Góc nhìn của Yuu Yamori
---------------------------------
“---Đúng rồi, cứ làm vậy nhé. Và khi hành tây với giá đỗ mềm rồi thì cho mấy nguyên liệu còn lại kia và thêm nước vô, để lửa nhỏ lúc là được thôi.”
“V-Vâng!”
Hôm nay là ngày nghỉ nên trưa nay Mahiru đã đến đây—không hề điêu tí nào, và như mọi khi, tôi đang đưa cho cô bé công thức nấu món súp rau củ thường làm siêu dễ.
Đun nhỏ lửa hành tây, giá đỗ, cà rốt và thịt xông khói thái lát khoảng 5 phút trước khi thêm nước thịt kho, xì dầu, muối vơi hạt tiêu vô. Về món này thì không hề có khái niệm “nêm vừa gia vị” nên tất cả các gia vị đều hợp rơ—-hoặc là tôi nên nói rằng “số lượng sơ sài” mới phải.
“Nhưng mà Mahiru này, giờ nhóc xài dụng cụ nấu ăn khéo phết rồi đây.”
“Ể!? T-Thật vậy ạ!?”
“Ờ. Nhóc từng làm đứt hay là làm bỏng tay hai ngaỳ một lần mà, nhưng giờ là ba ngày một lần rồi.”
“...Thậm chí anh vẫn có thẻ gọi đó là tiến bộ sao…?”
Tôi liền mỉm cười với cô bé nữ sinh cao trung đeo tạp dề, đôi mắt long lanh hạnh phúc ấy dàn chuyển sang trông rỗng.
Nhưng kể cả thế thì so với lần đầu tôi dạy cô bé nấu ăn từ 2 tháng trươc thì cũng đã cải thiện đáng kể. Lúc dạy cách nấu cơm cà ri lần đàu tiên, cô bé lỡ dùng nạo làm đứt tay, bị bỏng do dầu ăn bắn tung tóe, đập tay vào góc tủ chạn, và trong lúc làm món ấy thì khoai tây đã không cánh mà bay.
Trái lại, món súp hôm nay gồm tất cả các nguyên liệu đã chuẩn bịm trước trong nồi. Nếu không tiến bộ thì tôi nên nói là gì giờ nhỉ?
“...Ý anh là, nếu đã chuẩn bị rồi thì thường không dễ làm mất nguyên liệu đâu…”
“...Anh vừa nói gì vậy?”
“K-Không có gì. Nếu nhóc đã đổ nước rồi thì ….Ừm, anh đoán là buổi học nấu ăn hôm nay–”
“Ể? Nhưng tụi em vẫn chưa nấu được món mình mong muốn mà…”
“...Rồi…”
Tôi khẽ rên rỉ khi cô bé nữ sinh trung học kéo mạnh ống tay áo mình. Cô bé rất hào hứng với việc lấy nồi cơm điện và cắm cơm vì nhất định phải làm được món “cơm nắm”
Sẽ có người có thể thắc mắc chuyện đó là sao... Nhưng câu trả lời rất đơn giản và rõ ràng - tôi không biết làm cơm nắm
Nói chung, những người sống một mình và tự nấu ăn không thường làm cơm nắm đâu. Nếu ai đó tự nấu bữa trưa , thì không cần phải làm cơm nắm nếu có thể ăn ở nhà.
Tất nhiên, tôi có thể làm cơm nắm dễ dàng bằng cách dụng máy làm cơm nắm bán ở cửa hàng giá 100 yên, với lại thực ra thì, tôi cũng có thứ đồ dùng vừa mới mua hồi nãy hệt như thế này ... Tuy nhiên, điều mà Mahiru muốn làm lần này là một món cơm nắm thông thường mà cô bé có thể tự tay làm ra ...
“...Mahiru này? Như anh đã nói lúc trước, anh chưa từng làm cơm năm trước kia đâu, nên là anh không thể dạy nhóc về món này đâu đấy?”
“Vầng, cơ mà không sao đâu anh!”
“Kể cả có nói vậy thì…”
Tôi quyết định rằng ngày nào đó tmình sẽ tự học cách làm cơm nắm, nên là tôi đã chuẩn bị sẵn gạo, muối và nước để thử làm cơm nắm lần đầu tiên. Điều duy nhất xảy ra là tôi bị bỏng ở cả hai lòng bàn tay và nắm cơm thì nhão nhoét.
Dĩ nhiên là tôi đã không thểlàm ngon như lần đầu mẹ làm, và có lẽ tôi đây không quen với cách này, nhưng từ đó cũng đã rút ra bài học rằng cơm nắm khong hề dễ làm như bề ngoài.
(Mình không khéo đến mức đó, nhưng mà… cô bé này thậm chí còn vụng về hơn cả mình…)
Tôi có thể hình dung rõ về hình ảnh cô bé lăn lộn trên sàn với bàn tay bị bỏng, và lần này tôi thậm chí không thể dạy cô bé mẹo của riêng mình. Nếu có thì tôi thà học hỏi từ cô bé còn hơn.
“Được rồi ~! Chống mắt lên mà nhìn em đây này anh! Chắc chắn em sẽ làm được món cơm nắm thật ngon!”
“Ừ-Ờ… Cố gắng lên…”
… Tuy nhiên, tôi không thể ngăn cản cô bé Mahiru đang nhiệt tình đến lạ này.
Tôi lại phải theo dõi cô bé này khi bắt đầu làm cơm nắm một cách thật nhiệt tình như thể tôi đang xem con mình làm việc vặt lần đầu tiên vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại