Mặc dù biết tự nấu nướng nhưng tôi không hề giỏi chút nào, nói thẳng ra là cũng chỉ ở mức tàm tạm. Tôi bắt đầu nấu ăn vào mùa thu đại học năm nhất và đã được 6 tháng kể từ khi làm việc đó rồi. Không đời nào tôi lại có thể học cách nấu nướng trong thời gian ngắn như vậy.
Nên là mấy món tôi đãi cô bé nữ sinh cao trung này cũng đơn giản thôi. Có cơm mới nấu cùng với hai miếng thịt xông khói và trứng, kèm theo đó là bát súp miso pha nước nóng. Còn lại là nước ép rau củ, thực phẩm bổ sung vitamin mà tôi uống hàng ngày.
Nói thật, đây không phải bữa ăn tôi định đãi khách đâu. Dù vậy nhưng việc đãi người ta một bữa ăn giản dị nhưng thân thuộc tốt hơn nhiều so với việc ép bản thân chi tiêu quá mức và đãi họ bữa ăn vô vị. Quyết định ấy đúng là khướt thật.
Mặc dù đã hỏi liệu con bé có muốn ăn không nhưng tôi cảm thấy thật xấu hổ vì mấy món mình đãi con bé. Có lẽ nhỏ sẽ về nhà mà chẳng thèm ăn miếng nào, cơ mà không phải thế.
“Ưm….! Ngon quá!”
Ở phía bên kia của chiếc bàn nhỏ rộng 1 mét vuông, cô bé nữ sinh cao trung ấy đang ăn cơm với nụ cười mãn nguyện trên gương mặt, đến cả tôi còn há hốc mồm nhìn con bé nữa là. Tôi nhém tí đánh rơi bát ra khỏi tay trước khi nhớ lại rằng bản thân cũng đang ăn cơm.
“Không có gì khác thường đâu nhỉ…?”
Tôi nghĩ vậy trong khi định đưa miếng thịt xông khói kèm trứng lòng đào bị vỡ ra lúc vừa gắp khỏi đĩa lên miệng. Vị vẫn hệt như mọi ngày. Không phải là kiểu phép màu trời ban đã làm nên món ăn ngon nhất đâu. Về phần súp miso thì cũng chỉ là đồ ăn liền thôi.
Tôi liền nuốt thức ăn vô miệng và rồi hỏi con bé.
“Thực sự là ngon tới vậy cơ à…?”
“Vâng! Ngon lắm ạ!”
Con bé liền trả lời ngay lập tức. Có vẻ là chẳng hề nghĩ gì đâu nhỉ. Rõ ràng là con bé thực sự nghĩ mấy món nghèo nàn này rất là ngon. Dù vậy, tôi cá là cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi sẽ ngon hơn nhiều.
“Em không được ăn đồ nóng hổi như này lâu rồi!”
“Ể? Hơi quá rồi đó… chẳng phải nếu hâm nóng cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi thì vẫn như thế sao?”
“Hừm, đúng vậy thiệt, nhưng mà… nếu mang từ đây về tới nhà thì sẽ nguội mất…”
“..Hả?”
Không đời nào đâu, tôi nghĩ vậy và tiếp tục hỏi con bé.
“Đừng bảo là… không những nhóc không có nồi cơm điện ở chung cư mà đến cả lò vi sóng cũng không có nốt nhé?”
“Vâng, em không có thật mà.”
“Nghiêm túc đó hả trời?”
Tôi thốt lên đầy kinh ngạc. Khoan không phải thế… vẫn có những sinh viên đại học đến cả nồi cơm điện cũng không có mà, nhưng mà số người không có lò vi sóng cũng không đáng nói mấy…
“Lúc quyết định sống tự lập, nhóc không xin bố mẹ mua cho một cái à?”
“Không, ban đầu em có đó, nhưng mà hỏng mất rồi…Vả lại kể từ hồi đó em cũng chả thèm mua mới làm gì.”
“Tại sao?”
Đang định nói “Chỉ cần mua cái mới là được mà” thì tôi lại bị lời nói sau đó của con bé cắt ngang.
“... Mặc dù bị ép phải sống tự lập nhưng em không muốn gây rắc rối cho bố mẹ nữa đâu...”
“...”
Tôi hiểu được cảm xúc của con bé một xíu rồi.
Sống tự lập sẽ tốn rất nhiều tiền. Nếu bạn là một người làm công ăn lương độc thân thì gánh nặng cho bố mẹ có lẽ sẽ rất là lớn, đặc biệt là học sinh sống dựa vào tiền của họ. Cô bé này hiểu chuyện đó và đó là lý do vì sao cô bé thậm chí không hề mua lò vi sóng mới.
Mặc dù tính cách có hơi trẻ con nhưng cô bé vẫn cố gắng giảm thiểu gánh nặng cho bố mẹ bằng cách riêng của mình. Tôi nghĩ là một học sinh cao trung thì vẫn còn là trẻ con và làm nũng bố mẹ… nhưng cô bé này đã tự lập hơn so với đám học sinh sơ trung hoặc cao trung và còn có tính cách và ngoại hình phát triển hơn nữa.
“Muốn ăn món khác không?”
“Ể? Được hả anh?”
“Ừ.”
Tôi nghĩ những đứa trẻ như vậy, kể cả bản thân mình, ngày nay rất là hiếm thấy.
Nên là ít ra thì hôm nay tôi muốn con bé được ăn những món ăn ngon nhất có thể.
“...Cứ thoải mái ăn bao nhiêu tùy thích nhé.”
“Oa! Cám ơn anh nhiều lắm!”
Chứng kiến cảnh cô bé nữ sinh cao trung này mỉm cười ngây thơ cảm ơn tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy vui vì mình đã biết tự nấu nướng.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại