Trans: Chi mang
Qua met moi~~
Mình cảm ơn bạn NNQN đã ủng hộ ạ:>
__________________
Arnold nhắm mắt lại, thở ra một hơi rồi khẽ lùi chân trụ lại. Nhận ra ngay lý do cho hành động đó, Rishe lên tiếng:
"Điện hạ cứ cư xử như mọi khi đi ạ."
Ánh mắt xanh lam đổ dồn về phía cô.
Có lẽ đó là sự quan tâm không muốn Rishe phải quỳ gối một mình. Nhưng Rishe vẫn ngước nhìn Arnold, khẽ pha chút đùa cợt, rồi đáp lại lời mà cô từng được nghe từ anh trước kia:
"Người mà ngài sẵn lòng quỳ gối, chẳng phải chỉ có một người duy nhất trên đời này sao?"
"…………Ha."
Arnold nheo mắt lại, khẽ bật cười.
"Đúng vậy."
"......!"
Rishe siết chặt hai bàn tay đang đan vào nhau.
(……Tại sao...)
Ánh mắt của Arnold rời khỏi Rishe, hướng về ngai vàng cách đó vài bậc.
(Chẳng phải người này đang có ý định giết cha sau hai năm nữa sao?)
Đó chính là sự khởi đầu của cuộc chiến tranh thế giới do "Hoàng đế Arnold Hein" gây ra.
(Một kế hoạch như vậy, hẳn phải được tiến hành một cách bí mật. Vậy mà, Arnold điện hạ lại không hề che giấu.)
Ánh lửa từ chân nến lập lòe phản chiếu trong đôi mắt của Arnold, như mặt biển mùa đông.
(Cả sự thù địch với cha...)
Ngay cả với Rishe, người chỉ ngước nhìn màu xanh đó, cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng đến đau đớn.
(--Và cả sát khí mãnh liệt đó nữa.)
Sự sắc bén trong ánh nhìn ấy như một lưỡi kiếm được mài giũa đến tận cùng.
"--Sắp đến rồi."
Khi Arnold nói ngắn gọn, Rishe khẽ gật đầu đáp lại.
Sau đó, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, một lần nữa cúi đầu thật sâu. Giọng của một hiệp sĩ vang vọng khắp phòng yết kiến từ phía sau cánh cửa.
"Hoàng đế bệ hạ đã đến!"
Cánh cửa gần ngai vàng phát ra âm thanh nặng nề khi được mở rộng.
(…………!!)
Ngay khoảnh khắc đó, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tiếng giày quân đội gõ xuống sàn đá cẩm thạch, mỗi bước chân lại tạo nên một âm thanh chắc nịch. Từng tiếng bước chân nặng nề và cứng rắn ấy đang chầm chậm tiến về phía bục.
(... Cảm giác nặng nề này...)
Rishe vẫn quỳ tại chỗ, gần như vô thức nín thở.
Tất cả các giác quan của cô bị ép buộc phải tập trung vào người đang bước vào, dù cô chẳng hề mong muốn. Một cảm giác giống như sợ hãi lẫn bồn chồn khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.
(Mình cảm nhận được điều tương tự như khi còn ở trên chiến trường, đối diện với Hoàng đế Arnold Hein... chỉ bằng cách ở đây.)
Từ tận sâu thẳm trong cơ thể, một lời cảnh báo hướng về người đàn ông ấy trào dâng mãnh liệt.
(Thật ra, mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng có thể sẽ không được diện kiến. Nếu đến lúc yết kiến mà bị từ chối cũng đành chịu…)
Thế nhưng, dù không muốn, cô vẫn phải thấm thía một điều.
Người đàn ông đó, dù đang ở trong một bầu không khí căng thẳng đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi, vẫn tỏa ra một uy thế áp đảo không thể chối cãi.
(Ngài ấy thật sự đang ở đây.)
Người đàn ông dường như vừa ngồi xuống ngai vàng.
Một cử chỉ uể oải, như thể ném mình xuống ghế. Có vẻ ông ta đang chống cằm lên tay vịn, và tiếng sột soạt của y phục vang lên như thể đang bắt chéo chân.
Và rồi người đàn ông cất tiếng gọi tên người kế vị.
"----Arnold."
Giọng nói trầm thấp, vang lên như sát mặt đất.
Dù tĩnh lặng nhưng lại có sức mạnh áp đảo người khác. Có lẽ, tất cả đều nằm trong dự tính của người đàn ông.
"Ngươi rốt cuộc định làm gì vậy?"
(...Đây là giọng nói của đương kim Hoàng đế…!)
Trước áp lực nặng nề đến mức khó thở, Rishe nắm chặt hai tay.
"Chỉ vì một phi tần tầm thường mà phải bày ra buổi yết kiến này sao."
Cô không được phép mở mắt hay ngẩng đầu lên. Người đàn ông hẳn chỉ nhìn xuống mỗi Arnold và nói.
"Đừng làm lãng phí thời gian của ta vào những chuyện tầm thường này."
"…………"
Trước sự căng thẳng nghẹt thở, Rishe nhắm chặt mắt.
Tuy nhiên, Arnold vẫn đáp lại bằng một giọng nói bình tĩnh.
"--Thần xin mạn phép được đáp lời."
Nhưng tuyệt nhiên, đó không phải là giọng điệu thường ngày của anh.
Tất nhiên, không chỉ vì cách Arnold chọn từ ngữ cung kính hơn bình thường.
(Lúc nào cũng vậy, để có thể bảo vệ mình...)
Việc Arnold thể hiện sự cảnh giác của mình càng làm không gian này trở nên ngột ngạt hơn.
"Cuộc gặp gỡ với Khalil Rasha mới chính là chuyện nhỏ nhặt đối với bệ hạ. Thần đã nắm rõ tình hình thực tế của đất nước đó qua buổi diễn tập vừa rồi."
Đáp lại lời nói bình tĩnh của Arnold, giọng nói trầm thấp ra lệnh.
"Nói đi."
"Không cần phải nói cũng biết, kỹ năng của binh lính đã được nâng cao rõ rệt. Họ không hề do dự trong việc nhắm vào các điểm yếu chí mạng."
"…………"
Có lẽ Hoàng đế đang quan sát, không phải tình hình của Khalil Rasha, mà là chính những lời lẽ và phân tích của người con trai. Arnold hiểu điều đó, vậy mà giọng anh vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
"Trái ngược với tình hình được các nhà ngoại giao mô tả bề ngoài, dường như đất nước ấy vẫn đang trong tình trạng căng thẳng cao độ. Thần cho rằng hoàn toàn có thể khẳng định việc ‘các cuộc xung đột nhỏ đang liên tiếp nổ ra tại khu vực biên giới’."
"…Nếu vậy thì…"
Người đàn ông lạnh lùng nói, giọng điệu càng trở nên chán chường.
"Tại sao ngươi không giết Zahad ngay từ đầu?"
(…………!?)
Người đàn ông này đang nói gì vậy?
Một người dễ dàng buông lời như vậy về vị vua của một quốc gia hiện là đồng minh. Điều đó hoàn toàn không thể xem là một suy nghĩ hợp lý được.
"Nếu trừ khử thằng nhãi đó, khu vực ấy sẽ lập tức rơi vào tay đất nước ta. Dĩ nhiên, toàn bộ các quốc gia xung quanh cũng thế."
(……Không. Đây là…)
"Ngươi đâu phải đứa trẻ con không hiểu chuyện đó… Hai năm kể từ khi chiến tranh kết thúc, suy nghĩ của ngươi đã trở nên mềm yếu rồi à?"
(Đây không phải là mệnh lệnh thật lòng. Nhất định tất cả những gì ông ấy nói… đều là để thử thách Arnold điện hạ…)
Giọng nói lạnh lùng không giống của một người cha đã cất lên rõ ràng.
"--Này? Arnold."
"…………"
Người đàn ông này đang thử thách anh.
Thử xem người thừa kế của mình, Arnold, sẽ đưa ra quyết định gì ở đây.
Nghe lời, chống đối, thậm chí rút kiếm chĩa thẳng vào? Không khó để tưởng tượng rằng tùy thuộc vào câu trả lời, ông ta sẽ đưa ra bất cứ phán quyết nào.
(Mình phải bảo vệ Arnold điện hạ...)
Ngay khoảnh khắc Rishe nhắm mắt lại và hạ quyết tâm.
"--Đơn giản thôi."
(!)
Arnold nói với một giọng điềm tĩnh.
"Nếu để máu của Zahad làm ô uế hoàng thành này, nghi lễ chắc chắn sẽ bị cản trở. Mà đó thì không phải là điều thần mong muốn."
"……Nghi lễ, ngươi nói sao?"
"Dĩ nhiên."
Và rồi, Arnold hướng lời nói về phía người cha mà lẽ ra anh phải căm ghét.
"Là lễ cưới dành cho Hoàng phi."
"…………"
Có cảm giác như Arnold, người trước đó vẫn đang nhìn thẳng vào cha mình, đã nhìn xuống cô.
"Rishe."
(...Arnold điện hạ...)
Arnold gọi tên cô.
Chỉ bấy nhiêu thôi, Rishe đã...
"Ngẩng mặt lên đi… Hãy làm bất cứ điều gì em muốn."
"…………"
Rishe hít một hơi thật sâu.
(Áp lực ở đây, quả thật là ngang với chiến trường. Nhưng...)
Nếu đã vậy, thì tất cả đều là những điều đã quen thuộc.
(Cách chiến đấu trên chiến trường… mình biết rõ.)
Một nụ cười nhẹ nở trên môi Rishe.
"…Xin bệ hạ thứ lỗi cho sự vô lễ này khi thần dám xuất hiện trước sự uy nghiêm và rạng ngời của ngài."
Cô chắp hai tay lại như đang cầu nguyện và từ từ ngẩng đầu lên.
"Lần này, dù thân phận không xứng đáng, nhưng thần đã vinh dự được đứng vào hàng ngũ hoàng tộc. Thần là Rishe Irmgard Weitzner..."
Cô khẽ mở đôi mắt đã nhắm nghiền và nhìn thẳng vào người đàn ông.
"Sau lễ cưới vài ngày nữa, thần sẽ đổi tên thành 'Rishe Irmgard Hein'."
"---------..."
Ngồi trên ngai vàng nhìn xuống là một người đàn ông trung niên đẹp trai với mái tóc đen và đôi mắt xanh lam. Dù đã bốn mươi mốt tuổi, ông ta trông vẫn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Thế nhưng, toàn thân lại toát ra vẻ uy nghiêm khiến người đối diện cảm thấy bị áp đảo.
Bộ quân phục tông đen cùng đôi giày được đánh bóng kỹ lưỡng, tất cả như tô đậm thêm áp lực vô hình mà ông tỏa ra, đến mức bản thân nó trở thành biểu tượng của sự đáng sợ. Dù đang chống cằm một cách hờ hững như thể chán chường, nhưng không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào, dáng vẻ ấy y hệt Arnold.
Nếu như Arnold mang vẻ đẹp pha chút nữ tính, thì người đàn ông này lại toát lên nét cứng cỏi và uy vũ đầy nam tính.
Dù vậy, không thể phủ nhận rằng ông sở hữu một dung mạo hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Trước con người ấy, Rishe tiếp tục cất lời:
"Tuy bản thân còn nhiều thiếu sót, nhưng mong ngài rộng lòng thương xót."
Hàng mi đen tuyền dài rợp bóng xuống khóe mắt. Đôi mắt xanh có màu sắc y hệt Arnold, nhưng lại phảng phất vẻ u tối, đục ngầu.
"Xin ngài hãy ghi nhớ điều đó trong lòng, thưa bệ hạ… Không--"
Ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Rishe. Trước người đàn ông đó, Rishe mỉm cười đầy thách thức và nói:
"--- 'Cha chồng'."
"…………"