Việc cô bé nữ sinh cao trung hứa sẽ học nấu ăn tê Asahi Mahiru này, dù chúng tôi quên không giới thiệu bản thân, lại đưa bạn mình đến đây thật sự rất là bất ngờ, nhưng tôi lại thấy khá thoải mái. Mặc dù không hề có ý xấu nhưng việc một bé nữ sinh cao trung đến nhà của tên sinh viên đại học này vẫn có hơi rắc rối xíu.
Vì bản thân Asahi dường như chả hề thấy nguy hiểm gì nên tôi đoán cô bạn Kotsubaki này có lẽ vô cùng lo lắng về việc được mời đến nhà của một sinh viên đại học mờ ám nên mới tới đây cùng cô bé. Đúng là một người bạn tốt.
(Mình sẽ không để cô bé nấu cho người bạn quan trọng của mình món ăn dở tệ đâu. Nên là mình cũng phải nỗ lực chút vậy.)
Như đã nói rất nhiều lần trước đó, tôi mới có kinh nghiệm nấu ăn khoảng nửa năm thôi, và còn không ở trình độ có thể dạy cho người khác được. Tuy nhiên, tôi đã bảo Asahi rằng:” Anh sẽ dạy nhóc nấu ăn,” vì thiết nghĩ chế độ ăn uống của tôi còn đỡ hơn nhiều so với cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi với mấy món đóng hộp cô bé thường ăn.
Nên tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu dạy cô bé nấu ăn thật an toàn về món ăn phù hợp với cô bé, ví dụ như rau xào chẳng hạn, cơ mà…
(Đống nguyên liệu này…Lũ nhóc này định thử nấu món cà ri hả…)
Tôi nhin Asahi khi cô bé đắc thắng lấy gói bột cà ri và đống nguyên liệu từ túi ni lông ra.
Khoai tây, cà rốt, hành với thịt gà–đây là những nguyên liệu được liệt kê ở sau túi bột cà ri. Ý tôi là cô bé này chắc đã mua cả gói luôn rồi.
Không, vì là món ăn dành cho người mới nên không món nào phù hợp hơn cà ri đâu. Chỉ cần dùng dao, bếp và trên hết, không được mắc lỗi liên tục. Vì đây là món ăn có hương vị rất đậm đà nên không thể thêm thắt bừa bãi tùy ý mình được.
Tuy nhiên, trường hợp này mới là vấn đề lớn này.
(Sao không thử nấu luôn một bữa ăn đi nhỉ…?)
Dĩ nhiên là mấy món hầm như cà ri không hề dành cho một người ăn đâu. Một gói bôt đó có thể dễ dàng phục vụ 10 người lận. Nên sức hấp dẫn của loại món này chỉ cần làm một lần là có thể ăn được. Nhưng mà…nhà Asahi không có lò vi sóng nên nếu muốn làm cà ri thì phải đến nhà tôi mỗi bữa cho đến khi ăn no.
Tôi không thấy phiền đâu nhưng việc tới nhà tôi mỗi bữa ăn sẽ là một vấn đề đấy.
(Có nên dừng việc này lại không nhỉ…? Không, nhưng mà…)
Với vẻ vô hồn, tôi liền chú ý tới cô bé nữ sinh cao trung ôm lấy gói bột cà ri trước ngực nói rằng “Tada!”
“Em đã nghiên cứu một xíu và biết rằng với người mới bắt đầu thì khuyến khích làm món cà ri đó, nên bữa nay em mới mang theo nguyên liệu để làm cà ri đây! Lâu rồi mới nấu cà ri nên em thực sự rất mong chờ đấy!”
(Đang định nói là ‘Đây không thích cà ri..’ nhưng tôi liền ngừng lại khi chứng kiến cô bé mong chờ đến vậy…)
Đúng thật là một Asahi có chế độ ăn uống chủ yếu là cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi này trông có vẻ không có cơ hội được ăn cơm cà ri. Nhưng ít ra vẫn có thể ăn bánh mì với cà ri nhỉ.
Nhưng làm sao mà tôi có thể khiến cô bé đang vui vẻ nhìn công thức đằng sau gói và nói rằng “Nấu như nào vậy ta~?” mất hứng được?
“Anh này! Thường thì em toàn bị gọi là hậu đậu thôi à, nhưng em tin mình có thể làm được chuyện này đó!”
“H-Hiểu rồi…Vậy, cùng nhau cố gắng làm món đó nào.”
“Vâng!! Rất mong được làm việc cùng anh!”
–Như thể là đã bỏ cuộc, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mỉm cười đáp lại cô bé nữ sinh cao trung đang nhìn tôi nở nụ cười tỏa nắng, hệt như tên cô vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
旭日(Asahi) ở đây cũng có nghĩa là ánh bình minh