Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

36 563

Thằng bạn thân (tự nhận) nói rằng đã cắm sừng tôi khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi còn chả thích cô ấy từ ban đầu nên NTR không có tác dụng đâu

(Đang ra)

Con quỷ trong cô bạn gái sa ngã của tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại

(Đang ra)

Con quỷ trong cô bạn gái sa ngã của tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại

無尾猫

Lúc này đây tôi chỉ có thể nhìn về tương lai vô định cùng với cô bạn gái của mình trong một dàn harem toàn quỷ.

19 191

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

7 20

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

124 2053

Tổng hợp ngoại truyện - 4 : "What if" Rishe và Arnold sống cùng nhau như những người yêu ở Nhật Bản hiện đại

Rishe và Arnold sống cùng nhau trong căn hộ rất rộng rãi. Khắp nơi đều có chỗ để đồ, ngay cả những bộ quần áo không hợp mùa cũng có thể cất giữ được. 

Kết quả là tủ quần áo có thể nhanh chóng thay đổi theo mùa, nhưng điều này đôi khi lại gây ra phiền phức. Ví dụ như vào đầu xuân, khi nhiệt độ còn chưa ổn định. 

"Arnold-senpai!" 

Sáng chủ nhật, Rishe lén nhìn vào một căn phòng trong căn hộ và thấy Arnold đang đeo tai nghe. 

(A!) 

Nhận ra anh đang làm việc gì đó, Rishe vội vàng dùng tay che miệng lại. Nhưng Arnold quay đầu lại, vừa tháo tai nghe vừa hỏi: 

"Không sao đâu, có chuyện gì vậy?"

"Em xin lỗi, đã làm phiền anh học bài... Chỗ làm thêm trước đây liên lạc với em, nên em muốn đi giúp một chút."

Trước khi sống cùng Arnold, Rishe đã làm rất nhiều công việc bán thời gian. Dù bây giờ đã nghỉ hết nhưng thỉnh thoảng vẫn có người liên lạc với cô như thế này. 

Mở ứng dụng tin nhắn trên điện thoại và cho Arnold xem. Trong đó có rất nhiều tin nhắn, đều là từ một chàng trai thường làm cùng ca với cô trước đây. 

"...Là người đàn ông thường xuyên liên lạc với em đó à?"

"? Vâng. Có thể vì tuổi gần nhau, lại thường trò chuyện, nên khi thiếu người, anh ấy nghĩ đến em đầu tiên..." 

"..." 

Arnold khẽ thở dài. 

"Anh hiểu rồi. Sau giờ làm anh sẽ đến đón em." 

"Thật không? Nhưng em nghĩ chắc cũng không muộn đâu..." 

"Không sao đâu." 

Sau khi trả lại điện thoại cho Rishe, Arnold đứng dậy. Anh mở tủ quần áo trong phòng và lấy ra một bộ đồ treo ở đó. 

"Rishe." 

"!" 

Anh lấy một chiếc áo khoác mỏng màu đen và phủ lên chiếc váy của Rishe. 

Đó không phải là áo khoác của Rishe, mà là của Arnold. 

"Senpai?" 

Mặc dù cảm thấy hành động của anh thật kỳ lạ, nhưng Rishe đoán rằng anh muốn cô mặc vào, nên cô đã làm theo. 

Arnold vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giúp Rishe cài cúc áo. 

"Chiều nay có vẻ sẽ lạnh đấy." 

"Vậy sao? Rõ ràng đã là tháng tư rồi mà." 

Dự đoán rằng thời tiết sẽ càng ngày càng ấm lên, Rishe đã cất hết các áo khoác của mình đi. Mới đây thôi cô đã tận dụng kinh nghiệm làm việc ở tiệm giặt ủi để thực hiện một cuộc đổi mùa toàn diện. 

"Khi đổi mùa, quả nhiên không nên thay hết một lần..." 

"Bởi vì em có thể mượn áo khoác của anh để mặc tạm, em không cần phải làm vẻ mặt đó– cài xong rồi." 

Arnold buông tay khỏi cúc áo. 

Ở hành lang ngoài phòng, trên tường treo một tấm gương toàn thân. Rishe nhìn vào gương để kiểm tra dáng vẻ của mình. 

"…Hehe." 

Chiếc áo khoác mà Arnold đưa cho quá rộng đối với Rishe. 

Nhưng Rishe rất thích nó, đặt tay lên ngực. 

"Rất ấm áp." 

Cảm giác như được áo ôm chặt lấy. Rishe quay lại nhìn Arnold và mỉm cười hạnh phúc. 

"Cảm ơn anh... 'chồng yêu'." 

"…" 

Arnold lại thở dài một lần nữa. 

"Anh sẽ đưa em đi." 

"Eh!? Không, chỉ cần đón em là đủ rồi…!" 

Nhưng cuối cùng Rishe cũng không thể từ chối, kết quả là cô và Arnold cùng đi. 

Sau ngày hôm đó, Rishe không còn bị chàng trai kia gọi ra nữa, chỉ là cô hoàn toàn không hiểu lý do.