“--Oath! Chúng em, những học sinh của trường cao trung Utatane xin cam kết thi đấu công bằng và chính trực đến cùng với tinh thần thể thao, tôn trọng đối thủ và quan trọng là phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Các bậc phụ huynh đang ngồi trên khán đài trong khuôn viên trường cao trung Utatane kia liền vỗ tay ầm ầm tsau khi học sinh đại diện của khối 3 đọc cam kết lên.
Đám học sinh đeo băng đỏ với trắng kia thì đang tận hưởng bầu không khí lễ hội với nụ cười rạng rỡ.
Và rồi ở đằng đó có cô gái tên Asahi Mahiru–cảm thấy chán kinh khủng tới nỗi mà cô bạn nữ đeo kính không thể không tránh ra xa một chút được.
“Hài….”
“U ám quá đi!”
“Sao thế Mahiru? Đau bụng hả? Trông cậu như thể là hôm nay thế giới này tàn rồi vậy…”
“A, Yukiho…”
Mahiru nhìn lên cô nàng Fuyushima Yukiho vừa nói mình khi nãy, hay còn gọi là “gái đeo kính” đang ngồi ở góc đang ngập tràn u ám không thể tưởng tượng nổi từ chính con người bình thường của cô.
“...Sao tớ lại chọn thi vượt chướng ngại vật cơ chứ…”
“Xin lỗi nha, tớ khum biết gì hêt. Cậu tỏ vẻ u ám như thế có phải vì không muốn tham gia cuộc thi ấy không? H-Hay là cậu không muốn vùi mặt vào thứ bột trắng đó vậy…”
“Sao thế~?”
Ngay khi Yukiho đang băn khoăn trước một Mahiru đang trầm cảm và cố gắng lựa lời để nói thì một nữ sinh nào đó đột dưng xuất hiện ngay sau cô. Aki Akabane, cũng được biết đến là “một cô nàng thân thiện”, là một trong những nữ sinh nổi tiếng nhất ở lớp năm nhất, cùng với Mahiru.
Cô đeo chiếc băng màu đỏ trông rất đáng yêu và liền cúi người trước Mahiru như một người mẹ dỗ dành đứa con đang khóc nhè vậy.
“Mahiru sao vậy? Sao trông cậu giống hệt như lúc mình lỡ để súp udon cà ri bắn lên áo cậu thế…?”
Aki này, sao trông cậu vô vọng vậy nhỉ? Mà dù sao thì tớ cũng chả biết nữa, nhưng mà cái cậu này không muốn tham gia thi vượt chướng ngại vật tí nào…”
“Hửm~ Tại sao vậy ~? Ầ, ý là cậu không thích lúc người ta phát rồ hết cả lên trong cuộc thi ăn bánh mì chứ gì? Đúng thật là lúc làm thế thì mắt của tụi con trai toàn tia vô ngực thôi à~Yukiho….Ái….”
“Này, vừa mới nói gì đấy? Với lại lúc nhìn ngực tớ cậu lại tưởng tượng gì vậy hả?”
“X_Xin lỗi Yukiho nha…Chỉ là của vài người nó không nẩy nẩy thôi….”
“Đừng có xin lỗi nghiêm túc vậy chứ! Tớ đã nói cái gì đâu!? Với cả đừng có vội thừa nhận chỉ vì của cậu lớn hơn có tí thôi nhá, nghe gì chưa…?”
Trong lúc Yukiho đang phàn nàn với Aki đang lo lắng nhìn “màn hình phẳng” ấy, một nữ sinh khác mặc áo sơ mi dài tay xuất hiện ngay chỗ họ.
“Nãy mấy cậu cãi nhau gì thế?” Cô nàng hỏi Kotsubaki Hiyori, người trông hệt như một người chị đáng tin cậy trong nhóm này.
“À, Hiyoir~ Là về chuyện Mahiru không muốn tham gia cuộc thi chạy tìm vật đó~ Vả lại tớ nghĩ chăc là vì cuộc thi ăn bánh mì ấy…”
“K_Không phải! Cậu ấy ghét cái trò mà phải vùi mặt vào đống bột để tìm viên kẹo ấy! Chuyện đó sẽ làm trôi đi hết lớp trang điểm với mấy thứ khác nữa đấy!”
“Không phải. Cậu ấy trầm cảm vì cái anh sinh viên đại học chỉ có thể đến trước buổi trưa với cả cậu còn lo anh chàng có thể không theo dõi cuộc thi của cạu ấy nữa.”
“...Hả?”
Đôi mắt của Yukiho ngay lập tức trở nên lạnh tanh hệt như cái tên khi cô ấy nghe thấy những lời của Hiyori, và rồi liền nhìn cô bạn đang ngồi dưới nàyh với cách cử chỉ trông như như một con búp bê thiếc gỉ.
“Chán Mahiru quá đi, tsao cậu lại thấy chầm cảm vì chuyện đó cơ chứ…?”
“T-Thì tại đây là cuộc thi duy nhất tớ có thể tự mình tham gia, mặc dù anh ấy có tới theo dõi mình cơ mà…”
“Không quan tâm!Cậu có biết mình đã lo lắng như thế nào không !? Trả lại sự quan tâm cùa mình cho cậu đây nhanh!”
Yukiho lắc mạnh vai Mahiru đang ôm đầu gối, cặp kính của cô ấy trông có vẻ đã để lộ rõ những giọt nước mắt đau buồn của một người phụ nữ không nổi tiếng đằng sau mấy người kia.
Trong khi ngắm hai người ấy, Aki hồn nhiên tươi cười nói rằng, “Thì ra là như vậy ~”
“Vậy ra là cuối cùng cũng được thấy “Anh” của cậu rồi nhờ~? À, Hiyori đã gặp anh ấy bao giờ chưa~? ”
"Ờm, mới quen nhau chưa lâu thôi."
“Chả phải thú dị lắm sao ~? Sinh viên đại học trông hệt như người lớn đúng nghĩa đen luôn á ~ ”
“… Chờ đã. Anh ấy là người Hima thích đấy, nên là đừng có nói ra mấy ý tưởng hề như thế, được không? ”
“Ahaha, tất nhiên là không rồi ~ Tớ chỉ tò mò muốn biết anh ấy là người như thế nào vì Mahiru rất thích anh ấy mà lại ~”
“Mong là thế…”
Hiyori nói vậy rồi hướng mắt về phía sân đấu một cách thản nhiên.
Dưới nhiều ánh mắt của các bậc phụ huynh—cuộc thi đầu tiên sắp diễn ra rồi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại