Nữ sinh cao trung và anh đầu bếp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Bữa ăn thứ sáu: Đồ ăn kèm và mua sắm (2)

“Nghĩ lại thì, có phải anh tự nấu ăn đúng không?”

Sau khi chắp tay lại và nói “Cảm ơn vì bữa ăn.” Cô bé nữ sinh cao trung đang ngồi thẳng lưng trên chiếc nệm ấy lên tiếng hỏi tôi. Rồi tôi liền gật đầu nói rằng: “Ờ đúng.” Trong khi đang ngồi bắt chéo chân trên sàn nhà.

“Tuyệt thật đó! Em chả thể nào làm được mấy việc như vậy…”

“Vấn đề đó không hẳn là lớn lắm đâu. Nhớ món thịt xông khói với trứng mà nhóc ăn hôm bữa chứ? Thực sự giới hạn của anh chỉ tới đó thôi.”

Tôi nghĩ là có công thứ tốt hơn món này nhưng đây chỉ là món duy nhất mà tôi có thể nấu ở mức độ hoàn hảo để đãi cho người khác ăn. Tuy vậy "cái hoàn hảo" làm gì tồn tại ở món như trứng rán cơ chứ, chỉ cần thả trứng vào chảo và đợi nó chín thôi là được rồi.

“Ể…? Nhưng thịt xông khói với trứng ngon lắm mà…!”

“Nói nghe như thể là món gì cũng ngon ấy hử? Nhóc có ghét ăn gì không?”

“Em ghét ăn gì á…?”

“Dừng lại, đừng có nhìn anh như thể là không hiểu người ta nói gì vậy chứ. Anh không có hỏi nhóc điều gì đó kinh tởm như thế đâu.”

Cô bé nữ sinh trung học ấy nghiêng đầu với vẻ ngơ ngác và khẽ rên rỉ “Ưm….hừm….” Trước khi trả lời với vẻ khiên cưỡng.

“Nếu có thì…Côn trùng, em đoán thế…?”

“Ờ biết rồi. Giờ mới hiểu là lúc nói về đồ ăn, nhóc chả có món nào thích hay ghét nhỉ.”

"K-Không phải thế! Ý em không phải là mấy con bọ xít hay ve sầu ở quanh đây đâu, mà là mấy con côn trùng có thể ăn được á! Chỉ là em không thể nuốt nổi thứ đó thôi…”

“Ừm thì, quả không sai.”

Cô bé này mà nói “Em hoàn toàn ổn với côn trùng có thể ăn được đó” thì còn khiếp hơn. Bởi thậm chí đến cả tôi còn chả thể nuốt nổi thứ đó nữa là.

“...Nhưng là kiểu người sành ăn như nhóc ấy, cái thói quen ăn uống đó hơi không lành mạnh đấy, biết chưa?”

“Ể, thật vậy sao?”

“Ừ đấy. Nhóc chỉ ăn mỗi cơm với đồ ăn đóng hộp thôi, bộ không muốn tự nấu và ăn nhiều món ngon à? Hay nhóc thực sự chỉ muốn ăn như thế thôi?”

“À không, không phải em không có hứng, chỉ là bố mẹ cấm em động vào việc nấu nướng thôi…”

“H-Hả!? Ý nhóc là sao?”

“Ahaha~” Con bé liền đưa tay ra đằng sau đầu và bật cười ngay khi nghe thấy tôi ngơ ngác lên tiếng.

“Em lúc nào cũng lười nấu ăn, thậm chí còn được dặn dò là ‘Đừng có nấu ăn không là con bị thương đấy’ Kiểu vậy.”

“Thật luôn? Kể cả rán trứng cũng không biết?”

“Bố mẹ nghiêm khắc bảo em rằng dùng bếp với đồ dùng sắc nhọn là điều đặc biệt nghiêm cấm. Điều kiện để được sống tự lập đó anh.”

“Vậy ra nấu nướng là một việc xấu hử?”

Việc họ nói về “đồ dùng sắc nhọn” thay vì “dùng bếp” thật sự rất là có lí. Thường thì chúng ta hay nói là dùng :dao làm bếp”, nhưng với trường hợp của cô bé này thì đến cả đồ bào vỏ với kéo cũng không biết dùng.

(...Nếu cô nhóc này là học sinh tiểu học thì chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, nhưng chẳng phải áp đặt điều kiện với một nữ sinh cao trung như này chẳng phải là bảo vệ quá mức cần thiết rồi sao?)

Không biết có phải là tình cảm gia đình hay không, cơ mà tình cảnh hiện tại của con bé thì không đáng để làm thế, thay vì bị cấm nấu nướng thì cô bé này lại mất cân bằng về mặt dinh dưỡng. Nếu như sức khỏe không tốt thay vì loại bỏ nguy cơ bị chấn thương thì mọi chuyện đều sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi.

(...Hửm? Đợi chút đã. Phải nói rằng “Ở một mình sẽ không an toàn đâu” chứ nhỉ?)

Vậy tại sao lại không nhờ ai canh chừng giúp cô bé không bị đau hoặc gặp nguy hiểm nhỉ?

Bằng cách đấy thì cô bé này có thể được ăn nhiều món ngon tự tay làm ra trong khi vẫn duy trì chế độ ăn uống lành mạnh, đúng chứ? Dĩ nhiên là nếu con bé muốn thế.

“...Này, nếu không phiền thì anh có thể hỏi nhóc chuyện này chứ?”

“Hửm? Vâng, là gì thế anh?”

“Có muốn anh đây dạy cách nấu ăn không? Mặc dù anh chỉ có thể làm mấy món đơn gỉa–”

Chưa kịp nói hết câu thì cô bé nữ sinh cao trung ngồi nghiêm chỉnh ở đây nãy giờ bỗng đập bàn chồm lên.

“A-Anh chắc chứ ạ?”

“Ư-Ừ…”

Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô bé ấy, tôi chả thể làm gì ngoài việc kinh ngạc gật đầu trước phản ứng bất ngờ vừa rồi.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại