Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 336

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 43

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 52

WN Vol 7 - Chương 279 : Đứng lên và tiến về phía trước!

Trans: Chí mạng

______________________

Và rồi Rishe ngước nhìn vị hôn phu bên cạnh, nở một nụ cười thoáng chút cô đơn.

"Tất cả nhờ có Arnold điện hạ... Ngài luôn lắng nghe mọi mong muốn của em." 

"…………" 

Nếu một ngày Arnold phát hiện ra rằng Rishe đang hành động để ngăn cản mục đích của mình, thì anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào đây? 

Dù cảm thấy sợ hãi về điều đó, cô cũng đã quyết định sẽ tiến lên, lấy nỗi sợ hãi làm động lực. 

"Rishe." 

"!" 

Bàn tay Arnold đặt lên lưng Rishe. 

Giống như mỗi khi anh hộ tống cô trong những buổi dạ tiệc. Nhưng lần này, điều anh thúc giục không phải là cùng nhau bước tới trước. 

"Em hãy về dinh thự nghỉ trước đi." 

"Arnold điện hạ…?" 

Trước khi Rishe kịp hỏi, Answald khẽ hắng giọng. 

"Xin lỗi, nhưng ta và con trai cần có chuyện phải 'trao đổi' riêng với nhau." 

"…………" 

Trong đôi mắt lạnh lùng của Answald, dù không hề giống Arnold nhưng cũng đều đặn không kém, những nếp nhăn nơi khóe mắt toát lên vẻ uy nghiêm của một hoàng đế. 

"Quả thật rất thú vị đấy. --Tiểu thư." 

"...Thật vinh hạnh cho con ạ, thưa cha chồng." 

Rishe đáp lại bằng một nụ cười trực diện. 

Cô khẽ nhấc gấu váy lên và cúi đầu chào. 

(Nếu như...) 

Sau khi đứng thẳng người, cô ngước nhìn Arnold. 

(Nếu vì những việc mình làm mà điện hạ bị trách mắng...) 

Dù không cố tình thể hiện sự lo lắng ra mặt, nhưng Arnold vẫn nhìn xuống đôi mắt của Rishe và làm dịu ánh nhìn của mình. 

"Em có thể tiếp tục chuẩn bị cho lễ cưới được không?" 

"… Dĩ nhiên rồi, thưa điện hạ." 

Cô mỉm cười và gật đầu trước yêu cầu của Arnold. 

"Em sẽ chờ ngài."

"Được." 

Rishe lại một lần nữa cúi chào Answald thật sâu, rồi từ từ quay người lại. 

Cô một mình bước đi trên tấm thảm mà ban nãy đã cùng Arnold sánh bước. Lưng thẳng, không gây ra tiếng động, dáng vẻ vẫn thanh lịch như thường. 

Cô cảm nhận rõ mồn một sự lạnh lẽo và u ám đang trải rộng phía sau lưng mình. 

*** 

"Giờ thì... Arnold." 

Giọng nói trầm nặng của Hoàng đế Answald vang lên trong phòng yết kiến vắng lặng sau khi cô dâu đã rời đi.

Trên gương mặt ông không còn nụ cười như vừa nãy. Ông tựa cằm lên tay với vẻ khó chịu, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn người kế vị. 

Giống như bao lần lặp lại từ khi Hoàng tử Arnold còn nhỏ, ông đưa ra một mệnh lệnh lạnh lùng. 

"Ngươi hiểu rõ điều mình phải làm chứ?" 

Giữa bầu không khí căng thẳng đến đóng băng, Arnold không hề thay đổi nét mặt. Và rồi anh mở miệng nói với cha mình. 

"――――Bệ hạ." 

*** 

"... Hự..." 

Trước cửa phòng tiếp kiến, Rishe ngồi xổm xuống nền.

Trong hành lang vắng lặng, nơi ngay cả lính canh cũng đã được cho lui, hơi thở dồn dập của cô khẽ vang lên.

Dù cố gắng không để đầu gối chạm sàn, cô vẫn cảm nhận rõ bàn tay đang siết chặt trước ngực run lên khe khẽ.

(--Áp lực khủng khiếp thật.) 

Cô bình tĩnh quan sát phản ứng của cơ thể mình. 

(Dù trong đầu biết rằng "vẫn an toàn", nhưng theo phản xạ, mình vẫn chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết. Chỉ cần Hoàng đế Answald nhìn mình thôi...) 

Rishe khẽ nheo mắt và nhìn xuống lòng bàn tay đã được mở ra. 

(Hoàng tử Arnold mà mình biết hoàn toàn không giống với cha của ngài ấy... Nhưng "Hoàng đế" Arnold Hein tương lai mà mình thấy trên chiến trường lại có cùng khí chất với người đó.) 

Cô cúi đầu, khẽ gọi bằng giọng rất nhỏ: 

"... Phu quân." 

Trong quá trình biến mong muốn của Rishe thành sự thật, anh đã phải chịu đựng gánh nặng biết bao nhiêu. 

Dù cô mong muốn ngăn chặn cuộc chiến của Arnold, dù hy vọng anh sẽ có một tương lai hạnh phúc, thì điều đó cũng tuyệt đối không thể trở thành kim bài miễn tử. 

(Xin lỗi…) 

Cô cố nén lại sự thôi thúc muốn mở cửa ra lần nữa và nắm lấy tay Arnold. 

Lúc cô đặt tay phải lên chiếc nhẫn ở tay trái và siết chặt lại như đang cầu nguyện, thì... 

"--Dù chỉ qua cánh cửa thôi mà vẫn cảm nhận được sát khí kinh khủng thật nhỉ." 

"!" 

Một giọng nói điềm nhiên đến mức lạc lõng vang lên từ phía trên. 

Khi Rishe ngước lên, cô thấy thủ lĩnh từ kiếp trước của mình, trong bộ quân phục của đội cận vệ hoàng gia của Arnold.

"Trong đó... hai cha con đang giết nhau à?"

"...Raul." 

"Đùa thôi mà." 

Cô hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của anh ta. Thợ săn mỉm cười toe toét và nheo mắt đầy tinh nghịch. 

"Ông xã yêu dấu của cô dặn, sau buổi yết kiến, tôi phải hộ tống phu nhân về phòng." 

"Arnold điện hạ...?" 

Hẳn là anh đã dặn Raul từ trước. 

Arnold vẫn luôn nhìn thấu hành động và suy nghĩ của Rishe, và quan tâm đến cô bằng mọi cách. Đó là lý do tại sao anh đã chọn Raul, người không hề bị hoàng đế làm cho nao núng, thay vì một cận vệ thực thụ cho vai trò này. 

"Dù sao thì, trông cô hình như không được khỏe lắm. Thật đáng thương, đây là chuyện lớn rồi nha!" 

"……Fufu." 

Cách nói đùa cợt đó cũng là một cách Raul thể hiện sự quan tâm. 

(Raul vẫn không thay đổi, giống như khi mình còn là cấp dưới của anh ấy.) 

Là người đã từng làm việc dưới trướng của Raul trong kiếp trước, Rishe biết rằng đây là một cách quan tâm gián tiếp của anh. 

"Để tôi lấy ghế cho cô nhé, phu nhân? --Còn nếu tôi nắm tay cô thì chắc điện hạ sẽ nổi giận mất." 

"Arnold điện hạ sẽ không tức giận vì chuyện đó đâu…"

Rishe nghiêng đầu rồi từ từ cụp mắt xuống. 

(Phải rồi… Mình không có thời gian để đứng yên ở đây nữa.) 

Cô cố ý hít một hơi thật sâu, và tự nhủ điều đã quá rõ ràng trong lòng. 

(Vì sắp tới chính là lễ cưới của chúng ta mà!) 

"--Ồ." 

Rishe duyên dáng đứng dậy, khẽ nhấc gấu váy đen tuyền lên. Khi cô chỉnh lại những nếp vải rủ xuống trông như những cánh hoa màu đen, Rishe mỉm cười với Raul. 

"Cảm ơn anh, tôi ổn rồi! Khi trở về dinh thự, tôi còn phải kiểm tra lần cuối cho lễ cưới và chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi Quốc vương Zahad tối nay nữa!" 

"À… cái buổi đó hả. Nghe nói chỉ có Arnold điện hạ, phu nhân và Quốc vương Khalil Rasha tham dự thôi đúng không?… Giữa hai người bạn thuở nhỏ, lại kẹp thêm phu nhân ở giữa, không biết sẽ thế nào đây." 

"? Tôi rất mong chờ được nghe nhiều câu chuyện về họ hồi còn nhỏ." 

Mặc dù cảm thấy thắc mắc trước sự lo lắng của Raul, cô vẫn nhìn về những việc cần làm tiếp theo. 

(Hoàng hậu Florencia.) 

Rồi cô nhớ lại lời mà Answald đã nói khi nãy: 

"Chắc hẳn cô ấy cũng đang rất muốn biết cách mua đá quý ở cửa hàng đó."

(……Đá quý……) 

Nhìn xuống ngón áp út bên tay trái, cô nheo mắt trước màu xanh lam đẹp nhất thế gian. 

Trong khi suy nghĩ, Rishe cùng Raul đi về phía dinh thự. 

*** 

Chac chua em