Nữ sinh cao trung và anh đầu bếp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Bữa ăn thứ mười: Cô bé hậu đậu và cơm cà ri (2)

Hóa ra bố mẹ Asahi đã đưa ra quyết định rất đúng đắn đó chứ.

“Rửa thật sạch khoai tây, xong rồi dùng dao để bào vỏ với cả cắt mầm đi…”

“Anh ơi! Khoai tây không còn mầm nữa rồi nè!”

“Ể? Bào vỏ chán thế! Sao chả còn gì để ăn thế này?”

—Về khâu chuẩn bị, toàn bộ kích thước của củ khoai tây đã giảm đi một nửa.

“Sau khi dùng nạo để bào vỏ cà rốt thì hãy tỉa thành hình rẻ quạt như này.”

“Ra là thế! Em hiểu rồi! Oái…tay em!!?”

“Asahi!!?”

—-Con bé lỡ dùng nạo làm xước tay mình mất rồi.

“Vì hành tây rất dễ tan khi nấu nên tốt nhất là cắt miếng to ra một xíu…”

“Ôi…sao thứ này lại khiến em chảy nước mắt thế này…!?”

“Xin lỗi, nhưng anh cũng chả thể làm gì hơn đâu…”

–Cả 2 chúng tôi đều rơi lệ khi cắt hành.

“Việc còn lại là chiên gà, bắt đầu với đống hành này trước, và khi thịt gà đã chín vàng thì đổ nước rồi nấu thôi.”

“Ra là thế! Em hiểu rồi…! Bỏng quá…!? Á, tay em dính dầu rồi–ư!?”

“Asahi!!?”

—Dầu từ chảo liền bắn lên tay cô bé, và đó là lý do cô giơ tay đập vào góc cửa tủ đang mở nãy giờ theo phản xạ.

…Tôi nghĩ mình hiểu tại sao bố mẹ lại lo cho cô bé đến nhường này rồi, chứng kiến cảnh một nữ sinh cao trung chỉ đơn giản là làm cà ri thôi cũng bị thương đến mức khó tin luôn rồi. Nếu để tự nấu ăn thể nào cũng bị thương nặng cho mà xem…

“Ừm, anh ơi…Có lẽ em thực sự rất hậu đậu nhỉ…?”

“Ờ, anh nghĩ nhóc rất là hậu đậu đấy.”

Cô bé Asahi đang ngồi dưới sàn kia phồng má nhìn tôi với đôi mắt ngân ngấn nước ngay khi nghe tôi nói vậy với vẻ tỉnh bơ.

“Chắc chắn anh không hề nghĩ vậy đâu đúng không!? Chắc chắn anh nghĩ em rất khéo đúng không vậy!!?”

“Không, anh nghĩ nhóc rất là hậu đậu đấy.”

“N-Nhưng từ lúc tham quan ở rừng hồi tiểu học với lúc cắm trại hồi sơ trung tới giờ em vẫn chưa hề nấu món cà ri! Đây mới là lần thứ ba em làm món này thôi à!”

“Không, anh không nghĩ nếu là lần đầu nấu ăn thì người bình thường cũng sẽ không mệt lử như này đâu.”

“Quá đủ rồi…! Nghe như em còn hậu đậu hơn người ta ấy…!”

“Ờ, anh nghĩ nhóc còn hậu đậu hơn nhiều ấy.”

Tiện thể thì lần đầu tiên tôi nấu món cà ri này là từ 6 tháng trước, và tôi không hề nhớ tới chuyện mình lại đi vật lộn với món đó. Kể cả nếu có thì chắc cũng chỉ là chuyện thái hành tây làm tôi chảy nước mắt tùm lum thôi.

“Ư Ư…Thế ba năm tới tính sao bây giờ anh…? Cứ tưởng là em đã rất khéo léo vì đã có thể sống tự lập tới tận bây giờ cơ chứ…”

(Chỉ ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi với đồ ăn đóng hộp thì lấy đâu ra khéo léo hở?)

Nó hệt như là cuộc sống của người siêu cấp vụng về đấy đúng không? Tôi không định nói ra đâu, bởi con bé sẽ trầm cảm mất thôi.

“Ý anh là, Asahi này, em đã từng sống tự lập từ hồi sơ trung đúng không?”

“Vâng, từ hồi mùa xuân năm nhất sơ trung, vì nhà của bố mẹ rất xa trường Utatane nên là…”

“Hiểu rồi…”

—Nói cách khác, cô bé này đã ăn uống kiểu thế suốt 3 năm trời liền.

Nhìn thì trông có vẻ tình trạng sức khỏe của cô bé rất tốt…nhưng mà nếu cứ tiếp tục sống kiểu mình từng sống như thế thì ngày nào đó con bé có lẽ sẽ ngã quỵ mất.

“Nhìn kĩ thì cô bé này gầy quá…Ừm thì có lẽ vì gen của cô thôi…)

“...? Ừm anh ơi? Có gì sai à anh?”

“Ể? À-Ừ,xin lỗi, không có gì đâu.”

Asahi tò mò ngước lên trước ánh nhìn của tôi. Phải dừng lại thôi, vì bất kể có lo lắng tới đâu thì việc nhìn chằm chằm vào cơ thể nữ sinh cao trung thế này đúng là đê tiện mà.

Tôi liền hắng giọng nhằm che giấu tội lỗi của mình và tiếp tục nói.

“Được rồi, nấu tiếp thôi. Đừng lo, kể cả nếu có hơi hậu đậu đi nữa thì càng cố gắng thì càng tiến bộ lên thôi.”

“...! V-Vâng! Rất mong được làm việc cùng anh!”

“Ờ, nhưng tất cả những việc cần làm còn lại là chỉ rửa sạch rồi nấu thôi.”

Tôi liền mỉm cười nhìn cô bé nữ sinh cao trung đang nở nụ cười tỏa nắng kia được. Sau đó trong khi tôi vừa chìm trong suy tư vừa liếc nhìn cô bé đang cẩn thận nắm bắt cách nấu đằng kia, dù vẫn còn vụng về đôi chút.

(Mình nghĩ nếu học nấu ăn đúng cách thì có lẽ sẽ tốt cho cô bé đấy. Lần tới phải tìm mấy món dễ làm hơn mới được…Nếu có lần sau thôi.)

Phải nhớ chuyện mua sách dạy nấu ăn trên đường từ trường đại học về nhà ngày mai mới được…

“Gyaa!? C-Cà ri bắn tung tóe lên đồng phục của em mất rồi anh ơi!”

…Và phải mua thêm mấy cái tạp dề nữa, đoán thế.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại