Về chuyện cô bé nữ sinh cao trung nhà bên Asahi Mahiru. Vì là một tay đầu bếp nghiệp dư nên tôi đã gặp phải vấn đề phải giải quyết khi dạy cô bé nấu ăn.
Đơn giản là kĩ năng nấu nướng của tôi không hề cao chút nào, nói thẳng ra là tệ kinh.
Tôi biết tự nấu cho bản thân, nhưng thực đơn thì rất hạn chế. Nhiều nhất thì tôi nấu được 10 đến 20 món khác nhau…nhưng trong số đó, mấy món kiểu “trứng rán” thậm chí không được coi là món ăn cơ.
Vì luôn tỏ ra ít kén chọn về đồ ăn nên chuyện này chả hề phiền tí nào, nhưng mà…
“Anh ơi! Hôm nay rất mong được làm việc với anh lần nữa!”
…Buổi học nấu ăn thứ hai, chứng kiến canhe cô bé nữ sinh cao trung nhìn tôi với vẻ kì vọng như thế khiến tôi cảm thấy thất vọng đến lạ.
“N-Này Mahiru? Đã bảo bao lần rồi, cách anh dạy nhóc nấu ăn thực sự không tuyệt đến thế đâu biết chứ? Kể cả có kì vọng vào anh thì…”
“Không sao đâu anh! Nhân tiện thì nay mình làm món Ý hay Pháp vậy?”
“Chả món nào cả! Nhóc chả hiểu gì hết à?”
Kinh nghiệm duy nhất về món Ý tại gia của tôi đây chỉ là pizza pepperoni lạnh đơn giản thôi. Tôi không hề biết món Pháp là gì, nhưng tôi tin mấy thứu đó như kiểu là pot-at-feu. Nếu súp consommé , là kiểu các nguyên liệu còn sót lại được ninh trong nồi, cũng được gọi là pot-at-feu thì tôi rất vui khi nói cho cô bé nghe về điều đó đấy.
“Nghe này, anh mới biết nấu ăn được 6 tháng thôi, giống như là học lái xe cho người mới tập ấy. Nên những gì anh có thể dạy nhóc chỉ là những kiến thức cơ bản về cách làm những món ăn đơn giản dễ làm thôi…
Điều đầu tiên trong tâm trí khi tôi đang định nói chính là hình ảnh cô bé nữ sinh cao trung bò ra sàn khi đang cố gắng nấu cà ri.
“...Đấy là mấy món ở mức đơn giản tới mức khỉ cũng làm được, có thể nói là bất cứ ai trừ Mahiru đều có thể làm được ấy.”
“Anh này! có phải anh vừa nói em còn gà hơn cả khỉ đúng không!? Em còn khéo léo hơn cả khỉ đó nha!?”
“...”
“...Ể? S-Sao lại im lặng thế anh…!?”
“K-Không sao. Con người là những sinh vật có thể phát triển mà. Đảm bảo ngày nào đó thậm chí cả Mahiru cũng có thể bắt kịp khỉ cho mà xem.”
“ĐỪng có khích lệ em với ánh mắt đó chứ!! Ý em là kể cả nếu em có bắt kịp được thì em sẽ chả thấy vui tẹo nào đâu!!”
Tôi là người lặng lẽ dõi theo cô bé, ấy vậy mà cô bé lại phản bác tôi thế này đây.
Tiện thể, cách tôi gọi tên cô bé đã sửa thành “Mahiru”. Cô bé đã khiến tôi thấy khó chịu khi bắt mình gọi biệt danh là “Hima” đến hết đời. Nhưng việc một sinh viên đại học lại đi gọi nữ sinh cao trung bằng biệt danh thật đau đớn làm sao. Tuy nhiên, nếu gọi là “Asahi” thì cô bé sẽ không vui đâu, nên tôi mới nghĩ đến việc gọi tên như kia như là thỏa hiệp giữa 2 người.
Tôi đã từng gọi mấy bạn nữu bằng họ, nhưng thậm chí điều đó rất là xấu hổ. Nếu có tình cờ gặp ở bên ngoài thì chưa chắc đã có thể nói chuyện đâu.
Trong khi đang chìm vào suy tư, tự dưng Asahi mỉm cười thân thiện với tôi nói rằng “Nihihi…”
“S-Sao tự dưng cười như tên giết người tâm thần thế…?”
“E-Em không có cười kiểu thế!? Chỉ là em thấy vui khi nghe anh gọi tên em thôi…”
“Ê-Ể, Asahi cũng là tên mà nhỉ?”
“Chẳng phải đó là họ sao anh? Em không thích thế vì nó cứ xa cách thế nào ấy…”
“Nếu mà nói về vụ xa cách thì việc gọi “Anh” cũng hệt như thế đó, đúng chứ?”
“Ể, anh không thích à? V-Vậy có muốn em gọi là ‘Yuu-kun’, ‘Yuu-san’ hay là…”
“Xin lỗi, gọi “Anh” là được rồi.”
“Quyết định nhanh như thế là sao ạ? Anh có thể dành cho em chút thời gian để suy nghĩ về chuyện này mà!?”
Sau khi mỉm cười với cô bé nữu sinh cao trung đang than thở đằng kia, tôi liền vỗ tay nhẹ.
“Được rồi bắt đầu thôi. Tiết học về buổi nấu ăn thứ hai này là cơm chiên.”
“Yê…! Chiếu cố nha anh.”
Món cơm chiên mà cô bé Mahiru–Người trả lời đầy vui vẻ khi nãy–lần này, mới nấu lần đầu thôi mà trông có vẻ đã ngon lắm rồi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại