Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

186 890

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

193 5643

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

72 770

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

291 6930

WN Vol 7 - Chương 280 : Điện hạ có thể đoán trúng mọi thứ!

Trans: Crit

_____________________

*** 

"Nghe này, Rishe." 

Ngày xưa, khi Rishe còn là một thương nhân, người sếp tên Tully của cô đã nói thế này. 

"Hãy trở thành một thương nhân được khách hàng lựa chọn. Hãy cung cấp những món hàng, những giá trị mà họ chỉ có thể có được thông qua chúng ta." 

Rishe vẫn nhớ rất rõ. 

"--Khi đã đạt được điều đó, thì đến lượt chúng ta sẽ là người chọn khách hàng." 

Ngay từ khi còn là người học việc, cô đã luôn nỗ lực tìm kiếm con đường kinh doanh của riêng mình, và suy nghĩ về những lời nói ấy. Mặc dù đã sống nhiều kiếp sống mới, và đi đến kết luận "không phải chọn mà là bồi dưỡng khách hàng", cô vẫn không cho rằng quan điểm của Tully là sai. 

Hơn nữa, trong kiếp sống này, cô cũng đã gặp được một thương nhân có chính sách chọn khách hàng của riêng mình. 

"Khi đeo món trang sức mình yêu thích và ngẩng cao đầu, chỉ vậy thôi cũng đủ để một cô gái có thêm dũng khí đấy." 

Tại cửa hàng trang sức mà Arnold dẫn đến, bà lão Michaela đã mỉm cười nói. 

"Cửa hàng này là thú vui của tôi. Những viên ngọc quý được thu thập từ khắp nơi trên thế giới này, tôi chỉ bán cho những khách hàng được tôi lựa chọn." 

Trên ngón áp út tay trái của Rishe, viên ngọc sapphire xinh đẹp mà cô từng mong muốn lúc đó đang lấp lánh. 

(Nếu phải chọn ra một người duy nhất để gửi gắm viên "ngọc quý" của mình...) 

*** 

Khi màn đêm buông xuống, rất nhiều chai được bày trên bàn trong phòng tiếp tân của dinh thự. 

Mỗi chiếc chai trong số đó từng đựng một loại rượu khác nhau. Kể từ khi đến Garkhain, Rishe đã tìm hiểu từ các hiệp sĩ và người dân, rồi tiếp tục thu thập chúng cho ngày này. 

"Vậy thì, Arnold điện hạ, đã lâu rồi mới lại có một câu đố đây ạ!" 

"…………" 

Cô đặt chiếc cốc thủy tinh xuống bàn và quay sang nhìn Arnold bên cạnh. 

Bộ váy Rishe đang mặc không phải là chiếc váy đen dùng trong buổi yết kiến. Sau khi thay đồ, lần này cô khoác lên người một bộ lễ phục lần đầu tiên xuất hiện trong kiếp sống này. 

"Hiện giờ, như ngài thấy, em đang mặc trang phục truyền thống của Halil Rasha…" 

Đó là chiếc váy tuyệt đẹp của đất nước sa mạc mà Rishe đã mua từ thương hội Aria. 

Toàn bộ chiếc váy được làm bằng vải chiffon màu xanh lam, tạo cảm giác trong suốt. Phần cổ và xương quai xanh được lộ ra, nhưng phần tay áo che từ dưới vai đến cổ tay dù vào mùa này cũng chỉ để lộ làn da của Rishe một cách mờ ảo. 

Rishe dang rộng hai tay và hỏi Arnold: 

"Trong số những món trang sức em đang đeo, món nào trước đây em đã từng xuất hiện trước mặt Arnold điện hạ ít nhất một lần?" 

Trên chiếc váy không phải ren, mà là những hạt cườm và đồ trang trí bằng vàng được khâu vào.

Ở vùng sa mạc, đôi khi người ta để lộ cả phần bụng, nhưng thiết kế chiếc váy mà Rishe đang mặc thì lại che phủ từ ngực xuống tận mắt cá, hoàn toàn không phô bày da thịt.

Để cho dễ nhìn thấy chiếc lắc chân, Rishe hơi cử động cơ thể. Cô đang quấn một dải thắt lưng trang trí quanh eo phải, nhưng phần váy bên dưới được xếp nhiều lớp vải mỏng, nên cô nghĩ có thể hơi bất lợi cho Arnold. 

"Nào. điện hạ có biết không?" 

"…………" 

Arnold lặng lẽ nhìn Rishe đang cười tinh nghịch. 

Rồi anh khẽ thở dài, sau đó đưa bàn tay phải đang đeo găng về phía cô. 

"--Đây." 

"A...!"

Khi anh chạm vào chiếc khuyên tai hình giọt nước, cô bất giác nín thở vì nhột. Arnold không hề tỏ ra do dự khi chạm vào trâm cài tóc ngay bên cạnh. Anh sau đó chạm nhẹ vào chiếc vòng cổ lấp lánh trên cổ Rishe như để chỉ ra. 

"Đ... Đúng rồi. Còn nữa...?"

Ánh mắt của anh cho thấy anh không cần phải trả lời câu đố cuối cùng.

Tuy nhiên, Arnold vẫn tiếp tục giải câu đố mà Rishe đã đưa ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của cô. 

Và chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. 

"Là cái này, đúng không."

"............." 

Hiện tại, Arnold cũng đang khoác trên mình trang phục Halil Rasha, bởi đã bị cuốn vào sự tùy hứng của Rishe. 

Bộ lễ phục mà Rishe đặt từ thương hội có cấu trúc cổ đứng để che vết sẹo trên cổ của Arnold. Nó có thiết kế tương tự với quân phục trong vùng, nên hình dáng gần giống với trang phục thường ngày của anh, nhưng cảm giác lại rất khác. 

Cùng mang tông đen chủ đạo, nhưng nếu như trang phục truyền thống của Garkhain là sắc đen sâu thẳm như nuốt trọn ánh sáng, thì màu đen của Halil Rasha lại có độ bóng tương tự như bạc. 

Những dải vải trang trí từ vai xuống tay áo, vốn là thứ Arnold thường chẳng bao giờ chọn, giờ lại khiến vẻ ngoài của anh vừa sang trọng vừa lộng lẫy.

(...Nhìn lại dáng vẻ này của điện hạ quả thực không tốt cho tim chút nào...!!)

Ngay khi Rishe không nói nên lời, thì... 

"Ha ha ha!!" 

"!" 

Tiếng cười sảng khoái vang lên từ chiếc ghế đối diện bàn.

"Hôm nay, ta thực sự bị bất ngờ hết lần này đến lần khác!" 

"Ngài… ngài đã nhận ra rồi sao, bệ hạ Zahad!" 

Khi Rishe hỏi, Zahad cầm cốc rượu, nhấc lên một chút với vẻ thích thú. 

"À, đúng như lời phu nhân nói. Ta không ngờ Arnold lại có hứng thú với đồ trang sức đến mức có thể phân biệt được."

"Trước đây, ngài ấy cũng đã trả lời đúng câu hỏi của tôi như thế. Phải không, Arnold điện hạ?" 

"…………" 

Trong khi Zahad và Rishe trò chuyện về Arnold, thì chính chủ lại chẳng mấy bận tâm, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Vì thế, Rishe mới quay sang gợi lại câu hỏi khi nãy với vị hôn phu của mình. 

"Tuy nhiên, điều ta ngạc nhiên không chỉ có vậy..." 

(…? Ý là sao nhỉ?) 

Lời lẽ đầy ẩn ý ấy khiến Rishe nghiêng đầu thắc mắc. Thế nhưng, bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc, và Zahad có vẻ rất vui.

(Rượu cũng đã được uống kha khá rồi nhỉ. Zahad có tửu lượng rất tốt, còn mình thì cũng tự tin là khó mà say được… Chỉ có điều, Arnold điện hạ thì không thay đổi chút nào. Cứ như thể ngài ấy đang uống nước lã vậy.) 

Arnold lúc nào cũng uống rượu với vẻ mặt chán chường tột độ. 

Thế nhưng, so với những bữa dạ tiệc thỉnh thoảng tham gia, hôm nay anh có vẻ thoải mái hơn. Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh ấy, Rishe lại mơ hồ cảm nhận được điều đó. 

(Quả nhiên, khi đối diện với Zahad, Arnold điện hạ dường như cũng trở nên gần với tuổi mười chín của bản thân hơn đôi chút…) 

"Arnold này. Xem ra cuối cùng ngươi cũng đã có chút hứng thú với trang sức như bao người rồi nhỉ!"

"Ta thì vẫn hoàn toàn không có hứng thú gì cả." 

"Hô…" 

Zahad vắt chéo chân và cười nham hiểm.

"Thế mà lại chọn một viên ngọc lục bảo cao cấp như thế cho khuyên tai à?" 

"…………" 

Đúng như lời Zahad nói, lúc này trên tai của Arnold đang đeo một chiếc khuyên tai ngọc lục bảo nhạt. 

Chiếc khuyên tai có hình dáng một viên đá lớn được cắt tròn, bên dưới là một dải bạc mỏng dài.

Chiếc khuyên tai này không hề làm lu mờ vẻ đẹp của Arnold, mà còn rất tinh tế, và đó là chiếc khuyên tai anh sẽ đeo trong lễ cưới. 

"Tôi rất vui vì Arnold điện hạ đã chịu đeo nó trước lễ cưới. Nếu không thích, thì càng nên đeo lâu để làm quen hơn." 

"Ồ, ra là thế! Chỉ vì là một phần của việc chuẩn bị cho lễ cưới nên giờ ngươi mới ngoan ngoãn đeo găng tay như thế này sao?" 

"Tùy ngươi nghĩ."

Zahad thấy thú vị như vậy, hẳn là bởi anh biết Arnold vốn rất ghét găng tay. 

Còn Rishe thì trước nay hoàn toàn không hay biết. Ngay sau khi được Arnold cầu hôn, cô đã được anh hứa "không chạm vào dù chỉ một ngón tay". 

Để giữ lời hứa đó, Arnold luôn đeo găng tay để đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ trực tiếp chạm vào Rishe.

"Không ngờ Arnold lại chịu làm đến mức này vì một người phụ nữ mới quen được vài tháng."

(Chuyện đó thì ngay cả mình cũng muốn biết lý do đây…!) 

Rishe cố kìm nén sự thôi thúc muốn hỏi, mỉm cười đáp lại: 

"So với tôi thì hai người đã thân thiết với nhau từ khi còn nhỏ rồi." 

"----……" 

Zahad chắc chắn biết "điều gì đó" về Arnold. 

hai đứa bây làm gì trước mặt khách vậy ai ma biet duoc