Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

World -Memoriae-

(Đang ra)

World -Memoriae-

Furumiya Kuji

Những mẫu chuyện này bao gồm: Fragment, Ice Prayer, 水の冠 (The Crown of Water), End of Memory...

1 14

I Killed the Player of the Academy

(Đang ra)

I Killed the Player of the Academy

사람살려

Giờ là cơ hội của tôi. Tôi phải giết người chơi đó.

2 8

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

54 2356

The Regressor and the Blind Saint

(Đang ra)

The Regressor and the Blind Saint

Papapa

Kiếp này, tôi sẽ sống vì em.

29 2472

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

(Đang ra)

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Starfire

Nghĩ tôi là kẻ phản diện sao? Sai hoàn toàn rồi đó!

13 243

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

421 38647

Tổng hợp ngoại truyện - 4 : "What if" Rishe và Arnold sống cùng nhau như những người yêu ở Nhật Bản hiện đại

Rishe và Arnold sống cùng nhau trong căn hộ rất rộng rãi. Khắp nơi đều có chỗ để đồ, ngay cả những bộ quần áo không hợp mùa cũng có thể cất giữ được. 

Kết quả là tủ quần áo có thể nhanh chóng thay đổi theo mùa, nhưng điều này đôi khi lại gây ra phiền phức. Ví dụ như vào đầu xuân, khi nhiệt độ còn chưa ổn định. 

"Arnold-senpai!" 

Sáng chủ nhật, Rishe lén nhìn vào một căn phòng trong căn hộ và thấy Arnold đang đeo tai nghe. 

(A!) 

Nhận ra anh đang làm việc gì đó, Rishe vội vàng dùng tay che miệng lại. Nhưng Arnold quay đầu lại, vừa tháo tai nghe vừa hỏi: 

"Không sao đâu, có chuyện gì vậy?"

"Em xin lỗi, đã làm phiền anh học bài... Chỗ làm thêm trước đây liên lạc với em, nên em muốn đi giúp một chút."

Trước khi sống cùng Arnold, Rishe đã làm rất nhiều công việc bán thời gian. Dù bây giờ đã nghỉ hết nhưng thỉnh thoảng vẫn có người liên lạc với cô như thế này. 

Mở ứng dụng tin nhắn trên điện thoại và cho Arnold xem. Trong đó có rất nhiều tin nhắn, đều là từ một chàng trai thường làm cùng ca với cô trước đây. 

"...Là người đàn ông thường xuyên liên lạc với em đó à?"

"? Vâng. Có thể vì tuổi gần nhau, lại thường trò chuyện, nên khi thiếu người, anh ấy nghĩ đến em đầu tiên..." 

"..." 

Arnold khẽ thở dài. 

"Anh hiểu rồi. Sau giờ làm anh sẽ đến đón em." 

"Thật không? Nhưng em nghĩ chắc cũng không muộn đâu..." 

"Không sao đâu." 

Sau khi trả lại điện thoại cho Rishe, Arnold đứng dậy. Anh mở tủ quần áo trong phòng và lấy ra một bộ đồ treo ở đó. 

"Rishe." 

"!" 

Anh lấy một chiếc áo khoác mỏng màu đen và phủ lên chiếc váy của Rishe. 

Đó không phải là áo khoác của Rishe, mà là của Arnold. 

"Senpai?" 

Mặc dù cảm thấy hành động của anh thật kỳ lạ, nhưng Rishe đoán rằng anh muốn cô mặc vào, nên cô đã làm theo. 

Arnold vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giúp Rishe cài cúc áo. 

"Chiều nay có vẻ sẽ lạnh đấy." 

"Vậy sao? Rõ ràng đã là tháng tư rồi mà." 

Dự đoán rằng thời tiết sẽ càng ngày càng ấm lên, Rishe đã cất hết các áo khoác của mình đi. Mới đây thôi cô đã tận dụng kinh nghiệm làm việc ở tiệm giặt ủi để thực hiện một cuộc đổi mùa toàn diện. 

"Khi đổi mùa, quả nhiên không nên thay hết một lần..." 

"Bởi vì em có thể mượn áo khoác của anh để mặc tạm, em không cần phải làm vẻ mặt đó– cài xong rồi." 

Arnold buông tay khỏi cúc áo. 

Ở hành lang ngoài phòng, trên tường treo một tấm gương toàn thân. Rishe nhìn vào gương để kiểm tra dáng vẻ của mình. 

"…Hehe." 

Chiếc áo khoác mà Arnold đưa cho quá rộng đối với Rishe. 

Nhưng Rishe rất thích nó, đặt tay lên ngực. 

"Rất ấm áp." 

Cảm giác như được áo ôm chặt lấy. Rishe quay lại nhìn Arnold và mỉm cười hạnh phúc. 

"Cảm ơn anh... 'chồng yêu'." 

"…" 

Arnold lại thở dài một lần nữa. 

"Anh sẽ đưa em đi." 

"Eh!? Không, chỉ cần đón em là đủ rồi…!" 

Nhưng cuối cùng Rishe cũng không thể từ chối, kết quả là cô và Arnold cùng đi. 

Sau ngày hôm đó, Rishe không còn bị chàng trai kia gọi ra nữa, chỉ là cô hoàn toàn không hiểu lý do.