──Nhìn chằm chằm xuống đất có vui không?
Ngay khi Rishe đang tuyệt vọng, ngồi trên mặt đất, một giọng nói vui vẻ vang lên khiến cô ngẩng đầu lên.
(Xe ngựa chở hành lý lớn...)
Trong khu rừng âm u, Rishe, người vừa bị Dietrich hủy hôn ước, ngước nhìn họ và chớp mắt.
Thành thật mà nói, Rishe có chút cảnh giác với họ. Nhưng phải thừa nhận rằng, cô còn cảm thấy hứng thú nhiều hơn.
(Lữ khách? Không, nếu là lữ khách thì hành lý quá nhiều.)
Dưới ánh trăng tròn, nhiều vật phẩm được chiếu sáng trên kệ hàng của xe ngựa, cùng với những gian hàng gấp gọn.
(Chẳng lẽ là thương nhân...)
Ngay khi Rishe nhận ra điều này, người đàn ông trên xe ngựa khẽ nở nụ cười.
"Có vẻ như cô có điều gì đó muốn giấu giếm. Xe ngựa này sẽ đi đến nước láng giềng, cô có muốn đi không?"
"Ơ..."
Nghe lời đề nghị bất ngờ này, Rishe mở to mắt. Chưa kịp trả lời, người đàn ông khác trên xe ngựa đã thò đầu ra.
"Này này, như vậy có ổn không? Hội trưởng Tully."
Người đàn ông tên Tully đã nói chuyện với Rishe dường như là sếp của họ.
"Hội trưởng à, gặp gái đẹp là dễ bị lừa lắm đấy."
"Đồ ngốc, đừng xem thường khả năng nhìn người của tôi. Cô gái này, hiện đang ở trong vực thẳm của tuyệt vọng và buồn bã..."
Những người thương nhân trêu chọc nhau, cười lớn. Nhưng ngay khi Tully khẽ nheo mắt, bầu không khí thay đổi ngay lập tức.
"... Chỉ dưới ánh trăng thôi mà chiếc váy lụa này tỏa sáng đẹp như vậy... là của Vichy may đúng không?"
"!"
Không ngờ bị nhìn thấu ngay lập tức, Rishe hít một hơi sâu.
"Đây là một cô tiểu thư từ một gia đình rất lớn. Là hoàng tộc hoặc con gái của công tước. Khi có chuyện lớn đến mức khiến tiểu thư này trở nên thảm hại như vậy, Vương quốc Hermiti này chắc chắn sẽ rối ren một thời gian. Đây là cơ hội tốt để kinh doanh."
(Người này là một thương nhân rất giỏi...)
Chỉ với ít thông tin này, anh ta đã nhìn thấu tình cảnh của Rishe và viễn cảnh của quốc gia này. Gặp gỡ một nhân vật như vậy, Rishe nhất định không thể bỏ lỡ.
"……Vậy sao?"
"Hmm."
Đôi mắt của Rishe lấp lánh khi cô tháo chiếc nhẫn mà mình đã mua xuống và nói.
"?"
"──Chiếc nhẫn này!! Anh có muốn mua nó không?"
"......Huh?"
***
Chiếc xe ngựa của những người thương nhân chở Rishe tiến về căn cứ của họ tại nước láng giềng.
Dù hôm nay là đêm trăng tròn, nhưng nơi này là giữa rừng. Dù xung quanh tối mịt, những người thương nhân vẫn thản nhiên, tiếp tục uống rượu trên xe ngựa.
"Nhưng điều đó thật sự rất kinh khủng, bị hủy hôn vì bị oan rồi còn bị đày ra nước ngoài."
"Chuyện đó không cần nhắc lại nữa... Nhưng để sống tiếp, tôi cần một số tiền. Nói chung, váy này, dây chuyền và hoa tai, nếu có thể, xin hãy cân nhắc mua hết nhé! Đặc biệt là dây chuyền này, tôi nghĩ nó là một món khá tốt...!"
"Hahahaha!! Vừa mới bị đày ra nước ngoài, cô đã tìm cách kiếm tiền ngay rồi à!? Cả rượu chúng tôi lấy ra cô cũng không ngại mà uống. Cô đúng là một cô gái thú vị."
Tully nhận lấy dây chuyền từ Rishe và cười. Dưới ánh trăng mờ, anh ta dùng kính lúp kiểm tra viên ngọc và thở dài.
"...Ồ? Đây thực sự là một món đồ tốt đấy. Là cô tự chọn sao? Cô thật sự có mắt nhìn đó."
"Thật sao!?"
"Nếu chúng tôi bán nó, vua của Khahil Rasha trên sa mạc có thể sẽ mua với giá cao. Này, các cậu nghĩ sao?"
Nghe câu hỏi của Tully, những người thương nhân không do dự mà trả lời ngay lập tức.
"Vì vị vua lãng mạn và yêu thích sự lộng lẫy đó. Chúng ta nên diễn màn công chúa trốn thoát khỏi hoàng tử ngốc nghếch vào đêm trăng tròn! "
"Không, không, làm thành mười hai chiếc trâm cài từ các viên ngọc khác thì sao? Bán thành một bộ theo chủ đề mười hai tháng cũng rất hay. Anh ta chắc sẽ thích tay nghề làm vàng của Coyolles."
"Không không, chi bằng bán thế này... "
Nghe từng ý tưởng nảy ra liên tiếp, Rishe kinh ngạc.
"Thật...thật sự có nhiều ý tưởng như vậy sao? Tôi luôn nghĩ rằng, buôn bán chỉ đơn giản là mua bán hàng hóa với cộng thêm vào đó giá của sự khan hiếm và phí vận chuyển... "
"Dù có phương thức kinh doanh như vậy. Nhưng chúng tôi có một triết lý khác."
"Triết lý khác?"
Tully nhận lại dây chuyền từ tay cấp dưới và đặt nó dưới ánh trăng.
"Chúng tôi sẽ bán những thứ khiến chúng tôi phấn khích, đam mê cho những người cùng cảm nhận... Dù là người bán hay người mua đều yêu thích món đồ đó, từ việc mua bán mà sinh ra lợi nhuận. Chính là như vậy."
"......!"
Cảm giác như khái niệm "kinh doanh" mà Rishe học được từ trước đến giờ trên giấy đã thay đổi hoàn toàn.
Rishe trước đây chỉ nhìn mọi thứ từ một góc nhìn, nhưng chẳng phải trên thế giới này còn ẩn chứa vô số những điều như thế này sao?
"Nhìn mặt cô, có phải đang nghĩ 'trông thật thú vị' đúng không?"
"C-Cái đó…"
Mặc dù Rishe ngoan ngoãn im lặng, nhưng Tully lại cười với vẻ tinh nghịch.
"Cô chưa quyết định về sau sẽ làm gì phải không? Đây là cơ hội hiếm có, tại sao không nhắm đến trở thành thương nhân?"
"Tôi sao!?"
Nhưng cô chưa từng học cách trở thành thương nhân.
(…Đương nhiên rồi. Minh chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống khác ngoài việc trở thành Vương phi.)
Tuy nhiên, bây giờ khi con đường đó đã mất, hiện tại Rishe chẳng là gì cả.
(Chính vì không là gì nên mình mới có thể làm bất cứ điều gì?)
Nhìn thấy khả năng trước mắt, Rishe nuốt một ngụm nước bọt.
"Tất nhiên, cô có thể đưa ra bất kỳ kết luận nào. Nhưng chẳng phải đây là cơ hội hiếm có để thoát khỏi số phận gò bó của Vương phi sao. Từ giờ cô có thể suy nghĩ bằng chính đầu óc của mình, hành động bằng sức mạnh của mình, đi đến bất cứ đâu... tự do tự tại."
"…Tự do tự tại..."
Đến giờ, cuộc đời của Rishe chưa từng có điều đó.
Dù là một từ ngữ vốn dĩ hiển nhiên nhưng lại có cảm giác như nghe thấy lần đầu tiên.
"Nếu cô muốn học từ bây giờ, chúng tôi sẽ dạy cho cô."
"Có được không!?"
"Cô có một đôi mắt tinh tường. Không chỉ là nhìn hàng hóa mà còn nhìn thấu thương nhân tình cờ gặp có phải là người tài giỏi hay không. Cô vừa gan dạ, vừa dễ hòa nhập vào nhóm... và còn may mắn gặp được một đoàn thương buôn dễ tính như chúng tôi. Cô có vận may nhất thế giới đấy."
Câu cuối cùng có pha chút hài hước, có lẽ để Rishe không quá lo lắng. Khi Rishe cảm thấy vui mừng vì sự quan tâm của Tully, anh ta mỉm cười.
"Nếu cô thật sự trở thành thương nhân, cảm giác sẽ rất thú vị."
"~~~~"
Tim đập nhanh và Rishe cực kỳ phấn khích. Nhìn thấy Rishe như vậy,Tully và những người khác bật cười.
"Muốn tham gia cùng chúng tôi không? Chúng tôi là một đoàn thương buôn chu du nhiều quốc gia để kinh doanh. Kinh doanh ở các quốc gia khác nhau, cô sẽ hiểu được thế giới. Từ góc nhìn của riêng mình, cô sẽ thấy thế giới này thật tuyệt vời và thú vị."
"Từ góc nhìn của tôi, nhìn thế giới này."
Tully gật đầu và đưa cho Rishe một cốc rượu mới.
"Cô có thể vừa kinh doanh vừa đi lại trong thế giới tự do mà cô mong muốn."
"…!"
Chiếc xe ngựa chầm chậm băng qua khu rừng.
(Thế giới tự do mà mình mong muốn…)
Ánh trăng tròn chiếu rọi, con đường trước mắt trở nên sáng tỏ.
Trong lòng Rishe, không còn chút do dự nào.
"…Làm ơn! Hãy dạy tôi cách kinh doanh!"
***
"…Chuyện đó cũng có thể xảy ra sao, Rishe!"
"Hức hức hức…"
Giữa quán rượu náo nhiệt, Rishe nằm gục trên bàn.
"Cô từ một chú chim non giờ đã trưởng thành đủ để sắp độc lập. Đây là bữa tiệc chia tay tuyệt nhất, phải không?"
Tully cười khúc khích không phải để chúc mừng sự độc lập của Rishe.
"A, đừng nói là…"
Trên chiếc hộp nhỏ trước mặt Rishe, một viên đá xanh đẹp lấp lánh.
Tully uống cạn ly rượu và không nhịn được mà cười lớn.
"Hahaha, không thể tin được là cô lại…! Bị viên sapphire giả đó lừa một cách toàn diện!"
"Hức hức hức~~…!"
Đối mặt với thất bại lớn nhất của một thương nhân, Rishe cố gắng không hoảng loạn.
"Họ đã sử dụng kỹ thuật của nhà giả kim để làm ra đá quý giả… phương pháp chế tác giống thật đến thế này… không, tôi lại thấy hứng thú với nó!"
"Không còn cách nào khác, ngay cả cô cũng khó mà nhận ra được. Ai ngờ thẩm mỹ của cô lại khiến cô gặp rắc rối, phải không, Rishe?"
"Hội trưởng... uống rượu bằng số tiền thắng cược rằng tôi sẽ bị lừa, có ngon không?"
Rishe nói với giọng phản đối, nhưng nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân đã bị lừa. Dù biết đó là giả, Tully không nói gì, có lẽ là để Rishe rút kinh nghiệm.
Rishe uể oải ngồi dậy, dùng ngón tay vuốt ve "hàng giả" khiến cô mê mẩn.
"Rõ ràng là một viên ngọc xanh đẹp như vậy."
Tully vừa uống rượu vừa hỏi Rishe.
"Cô bị lừa một lần rồi, sau này sẽ không đụng đến đá quý nữa phải không?"
"Làm sao có thể! Tôi sẽ coi chuyện hôm nay là bài học, rồi nghiên cứu thật kỹ. Ít nhất thì giờ tôi biết rằng cần có kiến thức về giả kim thuật và những thứ khác!"
"Những thứ khác?"
Rishe ôm chặt chiếc hộp nhỏ, như muốn bảo vệ viên ngọc xanh giả đó.
"Nếu nói vì là giả mà vứt bỏ thì viên đá này quá đẹp."
Bởi vì không phải là đá quý nên không có giá trị——cô không thể nói như vậy được.
"Việc làm giả đồ rồi đem bán như thật là không thể chấp nhận, nhưng viên đá này có thể có tương lai riêng của nó...! Chỉ cần nghĩ cách tận dụng nó, tìm ra cơ hội kinh doanh mới thì sao?"
Tully hơi mở to mắt, cuối cùng cũng nói với một nụ cười dịu dàng.
"…Cô thật sự đã trở thành một thương nhân giỏi."
"Hội trưởng? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Tôi chỉ nghĩ rằng hôm đó con mắt thẩm mỹ của tôi thật sắc bén."
Ông chủ quán đưa hai cốc rượu đến đặt trước mặt Rishe đầy bối rối. Tully cầm lấy một cốc, mỉm cười với Rishe.
"Vì cô đã có thể nhìn về phía trước, vậy thì chúng ta hãy cùng cạn ly. Rishe, cô ổn không?"
"Vâng, hội trưởng."
Rishe nâng cốc rượu Tully đưa cho mình và cả hai cùng cụng. Sau khi uống cạn, cô ngồi thẳng lưng, trên con đường trước mắt, cô chỉ thấy những điều mình muốn làm.
(Bởi vì, đây cũng là một phần của cuộc sống mình. Tự do tự tại, vừa thất bại vừa tiến lên.)
Vừa thưởng thức sự thật này, cô vừa nghĩ đến những cơ hội kinh doanh mới.
"…Được rồi. Vậy thì, tôi cũng sẽ báo thù cho cấp dưới bị lừa của mình."
Những kỹ năng kinh doanh đáng kinh ngạc mà Tully thể hiện sau những lời tự nói đó là chuyện của sau này.