Nữ sinh cao trung và anh đầu bếp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Bữa ăn thứ năm: Đồ ăn kèm và mua sắm (1)

“Hửm? Anh ơi!”

“Hử…? Ồ ra là nhóc à.”

Hôm nay là ngày nghỉ, , trong khi đang mua thực phẩm ở siêu thị thì tự nhiên nghe thấy giọng nói của ai đó sau lưng mình, thế là tôi liền quay lại nhìn.

Người đang đứng đó chính là cô bé nữ sinh cao trung nhà bên. Từ lúc cô bé tặng tôi gói bánh quy trông có vẻ khá là đắt làm quà cảm ơn đến giờ đã được một tuần rồi, và tôi thấy rất là cảm kích khi biết con bé vẫn còn nhớ rõ mặt mình như vậy.

Tình cờ là tôi không hề giỏi việc nhớ mặt người ta. Tới nỗi ngay cả bây giờ tôi cũng không tài nào nhớ mặt cô bé. Vả lại, nếu như không gọi “Anh ơi” thì có lẽ tôi phải mất vài giây mới nhớ ra được.

“Xin chào! Anh cũng đang đi mua sắm đó à?”

“Ờm, tuần nào anh chả đi mua sắm. Nhóc thì sao…?”

“Em cũng tới đây mua đồ ăn cho ngày hôm nay đó!”

“...Có vẻ thế…”

Nở nụ cười vô tư, tôi liền nhìn vô giỏ hàng cô bé đang cầm trên tay và trong đó có rất nhiều đồ ăn kèm đóng hộp và bên trong có vài ổ bánh mì ngọt. Đúng là con bé vẫn ăn uống như thế nhỉ…

“...Cũng đến giờ ăn trưa rồi, nhưng mà bữa tối nhóc định ăn gì đấy?”

“Hể? Cái này nà.”

(Bữa tối chỉ có bánh mì ngọt thôi hả!?)

Thậm chí thứ này chả hề bổ dưỡng tẹo nào đúng chứ?

Với lại bữa trưa của con bé chỉ là mấy món ăn kèm này thôi à? Chắc là vì nhà không có lò vi sóng nên mới không thể ăn cơm được.

Gà chiên, sa lát khoai tây, với cả thịt lợn cốt lết…Đống này còn xa xỉ hơn đống của tôi nhiều, nhưng chỉ ăn mấy thứ này mà không kèm vài món chính nữa thì sẽ rất là vô vị.

Trong khi đang suy ngẫm về chuyện đó, cô bé tươi cười bảo rằng ổ bánh mì đang cầm trên tay này cực kì ngon. Thật ra thì cô bé không hề quan tâm đến vấn đề ăn kiêng hơn bất cứ chuyện gì khác cả…

(Mình nghĩ việc nhúng tay vào chuyện người ta không phải là ý kiến hay…)

Sau khi cân nhắc thật kỹ, tôi quyết định nói với cô bé ấy rằng:

“Này, anh có thể mời nhóc tới nhà mình một xíu sau chuyến đi này không…?”

“Ể?”

Cô bé nữ sinh cao trung liền nghiêng đầu với vẻ bối rối thấy rõ.

“Ưmmmm~!”

Một nữ sinh cao trung đang lo lắng này lại trở về từ siêu thị tới phòng 206 tại chung cư Utatane. Tôi bầy hầy đưa bát cơm trắng mới nấu cho cô bé. 

Cầm đôi đũa trên tay, tôi vừa gắp mấy miếng rau xào còn thừa, đúng hơn là giá đỗ xào vừa mỉm cười nhìn con bé ăn cơm như thể ăn món tráng miệng ngon nhất từ trước tới giờ vậy.

“Cơm mới nấu đúng là số dách!”

“Anh rất vui vì đã nghe được điều ấy. Vẫn còn nhiều lắm, nên cứ ăn thoải mái, đừng ngại.”

“Cám ơn anh nhiều lắm!”

Ban đầu, con bé cứ vừa chối đây đẩy vừa nói chuyện đó là vô cùng sai trái nhưng khi nhưng khi được bưng lên tận miệng dĩa cơm mới nấu xong và còn trước cái bụng đói cồn cào, cô ấy không thể giữ kẽ thêm được nữa. Thế rồi nữ sinh cao trung thân thiện ấy dễ dàng mắc cái bẫy mớm cung này của tôi và chén sạch bát cơm vừa đưa cho một cách ngon lành.

“Anh này! Món gà chiên này ngon quá trời quá đất luôn á! Anh muốn ăn hông nè?”

“Ể? Không, đó là của nhóc nên là cứ—”

“Nếu đã nói vậy rồi thì giờ món em đang ăn sẽ dành cho anh . Với lại, chia sẻ món ăn ngon với nhau cũng rất tố mà anh.”

“T-Thế hả?”

Tùy vào mỗi cửa hàng khác nhau, thường thì mấy món ăn kèm ở siêu thị đều rất ngon. Đương nhiên rồi, vì mấy món đó được làm ra để trở nê phổ biến với mọi người mà. Vả lại, cô bé đã mua đồ chiên rán này cho bữa trưa nên bên trong vẫn còn nóng hổi không cần phải hâm lại.

“Ừm… thực sự rất là ngon luôn…”

“Đúng không nè ~~~? Ăn kèm với cơm sẽ ngon hơn nhiều á ~ ”

Từ hồi bắt đầu tự nấu nướng, tôi hiếm khi mua đồ ăn kèm và toàn tự chiên thôi. Hồi mới bắt đầu nấu ăn tôi đã từng thử tự làm khoai tây chiên và kết quả là thất bại thảm hại.

Nhưng ăn những món chiên ngon như thế này lại khiến tôi ước mình có thể tự học làm món này. Thôi thì lần sau tự tìm cách làm vậy…

“Anh ơi! Ăn thử món thịt lợn cốt lết này đi! ”

“Đừng kéo anhvào con đường nghiện đồ chiên này chứ. Ăn nhiều rau vô."

“Em đang ăn sa lát khoai tây này ~ Thế của anh đâu?

"Ngày nào anh chả ăn giá đỗ chiên."

"Ồ, tuyệt thật đó~!"

"Sao trông nhóc có vẻ ghen tị thế?"

Khi đang trò chuyện bình thường như thế tự dưng tôi lại được chứng kiến cảnh cô bé nữ sinh cao trung đang ăn cơm với vẻ thích thú đến nỗi bất chợt tôi lại muốn ăn thêm hai bát cơm nữa.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại