Oda Nobuna no Yabou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3453

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Volume 1 - Chương 3: Nhà Oda khắp nơi đều náo nhiệt

Chủ thành của Owari, thành Kiyosu.

Đại bản doanh của của gia tộc Oda.

Sau cuộc gặp với Dousan ở Shoutokuji kết thúc , cuối cùng Nobuna cũng trở về thành Kiyosu.

Trên đường về, nhân vật chính của chúng ta phải làm dắt ngựa và, liên tục bị nhiếc móc. Đã ba lần cậu định (Mình sẽ xử cô ta ở đây rồi lên tiếm quyền.)

Tuy rằng luôn mang một vẻ mặt khó chịu, nhưng thỉnh thoảng Nobuna cũng mỉm cười như một cô gái.

Khi cậu thấy nụ cười dễ thương cứ như một chú sóc nhỏ đó.

(Thôi, cũng được. Tạm tha cho cô lần này đấy. Nh-nhưng không phải là vì mình thích con bé ngu ngốc, độc mồm độc miệng này đâu đấy.)

Âm mưu chiếm quyền của cậu dễ dàng tan biến.

Ngay khi đến Kiyosu, cứ như đã quên mất sự tồn tại của Yoshiharu, Nobuna lập tức quay về chủ thành và vứt cậu lại đằng sau.

Về phần Goemon thì cậu chẳng thấy bóng dáng cô bé đâu cả , chắc vì con bé không có ở quanh đây.

Nếu có cô nàng ninja đó âm thầm nấp trong bóng tối, cậu cũng cảm thấy an toàn hơn, nhưng cũng không thể bắt con bé túc trực bên cạnh mình 24/7 được, Yoshiharu nghĩ thầm.

Có lẽ vì nguyên tắc của cô là không can thiệp vào đời tư của người khác.

Làm như vậy Yoshiharu cũng thấy thoải mái hơn.

"Hừm? Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?"

"..........Bên này."

Cô bé cận vệ Inuchiyo kéo tay áo cậu, và cậu bị kéo tới khu vực ngoài cùng của toà thành.

"Hả? Có chuyện gì thế?"

"Công chúa ra lệnh tìm cho con khỉ một chỗ ở."

"Thật không? Cảm ơn! Bụng tôi đói lắm rồi, khắp người còn đầy thương tích nữa!"

".........Nếu là đồ ăn, thì có nhiều lắm."

Nhìn chằm chằm.

Không ngờ ngoài miệng mồm độc địa, cô công chúa đó còn có ưu điểm khác nữa.

Cậu hai mắt rưng rưng đi theo Inuchiyo.

"........Quần áo Yoshiharu mặc thật kì quái."

"À, bộ đồng phục này phải không? Trong thế giới của tôi thì đây chỉ là chuyện bình thường thôi."

"..........Cậu là người man hả?"

"Không, tôi đến từ Nhật Bản tương lai."

"......Khoác lác."

"Thật mà! Sao không ai tin tôi hết vậy? Không thể nào, chuyện đó thật sự là không thể tin được sao?"

".........Tới nơi rồi."

Theo hướng Inuchiyo chỉ, cậu thấy một dãy nhà được xây dựng một cách bát nháo

Ui, sao trông nó có vẻ tồi tàn vậy? Yoshiharu ấp úng.

Giữa hai ngôi nhà không phải là một bờ rào, mà là một hàng dậu với mấy cây họ phong bò lổm ngổm.

"Đ-Đây là nơi ở của các võ sĩ sao? Tôi cứ tưởng võ sĩ sống trong một khu nhà tráng lệ hơn cho chứ?"

"Đây là khu "Ukogi". Võ sĩ cấp thấp đều phải sống ở đây."

"Inuchiyo cũng thế à?"

"Phải."

"Cô nàng Katsuie ngực bự thì sao?"

"Katsuie là người đứng đầu các gia thần(Karou), nên cô ấy cũng có một toà dinh thự tráng lệ."

"Ôi, thôi cũng được, ở đây không thiếu thức ăn đúng không? Dùng bữa thôi nào!"

"........Đây là chỗ ở của Yoshiharu, chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau."

Yoshiharu lập tức chạy thẳng vào nhà và ngồi xuống.

Đây cứ như là một căn hộ nhỏ, bẩn thỉu lại tồi tàn, gió có thể dễ dàng lùa qua khe cửa, nhưng với người đột nhiên rơi vào thời chiến quốc như Yoshiharu, có chỗ cho cậu trú thân cũng là may mắn lắm rồi

Tấm tatami cũ nát, có lẽ vì nó là đồ cũ được mua lại từ các dinh thự của những người thuộc giai cấp trưởng quản của các gia thần.

"Inuchiyo, thức ăn đâu? Căn phòng này trống trơn mà!"

Inuchiyo nãy giờ lặng lẽ theo cậu vào trong nhà, mở tấm rèm cửa ra và chỉ về phía khu vườn.

".......Trong vườn ấy."

"À, trong đó có trồng mấy thứ như là rau xanh hả?"

"........Cũng gần như vậy."

Cậu chạy ra vườn nhưng ở đây không có trồng rau hay lúa gì cả.

"Có cái gì ăn đâu?"

".......Đây này."

Inuchiyo bứt lá từ hàng dậu tươi tốt và bắt đầu gom nó lại dùm cho cậu.

"Đây là lá của cây "ukogi", nếu cậu đem luộc thì mùi vị cũng ngon lắm." (T/N: Ukogi là một loại cây mọc ở Nhật Bản, nó mọc tốt ở trên các hàng rào. Lá non có thể dùng để nấu ăn, lá còn được phơi khô để làm trà uống. Cây được dùng làm thuốc chữa đau đầu, một số bệnh về tim...., và còn có tác dụng tăng cường sức khoẻ.)

"Khoan, chúng ta sẽ ăn hàng rào của nhà mình hả? Không thể nààààooo!"

"......Ngon lắm đó."

"Nếu ăn hết hàng rào, thì nhà bên cạnh có làm gì mình cũng thấy hết đúng không? Đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư của người khác sao?"

"........?.......Inuchiyo thấy không sao cả."

À, hàng xóm của mình là cô ta mà, Yoshiharu gật đầu.

Tới lúc đó, Inuchiyo vẫn cứ im lặng hái lá cây.

Mặc dù có vẻ lãnh đạm, nhưng cô ấy có vẻ là người tốt.

"Dù sao thì đó cũng là bữa ăn của mình, nên tôi sẽ tự hái chúng."

".........Được rồi, vậy thì cùng làm."

"Nói thế, cô cũng chỉ ăn toàn lá cây thôi hả? Nếu không bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, cô sẽ không lớn được đấy!"

"..........Ư!"

"À, vì Katsuie là người đứng đầu các gia thần nên cô ta được ăn uống rất đầy đủ. Chẳng trách sao bộ ngực cô ta lại căng tròn đầy đặn như vậy. Ừm."

"Bộ ngực chỉ là đồ trang trí thôi."

Inuchiyo véo má cậu.

Dù sắc mặc không đổi, nhưng có vẻ cô ấy đang tức tối, Yoshiharu thầm hối hận.

"Xin lỗi, tôi sẽ không nhắc đến bộ ngực nữa. Đó chỉ là đồ trang sức, phải, tôi cũng nghĩ đó là vật trang trí thôi."

".......Cậu không thật lòng. Yoshiharu đang nói dối."

"Xin lỗi, đúng là tôi đã nói dối. Thật sự thì tôi thích những bộ ngực căng tròn!"

Cậu lại bị véo má.

Dù trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng lực tay của cô lại rất mạnh.

"Đau quáááá!!!!"

"........Cuối tháng sẽ có lương, có thể dùng tiền đó để mua cá mua gạo. Yoshiharu cũng chỉ cần chăm chỉ và vâng lời là được"

"H-Hiểu rồi!"

".......Cậu cũng có thể đào lấy rễ cây."

"R-Rễ cây?"

"Khi nướng rễ cây ukogi lên, nó sẽ trở thành một vị thuốc. Nếu hết cách, cậu có thể đem nó bán cho thương nhân ở thị trấn để kiếm ít tiền."

"Ồ ồ ồ!"

Nếu có Inuchiyo làm hàng xóm, ít nhiều mình cũng xoay sở được, cậu thấy nhẹ cả người.

Với kẻ hoàn toàn không biết gì như Yoshiharu, có người tốt bụng như Inuchiyo, đem mọi chuyện giải thích rõ ràng cho cậu quả là một vị cứu tinh.

Dù không mỉm cười, nhưng cô ấy cũng không có vẻ là thực sự ghét mình.

(Cám ơn. Có một người đồng liêu tốt bụng như vậy ở cạnh, mình quả thật là may mắn.)

Ngực của Inuchiyo khá nhỏ (gần như là không có), nên cậu sẽ không đụng chạm đến vấn đề này nữa, Yoshiharu nhủ thầm.

"........Sau khi luộc chín là có thể ăn được."

Inuchiyo cởi đôi zoori của mình ra, bước vào phòng, đổ nước vào trong nồi và bắt đầu nấu chúng. (T/N: zoori là một loại dép của người Nhật.)

Oda Nobuna no Yabou V01 083"Ồ,ồ! Sankyuu! Nhưng mà tôi vẫn thích được ăn cơm hơn." (T/N: Tiếng nhật thank you đọc là sankyuu, cũng có nghĩa là nghỉ đẻ.)

"Nghỉ đẻ? Inuchiyo vẫn còn là thiếu nữ mà?"

"Sankyuu là tiếng nam man, có nghĩa là 'cảm ơn' đấy."

"Tiếng nam man......Nobuna-sama cũng thích người nam man lắm, Yoshiharu cũng thế hả?" (T/N: Nam man chỉ người phương tây, thời này Nhật Bản coi những người nước ngoài đều là mọi rợ.)

"Ở chỗ thế giới của tôi, tất cả người Nhật đều được học tiếng nam man ở trường."

"........Cậu nói có lưu loát không?"

Hai mắt Inuchiyo long lanh nhìn cậu.

Lẽ nào cô ấy đang mong chờ điều gì đó chăng?

"Xin lỗi,thực ra tôi rất dốt tiếng anh! T-Tôi cũng không thể trò chuyện bằng tiếng anh được."

".......Vậy sao......"

Dù nét mặt Inuchiyo không hề thay đổi, cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó trên mặt cô hiện lên vẻ thất vọng. Như để che dấu chuyện này, cô mạnh tay đổ canh ukogi vào bát của cậu.

Ừng ực ừng ực.

"Ngon quá! Canh ukogi đúng là tuyệt cú mèo!"

"........Tốt quá."

"A, chúng ta còn chưa thật sự tự giới thiệu đúng không? Tôi là Sagara Yoshiharu, 17 tuổi, tôi sinh ở, ừm.......Nhật Bản thời tương lai, có thể cô không tin, nhưng chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện!"

".......Maeda Toshie. Biệt danh là Inuchiyo, 12 tuổi, sinh tại Owari. Là gia trưởng của gia đình samurai Maeda, nhiều đời phục vụ cho nhà Oda."

Inuchiyo lịch sự cúi đầu.

"Chó và khỉ sao.....thiếu mỗi chim trĩ nữa là có thể đi diệt quỷ rồi." (T/N: saru là khỉ, inu là chó, ý Yoshiharu là nói tới truyện Momotarou (cậu bé đào tiên hay đào thái lang, trong đó cậu bé Đào tiên cùng với chó, mèo và khỉ cùng nhau đi diệt quỷ.)

".........Nobuna-sama thường đem tên động vật đặt cho các thuộc hạ mà ngài thích, cậu cũng vậy đó."

" Không phải cô ta chỉ xem người khác là thú cưng sao."

Inuchiyo đúng là khó gần, nhưng có cảm giác cô theo đuôi Nobuna như một chú chó, y như một nàng chó vậy.

Ngay khi ăn xong chén canh ukogi, Inuchiyo lại kéo tay áo cậu.

".......Ăn xong thì cùng đến chào Asano-sama một tiếng nào!"

"Asano?"

"Đó là một ông lão sống trong khu Ukogi này, trong các samurai sống ở đây, ông là người vĩ đại nhất."

"Được rồi, đi thôi!"

Nhà của người tên Asano đó thật ra cũng gần nơi ở của hai người.

Tuy nói là vĩ đại nhất, nhưng ngôi nhà tương đối giản dị.

Cậu lập tức được vào nhà và gặp "ông lão Asano" ấy.

Dù cũng là một ông lão, nhưng ngược với vẻ mập mạp của rắn độc tỉnh Mino, ông nhìn như một ông lão quắt queo.

Tuy nhiên, điều khá làm người ta bất an chính là ánh mắt mơ hồ của ông.

"Ồ ồ, Nobuna-sama, ngài đã lớn rồi-----."

"..........Không phải, là Inuchiyo."

"À, là Inuchiyo. Mặc dù xưa nay cháu vẫn giống một chú chó shiba nhỏ, nhưng giờ cháu đã hoàn toàn biến thành người rồi." (T/N: Shiba là giống chó nhỏ, lanh lợi của Nhật. Đó là giống chó giỏi leo núi, thường được dùng để đi săn. Đây là một trong số ít các loài chó có nguồn gốc cổ xưa vẫn còn tồn tại đến ngày nay.)

"......Cháu đã là người từ đầu rồi."

"Dù lão đây cũng gần đất xa trời rồi,nhưng Inuchiyo vẫn nhất định không chịu lấy cháu gái Nene của lão sao."

".......Không thể nào, Inuchiyo cũng là con gái mà."

"Thật đáng tiếc, dù mới chỉ hôm kia thôi cháu vẫn còn là một người đàn ông đầy nam tính, ông cháu ta vẫn thường thi xem ai tiểu xa hơn."

"......Nhầm người rồi."

Inuchiyo đỏ mặt.

Chắc là cô ấy ngượng.

Thật hiếm khi thấy được sắc mặt của Inuchiyo thay đổi, Yoshiharu cảm thấy mình đã có thu hoạch lớn.

"Nè Inuchiyo, ông lão này có vẻ hơi lẩm cẩm nhỉ?"

"......Cậu tưởng tượng thôi. Với lại, nhầm người rồi!"

Sột soạt, sột soạt.

"Rồi rồi, tôi biết là tôi ông ấy nhận nhầm người rồi, đừng đá vào ống chân tôi nữa. Cơ bắp sẽ rơi hết ra đó!"

"Ồ, chàng trai nào thế này? Có phải là chồng của Inuchiyo không?"

"Cháu là Sagara Yoshiharu, kể từ hôm nay cháu sẽ là thuộc hạ của Nobuna."

"À, ra là chồng của Inuchiyo."

"......Phải."

Inuchiyo gật đầu.

"Ra vậy, mình và Inuchiyo là.......Khoan, không, không phải. Nè Inuchiyo, phải phủ định chứ đừng gật gật như thế!"

"......Đùa thôi."

"Phù, thôi không sao. Ông à, cháu vẫn là lính mới. Và vẫn còn độc thân. Thế nhưng cháu vẫn mơ tưởng một ngày nào đó có thể cưới thiên hạ đệ nhất mĩ nhân làm vợ! Tất nhiên, lý tưởng nhất vẫn là một cô gái có bộ ngực căng tròn đầy đặn, cỡ G cup ấy!"

Jiikappu.....có nghĩa là gì? Ông cụ Asano nghiêng đầu suy nghĩ (T/N: Trong tiếng Nhật, G cup phát âm là jiikappu, rõ ràng là thời phong kiến Nhật chẳng có cái này rồi.)

"Chuyện đó nói ra thì dài lắm, thôi cứ kệ nó đi. Với lại, nhắc tới chủ đề này là ánh mắt của Inuchiyo trở nên vô cùng đáng sợ."

"Ồ, thật là một chàng trai đáng tin cậy. Khi Nene lớn thêm chút nữa, lão sẽ cho con bé cưới cậu."

"Ông già, cô bé "Nene" đó mấy tuổi rồi? Chỉ cần trên 16 tuổi là OK."

"Năm nay con bé mới lên 8."

"Khốn kiếp! Đó là imouto-chara" (T/N: Imouto là em gái.)

"Nene, đừng có đứng nghe lén nữa, vào đây đi."

"A, bị phát hiện rồi! Đúng là ông cháu có khác."

Cánh cửa bị đẩy ra một cách đầy khí thế, và người gọi là "Nene" phóng vọt và ngồi lên đùi ông lão.

Nếu năm nay lên 8 nghĩa là con bé mới tròn 7 tuổi, nhưng so với trẻ con thời hiện đại, cô nhóc có vẻ ngoài khá nhỏ nhắn, chỉ cỡ một đứa nhóc tiểu học mà thôi.

Tuy dáng người bé tí nị, nhưng con nhóc có đôi mắt mạnh mẽ. Cô nàng có vẻ rất hiếu thắng và đầu óc cũng khá thông minh. Dù còn nhỏ, nhưng khi lớn lên, nhất định là cô nhóc sẽ trở thành một đại mĩ nhân có đôi mắt lạnh lùng và sắc bén. Nếu có tên lolicon nào ở đây, chắc chắn hắn sẽ hô lên "Nene-tan haa haa". Sau khi tưởng tượng ra hình ảnh của Nene 10 năm nữa, Yoshiharu cảm thấy khá vui vẻ. (T/N: lolicon hay lolita complex, là để chỉ những người yêu thích các cô bé vị thành niên (bất kể là chưa dậy thì, dậy thì hay sau dậy thì) hay những người có dáng vẻ như vậy.)

(Ác ma trong tim mách bảo cho mình biết, đảm bảo là khi lớn, áo cộc tay cùng tất chân rất hợp với con bé. A, nhắc mới nhớ, thời này làm quái gì có cấp 3 với cấp 2. Như vậy, là mình không được chiêm ngưỡng các bạn cùng lớp của mình trong trang phục học sinh, đồ thể dục cùng với áo tắm sao? Ui, nói cho cùng mình vẫn muốn quay lại thời hiện đại.)

Hắn đúng là một tên ngốc.

Oda Nobuna no Yabou V01 089"Đây là Nene, cháu gái lão. Con bé là một đứa bé ngoan. Ô hô hô!"

"Tên em là Nene! Khỉ-dono! Rất vui được gặp ngài!"

Ngồi trên đùi ông lão, cô bé Nene giơ hai tay cười nói.

Cách nói chuyện của con bé, dù khá thú vị nhưng có chút già dặn, làm người ta nhớ đến chú nhóc thám tử Co*n-kun, còn tiếng cười ngây thơ của cô nhóc thì rất hợp với tuổi của mình. (T/N: Thám tử lừng danh Conan, cái bộ nxb kim đồng xuất bản chẳng biết bao nhiêu lần rồi.)

"Anh không phải là khỉ! Tên anh là Sagara Yoshiharu!"

"Con khỉ của Nobuna-sama vừa chuyển tới đây, khắp khu này ai cũng biết hết!"

"Anh là một người đầy nam tính, em không thấy sao?"

"Anh nói sao cũng được. Em bé ngoan Nene này sẽ kiểm tra xem anh là người hay khỉ!"

"Ồ, một cô nhóc mà dám thách thức anh à? Lên đi!"

"Vậy thì, 2 cộng 3 nhân 4 bằng mấy?"

"A ha ha, đúng là một cô nhóc! Đáp án là 20!"

"Đáp án là 14!"

"Ặc! Chết tiệt, mình mắc cùng một sai lầm tới hai lần sao?" (T/N: (2+3)x4=20, 2+3x4=14, Yoshiharu sai trong thứ tự thực hiện phép tính.)

"Ông à, anh ấy đúng là khỉ!"

"Ừ ừ, cậu ta nhìn giống người, nhưng đầu óc lại giống khỉ. Phát hiện ra điều đó, Nene đúng là một cô bé thông minh."

"Tuy rằng anh giống thú hơn giống người, nhưng dù sao anh cũng lớn hơn Nene, cho nên từ nay em sẽ gọi anh là 'Khỉ-sama'."

"Ô ô, Nene, cách cư xử của cháu đúng mực lắm."

Nhìn cậu bằng một ánh mắt thương hại, Inuchiyo nhẹ giọng hỏi:

".........Lẽ nào cậu đúng là một con khỉ?"

Cậu dùng hết khả năng trả lời một cách hóm hỉnh với cặp mắt rưng rưng: Có lẽ tôi thật sự có đầu óc của một con khỉ.

"Khỉ-sama! Một người ngốc nghếch như anh không thể nào làm gia thần cho Nobuna-sama được! Có ngày anh sẽ bị ngài ấy biến thành món canh khỉ đấy! Vì ý thức bảo vệ động vật, Nene sẽ làm gia sư cho anh."

"I-Im mồm! Làm quái gì có thế giới nào mà một nam sinh cấp 3 lại phải để một con nhóc mới vào lớp 1 đi dạy toán cho mình chớ?"

"Cấp 3! Lớp 1! Ông ơi, tiếng khỉ của Khỉ-sama dùng khó hiểu quá!"

"Aaa, cháu có thể học tiếng khỉ từ Yoshiharu-dono đấy, Nene."

"Ô, tiếng khỉ! Đó là lĩnh vực chưa ai khai phá đó, ông à."

"Mình cũng chẳng biết tiếng khỉ! Haaa, nhưng bị một con nhóc như thế này gọi là khỉ thì nhục nhã, nhục nhã quá đi mất."

Vỗ vỗ

Inuchiyo nhẹ nhàng vỗ vai cậu động viên:

Asano-san vốn là thương nhân, nên Nene cũng giỏi tính toán cũng bình thường thôi.

Dù không thông minh bằng con bé, thì cậu cũng không cần lo lắng như vậy đâu.

".....Nobuna-sama cho mọi người cơ hội thăng tiến bất kể đó là thương gia hay là khỉ. Cố gắng lên!"

"Đã bảo, tôi không phải là khỉ mà! Khoan, một trò đùa cứ lặp đi lặp lại làm tôi thấy chán rồi đấy!"

Trong khi mọi người đang vui vẻ cười đùa---------

Thì họ nghe tiếng hét hung dữ của một samurai trẻ từ ngoài cửa truyền vào.

"Ồ, chuyện gì mà ồn ào thế!"

Vì chân của ông Asano đã yếu, nên ba người Nene, Inuchiyo, Yoshiharu cùng nhau chạy ra cổng.

Một nhóm samurai trẻ tuổi cưỡi ngựa bao vây nhà ông Asano.

"Bọn ta là cận vệ của Oda Kanjuurou Nobukatsu-sama."

"Nobukatsu? Là em trai của Nobuna hả?"

"Hỗn xược! Nghe đồn rằng con khỉ được công chúa ngốc nhặt về đang ở trong ngôi nhà này! Nên bọn ta mới tới xem thử con khỉ tội nghiệp mà công chúa ngốc nuôi dưỡng là như thế nào!"

Thái độ của tên samurai trẻ rõ ràng là cậy thế Nobukatsu để hống hách.

"Về đi, tên ngốc."

"Thiếu chủ! Ta phải xử lí tên lính vô lễ này thế nào đây?"

Vừa mỉm cười, chàng samurai quý tộc trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng vừa nhảy xuống ngựa và tiến lại gần Yoshiharu.

"Hiếm khi bà chị ngốc của ta lại nhặt về một con vật nuôi, nên ta mới tới xem tận mắt."

Quần áo trên người cậu ta rõ ràng là cao cấp hơn nhiều so với những samurai khác.

Hơn nữa, da dẻ cậu trắng như trứng gà bóc, khuôn mặt thì y như búp bê vậy.

Chỉ nhìn bề ngoài thôi là Yoshiharu biết ngay đây chính là em trai của Nobuna, Nobukatsu.

Nhưng nụ cười chống đối cùng đôi mắt có hơi tăm tối, dù cũng có vẻ dễ nóng giận, nhưng cậu hoàn toàn không giống với người thẳng thắn như Nobuna một chút nào cả.

"Vậy ra ngài là Nobukatsu sao?"

"Đ-Đừng có cúi xuống nhìn ta! Ta là con trai trưởng của tộc Oda ở Owari! Ngươi là ai?"

"Tôi là Sagar Yoshiharu. Thuộc hạ mới của Nobuna, hiện đang là binh sĩ."

"À, thì ra là con khỉ. Trang phục của ngươi đúng là kì lạ thật."

"Và đầu óc của hắn cũng y như một con khỉ, thiếu chủ. Hắn không hề biết chút lễ nghi cả."

Thuộc hạ của Nobukatsu phì cười.

"Đúng vậy. Con khỉ này rất hợp với chị ta."

"Hoàn toàn trái ngược với người hiểu lễ nghĩa như thiếu chủ. Cô công chúa ngốc đó trở thành lãnh chúa của Owari đúng là một điều nực cười."

"Đúng vậy!"

"Khoan đã! Ngươi vừa nói cái gì? Thử nhắc lại xem!"

Dù bọn chúng có cười, có gọi cậu là con khỉ đi chăng nữa,thì cậu cũng không thèm đáp lời, nhưng không hiểu sao khi Nobukatsu cùng bọn thuộc hạ làm nhục Nobuna, trái tim cậu lại đập mạnh lên như vậy.

Nhưng Nobukatsu cũng không chịu kém.

Có lẽ hắn ta khó chịu vì chị của mình được thừa kế gia tộc.

Mà cũng có thể là do bọn gia thần không muốn rút lui mà xúi bẩy.

"Ta nói chị của ta là kẻ ngốc, Khỉ-kun!"

"Thiếu chủ của Owari lại gọi chị mình là đồ ngốc! Không phải ngài mới chính là người không biết phép lịch sự sao?"

"Hahaha! Ngươi đúng là không biết gì cả, Khỉ-kun! Ngay trong tang lễ của phụ thân, chị ấy bước vào mà không thèm mang hakama, đầu tóc thì như cây đánh trà, trên hông còn đeo gươm nữa, đã vậy lại còn đem trầm hương ném trước tượng phật nữa."

Cô ta đúng là đồ đại ngốc, bọn thuộc hạ của Nobuna cười phá lên.

"Cô ngốc đó, cô đang làm cái quái gì vậy......."

Yoshiharu ngẩn người.

Đó là tang lễ duy nhất của cha cô ta. Nhưng cô ta một chút đáng yêu cũng không có, ngoan cố giả vờ mạnh mẽ ở nơi mà cô có khóc cũng không sao, vì vậy mà cô mới bị chính em trai của mình gọi là ngu ngốc.

Người thường không thể đưa ra lời khuyên thích hợp cho cô nàng đã không khả ái, lại còn vô cùng cứng đầu cứng cổ như Nobuna.

Kéo, kéo.

Inchiyo kéo ống tay áo của cậu

(.......Nobukatsu-sama đã nhiều lần có ý tạo phản. Nếu cậu còn nói thêm gì thì cái đầu trên cổ cậu sẽ khó giữ đấy.)

Nene cũng lo lắng mà ôm chặt hông Yoshiharu.

Nhưng từ khi Yoshiharu thấy Nobuna cởi bỏ mặt nạ của mình ở Shoutokuji để nói ra tình cảm thật, về ước mơ vĩ đại của mình với đôi mắt ngời sáng, thì lúc này quyết Yoshiharu quyết không thối lui dù chỉ một bước.

Vì cậu không tin rằng kẻ đang đứng trước mặt cậu, Nobukatsu lại có giấc mơ vĩ đại cùng bầu nhiệt huyết đáng kinh ngạc giống như Nobuna.

Có thể khuôn mặt cậu đẹp như búp bê, có thể cậu rất lanh lợi, nhưng tất cả chỉ có thế.

Trong mắt Yoshiharu, cậu ta chỉ như một đứa em được nuông chiều ghen tị với người chị đầy tài năng của mình.

Mà cũng có thể do đám samurai trẻ ở bên cạnh khích bác.

Chị em thân thiết lại trở mặt thành thù do gia thần hai bên đối đầu với nhau-------Đây là chuyện thường thấy ở thời chiến quốc.

"Cứ nhìn dáng vẻ ngu ngốc đó của chị ta là ta lại cảm thấy hối hận. Bất kể là cha ta mong muốn bao nhiêu đi chăng nữa, nếu cứ mặc nơi đây cho chị ta muốn làm gì thì, Owari sẽ bị huỷ diệt mất. Ta mới đúng là người nên trở thành gia trưởng."

"Làm như ngài xứng đáng cai quản Owari lắm ấy. Nobukatsu, tôi hỏi ngài, sau khi giành lấy Owari từ tay Nobuna, ngài định làm gì tiếp nữa? Ngài có giấc mơ gì để biến Owari, không, cả Nhật Bản này thành một đất nước như thế nào? Ngài có tham vọng nào to lớn như vậy không? Nói thử xem!"

"N-Ngươi nói cái gì?". Mặt Nobukatsu biến sắc.

Tuy nhiên, cậu ta chưa từng nghĩ tới tham vọng to lớn nào cả, đưa mắt nhìn chỗ khác, cậu thì thầm:

"À ờ .T-Ta......muốn..... truyền bá bánh uiro, biến nó thành món ăn nổi tiếng trên toàn quốc, kiểu như vậy đấy!" (T/N: uiro là một món ăn ngọt của người Nhật, làm từ đường cát và bột gạo.)

"Chưa đủ tư cách! Cái đó cao nhất cũng chỉ đến mức một quận trưởng mà thôi! Chuyện gì cũng chưa từng suy nghĩ qua thì đừng có ngạo mạn tuyên bố rằng mình sẽ trở thành gia trưởng."

Thiếu chủ, hãy để chúng thần chặt đầu tên khốn kì quặc nói tiếng khỉ này đi! Bọn samurai trẻ bắt đầu ồn ào.

Nhưng mà nói gì thì nói, Nobukatsu cũng là một võ sĩ. Chặt đầu đối phương chỉ vì thua trong một trận đấu khẩu là điều cậu không thể chấp nhận được.

"Hừm!" Cậu tiếp tục suy nghĩ và trong đầu đột nhiên nảy ra một ý.

"Nếu trở thành người đứng đầu, ừm, ta sẽ tập trung tất cả các cô gái dễ thương ở Owari------"

"Cái gì? Ngài mà lại có cùng tham vọng như tôi? Càng lúc tôi lại càng không thể tha thứ cho cậu!"

"Kh-Không phải, những điều ta vừa nói chỉ là mong muốn riêng của ta! Sau khi giành được Owari, ta sẽ tấn công Imagawa Yoshimoto ở phía đông cùng Saitou Dousan ở phía tây, biến cả vùng Tokaido thành lãnh địa của nhà Oda."

"Đó không phải 2 người họ đều là các đại chư hầu giỏi đánh trận sao? Cùng một lúc biến hai người họ thành đối thủ! Rồi làm sao để thắng? Đó là hoàn toàn là chuyện không thể, đồ ngu."

"T-Ta nghĩ là có......l-là ta, ta có thể làm được! Vì ta có thuộc hạ là đệ nhất dũng tướng của Owari, Shibata Katsuie."

"Ồ, thôi cứ cho là nhờ Katsuie mà ngài đánh bại được hai gia tộc đó đi, rồi ngài định làm gì nữa?"

"Ư......t-ta vẫn chưa nghĩ tới điều đó......tới lúc đó chắc ta cũng tập hợp các cô gái xinh xắn từ Mino và Sugura."

Yoshiharu đưa ra kết luận:

"Ngài quá kém! Tuy hai ta có chung tính cách, nhưng xét trên tổng thể, ngài quá kém cỏi. Nếu ngài có thể làm lãnh chúa trong thời chiến quốc này như thế thì tôi cũng có thể làm được vậy."

Cậu lại thua một con khỉ trong một trận đấu khẩu----

Ực, Nobukatsu và đám thuộc hạ tái mặt và nuốt nước bọt.

"Dù sao thì, chị của ta cũng là một kẻ đại ngốc! Toàn thể Owari đều cười chị ta! Chị ta là nỗi ô nhục của nhà Oda! Cũng vì vậy mà từ nhỏ mẹ ta đã rất ghét chị ta và không bao giờ để ý tới chị ta cả."

"------Ngài nói cái gì?"

"Từ nhỏ, chị ấy đã là một tên ngốc. Dù là vào trong đền, chị ta cũng không thể ngồi yên, mà cứ gây rắc rối, không học được chút lễ nghi nào cả. Vì thế mà từ lâu, mẹ ta mới muốn ta, một người đầy lễ nghĩa, làm người kế thừa gia tộc. Chỉ có mình cha ta là luôn nuông chiều chị ấy, luôn nói là "Kichi, con là một thiên tài, dù mọi người có nói gì, thì con cũng cứ làm theo những gì con cho là đúng.". Và kết quả là chị ta trở thành như hôm nay đấy!"

".......Mẹ ruột của Nobuna từ nhỏ đã xa lánh cô ta sao?......"

"Quá rõ ràng mà! Cô gái vừa vô lễ, vừa ích kỉ,lại thích kết bạn với bọn man di,và luôn miệng nói về những điều ngu ngốc như thống trị Nhật Bản, súng hoả mai đó, đã bị mẹ ta đối xử lạnh nhạt từ khi còn nhỏ rồi. Bằng chứng là bây giờ mẹ ta cũng đang sống ở lâu đài của ta-----"

Cả người Yoshiharu nóng bừng như bị lửa đốt.

Trừ những thứ đó ra, ngươi không có gì khác để chứng minh là mình giỏi hơn sao, sự thiếu quyết tâm của Nobukatsu làm cậu bực mình, nhưng vẻ mặt buồn bã chua chát của Nonuna hiện lên trong đầu cậu, và cậu càng không thể chịu được khi nghĩ rằng (Cô ta đã phải chịu những cảm giác đau khổ ấy từ chính gia đình mình ngay từ khi còn nhỏ.)

Yoshiharu nghĩ tuy Nobuna là một cô gái không khả ái, ích kỉ và dữ dằn, nhưng, có lẽ, cô là một thiên tài có tầm nhìn vượt thời đại. "Nếu ngài mang hồ lô buộc quanh hông, ngài có thể lấy thứ mình cần ngay lập tức; nó rất thuận tiện.". Cho dù cô có nói vậy, phần lớn người thời chiến quốc sẽ chau mày mà nghĩ cô không có phẩm cách. Hơn nữa, họ càng không thể hiểu được những điều như 'thống nhất Nhật Bản' hay 'thế giới' là thế nào. Những người có thể hiểu cô ở thời đại này là rất hiếm. Trong những người mà cô biết, cùng lắm chỉ có người cha quá cố và người mà cô gặp hôm nay, Saitou Dousan là có thể. Thế nên, cô có một mối quan hệ không tốt với người mẹ chỉ có cách suy nghĩ bình thường và em trai của mình là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng trong tang lễ của cha mình lại ra vẻ như một kẻ ngốc, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ làm càng làm mọi người thêm hiểu lầm mình thôi.

Cô ta thật sự ngốc nghếch! Đúng là một cô gái ngu ngốc!

"Sao rồi, Khỉ-kun, ngươi hiểu rồi, đúng không? Rằng người nên kế thừa tộc Oda, không phải là bà chị ngốc của ta, mà là ta----------Á!"

Khi cậu nhận ra, thì mình đã dồn hết sức cho Nobukatsu, kẻ đang lải nhải, một cú đấm móc vào ngay giữa hàm.

À, vì quá tức giận, mà thân thể mình tự cử động-------Cậu nhận ra sau khi hành động.

Bộp! Nobukatsu ngã xuống.

Người xem cùng thuộc hạ của Nobukatsu bắt đầu xôn xao (tên lính đó........dám đánh Nobukatsu-sama.). Yoshiharu, vừa xoa đầu Nene, người đang ôm chặt lấy mình, vừa dùng giọng ngầu nhất của mình mà nói:

".......Nể mặt ngài là em của Nobuna, nên lần này tôi bỏ qua. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ cho ngài một trận đấy!"

"Ngươi vừa đánh ta rồi! Không phải ngươi vừa dùng hết sức đánh ta sao?"

"Chậc, vậy là mình không lừa hắn được rồi!"

"A, đôi môi xinh đẹp của ta đang chảy máu, mááááuuuu! Katsuie, Katsuieeeeeeeee!!"

"........Ngươi vừa làm một chuyện xúc phạm đó, con khỉ!"

Thở dài như gặp phải chuyện rắc rối, Katsuie đi vào từ giữa những người hiếu kì.

Cô ta đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Cô ấy có vẻ muốn giết cậu chỉ trong một chiêu, từ người cô phát ra một sát khí thật đáng sợ.

Dù Yoshiharu giỏi chạy trốn, nhưng khi Katsuie nghiêm túc, cậu không nghĩ mình sẽ chạy được. Đây không phải là trận chiến giữa cánh đồng rộng, mà là một khu phố nhỏ hẹp. Hơn nữa quanh đây còn bị thuộc hạ của Nobukatsu vây chặt.

Cậu vừa vỗ vỗ lưng Nene, cô bé đang run rẩy chực khóc, vừa nói: "Không sao, không sao đâu.", trong đầu cậu thì suy nghĩ "Giờ phải làm gì đây?".

Nhưng cậu hầu như không thấy sợ, cứ như thể chúng chạy đâu cả rồi.

Làm sao để sống sót cậu chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này.

"Ta được Nobuna-sama ra lệnh là không được giết ngươi, nhưng điều đó là làm trái ý chủ công của ta-----Lần này ta không bỏ qua được."

"Vậy ra cô đúng là người đứng đầu các gia thần của Nobukatsu sao? Thân là đại tướng như cô mà lại nghe lệnh một kẻ như thế sao? Cô cũng biết là chỉ có Nobuna mới có thể bảo vệ được Owari, cô nên đem các phe phái trong nhà Oda hợp lại làm một chứ!"

"Ư......ư...., t-ta không hiểu mấy thứ chính trị phức tạp! Nhưng chủ công của ta là Nobukatsu-sama! Dù thế nào đi nữa, ta chỉ có thể trung thành phục mệnh thôi, không phải sao?"

"Đó còn tuỳ thuộc vào thời gian và địa điểm! Cô còn định nuông chiều tên nhóc đó đến bao giờ? Chính vì cô mà Nobuna mới không thể hợp nhất các gia thần lại đấy, Katsuie à!"

"C-Câm mồm! Đừng hòng lừa ta bằng mấy thứ khó hiểu đó, đồ ngốc! Đ-Đầu ta đau sẽ vỡ ra mất! Đ-Đó là tấn công tinh thần sao?"

Nene bồi thêm cú chót:

"Katsuie-dono, đố ngài, 2 công 3 nhân 4 bằng?"

"Hả! N-Nếu không đổi thành rau quả, ta không tính được! Ư ư, h-hai củ cà rốt.......b-ba củ cải.........nhân nghĩa là gì? Củ cải thì hợp với xì dầu.........nghĩa là ta phải nhân thêm bốn muỗng xì dầu nữa? V-Vậy món ăn sẽ là.....sẽ là......! Ui da, đầu ta chắc chắn sẽ bị bổ làm đôôôiii!"

"Câu trả lời hoàn toàn lạc đề! Hết giờ!"

"Katsuie.......cô đúng là cô ngốc chỉ biết mỗi đánh trận!"

"Ngươi chỉ là một con khỉ, đừng có gọi ta là 'cô'! D-d-dù sao đi nữa, một tên lính quèn lại dám đánh Nobukatsu-sama, tội ngươi chỉ có chết, chuẩn bị đi!"

Chết rồi, nghĩ rằng có thể giải quyết mọi chuyện chỉ bằng lời nói, mình thật quá ngây thơ!

(Nè, Goemon.......có vẻ như con bé không có ở đây, em không định tới khu này sao? )

Ngay khi Katsuie giơ kiếm định chặt đầu cậu.

"Không được! Ngài không thể chém đầu Khỉ-sama."

".........Đúng vậy. Không được. Cô không được giết thuộc hạ của Nobuna-sama."

Nene và Inuchiyo giang tay che cho Yoshiharu.

Katsuie bối rối ngừng tay lại.

"Sao cô lại ngăn tôi, Inuchiyo? Mọi chuyện sẽ càng ngày càng rắc rối thêm."

"Cô hiểu chưa hả Katsuie? Inuchiyo cũng nhận ra tôi là một gia thần hữu dụng và quan trọng đấy!"

".....Không, Yoshiharu là một tên ngốc, không hiểu phép tắc, không biết dùng thương hay kiếm, không một xu dính túi, và cũng chẳng biết cấu trúc xương của khỉ nó như thế nào cả, cậu ta chỉ là một kẻ có hình dạng kì dị."

"Nè, Inuchiyo, khen tôi một câu là cô chết hả?"

".......Chưa kể tới, cậu ta thích ngực bự điều đó làm tôi tức giận bực mình."

"Inuchiyo-saaan. Tôi xin lỗi, xin ngài đừng giận nữa."

"H-H-Hắn thích ngực bự? Đ-Đ-Đừng nhìn ta với con mắt dâm đãng đó, con khỉ biến thái. Đúng là ta nên giết ngươi cho rồi!"

Yoshiharu càng lúc càng tuyệt vọng.

(Inuchiyo........đó có khác gì xúi Katsuie giết tôi đâu.)

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Katsuie, lúc này đang gào lên: "Chết đi, con khỉ ero!", Inuchiyo tiếp tục lãnh đạm nói:

".....Tuy nhiên......Inuchiyo không muốn mất đi khuôn mặt tươi cười của Nobuna-sama."

"Ể? Ý cô là tên đó được Nobuna-sama tin tưởng?"

"......Đại khái.......nhất định.......có lẽ......nói không chừng là vậy."

'Tuyệt quá, Inuchiyo-san, dù có chút khó hiểu!' Yoshiharu vừa khóc vừa nói.

"Đó chỉ là những lời nói vô căn cứ mà thôi, Inuchiyo."

".....Lúc trừng phạt cậu ta, Nobuna-sama lộ ra nụ cười giống như lúc ở bên cạnh cha của ngài. Cứ như bản thân ngài thấy vui thích vậy."

"Không....thể nào, đây là, cả tôi cũng lơ mơ cảm thấy......có lẽ là khi, vài lần cũng giống như lúc nhỏ, khi mà ngài ấy gắn bó với giáo sĩ người man sao?."

".......Đúng vậy!"

Ai là giáo sĩ người man? Yoshiharu nghiêng đầu

"Vì Nobuna-sama thích những người đến từ các nước phương xa, ngài ấy có hứng thú với con khỉ rắc rối này cũng không có gì là lạ."

".......Nếu Yoshiharu chết, Nobuna-sama sẽ lại cô đơn một mình. Vì Inuchiyo không thể hiểu được giấc mơ của Nobuna-sama."

".....Ư ư. Nếu cô nói như vậy thì tôi cũng thế......Tôi là kẻ ngốc chỉ biết đánh trận....Bất kể có phụng sự trung thành như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không cách gì hiểu được một phần mười những gì ngài ấy nói......dù tôi có nói "thống nhất Nhật Bản".....với một kẻ hầu chưa bao giờ rời khỏi Owari như tôi, tôi cũng chẳng hiểu gì cả....."

".......Inuchiyo cũng thích Nobuna-sama. Nhưng chỉ thích thôi thì chưa đủ để lấp đầy chỗ trống trong tim của Nobuna-sama."

"D-dù là vậy, cũng đâu có bằng chứng gì chứng minh con khỉ này thấu hiểu được suy nghĩ cùng giấc mơ của Nobuna-sama?"

".......Không có bằng chứng nào cả. Nhưng trước mặt Nobuna-sama và Rắn độc, cậu ấy đã nói thế, với đôi mắt ngời sáng. Vì vậy, tôi tin tưởng cậu ta."

"Ư ư, Inuchiyo, nếu cô nhìn thẳng vào tôi như vây, tôi cũng hết cách."

Vừa gãi gãi đầu, Katsuie vừa tra kiếm vào vỏ.

Nobukatsu, cả người lôi thôi lếch thếch, nằm dài trên đất mà hét lên "Chờ một chút"

"K-Katsuie? Đừng nói là cô định bỏ qua cho tên lính hung tợn dám đánh ta nhé!"

"Ư-ưm.....thiếu chủ. Thiếu chủ đã nhiều lần mưu phản Nobuna-sama, nhưng ngài vẫn được tha mạng. Hãy coi như ngài trả một phần món nợ của mình đi."

"L-L-Lẽ nào cô xếp chung thiếu chủ quan trọng của mình với con khỉ hoang dã chỉ là lính quèn kia sao?"

"G-Giờ cứ tạm thời trở về đã. Nghe nói Imagawa, kẻ đang muốn lên kinh hiện đang chuẩn bị tấn công Owari, ừm."

Ngay khi nghe nói Imagawa có ý định tấn công, cả Nobukatsu cũng không thể lì lợm được nữa.

Ngay từ đầu, Nobukatsu đã không nghĩ mình có thể thắng được người mạnh nhất Tokaido, Imagawa Yoshimoto.

Trên thực tế, trong trận chiến giữa Nobukatsu vs Imagawa, thái độ của cậu ta chỉ là "Katsuie sẽ tìm được cách giải quyết" mà thôi.

Kể cả trong số các trẻ samurai theo hầu Nobukatsu, không có bất cứ kẻ nào dám trái ý Katsuie.

Dù có hợp sức với nhau, bọn chúng cũng tự hiểu rằng mình không cách gì đánh bại được Katsuie.

"Ư, Gừ. C-con khỉ! N-Nể mặt Katsuie đấy, hôm nay ta tạm bỏ qua cho ngươi. N-Nhưng nhớ là ta sẽ bắt ngươi trả giá. Hiểu chưa! Cả cha ta cũng chưa từng đánh ta!"

Yoshiharu nghĩ đây là câu chia tay quen thuộc của mấy tên sắp sửa chạy thẳng một đường .

Sau khi Nobukatsu và bọn lâu la bỏ đi, Yoshiharu cõng cô nhóc Nene đang ngồi xổm mà thở dài lên vai.

"Cảm ơn em, Nene. Ổn rồi, cùng trở lại chỗ ông em thôi nào!"

"Đ-Đ-Đừng có chạm vào em, đừng cõng em trên vai anh! N-Nene chỉ giúp Inuchiyo thôi!"

".......Hửm......Sao vai anh thấy ấm ấm vậy........Lẽ nào em tè ra quần?"

"Đ-Đ-Đây là mồ hôi! M-Một Nene thông minh lanh lợi c-c-chứ có phải đứa nhóc đâu, làm sao mà t-t-tè ra quần được!"

"Ui, bẩn quá! Xuống đi, xuống đi! Cả người anh sẽ bị bám mùi mất!"

"Đứng yên nào, có đung đưa như vậy, em sẽ té xuống mất! À, mà đây chỉ là mồ hôi thôi nên không có việc gì đâu."

Điềm gở của một biến cố lớn từ từ biến mất, thay vào đó là sự náo động vui vẻ .

Ông lão, người đã đoán trước được điều đó, xuất hiện ở cổng từ lúc nào, mỉm cười nói: "Ô ô, đúng là khung cảnh của một cặp anh em thân thiết với nhau."

Bắt đầu từ Nene, hiện đang cưỡi trên vai Yoshiharu, gây rối bằng việc cố dùng chân mình kẹp chặt lấy cổ cậu, và Yoshiharu đang ra sức vật lộn để ngăn điều đó. Inuchiyo nhìn họ mà không biết nói gì.

".........Chẳng lẽ cậu cũng thích những người nhỏ nhắn?"

Cô thì thầm cứ như thể đang hờn dỗi vậy.