Đã là buổi sáng sau cái đêm mà Yoshiharu thề trung thành với Nobuna
Lúc này, Goemon đã trở lại và mang theo vài tin khẩn cấp tới Yoshiharu tại căn hộ Năm Lá Ara"lia
"Em đã trở lại sau khi do thám ở Mino"
Không có một cảm xúc nào hiện trên khuôn mặt, em ấy hững hờ đưa tin.
Nhưng những nội dung của nó lại khiến Yoshiharu kinh ngạc
"Đám quý tộc Mino, đã để mắt tới hành động của Dousan-dono với Nobuna-dono"
"Cái gì?"
"Họ đang giận dữ trước lời tuyên bố bàn giao lại đất của ông ấy lại cho cô ấy"
"Goemon, đừng nói với tôi là..."
"Vâng. con trai của Dousan, Saitou Yoshitatsu, trước sự quấy động của bọn họ, đã nổi dậy"
"Khỏi vòng vo nữa. tóm lại chuyện gì đã xảy ra với Dousan"
"Dousan đã bị đẩy lùi khỏi thành chính của Mino, lâu đài Inabayama"
"Lỗi của tôi mà. Giờ kể cả em có nói ngọng, tôi cũng sẽ không cười đâu. Cứ làm một lèo đi"
"Được thôi...e hèm...Dousan đang tập hợp lực lượng của ông ấy gần sông Nagara, có vẻ như đang chuẩn bị tấn công lâu đài Iyamayama(Inabayama)
“....pu”
“.....”
Yoshiharu đã nghĩ:"Tại sao chúng ta không thể có một cuộc trò chuyện cho ra hồn, trong khi điều này quan trọng như vậy chứ" Anh hối lỗi với đôi tay chắp lại với nhau và lòng thì muốn khóc
"Xin lỗi, Goemon-chan. đó chỉ là tiếng xì hơi. Tôi không có cười đâu"
" A hưm, bên cạnh đó, Saitou Yoshitatsu tiến về phía cửa sống Nagara với một đội quân chấp (gấp) 10 lần quân đội của Dousan,bắt đầu một cuộc chụ (phụ) tử tương tàn.
Goemon lại cắn lưỡi phải của cô ấy. Anh không còn đủ khả năng nhịn cười nổi nữa.
"Nóng vội quá rồi. Tại sao họ không cố thủ trong một pháo đài nào đó chứ?? cho dù là sức mạnh của Rắn Độc vùng Mino đi nữa, sẽ là sự tự sát nếu giao chiến với một đội quân đông gấp 10 lần họ trong một chiến trường tại vùng đồng bằng thế này"
"Thật vậy. Dousan quyết định tử tiết trên chiến trường"
"Vì sao?"
"Cơ bản là ông ấy lo lắng nếu như tình hình biến thành một cuộc bao vây, Nobuna sẽ gửi quân tiếp viện của mình tới Mino cứu ông ấy. Nếu cô ấy làm vậy, Imagawa Yoshimoto, người tang (đang) chuẩn bị tiến tới linh tành (kinh thành) sẽ tấn công một Owari trống rỗng.
"Quân tiếp viện từ Nobuna ??"
"Điều đó có thể là sự thật, với một Nobuna tuy có tính cách khá khó chịu, nhưng khi cô ấy đã có tình cảm với một ai đó, cô ấy sẽ giúp họ tới cùng"
"Vậy ra ông già đó muốn chết trong trận chiến đó trước khi Nobuna kịp nhận ra cuộc đảo chính ở Mino?"
"Như dự kiến của Rắn Độc vùng Mino, tạm thời là tới đó"
Yoshiharu bật dậy và chạy đi
"Sagara-uji, anh định đi đâu vậy?"
"Tôi sẽ báo cáo lại tình hình với Nobuna"
"Tốt hơn là anh đừng nói. Coi như mình không biết đi. Nếu anh nói với cô ấy, thì Owari sẽ bị hủy diệt mất."
"Nó là việc hệ trọng đối với Nobuna. Đây không phải là thứ tin tức mà tôi có thể ỉm đi như vậy."
"Oi oi Sagara-uji, trong thời gian em không ở đây có vẻ anh thực sự phát triển cái lòng thương xót với cô công chúa-nya đó"
"Điều đó không đúng" Yoshiharu trả lời chẳng mấy vui vẻ trong khi cắm đầu chạy vào trong thành chính
Vội vã băng qua mọi thứ để tới chỗ Nobuna lúc này đang chơi với Katsuie, Yoshiharu thông báo cho cô ấy về việc Dousan đang bị bao vây bởi quân của con trai mình và đang bị dồn vào một góc. Anh thông báo không chút giấu giếm
"K-Khỉ, làm sao mà cậu biết một điều như vậy?"
Katsuie hỏi trong khi bị trói bằng một sợi dây quấn quanh người cô ấy
Nobuna vẫn giữ khuôn mặt bình thản
"Điều đó thật chứ?"
"Đúng. nếu nó sai, cứ chặt đầu tôi. Nhưng cô phải nghe tôi, Nobuna, không được gửi tiếp viện tới. Nếu không Owari sẽ gặp nguy hiểm"
"Công nhận. Imagawa Yoshimoto đang bắt đầu tiến quân về kinh thành bất cứ lúc nào. Làm sao ta có thể gửi quân tiếp viện cho Mino vào thời điểm quan trọng như vậy chứ? Thiệt tình..."
"Ehhhh, vậy cô không gửi quân tiếp viện thật hả ??"
"Chẳng phải ngươi là người vừa nói bỏ không tiếp viện sao? Ta là một người rất cẩn thận. Nếu ngươi đã tính toán về được mất của hành động này, ai ai cũng có thể hiểu được nó. Nếu chết ở Mino, Rắn Độc cũng không còn giá trị nữa. Vậy cứ bỏ ông ấy đi
Nobuna nói như không có chuyện gì xảy ra
Chờ một phút, có gì đó khổng ổn ở đây.
Người này thực sự là người nhẫn tâm vậy sao?
"Có gì đó không ổn với ngươi vậy? Ngươi có vẻ không vui. Hay có cần ta phải hét lên rằng:"Để cứu Mino, chụy ếu quan tâm tới Owari" Cho vừa lòng ngươi?"
"Ý tôi không phải thế... Nhưng một chút cảm xúc lo lắng vui buồn, cô không cảm thấy gì à ??"
"Một con khỉ sau rốt cũng chỉ là một con khỉ. Ngay từ đầu chỉ có cách"Không gửi quân tiếp viện", thứ đã được quyết định từ lúc đầu. Lúc này, không phải sẽ rất vô dụng khi để lo lắng và cảm xúc nuốt chửng sao??"
"Đúng như cô nói. Nhưng Dousan là..."
"Ngươi có thể không biết điều này, nhưng Dousan thì biết rất rõ trong lòng. Nếu ta thực sự đem quân tới, ta sẽ bị ông ấy mắng "Đồ ngu ngốc chết tiệt" "
Dù sao thì, nghĩ xa như những người như Nobuna hay Dousan, thì kết quả này là hiển nhiên. Nhưng thực sự quyết định này có thể được ra dễ dàng đơn giản như vậy?
Katsuie người cầm ngọn giáo của cô đang sau khi nghe những diễn của Dousan đã nghĩ "Hả? Hả? Không cần phải đi ra trận nữa à?" và đặt cây thương của cô xuống.
" Dù thế nào thì, nó là vậy. Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây"
"Nhưng ......"
"Im đi! Không có nhưng ở đây, đó là sự kết thúc của cuộc trò chuyện này! Đừng giữ thái độ đó nữa, đồ mặt khỉ."
Yoshiharu chợt nhận thấy.
Chờ đã, nhìn thoáng qua thì, khuôn mặt Nobuna lạnh lùng như đang đeo mặt nạ. Nhưng sau khi quan sát kỹ, môi cô cắn chặt lại ... cô đang không để lộ cảm xúc thực sự của mình. Giống như lúc cô tuyên bố chặt đầu Nobusumi.
Cô đã tự buộc mình phải từ bỏ những cảm xúc của chính mình để chuyển sang chế độ vua quỷ.
Yoshiharu biết rằng nếu anh nói nữa, nó sẽ chỉ làm tổn thương Nobuna. anh biết rằng bây giờ là thời gian để chỉ ngậm miệng lại và nói "Tôi hiểu."
[Chẳng phải sau khi mất người cha ruột, rồi cô ấy cũng sẽ phải mất luôn Dousan, người cuối cùng cũng gặp gỡ và hiểu rõ cô ấy như vậy ư?]
[Tôi không thể làm bất cứ điều gì?] Yoshiharu cảm thấy bất mãn và đang cào vào tấm chiếu Tatami. Katsuie hét lên: "Oi Saru, không làm xước nó! Tatami này là rất đắt!" và gõ vào đầu Yoshiharu bằng cán của cây giáo ---
Tại thời điểm đó, Nobuna nói:
"Riku, Saru, nghe này. Ngay cả khi Dousan chết, miễn là chúng ta vẫn giữ hợp ước bàn giao Mino, chúng ta có quyền và có lý do để đi đến chiến tranh với Mino."
Nobuna cầm ra các hợp đồng bàn giao Mino rồi cau mày chăm chú nhìn.
Cô đã từng quẳng nó khi nghĩ rằng có thể có những điều đáng xấu hổ được viết trên đó.
Katsuie và Yoshiharu ngồi tại cả hai bên Nobuna và chăm chú đọc mảnh giấy trong tay cô.
"Đừng nói với thần rằng ông lão ấy đã viết một cái gì đó như "Tôi sẽ không bàn giao Mino cho cô đâu ~?"
"Có vẻ như nó chỉ là tài liệu hoàn toàn bình thường." (Yoshiharu)
"T-Thần không thực sự giỏi với chữ Kanji vì vậy thần không thể hiểu những gì được viết ..... Uwahhh, ngốc quá. Thần đúng là một kẻ ngốc! Nhưng có thể Saru cũng không thể đọc được chúng thì thần sẽ không suy nghĩ quá nhiều về nó! "
"Vậy à, xin lỗi nhé, Katsuie, nhưng tôi có thể đọc nó tốt đấy."
"Uhwahhh,không lẽ bộ não của tôi tồi tệ hơn của Saru ư?"
"Saru và "cô ngốc Katsuie" đang làm một bộ phim hài vui nhộn thì ----
Nobuna, người đã bắt đầu đọc bản hợp đồng với nét mặt đau khổ, vai cô run lên trong khi cô tiếp tục đọc nó.
Nhân vật phản diện của thời kỳ hỗn loạn, "Rắn độc" của Mino, Saitou Dousan.
Người ta nói rằng ông từng là một nhà tư thương nhỏ trong những ngày còn trẻ, nhưng đã trở nên thành công khi kinh doanh dầu thắp tại thủ đô Kyoto, và sử dụng tài sản của riêng mình đã trở thành một samurai sau khi vào Mino. Ông phản bội chủ nhân của chính mình một lần nữa và một lần nữa và hạ gục họ bằng cách sử dụng những âm mưu xảo quyệt, và ông tiếp tục tiến lên và cuối cùng ngồi trên ngai vàng của Mino, một nhân vật phản diện rất lớn những người xuất thân từ một thương gia.
Cho dù đó là kẻ thù hay thuộc hạ của mình, ông ấy là người đàn ông được gọi là 'rắn độc', người gieo sợ hãi vào tất cả mọi người.
Nhưng nội dung của hợp đồng bằng văn bản của Dousan vẻ gần như là từ một người khác.
"Ta quan tâm Nobuna-dono hơn con gái riêng của ta."
Ta đã nghĩ rằng mục đích và ước mơ thống nhất Nhật Bản của cuộc đời ta đã dừng lại giữa đường, nhưng sau khi có một cuộc gặp gỡ với con, Nobuna-dono, cuối cùng ta cũng hiểu rằng giấc mơ của ta vẫn còn có một sự tiếp nối.
Ta hiểu rằng việc cướp lấy mảnh đất này của ta đã không vô ích, nó là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với ta.
Nếu ta có thể được tha thứ, ta sẽ cung cấp cho tỉnh này Mino mà ta đã dành bằng một nửa cuộc đời của ta, và truyền lại những kiến thức và chiến lược quân sự cho Nobuna-dono và hỗ trợ cho con trên con đường của con cho cơ đồ thống nhất Nhật Bản từ phía sau. Ta bắt đầu muốn dành những năm tháng còn lại của ta như thế.
Nhưng, nguy cơ lớn nhất là nếu hỗn loạn xảy ra ở Mino, thì xin hãy quên đi lão già này và sau này cố gắng dành được Mino với đôi bàn tay của chính con.
Nếu con sẵn sàng để trở thành con gái của Dousan, nếu con muốn kế thừa giấc mơ thống nhất Nhật Bản, thì phải chắc chắn không gửi quân tiếp viện.
Miễn là con đối xử với con gái yêu quý của ta, Kichou, như em gái ruột nhỏ của mình, ta không có yêu cầu khác.
Ta đã già, và rồi tất cả mọi người cũng phải chết một ngày nào đó. Sự chia ly sẽ tiếp tục đến với con. Tuy nhiên, ta đã có thể thấy sự tiếp nối giấc mơ đã sụp đổ của ta. Luôn luôn bị hiểu lầm, ta đã để cả cuộc đời của ta như là một nhân vật phản diện. Giờ đây, tâm hồn tađã được cứu rỗi.
Chỉ thế thôi là đủ.
Nếu có một điều ta mong muốn, ta hy vọng rằng một ngày nào đó con gặp một nửa còn lại của con, người mà hiểu được giấc mơ của bạn! Giờ ta sẽ đi về phía thế giới bên kia."
Nobuna run lên trong khi đọc hợp đồng, một phụ tá bước vào.
"Nàng công chúa của gia tộc Saitou đã đến sau khi thoát khỏi Mino."
Cô gấp bản hợp đồng lại.
Một phụ nữ lớn tuổi trông như một bà vú em cúi đầu khiêm tốn trước Nobuna.
" ‘Tôi gửi cháu gái của tôi như đã hứa, còn nữa, quân tiếp viện là vô ích’. Tôi đã đến với tuyên bố này từ Dousan"
Nobuna rơi vào tình trạng bối rối.
Chiếc mặt nạ của vua quỷ đã rơi xuống, và đã trở thành gương mặt của một cô gái.
Cô bật ra một tiếng than khóc mà không ai có thể nghe thấy.
Đang cố gắng hết sức mình để ngăn chặn những cảm giác gần nổ tung.
"To ... Toàn ... Toàn bộ ...., Toàn bộ lực lượng .....!"
Toàn bộ lực lượng phải hành quân tới Mino, đây là một câu bất cứ ai có thể tưởng tượng.
"...... Xin lỗi!"
Katsuie đấm ngay bụng của Nobuna.
Cơ thể mỏng manh không thể chịu đựng được sức mạnh của một cú đấm như vậy, và Nobuna ngất đi vào vòng tay của Katsuie.
Yoshiharu đã choáng váng bởi những hành động của Katsuie.
"Ka ... Katsuie? Cô đã làm gì !?"
"Saru, Dousan đã đúng. Chúng ta hiện đang được để mắt bởi đội quân Imagawa Yoshimoto từ phía đông. Vì thế ....."
"Vì vậy, cô đánh Nobuna bất tỉnh, và sau khi cô ấy tỉnh dậy, và nói với cô ấy là 'Dousan đã chết' à?"
"Đúng là như vậy! Liệu chúng ta còn có thể làm gì khác nữa?"
"Một đội quân là không cần thiết. Trên thực tế, một lực lượng nhỏ là tốt hơn nhiều. Chúng tôi có thể gửi đi một đội quân cảm tử để cứu Dousan!"
"Tôi nghĩ rằng thế từ lâu! Nhưng tôi không thể rời Owari .....! Và không có ai khác muốn dẫn dắt các đội cảm tử để cứu Dousan."
"Uhhh, không có cô, quân đội Owari là vô dụng! Vì vậy, cô phải bảo vệ lâu đài Aoshuu và để mắt canh chừng Imagawa Yoshimoto!"
"Sau đó ... những người tôi có thể nói ra kiểu như "Đi chết đi " là ai? Nobukatsu? Hay Nagahide? Tôi có thể gửi đi ai !?"
"Tôi sẽ đi!"
"Cậu nói gì?"
"Ngay cả khi tôi chết sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng của gia tộc Oda! Bên cạnh đó, đây là hành động tự nghĩ ra của riêng tôi."
"Saru .... Cậu thực sự có quyết tâm để đi đến mức độ đó?" Katsuie nhìn Yoshiharu và nói nhẹ nhàng.
"Khi Nobuna tỉnh dậy, chỉ nói với cô ấy rằng Saru đã bỏ trốn để tìm kiếm số 1 mỹ nhân bậc nhất thế giới! Katsuie, như vậy được chứ?"
Mặc dù nó giống như để ra vẻ trước mặt Katsuie, nhưng người lính quèn như Yoshiharu sẽ không rút lại lời nói đó.
Vì vậy, bây giờ anh đi một mình vào chiến trường trên sông Nagara.
Trong chuyến đi, anh cảm nhận được sự hiện diện của Goemon.
"Sagara-shi, em sẽ gặp rắc rối nếu anh tự vứt bỏ mạng sống của mình."
"En có thể phụ tôi một tay?"
"Em là 1 ninja, em không thể để việc chủ nhân của mình bị giết dễ dàng xảy ra"
"Điều đó sẽ giúp rất nhiều, Thank you!"
"Không còn sót lại mảnh xác"? (hiểu nhầm chữ "thanh you" của Yoshiharu)
"Đó là ngôn ngữ của người Barbarian, nó có nghĩa là cảm ơn."
"Oh ...... ngôn ngữ Barbarian ......"
Trên cuộc hành trình.
Goemon cưỡi trên con ngựa mà cô đã chuẩn bị.
Bởi vì Yoshiharu không có kinh nghiệm ngựa cưỡi, anh buộc phải để Goemon ngồi trước mặt anh và ôm cô nhẹ nhàng trong khi họ cưỡi ngựa cùng nhau.
Dần dần, những tên trộm dưới sự chỉ huy của Goemon, các nhóm "Kawanami" đã được tập hợp.
Các nhóm Kawanami ban đầu là một nhóm những tên trộm do người cha quá cố của Goemon hội tụ.
Là một thành viên trong gia đình, cô gái nhỏ, Goemon thừa kế vị trí và trở thành lãnh đạo.
Hầu hết những người này là samurai thực sự, nhưng vì nhiều lý do, họ đã mất đi gia đình nhà cửa của họ và trở thành những người tha hương cầu thực.
Đó là tập hợp của các loại người khác nhau, họ nhìn khá mạnh mẽ, người đàn ông to lớn, người không khác gì những tên cướp, nhưng đối với nhà lãnh đạo của họ .....
Goemon là bông hoa duy nhất trong số họ, họ trở nên trung thành 1 cách bất thường so với những chiến binh Samurai.
Goemon chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về riêng mình, nhưng từ những gì Yoshiharu đã thu thập, Goemon dường như muốn những kẻ trộm của mình có thể trở lại cuộc sống samurai của họ.
Nhưng Goemon là người đứng đầu của những tên trộm, thêm vào thực tế rằng cô ấy là một ninja, theo ý nghĩa thông thường của thời đại Sengoku, không cần biết cô nỗ lực như thế nào, những người như vậy có thể không bao giờ có thể phân biệt.
Goemon trước đây đã phục vụ cho Kinoshita Tokichirou, và sau này mới bắt đầu phục vụ Yoshiharu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Yoshiharu gặp gỡ mặt đối mặt với các thành viên của nhóm Kawanami.
Mặc dù trước ngày hôm nay, do công việc, anh đã phải nhờ giúp đỡ của họ, nhưng cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ gặp họ trực tiếp.
"Wh ... Thật là một kiểu người đáng sợi .....! Go ... Go ... Goemon, em đã giải thích những điều nên làm với họ thời gian tới không?"
Vô tình, anh đã bắt đầu run rẩy trên con ngựa.
Với khuôn mặt dữ tợn của họ như thể hiện "Để lại tiền của cậu là mua lại an toàn của cậu", những kẻ trộm đứng xung quanh.
"Làm thế nào dám ôm thủ lĩnh của chúng tôi rất mật thiết, cậu nhóc!"
"Dám làm một điều như vậy với thần tượng vĩnh cửu của chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ giết hắn!"
"Cho dù chúng tôi đã không bao giờ dám chạm vào bàn tay nhỏ của thủ lĩnh."
"Tôi thấy không ổn, nhóc dường như không được men lỳ cho lắm, ôm nó phải như thế này."
Theo bầu không khí khốc liệt đầy ghen tuông bởi những người đàn ông vạm vỡ, Yoshiharu, người đầy mồ hôi.
"Tập hợp của những người đàn ông rất vạm vỡ cuối cùng đều là lolicons!" Sự thôi thúc để phá lên cười đấy Yoshiharu.
"Đừng nói với tôi rằng Goemon mà cởi mặt nạ của cô ấy thì sẽ thực sự là một cô bé dễ thương cute đấy nhé?" Trái tim Yoshiharu đầy những ảo tưởng hạnh phúc như vậy.
Trưởng nhóm Kawanami, Maeda, cưỡi ngựa của ông gần họ và hỏi.
"Lãnh đạo, chúng ta đi đến chiến tranh, hoặc để ăn cắp?"
"Để đưa Dousan của Mino về."
"Đây là một công việc không dễ, những người như chúng tôi. Chúng ta nên làm gì đầu tiên?"
"Dousan ở trên chiến trường sông Nagara. Sử dụng bè để đi đến sông Nagara, một khi chúng ta tìm thấy ông ấy, chúng tôi đưa ông ta trở lại Obari (Owari)."
"Cô ấy đã cắn phải lưỡi!"
"Thủ lĩnh đã lắp bắp một lần nữa!"
"Cô cắn lưỡi của mình, ôi dễ thương không thể cưỡng lại! ~!"
"Tôi đã lựa chọn đúng khi quyết định đi theo cô ấy!"
Những người đàn ông nam tính của nhóm Kawanami đột nhiên hào hứng đến mức ồn ào.
"Cái quái gì đã xảy ra? Đám người này là quá ồn ào." Yoshiharu đã cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi hơn.
Tốc độ đi nhanh hơn với dòng sông, cuối cùng họ đã thay đổi từ con ngựa của họ sang bè.
Nhưng Goemon nhẹ vẫy tay bé nhỏ của cô, hỏi Yoshiharu.
"Sẽ ổn thôi nếu Sagara-shi không theo chúng tôi."
"Không, tôi phải đi. Tôi không thể ngồi yên một chỗ trong khi mọi người phải lao vào nguy hiểm?"
"Anh chàng này bất ngờ có một chút bản lĩnh!"
Các nhóm Kawanami bắt đầu trò chuyện.
"Không, Sagara-shi sẽ làm phiền chúng ta."
"phải! Chắc chắn sẽ kéo chúng ta vào nguy hiểm!"
Các nhóm Kawanami tiếp tục huyên thuyên.
"Đám người này chỉ được cái ồn ào .... Dù sao, tôi chắc chắn sẽ đi! Dousan đã quyết định chết trong trận chiến này như thế tôi sẽ không nghe bạn, hãy để tôi nói chuyện với ông ta!"
"...... Nếu đó là lý do, được thôi ."
"Vâng, chúng tôi cần khả năng của cậu!"
"Thôi nào, tất cả các ông đã bao giờ làm được gì ngoài nói như vẹt và huyên náo ..... Những đội quân lolicon làm được gì ngoài những điều này?"
Hướng tới nhóm Kawanami, so với trên đất, sử dụng các con sông để thâm nhập là tốt hơn nữa trong kỹ năng của họ.
Đặc biệt là trong các khu vực sông Nagara, với họ, nó giống như sân sau của họ.
May mắn thay vì thời tiết đang là mùa mưa. Có sương mù xung quanh họ, và bè của họ đi qua một cách an toàn biên giới của Owari và Mino và thành công lẻn vào trung tâm của chiến trường.
Tại bãi bồi của sông Nagara, quân đội của Dousan có một trận quyết đấu với đội quân Saitou Yoshitatsu.
Cuộc chiến rõ ràng là không có lợi cho Dousan của. Với một nhóm lính xung quanh căn cứ chính của mình đó là những gì còn lại.
Họ đã đến kịp thời gian! Trên chiếc bè, Yoshiharu tỏ ra nóng vội.
"Nếu không có sương mù thì việc đột kích này rất khó, có vẻ như Sagara đã đúng khi ở cùng với chúng ta ~ nya."
"Cô ấy lại cắn nó! Thủ lĩnh lắp bắp một lần nữa!"
"Ahhhh ~ Vì vậy, thật dễ thương ~!"
"Tôi có thể ăn hết ba phần ăn kiêng!"
"Đó là lý do tại sao tôi nói các ông nên yên lặng! Đưa bè gần bờ nào!"
Yoshiharu với Goemon lên bãi biển, và vội vã tiến về phía Dousan.
Trên đường đi, Goemon giữ ném một cái gì đó giống như một quả bom khói xịt ra toàn là sương mù và khói.
Sau khi nhấn chìm toàn bộ môi trường xung quanh trong khói, Goemon chạy về phía bên của Dousan đang ngồi bên chiếc bàn trong căn cứ.
Yoshiharu vấp ngã do khói rồi hét lên, "Chờ tôi với nào!" và vội vã chạy về phía Goemon.
"Saitou Dousan, không cần nói gì cả và đi với chúng tôi về Owari."
"Chết tiệt, cuối cùng thì cậu vẫn đến đây à?"
Dousan, dường như không hề bối rối bởi sự xuất hiện đột ngột của họ, ngồi trong trướng mà không di chuyển.
"Fu Fu ~ ~ Fu ~ Tôi sẽ không đi."
Mặc dù giọng điệu nhẹ nhưng bộc lộ một ý chí mạnh mẽ bất thường.
Nếu không giỏi thuyết phục, sẽ không thể lay chuyển được vị tướng này.
Ngay cả nếu chúng ta thuyết phục được ông ấy thì ai biết sẽ có bao nhiêu người người sẽ ngã xuống nữa để thoát ra, và nếu Dousan chọn ở lại thì tất cả sẽ là vô ích.
"Theo dự kiến, Sagara-shi là rất giỏi trong một tình huống như vậy." Goemon lầm bầm.
Yoshiharu đứng lên và bắt đầu thuyết phục Dousan.
"Geezer! Tôi hiểu lý do tại sao ông muốn kết thúc cuộc sống của bạn ở đây, nhưng suy nghĩ cẩn thận! Nobuna sẽ cảm thấy đau khổ đến mức nào khi còn lại một mình !?"
"Cậu ... thằng nhóc ngu ngốc !!!!!"
Dousan lườm Yoshiharu với đôi mắt tóe lửa, và hét vào mặt anh ta.
Bị áp đảo bởi một tiếng hét đột ngột như vậy Yoshiharu không thể không lùi lại một bước.
"Uwahh. Thật đáng sợ."
"Đây là quá ngu ngốc, nhóc! Ta đã sống gần hết cuộc đời mình rồi, nhưng Nobuna và cậu còn quá trẻ, tương lai vẫn còn rất dài!"
"Huh? Nhưng với tôi thì có ý nghĩa gì?"
"Chết tiệt. Ý ta là, so với ta, nếu cậu chết ở đây Nobuna-dono sẽ còn đau khổ hơn."
"Ehhh !? Tại sao?"
".... Ông thần ơi, trí thông minh của cậu có thể được so sánh với một con khỉ. Cậu chỉ có vậy thôi mà cậu dám gọi mình là một người nào đó đến từ tương lai sao?"
"Chúng ta không có thời gian để chần chừ nữa." Goemon thì thầm vào tai của Yoshiharu.
"Chết tiệt, nghe lão già này đi. Những điều được gọi là giấc mơ là cái được chia sẻ với một ai đó. Nếu nó là của chính bản thân ông thì nó chỉ có thể được gọi là tham vọng. Dù cho ông giải thích cho người khác như thế nào thì họ sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó."
"Er .... Xin lỗi. Ta thực sự không hiểu ......"
"Những gì tôi nói có nghĩa là, ước mơ của Nobuna-dono sẽ là một tham vọng khi một mình cô ấy dành cả cuộc đời vào nó, hoặc nó sẽ trở thành một cái gì đó được chia sẻ với quốc gia, với dân tộc, sự lựa chọn đó nằm trong tay của cô ấy."
"...... Là phải chia sẻ với một ai khác, là người có thể hiểu được ước mơ của cô ấy trong thời đại này, và cùng mơ giấc mơ đó với cô ấy, là để nói đến tôi, là tôi vô cùng quan trọng. Geezer, Đó có phải là ý của ông không? "
"Uhh. Biết được vậy là đủ rồi. Nếu cậu hiểu, xin vui lòng quay trở lại."
"Làm sao tôi có thể trở về tay không ?!"
Yoshiharu ngồi phệt xuống cỏ với một tiếng "tuh", và nhìn chằm chằm vào Dousan, nói to.
"Nếu ông quyết tâm không rời khỏi đây, sau đó tôi cũng sẽ ở lại đây. Chúng ta hãy chết cùng nhau!"
"..... Thằng khỉ này, cậu .....!?"
"Cái tôi nói bây giờ là một bí mật, không nói cho ai biết. Mặc dù Nobuna là không thẳng thắn với chính mình và là cô gái đáng sợ chả dễ thương tẹo nào, nhưng con bé đã nói với ta rất nhiều về bản thân mình. Con bé ấy nói với ta rằng những người mà nó yêu mến. .. người mà nó đã dựa vào, tất cả họ đã bỏ lại con bé và chết! "
"Cái Gì?"
"Khuôn mặt của con bé lúc đó .... rất buồn đến mức không tưởng nổi! Nó đã lại có khuôn mặt đó một lần nữa trong khi đọc các hợp đồng mà ông đã viết! Nó biểu hiện khuôn mặt của con bé có thể bật khóc bất cứ khi nào! Một khuôn mặt đau khổ vô cùng, ta không muốn nhìn thấy nó một lần nữa! "
"..... Uhh ..."
"Vì vậy, Geezer, ông nên chắc chắn không được chết ở đây!"
Dousan cười nhẹ, và từ từ nâng lên chính mình từ băng ghế.
"...... Chàng trai, sau khi nghe những gì cậu nói rằng ta cảm thấy là cậu càng không thể chết ngay tại đây."
"Hmmm? Tại sao lại nói tôi?"
"Theo lẽ thường, đó là thời đại của giới trẻ bây giờ. Trong chuyện này, ta đã bị thuyết phục hoàn toàn."
"Good job, Sagara-shi." Goemon ca ngợi trong khi cô đã ném phần còn lại của quả bom khói của mình xung quanh.
Nhưng.
Đây là ở ngay giữa chiến trường sông Nagara.
Với số quân gấp 10 lần quân của Dousan, quân đội Saitou Yoshitatsu của đã bao vây Dousan từ mọi hướng.
Kẻ thù chỉ có một mục đích, chính là, người đứng đầu: Saitou Dousan.
Chỉ có nhóm Kawanami được chỉ huy bởi Goemon sẽ không thể chịu được một đội quân như vậy.
"Thủ lĩnh, nếu chúng ta không rút lui, chúng ta sẽ bị đè bẹp!"
"Ừ ừm, chúng ta hãy đi thôi."
"Chết tiệt, sương mù đã tan!"
"Ồ, giờ đã giữa trưa."
"Im đi, mặt khỉ, đó là tất cả vì những câu nói lằng nhằng và dài dòng của cậu mà tình hình trở nên như thế này!"
"Vì vậy, bây giờ, cơ hội duy nhất chúng ta làtrở về Owari một cách an toàn. Không có cần biết cái gì ở phía trước, chúng ta phải đi ngay."
Chiếc bè chở Dousan đi đầu, cả nhóm bắt đầu rút lui khỏi chiến trường.
Những người đi bè phía sau là Yoshiharu và Goemon. Yoshiharu cầm cây cung lần đầu tiên trong đời mình và với mục đích đe dọa kẻ địch sẽ bắn vào chúng nếu chúng cho bè đuổi theo.
"geee ... Dây cung thực sự khá nặng? Nó thật khó khăn để tôi không thể kéo nó lên."
"Sagara-shi, không có gì bảo vệ cơ thể là quá nguy hiểm. Anh sẽ là mục tiêu của chung thủ phe địch (cung thủ)."
Như một cuộc rượt đuổi đáng sợ.
Chủ tướng phe địch, Saitou Yoshitatsu, con trai của Dousan.
Nhưng, họ không có bất kỳ mối quan hệ máu mủ. Yoshitatsu là con trai của lãnh chúa trước của Mino người đã bị trục xuất bởi Dousan.
Lúc đó, khi Dousan trục xuất lãnh chúa và chiếm Mino, để dẹp yên các nhà quý tộc người đã phản đối không ngừng, ông phải chấp nhận hắn làm con trai và đặt tên nó như là người kế nhiệm của mình.
Bởi vì của Dousan " đã cho Mino quy thuận Oda Nobuna của Owari" hoàn toàn đi ngược lại với tuyên bố trước đây của mình, các nhà quý tộc từ lâu coi ông không đáng tin cậy đã cùng bầu Yoshitatsu như là lãnh chúa mới và bắt đầu cuộc nổi dậy. Yoshitatsu ghét Dousan khi mà cha đẻ của mình đã bị trục xuất bởi ông, và không có bất kỳ do dự, hắn bắt đầu nổi loạn.
Vì hắn đã trở thành kẻ thù của Rắn độc, không còn lựa chọn nào, hắn đã phải tiêu diệt ông.
Biết sự đáng sợ của ông, quân đội Yoshitatsu quyết đuổi theo cho bằng được.
Với sức mạnh tài chính của Owari thêm vào mưu mẹo của Dousan sẽ hoàn toàn có khả năng làm Mino bị được chinh phục.
Bởi vì điều này, chắc chắn không thể để cho Răn độc, Saitou Dousan, chạy trốn đến Owari.
Yoshitatsu đuổi theo với tất cả đạo quân của mình, bản thân hắn cũng tham gia truy đuổi.
Mũi tên lửa như mưa xuống trên họ, các cuộc tấn công của họ dường như đang cố gắng để làm chìm bè của nhóm Kawanami.
Nó là vô vọng.
Ngay cả Yoshiharu không thể không thốt ra lời nào.
Sương mù đã biến mất, ngẩng đầu lên anh có thể nhìn thấy cả bầu trời tươi sáng.
Cũng giống như sử dụng tất cả các sơn màu xanh, một bầu trời trong xanh như vậy là không thể được nhìn thấy ở các thành phố hiện đại.
Các bè đã được dính một số các mũi tên, và đã tăng thêm trọng lượng bè, những chiếc bè đang bắt đầu rung lắc và tốc độ đã giảm xuống.
Từng chút một, thuyền Yoshitatsu dường như gần bị đuổi kịp.
"Đó là giới hạn, số lượng kẻ thù là quá nhiều!"
"Sagara-shi, chỉ một chút nữa là đến lãnh thổ của Owari."
"Mặc dù vậy, những người này sẽ không từ bỏ như thế ....!"
Tất cả đều vô vọng.
Nhưng.
Từ hướng Owari phía trước dòng sông, họ đã nghe tiếng hét của một cô gái.
"Đừng để quân đội của Yoshitatsu leo lên những ngọn đồi! Toàn quân, tấn công!"
Đó là tiếng nói của Nobuna người đang dẫn đầu quân đội.
Và, đằng sau Nobuna, hàng ngàn quân đội Owari chờ đợi.
Nhằm thuyền của quân đội Yoshitatsu, cung thủ quân của Nobuna bắn mưa mũi tên xuống đầu họ.
"Rút lui, rút lui!"
Không lường trước sự xuất hiện của quân đội Oda, Saitou Yoshitatsu hét lên ra lệnh rút lui.
Để lấy đầu Dousan, quân đội Yoshitatsu trong khi theo đuổi đã kéo dãn đội hình của họ và đã trở thành hình dạng của một con rắn.
Nếu tại thời điểm này họ giao chiến với quân đội Oda người đã ngay trước mặt, đội hình bị kéo dãn chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Yoshitatsu, với sự chuẩn bị trở thành người kế thừa của Dousan, đã được đào tạo trong việc lãnh đạo quân đội và chiến tranh.
Trong khi phục vụ, Dousan hắn đã khắc sâu những binh lược của Dousan trong tâm trí của mình.
Vì vậy, thậm chí ra lệnh rút lui của ông đã không được trì hoãn dù chỉ trong tích tắc.
Theo lệnh của hắn, đội thuyền Yoshitatsu đã làm lập thành đội hình chữ U ở sông và rút lui trong trật tự về Mino.
Về phía Yoshiharu, Goemon phát ra âm thanh kỳ lạ "Nya ~ uh", như thể cô đột nhiên nới lỏng.
"Đây là một tình huống được cứu mạng một cách kịp thời."
"Chờ một chút, tại sao là Nobuna đây? Không phải là cô ấy đang ngủ trong thành Aoshuu?"
Yoshiharu nghĩ: "Với điều này, không phải tất cả mọi thứ trở nên vô nghĩa?" và bắt đầu hoảng sợ.
Và, ngay cả Shibata Katsuie cũng ở bên cạnh Nobuna.
Thật sự là Katsuie chẳng có tý thông minh nào, quân đội Owari chẳng là gì ngoài những người vô dụng tụ tập với nhau.
Nhưng với điều này, Owari mở cửa hoàn toàn cho Imagawa Yoshimoto ....?
Không có vấn đề gì, Dousan và nhóm của Yoshiharu đã được cứu ngay vào phút cuối.
Dưới sự cổ vũ của các nhóm Kawanami, Yoshiharu mang Dousan xuống khỏi bè và leo lên đồi.
"Đây là cô gái số 1 của cậu à, Saru?"
Nobuna, đi xuống từ con ngựa và ngồi xuống băng ghế mà không nói một lời nào nữa, Katsuie đang "Oh ... hohoho ......" và mỉm cười ở bên cạnh.
"Tại sao Nobuna ở đây? Và không phải là toàn quân ở đây sao! Katsuie, đừng nói là cô kể cho cô ấy toàn bộ kế hoạch của tôi?"
"Tôi ... tôi đã không có lựa chọn nào khác! Sau khi bị hỏi không ngừng bởi Nobuna-sama, tôi chỉ có thể nói ra, phải không?"
"Vì không có cách nào khác, thì ít nhất ngăn cản cô ấy! Chỉ cần làm cô bất tỉnh một lần nữa!"
"Đừ ... Đừng nói những điều ngu ngốc! Đánh Nobuna-sama hai lần? Sự thô lỗ đó cũng phải có giới hạn chứ, đồ ngốc!"
"Vì vậy, cuối cùng, ngay cả cô cũng bỏ thành Aoshuu?"
"Không ... Không có cách nào khác, phải không? Làm thế nào tôi có thể để Nobuna-sama đến đây một mình ......"
"Cô chậm tiêu quá đấy, đồ ngốc, ít nhất là nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau đó !!"
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi không có lý do gì để bị gọi là đồ ngốc bởi một con khỉ như cậu! Trên thực tế, nếu chúng tôi không đến đây, Dousan và cậu sẽ chết ở đây, phải không?"
"Đó là hai chuyện khác nhau!"
"Nó không phải là hai vấn đề riêng biệt, ok? Nếu cậu chết, cậu sẽ ở đây và luyên thuyên không ngừng hay không?"
"Một nữ chiến binh như cậu chỉ nên nói chuyện với chính bộ ngực của chính mình!"
"Cậ...cậu nói gì cơ !?"
Nobuna từ đầu giờ chỉ lườm Katsuie và Yoshiharu cãi nhau không nói một lời, sau cùng hét lên: "Ồn ào quá!" với một vẻ mặt không thoải mái.
Cả hai người họ dừng lại như một hòn đá trong một khoảnh khắc.
"Nếu chúng ta không dốc toàn bộ, Yoshitatsu sẽ cho quân lên bờ để đuổi theo ngươi đấy, đồ ngốc. Ta và Katsuie dẫn đầu, với một quyết tâm ứng chiến, đây là cách tốt nhất khiến cho Yoshitatsu phải rút lui."
"Nh... Nhưng..."
Bàn tay Nobuna bay thẳng về phía Yoshiharu.
Không có bất kỳ cảnh báo, Yoshiharu ăn ngay một cái tát.
"Chết tiệt Saru, cuối cùng không phải là kết quả kế hoạch của ngươi quả là thiếu thận trọng sao !? Vì không có cơ hội nào thành công để cứu Viper nên ngươi gửi một đội cảm tử ư!"
"Nobuna-sama, đó là trách nhiệm của thần đã không ngăn Saru! Thần thành thật xin lỗi!"
"Đủ rồi. Chấp nhận Con khỉ này như là một thuộc hạ, ta thật đã quá ngu ngốc" Nobuna thở dài.
"Nhưng Saru, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Làm thế nào mà ngươi dàm có dám làm một điều sau lưng ta như vậy!"
"Xin lỗi. Tôi đã lên kế hoạch để mang Răn độc trở lại trong khi cô vẫn đang ngủ."
"Ngươi đã làm gì với sự nhiệt tình quá mức ấy! Ngươi thậm chí không cầm được một cây giáo, tại sao ngươi vẫn còn hành động như kiểu ngươi có thể làm được tất cả mọi thứ !?"
"...... Tôi có thể hiểu được lý do tại sao cô đang tức giận, tôi không tìm thấy bất kỳ lý do gì để giải thích, tất cả là lỗi của tôi. Nhưng, nếu cô thực sự tức giận, cô có thể chỉ cần không cứu chúng tôi, phải không? Tôi đã lên kế hoạch này trước khi ra ngoài như đội cảm tử. "
"Tah!", Nobuna đã tung một cú đấm ngay bụng của Yoshiharu.
Cũng giống như lần trước, Yoshiharu không tránh nó.
"Kh...không phải là ta ở đây là để cứu ngươi, đừng ngu ngốc! Ta ở đây vì ông ấy, bởi vì nếu Dousan có thể đến Owari, ta thậm chí có nhiều lý do để tấn công Mino! Đúng vậy, chỉ vì lý do này mà thôi! "
"Ahh, vì nó sao" Yoshiharu cuối cùng cũng bắt đầu nổi giận, và nghiến răng của mình.
Tâm trạng Nobuna xấu đi phút chốc.
"Đối với một người như ngươi, thậm chí nếu ngươi đã bị giết bởi quân đội của Yoshitatsu, không có bất kỳ vấn đề với ta cả!"
"Cô đang cố làm gì thế, cô định làm rối mọi thứ lên à?"
Sau khi bị bắt bẻ bởi Yoshiharu, Nobuna đã lên kế hoạch để nói điều gì đó.
Nhưng, sau khi từ "Tôi ...." thoát ra từ miệng cô, cô vội vàng cắn lấy môi cô.
Và khi cô ấy tiếp theo mở miệng, một tràng những lời tấn công Yoshiharu.
"Tôi ... tôi ... tôi ... Bởi vì tôi ghét những người như Cậu!"
"Oioi, nói vậy là không đúng ..."
"Luô ... Luôn luôn hành động như cậu hiểu tôi vậy, đó là giới hạn của sự thái quá của cậu, ok !?"
"Tôi hiểu! Ahh, tôi biết rõ nó! Đối với người như cô, một người thiếu kiên nhẫn, cố ý và hoàn toàn chẳng có chút dễ thương, tôi cũng ghét nó!"
"Không sử dụng ngôn ngữ kỳ lạ của khỉ với tôi!"
"Ai đang nói chuyện bằng tiếng khỉ, cô đang tự ngộ nhận đó!"
"Chém, chém đầu hắn ngay! Tôi không cần một người như cậu! Muốn đi đâu thì đi ngay!"
"Không ... Nobuna-sama, không cần phải nói vậy ....."
Nhìn vào các cuộc tranh cãi dữ dội, Katsuie miễn cưỡng làm người hòa giải. Nobuna và Yoshiharu đều đỏ mặt, và với một tiếng khịt mũi, cả hai quay mặt hướng khác nhau.
Ngay lúc này, một con ngựa xông vào căn cứ, và người cưỡi là Niwa Nagahide lẽ ra đang đóng quân ở Aoshuu lâu đài.
"Imagawa Yoshimoto Suruga đang hướng tới Owari với một quân đội lớn - 25000 người. Dường như cô ấy đã quyết tâm để tiến vào Owari.”
"Vậy là, cô ta đã nhận thấy lâu đài của chúng ta trống không. Tất cả là lỗi của Saru chết tiệt này." Biểu hiện của Nobuna dường như gắt gỏng và lầm bầm với một giọng nói như kiểu thì thầm mà hầu như không ai có thể nghe thấy.
"Trên thực tế, đó là lỗi của cô, ok?" Yoshiharu lẩm bẩm trong khi quay đầu lại. Quan điểm của họ không bao giờ chung trên 1 con đường.
Katsuie người đã bị mắc kẹt giữa chúng, đã rất hoang mang bởi bầu không khí không thoải mái giữa họ khiến bụng cô bắt đầu reo lên.
"Những căn cứ gần biên giới đã bị chinh phục từng cái một, tình hình hiện tại của chúng ta chỉ đáng 1 điểm."
"Không có vấn đề với tôi hay gia tộc Oda, tất cả đã tan biến đi." Nagoya - Owari " sẽ trở thành 1 phần của quá khứ."
"Công chúa, điều cô đang nói thật quá chán nản, thang điểm 100, tôi chỉ có thể cho nó 5 điểm."
"Keo kiệt, Manchiyo. Ít nhất 20 điểm chứ"
"Ngay cả 5 điểm đã cho cũng chỉ bởi vì nó là của công chúa."
Thậm chí theo một tình huống như vậy, nụ cười bình thường của Nagahide vẫn còn đó.
Katsuie đã nghĩ "Nagahide là rất mạnh mẽ" và thầm tôn trọng sâu sắc đối với Niwa Nagahide trong khi cô đang nghĩ kế hoạch để đẩy lui kẻ thù. Cuối cùng, cô nghĩ về một người.
"Oh ... Oh ya! Nobuna-sama, chúng ta nên lắng nghe những lời đề nghị của Dousan như thế nào?"
Chiến lược của Katsuie: "yêu cầu người khác giúp đỡ".
Dù sao ...
"....... Uhhh .... lưng tôi ... lưng tôi ......"
Căn bệnh cũ nghiêm trọng của Dousan dường như đã tái phát trong thời gian rút chạy vừa rồi và giờ ông đang nằm xuống băng ghế trong khi xoa bóp lưng.
"Uh, Uhhhh ... Đây là lần đầu tiên ta trải nghiệm đau đớn như thế ... Ta không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ....."
"Chết tiệt! Lão già xấu tánh chơi xấu như thế này trong một giai đoạn quan trọng như vậy?"
Một lính trinh sát chạy vào.
"Lực lượng Imagawa đã vượt qua biên giới và tiến vào lãnh thổ của Owari."
"Cây cung mạnh nhất của Hokkaido" Imagawa Yoshimoto, sau khi biết rằng Owari - một trở ngại cho con đường tiến đến thủ đô của cô ta đã trống không, liền cho tấn công tổng lực với quân đội của mình.
Theo lịch, đó là ngày 18 tháng 5 của thế giới này.
Nhưng theo thời hiện đại, nó phải là tháng Sáu.
Sương mù bao phủ vào buổi sáng, vì đây là mùa mưa.
Mặc dù hiện tại trời đang nắng, nhưng nhiệt độ và độ ẩm cũng khá cao, quả là một mùa mưa mà nóng.
Căn cứ tại Marune - vùng nằm giữa Owari và Mikawa là hàng phòng ngự cuối cùng mà Nobuna dựng lên để đề phòng Imagawa.
Với Imagawa, nếu cô ta chiếm được vị trí đó, thì đối với tất cả những con đường tiến tới lâu đài Aoshuu sẽ rất thuận lợi.
San phẳng Owari với đôi giày sắt của cô ta như vậy, rồi cứ thế chiếm được Omi và tiếp tục thẳng tiến tới Kyoto.
Đúng như với phong cách của Yoshimoto, đấy quả là một chiến thuật khá cẩu thả.
"Oh~hohoho. Thật là nóng quá, ta muốn nghỉ ngơi phút chốc! Hãy sử dụng số thời gian này mà dựng bản doanh lên."
Chuyến đi lần này thẳng tới Kyoto, Yoshimoto đã rất cố gắng trong việc ăn mặc, và xuất hiện trong một bộ trang phục rất trang trọng và lộng lẫy.
Với không bất cứ việc gì, việc mặc nguyên một bộ Junihitoe trong thời tiết này thì cô ta thật là quá ngốc
Kể cả việc giúp đỡ khi lên và xuống ngựa đã tốn mất một khoản tiền khá lớn.
Thêm một sự thật là do nhiệt độ khá cao, để tránh bị say nắng, việc nghỉ ngơi tại một nơi tên Kutsukake rất cần thiết.
Nhưng, miễn là những gia thần dưới trướng cô ta làm công việc của họ trong khi cô đang sâu giấc, thì họ vẫn có thể duy trì lịch trình thẳng tiến tới Kyoto. Để việc nghỉ ngơi qua một bên, Yoshimoto không quên việc đẩy sâu thêm vào chiến lược của cô ta.
"Motoyasu? Motoyasu~?"
"Bẩm~ Có thần~."
Trong khi đang tao nhã hạ nhiệt từ cái nóng bức của trời tại bản doanh, Yoshimoto gọi người tay sai của mình, Motoyasu, đến phía bên cô ta.
Matsudaira Motoyasu thật ra chính là chủ nhân của vùng lãnh thổ Mikawa, nhưng cô ta đã phải đối mặt với nhiều sự cố không may mắn kể từ khi ra đời. Đầu tiên, cô ta bị gia tộc Imagawa làm con tin và rồi bị bắt cóc bởi gia tộc Oda sau đó, và sau vài vòng xoắn của sự đời, cô ta trở lại làm tay sai phục vụ dưới trướng của Imagawa Yoshimoto. Một nửa đời sống của cô ta bị chuyền đi chuyền lại như một trái bóng, cô ta, một cô gái bạc mệnh.
Trong suốt thời kì làm con tin và bị bắt cóc nhiều lần , một sự thật rằng cô đã đi theo mỗi và mọi ước muốn của một Imagawa Yoshitomo cực kì ương ngạnh và điều đó đã thay đổi Motoyasu và khiến cô luôn có một nụ cười tinh quái và một cái miệng lưỡi nham hiểm.
Motoyasu, người đang nhìn về phía Imagawa Yoshimoto, người đang mang trên mình một bộ trang phục không đúng thời tiết, người mà được quạt mát một bên trong khi đang than phiền “Thật là nóng quá…” vẫn có một biểu hiện rằng dường như cô ta có thể liếm hết bàn chân của mình bất cứ thời điểm nào.
“Ta muốn được nghỉ ngơi ở đây một chút nữa để lấy lại tinh thần”
“Tuân lệnh~ Vậy thần cũng sẽ làm vậy~”
“Motoyasu, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi sẽ chỉ huy đội quân và chiếm lấy căn cứ tại vùng Marune.”
“Tuân lệnh~ Vậy thần sẽ kết thúc tất cả quân lính của gia tộc Oda đang nằm trong căn cứ~”
“Tiến thẳng tới chỗ bọn ngốc dám đối đầu với ta mà không cần phải tỏ ra nhân từ. Oh hohoho.”
“Ah, quả là một tiếng cười đẹp mà ác quái~. Hmmm, hehehe.”
“Cái ác quái đó là ngươi đó, Motoyasu, sử dụng thuật Ninja để tiến hành những trận đấu trong bóng tối là kỹ năng yêu thích của ngươi mà. Oh hohoho.”
“Cũng có thể là như vậy~ Hmmm, hehehe.”
Yoshimoto ra lệnh cho quân Mitsudaira xử lý hết những trận chiến trên đường hướng tới Kyoto, và để quân của cô ta nghỉ ngơi.
--- Nếu Motoyasu tử trận vậy mình có thể nuốt gọn cả Mikawa cho riêng mình. Kể cả nếu cô ta có sống sót thì chí ít cô ta sẽ khiến suy nhược số lượng tùy tùng trung thành của Mikawa.---
Với thế quân của Imagawa không phải tham gia vào chiến trường, và sẽ dễ dàng tiến thẳng tới thủ đô(Kyoto).
Một chiến lược được lấp đầy không khí của giới quý tộc, sự tao nhã và kiều diễm. Yotoshimoto đã lên kế hoạch cho tất cả.
“Đây là cách mà Quý tộc đánh trận. Mình quả là có một bộ óc sáng suốt. Oh hohoho.”
“Mặc dù thần không hiểu gì lắm, nhưng có vẻ đúng như vậy~. Hmmm, hehehe.”
--- Lãnh thổ Owari, đang được cai quản dưới tay một kẻ ngốc, và không sẽ không có gì ngoài việc bỏ chảy sau khi chiêm ngưỡng được sức mạnh của đội quân Imagawa ta --- Yoshimoto Imagawa với một suy nghĩ và tràn đầy tự tin.
Thật ra, bọn họ đang bao vây quay vùng Marune tại cùng một thời điểm. Những người nông dân đang chào mừng họ với câu: “ Công chúa của gia tộc Imagawa đã tới!” với không bất kì sự chống đối nào mặc dù quân của Imagawa đã ở sẵn trong vùng lãnh thổ Owari rồi.
Bầu trời tối dần.
Tại căn cứ của Nobuna chỉ đắm chìm trong sự im lặng.
Sau khi cứu được Saito Dousan, Nobuna đã có một cuộc cãi vã ác liệc nhất từ trước tới giờ với Yoshiharu, và đã thu mình trong căn phòng của chính mình. Và cho dù những gia thần của cô đang chờ đợi cô thế nào đi nữa , cô cũng không cho ra bất cứ mệnh lệnh nào.
Tại ngay thời điểm đó, một tin báo khẩn cấp rằng căn cứ tại vùng Marune đang gần bị chiếm đoạt hoàn toàn vì ở vị trí đó đang bị lực lượng của Matsudaira Motoyasu bao vây.
“Motoyasu đã gửi ninja xâm nhập vào căn cứ và ngọn lửa đã nổ bùng lên phía sân sau.”
“Đúng là một kế hoạch độc ác cho một trận đánh.”
“Công chúa sẽ ngồi đợi thế này được bao lâu chứ?”
Nhưng, với tư cách là một chiến binh, một số nghĩ: “ trong trường hợp như vậy, chúng ta chỉ nên dốc toàn quân đánh thẳng về phía quân Imagawa.” - Thật là một kế hoạch tự sát, Katsuie nghĩ không còn kế hoạch nào khác. Và tất cả những tướng còn lại chỉ duy nhất nghĩ rằng: “Nên bảo vệ lâu đài Aoshuu bằng mọi giá và mong cho quân của Imagawa sẽ đi qua lãnh thổ Owari.” – Quả là một kế hoạch chán nản.
“Các người quá ngây thơ rồi! Cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ bị Imagawa loại bỏ! Và chúng ta không có quân tiếp viện từ Mino.”
Đúng như những gì Katsuie nói, chúng ta sẽ bị tiêu diệt nếu tránh khỏi trận chiến này.
“Hãy để tôi chỉ huy và xông thẳng vào bản doanh của Yoshimoto.”
Niwa Nagahide mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu.
“ Quân địch có tổng số lượng quân lên tới 25000, và chúng ta chỉ có 2000 quân tinh nhuệ. Cho dù Katsuie của chúng ta có dũng mãnh thế nào đi chăng nữa, thì mọi người cũng sẽ cạn kiệt năng lượng trước khi đến được bản doanh của cô ta(Yoshimoto). 17 điểm.”
“Vậy chúng ta nên làm gì, Nagahide?”
“Tôi cũng như vậy, không có một kế hoạch nào tốt hơn.”
“Vậy còn Dousan?”
“Cái lưng đau của ông ấy đang hành hạ ông rất nhiều, nghe có vẻ chiến dịch này ông ấy sẽ không tham gia nhiều. 3 điểm.”
“Cái ông già chết tiệt này~”
“Bây giờ chúng ta nên đi theo ý chí của Công chúa và quyết định hành động của chúng ta. Điều đó sẽ cho chúng ta 90 điểm.”
“Nhưng, Công chúa Nobuna đang….”
“… Bởi vì Công chúa vừa có một cuộc cãi vã với ngài Saru, có vẻ như người hiện tại đang có tâm trạng không tốt đâu.”
Trông tất cả vẻ mặt của bọn họ toát lên một cái nhìn đầy tâm trạng.
Dù sao thì, Yoshiharu, người đã bị trục xuất, đang ngồi khoanh chân bên cạnh Nagahide , đó một cảnh hiếm thấy ở anh, như kiểu anh ta đang trầm tư một việc gì đó.
Bởi ngay bây giờ, anh nên bị bỏ đi và trở thành một kẻ vô chủ(Ronin) và bị trục xuất, nhưng không một ai dám làm gì cả.
Cho dù Công chúa Nobuna đơn thuần chỉ là một kẻ ngốc hay là một vị tướng có một tham vọng thống trị thế giới, tất cả sẽ được thấy trong mệnh lệnh tiếp theo của cô.
Đột nhiên chiếc rèm của bên trong căn phòng được kéo qua một bên.
Nobuna đã quyết định.
Người con gái với làn da trắng như tuyết.
Với đôi mắt sáng rực lửa.
Cô ấy không phải kẻ ngu ngốc.
Tất cả các gia thần đều quỳ xuống trước sự xuất hiện của cô.
“Công chúa sẽ chẳng bao giờ có ý định ở nguyên tại chỗ và cố thủ.” - Katsuie và Nagahide nói vậy.
“Riku! Nổi trống lên nào!”
Với chất giọng cao, Nobuna nói lớn.
Katsuie vác chiếc trống lên, và đánh một âm hưởng với cái tên “Atsumori”.
Nobuna bước ra khỏi chiếc ghế và nhảy theo nhịp nhạc.
“Với 20 sống trên cõi đời của một con người, so sánh với thế giới, nó chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Nhưng đối với một con người, làm gì có thứ gì có thể tồn mãi mãi trường tồn?”(Lời bài hát)
Những người đang ở trong sảnh, không một ai thốt lên một tiếng.
Tại thời điểm này, Yoshiharu, Katsuie, Nagahide và những người khác, đã khắc họa lên hình ảnh Nobuna đang nhảy múa với quyết tâm của cô và đã tâm trí họ hầu như đã “chết”.
Chỉ là, không biết từ lúc nào mà không khí của gian phòng đã ấm dần lên.
Đó là tiếng gọi của chiến trường.
Muốn đi…đi tới các trận chiến.
Với sự kết thúc của đoạn âm hưởng, Nobuna đã phóng thẳng ra khỏi căn cứ mà không nói một lời.
Đơn thân trên con ngựa của cô, cô phóng thẳng tới trận chiến với quân Imagawa.
Những gia thần cũng thình lình đuổi theo cô.
Bỏ lại Yoshiharu phía sau.
Không có đến một cái lườm nguýt, bỏ qua anh như một ngọn gió. Yoshiharu bị bỏ lại phía sau.
Nhưng, mặc dù ý định gì về việc bỏ Nobuna mà đi như vậy chưa bao giờ có trong tâm chí anh.
--- Tại vì mình muốn cứu Dousan, mà bỏ lại lâu đài Aoshuu vườn không nhà trống, để Imagawa đã có cơ hội tấn công… tất cả đều là lỗi của mình. Bị bỏ qua như người dưng là một lẽ đương nhiên, nhưng…
Kể cả mình có bị làm lơ hay là bị ghét, mình cũng không muốn người đó phải chết trên chiến trường.
Mình cũng đã là một lãng khách(ronin) trước đây.
Lúc này, cũng giống y hệt như lần đầu mình đến và bị lạc ở chốn này. ---
“Kể cả khi mình có phải ra chiến trường một mình thì…” – Yoshiharu vừa nói vừa nhẹ nhàng đứng dậy.
Có một giọng nói xuất hiện sau lưng anh.
“Chàng trai, đừng để mất đi cuộc sống của mình trong những trận chiến vô nghĩa.”
Người nói chính là Saito Dousan.
Có vẻ như ông ấy chưa phục hồi về với tình trạng tốt với số tiền viện trợ được cung cấp, có vẻ như ông ấy có điều gì muốn nói lên.
“Nobuna không phải trục xuất cậu vì con bé ghét cậu hay một thứ gì khác. Chỉ vì con bé không muốn cậu chết trong một cuộc chiến mà không có cơ hội chiến thắng nên con bé muốn cậu chạy đi và tìm lấy cuộc sống mới.”
“Lão già, ông đang nói cái gì vậy? Đừng nói với tôi rằng đầu của ông bị bấn loạn rồi nhé?”
“Bởi vì con nhóc đó chưa bao giờ thành thật cả, và cậu có vẻ dường như cũng không hiểu gì hết. Nhưng ta đã thấy rất rõ mọi chuyện.”
“Thật chứ, nó thật sự là như vậy à?”
“Nếu vậy…”
--- Nếu vậy, mặc dù mình cũng không thích điều đó lắm, nhưng có thể suy nghĩ này của cô ấy hơi nhỏ bé… nhưng cũng có thể là một chút gì đó từ sự dễ thương của cô ấy…--- Yoshiharu nghĩ.
“Thế nào rồi, cậu đã quyết định chạy đi chưa?”
“Cảm ơn nhé, lão già. Tôi đã quyết định rồi! Tôi sẽ đấu tranh đến cùng!”
“Làm sao tôi có thể bỏ một con người ngu ngốc và nguy hiểm đó mà ra đi được chứ!” – Một luồng sáng phát ra từ đôi mắt của Yoshiharu, thái độ của anh trở nên nghiêm túc.
“Không lên kế hoạch cho việc chạy trốn à?”
“Nếu tôi bỏ người đó mà cao chạy xa bay thì suốt đời bản thân tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, đúng chứ? Chỉ được xem với cái tên Sagara Yoshiharu, và tôi sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.”
Một nguồn sức mạnh phát lên toàn bộ cơ thể anh.
Đó không phải là biểu hiện của sự sợ hãi.
“Lão già, như ông đã nói trước đây, những thứ như giấc mơ có thể chia sẻ với mọi người. Tôi đã thề sẽ thỏa mãn được giấc mơ của người đó, và sẽ hỗ trợ cô ấy tại bất cứ nơi đâu trên thế giới này! Người đó có một người như tôi, một người du hành thời gian để làm gì chứ?”
“Ta hiểu rồi… Bởi vì chính cái lời thề đó giữa hai người mà con nhóc đó đã lựa chọn việc trục xuất cậu.”
Dousan với cái lưng đau và lầm bẩm: “Đúng là tuổi trẻ, hai cô cậu đúng là còn trẻ.”
“So với việc đó, đừng nói với tôi rằng ông có kế hoạch gì đó nhé? Lão già, ông là Rắn Độc vùng Mino, là người với tất cả những kế hoạch ranh ma trên thế giới ở trong bộ óc thông minh đấy.”
“Bây giờ ta chỉ là một lão già đã thoái lui. Kể từ giờ, thời đại này nằm trong tay những người trẻ tuổi các cậu.”
“Chờ đã nào! Đừng có tự mình thoái lui như thế chứ!”
“Hohohoho~”
Saito với một nụ cười kỳ lạ và chỉ thẳng vào mũi của Yoshiharu và nói:
“Chàng trai, bản thân cậu không phải là người với những kế hoạch à? Không phải cậu đã tự nhận mình là kẻ nhìn trước được tương lai sao?”
“… Làm sao tôi có thể thấy nó được? Đó chỉ là một chút những gì mà tôi biết thôi. Nhưng…”
“Nhưng?”
“Nó không giống như việc tôi hoàn toàn không biết gì. Rất có khả năng là một trận chiến nổi tiếng đang diễn ra.”
“Vậy hãy đánh cược với những gì cậu suy nghĩ. So với việc chỉ khua cây thương, hãy sử dụng hiểu biết của cậu để hỗ trợ Nobuna. Đó có phải tất cả những gì cậu nên làm ngay không?”
“…Ahhh, đúng là vậy!”
“Cậu không thể hỗ trợ Nobuna như một chiến binh với những kĩ năng tầm thường của cậu được. Từ khi cậu đã quyết tâm rồi thì chắc con nhóc đó sẽ không cản được cậu nữa đâu, nhưng vào thời khắc này cậu đang đánh cược mạng sống của mình đấy.”
“Chỉ cần tôi thay đổi mọi thứ để có được một Good Ending, chỉ cần tôi bảo vệ được Nobuna…”
“Cứ nên tiếp tục suy nghĩ về mọi vấn đề như vậy đi.”
Tại thời điểm đó, Yoshiharu cuối cùng đã bác bỏ mọi sự do dự.
“Chỉ cần tiếp tục sống, tôi có thể phục vụ cho chủ nhân của mình.”
--- Tôi hiểu rồi, lão già.---
Yoshiharu tạm biệt Saito và phóng thẳng nơi mà Nobuna đang hướng tới.
Trên đường đi, anh gặp Goemon và nhóm Kawanami và chỉ có Chúa mới biết họ từ đâu tới.
“Sagara-shi, không có vấn đề gì ngoài việc em thấy gia tộc Oda chạy thẳng về hướng này. Anh có muốn đi cùng với các gia tộc khác không?”
Đứng trước câu hỏi của Goemon, Yoshiharu trả lời với một nụ cười.
“Làm sao tôi có thể! Người chủ nhân mà tôi phục vụ chỉ có một mình Oda Nobuna mà thôi! Đúng là một chủ nhân rắc rối, nhưng tôi không muốn người khác!”
“Anh chắc chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Hehe.” – Đằng sau lớp mặt nạ của cô, Goemon cười nhẹ.
“Tuân lệnh. Nếu đó trường hợp cho phép, tôi sẽ đi theo ngài đến cùng.”
“Quả là một côn người dũng cảm!” – Những người đàn ông cứng cựa của nhóm Kawanami cũng bắt đầu vui cười lên.
Yoshiharu tức thì nhảy lên con ngựa của Goemon, nói to lên đích đến:
“Tiến về Okehazama. Xin lỗi, hãy để chúng ta trở thành biệt đội Cảm Tử một lần nữa!”
“Okehazama? Nhưng quân đội Oda đang được tụ hợp lại tại Miếu Atsuta mà.”
“Nếu là Miếu Atsuta thì chúng ta có thể tới đó sau.”
“Tại sao vậy?”
“Theo hiểu biết của tôi về game thì sự kiên lần này sẽ giống như trận Okehazama nổi tiếng.”
“Ồ~, vậy đó là hiểu biết của geimu(game).”
“Nếu nó đúng thì Yoshimoto Imagawa sẽ rất bất cẩn trong việc nghỉ ngơi tại Okehazama! Nếu chúng ta khởi một cuộc tấn công lén lút thì chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về chúng ta!”
“Đó là điều không thể với việc mở một cuộc tấn công lén lút chỉ với chúng ta. Chúng ta không đủ nhân lực.”
“Việc chúng ta nên làm bây giờ là xác định chính xác bản doanh của quân địch! Chúng ta phải chắc chắn Imagawa Yoshimoto đang ở trong bản doanh!”
“Em hiểu rồi, nhưng nếu Công chúa Nobuna không tin những gì mà anh Sagara-shi báo cáo thì chúng ta làm thế nào?”
“Người đó chắc chắn sẽ tin thôi.”
“Sự thực thì chúng tôi trở thành những chiến binh thật sự là dựa vào chuyện này.” – Maeda – phó chỉ huy của nhóm Kawakami nói trong hoảng loạn.
“Người dũng cảm, nếu chúng tôi thắng, hãy trả lại thủ lĩnh cho chúng tôi.”
“Làm ơn đi nhé!”
“Nhưng, thưa ngài, nếu ngài mà dám đụng chạm vào vị thần tượng của chúng tôi, tôi sẽ giết ngài.”
“Thủ lĩnh…”
“Mãi mãi…”
“Không bị vấy bẩn!”
“Đó chính là tại sao tôi gọi những người đàn ông cứng cựa các người là những tên Lolicon. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với những tên Lolicon của thế giới này rồi.” – Yoshiharu thở dài trong khi đang ôm lấy eo của Goemon.
Yoshiharu và băng nhóm đang tiến tới một con đường đi khác với con đường đi của gia tộc Oda và tiến thẳng tới vùng biên giới giữa Owari và Mikawa nơi mà 25000 quân của Imagawa đang nghỉ chân.
“Chúng ta sẽ tới Okehazama sớm thôi. Nếu chúng ta phát ra bất cứ tiếng động nào chúng ta sẽ bị quân địch phát hiện ngay. Từ đây chúng ta nên nhèo(chèo) lên núi bằng chân.”
“Thủ lĩnh vừa cắn phải lưỡi của cô ấy!”
“Đây quả là một sự kiện hiếm có, việc thủ lĩnh cắn vào lưỡi!”
“Giờ đây, tôi… có thể chết mà không có bất cứ sự hối tiếc nào.”
“Các… các anh, im lặng ngay!”
Cuối cùng thì Yoshiharu đã nhảy ra khỏi ngựa và hơi run rẩy vì hồi hộp.
Nhưng, “Okehazama đó” mà Goemon chỉ tới không phải là một thung lũng mà chỉ là một ngọn núi nhỏ với một chiều cao nhất định.
“Khoan đã… Goemon, đó là… một ngọn núi à?”
“Em đã nói rồi, đây là đỉnh núi tên là núi Okehazama.”
“… Núi…núi? Oke…Oke…Okehazama là tên của một ngọn núi ư?”
“Đương nhiên rồi!”
“Tiến… tiến thẳng tới bản doanh địch là cưỡi lên một ngọn núi, liệu chúng ta sẽ thành công trong việc tấn công chứ?”
“Không thể nào. Sự di chuyển của gia tộc Oda trên cao nguyên có thể nhìn thấy rõ mồn một.”
“Thật không thể nào!? Vậy nó sẽ kết thúc nếu đây không phải là một thũng lũng?”
Sự tự tin của Yoshiharu đã bị suy nhược với nhiều âm thanh “Kachak”. Và sự tin đó đã trở nên hoang mang và đã “tụt dốc” theo nhiều phương diện.
---Vậy đến đây là kết thúc ư? Không lẽ thế giới thực khác với trong game ư? Nhưng tại sao lại khác xa đến vậy?---
--- Đừng nói với tôi rằng chỉ vì tôi muốn cứu lấy Saito Dousan khỏi cái chết của ông ấy trong trận nội chiến của Mino mà tôi đã thay đổi mất lịch sử? Có phải thế giới song song này đã thay đổi chỗ nào đó không?---
“Uhh…Uwaahhhh!?”
--- Mình sẽ làm cái gì ở chốn này với những kiến thức vô dụng mà mình lấy được ở trong game?---
--- Vậy ra mình chỉ là thằng nhóc con bị đẩy tới thời kì Chiến Quốc này!?---
Sự tự tin càng vĩ đại thì càng đáng thất vọng cho một anh chàng là khi hy vọng của anh bị tan vỡ.
Tinh thần bị suy sụp!
“Cứu tôi với, Goe~mon! Em sẽ lại đánh tôi một lần nữa. Ahhh~”
“Chớ… chớ có hấp tấp! Đừng ôm em~nya! Đừng ôm chặt lấy em vậy chứ~nya!”
Yoshiharu cuối cùng cũng đã ý thức được bản thân sau khi chìm đắm trong nhưng cái nhìn đầy sát khí của nhóm Kawanami.
--- Bằng một cách nào đó mà mình đã ngã xuống và ôm lấy hết vùng eo của Goemon trong khi đang quỳ xuống, và đã làm to chuyện trong suốt thời gian đó.---
“A…a…a…anh Sagara(-shi), bình tĩnh nào. Chính xác cái gì đã xảy ra vậy~nya!?”
“Những kiến thức tầm thường về game Chiến Quốc mà tôi biết đã tàn hết rồi! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Được rồi, thả em ra trước đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Chém tên khốn đó!” – Những người của băng Kawanami với những đôi mắt khát máu bắt đầu xông thẳng tới phía Yoshiharu.
Với những hình ảnh nhóm Kawanami với cơ bắp cuồn cuộn đã in vào trong tầm mắt anh, Yoshiharu đành phải sử dụng bộ não hiếm khi dùng tới của anh và bật nó hết công suất.
“Khoan đã, khoankhoankhoan đã! Bình tĩnh và hãy để tôi…suy nghĩ! Nhắc lại về sự kiện Okehazama trong “Oda Nobunaga no Yabou”…! Đó là một sự kiện mà đột nhiên xuất hiện khi tạo nên một lựa chọn có trong Chapter 1… Mình nên chơi qua nó mười lần…”
--- Nó nên xảy ra như vậy…. ---
--- Trong khi quân của Imagawa đang tấn công Owari, Oda Nobunaga đã nhảy điệu “Atsumori” và chỉ huy một cuộc tấn công lén lút vào vùng căn cứ chính của Yoshimoto tại Okehazama.---
--- Sai rồi, không phải như thế! ---
--- Mặc dù truyền thuyết kể đó là trận đánh tại Okehazama, nhưng Yoshimoto chết tại một nơi gọi là Dengakuhazama. Mình nghĩ đó là tất cả những gì mà mình nghe được trong quá khứ. ---
“Tôi biết rồi! Bản doanh chính của Yoshimoto chắc chắn nằm tại Dengakuhazama!”
“Đó… đó là tại Dengakuhazama?”
“Hmmm, đừng nói với tôi rằng Dengakuhazama là tên của một đỉnh núi tên Dengakuhazama nhé? Em sẽ không nói như vậy đúng không?”
“Nhúng(đúng) là nhở(ở) đó là một một nhỉnh(đỉnh) núi mang tên Dengakuhazama, nhưng đúng, đúng là như vậy.”
“Goemon? Tại sao em lại cứ ấp úng ngay sau khi em mở miệng ra vậy?”
“Xin… xin đừng quan nhâm(tâm) đến em làm gì~nya…Uhhh…”
“Tại sao mặt em lại đỏ hết lên vậy?”
“Bởi vì em đang được một người đàn ông ôm khá nhặt(chặt)….Uhhh~”
“Cố lên nào, Goemon. Em bị cảm cúm à? Hay bị cảm lạnh vậy?”
“Ngài nên tốt nhất tránh xa thủ lĩnh của chúng tôi ra! Làn da của cô ấy sẽ bị hư hại mất!” --- Nhưng lời nói hư trương của người đàn ông cứng cựa bắt đầu vang lên.
“Khoan đã nào!”
Xuất hiện phía trước Yoshiharu, sự trợ giúp đã xuất hiện.
Với những con số có thể lên tới khoảng một trăm.
Và tất cả bọn họ là những cô gái dễ thương được chọn lọc ở Owari.
Nhưng không phải ai trong số bọn họ cũng là chiến binh, chủ yếu là những người dân và nông dân.
Với tư cách là một chiến binh với chỉ số sức mạnh gần như bằng không, người chỉ huy đó chính là….
“Lãng tử vùng Owari! Oda Kanjuurou Nobukatsu, tên thật là Oda Nobusumi, tới để thực hiện lời hứa với Saru(-kun), nên chúng tôi đã đến đây!”
“Ahhh, Nobukatsu, vậy là cậu đã sống sót. Tôi hầu như đã quên đi điều đó.”
“… Tôi còn sống sót chỉ là vần đề nhỏ thôi mà!”
“Từ khi tôi không thấy cậu trong những cuộc họp quân sự tôi cư nghĩ là cậu là cắm trại ở chốn nào đó và chạy trốn chứ.”
“Nói thế hơi có phần thô lỗ đấy. Với tư cách là lãng tử của gia tộc Oda, tại sao tôi lại phải làm một việc đáng khinh bỉ như chạy trốn chứ? Chẳng qua là tôi đã làm loạn một vài lần nên họ không cho tôi tham gia các cuộc họp ấy mà, ha~ha~ha.”
“Liệu đó có phải là một thứ nên tự hào không…”
“Ngài Nobusumi(-sama) là số một!”
“ Ngài ấy thật là tuyệt vời!”
“Tôi nghĩ anh có thể làm được nhiều thứ vì tình bạn với các anh chàng xấu xí kia.”
“Ahhh, tình bạn giữa các người đàn ông chỉ rất tuyệt vời, nhưng điều tuyệt vời duy nhất đối với tôi là tôi đã đến được thời kì Chiến Quốc này.”
Giữa những tiếng hò rèo và hò hét, Nobusumi giơ nắm đấm lên và nói: “Hahaha, Mặc dù thực ra tôi sẽ rất là xấu hổ nếu có ai đó chỉ ra được việc đó, đúng chứ?” và bắt đầu cười và để lộ ra bộ răng trắng tinh.
Goemon, người hoàn toàn không mấy vui vẻ, rút thanh kiếm ninja của cô và đặt nó lên vai của Nobusumi.
“Wawa, bạn Ninja(-san), bạn đang làm cái gì vậy? Tôi là quân viện tiếp viện mà!”
“Im lặng. Cậu quả là một con người phiền phức, cậu không nói sẽ giúp chúng tôi mà còn định kéo chúng tôi xuống. Chúng ta có nên kết nhiễu(liễu) cậu ta luôn không, anh Sagara(-shi)?”
“Chờ đã Goemon, với bất cứ vấn đề gì chúng ta không thể giết những cô gái dễ thương kia được, đó là giới hạn tối thiểu của bản thân tôi. Nếu cô phá vỡ điều này thì sự liên kết giữa chúng ta sẽ chấm dứt.”
“Sự…sự …liên… kết là cái gì vậy?”
“Nếu đó là Nobusumi thì cô hãy cứ làm gì cô thích.”
“Saru(-kun), điều đó hơi nhẫn tâm đấy!”
“Chúng ta không có nhiều thời gian, chúng ta phải lẻn vào được Dengakuhazama.”
“Ngài Sagara(-shi), thế còn chuyện của Okehazama?”
“Bởi vì Okehazama chỉ là một ngọn núi hơn là một thung lũng, phải vậy không?”
“Ngài Nobusumi(-sama), tại phía đông của núi Okehazama có một vùng đồng bằng nhỏ.” – Một cô gái của lực lương Nobusumi lên tiếng.
Đó là những con người nào đó và là con của những người nông dân địa phương.
Vậy nên vùng đất xung quanh đây họ biết rất rõ.
Từ những gì cô gái nói thì người dân địa phương không chỉ duy nhất gọi là núi Okehazama, kể cả vùng đồng bằng phía đông cũng được gọi với cái tên như vậy.
“Thật ra, đó là một cái tên gọi theo: “Kotobuki kagirina kotobuki kagirina shōma Gokō Kurenai kamiai Dengakuhazama.”
Nhưng từ khi cái tên đó quá dài nên không còn một người nào sẽ gọi bằng cái tên đó, và kể từ đó nó là một điều không thể để nói ra cái tên dài đó.
“… Thằng ngốc nào sẽ sử dụng cái tên ngu ngốc đó chứ?”
“Hmmm, ngài Sagara(-shi), kết quả điều tra của em đã không hoàn thành được, thật đáng hổ thẹn.”
“… Đó… đó không phải hoàn toàn là lỗi của Goemon. Bởi vì tôi nghĩ rằng khi em nghĩ tới nó thì em sẽ lại nói lắp ba lắp bắp, vậy nên đừng quan tâm tới cái “Kotobuki kagirina kotobuki kagirina shōma Gokō Kurenai kamiai Dengakuhazama”, được chứ?”
“… Em đã nổi da gà khi nghe thấy nó.”
Nhưng vì việc đó, mọi người càng trở nên hoang mang.
Tại phía đông của núi Okehazama, đó là một vùng đồng bằng nhỏ và dài cũng thường được biết đến với cái tên “Okehazama”.
Nhưng đỉnh núi mang tên “Dengakuhazama” cũng tồn tại.
Nếu với trường hợp như vậy thì Yoshiharu chỉ có thể nghĩ rằng Yoshimoto có thể ở một trong hai nơi đó(đỉnh Dengakuhazama và vùng đồng bằng Okehazama).
Và nếu Yoshimoto dựng bản doanh trên đỉnh thì tất cả sẽ kết thúc.
“Chúng ta chỉ có thể tin tưởng rằng cô ta không đang ở trên đỉnh núi.”
“Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian cho việc do dự, chúng ta nên làm gì?”
“Hãy để cho đám ăn cướp kia đi đến một nơi, và tôi sẽ dẫn đội của đến nơi còn lại, vậy sẽ giải quyết được vấn đề chứ? Hahaha.” – Nobusumi với một vẻ mặt tươi cười mà chả cần phải suy nghĩ gì về bất cứ thứ gì và nói một cách lãnh đạm.
“Chúng em sẵn sàng chết vì ngài Nobusumi(-sama)!” – những cô gái trong đội của cậu bé ấy đã bắt đầu vui lên một lần nữa.
Mặc dù không muốn để các cô gái bước vào những tình huống nguy hiểm, nhưng không còn bất cứ việc gì có thể làm được trong lúc này. Yoshiharu đành hạ một quyết định.
“Khoan đã, để đám người ồn ào đó đi đến một nơi như vậy chẳng khác gì tự vẫn cả.” – Goemon đã nói lên nỗi lo của cô mà không cần phải giấu giếm, nhưng Yoshiharu đã nài nỉ: “Nếu trong trường hợp đó, hãy để tôi đi cùng với Nobusumi.” Và lẻn và nhóm những người con gái đó.
Không có vấn đề gì với nhóm người đó, khi họ tìm được vị trí bản doanh của Imagawa Yoshimoto thì ngay lập tức trở về Miếu Atsuta và báo cho Nobuna để mở một cuộc tấn công.
Goemon chỉ huy nhóm Takanami đi tới vùng Dengakuhazama, trong khi đó thì Yoshiharu và Nobusumi với nhóm vũ nữ tiến thẳng tới vùng đồng bằng thường biết tới với cái tên “Okehazama”.
“Nắm gọn được nó rồi!”
Vậy ra bản doanh của Yoshimoto nằm ở vùng đồng bằng với cái tên “Okehazama” thường được biết tới.
Với sự hướng dẫn của người con gái địa phương, Yoshiharu và nhóm vũ nữ đi tới một con đường mòn nằm trên đỉnh núi Okehazama và cuối cùng đã tìm ra được vị trí bản doanh của Imagawa.
Mặc trên mình một bộ đồ Junihitoe trang trọng nhưng hoàn toàn không phù hợp với thời tiết và độ cái mũ với hình con rồng vàng trông nặng trịch và thô kệch….
Và tiếng cười “Oh hohohoho” của cô ta như tiếng cười của một người bị điên, và màng nhĩ của Yoshiharu cũng không thể chịu đựng được kể cả khi anh đang ở một khoảng cách xa như vậy.
--- Một khuôn mặt của một thần tượng, cô ấy có một khuôn mặt của một công chúa danh tiếng, nhưng cô gái đó lại tỏa ra một luồng không khí rất đỗi khó chịu. Nhưng với một người nắm giữ kỷ cương và vô cùng quan trọng, mình không thể cho cô ta là cô gái đẹp số 1… --- Yoshiharu đưa ra một nhận xét khắt khe về Yoshimoto.
“Không thể nào sai được, đó chính là Yoshimoto.”
“Đúng vậy chứ, Saru(-san)?”
“Ahh, tôi đã từng gặp cô gái đó một lần trên chiên trường rồi. Và tôi cũng chưa bao giờ quên đi một vẻ đẹp của phụ nữ mà tôi đã từng được chiêm ngưỡng.”
Bình minh đã bắt đầu xuất hiện lên bọn họ một cách nào đó vô tình.
Yoshimoto, người đã bắt đầu di chuyển từ vùng đất Kutsukake mới đêm hôm qua, và đang nói “Ngày hôm nay thật cũng nóng quá.” Với sự xuất hiện của bình minh, cô ta đã yêu cầu quân lính dừng chân lại nơi này.
Về phía Yoshimoto người được cho rằng là hiện thân của sự tự tôn, những gia thần của cô đều thủ thỉ trong đầu rằng: “ Nếu nó nóng, xin hãy chỉ cần cởi bộ Junihitoe đó ra!”, nhưng hầu như không có ai đủ can đảm để nói với cô ta.
--- Chỉ cần một chút thời gian nữa là tên tay sai Motoyasu sẽ chiếm cứ được vùng đất Marune, và sau đó mình sẽ chiếm được lâu đài Aoshuu một cách thanh lịch nhất. ---
Vậy Yoshimoto đã tính toan tất cả.
“Số lượng đội quân lính nhà Oda có giới hạn, Yoshimoto chỉ cần chiếm cứ ngọn núi và không phải lo lắng đến đến những cuộc phục kích. Tại sao cô ta phải chạy tất cả mọi con đường để đến một vùng đồng bằng nơi có tầm nhìn kém để dựng doanh trại ở đây chứ? Người con gái này ngu ngốc đến mức nào vậy?” – Yoshiharu tự lẩm bẩm với chính bản thân trong khi đang nấp trong rừng và theo dõi quân Imagawa.
“Cô ta trông có vẻ đang thanh thản ngồi trên cái ghế của mình, chắc là vì cô ta mới kết thúc chuyến đi của mình vào ngày hôm qua.” – Một người con gái trong đoàn nói.
“Thật chứ? Vậy chắc đúng rồi, nó sẽ thật là rắc rối nếu cô ta không ngồi trên chiếc ghế kia.”
“Saru(-kun), chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Không cần biết họ bất cẩn thế nào nhưng họ có tới ít nhất 5000 người. Ta nghĩ là chỉ với số lượng của chúng ta thì việc phục kích là một điều bất khả thi!”
“Nobusumi, nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì trong trường hợp này?”
“Đúng với những gì chúng ta vừa bàn bạc, phóng thẳng về Miếu Atsuta và báo cáo cho Đại tỉ.”
“Đó vẫn chưa đủ, nó vẫn chưa thật sự đủ.” – Yoshiharu nói.
“Không với bất cứ vấn đề gì, chúng ta không thể để cho Imagawa di chuyển thêm được. Nếu chúng ta không mở một cuộc phục kích ngay bây giờ thì chúng ta sẽ không có cơ hội thắng cuộc.”
Cảm giác Nobusumi không khỏi bồn chồn về thành tích “Tìm thấy Yoshimoto”. Và Yoshiharu dường như đang tiên đoán một điều gì đó và anh trông có vẻ bình tĩnh hơn trước.
“Đúng như dự đoán, ngã rẽ của lịch sử không đi theo một chiều hướng khác, một chiều hướng mà tôi không biết. Và bây giờ đã đến lúc để chúng ta hành động!”
Với sự tự tin trở lại, Yoshiharu bấy giờ như là một vị tướng trẻ trong mắt Nobusumi và những người khác. Cơ thể anh phát ra một luống khí của sự dũng cảm.
“Trước hết, chúng ta phải báo tin này cho Nobuna cùng với thời điểm chúng ta ngăn Yoshimoto lại.”
“Tuy nhiên đó lại về vấn đề về thời gian, chúng ta có nên gọi bạn Ninja không?”
“Không, Goemon và đội của cô ấy đang ở rất xa chúng ta.”
“Uhhh…. Hmmm.”
“Vậy! Nobusumi, cậu nên phóng về chỗ của Nobuna ngay. Tôi sẽ dẫn đội cỗ vũ này và bản doanh của Imagawa và giả vờ ăn mừng về việc họ đến vùng lãnh thổ Owari để kéo dài thời gian.”
“Oh, quả là một kế hoạch sáng suốt. Đội của tôi có rất nhiều thôn nữ dễ thương, Yoshimoto chắc sẽ không nghi ngờ đâu.”
“Chúng em không muốn đâu!”
“Chúng em chỉ muốn được ở bên ngài Nobusumi(-sama) thôi!”
Nhóm vũ nữ bĩu môi và đưa một cái lườm nguýt về phía Yoshiharu và khiến anh phải miễn cưỡng thay đổi lại kế hoạch.
“Vậy hãy để tôi quay về Miếu Atsuta để báo cáo cho Nobuna. Vậy Nobusumi, cậu có chắc mọi chuyện sẽ ổn nếu tôi để lại mọi chuyện cho cậu chứ?”
“Anh có thể thư giãn và cứ để cho tôi công việc quan trọng này. Tôi chỉ cần dẫn những cô gái này và trà trộn vào bản doanh của Yoshimoto là được chứ gì?”
“Đúng vậy!”
“Những chuyện như thế này chả là gì đối với tôi cả, hahahaha.”
“Ngài Nobusumi(-sama) có cách riêng của mình để giả danh là một đứa con trai của một thương gia.” – nhóm những người con gái tuyên dương người con trai đó.
“Bởi vì nếu tôi đến đó và giả ngu giả ngốc thì tôi sẽ lại bị Katsuie la mắng thôi~. Ngoài ra, hãy nhìn vào khuôn mặt đẹp trai này của tôi, cho dù tôi có trở thành một Oiran(điếm) thì cũng chẳng có vấn đề gì!”
“Cậu sẽ mặc giống con gái và quyến rũ quân lính của Imagawa. Việc đó sẽ không sao chứ?”
--- Nếu anh chàng này mà bị những tên lính quá khích đè ra và bị **** thì mình chắc chắn sẽ cảm thấy đau buồn thay cho cậu ta. ---
“Ta biết tất cả kể cả những bài hát của Oiran.”
“Cậu chắc chắn là một ngài ngu-ngốc(-sama) chăm chỉ đấy, huh?”
“Tất cả đều đã được luyện tập cho tình huống hiện tại mà! Hahahaha.”
---Những ứng cử viên là những người con gái và sau đó là gã này, hầu như chẳng còn ai khác để kéo dài thời gian cả.--- Yoshiharu nghĩ.
Yoshiharu hành động trên con đường mòn trên núi và chạy thẳng tới vị trí ban đầu. Nếu như phía trước anh, một thành viên của nhóm Kawanami đang chờ anh sẵn với một con ngựa, nếu như vậy thì thời gian của chuyến đi đến Miếu Atsuta để báo cáo cho Nobuna sẽ ngắn đi một cách đáng kể.
Cởi bỏ bộ giáp trên người, Yoshiharu trong bộ đồ thường dân của anh cho thấy rằng anh sẽ không bao giờ mất đi được sức mạnh của bản thân mình.
Chỉ cần nó khả thi ư?
Cái cảm giác này đã lấp đầy tâm trí anh và khiến anh cảm thấy nóng bức và bồn chồn. Đó là một cảm giác mà Yoshiharu chưa từng được biết tới. Bởi vì việc báo cáo này sẽ ảnh hưởng lớn đến số phận của gia tộc Oda và Nobuna.
--- Ahhh, mình đã thật sự đến với thời kì chiến quốc rồi.
Với “Tôi” bây giờ, mình sẽ đi tới được bất cứ nơi đâu.--- Yoshiharu nghĩ.
“Nobuna, hãy chờ tôi.”
Và rồi sau đó, Yoshiharu, người đang chạy hết tốc lực thẳng về phía Nobuna và đã gặp mặt điều nguy hiểm nhất đối với anh.
Trong khi đang chạy, những con gió lạnh đến sống lưng cứ ập tới bất thình lình.
Cảm giác này rất giống việc bị tấn công phía sau lưng trong môn bóng né.
Còn những ai mà không nằm trong tầm phán xét “Hãy kết liễu hắn đi” thì mọi lý trí của họ đều nằm ẩn ý trong quả bóng ném.
Và sự phán xét đó đi xuyên qua những ngọn gió, chạy thẳng và dây thần kinh của anh.
Mặc dù không thật sự hiểu về những lý luận đó, nhưng nếu mà anh tập chung, anh chắc chắn sẽ cảm nhận được nó.
Nhưng cái cảm giác hiện giờ lại lạnh lẽo và sắc nhọn hơn với bất kì những cảm giác mà anh đã từng trải qua.
--- Mình sẽ bị giết chứ? ---
Dựa vào bản năng và linh cảm, Yoshiharu né đầu xuống một cách vô ý thức.
Một hai cái phi tiêu(Shuriken) bay qua và suýt nữa cào vào đầu anh.
“Nin…ninja?”
“Hehehe. Tốt đấy, cứ nghĩ cậu có thể né nó đi.”
Cái chất giọng thấp của tên sát thủ đã khiến Yoshiharu phải quay đầu lại về phía của nó.
Đó là một người đàn ông với một bộ trang phục toàn màu đen đang đứng ở phía trên.
Với giọng nói đó thì người đàn ông đó có vẻ còn trẻ, nhưng với cái cơ thể săn chắc được bao bởi bộ trang phục ninja đó và cặp mắt tràn đầy sự tự tin đó thì chắc chắn anh ta sẽ là một đối thủ khó chơi.
--- Tệ rồi, đúng với dự đoán, mình nên gặp Goemon trước khi lên đường ---
Mặc dù Yoshiharu toát lên một vẻ mặt chứa chan sự hối hận, nhưng có vẻ đối phương không có ý định khoan nhượng.
“Tên ta là Hanzo Hattori. Ta không thể cho gián điệp nhà Oda sống sót mà quay trở về, hehehe.”
“Oi, anh đã ‘hehehe’ từ lúc đó đến bây giờ rồi! Anh có phải là ninja không vậy?”
Hanzo Hattori, một trong 16 vị tướng của Tokugawa Ieyasu, thủ lĩnh của đội quân ninja.
Đúng như những gì mà anh ta nói, anh ta hiện tại đã là tướng của Matsudaira Motoyasu – cô gái đeo mắt kính đó.
Nói theo một cách khác, anh ta hiện tại là ninja của quân đội Imagawa.
“Có vẻ tôi đã kích hoạt chuông báo động rồi nhỉ!” Yoshiharu nhận ra điều đó.
“Muốn tấn công bản doanh chính của Imagawa, đó quả là một tầm nhìn xa đấy, chàng trai. Ta tới đây.”
“Từ…tttttttừ đã!”
“Không có từ từ gì cả!”
Hattoti Hanzo từ trên một cành cây, nhảy xuống lặng lẽ.
Sự di chuyển nhẹ nhàng này, như kiểu anh ta có trang bị một thiết bị giảm trọng lực.
“Chết tiệt! Nếu mình còn đứng ở chốn này, chắc chắn mình sẽ bị giết.”
Yoshiharu nhảy bật lên và tiếp tục chạy với tất cả sức mạnh mà anh có.
Thế nhưng tốc độ của Hanzo nhanh một cách bất thường.
Trước khi Yoshiharu nhận ra điều đó thì Hanzo đã đứng trước mặt của anh tự lúc nào rồi.
“Chết tiệt! Gã này có phải cũng chỉ là người thường không vậy? Hắn ta hoàn toàn khác biệt so với những người khác! Mình sẽ không còn nơi để chạy nữa mất.”
“Chết đi!”
Những chiếc phi tiêu đã được phóng ra và bay tới phía của Yoshiharu.
Để tránh những chiếc phi tiêu đang bay tới đó, anh nhảy bật lên.
Thế nhưng những chiếc phi tiêu đang bay phía dưới anh đột nhiên chuyển hướng và bay thẳng về phía cổ họng của anh.
“C…c…c…cái quái gì xảy ra với những chiếc phi tiêu vậy!?”
“Iga phái, kỹ thuật phóng phi tiêu “Kazeana”. Chưa có một ai có thể hoàn toàn tránh khỏi nó.”
Sử dụng nghệ thuật phóng đặc biệt, và luồng gió hiện tại trên ngọn núi, và điều đó khiến cho quỹ đạo của những chiếc phi tiêu thay đổi.
Và khi đối phương đang tập trung về quỹ đạo bay thẳng, và rồi những chiếc phi tiêu thay đổi quỹ đạo bay và đột ngột hạ gục họ.
Đó là nghệ thuật giết chóc một-chiêu của Hattori Hanzo.
“Ohhhhhhhhh!?”
Yoshiharu theo phản xạ ưỡn cong người của anh, các khớp xương cổ của anh ưỡn về phía trước hết cỡ, và cuối cùng anh cũng đã né được những chiếc phi tiêu đó. Nhưng những vùng da gần cổ và vùng má bị phi tiêu cắt và máu bán ra mặc dù anh đã né được số phi tiêu đó.
“Ou…Ouch!!!!”
“Hehehe, cậu đã né thành công bí thuật giết chóc một-chiêu của ta! Có vẻ việc giết cậu khá là có giá trị đấy!”
“Đừng có đùa! Tôi muốn về phía bên Nobuna! Và nói với cô ấy rằng kẻ địch đang nằm ở vùng Okehazama! Nhưng trước khi đó, chắc chắn tôi sẽ không chết đâu!”
“Và ta nghĩ ta thấy được một phần nào đó yếu đuối trong cậu. Nhưng vào phút cuối cùng, cậu cũng sẽ lên kế hoạch chạy trốn thôi…”
“Hmph, nếu đây là tất cả những gì cậu làm thì sẽ không có bất cứ một cách nào để tồn tại trong thời kì này.”
“Im đi! Tôi sẽ không chết bởi vì những thứ như vậy! Tôi sẽ né tránh được sự truy đuổi không ngừng của anh và né tránh cho tới khi anh mệt thì thôi!”
Đôi chân của Yoshiharu quay ngược lại và chạy như một đoàn tàu lửa.
Một nguồn sức mạnh không thể ngờ tới bộc phát lên trong con người của anh.
Như kiểu anh chạy để cứu lấy mạng sống của mình vậy.
Sử dụng ý chí, sức mạnh vượt xa cả một Ninja đầy kinh nghiệm như Hattori Hanzo, Yoshiharu chạy liên tục trong một phút, hai phút, ba phút,….
Không có vấn đề gì về đôi tay, đôi chân hay chiếc lưng với đầy những vết thương bởi những chiếc phi tiêu của Hanzo, nhưng sự suy yếu về thể lực bắt đầu hiện rõ.
Nhưng chưa hề có một chiếc phi tiêu nào tạo ra một vết cắt nghiêm trọng.
“Chàng trai… tại sao, tại sao ta không thể phi trúng cậu chứ?”
--- Ở cự li nào mình mới có thể tránh hoàn toàn được những chiếc phi tiêu của Hanzo ---- Yoshiharu không biết làm sao.
Từ từ, tầm nhìn của anh bắt đầu mờ dần.
Nhưng kể cả như vậy, anh vẫn tiếp tục chạy trên con đường núi đó.
“Không ổn rồi.” - Vào thời điểm này, Hanzo bắt đầu hoang mang.
“Mặc dù điều này trái với quan niệm sống của ta, nhưng… tại đây, ta sẽ dùng những chiếc phi tiêu đã được tẩm chất Cantharidin(chất độc này có ở trong họ bọn cánh cứng) để tiễn cậu lên thiên đường.”
“Chất độc ư?”
“Cậu sẽ bị giết kể cả khi nó chỉ làm xước da của cậu thôi! Xuống địa ngục đi!”
Yoshiharu, chân đã bị căng cơ, chuột rút.
Máu thì rỉ ra từ một vài vết thương trên cơ thể anh và anh cũng không còn đủ sức mạnh để chạy tiếp.
Cơ thể anh bắt đầu ngã nhào xuống đất.
Những chiếc phi tiêu tẩm độc thì bay xuống như mưa rơi.
“Tên…tên khốn!!!”
Nhưng rồi những chiếc phi tiêu đó…
*Kachak*kachak*
Ngay tức thì những chiếc phi tiêu gần như đâm và người Yoshiharu đã bị đánh văng ra bởi một cây trường thương.
“Là…là ai vậy?”
“…… Yoshiharu, tôi tới để cứu anh đây.”
“Cô? Là ai vậy?”
Người mà cứu lấy Yoshiharu là….
“…… Khi biết được Công chúa đang gặp nguy hiểm, tôi đến đây để phục vụ như một tân gia thần.”
Cầm trong tay một cây thương tre, một cô gái nhỏ.
Khoác trên người một bộ da hổ và đội trên đầu một chiếc mũ đầu-hổ, cô mặc một bộ đồ bất thường trừ cái quần kiểu namban và để lộ ra bộ đùi trắng như tuyết. Bên cạnh đó, một khuôn mặt sạch sẽ và gọn gang của cô được vẽ lên như một tác phẩm mang đậm tính nghệ thuật với đôi mắt màu đỏ.
“Vậy tôi mới nói. Cô là ai vậy?”
Người chiến binh nhỏ bĩu môi như một con vịt, và trông có vẻ khó chịu.
“… Inuchiyo.”
“Ah, vậy ra là Inuchiyo hả… Oi, vào lúc nào mà tính cách của cô thay đổi nhiều đến như vậy? Chuyện quái gì đã xảy ra sau khi cô thoát khỏi lâu đài Aoshuu?”
“… Suy sụp…”
“Suy sụp?”
“…Tái sinh…”
“Tái sinh?!!”
“… Tái sinh như một BA-SA-RA(Hoàn toàn khác biệt so với hồi trước).”
“Không phải cụm ba từ đó cũng cùng một nghĩa sao?!”
“… Thật ra, tôi đã bị mất phương hướng trong suốt cuộc hành trình đi tìm kiếm cuộc sống mới.”
“Quả là một lý do khác thường nhưng mà khôn ngoan đấy!”
Nhưng bây giờ không phải lúc cảm thấy vui vẻ về cuộc đoàn tụ này.
“Có thêm một người nữa thì kết quả của cuộc chơi này cũng như một thôi! Mau cút xuống địa ngục một cách im lặng đi!” – Hanzo Hattori vừa nói vừa rút thanh kiếm của anh ta ra.
“Từ từ đã, Inuchiyo, gã này khỏe lắm đấy!”
“… Inuchiyo cũng khỏe lắm chứ!”
Toshiie Maeda là tên thật của Inuchiyo.
Trong các games và các về kịch có chủ đề về thời kì Chiến quốc, ông ấy luôn là một người đàn ông có tuổi nhưng rất tốt bụng. Nguyên nhân ông thành công trong cuộc sống là nhờ vào người vợ giỏi giang của ông; do đã bị lừa bởi một người cháu – Maeda Toshimasu rồi bị cảm lạnh vì tắm phải nước lạnh. Quả thật cái đầu đần đần đó cực kỳ hiếm có.
Nhưng nhờ vào cây thương tên Mataza của ông, ông đã được tôn vinh về năng lực của mình trong giới võ thuật.
Theo như truyền thuyết, con mắt bên phải của ông đã bên một mũi tên bắn trúng, nhưng ông đã không mất bình tĩnh và tiếp tục chiến đấu. Quả là một chiến binh dũng cảm.
“Hmph. Có vẻ những trò lừa của ta khi phóng những chiếc phi tiêu đó hoàn toàn vô dụng trước mũi thương của cô nhỉ…… Nếu vậy, hãy để kiếm và thương được đọ sức với nhau trong cuộc chiến này!”
Thanh kiếm của Hanzo và cây thương của Inuchiyo vung liên tục và liên tục tạo ra nhiều tia lửa trong không gian trong suốt cuộc đọ sức.
Đôi mắt của Yoshiharu hoàn toàn không thể theo kịp quỹ đạo vung của cây thương và thanh kiếm đó.
Sắc mặt và biểu cảm của bọn họ(Hanzo và Inuchiyo) không hề thay đổi khi họ đang vung kiếm vung thương như một cái máy đầy những kỹ thuật tinh vi.
Hoàn toàn không có cách nào để cho Yoshiharu có thể giúp được Inuchiyo.
Kỹ năng của bọn họ hoàn toàn ngang nhau.
Thế nhưng…
--- Cái khác biệt rõ ràng nhất là họ khác nhau về dáng vóc. Nếu trận chiến cứ tiếp tục như thế này thì Inuchiyo sẽ là người thua cuộc mất!”
Hattori Hanzo trong có vẻ gặp rắc rối trước sức mạnh không ngờ tới của Inuchiyo.
“Tsk… Cô đừng nói với ta rằng cô muốn kéo dài thời gian chỉ bằng cách phòng thủ nhé?”
“… Thì đúng như vậy đấy!”
“Nhưng đến phút cuối thì cô cũng chỉ là một con nhóc thôi. Một khi cô bắt đầu thở gấp, ta sẽ giết cô cùng với chàng trai kia.”
“… Inychiyo sẽ không để ngươi giết chết Yoshiharu đâu. Nếu Inuchiyo chết, ta sẽ kéo ngươi chết theo luôn.”
“Vậy cách giải quyết là chết cùng nhau hả. Thú vị lắm! Để ta thấy điều này đến phút cuối của trận đấu nào.”
“Cô đang nói cái quái gì vậy, Inuchiyo?” – Yoshiharu không kiềm được và nói to ra.
Trong tầm nhìn của anh, người của Inuchiyo đã bị nhuộm đỏ từ những vết thương đến từ cuộc chiến này.
Hình như cô ấy đã bắt đầu suy giảm sức mạnh và đôi chân cô có vẻ hơi run.
“…Cứ để mọi việc cho tôi lo. Mau chạy đến chỗ Công chúa Nobuna đi.”
“Làm sao tôi có thể bỏ cô một mình được chứ?!”
“…Lẹ lên. Tôi không thể…trụ được lâu hơn nữa.”
Yoshiharu nhảy bổ vào và tấn công Hanzo với một tiếng thét lớn “Ahhhhh”.
Nhưng anh lại bị Hanzo đạp qua một bên.
Kể cả khi làm như vậy, trận đấu của anh ta với Inuchiyo không có một chút gì thay đổi.
--- Gã này mạnh quá ---
--- Mình sẽ chẳng thể làm được gì để khiến hắn ta phân tâm nếu chỉ với mấy cái đòn tấn công tồi tệ của mình --- Yoshiharu hiểu được tình huống đó.
Thay vào đó, sau khi nhìn thấy Yoshiharu bị đạp qua một bên, kỹ thuật của Inuchiyo càng lúc càng lộn xộn, rắc rối.
Và dĩ nhiên Hanzo sẽ không để lỡ mất cơ hội này.
“…Uhhh.”
Inuchiyo bị trúng bởi lưỡi kiếm của Hanzo và vẻ mặt của cô lộ nên vẻ đau đớn.
“Cô bị mất tập trung chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy thôi sao, thật quá là ngây thơ. Sau cùng thì cô cũng chỉ là một con nhóc mà thôi.”
Hanzo dường như đã nghĩ tới việc cuộc chiến này phải nên có một người thắng cuộc. Đôi mắt của anh ta lườm nguýt lại.
--- Tsk…. phản tác dụng rồi, ai ngờ nó lại thành ra như thế này cơ chứ… Chết tiết thật! --- Yoshiharu nghiến hàm răng của anh ken két và vừa suy nghĩ và vừa đứng dậy với tất cả sức mạnh mà anh có.
--- Chắc chắn phải có …. một cách nào đó để cứu được Inuchiyo…. ---
Hiểu biết của Yoshiharu về thời kì này rất khá…. Nhưng tại thời điểm hiện giờ, anh chả biết cái gì hơn.
Ninja, Hattori Hanzo là một gia thần trung thành của Matsudaira Motoyasu(Tokugawa Ieyasu). Nhưng vào thời điểm hiện tại thì Motoyasu lại đang là tay sai cho Yoshimoto Imagawa.
--- Nếu mà Yoshimoto thua trận chiến tại Okehazama thì Motoyasu sẽ tự mình cai trị được Mikawa và trở thành Tokugawa Ieyasu. Nếu trong trường hợp thì… ---
“Chờ đã, Hanzo!”
“Không chờ đợi gì cả!”
“Sử dụng bộ óc của anh mà suy nghĩ đi! Nếu anh giết được tôi và Inuchiyo tại đây, Imagawa Yoshimoto sẽ chiếm được lãnh thổ Owari và tiến thẳng tới thủ đô(Kyoto).”
“Thì sao chứ?”
“Nếu như vậy thì gia chủ, Motoyasu Matsudaira của anh sẽ mãi mãi là tay sai cho Imagawa Yoshimoto thôi.”
“…Hmmmmmm?”
“Motoyasu Matsudaira chắc chắn đã nghĩ về việc cắt đứt mọi mối quan hệ với nhà Imagawa một cách nhanh chóng và tự mình cai trị Mikawa! Imagawa Yoshimoto đã hứa rằng để Motoyasu giữ cái danh hiệu Daimyo vùng Mikawa, nhưng thật ra đó là một điều vớ vẩn. Người con gái đó chỉ biết liên tục ra lệnh cho Motoyasu như một tên tay sai thôi.”
“Vì thế ta mới nói vậy! Đối mặt với một kẻ địch hùng mạnh như vậy thì làm sao chúng ta có cửa mà làm một cuộc cách mạng thành công được chứ!”
“Thực ra chẳng cần phải như vậy. Chỉ cần hãy để chúng tôi quay trở về! Nobuna chắc chắn sẽ đánh bại được Imagawa Yoshimoto! Motoyasu có thể sử dụng số thời gian đó để nói về tự mình cai trị Mikawa!”
“Ta nghĩ nó thật là quá ngây thơ để tin tưởng được! Với số lượng quân của nhà Oda thì làm gì có cửa mà thắng được nhà Imagawa!”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ thắng! Chỉ cần anh đừng có lấy đí cái đầu này thôi!”
“Hoàn toàn vớ vẩn! Kể cả quân Oda có thắng đi nữa thì điều gì đảm bảo với ta rằng Oda sẽ không tấn không Mikawa chứ? Nếu trường hợp đó xảy ra thì chủ nhân của ta sẽ không còn đường trốn thoát, đúng vậy chứ?”
“Chắc chắn sẽ không có vụ đó đâu! Theo như hiểu biết của tôi thì Nobuna và Motoyasu đáng ra là bạn thơ ấu, và Nobuna cũng chả có hứng thứ với các vùng lân cận Owari! Tất cả những gì cô ấy nghĩ là làm thế nào để cai trị được vùng Mino thôi. Vậy nên Nobuna chắc chắn sẽ xác nhận việc liên minh với Motoyasu! Không phải, tôi sẽ đánh cược cái mạng này để chắc chắn rằng tôi sẽ khiến cho việc liên minh này xảy ra.”
Inuchiyo bị thương nặng và gục xuống, cây thương của cô cũng nằm về một phía.
Hanzo kề thanh kiếm của anh ta vào cổ của Yoshiharu.
“Cậu nhóc, cái mạng sống của cậu chả có cái gì giá trị cả.”
“Nhưng đánh bại Imagawa và rồi liên minh với Motoyasu, đó mới là điều có giá trị đấy.”
“Nếu bọn ta vẫn tiếp tục lịch trình tiến về Kyoto thì những người bên phía Công chúa Nobuna sẽ lần lượt chết dần và những chiến binh của Mikawa cũng bay mất tăm luôn. Vậy tại thời điểm này chúng ta nên chĩa mũi kiếm vào Imagawa, phải vậy chứ?”
“Đúng vậy, Nobuna rất thích ra lệnh cho những người xung quanh, mà so với Yoshimoto thì cô ấy còn hơn nhiều. Bởi vì người đó đấu tranh vì cái tư tưởng “Thống nhất (thế giới) bằng vũ lực” của cô.
“Hmph. Cậu nhóc, ta sẽ tin cậu lần này. Nếu mà cậu phá vỡ lời hứa này, thì chắc chắn ta sẽ gữi ninja đến lấy cái đầu của cậu cho dù cậu có chạy đến bất kỳ nơi nào!”
“Ahh. Nếu vậy thì anh có thể lấy nó(cái đầu) bất cứ khi nào anh muốn!”
Yoshiharu và Inuchiyo đã gặp được một chút may mắn….
Hattori Hanzo, sau cùng không chỉ là một ninja.
Nếu anh ta thực sự như vậy, anh ta chắc chắn chỉ tập chung vào việc hoàn thành nhiệm vụ mà cũng chả cần phải nghĩ ngợi gì nhiều đến mấy cái lý do của Yoshiharu.
Thế nhưng anh ta không phải là một con người như vậy. Là một người thay thể vị trí của người cha và chỉ huy đội quân ninja của Gia tộc Matsudaira, anh ta quả là có một khí phách để trở thành một vị tướng.
Chính vì như vậy anh ta mới lắng nghe Yoshiharu và lựa chọn việc đánh cước tất cả vào cuộn tấn công Imagawa của nhà Oda. Sauk hi Nobuna nắm trong tay chiến thắng, ước mơ về việc tự cai trị Mikawa cũng sẽ được thực hiện.
“Kể cả khi quân đội Oda có thất bại trong việc liên minh thì chủ nhân của ta cũng phải được hưởng sự an toàn. Và việc để cho cô cậu đi chỉ có mình ta biết, và nếu chiến thắng thuộc về đội quân Imagawa thì việc ta làm là chỉ còn cách giết chết hai người thôi.”
Hanzo đã căn nhắc về những ưu, nhược điểm và rồi để Yoshiharu và Inuchiyo đi.
Nếu việc Oda có khả năng giành được chiến thắng thì việc đó còn hơn cả mong đợi của anh ta, và đương nhiên điều đó khá là nghi ngờ.
Sauk hi đến được vị trí đóng quân của Oda tại Miếu Atsuta sau bao nhiêu khó khăn, Yoshiharu và Inuchiyo mình mẩy đều đầy những vết bầm tím.
Cả hai người đều tương trợ lẫn nhau và chao đảo đi về phía Nobuna.
Một cảm giác choàng váng không thể diễn tả được khi hình ảnh có đến hai Nobuna đang hiện hình trong đầu họ.
Bản thân Nobuna đã gửi trinh sát để khảo tra bản doanh của Imagawa, nhưng không có ai trở lại.
Có vẻ như bọn họ đã đụng độ với Hattori Hanzo và tùy tùng của anh ta.
“Inuchiyo! Saru! Cả hai người đã bị trục xuất rồi! Tại sao hai người lại quay trở lại đây!?”
Nobuna lạnh lùng tát vào mặt Yoshiharu.
--- Cô ấy đang khóc, tức giận hay là cô ấy đang cười?--- Yoshiharu không hiểu.
“… Yoshiharu đã tìm được bản doanh của địch.”
Inuchiyo nói trong cô đang hứng chịu nỗi đau.
“Ahh, tại phía đông của đỉnh Okehazama có một khu vực cũng mang cái tên Okehazama. Với số lượng quân khoảng 5000 người và họ đã tách ra khỏi 25000 quân. Và hiện tại thì Nobukatsu đang dừng việc di chuyển của địch bằng cách mời rượu chúng.”
“Kanjuurou ư?”
“Nobuna, đây là tất cả những gì tôi làm được. Giờ cô tính thể nào?”
“Saru, hãy sử dụng trí thông minh của cậu và thử nghĩ xem tôi nên làm cái gì…?”
Nobuna ngậm chặt miệng lại sau khi nói.
Trên khuôn mặt tím bầm của Yoshiharu dần nở ra một nụ cười.
“Đây là con đường mà cô chọn, Nobuna, cô hãy nên đi trên con đường đó bằng chính cô. Tôi chỉ việc im lặng và đi theo cô trên con đường đó thôi.”
Nobuna cũng nở một nụ cười tràn đầy sự dũng cảm.
“Nếu với trường hợp đó thì toàn quân sẽ hướng thẳng tới vùng Okehazama! Ta sẽ đánh cược vào cuộc tấn công này!”
Katsuie Shibata với câu trả lời: “Thần đã hiểu rồi!” với đôi mắt rõ ràng và nói to lời báo động.
Tất cả quân lính vùng Owari đứng dậy và thét lên bầu trời.
“Chúng ta đã đến được Miếu Atsuta này rồi, tại sao chúng ta không cầu thần linh phù hộ cho chúng ta chiến thắng nhỉ?”
Nobuna đã chấp nhận lời đề nghị của Niwa Nigahide, với khuôn mặt ẩn chứa cảm xúc thật của cô, dõng dạc đi tới chỗ đền thờ và nói to.
“Đất nước này rơi vào hỗn loạn bao lâu nữa thì các ông mới hài lòng? Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ thay thế các ông để bảo vệ đất nước này và những người dân sống ở chốn này. Oi, các ông nghe rõ lời tôi nói chứ? Nếu các ông thực sự là thần thánh thì hãy chứng minh nó bằng cách để tôi thắng trận chiến này!”
Tiếp sau đó, Nobuna còn nói nhiều thứ khác và làm nhiều hành động thiếu tôn trọng và như kiểu đang phải chịu một cơn thịnh nộ, và rồi cuối cùng, cô ấy nói: “Hmm, ta nghe rồi thấy rồi đó! Mấy người đó cũng đã nói lại rồi, ta sẽ chiến thắng trong trận chiến ngày hôm nay!” trong khi cô chỉ tay lên bầu trời và lấy lại được nụ cười tỏa sáng.
Việc này thật đã quá sai lầm rồi.
Những chiến binh đi ra chiến trường phấn khích và thét lên: “Ohhhh, hãy đập tan bọn chúng đi nào!”
Katsuie lẩm bẩm: “Wa… người sẽ bị trừng phạt vì việc này mất, Công chúa Nobuna(-sama) và rồi cũng thét lên trong khi Niwa Nigahide nói: “Thật chứ, tốt đấy, thật là tràn đầy năng lượng. 100 điểm”.
Nobuna với vị trí tiên phong bắt đầu di chuyển với tất cả lực lượng.
Là một nhóm bị chấn thương, Yoshiharu và Inuchiyo được trị liệu bằng một thứ được liệu bí mật của Goemon người mà đã phóng thẳng từ Dengakuhazama về đây.
Mặc dù đó là điều không thể nào để lành vết thương nhanh như vậy nhưng nó đã làm giảm đi một phần nỗi đau. Nhưng cũng chả hiểu tại sao mà toàn thân của Yoshiharu như tràn đầy năng lượng.
“… Cơ thể của tôi… đang dần tràn đầy sức mạnh…”
“T…t….t…t…tại sao, Goemon, em đã trị liệu cho chúng tôi bằng cái gì vậy? Tại sao tự nhiên tôi lại muốn ra chiến trường thế….?”
“Sử dụng rắn độc và rùa biển. Đó sẽ là một thứ thuốc khiến chúng ta tràn đầy sức sống đó!”
“…Hãy đi theo Công chúa Nobuna(-sama) nào!”
“Ohhh, chúng ta đi nào, Inuchiyo! Nếu chúng ta không di chuyển bây giờ, chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau đó!”
Tiến thẳng tới Okehazama.
Binh đoàn Owari đã đi được một nữa chặng đường thì bầu trời đã đổi sắc lúc nào không hay.
Có thể thần linh đã nổi giận vì những hay động gây ức chế của Nobuna, hoặc có khi cô ấy đã làm họ thức tỉnh…
Bầu trời sang nắng đó bỗng chốc bị mây đen bao phủ. Sấm sét lẫn mưa bắt đầu xới xuống binh đoàn Owari.
“… chắc hẳn… đã giận rồi…” – Inuchiyo nói.
“Đây chắc chắn là số mệnh rồi! Hãy sử dụng cơn mưa này để che khuất tầm nhìn và tiến về phía Okehazama ngay! Hãy quên lính địch đi, chúng ta chỉ có mục tiêu duy nhất và đó chính là Imagawa Yoshimoto!”
Tự khi nào không hay, Nobuna đã tràn đầy năng lượng.
Cơn mưa lớn đó dường như đã làm cản tầm nhìn của mọi người.
Nhưng cũng nhờ trận mưa này đã khiến cho tầm nhìn của lính quân địch giảm đi, và khiến họ sẽ không để ý đến việc đội quân Oda đang tiến thẳng tới đó như một cơn lốc.
Chỉ duy có một người trong số họ…. đang đứng trên đỉnh núi, là người của huy đội quân Ninja của Matsudaira Motoyasu.
Hanzo Hattori tĩnh lặng nhìn về phía vùng đất lầy bùn đó.
Nhưng, Hanzo đã ngăn không cho người của anh báo cáo việc này về bản doanh chính của Imagawa.
“Đó không phải là người, đó là một con rồng. Chúng ta chẳng thấy gì khác cả.”
Nói từ tốn, và chứng kiến kết quả cuộc việc đánh cược, Hanzo biết mất tăm hơi và không để lại một chút dấu vết gì.
Những binh lính của Imagawa tại Okehazama - bọn người đang thưởng thức rượu với Nobusumi và nhóm của cậu ta đã gặp phải một cơn mưa lớn bất ngờ và nấp trong rừng với không một mảnh giáp bảo vệ.
Tại bản doanh của Imagawa Yoshimoto, chỉ còn một và phụ tá, ngoài ra thì mọi chuyện đều tốt đẹp như không có việc gì xảy ra.
“Chuyện gì xảy ra với thời tiết vậy! Motoyasu đâu rồi? Mau dựng một cái mái che mau lên!”
Một phụ tá thì thầm vào tai cô ta.
“Công chúa, Motoyasu và đội quân của cô ấy đang chiếm đánh vùng lãnh thổ Marune mà, và họ sẽ không quay trở về nhanh thế đâu.”
“Ara, tốt thôi, nếu nói như vậy thì, chúng ta đã chiến thắng rồi. Đúng như với dự đoán của một cụm từ đặc biệt dành cho cây cung mạnh nhất vùng Hokkaido, Imagawa Yoshimoto!”
“Công chúa, nếu chúng ta còn ở đây thì sẽ rất khó khăn cho việc di chuyển. Chúng ta hãy đi về Đỉnh Okehazama.”
“Không được, nếu ta đi lên núi bằng chiếc kiệu của ta thì ta sẽ bị chóng mặt vì sự lắc lư chao đảo mất….”
“Nhưng quân của chúng ta đã say rượu hết rồi. Nếu kẻ thù mà tấn công vào thời điểm này thì….”
“Ara, có ai lại đi phục kích cây cung vĩ đại nhất vùng Hokkaido chứ? Chẳng có vị tướng ngu ngốc nào đi sẽ làm việc đó đâu. Oh hohoho.”
Thế nhưng.
Vị tướng mà Imagawa Yoshimoto không thể ngờ tới đã xuất hiện gần đấy.
“Mọi người, hãy gửi gắm lại cuộc đời này cho ta, Nobuna!”
Vùng Okwhazama đang nằm giữa trận bão….
Vừa có một tia sét đánh thẳng vào bản doanh của Imagawa Yoshimoto, đó là lúc có một vị tướng và cũng là một nàng công chúa xinh đẹp phóng ngựa thẳng về phía bản doanh của Yoshimoto.
Đó chính là Oda Nobuna.
“Toàn quân! Tiến công!!!”
Tiếng gầm của đội quân của Oda có thể nghe thấy được ngay cả khi ở giữa mưa giông bão tố.
Một trạng thái hoảng loạn đã phủ lên Okehazama.
Những người lính bất cẩn đã chợt tỉnh dậy và nâng vũ khí lên và vội vàng chạy đến khu vực đồng bằng, nhưng bùn lầy đã khiến cho sự di chuyển của bọn họ trở nên khó khăn.
“Tiên phong, Katsuie Shibata có mặt!”
Katsuie vung cây thương của cô và phóng thẳng tới doanh trại địch như một cơn lốc. Tất cả những người lính trong phạm vi tấn công của cô đều bị thổi bay.
Vị tướng số 1 Owari….Mặc dù Katsuie rất dốt trong việc tính toán nhưng một khi mà cô cầm cây thương lên thì từ “Bất khả chiến bại” là từ duy nhất để miêu tả cô lúc đó.
Như một Asura(một nhân vật trong huyền thoại Ấn Độ), cô ấy xử lý những con đường đầy lính địch và khiến cho mọi người xung quanh nghĩ rằng cô, con ngựa và cây thương đã hợp lại thành một.
Ngoài ra, bởi vì vào thời điểm mà Nobukatsu nổi loạn, cây thương đó đã dồn nén nhiều căng thẳng và ham muốn giờ đây đã được bộc phát ra. Ngọn thương đó phát ra một thứ ánh sang chết người.
“Cuối cùng tôi đã có thể đánh đã tay như thế này! Trận chiến này, hãy để nó trở thành một lễ hội để kỷ niệm ngày tôi trở lại với chiến trường nào!” – Katsuie nói to.
Katsuie đã dọn sạch đường đi, và cô đang xông thằng tới bản doanh của địch.
Nobuna, người đang nắm trong tay chiến thắng, đã chém rụng cây cờ của địch trong tay cô. Yoshiharu và Inuchiyo thì đứng bên cạnh Nobuna người đang hành động với vị trí là một tiên phong. Một đề cập khác là Yoshiharu đang ngồi đằng sau Goemon.
Trận đấu diễn ra nhanh như chớp.
5000 quân Imagawa hầu hết đã ẩn nấp ở trong rừng đề tránh mưa. Nhưng nhờ vào trận mưa này nên trong trận hình của họ chẳng có bao nhiêu người.
Những tiếng gầm rú đầy chết chóc bị nhạt đi bởi tiếng hú của gió bão nên những người lính họ đi hơi xa với căn cứ chắc hẳn sẽ không nghe rõ.
Kể cả khi họ có để ý đến cuộc phục kích của đội quân Oda, họ cũng rất khó di chuyển trong bùn lầy, và bị tiêu diệt bởi đội quân Oda, và không ai đủ sức mạnh để quay lại chỗ chủ nhân của họ.
“C…cái gì đang xảy ra vậy? Cái quái gì đang xảy ra vậy? Binh sĩ đang trong cơn say rượu đánh đấm không ổn chút nào…”
Katsuie và quân của cô đã đánh đến vùng trung tâm của bản doanh trong khi Yoshimoto người đang ngồi tại căn cứ và nghĩ đó có thể là quân của Oda.
“Momomomotoyasa, kết liễu bọn họ giúp ta với….Từ đã, con nhóc tanuki(chồn) đó vẫn chưa quay lại từ Marune ư? Tên ngốc nào đã gửi tên tay sai hữu dụng nhất đi ra chốn khác hơn là ở chốn này chứ?”
Trước khi nhận ra điều đó thì người làm thế chẳng ai khác ngoài cô ta, Katsuie Shibata đã xuống khỏi con người của cô tự khi nào rồi và đã “chấn an” Yoshimoto lại.
“Oi, Imagawa Yoshimoto, chuẩn bị tinh thần đi!”
*Kachan* Rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, Katsuie kể nó vào cổ của Yoshimoto.
“Tính mạng của mình đã kết thúc mà không báo trước cho mình sao?” – Đôi mắt của Yoshimoto hướng lên bầu trời và giọt lệ đã bắt đầu tuôn ra trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta và cô ta đã rụng rời chân tay.
“Ahhh? Uwahhh? Cái gì vậy, con ả thô lỗ kia! Dừng lại ~ làm ơn hãy dừng lại!”
“Đây là luật của của chiến tranh, cho tôi xin lỗi.”
“Uwahhh. Ta…ta không muốn chết ~ t..t…t…t…ta ghét phải chết lắm ~~~~!”
“Nói sẽ chẳng giúp được gì đâu! Nếu cô không muốn chết thì hãy đầu hàng đi!”
“Ai lại phải đầu hang trước lũ khỉ vùng Owari mấy người chứ! Nếu như vậy ta thà chết còn sướng hơn!”
“Ahh, tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ cắt cái đầu của cô ngay…”
“Ahhhhh! Ta không muốn chết đâu! ~ Đừng có giết ta mà! ~”
“Vậy cô muốn như thế nào?! Chọn một thôi!”
“Chờ đã Katsuie! Đừng giết cô ấy, nó thật đáng hổ thẹn nếu giết mất cô ấy!”
Yoshiharu ôm lấy Katsuie từ đằng sau lưng cô.
Bởi vì cô ấy muốn được tận hưởng cuộc chiến quá nên cô cũng không hay mặc áo giáp, và bộ ngực của cô bị Yoshiharu nắm lấy và cô phát ra một âm thanh như một con mèo “Ahhhh!~”.
“Thật quá là đáng thương! Con người của cô ấy rất thu hút, và nếu tôi sẽ để cô lấy đi mạng sống của người con gái ấy thì tôi chắc sẽ ân hận suốt đời mất! Tôi xin cô đấy, Katsuie, tha mạng cho cô ấy đi!”
"Uwah,Uwahh,Uwahhhhhh....! D...D...D..Dừng lại đi... buông tôi raaaaa! Tôi sẽ không....tôi sẽ không giết cô ta, được chưa? Đừng bóp ngực tôi nữa!!!!!! Uhhhh, bàn tay của một tên đàn ông...thật...thật...thật...thật là kinh tởm!!!!!!"
“Ohhh, vậy cô hiểu ra rồi đó Katsuie”
“Uhhhhhhhh….” – Một Katsuie đầy nước mắt ngã xuống người Yoshimoto.
Yoshimoto trong khi đang là cái gối của Katsuie nghiêng đầu qua một bên để nhìn chàng trai đã cứu mạng sống của cô.
“Anh chính xác là ai vậy?”
“Bộ binh nhà Oda, Sagara Yoshiharu. Imagawa Yoshimoto, hãy kết thúc cuộc chiến này ngay đi. Trước khi con người bốc đồng Nobuna đến hành hình cô, hãy đầu hàng đi!”
“...Nếu..nếu không có cách khác, huh. Tôi sẽ chỉ nó cho cậu!”
Yoshimoto lẩm bẩm và quay ngoắt đầu đi với một cái “Hmph”.
--- Miệng lưỡi phụ nữ sắc nhọn và đáng sợ thật…--- Yoshiharu đã một chút hối hận vì đã cứu lấy Yoshimoto.
Nhưng với một cái nhìn cặn kẽ hơn, cô gái đó quả thật rất xinh đẹp mặc dù nó chỉ là phần bên ngoài.
Trận chiến Okehazama đã kết thúc vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ.
Tại thời điểm tin Yoshimoto đã đầu hàng và thoái lui, quân lính của Imagawa đã cởi bỏ áo giáp và chạy thẳng về vùng lãnh thổ Suruga.
Kỳ lạ thay, bầu trời bỗng trở nên nắng ấm.
Một điều tốt lành là họ nhận được sự phù hộ của thần linh hoặc là do việc quấy rồi, thần linh đã mang lại rắc rối cho sự náo loạn của Nobuna cũng nên.
Nobuna xác nhận Okehazama là căn cứ mới của cô. Trong khi ngồi trên cái ghê của cô và lắng nghe thông tin từ mọi nơi, cô đưa ra phần thưởng cho gia thần của mình.
“Có vẻ như chúng ta đã thu hoạch được một lương lớn trang bị quân sự như vũ khí, tiền vàng và giáp. Và còn có một lượng lớn lương thực nữa.”
“Matsudaira dường như đã rút lui về Mikawa. Sau đội quân của mình bị tiêu diệt, Yoshimoto dường như đã để cho Mikawa độc lập.”
“Vùng lãnh thổ chính cuối của Imagawa, Sugura đã bị chiếm bởi con hổ vùng Kai, Takeda Shingen.”
Mặc dù có nhiều tin tốt lành nhưng tin xấu có ập đến.
Mặc dù đã đánh bại Imagawa Yoshimoto, nhưng quân đội Oda cũng chả lấy được mảnh đất nào của cô gái ấy mà thức ra họ thu hoạch thực sự không nhiều từ chiến trường.
Thông tin về việc nàng công chúa ngốc nghếch vùng Owari đã đáng bại được cây cung mạnh nhất vùng Hokkaido đã được lan truyền xuyên quốc gia ngay tức khắc. Nobuna xứng đáng được nhận phần thưởng như vậy.
Sẽ không ai gọi cô ấy là một con nhóc ngốc nghếch nữa.
Nhưng so với việc đó thì việc quan trọng nhất bây giờ là…..
Tại thời điểm Nobuna đã đạt đến giới hạn của cô ấy, không quân tâm đến bản thân mình đầy những vết thương mà vẫn tiếp tục quay trở lại.
“Inuchiyo, ta sẽ quên đi một vấn đề của Kanjuurou, cô có thể trở về với gia tộc Oda ngay!”
“… Tuân lệnh.”
“Trong cuộc chiến lần này, cô làm tốt lắm rồi. Như một phần thưởng, Uiroumochi sẽ được viện trợ một năm.”
“…. Để làm cái gì…”
Tưởng tưởng bị chôn vùi bởi ngọn núi Uiroumochi, Inuchiyo đặt tay lên bộ ngực gần như phẳng lì của cô và một đầu thở hổn hển.
Sau lưng Inuchiyo, Nobukatsu trong bộ đồ Oiran đang nắm lấy cặp đùi của cậu trong khi đang dựa và nhóm vũ nữ của cậu và rên rỉ suốt thời gian vừa qua.
Nhìn trang phục của cậu trông rất lộn xộn và trong mặt cậu ốm mom đi.
“Ara, cậu ở đây à, Kanjuurou? Chuyện gì với bộ đồ đó vậy?”
“Ahhhh… Đại tỉ…. không để tâm đến tôi hôm nay, làm ơn đi….*sụt sịt sụt sịt*.”
“Huhh? Hmmm….tôi hiểu rồi…?!”
Nobukatsu từ tốn đi đến căn lều.
Người mà cống hiến nhiều nhất cũng là anh chàng đã bị lệnh trục xuất.
Đôi mắt của Nobuna liếc về phía anh chàng thô lỗ đang khoanh chân ngồi bên cạnh Inuchiyo.
“Bây giờ, Saru.”
“Xin hãy thưởng cho tôi.”
“Ta đã nói cái gì nhỉ, ta có à!!!? Tại sao cậu lại quay lại đây!? Nếu cậu không may mắn gặp được Inuchiyo thì chắc cậu đã không còn được ngồi ở đây đâu nhỉ?”
“Cô thật sự quá ồn ào. Tôi không quan việc bị cô trục xuất. Không cần biết bao nhiêu lần nhưng tôi sẽ quay lại và làm phiền cô.”
“Thế nên ta mới hỏi… Tại sao vậy?”
“Bởi vì nếu không có sự vĩ đại của tôi thì cô sẽ trở nên thiếu kiên nhẫn và bốc đồng và tôi không thể cứ đứng đó mà nhìn được!”
“IM CÁI MIỆNG LẠI. Cậu chỉ cống hiến được một chút ít thôi và có đừng giận dữ, OK!?”
“Ngoài ra, kể cả tôi có phục vụ những daimyo khác thì thành thật mà nói bộ não của tôi cũng sẽ không được vận dụng nhiều. Ví dụ như một Gia tộc ở phía Nam tại Mutsu,cái gì sẽ xảy ra, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả. Vậy nên, nó… nó không giống như tôi muốn ở cùng với cô, đừng có mà hiểu lầm!”
“Hmph. Nó chẳng giúp ích được việc gì đâu, huh. Mặc dù nó thật sự thú vị khi xem cậu chết, nhưng ta vẫn có thể giữ cậu lại và tra tấn cậu đến chết! Lấy chút tơ lụa quấn quanh cổ của cậu và từ từ dùng sức mạnh và….. Hehehe!”
“Cô là một là cái thể loại S(Sadist – người bạo dâm) nào vậy? Cô thăng tiến nhờ việc này hả?”
“May mắn của cậu kết thúc tại đây rồi, lần tới chính đôi tay này sẽ bóp cậu ngộp thở! Chuẩn bị tinh thần bị ta tống xuống địa ngục đi!”
“Ohh, cứ thử nếu cô có thể!:
“Nó lại bắt đầu rồi…” – Katsuie lại bắt đầu thở dài.
“Err…”
“Công chúa, tôi hiểu cảm giác của người muốn được chơi cùng Saru, nhưng chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Người có thể nhanh lên được không…?”
“Ai…ai muốn chơi cùng Saru cơ, Riku? Ta… ta chỉ muốn huấn luyện con Khỉ không biết cách cư xử này thôi.”
“Nhân tiện đây, hãy đi về dinh thự nhà Oda thôi, được chứ!? Và, thưởng cho tôi! Tôi có hai yêu cầu.”
“Okok, ta hiểu rồi. Cậu muốn cái gì? Uiroumochi, hay là Miso Udon? Hay là cánh gà thì cũng chẳng có gì đặc biệt với ta lúc này.”
Tới một Nobuna càu nhàu, Yoshiharu quyết định nói lên những gì đã có trong tâm trí anh bấy lâu nay.
Nhưng điều đầu tiên nên nói nhất là.
“Đầu tiên, hãy thành lập một liên minh với Matsudaira Motoyasu người vừa quay trở lại Mikawa.”
“Ta đã gửi yêu cầu đã cũng đã lâu rồi. Ta cũng chả có ý đinh chiếm đoạt lãnh thổ nào khác ngoài Mino ra và tiến tới Kyoto sau đó. Ta cũng chả có dự định gây hấn với những chiến tướng phương đông luôn. Cậu có bị ngu hay bị sao không vậy?”
Đúng như lời tiên đoán từ Nobuna. Yoshiharu ẩn đi lời khen ngợi.
“Tại sao cậu lại muốn có được một phần thưởng như vậy?”
“Cũng chả có cái gì nghiêm trọng, nó thật tốt nếu như cô đã quyết định làm điều đó.”
Chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà Nobuna đã có một chút gì đó trưởng thành hơn.
Đôi mắt rực lửa và sắc sảo của cô dường như đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhưng đó không phải là thời điểm để anh thay đổi cảm xúc của mình.
Ngay bây giờ anh ấy sẽ nói điều mà anh đã thực sự ao ước bấy lâu nay.
Cuối cùng thời khác này đã tới.
“Hãy lắng nghe tiếng gào rú trong tâm trí tôi! Không có một thứ cảm xúc giả dối nào, ước muốn thực sự của tôi!”
“Phần thưởng thứ hai! Xin hãy ban cho tôi người con gái số một thế giới!”
--- Ông có thấy gì không Touchijirou(-jii-san)! Tôi đang hướng đến phần còn lại của giấc mơ của ông này!
Mặc dù tính cách của cô ấy có thể hơi…. Nhưng xin hãy giới thiệu tôi cho mĩ nữ số một vùng Hokkaido, Imagawa Yoshimoto. Người đó đã là con tin sau khi đầu hàng rồi. Cô ấy đã bình tĩnh lại rồi và không có vấn đề gì cả, tôi là ân nhân của cô ấy cơ mà.
N…N…Nếu chỉ một chút thôi… Cô ấy… sẽ phục vụ tôi chứ…?
Không bất cứ vấn đề gì, cô ấy là thành viên của những gia tộc danh giá và lâu đời nhất thời Chiến quốc này…
Công chúa nhà Imagawa, so sánh với những cô gái hiện đại thì cô còn vượt xa bọn họ ấy chứ. Cô ấy chắc chắn phải cực kì xấu hổ và ngượng ngùng trên giường và có thể dễ thương không tả nổi…
Ôi chúa ơi… Ôi chúa ơi.
Ahh, quả là một điều tốt khi đặt chân đến thế giới này! Mình hoàn toàn nghiêm túc đấy!----
Cặp mắt của Yoshiharu long lanh lộ ra một cái nhìn đầy hy vọng khi anh ấy cười và để lộ một bộ răng trắng tinh và ngăn nắp.
Nobuna nhẹ nhàng lẩm bẩm….
“…Thật chứ, cậu quả là một con khỉ ngốc nghếch.”
“Giờ sao? Tại sao cô cứ đảo mắt và cứ nhìn liếc phía tôi vậy?”
“Bởi vì nếu ta nhìn trực tiếp cậu thì đôi mắt đẹp của ta sẽ bị cậu làm vấy bẩn mất!”
“Hmph, người này chả có một chút gì dễ thương cả.” – Yoshiharu lẩm bẩm.
“Đứng có vòng vo nữa và trao phần thưởng cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ khóc lóc ăn vạ đấy!”
“Ahh, im đi, im đi! Đòi hỏi một thứ phần thưởng chán như vậy mà không có lấy một chút xấu hổ nào cả! Cậu hoàn toàn chả có một chút nào xấu hổ cả, huh!”
“Con ngốc này! Tôi sẽ không bao giờ như thể kể cả một chút!”
“…Huh…?”
“Nguyên nhân mà các chàng trai thường bảo về những cô gái đẹp không để cho họ phải chết lên hàng đầu là họ khi đặt cả tính mạng của họ vào nó! Đúng vậy, không có gì khác cả! Tối thiểu tôi là một người như vậy!”
“Ahhh…”
Bờ vai của Nobuna gặp lên một chút trong tức khắc.
Miệng cô nhô lên, nhìn chằm chằm về phía Yoshiharu và nói:
“…Hmph… Trong cuộc chiến này cậu là người có công lớn nhất…Hmmm, đúng vậy… không có gì sai được….”
---Ohhhh?--- Mặc dù không hiểu những gì mà Nobuna vừa nói ra nhưng đôi mắt của anh gần như ra nước mắt.
Nobuna với khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên khi đôi môi nhỏ của cô đang hơi bĩu ra và nói:
“Tối này, hãy tắm rửa thật sạch và chờ ta ở sân sau nhé.”
Vào buổi đêm.
Tại ngôi nhà năm lá Aralia đang được bao phủ trong bầu không khí chiến thắng.
Tại căn nhà nhỏ của Yoshiharu, hàng xóm cứ lần lượt đến tham hỏi và mang quà đến biếu cho anh.
Ông lão Asano(-jii-san) mang một chút gạo và con cá chép, và Katsuie người đã chuyển sang chế độ khùng và hét: “Saru, lần này chắc chắn tôi sẽ giết cậu, chuẩn bị tinh thần đi!”. Nhưng Nobukatsu người đang ở một bên cứ ôm lấy bộ mông của mình và khóc lóc như một cô gái yếu đuối ngồi tựa góc phòng và còn cắn lấy bộ đồ của mình nữa chứ. Với sự việc thật sự đã xảy ra ở Okehazama, mọi người đều sợ không dám hỏi đến.
Ngoài ra, Niwa Nigahide người chưa bao giờ tạt qua căn nhà ấy đã thể lại còn mang theo cả Saito Dousan với cái lưng không thể thẳng lên nổi.
“Hiểu được suy nghĩ của người khác, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ có thể nắm lấy được trái tim của mọi người đấy!” – Dousan nói.
“Huh? Vậy là sao? Tôi thực sự không hiểu cho lắm!”
“Ta cũng thật sự không hiểu nhưng cảm xúc của sự hân hoan đã đạt đến cực điểm rồi. Thờ gian thì cứ tiếp tục trôi, nghĩa vụ của cậu mới chỉ bắt đầu xuất hiện thôi, kể từ giờ phút này hãy chăm lo đến lão già này, chàng trai trẻ.”
“Làm gì chỉ có điều như vậy, hãy quan tâm tới tôi luôn! Tộc Oda không có mấy gia thần xuất thần nhưng với Nigahide ở bên cạnh tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều!”
“Oi, Con Khỉ chết dẫm này! Đừng nói với tôi là hai người đang bàn tán về tôi khi nói về những gia thần không tài giỏi nhé!?”
“Ahhh… Tôi… Nobukatsu đã trở nên tăm tối…”
Vào sâu trong căn phòng nhỏ trong màn đêm là những tiếng cười tràn đầy trong nó khi bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra.
Nhưng rồi bữa tiệc nào cũng phải có lúc tàn, và kết thúc một ngày dài bận rộn và mệt mỏi, cuối cùng mọi người đã từng người rời khỏi.
Và cuối cùng, căn phòng chỉ còn lại hai người họ, ngoài Yoshiharu ra.
“…Nó vẫn còn… nóng nực thật!” – Inuchiyo người không quen với thời tiết này thì đang loay hoay về nó, và: “Nhiệt độ đêm nay khá là cao và còn sẽ rất khó có thể chìm vào giấc ngủ được, vì vậy hãy cố chịu nó thôi” – Goemon người đang ở lại nói với Inuchiyo về tác dụng phụ của liều thuốc của cô.
“Nhân tiện đây, anh Sagara(-shi) đúng là có thể so sánh được với ngài Kinoshita. Em tin chắc rằng ngài ấy sẽ yên nghỉ an lành ở thế giới bên kia thôi.”
“Thật là xấu hổ quá, hahahaha! Bây giờ có lẽ tôi nên hỏi Nobuna về một chút tiền lương và xây một lăng mộ thật to cho ông chú ấy!”
“Ngoài ra, về yêu cầu của băng Kawanami thì Công chúa đã nói lại như thế nào vậy?”……………… Quên hết rồi.
Với các đầu chứa toàn hình ảnh được gần gũi với những cô gái đẹp, anh đã quên đi hết tất cả về mọi chuyện.
---Mình không thể nói nó được… với Goemon người đang có một đôi mắt long lanh đó đang nhìn mình, làm sao mà mình có thể nói việc đó lên tiếng được chứ…?
Ngoài ra nếu mà mình nói rằng mình đã quên hết mọi việc thì mình sẽ bị kết liễu với một một nhát của một Goemon đầy thất vọng.----
“Ừ…Ừ. Hmmm, Nobuna không dễ thuyết phục như vậy đâu.”
“… Nếu nói như vậy thì nó không được thực hiện ư?”
“Không phải vậy. Tôi nghĩ lần tới chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý thôi.”
“… Nó thật sẽ như vậy à?”
---- Chết tiệt, Goemon, nhìn đôi mắt em lạnh không kém gì đôi mắt của Hattori Hanzo lúc đó!
Đừng nói rằng mình đã bị phát giác rồi?----
“Goemon này! Kể cả khi họ không phải là những thành viên trực tiếp dưới trướng của Nobuna và một khi tôi có tòa lâu đài cho riêng mình rồi thì tất cả mọi người có thể qua đó! Tôi hứa đấy!”
“Ohhh? Đó có thể sẽ là một con tàu khá lớn đấy.”
“Từ khi đặt chân vào thế giới này, tôi không có người thân hay tùy tùng nào cả, mọi người như gia đình của tôi vậy! Kết hợp với hiểu biết về games Chiến quốc của tôi và kỹ năng của em thì tôi chắc chắn một ngày nào đó chúng ta sẽ khiến gia đình này trở nên to lớn hơn! Và cứ để mọi chuyện cho tôi!”
“… Nếu như vậy thì tôi sẽ cố gắng không khoan sâu vào vấn đề này nữa.”
“…Ế…?”
“Nhưng, nếu anh mà quên đi chúng em khi nói về phần thưởng thì… anh sẽ bị những người đàn ông Kawanami đồng loạt tra tấn….”
--- Vậy mình đã bị phát giác rồi sao?---
Yoshiharu mồ hôi ra liên tục vì sợ hãi, nhưng ngay tức khắc Inuchiyo đứng dậy và kéo tay ao của Goemon.
“….Ngủ.”
“Cậu có quan điểm đúng đấy. Tôi cũng sẽ nói lời tạm biệt luôn… tôi còn phải nhăn(ngăn) nhóm Kawanami không nhấn(tấn) công anh Sagara nữa.”
“…Dễ…dễ thương quá…”
“E…E…Em không dễ thương chút nào hết! Em là tên cướp Hachizuka(suka) Goemyon(emon), thậm chí một đứa trẻ đang nhóc(khóc) nghe thấy danh em cũng sẽ phải nín lặng ~ nya.”
“… Thật là dễ thương quá đi thôi.”
“Uhhhhhhhhh~!”
Inychiyo và Goemon cũng đã quay về.
Cả kể Inuchiyo có quay về thì thất cả việc anh nên là kéo cái cửa sổ ra và lật mấy cái nhánh cây ra là anh có thể tiếp tục nói chuyện được với cô ấy.
Yoshiharu nằm xuống và nằm thành hình chữ ĐẠI(大).
Không được biết đến, anh cảm thấy cơ đơn.
Đã có rất nhiều người đến chơi cùng với anh… thế nhưng, trong thế giới này, không có ai là người thân thực sự của anh cả.
Nghĩ đến nó, anh lại cảm thấy một cái gì đó như đang khóc vậy.
--- Không không, nhớ nhà hay một thứ gì đó không phải là phong cách của mình.---
Nhìn ra ngoài bầu trời với một cái lỗ nhỏ trên trần nhà, anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu anh không muốn khóc, anh chỉ việc nghĩ tới một cái gì đó vui vẻ.
“Đêm nay sẽ có một cô gái xinh đẹp đến đây… Nobuna đã ám chỉ nó….nhưng Yoshimoto mà lại đến một nơi như thế này thì nó lại hơi có một chút bất khả thi, vậy ai sẽ tới đây?”
--- Tuy nhiên, Nobuna đã nói: “Hãy chời nhé” và mặt của cô ấy hơi ủng đỏ.
Dừng nói rằng.
Đừng nói rằng…. phần thưởng của mình chính là cô ấy nhé?---
Vào thời điểm mà anh suy nghĩ việc đó.
*Bahm*
Tim anh đập lên một thứ âm thanh mà anh chưa từng được nghe trước đây và có vẻ như nó sắp bay ra khỏi miệng anh vậy.
“Đó…đó…đó…đó có phải là tác dụng phụ của liều thuốc của Goemon không vây? Sao mình lại tự nhiên thấy hưng phấn thế…”
Muốn trở nên gần gũi và riêng tư hơn với người con gái số một thế giới, anh tự nói với bản thân mình về Nobuna.
--- Ah?
Người đó tự tin khi nghĩ rằng mình là số một thế giới ư?....Không đề cập đến tính cách, nó có thể hoàn toàn là thật...nếu nói như vậy....?
Cô ấy nói: "Hãy tắm rửa sạch sẽ và đợi tôi" Đừng nói rằng…đừng nói rằng….đừng nói rằng…
Làm sao có thể được, người đó chẳng bao giờ đi làm những việc như vậy. Trao bản thân mình cho một người mà cô không thích và cũng là gia thần của cô ấy ư? Cô ấy làm những việc này là điều không thể, và cô ấy chắc chắn nghĩ rằng người đàn ông mà vừa cỡ với cô hoàn toàn không tồn tại trên thế gian này nên cô ấy trong sáng một cách bất ngờ.
Nhưng nếu mà người đó thật sự có tình cảm với mình......?
Bởi vì người đó chả bao giờ thành thật cả, vậy nếu mà cô ấy có thích mình thì cô ấy có thể lấy cái cớ cho phần thưởng, và với khuôn mặt ẩn chứa cảm xúc thật, và lẻn vào giường mình và nói một câu đại loại như: "Tại sao em lại phải làm việc này với một Con Khỉ cơ chứ?” ----
"Không… không ổn rồi! Mình đã bị chảy máu cam mất rồi! Liều thuốc bí mật của Goemon hiệu quả quá!"
Yoshiharu lăn từ nơi này qua nơi kia như một cuốn mật tịch thất truyền vậy.
Rắc rối đã biến mắt!
Vào thời điểm mà anh đang như tụng kinh, cửa phòng được mở ra cái rầm và có một ai đó bước vào.
"Uwahhhh…!”
Như kiểu cơ thể anh bị giữ lại, anh không thể di chuyển được.
Vị khác của màn đêm ngồi xuống cạnh chỗ anh.
---Ehh, mình không thích cô gái bạo lực này một chút nào, nhưng thế này sẽ đi ngược với quy tắc sống của một thằng đàn ông như mình! Mình sẽ không từ bỏ việc nhì thấy Nobuna xấu hổ đâu! Ch... Ch... chỉ tối nay, chỉ tối nay thôi! Tạm biệt trinh trắng của tôi!"
Pon~ ~ ~ ~
Yoshiharu với đôi mắt đỏ ngầu, vồ lên bờ vai nhỏ của vị khách như một con hùm.
"Anh đang làm đi vậy! Anh tính phi đầu xuống đất à, anh Saru?!"
"Hmmm? Nene~~!? Tại sao vậy?"
"Bởi vì chị Nobuna nói sẽ đưa cho anh Saru cô gái số một thế giới mà!"
"Anh không hiểu những gì mà em nói MỘT chút nào hết! Cái gì đã khiến em làm vậy!?"
"Bởi vì Nene là cô gái thông minh và xinh đẹp nhất vùng Owari mà!"
*Bham*, Yoshiharu đập đầu của anh xuống cái sàn nhà.
Và rồi… anh khóc.
"Em... là một con bé.............! Em không phải là một cô gái! Em chỉ còn quá trẻ thôi!!!!!!!!"
"Em sẽ trở thành một người con gái chỉ sau 10 năm nữa thôi!"
"ANH KHÔNG QUAN TÂM về chuyện đó! Cái anh muốn...Cái anh muốn bây giờ là... được thỏa mãn và cảm nhận nó với một cô gái cơ!”
Nhưng Nene đã không nghe hết câu.
"Dù sao thì kể từ ngày hôm nay, Nene sẽ trở thành người em gái nhỏ của anh Saru."
"Tại sao, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?"
"Và trong trường hợp đó, anh Saru sẽ không còn là một người vô danh tiểu tốt nữa. Từ bây giờ anh sẽ là một mối quan hệ với nhà Asano và sẽ trở thành một gia thần thực thụ của nhà Oda! Đó là điều nên đáng để ăn mừng đấy!"
*ClapClapClap*, Nene đang đứng và vỗ tay trong khi nói: “Chúc mừng, Onii-sama!"
"Nhận tiện nói luôn, Onii-sama đã được phong là đội phó kể từ giờ phút này."
Đó là điều chả có giá trị gì để chúc mừng cả.....
Yoshiharu không thể đứng dậy nổi sau sự việc đó.
"Um, Nene này. Cái mà anh đòi hỏi Nobuna là giới thiệu cho anh một cô bạn gái, không phải là một cô em gái....Tại sao nội dung của vấn đề đã thay đổi thành một thứ khác lạ như thế này....?"
"Một cô bạn gái hay một thứ gì tương tự là điều bị cấm kị." Nene ngồi lên lưng của Yoshiharu trong khi nói rõ ràng mạch lạc..
"Nene nhận được lệnh từ Công chúa Nobuna để không cho tên khỉ bựa đó khuếch đại bộ móng vuốt ác quỷ của hắn lên các cô gái khác, và xem hắn như một nguời anh trai."
"Ehhhhhhh?"
Nene bắt chước giọng của Nobuna và nói:
“Chị Nobuna có nói rằng: "Th...Thật ra người con gái nào mà Saru sẽ gần gũi, nhưng vì những cô gái tội nghiệp bởi tên bựa đó nên chị nhất định phải làm vậy!" và sau đó chị ấy trở nên cực kì giận dữ. Khuôn mặt của chị ấy lúc đó rất đỏ, người chị ấy hơi run với cái nhìn đầy giận dữ!”
"Thế tại sao cô ấy lại trở nên giận dữ vậy!?"
"Từ bây giờ, anh không được phép ngắn nhìn các cô khác nào một cách lén lút trừ Nene ra!"
"Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Và ngoài ra, đã có khi nào anh lén lút nhìn em chưa vậy!?"
"Không là không, anh bị cấm tán tỉnh vớ vẩn!"
"Tại sao vậy!? Em đang giết anh đấy!"
"Hiện tại, đây chính là thời khắc cho anh quyết định! Chị Nobuna ước rằng anh sẽ không đuổi theo mấy cô gái và phấn đấu để trở thành một chiến binh danh giá! Nene cũng đồng ý như vậy đó.....!"
---- Không, Nene đang sử dụng cặp mắt long lanh đó nhìn mình, và hy vọng mình có thể làm được một thứ gì đó to lớn trong tương lai.
Mình đã bị Nobuna chơi một vố nặng rồi!
Ahhh, nhưng mình cũng không thể từ chối niềm hi vọng trong sáng của Nene được . Không cần biết em ấy trưởng thành đến đâu nhưng em ấy vẫn chỉ là một con nhóc---.
---Người con gái đó... đó có phải là ý nghĩa cuộc việc tra tấn từ từ không? Thật là quá ác độc, ngườ đó cuối cùng sẽ trở thành Quỷ Vương mất!
Chết tiệt thật chứ.... Người con gái đó đã ném mình xuống cái đáy địa ngục đầy thất vọng đó.... Chết tiệt thật chứ!!!!
Đây... Đừng nói với mình rằng đây là cách đối cử với một người đã đem đến cuộc chiến thắng của trân Okehazama chứ?-----
"Ohh, anh rơi lệ vì vui mừng sau khi nghe tin Nene sẽ là đứa em gái bé bỏng của anh đấy à? Onii-sama!!!"
---Đây quả là một nỗi đau, một nỗi khổ từ tận đáy lòng của mình!---
"Với người con cái thông minh và xinh đẹp số một này ở bên cạnh Onii-sama, anh chắc chắn sẽ làm được một việc gì lớn trong tương lai gần thôi."
"Được, đừng đối xử với anh như một cái gối thế! Lượn xuống ngay!"
"Tới đây nào, cùng nhau ngủ thôi, Onii-sama!"
"Anh muốn được ngủ cùng với cô gái cùng trang lứa cơ!!!"
"Anh còn sớm 10 năm đây!"
"Làm sao mà anh có thể đợi thêm 10 năm nữa chứ!"
“Ah, quên nó đi, bị coi như một cái gối rồi, anh không quan tâm đến nó nữa.”
Con quỷ Ngủ bắt đầu tấn công cái cơ thể mệt nhoài đó.
"Mình quyết định sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa trong thế giới này...." Yoshiharu lẩm bẩm cùng với việc anh đang mất dần ý thức (sâu vào giấc ngủ).