“Cơm nắm hả?”
“Ừm. CƠm nắm.”
Trở lại vài ngày trước khi diễn ra đại hội thể thao.
Kotsubaki Hiyori nghiêng đầu ra chiều bối rối khi cô bạn thân Asahi Mahiru bảo vậy trên đường về nhà.
“Cậu muốn làm món đó tại nhà á…?”
“Ừm. Chỉ mỗi buổi sáng Đại hội thể thao thôi. Không được hả?”
“Tớ không thấy phiền…nhưng mà sao lại là cơm nắm? Cậu muốn mang đi để ăn trưa à?”
“Ừ-Ừm, phải, mà cũng không hẳn…”
Má cô bé hơi ửng hồng khi đan tay lại. “H-Hửm…?” Hiyori liền nói vậy sau khi thấy dáng vẻ mà cô nàng thường rất năng động ấy không thể hiện ra.
“Ừm, cậu muốn anh Yamori ăn chứu gì? Ý tớ là cơm nắm ấy.”
“...! Sao cậu biết hay thế!? Hiyori này, đừng bảo là cậu là nhà ngoại cảm đấy nhé?”
“Đoán thế. Tớ biết rõ mà. Tớ chỉ có thể nghĩ ra lý do duy nhất về vụ cậu cố tình rủ tớ làm món ấy…Ý là, cậu thực sự rất thích anh ấy nhờ?”
“Thí–!? T-T-Tớ có thích anh ấy đâu! k-Không phải, đương nhiên là có thích thật, nhưng mà không phải kiểu lãng mạn đâu, chỉ là tớ mang ơn anh ấy thôi!”
Hiyori chưa hề nhắc đến “Lãng mạn”, nhưng việc cô nàng lảm nhảm vậ chỉ khiến cho sự nghi ngờ tăng thêm mà thôi.
(...Chà, việc nhận ra lý do vì sao cậu ấy rất thích ảnh chắc cũng không khó đâu.)
Anh hàng xóm nhà bên tên Yamori Yuu, thường được gọi là “Anh”. Thanh niên ấy nhìn từ ngoài thì trông không giống lắm, nhưng có vẻ anh chàng vô cùng đặc biệt với Mahiru
Không chỉ là bạn ở trường hay là thầy, anh hàng xóm ấy còn là người giúp đỡ và chăm sóc cô bé người đã sống xa cha mẹ ấy bằng mọi cách.
Mặc dù Mahiru trông tự lập hơn tưởng tượng nhiều nhưng cô bé vẫn chỉ là cô gái 15 tuổi như Hiyori và bao người khác thôi. Cô chưa hề được dựa dẫm vào người lớn, nên có lẽ sự hiện diện của thanh niên đó đã cứu lấy cô bé. Có lẽ còn hơn những gì Hiyori nghĩ nhiều.
“Nhưng mà cậu có thể làm được cơm nắm không? Thậm chí cạu kcòn không cả thêm khoai tây vô cà ri cơ mà?”
“Ư…! K-Không sao đâu! Từ đó tới giờ tớ đã luyện tập mỗi ngày đấy!”
“Luyện tập…? À, cậu học từ anh Yamori chứ gì?”
“À ừ! Lần đầu dạy tớ, anh ấy thậm chí còn không thể làm được…nhưng dạo này ảnh bắt đầu làm cùng tớ rồi, thực sự rất là đỉnh luôn…”
“Anh ấy học nhanh hơn cậu nhiều…Tiện thể thì, có học nấu ăn ngon hơn không đấy?”
“...”
“Tớ đoán là không cần hỏi đâu nhỉ?”
Hiyori lầm bầm với cô bé hậu đậu khẽ quay mặt đi kia, với ánh nhìn xa xăm đầy ẩn ý.
“S-Sai rồi! Ý tớ là thi thoảng vẫn có thể làm được, cơ mà không phải lúc nào cũng thế…”
“Tỷ lệ bao nhiêu?”
“50% là ngon…”
“Thế là nửa còn lại là thất bại nhỉ.”
Làm món ăn đơm giản như cơm nắm mà “trượt” nửa thì đúng là kỳ công đấy…Không, Hiyori biết co không thể trêu cô ấy được vì thực sự không biết nấu ăn…
“...Kể cả thế thì cậu vẫn muốn anh Yamori ăn nhỉ?”
“..Ừ…”
Lần này, cô nàng không hề từ chối cũng chẳng đỏ mặt gì cả, mà đơn giản chỉ khé gật đầu thôi.
“Tớ muốn anh ấy ăn món cơm nắm chính tay tớ tự làm…”
“...Hiểu rồi.”
Nghe được những lời thành thật nhất của cô bạn thân, Hiyori nghĩ mình không thể không làm gì được.
“Hiểu rồi. Nhưng mà sau này cậu phải chăm chỉ hơn để làm nó thật ngon trước đại hội nhé.”
“...!H-Hiyori!…”
Mahiru ôm chàm lấy Hiyori với đôi mắt ngấn lệ như thể là cảm xúc vỡ òa và nói “Cảm ơn nha. Tớ yêu cậu lắm.”
Trong khi nắm lấy tay cô bé, cô bạn thân nhất đời này liền nở nụ cười bối rối.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại