu ngươi đem đất đai mình có chia hết cho con cái, thì ngươi sẽ trở nên nghèo khổ, người ta gọi đó là [ngu xuẩn], ta không muốn trở thành kẻ [ngu xuẩn], nên ta lập tức trục xuất bọn gia thần bất tài chỉ biết chiếm thêm đất phong mà không làm gì cả.......khoan, đừng có đánh trống lảng."
"Chậc, bị phát hiện rồi sao?"
"Theo luật, ta sẽ chặt đầu ngươi, kẻ đã làm mất 3000 quan."
Nobuna rút thanh kiếm người cận vệ dâng lên và từ từ kề vào cổ Yoshiharu.
"Mặt trời vẫn chưa lặn, cứ chờ thêm chút nữa đã!"
"Câm mồm! Nếu ngươi không làm nổi thì chỉ cần bỏ cuộc và trả lại số tiền đó cho ta là được rồi! Chắc ngươi không nướng hết vào sòng bạc đó chứ!?"
"Không có, tôi chăm chỉ kiếm tiền thật mà!"
"Bằng cách nào?"
"Bí mật thương mại."
"Ngươi muốn dùng thứ tiếng khỉ khó hiểu đó để lừa ta nữa sao? Ta nuông chiều ngươi cũng có mức độ thôi."
"Đó là ngôn ngữ của tương lai."
"Rồi, nếu ngươi có kiếm thêm thì giờ phải có cả đống gạo ở đây chứ?"
"Nhiều quá nên tôi không mang hết được! Giờ Inuchiyo đang chuyển đến! Làm ơn chờ một chút đi!"
".....Ta không tin ngươi, nhưng Inuchiyo cũng liên quan đến việc này nên ta sẽ nể mặt cô ấy mà chờ đến hết giờ."
Khịt mũi một tiếng, Nobuna tra kiếm vào vỏ rồi ngồi lại trên ghế.
Tức tối, tức tối, tức tối.
Vẻ tức giận của cô làm tim Yoshiharu tan nát.
Khi mỉm cười, Nobuna đúng là đại mĩ nhân, nhưng cô ta làm mặt như thế, thật uổng quá.....Yoshiharu tự nhủ.
Cậu tạm tránh khỏi bay đầu.
Đúng hơn, là án tử hình của cậu được hoãn lại.
Tuy nhiên, Nobuna vẫn tiếp tục nhìn cậu chăm chú.
"Cô ta chưa tới sao."
"C-Cô ấy chưa thể tới ngay được, nhiều gạo lắm..."
1 phút.....2 phút......3 phút.
Lòng kiên nhẫn của Nobuna chỉ bằng thời gian nấu một cốc mì ramen ăn liền.
"Chán quá đi. Mà ta có bệnh mỗi khi thấy chán là lại muốn đem con khỉ đi chặt đầu."
"Cô thiếu kiên nhẫn quá phải không?"
"Ta muốn nghe con khỉ giãy chết."
"T-Thế bỏ chút thời gian ra trò chuyện thì thế nào?"
"Ta không muốn nghe gì từ con khỉ đã tiêu sạch 3000 quan mà không mang về được một hạt gạo nào cả."
Cô ta trợn mắt há miệng giả tiếng khỉ kêu "Chí chí---".
Cô thật là dễ ghét. Mà cái bản mặt gì thế kia? Yoshiharu cảm thấy khó chịu.
"Thế cô nói đi."
Nobuna quay mặt nhìn trời.
Bên ngoài bức bình phong, hoàng hôn đang nhuộm đỏ bầu trời.
Dù cậu không muốn chấp nhận, nhưng khi im lặng, cô ấy thật là dễ thương. Yoshiharu bất giác thở dài.
(Không không! Mình không thích cô ta! Mình không có thích cô ta!)
Trong khi Yoshiharu đỏ mặt nhấp nha nhấp nhổm, thì Nobuna bắt đầu lên tiếng:
"Đằng nào thì ngươi cũng chẳng hứng thú gì với chuyện của ta. Cứ ngồi đó chờ tới khi bay đầu đi."
"Không, tôi rất có hứng thú .Về việc mua súng hoả mai, quả địa cầu từ tay thương nhân người man này, về tầm nhìn 'Thống trị Nhật Bản', 'Thế giới' này, cả nguyên nhân khiến cô bị gọi là 'Kẻ ngốc xứ Owari' nữa, tôi muốn tham khảo một chút."
"......Từ khi sinh ra đã vậy rồi. Ta không nhớ, nhưng hình như từ nhỏ ta đã luôn cắn đầu vú của vú nuôi thì phải."
"Vậy thì lạ thật. Trẻ con thì làm gì có răng mà cắn, phải không? Đó chỉ là chuyện bịa thôi!"
"Cái đó ta nghe mẹ kể lại, chắc là không sai."
"Là người giờ đang ở chỗ Nobukatsu sao......"
Sao ngươi biết Kanjuuro, cô ta trề môi, ném cây kẹo trong tay về phía cậu.
Dù ngồi xếp bằng trên mặt đất, Yoshiharu vẫn dễ dàng tránh được.
"Ngày nào, cậu ta cũng cùng bọn lâu la tới chỗ tôi trút giận. Có lẽ cậu ấy muốn cản trở tôi làm việc."
"Vậy sao. Nhưng cậu em xấu tính của ta có gây chuyện thì ta cũng không xin lỗi đâu."
"Không sao. Cô mà xin lỗi thì tôi cũng thấy khó chịu."
"Kanjuurou thường được mẹ khuyến khích tập võ và học tập để thừa kế nhà Oda, nhưng lại luôn thua ta nên tính cách có hơi lệch lạc một chút. Tuy vậy nó cũng không phải là một người xấu."
"Tất nhiên, so với cô, cậu ta còn dễ thương chán......Ái!"
Nobuna biết nếu tấn công trực diện cậu sẽ tránh được nên đổi sang đánh lén.
Cô đưa tay ra sau lưng, tung cây kẹo trúng ngay mặt cậu.
"Ta lệch lạc chỗ nào, vu khống chủ nhân là tội chém đầu đó."
"Không phải cô gây rối ở tang lễ bố mình với bộ dạng một kẻ ngốc sao. Đó không phải lệch lạc thì là gì?"
"Do khi ấy ta đang tức giận, phần vì cha tự ý bỏ ta mà đi, phần vì bọn trọng thần bên ngoài thì làm bộ đạo mạo đến thăm hỏi, nhưng trong bụng chỉ toàn nghĩ đến lợi ích bản thân! Không ai thực sự đau khổ vì cái chết của cha cả, thế nên ta mới bực mình!"
"Tôi hiểu rồi. Nobukatsu cũng vậy sao?"
"Kanjuurou thì......buồn bã khóc lóc. Nhưng lũ gia thần xung quanh nó, ánh mắt cứ như đang tính kế lật đổ ta vậy."
"Theo như Katsuie kể, cậu ta đã nhiều lần tạo phản, nhưng lần nào cũng được tha bổng. Cô đanh đá cá cầy vậy mà cũng thương em quá nhỉ."
"Im mồm, nguyên tắc của ta là không tha cho kẻ phản bội, kể cả em ta cũng không ngoại lệ! Chỉ là, nếu giết nó thì mẹ ta sẽ buồn lắm, nên dù muốn ta cũng không xuống tay được."
"Vậy sao....."
Cô buồn bã cúi đầu thì thầm.
Nhưng Nobuna lập tức rút lại lời nói của mình, liếc Yoshiharu bằng một ánh mắt sắc lạnh.
Bây giờ là khuôn mặt của một vị lãnh chúa.
"Nhưng, nếu lần này Kanjuurou.....không, Nobukatsu lại làm phản, ta chắc chắn sẽ giết nó!"
"Tại sao?"
"Bởi nếu nhà Oda cứ tiếp tục chia năm xẻ bảy thì không cách gì bảo vệ Owari khỏi tay nhà Imagawa được, nên ta mới quyết định làm vậy."
"Đừng nói chuyện đáng sợ đó, hai người nên tìm cách hoà giải với nhau đi."
"Coi chừng cái miệng ngươi đó, con khỉ. Ta là lãnh chúa của Owari, Oda Kazusanosuke Nobuna. Vị thế của ta và ngươi hoàn toàn khác nhau. Ta phải có trách nhiệm với các gia thần và người dân ở Owari."
".......Và, cũng vì giấc mơ 'Thống nhất Nhật Bản', có lúc cô cũng phải hi sinh tình cảm của bản thân.....đúng không?"
"Đúng vậy, thôi đủ rồi, với một tên lính quèn như ngươi, có nói nữa cũng vô ích."
Chậc, cô ta đổi chủ đề rồi, Yoshiharu thầm chắc lưỡi.
Không, chính xác hơn, là do Nobuna không nghĩ rằng mình và cô ấy ngang hàng với nhau mới phải, nhận ra điều này, tim cậu đột nhiên thắt lại.
"Giờ ta sẽ dùng quả địa cầu này để đo trí thông minh của ngươi."
"Quả địa cầu ư? Rồi, chơi luôn!"
"Chơi cái khỉ gì? Ngươi nghĩ người và khỉ có thể thi đấu với nhau sao? Cái này chỉ để kiểm tra đầu óc của ngươi thôi!"
Xoay quả địa cầu, Nobuna cười vui vẻ, cao giọng nói:
"Những người nam man làm ra quả địa cầu này thật tài giỏi! Bọn họ đã băng qua đại dương, vượt nửa vòng trái đất để đến Nhật Bản! Ngươi có biết không? Ý nghĩa của quả địa cầu này? Rằng thế giới không bằng phẳng, mà là hình cầu giống cái mô hình này này!"
"Chuyện đó tôi cũng biết."
"ỂYui2401 (talk)Đừng khoác lác chớ."
"Tôi học ở trường."
"Thánh đường ở vương quốc khỉ cũng cùng đẳng cấp với người nam man sao, thật khó tin!"
Mặt đầy vẻ châm chọc, Nobuna nhìn Yoshiharu hỏi:
"Thế ngươi có biết Nhật Bản nằm chỗ nào trên quả địa cầu này không?"
"Có chứ, chính là đảo quốc bé nhỏ này. Còn nữa, những kẻ cô gọi là 'nam man' đến từ Châu Âu , một nơi rất xa về phía tây."
Vừa xoay quả địa cầu, cậu vừa chỉ Nhật Bản và chỗ của người nam man.
Dù cậu hơi sai sót về chỗ của người nam man (đáng ra phải chỉ Hà Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, cậu lại chỉ sang Pháp) nhưng ít nhiều gì cũng đúng chỗ, làm Nobuna thấy bất ngờ. Với người khác, có giải thích thế nào họ cũng không tin trái đất này hình cầu, nhưng sao con khỉ kia lại biết?
"Chẳng phải thông minh gì đâu. Ở nơi tôi sống, đây chỉ là kiến thức thông thuờng thôi."
"Hừm, ta không thể coi thường vương quốc khỉ đó được. Đó có thể trở thành kẻ thù lớn nhất của con người. Có lẽ tiêu diệt nó ngay lúc này là tốt nhất."
"Đã bảo tôi không phải là khỉ rồi mà."
"Những nước nam man có súng và thuyền có thể đi vòng quanh thế giới đều rất hùng mạnh."
Mặc kệ lời phản biện của Yoshiharu, Nobuna tiếp tục:
"Tuy giờ chỉ có các tu sĩ đến truyền bá giáo điều của Jesus, nhưng chắc chắn một ngày nào đó, bọn họ sẽ đem hạm đội khổng lồ của mình đến tấn công. Cho nên, ta muốn chấm dứt thời đại loạn lạc này càng sớm càng tốt, để sớm ngày xây dựng một đất nước có đủ sức để đối đầu với các quốc gia kia! Nè, ngươi có thấy những điều ta nói là kì quái không? Ngươi có cho ta là kẻ ngốc không?"
Yoshiharu nghĩ, khi cô ta nói về người nam man hay về thế giới, khuôn mặt cô có chút, chỉ có một chút thôi, xinh đẹp....
"Sao lại đỏ mặt thế? Ngươi bị sốt sao, con khỉ? Hay đầu óc ngươi bị quá tải?"
Tất cả những điều cô nói đều chính xác. Yoshiharu gãi mũi nói.
"Có lẽ cô khá là phiền phức, nhưng cô đúng là một thiên tài có tầm nhìn vượt thời đại. Bọn người cười nhạo cô mới chính là kẻ ngốc. Nhưng cũng đúng thôi, vì chỉ mỗi cô là đặc biệt, cô không cần lo lắng về chuyện đó đâu."
".....Hừ. Nhà ngươi có nói vậy ta cũng không thấy vui đâu. Không bằng không cớ. Bộ ngươi là nịnh thần chắc?"
Miệng lưỡi vẫn độc địa như mọi khi------- nhưng Nobuna lại nở nụ cười thật trong sáng.
Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ngay sau đó, Nobuna bối rối lấy lại vẻ mặt khó ưa thường nhật.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, trái tim Yoshiharu đột nhiên đập loạn nhịp.
(Khoan. Khoan. Đừng để bị lừa. Mình không thể nào th-thích cô nàng chuyên quyền độc đoán này được! Trước hết, địa vị xã hội quá cách biệt! Mình chỉ là một tên lính quèn, còn cô ta không chỉ là chủ nhân của mình, mà còn là lãnh chúa cai trị Owari nữa! Dĩ hạ phạm thượng cũng phải có mức độ chứ!)
Đột nhiên, Nobuna mở mắt, chăm chú nhìn Yoshiharu.
Hai người ngồi sát nhau, tới mức cậu cảm thấy được hơi thở dìu dịu của Nobuna trên mặt mình.
Chết tiệt. Tại sao Nobuna lại là một mĩ nữ chứ, thật đáng ghét!
"Này, mặt ngươi làm sao thế? Ngươi muốn nói gì hả?"
"Hả! Không, không có gì!"
"Rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lại không chịu nói, thật không giống ngươi chút nào. Tính tạo phản phải không?"
"Tạo phản cái gì, phải gọi là dĩ hạ phạm thượng mới đúng."
".......Hả. Loại gia thần lại muốn phạm thượng?"
"Đ-Đó là....à....ờ...."
"........Là gì?........"
Cả người Yoshiharu cứng lại.
Đáng ghét, nhưng mà, cô ta dễ thương quá! Tất nhiên là chỉ mỗi khuôn mặt thôi!
Hai người cứ nhìn nhau được một lúc, thì tiếng trống canh từ đâu đó vang lên.
".......Mặt trời lặn rồi. Đã đến kì hạn!"
Khuôn mặt Nobuna trở nên nghiêm túc.
"Con khỉ-------Theo luật nhà Oda, ngươi sẽ bị chém đầu. Ngồi thẳng lên."
Đó là gương mặt của người chư hầu thời chiến quốc.
Vậy là Inuchiyo không đến kịp sao,hàiiii.....
Yoshiharu cúi đầu và ngồi thẳng lưng lên.
Lạ một điều là mình không thấy sợ hãi gì cả.
Cũng như mấy lần trước, mình cứ như thiếu đi một cái gì đó, có lẽ mình cũng trở nên kì quái mất rồi.
Nobuna sẽ ra tay không chút do dự, Yoshiharu nghĩ thầm.
Để có thể thực hiện trách nhiệm của một lãnh chúa, cô ấy sẵn sàng xuống tay với cả em trai mình.
Một vài tên lính quèn không đáng để cô do dự.
"Xin lỗi vì đã không làm tròn nhiệm vụ. Nào, ra tay đi!"
"......Ngươi còn gì muốn nói nữa không, con khỉ?"
"Sao thì tôi cũng chết. Thật ra mong muốn của tôi là-----đùa thôi, nhưng tôi sẽ chỉ cô cách kiếm tiền tôi học được từ game chiến quốc."
Nobuna, người đang đứng sau lưng Yoshiharu, thét lên:
"Những chuyện đó không thành vấn đề! Ngươi không còn gì để nói sao? Đại loại như tôi không muốn chết hay xin đừng giết tôi ấy!"
"Cô có ngốc không. Tôi mà cầu xin thì chỉ làm cô thêm dằn vặt thôi. Cô vốn không giỏi đối phó với mấy thứ đó, đúng không?"
"........I.......Im miệng đi! Tha mạng cho một tên gia thần ngu ngốc đã làm mất 3000 quan chiến phí chẳng ích gì! Đúng vậy, ngươi mất đầu là chuyện hiển nhiên! Thích thì chiều! Tự làm tự chịu! Ngu ngốc!"
Giọng nói đanh thép của Nobuna chuyển dần thành tiếng thầm thì.
Hả........ Lẽ nào nếu mình cầu xin thì vẫn có thể được tha thứ?
Cô ta đúng là không thành thật chút nào, cứ vòng vo mãi, nhưng, lẽ nào cô ấy....... có ý định tha mạng cho mình?
Khốn kiếp, mình anh hùng rơm quá rồi! Ngay khi Yoshiharu định mở miệng lên tiếng.
Thì Nobuna đã xuống tay.
Vẻ mặt cô ấy lúc này ra sao, Yoshiharu không tài nào biết được.
Phập!
Nhưng xem ra Yoshiharu không may mắn rồi.
Keng.
Thanh kiếm rơi khỏi tay Nobuna.
Một mũi phi tiêu từ đâu bay đến đánh văng thanh kiếm.
Gáy cậu chỉ bị cắt có 3 mm và đầu của cậu vẫn còn nguyên trên cổ.
"Ui da! Người đâu, có thích khách!"
".........Là thần......thần tới trễ."
"Inuchiyo hả?"
Inuchiyo bước vào, trên tay áo cô còn vương ít máu.
".......Yoshiharu......tôi mua gạo về rồi."
"Oaa, Inuchiyo~! Cậu thật tuyệt vời!"
Yoshiharu đoán Goemon là người phóng mũi phi tiêu đó.
Hai người mà tới sớm một chút thì cổ tôi đỡ phải chịu một đao.
"Thế gạo đâu?"
"Phải đấy, gạo đâu?"
"........Hiện đang được chuyển vào trong."
Yoshiharu và Nobuna nhìn ra cửa sổ, bên ngoài, vô số bao gạo đang được đưa vào lâu đài.
"Ô ô, đây là thành quả của Khỉ-dono sao?"
"Quả là một thu hoạch lớn! Phải lấy bớt một bao về mới được!"
Ông Asano cùng Nene vừa thổi sáo vừa đánh trống động viên các samurai chuyển gạo vào trong.
"Nhiều quá! Cô đã mua bao nhiêu vậy?"
".........75000 bao gạo."
"1 thạch = 2,5 bao, vậy là bằng......30000 thạch? Thật sao? Không thể tin được!?"
Chết tiệt, Nobuna tính nhanh thật, Yoshiharu nghĩ thầm.
Yêu cầu là 8000 thạch, vậy là cậu kiếm được gần bốn lần số đó.
Quả là một kỳ công.
Bốp.
"Khỉ à, ngươi có thấy vui không?"
"Sao, cô định ban thưởng cho tôi hả?"
"Sai thời hạn mà thưởng thiếc cái gì? Thôi thì, ta sẽ khai ân mà tha ngươi tội chém, vậy đã biết ơn công lao của Inuchiyo và lòng khoan dung của ta chưa!?"
"Cái gì? Đồ bủn xỉn! Đáng ra cô phải ban thưởng cái gì đó chứ! Đã vậy còn bắt gia thần ở khu Ukogi ăn lá cây mà sống, sao cô keo kiệt quá vậy?"
Bốp.
Lần này, Nobuna tủm tỉm cười rồi lẳng lặng thúc một cú vào hông cậu.
"Đừng có vừa cười vừa đánh tôi, chút nữa là trúng rồi!"
"Im mồm! Ngươi đang cảm động phát khóc vì được ta tha mạng phải không? Mau quỳ xuống dưới chân ta, vừa khóc vừa van xin "Nobuna-samaaaaa, cả đời này thần nguyện theo hầu ngàiiiiiiii." đi."
"Hả? Cô nói cái gì? Không phải cô mới là người nên cảm động bởi thuật giả kim của tôi mà thẹn thùng nói "Yoshiharu, không có ngài em biết phải làm saoYui2401 (talk)" Bộ gương mặt xinh đẹp của cô chỉ để trang trí thôi sao? Mau cho tôi xem khuôn mặt dễ thương của cô đi, đồ cọp cái!"
"Grừ grừ! Ngươi nói gì? Mới mua thêm được chút gạo đã lên mặt rồi! Đừng có mơ hão nữa, nghe buồn nôn lắm! Giết ngươi mới là quyết định đúng đắn nhất!"
Trong lúc hai người sắp áp mặt vào nhau, đằng đằng sát khí, thì Inuchiyo kéo kéo tay áo của Nobuna.
"......Công chúa....xin hãy chém đầu thần."
"Ể? Sao vậy? Kẻ đáng bị xử trảm phải là con khỉ này chứ?"
".....Khi nãy, Inuchiyo đã sát thương cận vệ của Nobukatsu-sama, thần đã phạm trọng tội."
Để ý kĩ thì, tay áo của cô có vương ít máu.
".......Cho nên nếu không chém Inuchiyo, ngài và Nobukatsu-sama sẽ phải đối đầu với nhau."
"Ngươi nói gì vậy chứ? S-Sao ta có thể làm chuyện ấy được."
"......Vì Owari."
Yoshiharu nắm vai Inuchiyo, cất tiếng hỏi:
"Inuchiyo, trên đường đến đây, cô đã bị đám lâu la của Nobukatsu cản trở phải không?"
Inuchiyo khẽ gật đầu.
"....Lúc đó khẩn cấp lắm rồi. Nếu không làm vậy thì sẽ không kịp......Tôi vẫn chưa giết hắn."
"Nobuna, cô nghe rồi chứ? Người có lỗi là Nobukatsu! Đừng giết Inuchiyo!"
"Ta biết. Nhưng, nhưng mà..."
Với Nobuna, Inuchiyo còn quan trọng hơn cả em gái của mình.
Làm sao cô có thể xuống tay với Inuchiyo được.
Nhưng nếu bỏ qua chuyện này, Nobukatsu sẽ không chịu ngồi yên, hai chị em sẽ càng căm ghét nhau hơn.
Đến Yoshiharu cũng biết, một kẻ ngây thơ như Nobukatsu không thể nào đánh bại Nobuna được.
Trước đây, cậu ta cũng đã nhiều lần tạo phản, nhưng chưa lần nào thành công cả.
Nói cách khác, nếu phe Nobukatsu mượn hành động của Inuchiyo làm cớ để tạo phản thì-----
Nobuna sẽ phải chém đầu em trai mình.
(Giữa Inuchiyo và Nobukatsu, cô chỉ được chọn một.)
Nhưng cô không cách gì chọn được.
Nobuna không biết phải nói gì, đôi tay nắm lan can từ nãy giờ dần run lên.
Không thể chịu đựng được nữa, Yoshiharu cất tiếng nói:
Nhưng điều cậu nói là.
"Inuchiyo! Mau trốn đi!"
".......Trốn ư?"
"Phải, trốn khỏi Kiyosu, ta sẽ viện cớ cô sợ tội bỏ trốn để thương lượng với Nobukatsu! Chờ ngày Nobuna và Nobukatsu làm hoà với nhau hãy quay lại."
".....Nhưng......"
"Thật là! Nói thế với người đã hết mình vì tôi quả là ngu ngốc, nhưng giờ chỉ còn cách đó thôi! Làm vậy Nobuna sẽ không phải xuống tay với ai hết."
Inuchiyo gật đầu không chút do dự.
Cô quay về phía Nobuna, cúi đầu thật sâu, nói:
"........Công chúa, tạm biệt người."
"Inuchiyo."
Đâu đó trên gương mặt Nobuna, hai dòng nước mắt rưng rưng.
Nhưng Yoshiharu chỉ đang tự huyễn hoặc mình.
Dù trái tim đang thổn thức.
Cô vẫn không thể để lộ ra ngoài.
Mà chỉ biết âm thầm chịu đựng.
Đôi dòng kia là máu từ cánh môi cô bị cắn rách.
Cứ như cô vô thức tự cắn môi mình để ngăn bản thân không thốt ra những lời yếu mềm vậy.
(Đừng đi, đừng bỏ ta lại một mình, có nói ra những lời đó cũng không sao đâu.)
Tuy nhiên, dù Nobuna không nói, Inuchiyo cũng hiểu được.
Nhìn Nobuna, Inuchiyo khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
".....Thần chắc chắn sẽ trở lại. Hơn nữa, ở đây còn có Yoshiharu mà."
Vậy ra cô ấy mỉm cười như vậy....Yoshiharu đang ngẩn ngơ, thì Inuchiyo bỗng nhiên quay sang phía cậu.
"Ối! Giật cả mình! Hứa rồi nhé, Inuchiyo! Nhất định phải quay lại đấy!"
"......Cậu.....quên mất lời hứa kia rồi sao?"
"Hả? Lời hứa gì vậy?"
"........Cậu sẽ mua cho tôi một tấm áo lụa chứ?"
Khi cậu quay lại, nhất định tôi sẽ dùng cách kiếm tiền của mình để mua cho cậu chiếc áo đẹp nhất, Yoshiharu nắm tay Inuchiyo lắc mạnh.
References
↑ uirou là một loại bánh làm từ đường và bột gạo của Nhật.
↑ cá da trơn và hôn đọc là kisu.
↑ koban là tiền vàng cổ của Nhật.
↑ Shinobi là cách gọi chung của ninja, trộm cắp và gián điệp.
↑ frank phát âm trong tiếng Nhật là furanku, vì từ này không có trong thời chiến quốc nên Inuchiyo không hiểu.
↑ game được phát âm như phi nghệ thuật.
↑ [ngu xuẩn] ở đây dùng từ tawake.