0
Tháng Tám đã sang.
Sau chuyến cắm trại ba ngày hai đêm trên núi Phú Sĩ—một chuyến đi đầy “bí mật” và suýt nữa thì đi lạc—tôi thoáng nghĩ, phải chăng có một khả năng dù rất mong manh rằng khoảng cách giữa tôi và Asuka đã được rút ngắn lại đôi chút. Ấy là một ngày hè nọ.
Thứ đang chờ đợi chúng tôi sau khi trở về từ chuyến cắm trại… là địa ngục bản thảo.
「Ơ, ừm… Hiện tại mình đã viết đến chương ba rồi, xong cái này sẽ xem lại chương một và chương hai, rồi thì…」
「A, khoan đã. Anh đã thêm đoạn con mèo sứ ma大活躍trong chương ba, nên anh nghĩ em nên sửa lại chương một cho khớp với nó.」
「A, đ-đúng rồi nhỉ! Phải sửa lại cho khớp mới được…」
「Với cả kẻ địch Crimson đã đổi từ dạng ve gấu sang ve dầu nên chỗ đó cũng cần thay đổi…」
「Đ-đúng ha. Huhu, nhiều việc quá đi mất…」
Asuka trong bộ dạng đeo kính đang vật lộn, miệng rên rỉ, với bản thảo cho cuốn doujinshi sẽ được bán ở “Comiket Mùa Hè”.
Vì một vài lý do tình cờ, Asuka đã quyết định tham gia “Comiket Mùa Hè” với tư cách một câu lạc bộ.
Và giờ đây, cô đang bị bản thảo dí sát nút… như một nhà văn đã trễ hẹn ba lần và chỉ còn một tuần nữa là tới hạn chót thực sự.
Các sản phẩm được bán bởi các câu lạc bộ tham gia về cơ bản là không giới hạn. Phổ biến nhất vẫn là các tập artbook chủ yếu là tranh minh họa, và các đĩa DVD hay CD-ROM chứa chúng. Ngoài ra, còn có các câu lạc bộ bán truyện tranh, game tự làm, đủ loại goods, hoặc phân phối dữ liệu âm nhạc.
Giữa vô vàn lựa chọn đó, thứ mà Asuka đang viết là,
「Ừm, sensei ơi, ‘煮詰まる’ (nizumaru) có nghĩa là ‘sắp đi đến kết luận’ đúng không ạ?」
「Hử? À, ừm, chắc vậy. Cứ tra mạng xem sao… Ừm, không sao đâu.」
「Cảm ơn anh~. Phù, nhưng đây là lần đầu tiên em viết tiểu thuyết thế này nên có nhiều thứ không biết quá~」
Đúng vậy—đó là tiểu thuyết.
Nói chính xác hơn, nó có dạng gần giống light novel, với vài trang minh họa xen kẽ.
Tại sao lại là tiểu thuyết ư… chuyện phải kể ngược lại khoảng năm ngày trước.
Một ngày sau khi chúng tôi trở về từ chuyến cắm trại.
Tại phòng của Asuka trong dinh thự Nogizaka, chúng tôi đã mở một cuộc họp tác chiến.
Chủ đề thì không cần phải nói cũng biết… chính là về “Comiket Mùa Hè” mà chúng tôi đã quyết định tham gia.
「Ừm… nói tóm lại, ‘tham gia CLB’ có nghĩa là mình sẽ ở bên bán chứ không phải bên mua, đúng không anh?」
Asuka nghiêng đầu hỏi tôi.
「Ừm, đại khái thì không sai đâu. Mình tự tạo ra thứ mình muốn công bố, rồi bán ở gian hàng của câu lạc bộ. Em cứ hiểu tham gia CLB là như vậy.」
「Ra vậy, ừm, thế thì em hiểu rõ rồi ạ.」
Asuka gật gù ra vẻ đã hiểu.
Như tôi vừa nói, “tham gia CLB” nói đơn giản thì giống như một cửa hàng phục vụ khách tham quan. Dù cách diễn đạt này có chính xác hay không trong bối cảnh “Comiket Mùa Hè”, nơi cả người bán lẫn người mua đều được coi là người tham gia, thì cũng hơi khó nói, nhưng trước mắt cứ tạm hiểu như vậy cho dễ.
「Vậy thì, vấn đề là chúng ta sẽ bán cái gì…」
「Ừm, không phải là artbook hay sao ạ?」
「Hừm, thực ra đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà…」
Nhờ những buổi đặc huấn trước đây, kỹ năng vẽ của Asuka đã tiến bộ vượt bậc. Tuy nhiên, nếu so với hệ sinh thái ở thảo nguyên thì trình độ của cô bé vẫn chỉ là sơ cấp, cỡ một chú sư tử con mà thôi. Và nếu làm artbook thì nên vẽ ít nhất tám trang trở lên, cả màu lẫn đen trắng (hình như thế). Xét đến thời gian còn lại cho đến khi “Comiket Mùa Hè” diễn ra, điều đó quả thực là quá sức (có lẽ vậy).
「Thế nên, anh có một đề xuất…」
「?」
「Viết tiểu thuyết thì sao?」
Và thế là lựa chọn được đưa ra… là tiểu thuyết.
So với việc vẽ tám bức tranh từ bây giờ,ハードル thấp hơn, và tùy cách làm, nó có thể thể hiện một thế giới quan sâu sắc hơn cả tranh minh họa (hình như thế).
Nãy giờ tôi cứ lặp đi lặp lại “có lẽ vậy” và “hình như thế”, nhưng thực ra những điều này tôi đã bàn bạc với Fuyuki rồi. Tôi đã khéo léo che giấu “bí mật” của Asuka và hỏi xem với khoảng thời gian còn lại, thứ gì là phù hợp nhất để tham gia CLB, và nhận được câu trả lời như sau.
『Ừm~, nếu có giới hạn như vậy thì chắc là tiểu thuyết thôi. Thời gian tuyệt đối bỏ ra ít hơn vẽ tranh, hơn nữa còn có thể viết nhiều về tâm lý nhân vật, hay diễn tả những vẻ đẹp khó vẽ bằng tranh, đúng là vẻ đẹp không bút nào tả xiết mà. Tớ đề cử đó! Ủa, không lẽ Yoshito-kun cũng muốn viết thử cái gì à? Ừm ừm, cuối cùng Yoshito-kun cũng thực sự hứng thú với thế giới này rồi sao~. Thế thì để tớ chỉ cho cậu nhiều thứ nhé? Đầu tiên là lập một trang web cá nhân rồi mỗi lần đạt được số lượt truy cập đẹp thì viết một mẩu truyện ngắn kỷ niệm để bắt đầu nhé~...』
Tạm bỏ qua màn bắn rap quen thuộc ở nửa sau (mà nói chứ, đây là chuyện từ thời nào vậy…?), tôi thấy những gì cô ấy nói không chê vào đâu được.
Chính vì vậy, lần này tôi quyết định đề xuất viết tiểu thuyết.
「Tiểu thuyết à~, ừm, có lẽ cũng hay đấy ạ.」
Asuka gật đầu thật mạnh.
「Đây cũng là lĩnh vực em muốn thử sức từ lâu rồi, được anh gợi ý vào đúng thời điểm này có lẽ là lời sấm truyền của thần linh giới ‘Akiba’ cũng nên. Với lại…」
「?」
「Với lại… em có thể viết về sức hấp dẫn của ‘Maho-chan’ từ một góc độ khác so với tranh minh họa.」
「‘Maho-chan’? Không phải là ‘Cắm trại Thong Dong△’ à?」
Khi tôi hỏi vậy, Asuka đáp lại bằng những lời này.
「Anh biết không… lần này, em muốn viết về ‘Cô bé hậu đậu Maho-chan’.」
「Về ‘Maho-chan’?」
「Vâng. Dĩ nhiên là ‘Cắm trại Thong Dong△’ rất thú vị, và em cũng cực kỳ thích nó. Nhưng mà… từ khi ‘Cắm trại Thong Dong△’ bắt đầu, chẳng còn ai nhắc đến ‘Maho-chan’ nữa. Mọi người đã từng sôi nổi đến thế, vậy mà đột nhiên lại như lửa tàn.」
「Chuyện đó…」
「Em đã suy nghĩ mãi. Tại sao lại thành ra như vậy. Cứ như thể… ‘Maho-chan’ đã bị lãng quên, cứ như thể cô bé đã biến mất khỏi thế giới này, và điều đó làm em cảm thấy rất cô đơn…」
Cô bé cúi gằm mặt, lí nhí nói.
「Vì vậy… em nghĩ, ít nhất chỉ mình em thôi cũng được, em muốn giữ cho ngọn lửa của ‘Maho-chan’ không bị dập tắt. Em chỉ có thể làm được chừng đó thôi… Không được… sao ạ?」
「…」
Tôi hiểu cảm giác đó đến đau lòng.
‘Cô bé hậu đậu Maho-chan’ là tác phẩm đáng nhớ đã đưa Asuka lần đầu tiếp xúc với giới “Akiba”, và cũng là nhân vật đầu tiên mà cô bé yêu thích.
Thế mà giờ đây, ‘Maho-chan’ đó gần như không còn được nhắc đến do sự thay đổi của thời thế.
Nó bị đối xử như một thứ hoàn toàn thuộc về quá khứ.
Đối với Asuka, điều đó hẳn là khó hiểu, và trong chuyến cắm trại, cô bé cũng đã mang vẻ mặt không thỏa mãn vì chuyện này. Chắc hẳn từ lúc đó, cảm giác muốn làm gì đó với tình hình này đã âm ỉ trong lòng cô bé.
Tôi muốn ủng hộ tình cảm ấy.
Vì vậy… tôi đã nói.
「Ừm, anh hiểu rồi. Vậy lần này chúng ta làm tiểu thuyết về ‘Maho-chan’ nhé.」
「A…」
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Asuka bừng sáng,
「Waa, sensei nói vậy nên em mới thích anh đó~♪」
Rồi cô bé vừa nói vừa lao tới ôm chầm lấy tôi.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: C)
Hình như đã quyết định làm tiểu thuyết Comiket Mùa Hè về “Pháp sư thiếu nữ hậu đậu Maho-chan”.
1
—Và thế là, chúng tôi quyết định sẽ viết tiểu thuyết về ‘Cô bé hậu đậu Maho-chan’.
Dù nói vậy nhưng thời gian đến ngày diễn ra “Comiket Mùa Hè” cũng không còn nhiều.
Để đối phó với việc này, Asuka đã hớn hở đề xuất,
「Đã đến nước này thì… cắm trại viết lách thôi!」
「Anh biết ngay mà…」
「Chắc chắn rồi! Lần trước là ở nhà sensei, nên lần này chúng ta làm ở nhà em nhé!」
Chuyện là như vậy đấy.
Sau vụ lễ hội trường lần trước, Mika-san và mọi người đã biết Asuka đang hướng tới giới “Akiba”, nên cô bé nói rằng chúng tôi có thể tập trung vào công việc mà không cần phải e dè.
Và ngay trong ngày hôm đó, tôi trở về nhà một lần, thu dọn hành lý rồi quay lại dinh thự Nogizaka.
Kể từ đó đến hôm nay, buổi cắm trại vẫn tiếp tục.
「Sensei, sensei, đoạn này viết như vầy ổn không ạ?」
「Ừm, để anh kiểm tra, trong lúc đó Asuka cứ viết tiếp đi nhé.」
「Nhờ anh cả, giúp em quá~」
Một chu trình lặp lại: Asuka viết bản thảo, và tôi kiểm tra lại.
Thoạt nhìn thì có vẻ mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi.
「…」
Nhưng trên thực tế… tình hình hiện tại có một chút vấn đề.
Asuka đang cố viết một cuốn sách ba mươi sáu trang về ‘Pháp sư thiếu nữ hậu đậu Maho-chan’.
Cô bé nói rằng sẽ dựa trên bộ anime gốc, nhưng đồng thời phát triển một câu chuyện nguyên bản với những tình tiết khác biệt.
Đến ngày thứ năm kể từ khi bắt đầu viết, tiến độ hiện tại là khoảng một nửa.
「—Rồi, ừm, tạm thời thì chương ba cũng gần xong rồi. Sensei, anh đọc lướt qua giúp em được không?」
「Ừm, cứ để đó cho anh.」
Nói là vậy, nhưng trong năm ngày qua, tôi đã kiểm tra giữa chừng nhiều lần nên cũng đã nắm được đại khái câu chuyện.
Sơ lược thì bối cảnh là thế giới sau khi câu chuyện trong anime kết thúc, ‘Maho-chan’ vừa vun đắp tình cảm với người trong mộng là Haru-kun, vừa phải đối đầu với một Crimson mới xuất hiện.
Tôi bắt đầu đọc từ đầu.
…Ừm, nhìn chung, có lẽ là viết khá tốt. Những câu chữ được viết ra khiến khung cảnh hiện lên trong đầu tôi, và việc có thể đọc một cách trôi chảy mà không gặp trở ngại gì thực sự rất đáng nể—điều này tôi thấm thía sau khi từng bị đám 3K bắt đọc mấy cuốn tiểu thuyết mạng của chúng nó. Ít nhất thì tác giả không đột ngột xuất hiện với góc nhìn siêu hình.
Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điểm cần gọt giũa.
So với những cuốn sách được bán ở hiệu sách thông thường, vẫn có những chỗ khiến tôi bận tâm về mặt văn phong, và cũng có vài điểm tôi thấy tình tiết hơi khiên cưỡng. Lỗi chính tả và đánh máy cũng không ít. Mà thôi, Asuka không phải dân chuyên nghiệp nên chuyện đó cũng là đương nhiên.
Dù vậy, tôi không quá lo lắng về những điều đó.
Đúng là ở giai đoạn này, các khuyết điểm vẫn còn rõ.
Nhưng, tôi tin rằng từ bây giờ, Asuka sẽ dùng nỗ lực của mình để lấp đầy những thiếu sót đó.
Tôi biết rõ điều này vì đã tận mắt chứng kiến cô bé tiến bộ khi vẽ tranh.
Thực tế là ngay cả bây giờ, mỗi ngày cô bé đều đọc hàng chục cuốn light novel để học hỏi, và còn thường xuyên ghé các trang web đăng tải như “Run rẩy vì muốn thành tiểu thuyết gia” hay “Kakuyomu” để đọc hết tác phẩm này đến tác phẩm khác. Làm được đến mức đó là nhờ vào năng lực vượt trội của Asuka, nhưng rõ ràng nỗ lực của cô bé cũng không phải dạng vừa.
Asuka không có vấn đề gì cả.
Đúng vậy, Asuka thì không.
「…」
Vấn đề thực ra… lại là tôi.
Trong năm ngày qua, tôi đã nhận ra thiếu sót chí mạng đó.
Cái gọi là vai trò “sensei” của tôi.
Nói tóm lại, đó là khả năng tôi có thể đưa ra những lời phê bình và ý kiến chính xác đến đâu cho tác phẩm của Asuka.
Và năng lực đó… hoàn toàn không hề tồn tại.
Lúc vẽ tranh thì còn đỡ. Tôi chỉ cần đưa ra ý tưởng theo cảm tính, Asuka sẽ nắm bắt và chỉnh sửa cho tốt hơn, nhưng với văn chương thì không thể như vậy được.
À thì, khi đọc tôi cũng có cảm thấy có những chỗ hơi gượng gạo. Nhưng tôi hoàn toàn không thể định hướng được phải sửa thế nào cho tốt hơn. Tôi không biết phải diễn đạt bằng lời như thế nào để truyền tải ý của mình. A, ừm, nhớ lại thì điểm môn Văn đương đại của tôi là 6/10…
Cảm giác bực bội này giống như khi con tôm hùm đất mình nuôi lột xác gần xong nhưng mãi không xong được.
Tôi muốn giúp Asuka, nhưng lại chẳng giúp được gì nhiều.
Những việc tôi làm được cho đến giờ chỉ là kiểm tra lỗi chính tả, chỉ ra những mâu thuẫn trong tình huống, hay bắt chước các loại Crimson để khơi dậy tinh thần Maho-chan trong Asuka mà thôi.
「…………」
Huhu, thế này thì mất mặt một sensei quá đi mất…
Một sensei không hoàn thành được nhiệm vụ của mình như tôi chẳng khác gì một con dơi quạ Ai Cập mất đi đôi cánh. Có khác gì đồ trang trí đâu.
Nhưng mà, phải làm sao bây giờ…
「Ừm, sao thế, sensei?」
Chắc là sự phiền muộn của tôi đã lộ ra, Asuka lo lắng nhìn chằm chằm vào tôi.
「Mặt anh trông như vừa nuốt trọn cả một con mướp đắng ấy. Sao vậy, đau bụng à?」
「À, không, không phải thế đâu…」
「? Hừm~, nghỉ một chút đi. Cũng đúng lúc rồi.」
Ngay khi Asuka vừa dứt lời, có tiếng gõ cửa phòng.
Tiếp đó, một cô hầu gái với dáng vẻ dịu dàng mang theo khay trà và bánh vào phòng.
「Xin thất lễ ạ~. Tôi mang trà và bánh đến ạ~. Hôm nay là trà Earl Grey second flush yêu thích của tiểu thư Asuka và bánh chiffon của tiệm Ginkadou đấy ạ~」
「Woa~, Shizuru-san, em chờ mãi~♪」
Cuối cùng, tôi chẳng giúp được gì nhiều mà đã đến giờ giải lao.
Hừm, cứ thế này thì không ổn rồi…
2
Chà, nói bây giờ thì cũng hơi muộn, nhưng tôi đã ở lại nhà Asuka năm ngày nay để cắm trại viết lách.
Ở lại có nghĩa là, ừm, tôi và Asuka ở cùng nhau dưới một mái nhà hai mươi bốn tiếng một ngày, từ lúc chào buổi sáng đến lúc chúc ngủ ngon. …Dù có thể có người sẽ thắc mắc rằng dinh thự Nogizaka này có quá lớn để gọi là “một mái nhà” hay không, nhưng tạm thời bỏ qua chuyện đó.
Và việc ở cùng nhau dưới một mái nhà cũng có nghĩa là chúng tôi chia sẻ mọi thứ từ ăn, mặc, ở. Trước đây cũng có lần Asuka ở lại nhà tôi để cắm trại vẽ tranh, lần này có thể coi là phiên bản ngược lại.
Điều đó có nghĩa là sao ư—
「A, sensei, phòng tắm trống rồi đó~」
「Hả, à, ừm.」
「Tắm vào mùa hè thích thật anh nhỉ~♪ Mồ hôi ra nhiều ơi là nhiều nhưng sau đó lại thấy sảng khoái lạ thường. Có người nói mùa hè chỉ cần tắm vòi sen là đủ, nhưng em thì chắc chắn là phe tắm bồn~」
Asuka vừa tắm xong, người vẫn còn hơi nóng, mặc một chiếc quần short cùng một chiếc áo mặc nhà mỏng manh, tự nhiên nói những lời như vậy.
Không, cái vẻ vừa quàng khăn tắm quanh cổ vừa cười vui vẻ đó trông cởi mở hơn bình thường gấp ba lần, cộng thêm việc có lẽ cô bé đang thư giãn vì ở nhà mình, nên nhiều chỗ như ngực hay eo trông rất hớ hênh…
「A, đúng rồi, trong tủ lạnh có kem ngon em mua đó. Lát nữa sensei tắm xong mình cùng ăn nhé?」
「À, ừm.」
「Có vị xoài và vị dứa đó ạ♪ À, với lại, hôm nay phòng tắm ở nhà chính bị hỏng nên lát nữa mẹ Mika và mọi người có thể cũng sẽ qua đây tắm. Nên anh đừng ngâm lâu quá nhé? Nhưng chắc không sao đâu nếu không ngâm cả tiếng đồng hồ.」
「R-rõ.」
H-hừm, lời của Asuka chẳng lọt vào đầu tôi được chữ nào.
「V-vậy, anh đi tắm đây.」
「Anh đi nhé~♪」
Nói xong, tôi vội vã chạy về phía phòng tắm như thể đang trốn chạy. Tại mắt tôi không biết để vào đâu cả…
Nhân tiện, lúc nãy Asuka có nhắc qua, nhưng dinh thự này được chia thành nhà chính, nơi Mika-san và Asuka ở, và nhà phụ, nơi có phòng của các cô hầu gái và phòng khách, và mỗi bên đều có phòng tắm riêng. Hơn nữa, cả hai phòng tắm đều có diện tích có vẻ lớn hơn cả nhà tôi. Đúng là đỉnh cao của sự giàu sang…
「Thật sự, càng nhìn càng thấy ghê gớm…」
Tôi buông một lời nhận xét không chút sáng tạo nào khi đến phòng tắm của nhà phụ, “Mizubashou”.
Chỉ riêng phòng thay đồ đã rộng bằng một lớp học nhỏ.
Ừm, sau khi tắm xong, có kem và Asuka đang chờ đợi được thưởng thức (cách nói dễ gây hiểu lầm), và còn có buổi viết bản thảo đêm nữa, nên cứ vào nhanh rồi ra nhanh thôi.
Nghĩ vậy, tôi cởi đồ trong khoảng mười lăm giây, rồi vội vã di chuyển từ phòng thay đồ vào phòng tắm lớn. Bồn tắm ở đây rộng đến mức có thể bơi được nên rất thú vị.
Cứ thế, tôi định lao thẳng xuống bồn tắm như thể đang lặn xuống hồ bơi.
Nhưng chân tôi đã dừng lại.
「…Hả?」
Có ai đó ở trong.
Giữa làn hơi nước bao trùm khắp phòng tắm lớn, một bóng người đang ngân nga hát một cách thoải mái hiện ra.
「Hưm hưm hư~m♪ Con hươu hư~m♪」
Vóc dáng nhỏ nhắn với mái tóc buộc hai bên có chút giống Asuka, nhưng lại hơi khác. Tôi căng mắt nhìn kỹ… thì ra đó là bà chủ của dinh thự này, người cô không rõ tuổi của Asuka.
「…」
「Ủa, sao vậy? Nanami-san, mau kỳ lưng cho em đi chứ~」
「…」
「Nanami-san? —Hả?」
Lúc đó, chúng tôi chạm mắt nhau.
Một sự giao thoa hoàn hảo, không thể chối cãi.
「…」
「…」
Cô—Mika-san, chớp chớp mắt, rồi,
「Quá…」
Quá? Quái vật ba đầu King Ghidorah? Cỗ máy sát thủ Killer Machine…?
「Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!」
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên.
K-không, không phải đâu! Chuyện này, tôi cũng không hiểu rõ nữa…!
Nhưng tôi không có cơ hội để biện minh.
「Có chuyện gì vậy, Mika-sama~!」
Tôi thấy Nanami-san lao vào với tốc độ của một viên đạn, tay cầm một thứ gì đó giống như một chiếc búa khổng lồ.
「A, k-không, chuyện này là—」
「Kẻ gian đúng không~! Chịu chết đi!」
「A…!」
Cùng với tiếng hét đó, chiếc búa khổng lồ được giơ lên che khuất tầm nhìn của tôi.
Ngay lập tức, ý thức của tôi chìm vào bóng tối.
「—Kh-khụ, chà, chị hiểu rồi, chuyện vừa rồi là một tai nạn đáng tiếc.」
Tại phòng của Mika-san ở gian trong cùng của dinh thự Nogizaka.
Mika-san hơi quay mặt đi, ngượng ngùng nói.
「Nói là đáng tiếc thì~, chẳng phải là do Mika-sama không nghe kỹ những gì tiểu thư Asuka đã nói hay sao ạ~? Rằng Yoshito-san sẽ sử dụng phòng tắm trước~」
「Ư, ch-chuyện đó là… tại vì, lúc đó chị đang tập bài ‘Bài tập thể dục nâng ngực bay lượn’ giúp cho bất kỳ chú chim non nào cũng có thể tung cánh bay lượn trên bầu trời mà. Chị mải mê với động tác duỗi ngực vỗ cánh chíp chíp, nên không nghe rõ lắm…」
Không, chuyện đó thì có hơi… ừm, coi như tôi chưa nghe gì đi.
「Mika-sama~」
「…」
「…」
「…」
「…X-xin lỗi nhé~, anh bạn. Là lỗi của chị~」
「Thật lòng xin lỗi~… Vì nghe tiếng hét của Mika-sama mà tôi đã hoảng hốt, không nhận ra đó là Yoshito-san…」
Mika-san và Nanami-san đồng loạt cúi đầu. Mà, tôi cũng đã nhìn thấy rồi nên là sự thật, bị xin lỗi đến mức này tôi cũng thấy ngại…
Khi tôi nói vậy, Mika-san và Nanami-san trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.
「Ừm~, anh bạn là người tốt nhỉ~」
「Làm người ta muốn ôm vào lòng mà cưng nựng quá đi mất~」
「O-oa! Mà đừng có làm thật chứ!」
「Fufufu~, đừng ngại mà♪」
「Phản ứng ngây thơ, dễ thương quá đi mất~. Giờ thì ngay cả Yuuto-sama cũng không hề lay chuyển trước những hành động thân mật cỡ này nữa rồi~」
K-không, tôi nghĩ con trai bình thường ai cũng sẽ có phản ứng thôi. Mà cái người tên Yuuto đó là ai vậy? Tượng Phật hay gì…?
Sau đó, tôi trò chuyện phiếm với Mika-san một lúc.
Nội dung cũng chỉ là những câu chuyện phiếm không đâu vào đâu, những cuộc trò chuyện thường ngày như dạo này Asuka thế nào, chuyến cắm trại có vui không, bản thảo cho “Comiket Mùa Hè” có thuận lợi không.
「Ra là vậy, ra là vậy, cả anh bạn và Asuka-chan đều đang tận hưởng mỗi ngày nhỉ. Ừm ừm, những ngày tháng tuổi trẻ tưởng chừng như kéo dài mãi mãi nhưng thoáng cái đã qua rồi. Tốt lắm đó~」
「Mika-sama, câu nói đó nghe hơi có tuổi rồi đấy ạ~」
「Ư, v-vậy sao…」
Bị Nanami-san chọc, Mika-san hắng giọng một tiếng.
「Mà, thôi chuyện đó không sao. À, đúng rồi, anh bạn.」
「? Vâng?」
「Chị quên nói, ngày mai sẽ có khách đến đấy.」
Mika-san nói như thể vừa nhớ ra.
「? Ai đến vậy ạ?」
「Đó là “bí mật”~. Nhưng chắc chắn sẽ là một vị khách mời bất ngờ, đặc biệt và nóng bỏng khiến cả anh bạn và Asuka-chan phải ngạc nhiên đấy♪」
「…」
Hừm, bị người này nói là bất ngờ mà sao tôi chỉ có cảm giác bất an là sao nhỉ…?
「Thôi nào, thôi nào, thật sự sẽ ngạc nhiên lắm đó, nên cứ mong chờ đi nhé. —À, mà quan trọng hơn là,」
「?」
Rồi, Mika-san nở một nụ cười tinh quái như tiểu quỷ.
「Cậu với Asuka-chan đã hôn nhau lần nào chưa?」
「Hể!?」
Bị đánh úp bất ngờ, tôi phát ra một tiếng kêu aỏ như tiếng sáo.
「C-cô đang nói gì vậy…!?」
「Ể~, tại hai đứa quen nhau cũng gần bốn tháng rồi còn gì? Tiến triển đến mức đó cũng không có gì lạ mà, đúng không?」
「L-làm gì có chuyện đó…」
Thật vậy sao…?
Mà khoan,そもそも, cái chuyện, ừm, hôn (không phải loại cá thịt trắng ngon từ mùa xuân đến hè) đó, trước hết chúng tôi còn chưa hẹn hò với nhau mà…
「Hừm~, anh bạn, ghét Asuka-chan à?」
「…! Làm gì có…」
「Đúng không? Và theo như chị thấy, Asuka-chan cũng có tình cảm với cậu đấy chứ? Vậy thì, hai người có tình cảm với nhau mà thành đôi thì cũng là lẽ tự nhiên thôi, đúng không?」
D-dù cô có nói vậy thì…
Đầu óc tôi như bị đoản mạch trước hàng loạt từ ngữ màu hồng vượt quá khả năng xử lý, Mika-san vừa cười nham nhở vừa bồi thêm một câu chí mạng.
「—Biết đâu, Asuka-chan cũng đang chờ đấy?」
Sau đó, kết thúc buổi viết bản thảo đêm, tôi trở về phòng.
Đây là căn phòng khách sang trọng hết chỗ chê được dùng làm nơi ở của tôi trong suốt buổi cắm trại.
Trên chiếc giường cỡ vua quá khổ đó, tôi đang lăn lộn quằn quại.
Tôi hoàn toàn không thể tập trung được.
Vì Mika-san nói những lời không đâu, tôi đã để ý đến Asuka một cách, ừm, không cần thiết, và suốt buổi cứ bồn chồn không yên như một con tôm hùm đất sắp lột xác. Cuối cùng còn bị Asuka nói: 「Mặt sensei sao trông như tôm say rượu thế? Anh bị sốt à?」. Không, một nam sinh trung học đang tuổi ăn tuổi lớn mà bị nói chuyện hôn hít các kiểu thì bảo không hành động kỳ quặc mới là lạ đấy…
Tuy nhiên, cơn sốt hôn hít (?) này chắc ngủ một đêm là khỏi.
Nên tạm thời gác chuyện đó sang một bên.
「…」
Nhưng có một vấn đề còn lớn hơn.
Tôi vẫn… không thể đưa ra lời khuyên thích hợp cho bản thảo của Asuka.
Điều đó khiến tôi phiền não như một con thằn lằn cổ xòe không thể đứng hay chạy.
Cứ thế này thì tôi không thể giúp được Asuka.
Không thể hoàn thành trách nhiệm của một sensei.
Chắc chắn Asuka sẽ nói rằng không cần để tâm đến chuyện đó. Cô bé có thể sẽ nở nụ cười tựa hoa hướng dương thường ngày và nói: 「Sensei chỉ cần ở đó là được rồi~. Giống như một lá bùa hộ mệnh vậy đó?」
Nhưng… tôi không thích cảm giác đó.
Asuka đang dốc hết sức mình vì mục tiêu, nỗ lực hết mình, và cố gắng hết mình.
Ở bên cạnh cô bé ấy… dù cho Asuka có nói không sao đi nữa, việc tôi chỉ lởn vởn một cách vô định như một bức tượng lửng chó, tôi thấy có gì đó không đúng.
「Phải tìm cách thoát khỏi kiếp đồ trang trí hay bùa hộ mệnh mới được…」
Tóm lại, tôi muốn nhanh chóng trở thành người.
Vừa nghĩ những điều giống như một yêu quái nào đó, tôi đã trải qua một đêm không ngủ.
3
Ngày hôm sau, buổi cắm trại đã bước sang tuần đầu tiên.
Đúng theo nghĩa đen, đây là điểm ngoặt, nửa chặng đường đến hạn chót.
Hôm nay lại tiếp tục là bản thảo.
Asuka nhốt mình trong phòng, viết tiểu thuyết ‘Maho-chan’ ro ro như thể cô là một hòn đảo ở Indonesia vậy.
「Này, này, sensei, cảnh này thế nào ạ? Em cảm thấy hơi thiếu gì đó, có nên viết thêm không?」
「Ừm, chỗ này à…」
Tôi nhìn vào trang giấy được in ra mà Asuka đưa.
Đó là một cảnh quan trọng, khi Maho-chan sau trận chiến nhận ra sự tồn tại của kẻ chủ mưu thực sự, một Crimson dạng kỳ giông Mexico.
Đúng là như Asuka nói, tôi cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng cái “gì đó” là gì thì khả năng tư vấn của tôi không thể xác định được. Tôi có cảm giác nên thêm một chút cao trào hay yếu tố gì đó nữa, nhưng tôi không thể diễn đạt thành lời được là nên thêm nội dung gì và thêm như thế nào mới đúng.
「…Hừm, có lẽ, cái còn thiếu là miêu tả về mặt cảm xúc hoặc hành động của Maho-chan, hoặc miêu tả những điều đó của một nhân vật khác không phải Maho-chan, hoặc là một cái gì khác. Nhìn chung thì có vẻ như nên thêm thắt nhiều thứ hơn một chút, hoặc cũng có thể không…」
Kết quả là tôi chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mập mờ như của một cựu đội trưởng đội điều tra số 1 sở cảnh sát nào đó.
「Ra vậy, em hiểu rồi. Vậy em sẽ thử gọt giũa thêm chút nữa.」
Asuka mỉm cười đáp lại. Huhu, mình đúng là vô dụng mà…
Thời gian cứ thế trôi qua.
Bên cạnh Asuka đang gõ lách cách trên bàn phím, việc tôi có thể làm chỉ là xoay một vòng tại chỗ mỗi khi cô bé nhấn phím Enter.
Buổi viết bản thảo sáng kết thúc, chúng tôi ăn trưa (không hiểu sao lại là mì soumen chảy) rồi chuyển sang buổi chiều.
「Hừm…」
Asuka dừng tay trên máy tính, lẩm bẩm điều gì đó.
「Sao vậy?」
「Cái cảnh này, em không hiểu được tâm trạng của nhân vật cho lắm… A, đúng rồi!」
「?」
Rồi Asuka vỗ tay một cái *pặp*, vẻ mặt như vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho.
「Này này, sensei. Để hiểu được cảm xúc của các nhân vật, chúng ta thử diễn lại cảnh này được không ạ?」
「…」
…Hình như chuyện này đã từng xảy ra trước đây rồi thì phải. Là déjà vu sao…
Tuy nhiên, nếu đó là việc duy nhất tôi có thể giúp được lúc này, thì cũng không còn cách nào khác.
「Được thôi, làm đi. Cảnh nào thế?」
「Ừm, là ở đây ạ.」
「Hừm hừm, cảnh Maho-chan bị Crimson dạng ve dầu tỏ tình một cách mãnh liệt và rơi vào tình thế khó khăn, nhưng đã bằng cách nào đó đẩy lùi được đòn tấn công bán chuyên của nó và ngược lại còn cưỡi lên người nó… Cảnh cưỡi lên người!?」
Là ve dầu mà!?
Không, có lẽ đó không phải là vấn đề, vấn đề không nằm ở đó.
Cưỡi lên người… là cưỡi lên người đúng không? (Tất nhiên)
Việc hai người nam nữ làm điều đó trên giường trong một căn phòng kín không có ai khác có vẻ khá là có vấn đề. Hay đúng hơn là chỉ toàn vấn đề…
Nhưng Asuka dường như không quan tâm mà nói tiếp.
「Ừm, Maho-chan thì không sao, nhưng em không hiểu được cảm xúc của Crimson dạng ve dầu lúc này. Liệu nó đang tức giận với Maho-chan, hay đau khổ, hay cả hai…」
Nhưng nếu Asuka đã muốn làm, thì tôi không có lựa chọn nào là từ chối cả. Hiện tại tôi cũng chẳng giúp được gì ngoài vai trò này (Crimson dạng ve dầu)…
「Anh hiểu rồi. V-vậy, làm thôi?」
「Vâng, em lúc nào cũng sẵn sàng!」
「…Ừm. …『Tinh khí vô hạn của ta sắp tràn đầy và bùng nổ rồi đây. Burah burah burah…!』」
Không, tôi đang làm cái gìブラブラvậy chứ, nhưng chắc là “bura” trong “aburazemi” (ve dầu)…
Tôi vừa phát ra tiếng cười có phần dâm tục, vừa tấn công Asuka.
Asuka, trong vai Maho-chan, đã khéo léo né tránh hành động tỏ tình quá khích đó, và ngược lại đè con Crimson dạng ve dầu xấu xí (là tôi) xuống giường. Rồi cứ thế, cô bé cưỡi lên người tôi.
「『Burah…!?』」
「『Đến đây là hết! Chịu trói đi…!』」
Asuka nhìn xuống tôi, dõng dạc nói lời thoại của Maho-chan.
Đúng như tôi dự đoán… tư thế này có vấn đề thật mà?
Tôi nằm ngửa trên giường như một con cá ngừ (dù là ve dầu), còn Asuka đang ngồi trên người tôi với vẻ mặt vui thích trong bộ váy xòe bồng bềnh. Hơn nữa, do một loạt động tác vừa rồi, váy cô bé bị tốc lên một chút, và qua khe hở đó, tôi có thể thoáng thấy cặp đùi trắng ngần… Đây có lẽ không ngoa khi gọi là tư thế cưỡi gợi tình.
「Thế nào, thế nào hả sensei, anh cảm thấy ra sao? Cảm xúc của Crimson dạng ve dầu lúc này là gì ạ?」
「Hả? Hừm…」
Tim tôi đập thình thịch, ngoài ra chẳng nói được gì khác…
「T-trước hết, em có thể nhấc hông lên một chút được không…?」
「Hông ạ? Hử, sao vậy?」
「Sao vậy à, thì là…」
「?? …A.」
Lúc này, Asuka dường như cũng đã nhận ra tình thế khách quan của mình (tư thế cưỡi gợi tình).
Mặt cô bé đỏ bừng lên, như một con cua hoàng đế (thực ra là một loài ốc mượn hồn) bị thả vào nồi nước sôi.
「A, a oa… x-xin lỗi anh…! E-em đã làm gì thế này… à, ừm, không phải vậy đâu…! K-không phải em có ý đó, chỉ là muốn tái hiện lại cảnh của Maho-chan thôi…!」
Cô bé hốt hoảng cố gắng ngồi dậy, nhưng ngược lại vì quá hoảng loạn nên người loạng choạng mất thăng bằng.
「A…!」
「Asuka…!」
Ngay khi Asuka sắp ngã chúi người về phía trước, tôi đã kịp thời đỡ lấy cô bé.
「A, cảm ơn anh, sen…」
Asuka mắt đảo tròn, lí nhí nói một cách áy náy.
「K-không sao…」
May là Asuka không bị thương gì.
Nhưng mà… tư thế của chúng tôi lại càng trở nên nguy hiểm và bạo lực hơn.
Nói một cách đơn giản, Asuka đang cưỡi trên người tôi, ngã về phía trước, và tôi đang ôm lấy để đỡ cô bé. Chín mươi phần trăm cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau. Hơn nữa, cú ngã suýt nữa vừa rồi khiến quần áo cô bé càng thêm xộc xệch…
Đây có thể nói là gần như là một cái ôm ngược đầy yêu thương rồi.
Vẻ mặt Asuka càng thêm hoang mang.
「À, ừm, c-cái này, là, không phải cố ý đâu…!」
「A, ừm, anh biết mà…! K-không sao đâu…!」
Dù nói vậy nhưng chính tôi cũng không biết cái gì không sao nữa.
Rồi, Asuka ngẩng mặt lên nhìn tôi, và chúng tôi chạm mắt nhau.
「A…」「Ô…」
Ánh mắt giao nhau.
Phản chiếu ánh sáng, trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của Asuka, tôi có thể thấy khuôn mặt giống Crimson của mình.
「…」
「…」
Im lặng.
Cả hai chúng tôi đều mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Chúng tôi đã ở trong tư thế đó bao lâu rồi.
Asuka khẽ nhắm mắt lại.
「!?」
Hả, g-gì đây? Ch-chuyện gì thế này…?
Diễn biến quá bất ngờ khiến suy nghĩ của tôi hoàn toàn đóng băng. Tôi không hiểu, hay đúng hơn là tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Đây… không phải là mơ, đúng không?
Lý do Asuka nhắm mắt trong tình huống này.
① Gương mặt tôi quá giống Crimson nên không thể nhìn thẳng được.
② Có bụi bay vào mắt.
③ Cô bé đang thử nháy mắt bằng cả hai mắt.
Tôi chỉ có thể nghĩ ra bấy nhiêu đó.
Nhưng rồi… một khả năng khác nảy ra.
『Cậu với Asuka-chan đã hôn nhau lần nào chưa?』
『—Biết đâu, Asuka-chan cũng đang chờ đấy?』
Những lời của Mika-san bất chợt hiện về trong đầu tôi. K—không không, không thể nào có chuyện đó được!
Nhưng Asuka vẫn nhắm chặt mắt, tựa vào người tôi và không hề cử động.
Tôi cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.
Qua lớp vải mỏng, tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt và nhịp đập của Asuka.
Hả, c-cái này, có phải là như vậy không…?
Tiếc là trong suốt mười sáu năm cuộc đời, tôi chưa từng có kinh nghiệm ngọt ngào nào như vậy nên không biết.
Nhưng ngay cả một người như tôi cũng có thể nhận ra bầu không khí đã khác.
Trong không gian như thể chỉ còn lại hai chúng tôi trên thế giới này, nếu không hành động… chắc chắn tôi sẽ hối hận cả đời.
Tôi siết chặt tay đang chạm vào Asuka.
Cơ thể Asuka khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức lại thả lỏng như thể phó mặc cho tôi.
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi tự gật đầu một lần nữa trong lòng.
Rồi cứ thế, tôi cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và Asuka xuống gần như bằng không—
「À, ừm~, xin lỗi đã làm phiền lúc hai vị đang vui vẻ~」
「!!」「!?」
Một giọng nói thong thả, có phần áy náy vang lên từ phía sau.
Bị tấn công bất ngờ từ phía sau, tôi giật mình quay lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đứng đó là cô hầu gái dịu dàng, Shizuru-san, với vẻ mặt áy náy.
「Sh-Sh-Sh-Sh-Sh-Shizuru-san…!?」
Asuka, vẫn trong tư thế cưỡi gợi tình, thốt lên một tiếng như sắp chết.
「X-xin lỗi~… Tôi thấy rõ là mình đang làm phiền nên đã do dự không dám lên tiếng… Nhưng mà, thưa tiểu thư Asuka, có khách đến tìm tiểu thư ạ~」
「Kh-khách? T-tìm em…?」
「Vâng ạ~」
A—à, đúng rồi, hình như Mika-san có nói hôm nay sẽ có khách bất ngờ đến…
Chắc là vị khách đó đã đến rồi. Mà chọn thời điểm thật là tuyệt vời…
「Hả, kh-khách là ai vậy ạ? Em không nghe nói gì cả…」
Có vẻ như Asuka không biết chuyện có khách, cô bé đã tròn mắt lại càng tròn hơn như mặt trăng.
「A, vâng~, là những vị này đây ạ~」
Cùng với giọng nói của Shizuru-san, cánh cửa phòng mở ra.
Một thoáng im lặng.
Hình ảnh người xuất hiện từ phía sau cánh cửa… khiến tôi hoàn toàn chết lặng.
「…Hả?」
—Là Asuka.
Asuka trong chế độ tiểu thư, với nụ cười tựa hoa bách hợp trắng, đang đứng ở ngưỡng cửa, hai tay đặt trước người một cách trang nhã. Hả, không, Asuka đang ở đây mà…?
Tôi quay lại nhìn, và vẫn thấy Asuka (trong chế độ thân thiện) đang chớp mắt lia lịa. Cứ như thể chế độ tiểu thư và chế độ thân thiện đã tách ra làm hai, có đến hai Asuka ở đó.
Không chỉ có vậy.
Người đứng sau Asuka (?) đó, tôi cũng có quen biết…
「Ara? Ừm, không lẽ cô là…」
「…Là vị mà lần trước chúng ta đã gặp.」
Cô hầu gái tóc vàng mắt xanh lên tiếng với Asuka (?) đang nghiêng đầu một cách duyên dáng.
Đứng đó… là hai người trong giấc mơ ban ngày mà tôi đã gặp ở cửa hàng chuyên về anime ở Ikebukuro.
4
Không hiểu sao, tôi đã có linh cảm.
Một cảm giác mơ hồ rằng, có lẽ là như vậy.
Đúng như linh cảm của tôi, Asuka, vẫn còn đang ngơ ngác, thốt lên.
「Ch-chị hai…」
Nghe thấy lời đó, Asuka (?) mỉm cười.
Rồi cô ấy quay ánh mắt hiền từ về phía tôi và nói bằng một giọng nói êm tai hết mức.
「Fufu, lâu rồi không gặp nhé, Asuka-chan. —Và cả vị kia nữa. Chúng ta lại gặp nhau rồi.」
「A, ơ, v-vâng…」
「Tôi đã ngờ ngợ rồi, ra anh là người quen của Asuka-chan. Ừm, có lẽ anh đã được nghe kể rồi, nhưng tôi xin phép được tự giới thiệu lại.」
Nói đoạn, Asuka (?) khẽ dùng ngón tay nhón lấy gấu váy một cách thanh lịch, xoay một vòng duyên dáng rồi cúi đầu thật sâu.
「──Rất vui được gặp anh. Em tên là Nogizaka Mirai. Em là con gái lớn của nhà Nogizaka, chị của Asuka-chan ạ.」
…À, quả nhiên là vậy.
──Nogizaka Mirai-san.
Chị gái của Asuka, và là người mà cô bé ngưỡng mộ từ thuở nhỏ.
Chị ấy từng là hội trưởng của 『CLB Nghiên cứu AMW』, là 『Niyui Etoile, Tinh Vụn Bạc』, và vô số giai thoại thần thánh về chị vẫn còn được lưu truyền cho đến ngày nay. Nếu ví với cá mập thì chị ấy là một huyền thoại cỡ cá mập Megamouth dài bảy mét.
「C-Chị ơi… chị về từ khi nào thế? Sao em không biết gì hết trơn vậy…」
「Fufufu, xin lỗi em nhé. Chị đã nhờ mọi người giữ bí mật để tạo bất ngờ cho hai đứa đó. Vả lại, chị cũng bận nhiều việc nên mãi mà chưa qua nhà Mika-san được…」
「V-Vậy ạ… Em bất ngờ thật đó~」
Asuka thở hắt ra với vẻ mặt vẫn chưa thể tin nổi.
「Hơn nữa, lần này chị nghe nói không chỉ có Asuka-chan mà còn có một vị khách được con bé hết mực quý mến nữa. Thế nên chị nghĩ mình nhất định phải nhân cơ hội này đến chào hỏi, vậy là chị đến đây, nhưng mà…」
Nói đến đó, Mirai-san liếc nhìn về phía tôi.
「Nhưng… em không ngờ đó lại là anh của lần trước. Ufufu, thế giới này thật nhỏ bé chị nhỉ.」
「À, vâng, đúng vậy ạ.」
「Ể? Chị với sensei đã gặp nhau rồi ạ?」
Asuka nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Mirai-san.
「À, ừm, thật ra là ở Ikebukuro lần trước…」
「??」
Tôi giải thích sự tình cho Asuka đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nghe xong, vẻ mặt con bé càng kinh ngạc hơn nữa rồi thốt lên:
「Ể… Vậy là lúc đó hai chị em cũng ở Ikebukuro sao? Mà còn suýt gặp nhau nữa, đúng là trùng hợp ghê…」
Quả thật có lẽ là như vậy.
Việc hai chị em nhà Nogizaka cùng có mặt ở một cửa hàng chuyên về anime ở Ikebukuro trong một khoảng thời gian ngắn như thế, xác suất chắc cũng ngang với việc được ngắm trăng xanh và mưa sao băng Bảo Bình cùng một lúc.
Thôi, chuyện đó để sau, tôi cũng phải tự giới thiệu đã.
Tôi quay người lại, đối diện với Mirai-san một lần nữa.
「À, ừm, tôi tên là Sawamura Yoshito. Tôi là bạn cùng lớp với Asuka, cùng câu lạc bộ và chúng tôi khá thân với nhau.」
Khi tôi nói vậy, không hiểu sao Mirai-san lại chớp mắt ngạc nhiên.
「Sawamura-san…?」
「Vâng?」
「Chẳng lẽ anh là…〝sensei〟… ạ?」
「? Vâng, vâng, đúng là tôi…」
Chị ấy nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt màu ngọc bích. Ể, c-chuyện gì vậy? Chắc không phải chị ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ một kẻ biến thái bắt em gái mình gọi là 〝sensei〟 đấy chứ…?
Một lúc sau, Mirai-san khẽ thở ra và nói.
「…Em thật sự rất bất ngờ. Lại có chuyện như vậy xảy ra sao.」
「…?」
「Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được〝sensei〟 ở đây… Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt của ông trời.」
Nói rồi, Mirai-san trịnh trọng quay về phía tôi.
「Thật ra… em có một việc muốn nhờ Sawamura-san.」
「Nhờ tôi?」
「Vâng. Chuyện là──」
Nói đến đó, Mirai-san ngập ngừng.
Chị ấy vuốt mái tóc mềm mượt đang rủ xuống rồi nhìn tôi.
Bỗng nhiên, vẻ mặt chị ấy trở nên nghiêm túc và nói:
「──Xin lỗi anh… chỉ một ngày thôi, anh có thể cho em mượn Sawamura-san được không ạ…?」
**5**
「…Ừm…」
Tôi hoàn toàn không hiểu chị ấy đang nói gì.
Cho mượn, là mượn tôi ư? Cho Mirai-san…?
Tôi chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu, còn Mirai-san vẫn tiếp tục bằng giọng điệu nghiêm túc.
「À, ừm… Phải rồi, chỉ nói thế này thì anh không hiểu gì cả, em phải giải thích đàng hoàng mới được. Chuyện là, lần này em từ Áo về nước là để tham gia 〝Comiket mùa hè〟 ạ.」
「Tham gia 〝Comiket mùa hè〟…?」
「Vâng ạ. Thật ra em đang điều hành một circle tên là 『Quả quýt trên lon nhôm』, và em đang định tái hoạt động sau một thời gian dài… Thế nên em đã tận dụng kỳ nghỉ hè để về nước và làm một cuốn doujinshi về 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』. Nhưng mà, có một chuyện khiến em hơi phiền lòng…」
「Chuyện phiền lòng?」
「Vâng.」
Chị ấy gật đầu với vẻ mặt nghiêm trang.
「Thật ra… chuyện em muốn mượn Sawamura-san lúc nãy chính là liên quan đến việc này. Em nghe Mika-san nói rằng năng lực của Sawamura-san với tư cách là một 〝sensei〟 của 〝dân Akiba〟 vô cùng xuất sắc. Rằng những lời khuyên của anh cho các tác phẩm sáng tác về 『Maho-chan』 của 〝dân Akiba〟 vô cùng xác đáng… Anh có thể vận dụng năng lực 〝sensei〟 đó để giúp đỡ em được không ạ…?」
「Ể!!」「Hả!?」
Tôi và Asuka đồng thanh kêu lên một tiếng chói tai.
Trong thoáng chốc, tôi không hiểu mình vừa nghe thấy gì.
Đối phương là một bậc thầy 〝dân Akiba〟 huyền thoại, một siêu nhân hoàn hảo trong các siêu nhân hoàn hảo. Nghe đồn kỹ năng vẽ minh họa của chị ấy đạt trình chuyên nghiệp và đã nhận được lời mời làm việc từ hồi cấp ba, nghe đồn tiểu thuyết chị đăng trên mạng luôn đứng top bảng xếp hạng, nghe đồn chị còn từng làm diễn viên lồng tiếng cho anime nữa. Trước một người có vô số huyền thoại như Mirai-san… một sinh vật phù du như tôi thì có thể giúp được gì đây…?
Thấy tôi lúng túng không biết trả lời sao, Mirai-san nói:
「…Thật ra, có lẽ vì ở nước ngoài quá lâu nên em đã không còn rành rẽ về tình hình của 〝dân Akiba〟 ở Nhật Bản gần đây. Dù em đã cố gắng thu thập thông tin hết mức có thể khi ở bên đó, nhưng em đã hoàn toàn xa rời không khí thực tế của giới này mất rồi… Mấy hôm trước em cũng đã đến Ikebukuro để cố lấp đầy khoảng trống đó, nhưng quả thật trong một thời gian ngắn thì rất khó để lấy lại được cảm giác ấy…」
Thì ra là vậy, đó là lý do Mirai-san ở Ikebukuro lúc đó…
Ít nhất cũng đã có một bí ẩn được giải đáp.
Mirai-san tiếp tục.
「Có lẽ vì thế… doujinshi của em, em cảm thấy nó thiếu một cái gì đó. Nhưng chính em cũng không biết đó là gì… Vì vậy, để giải quyết vấn đề đó, anh có thể cho em mượn sức mạnh của 〝sensei〟 được không ạ…? Em không có ai khác để nhờ cậy ở đây cả… Nếu không phiền, xin anh hãy xem như giúp đỡ em một chút thôi cũng được…」
Chị ấy lại cúi đầu thật sâu và nói những lời như vậy.
「…」
Chà, tôi chưa từng mơ đến việc nhận được một lời đề nghị như thế này từ Mirai-san.
Tôi đã nghĩ có thể mình sẽ được chị ấy giúp đỡ vào một lúc nào đó, chứ chưa bao giờ tưởng tượng ra điều ngược lại, dù chỉ nhỏ nhoi như một cái đập cánh của bướm xanh. Nhưng vẻ mặt của Mirai-san rất nghiêm túc, chắc chắn chị ấy đang thực sự phiền não.
Dù vậy──dù vậy tôi vẫn do dự trước lời đề nghị đó.
Như tôi đã nói nhiều lần, năng lực〝sensei〟 hiện tại của tôi chỉ ở mức đồ trang trí hay cục đá chặn dưa muối thôi, tôi không nghĩ mình có thể giúp được gì nhiều.
Hơn nữa, quan trọng nhất, vốn dĩ tôi ở đây là để giúp đỡ Asuka, để làm 〝sensei〟 của Asuka…
「…được mà…」
「Ể…?」
Asuka đứng cạnh tôi khẽ nói.
「…Em thì… được mà? Nếu chỉ một ngày thôi thì trong lúc đó em có thể tự lo bản thảo được, một mình em vẫn sẽ làm tới bến. Với lại chị… trông có vẻ đang gặp khó khăn thật. Nên nếu sensei không thấy phiền… thì em, không sao đâu.」
「Asuka…」
「Nè, giúp chị ấy đi anh.」
Nói rồi, con bé mỉm cười rạng rỡ.
Không, chính Asuka mà nói vậy thì tôi biết phải làm sao đây…
Khi tôi còn đang bối rối chưa biết trả lời thế nào, Mirai-san lại nhìn tôi với ánh mắt khẩn khoản, còn Asuka thì mỉm cười thúc giục sau lưng.
「…」
Nếu đã nói đến thế… thì mình có nên giúp không?
Nhưng dù chị ấy nói rằng mình đã xa rời không khí thực tế của giới này, thì trừ điểm đó ra, chị ấy vẫn là một bậc thầy 〝dân Akiba〟 hoàn hảo. Liệu tôi có thể khuyên bảo được gì cho một người như thế không, hay chỉ toàn là học hỏi từ chị ấy mà thôi──
「…Hửm?」
Khoan đã.
Một bậc thầy〝dân Akiba〟 hoàn hảo…?
Chỉ toàn học hỏi…?
Những từ ngữ đó khiến tôi cảm thấy có gì đó lấn cấn.
Cảm giác như có một cái xương cá rô nhỏ vướng trong cổ họng.
Và rồi tôi chợt nhận ra.
Phải rồi, chuyện này có lẽ là…
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi. Nếu vậy thì… lời đề nghị này có thể trở thành cơ hội để phá vỡ tình hình hiện tại.
「…Tôi hiểu rồi.」
「Ể?」
「Nếu là vậy thì được thôi. Một ngày thì đúng là không mất nhiều thời gian, với lại nếu Asuka đã nói vậy thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối cả.」
Thế nên, tôi nói với Mirai-san.
「Chuyện đó… xin hãy để tôi nhận lời. Chỉ một ngày thôi, tôi sẽ giúp chị. Rất mong được chị chỉ giáo.」
「A…」
Gương mặt Mirai-san bừng sáng lên vì nhẹ nhõm.
**6**
Thế là, tôi đã nhận lời giúp đỡ Mirai-san.
Tôi lên chiếc xe do một cô hầu gái tóc vàng mắt xanh lái, di chuyển từ dinh thự của Mika-san đến dinh thự của Mirai-san cách đó không xa.
Nhân tiện thì, dinh thự này cũng nguy nga như một tòa lâu đài, không hề kém cạnh nhà Mika-san chút nào. Nếu nhìn trên ứng dụng bản đồ của điện thoại, chắc nó sẽ trông như một khu rừng đen. Dù vậy, nghe nói Mirai-san thường xuyên phải đi lại nhiều nước do công việc của bố mẹ và cả của bản thân (chị ấy đang hoạt động với tư cách là một nghệ sĩ dương cầm), nên bình thường chị ấy rất ít khi quay về đây.
「…Đến đây ạ.」
Chúng tôi đi qua một cánh cổng lớn đến mức phải ngước nhìn, rồi bước trên hành lang trải thảm đỏ theo sau cô hầu gái tóc vàng mắt xanh.
Nói mới nhớ, hình như tôi vẫn chưa được giới thiệu cô hầu gái này là ai…
Thấy cô ấy luôn đi theo Mirai-san, có lẽ là hầu gái riêng của chị ấy…
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi, cô hầu gái dừng bước và cúi đầu chào.
「…Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là Alistia Rein. Tôi là người đứng đầu trong đội hầu gái nhà Nogizaka, giữ chức vụ hầu gái trưởng, đồng thời cũng phụng sự bên cạnh tiểu thư Mirai.」
「À, rất mong được cô giúp đỡ.」
「…Rất mong được ngài giúp đỡ. Xin ngài cứ tự nhiên gọi tôi là Alice-chan.」
「Ể?」
「…Xin ngài hãy gọi tôi là Alice-chan.」
「….…Ừm…」
「…Háo hức.」
「Thì, Alistia-san…」
「…Ủ rũ.」
Cô ấy xịu vai xuống trông thấy rõ.
Xem ra trái với vẻ ngoài như người mẫu, cô ấy là một người khá vui tính.
「Fufu, Alistia-san và Sawamura-san thân nhau nhanh quá nhỉ. Thế thì tốt quá rồi♪」
Mirai-san thấy cuộc đối thoại đó liền nói vậy. À, ừm, có lẽ nào Mirai-san hơi ngây ngô một chút không nhỉ…
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến căn phòng ở cuối hành lang.
Đó là một căn phòng rộng và được dọn dẹp gọn gàng, cũng tương đương với phòng của Asuka.
Căn phòng toát lên một mùi hương thanh lịch, mang đậm không khí của phòng tiểu thư, nhưng tấm áp phích 『Cô bé hậu đậu Maho-chan』 dán trên tường lại khiến tôi cảm nhận được điểm chung giữa hai chị em.
Theo lời mời, tôi ngồi xuống ghế sô-pha, và Mirai-san bước lại gần, trên tay cầm thứ gì đó.
「Ừm, đây là…」
Nói rồi, Mirai-san đưa ra hai cuốn sách.
「Đây là artbook và tiểu thuyết mà em dự định sẽ bán ở〝Comiket mùa hè〟 lần này.」
「Đây là…」
Tác phẩm 『Maho-chan』 cho 〝Comiket mùa hè〟 do chính Mirai-san viết.
Nếu người sành sỏi mà nhìn thấy thì chắc chắn đây là một món đồ khiến họ phải thèm nhỏ dãi.
「Vậy thì, tôi xin phép đọc.」
「──Nhờ anh cả.」
Tôi nhận lấy sách từ Mirai-san, người đang cúi đầu thật sâu, và bắt đầu đọc.
「A…」
──Đó là một sự áp đảo tuyệt đối.
Chỉ cần đọc vài trang, tôi đã có thể cảm nhận được một phần nhỏ sự tuyệt vời của nó.
Văn phong trôi chảy, bố cục được trau chuốt tỉ mỉ, cao trào nghẹt thở dẫn đến một kết thúc cảm động. Tất cả đều được hoàn thiện ở một đẳng cấp cực kỳ cao. Có lẽ đây là cuốn tiểu thuyết dễ đọc và thú vị nhất mà tôi từng đọc.
Hơn nữa, phần minh họa cũng vô cùng xuất sắc, không hề thua kém các họa sĩ chuyên nghiệp mà tôi thường thấy trên mạng. Không, phải nói là tay nghề của chị ấy còn thuộc hàng cao thủ trong số đó nữa…
「Tuyệt vời…」
Tôi chỉ có thể thốt lên những lời như vậy (một cảm nhận quá đỗi tầm thường).
Tôi cảm nhận một cách rõ ràng rằng những huyền thoại tôi từng được nghe ở 『CLB Nghiên cứu AMW』 không hề có chút khoa trương nào. Nhìn một người như thế này ở khoảng cách gần nhất, Asuka tự gọi mình là học sinh kém cỏi cũng là điều dễ hiểu.
「À, ở cảnh này, tại sao lại có thể đẩy cao trào lên như vậy ạ?」
「A, ừm, chỗ đó em đã có chút dụng công ạ. Trước cao trào, em để Maho-chan rơi vào tình thế nguy hiểm một lần, tạo ra khoảng lặng và sự dồn nén rồi mới đẩy cao trào lên một lượt. Làm vậy thì, anh thấy đấy, em cảm thấy sự tỏa sáng của Maho-chan sẽ nổi bật hơn…」
「Ra là vậy… Cảnh Maho-chan tiết lộ sự thật ở đây để lại ấn tượng rất sâu sắc, chị đã làm gì đặc biệt ạ?」
「À, chỗ này ạ. Em đã thay đổi dòng thời gian để nhấn mạnh cảnh mà em muốn thể hiện nhất. Bằng cách cho thấy kết luận trước, rồi giải thích quá trình dẫn đến đó sau, em đã làm cho ấn tượng trở nên mạnh mẽ hơn… Có thể nói là em đã áp dụng phép đảo ngữ trong văn chương vào các cảnh phim chăng.」
「Thì ra là thế…」
Mọi thứ đều là những bài học vô cùng quý giá.
Cảm giác như những điều mà trước đây tôi chỉ cảm nhận được bằng trực giác là có gì đó khác biệt nhưng lại không thể diễn tả thành lời, nay đã được ngôn ngữ hóa một cách rõ ràng.
Tôi còn hỏi thêm về một vài điểm khác mà tôi thấy rất hay. Mirai-san đã kiên nhẫn và giải thích từng điểm một cách dễ hiểu.
Một lúc sau, khi phần hỏi đáp của tôi tạm lắng xuống, Mirai-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
「Ừm… Vậy, anh thấy thế nào ạ?」
「Ể?」
「Dưới con mắt của một 〝sensei〟 như Sawamura-san, có điểm nào còn thiếu sót hay cần cải thiện không ạ…?」
Phải rồi.
Tôi đến đây là vì mục đích đó.
Nhưng mà điểm thiếu sót ư… liệu có thật không?
Sau khi xem một tác phẩm đỉnh cao đến thế này, tôi cảm thấy việc được gọi là 〝sensei〟 cũng thật ngượng ngùng. Dù đã xa rời không khí thực tế của giới này mà vẫn giữ được chất lượng này, chỉ có thể nói rằng danh tiếng huyền thoại của chị ấy không hề có chút giả dối nào.
Vậy mà, với một doujinshi có thể nói là hoàn hảo như của Mirai-san, lại có điểm thiếu sót sao…
「…」
À, nhưng.
Nếu phải cố chỉ ra, thì chỉ──chỉ có một điều duy nhất.
Có một điểm khiến tôi bận tâm.
Đó là điều tôi cảm nhận được khi so sánh với tiểu thuyết 『Maho-chan』 của Asuka mà tôi đã đọc cho đến hôm nay.
Nhưng đó chỉ là một sự khác biệt rất nhỏ, và có thể chỉ là do tôi tưởng tượng. Dù sao thì khi ở bên Asuka, tôi cũng chỉ hữu dụng ngang một bức tượng gấu mèo, nên tôi hoàn toàn không tự tin.
Nhưng khi tôi nói ra điều đó, Mirai-san nắm chặt tay và nhoài người về phía trước.
「C-Chuyện đó, xin hãy cho em biết!」
Chị ấy nắm lấy tay tôi.
「Chắc chắn đó chính là thứ mà em cảm thấy còn thiếu! Dù chỉ là một điều nhỏ nhặt nhất cũng được, xin anh…!」
「V-Vâng…」
Bị khí thế của chị ấy áp đảo, tôi nói tiếp.
「À, c-chuyện này, thật sự chỉ là một chi tiết nhỏ thôi nhưng…」
「V-Vâng…!」
「Trong truyện có cảnh Maho-chan thổ lộ tình cảm với Haru-kun đúng không ạ? Cái đoạn đó…」
Tình cảm của Maho-chan dành cho Haru-kun.
Chỉ riêng điểm đó, nói thế nào nhỉ. Nó quá hoàn mỹ, hay quá chỉn chu một cách an toàn, khiến tôi cảm thấy hơi lấn cấn một chút. Có lẽ tôi nhận ra điều đó là vì trong tiểu thuyết của Asuka, đó là phần được cô bé đầu tư tâm huyết nhất. Tôi có thể cảm nhận mạnh mẽ tâm tư của Asuka dành cho Maho-chan đang yêu──một nhiệt huyết và khí thế hừng hực. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
「Tình cảm của Maho-chan…」
Mirai-san khẽ lẩm bẩm.
「Không, ý tôi là, tôi chỉ cảm thấy vậy một cách cảm tính thôi, nên cũng không chắc có đúng không…」
「…Không, em nghĩ anh nói đúng.」
Mirai-san gật đầu thật sâu.
「Tình cảm của Maho-chan, tấm lòng yêu thương tha thiết dành cho Haru-kun… Được anh chỉ ra em mới nhận thấy. Chắc chắn đó chính là thứ mà tác phẩm của em còn thiếu một cách trầm trọng…」
Chị ấy vừa nói vừa đan hai tay trước ngực.
Tốt quá rồi──nếu lời khuyên của tôi có ích được một chút thì không còn gì bằng.
Nhưng mà tôi vẫn thấy hơi lạ. Tại sao Mirai-san lại không nhận ra sự khác biệt nhỏ đó nhỉ. Với một người có thể nhìn nhận tác phẩm của mình một cách khách quan và giải thích một cách có hệ thống như Mirai-san, lẽ ra chị ấy phải nhận ra điều đó trước cả khi bị người như tôi chỉ ra chứ…
「Đó là vì…」
Trước câu hỏi đó, Mirai-san hiếm khi nào lại ngập ngừng.
Sau một lúc ấp úng, chị ấy lí nhí nói:
「…Th-Thật ra là vì em không hiểu rõ về tình yêu cho lắm…」
「Ể?」
「…Ch-Chuyện này thật xấu hổ, nhưng em vẫn chưa từng yêu ai cả. Thế nên tình cảm của Maho-chan dành cho Haru-kun, cái cảm giác yêu mến đó, dù lý trí em có thể hiểu nhưng tình cảm thì lại không…」
Đó là một lời nói quá đỗi bất ngờ.
Mirai-san tài sắc vẹn toàn, tính cách vui vẻ, dịu dàng, tốt bụng, một người chỉ có thể nói là hoàn hảo.
Với một người như chị ấy, số người theo đuổi chắc không chỉ nhiều vô số kể mà phải ở mức tung ra Bách Liệt Quyền cũng không có gì lạ…
「E-Ehehe, thật lạ phải không anh, đã từng này tuổi rồi mà…」
「Ể, à, không, không có chuyện đó đâu…」
Tôi không nghĩ chuyện đó có gì lạ cả.
Không phải vì tuổi tác, mà tôi chỉ ngạc nhiên vì một người có thông số cao như Mirai-san lại như vậy thôi…
「──Nhưng cảm ơn anh. Nhờ anh mà em đã thấy được phương hướng rồi. Em sẽ cố gắng sửa lại xem sao.」
「Không đâu, tôi rất vui nếu có thể giúp được chị chút gì đó.」
「Không phải một chút đâu ạ, anh đã giúp em rất nhiều. Quả không hổ danh là〝sensei〟♪」
Nói rồi, Mirai-san mỉm cười rạng rỡ.
Đó là một nụ cười thanh lịch, chạm thẳng vào tim người đối diện, đúng như câu nói hoa bách hợp trắng đang nở rộ.
Sau đó một lúc, tôi đã giúp Mirai-san trong việc chỉnh sửa.
Dù nói là giúp nhưng việc tôi có thể làm thật sự rất ít, chỉ là chỉ ra những chỗ mà tôi cảm thấy nhiệt huyết trong tình cảm của Maho-chan dành cho Haru-kun chưa đủ. Nhưng chỉ cần thế thôi, Mirai-san đã chỉnh sửa với tốc độ đáng sợ như một miếng bọt biển cao cấp hút nước.
「Ừm, Maho-chan đang mang một tình yêu mãnh liệt phải không ạ? Vậy thì ở cảnh này, thay vì chỉ đuổi theo Haru-kun, có lẽ nên để cô bé hét lên một tiếng nhỏ thì sẽ tốt hơn chăng…?」
「À, tôi nghĩ vậy là tốt đấy.」
「Em hiểu rồi. À, nếu vậy thì ở đoạn chuyển cảnh này, em sẽ làm cho phần miêu tả tâm lý dày hơn một chút, và cố gắng thể hiện tình cảm da diết của Maho-chan ra rõ hơn.」
「Đúng vậy, làm thế sẽ thú vị hơn đó…」
「Rõ rồi ạ♪」
Và rồi,
「Xong rồi…! Chỉnh sửa, hoàn tất…!」
Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng, Mirai-san đã cải thiện tất cả những điểm mà tôi cảm thấy không ổn.
「Tuyệt vời… Ừm, tôi nghĩ là hoàn hảo rồi. Tôi không còn gì để nói nữa…」
「Cảm ơn anh… Tất cả là nhờ có Sawamura-san, nhờ có 〝sensei〟 đấy ạ.」
Chị ấy nói vậy và cười một cách thật sự vui vẻ.
Nụ cười hồn nhiên đó có chút giống với Asuka lúc ở chế độ thân thiện… khiến tôi bất giác tim đập thình thịch.
**7**
「──Hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều.」
Nói rồi, Mirai-san cúi đầu chào.
「Nhờ có Sawamura-san mà em đã có một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa. Thật sự, có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ.」
「Không, không đâu…」
Tôi thật sự chẳng làm được gì to tát.
Gần như là Mirai-san đã tự mình tỏa sáng bằng năng lực vượt trội của chị ấy.
Thế rồi Mirai-san nói.
「Fufufu, em có hơi ghen tị với Asuka-chan.」
「Ể?」
「Vì có một người tuyệt vời như… Sawamura-san ở bên cạnh.」
「Không, tôi thì có gì đâu…」
Tôi chỉ giúp được Asuka với tư cách là một Crimson Ve Sầu, còn với Mirai-san thì về cơ bản cũng chỉ giúp được phần cảm xúc còn thiếu của Maho-chan. Cả hai đều là kiểu đột phá một điểm…
Nhưng Mirai-san lặng lẽ lắc đầu.
「Không, không phải vậy đâu ạ. Nếu không có Sawamura-san, có lẽ em đã không thể nhận ra điều quan trọng nhất là cảm xúc của Maho-chan. Cũng không thể sửa nó một cách trôi chảy được… Cho nên, Sawamura-san quả thực là một 〝sensei〟 tuyệt vời♪」
Nói rồi chị ấy mỉm cười.
Nụ cười đó quả thật giống Asuka vô cùng… Chậc, sao mà não tôi cứ rối tung lên thế này…
Trong lúc tôi đang rơi vào trạng thái Gestalt sụp đổ, không còn phân biệt được người trước mặt là Mirai-san hay Asuka, Mirai-san đã ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói điều gì đó.
「…」
「?」
「…Ừm, Sawamura-san.」
「Vâng?」
「Chuyện này, em biết là một lời đề nghị quá sức nhưng mà…」
「?」
「Ch-Chuyện là… nếu được, từ nay về sau anh có thể chỉ dạy cho em nhiều điều được không ạ?」
「Ể?」
Trong một thoáng, tôi không hiểu mình vừa nghe gì.
Ch-Chỉ dạy…?
Chỉ dạy là dạy ai đó điều gì, tức là đóng vai trò giáo viên… Ể, nói một cách đơn giản thì, có phải là chị ấy muốn tôi tiếp tục làm 〝sensei〟 không…?
Khi tôi hỏi lại, Mirai-san khẽ gật đầu.
「Đây là… lần đầu tiên.」
「Lần đầu tiên…?」
「Vâng ạ. Lần đầu tiên có người… thẳng thắn đưa ra ý kiến về những phiền não liên quan đến〝dân Akiba〟 như thế này. Dĩ nhiên, có rất nhiều người đã giúp đỡ em ở nhiều mặt. Alistia-san cũng vậy, Mika-san, Nanami-san, và cả Asuka-chan nữa. Nhưng mà…」
Nói đến đó, Mirai-san dừng lại.
Rồi, trong khi cúi đầu xuống một cách hơi ngượng ngùng, chị ấy nói tiếp:
「Người mà em có thể nói chuyện một cách đàng hoàng về 〝dân Akiba〟 hay chuyện tình yêu… Sawamura-san là người đầu tiên. Lần đầu tiên em cảm thấy cởi mở đến vậy khi ở bên một người không phải người nhà… Không hiểu sao em thấy rất vui…」
「À… ừm…」
「Vì vậy, nếu được, thỉnh thoảng thôi cũng được, anh có thể trở thành〝sensei〟 của em được không ạ…?」
Một giọng nói chân thành và nghiêm túc.
「C-Chuyện đó…」
Tôi hơi do dự không biết phải trả lời thế nào.
Nếu là bọn 3K mà nghe thấy, chắc chúng sẽ la hét rồi ngất xỉu vì sung sướng mất. Mà nói đúng hơn, việc vai trò〝sensei〟 của mình được đánh giá cao cũng khiến tôi thật sự vui.
Dù sao đi nữa, đối phương là Nogizaka Mirai.
Tài sắc vẹn toàn, tính cách tốt, am hiểu về 〝dân Akiba〟, lại là một tiểu thư siêu cấp, một sự tồn tại không có một tì vết nhỏ nào, có thể nói là nữ thần trên trời, hiện thân cho hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai trên đời.
Bình thường thì, chắc chắn không thể có lựa chọn từ chối.
Nhưng──
「…Tôi xin lỗi…」
「A…」
Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.
「Chuyện… chị nói với một người như tôi những lời đó khiến tôi rất vui. Tôi cũng rất vui khi được nói chuyện với chị, và nếu có thể, tôi cũng muốn tiếp tục giúp đỡ. Nhưng…」
「…」
「Bây giờ chỉ riêng việc giúp Asuka đã khiến tôi dốc hết sức… hay đúng hơn, vốn dĩ tôi không phải là người khéo léo. Vừa giúp bên này, vừa giúp bên kia, tôi nghĩ có lẽ mình không làm được. Nếu vậy thì…」
Nói đến đó, tôi nhìn vào mặt Mirai-san.
Người chị của cặp chị em, trông rất giống Asuka nhưng lại có một khí chất khác.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy… và nói bằng tất cả sự chân thành của mình.
「Nếu vậy thì… tôi muốn giúp đỡ Asuka. Tôi muốn trở thành 〝sensei〟… chỉ của riêng Asuka thôi. Vì tôi đã quyết định như vậy…」
Đó là quyết tâm của tôi.
Không phải là một lời hứa.
Cũng không phải là một quy định nào cả.
Nhưng từ lúc biết được〝bí mật〟 của Asuka, từ lúc chứng kiến姿 con bé nỗ lực hết mình để thay đổi bản thân, từ lúc được gọi là 〝sensei〟, có lẽ trong lòng tôi đã quyết tâm như vậy.
「Vậy… sao ạ.」
Mirai-san nói với giọng hơi trầm xuống.
「…Em hiểu rồi. Em xin lỗi vì đã nói những điều kỳ lạ. Nếu anh có thể quên chuyện này đi thì em sẽ rất vui.」
「Tôi xin lỗi…」
「Kh-Không, anh đừng xin lỗi mà…! Vốn dĩ là em đã đưa ra một yêu cầu quá đáng…」
Chị ấy nói vậy với vẻ mặt thực sự lo lắng cho tôi.
Ừm, người này thật sự là một người tốt. Dịu dàng, ôn hòa, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, lại còn rất thương em gái… một người mà tôi thực sự có cảm tình.
…Chính vì vậy, tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này được.
Lý do thực sự khiến tôi nhận lời giúp đỡ Mirai-san lần này.
…Quả nhiên, có một điều tôi nhất định phải nói ra.
「──Chị Mirai-san.」
「Vâng?」
「Thật ra… lý do tôi nhận lời đề nghị của chị lần này, không phải là vì nghĩ cho chị đâu.」
Đúng vậy, tôi giúp không phải vì Mirai-san.
Lý do thực sự nằm ở chỗ khác.
Đó là…
「Thật ra là──」
Nhưng đến đó, lời nói của tôi đã bị ngón trỏ của Mirai-san chặn lại.
「Vâng, em biết.」
「Ể…?」
「Là vì Asuka-chan, phải không ạ?」
Mirai-san nhìn thẳng vào tôi và nói.
「Chị đã nhận ra sao…?」
「Em cũng không đoán ra hết được. Nhưng em có nghe nói rằng Sawamura-san rất trân trọng Asuka-chan. Thế nên em nghĩ chắc chắn tình cảm đó của anh sẽ không lung lay.」
Chị ấy nói với ánh mắt như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Đúng──tôi giúp Mirai-san là vì Asuka.
Là vì tôi nghĩ mình có thể học được điều gì đó từ một bậc thầy 〝dân Akiba〟 như Mirai-san để giải quyết nỗi phiền muộn hiện tại là không thể đưa ra lời khuyên hữu ích với tư cách là một 〝sensei〟.
Kết quả là, tôi đã đạt được mục tiêu đó. Nhờ nghe những lời giải thích cặn kẽ và có hệ thống của Mirai-san, tôi cảm thấy mình đã nắm bắt được một chút bí quyết để diễn đạt thành lời những cảm giác khác biệt khi đọc tiểu thuyết. Điều đó chắc chắn… sẽ giúp được Asuka.
「Anh hãy đến chỗ Asuka-chan đi ạ.」
Mirai-san khẽ mỉm cười và nói.
「Asuka-chan… là một cô bé tốt bụng, nên dù miệng nói là hãy giúp tôi, nhưng… có lẽ con bé đang cảm thấy cô đơn. Vì vậy, Sawamura-san, 〝sensei〟 hãy ở bên an ủi con bé nhé.」
「Chị Mirai-san…」
Chị ấy nheo mắt nhìn thẳng vào mặt tôi.
Đó là giọng điệu của một người chị hiền lành, hết lòng thương yêu em gái mình.
「──Tôi hiểu rồi. Tôi xin phép đi trước…!」
Tôi gật đầu đáp lại rồi chạy đi.
*
「…Tiểu thư Mirai, như vậy có được không ạ?」
「…Biết làm sao được. Nếu đã nói là vì Asuka-chan, tôi không thể nói gì hơn.」
「…Nhưng mà…」
「Không sao đâu, Alistia-san. Tôi… tôi đều yêu quý cả Asuka-chan và Sawamura-san. Vì vậy, tôi nghĩ điều tốt nhất là cả hai đều có thể mỉm cười.」
「…Tiểu thư Mirai…」
「Nhưng mà…」
「…?」
「Nhưng mà… tôi sẽ từ bỏ việc nhờ anh ấy làm〝sensei〟, nhưng chỉ làm bạn bè thì… tôi có thể hy vọng được chứ? Tôi… tôi muốn làm bạn với Sawamura-san.」
「…Tiểu thư Mirai… Vâng, được chứ ạ. Tôi cũng sẽ âm thầm ủng hộ tiểu thư.」
「Cảm ơn, Alistia-san. Tôi sẽ cố gắng một chút nhé…」
**8**
「Hộc… Hộc…」
Tôi chạy hết tốc lực trên con đường dẫn đến dinh thự của Mika-san, thở hổn hển như một con chó Malta cảnh mất hết bản năng hoang dã (và thể lực yếu).
Không hiểu sao tôi lại muốn gặp Asuka vô cùng.
Muốn gặp, muốn nói chuyện, muốn nhìn thấy nụ cười tựa hoa hướng dương của con bé.
Chỉ mới xa nhau khoảng bốn, năm tiếng đồng hồ thôi mà tôi có cảm giác như đã mấy ngày không gặp Asuka rồi. Cái này là sao nhỉ? Hội chứng nghiện Asuka chăng…?
Bỏ qua cái tên bệnh khó hiểu đó (?), tôi vội vã đi về phía nhà Mika-san.
Rẽ ở góc đường kia là đã có thể thấy dinh thự của Mika-san rồi.
Tôi định tăng tốc.
RẦM…!
「Á…」
「Oái…」
Tôi đã va phải thứ gì đó.
Một bóng hình nhỏ nhắn, mềm mại ngã phịch xuống đất.
Người ở đó là…
「Asuka…?」
「Ể, s-sensei…?」
Là Asuka.
Con bé ngồi bệt dưới đất, ngước lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
「Ể, s-sao em lại ở đây? Việc giúp chị chị đã xong rồi sao…」
「Ừ, xong rồi. Còn Asuka, sao em lại ở đây?」
「Ể, c-chuyện đó…」
Trước câu hỏi của tôi, Asuka tỏ ra do dự trong chốc lát.
Nhưng rồi con bé nhắm chặt mắt, khó nhọc thốt lên:
「…vì…」
「Ể?」
「…V-Vì em muốn gặp sensei…!」
Đó là một giọng nói lớn, vang vọng khắp xung quanh.
「G-Gặp tôi?」
「Đ-Đúng vậy…! Tuy em đã nói chỉ một ngày thôi thì không sao, nhưng đến lúc đó thật thì không có sensei em lại thấy buồn… V-Với lại, em không muốn cho chị mượn sensei đâu~… E-Em biết đây là sự ích kỷ của em… Chị đang gặp khó khăn thật sự, và sensei chắc chắn có thể giải quyết được… Nhưng nghĩ đến việc sensei và chị thân thiết với nhau, lồng ngực em lại thấy đau nhói, khó chịu… A~, đ-đầu óc em rối tung lên rồi, em không biết mình đang nói gì nữa! Nh-Nhưng mà, sensei là… sensei là… em muốn sensei chỉ là sensei của riêng em thôi…!」
「Asuka…」
「Huhu, sao lại thành ra thế này, chính em cũng không biết mình đang nói gì nữa…」
Con bé cúi đầu, hai bím tóc khẽ đung đưa khi lắc đầu.
Những lời đó──tôi rất vui.
Tôi đã nghĩ rằng mình muốn trở thành 〝sensei〟của riêng Asuka, và Asuka cũng muốn tôi trở thành 〝sensei〟 của riêng cô bé. Chẳng phải là cả hai chúng ta đều đang nghĩ giống nhau sao…?
Vì vậy, tôi nói:
「…Không sao đâu.」
「Ể…?」
「Tôi là… sensei của Asuka, là sensei của riêng Asuka thôi.」
「Ể, nh-nhưng mà…」
Con bé lí nhí nhìn tôi.
「Nếu chị cũng nhờ anh làm〝sensei〟 thì sao…? Sensei rất tốt bụng, ấm áp như một chiếc đệm được phơi nắng, nên chắc chắn chị cũng sẽ nhận ra điều đó và muốn anh làm〝sensei〟 của chị ấy thôi. Chắc chắn là vậy mà…」
Quả thật là tôi vừa mới bị nói như vậy xong.
Đúng là chị em, hiểu nhau thật đấy…
「Nếu thế… sensei chắc chắn sẽ trở thành〝sensei〟 của chị ấy…」
「Ể?」
「Vì… so sánh giữa chị và em… không ai lại chọn em cả… Chị vừa xinh đẹp lại làm được mọi thứ, là một bậc thầy 〝dân Akiba〟… So với chị thì em chỉ là một đứa còn chẳng hiểu rõ về 〝dân Akiba〟, làm gì cũng phải cố gắng hết sức mới thấy được bóng lưng của chị, một học sinh kém cỏi…」
Có vẻ như tình hình đang trở nên không ổn.
Hay đúng hơn, có vẻ như một Asuka có phần tiêu cực và có phần nguy hiểm, tức là con người thật của cô bé, đang lộ ra.
Asuka (thật?) tiếp tục:
「Giữa chị và em như thế, ai cũng sẽ tranh nhau nhào về phía chị thôi… Em chắc chắn chỉ là kẻ lót đường… Bởi vì…」
「Rốt cuộc thì, em chỉ là… phiên bản hạ cấp của chị mà thôi…」
「…」
…À, ừm.
Đến mức này thì không thể để con bé nói tiếp được nữa.
Tôi đặt tay lên vai Asuka, nhìn thẳng vào mắt con bé và nói.
「? Sensei…?」
「Không phải vậy.」
「Ể…?」
「Em không phải là phiên bản hạ cấp của chị Mirai-san. Cũng tuyệt đối không có chuyện không ai chọn em cả.」
Chỉ riêng điều đó, tôi nhất định phải nói rõ.
Đúng là Mirai-san rất hoàn hảo.
Hoàn hảo, không có khuyết điểm, nhưng lại không hề có sự lạnh lùng hay khó gần thường thấy ở những người tài giỏi, mà lại có một sự ấm áp dễ chịu.
Nhưng, điều đó và sức hấp dẫn của cá nhân Asuka… là hai vấn đề khác nhau.
「Chị Mirai-san có những điểm tốt của chị ấy, và em cũng có những điểm tốt của riêng em. Tôi không nghĩ đó là chuyện có thể đặt lên bàn cân so sánh.」
Sức hấp dẫn của Asuka là của riêng Asuka, và tôi nghĩ đó là duy nhất.
Vui vẻ, thân thiện, thanh lịch, tiểu thư, trông vậy mà lại có lúc hậu đậu, và có cả một mặt hơi tiêu cực và nguy hiểm nữa.
Chính Asuka có lẽ không hề nhận ra điều đó vì luôn cố gắng trở thành như Mirai-san, nhưng đó chắc chắn là sức hấp dẫn của cá nhân cô bé.
Sự khác biệt giữa Asuka và Mirai-san không phải là trên dưới.
Mà là hai cá tính khác biệt, đứng ngang hàng nhau.
Ít nhất, đối với tôi là vậy.
「Tôi… thì, tôi thích một Asuka như vậy. Không phải là so sánh với chị Mirai-san, mà là thuần túy thích chính con người em.」
「A…」
「Vì vậy, đừng nói rằng không ai chọn em cả. Kiểu như là, tôi sẽ chọn em…」
「S-Sensei…」
Giọng Asuka run rẩy, con bé khẽ ngẩng đầu lên.
「Ch-Chuyện như vậy… lần đầu tiên em được nghe những lời vui đến thế này đó… Không phải với tư cách là em gái của chị, không phải với tư cách là con gái thứ hai của nhà Nogizaka, mà có người nói thích chính con người em như vậy…」
「Asuka…」
「L-Làm sao đây… V-Vui quá… em sắp không chịu nổi nữa rồi…」
Nói rồi, Asuka áp hai tay lên má, rồi úp mặt vào ngực tôi.
Cứ thế, con bé vòng tay ra sau lưng tôi và ôm chầm lấy.
「Em… em cũng thích sensei… Hiền lành, như một chàng hoàng tử, ấm áp như ánh nắng, em rất thích sensei. Quả nhiên, không cần được ai khác chọn cũng được. Chỉ cần được một mình sensei chọn… thế là đủ rồi.」
Đó là những lời nói khiến tôi cũng vui đến mức hai má dãn ra như một Crimson Tinh Tinh mất.
Một lúc sau, chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, cảm nhận hơi ấm và sự tồn tại của nhau.
Một khoảng thời gian bình yên, tĩnh lặng và dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, Asuka từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi.
「Asuka…」
「Sensei…」
Ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Đôi mắt màu hổ phách của Asuka lấp lánh như châu báu.
Âm thanh xung quanh như biến mất, tôi có cảm giác như thế giới này chỉ có hai chúng tôi.
Một cách tự nhiên, khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp như bị lực hấp dẫn kéo lại.
「…」
「…」
Bóng hình của hai người sắp hòa làm một──
「À, xin lỗi~, làm phiền không khí vô cùng tốt đẹp của hai vị quá~…」
「!!」「!?」
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Bụp! Cả hai chúng tôi vội vàng tách ra như hai cực nam châm đẩy nhau, quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói… ở đó là Shizuru-san đang cúi đầu với vẻ mặt áy náy. Không, cô hầu gái này chắc chắn là cố ý làm vậy mà…
「X-xin lỗi ạ~. Nhưng mà em nghĩ chắc cũng sắp tới lúc Sawamura-sama trở về rồi, nên Mika-sama bảo em rằng tốt hơn là nên ra đón ngài ấy ạ~」
「Ể……」
「Mẹ Mika bảo thế á……?」
「Vâng ạ~」
Mika-san lại nói thế sao……?
Vậy tức là Mika-san đã nhìn thấu hết mọi chuyện, từ việc tôi sẽ từ chối lời đề nghị của Mirai-san và quay về ngay lập tức, cho đến việc Asuka sẽ đuổi theo tôi ư……?
Tôi và Asuka nhìn nhau. Ừm, nhưng nếu là người đó thì chắc chị ấy có thể làm được điều đó với một nụ cười toe toét trên môi nhỉ……
「……Phụt」
「……A ha ha」
Cả hai chúng tôi bất giác bật cười.
Tự nhiên tôi thấy chuyện này thật nực cười.
Nhìn thấy chúng tôi như vậy, Shizuru-san bèn nghiêng đầu với vẻ khó hiểu.
「Chúng ta đi thôi, Asuka」
「Vâng ạ, sensei~♪」
Chúng tôi cùng nhau gật đầu.
Và rồi, tay trong tay, chúng tôi trở về dinh thự của Mika-san.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: SS)
Có vẻ như Asuka chỉ cần được một mình tôi lựa chọn là đủ rồi……
9
Và thế là, chuyến đi tập huấn đầy ắp những sự kiện cuối cùng cũng dần đi đến hồi kết.
Bao nhiêu vấn đề đáng lo ngại đều đã được giải quyết, giờ chỉ còn việc nhìn thẳng về phía trước và cố gắng hết sức để hoàn thành cuốn tiểu thuyết 『Maho-chan』 mà thôi.
「Ừm, sensei ơi, đoạn đối thoại giữa Maho-chan và Haru-kun ở đây này, làm sao để nó sôi nổi hơn được nhỉ?」
「Hửm, đâu xem nào…… Chắc là, em thử để Maho-chan và Haru-kun tạm xa nhau một chút, tạo ra một khoảng lặng cảm xúc xem sao. Làm vậy sẽ tạo đà cho những cảnh sau đó……」
「A, em hiểu rồi! Đúng nhỉ, em biết rồi, đã rõ~!」
Cả hai chúng tôi cùng nhau hợp tác, dồn hết tâm trí vào bản thảo.
Nhờ học hỏi được nhiều điều từ Mirai-san, tôi cũng đã trở thành một trợ thủ có ích hơn nhiều. Thoát kiếp vật trang trí rồi. Cuối cùng cũng có cảm giác mình được làm người.
「Sensei, còn phần gợi mở cho cảnh này thì sao ạ……」
「Cứ tạm để đó cũng được. Anh nghĩ viết xong phần kết rồi quay lại tính cũng kịp thôi.」
「Chỗ này có sai chính tả không nhỉ? Em cứ mải viết theo mạch cảm xúc nên hơi lo……」
「Để anh kiểm tra cho, Asuka cứ tiếp tục gọt giũa các phần khác đi.」
「Cảm ơn anh! Em sẽ làm vậy.」
Cứ thế, bản thảo dần dần được lấp đầy.
「──Xong rồi……!」
Vào ngày thứ mười của chuyến đi, tức là ba ngày trước Comiket mùa hè.
Cuốn tiểu thuyết 『Cô bé Phép thuật Hậu đậu Maho-chan』 của Asuka…… cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Một cuốn sách photocopy ba mươi sáu trang.
Tuy không thể nói là sang trọng gì…… nhưng đây là cuốn doujinshi đầu tiên mà cả hai chúng tôi cùng tạo ra. Ừm, nhìn thế này đúng là cảm động thật. Mà thôi, người nỗ lực làm việc chủ yếu là Asuka, còn tôi phần lớn thời gian chỉ là vật trang trí.
「Hay là mình đọc thử một lượt xem sao……」
Dù đã nắm được đại khái nội dung, nhưng tôi có cảm giác đọc dưới dạng một cuốn sách thế này sẽ mang lại ấn tượng khác hẳn.
Đặc biệt là chương cuối, chương năm, Asuka đã viết xong trong lúc tôi đang giúp đỡ Mirai-san nên tôi vẫn chưa được xem.
Tôi tự hỏi nó sẽ ra sao rồi định lật trang sách ra, thì…
「A, k-không được đâu~!」
「Ể?」
Tôi bị Asuka chặn lại.
「……Ừ-ừm, anh biết đó, chỉ riêng chương cuối thôi, em muốn sensei đợi đến đúng ngày diễn ra Comiket mùa hè rồi mới xem.」
「Hả?」
「C-chuyện là, cũng không có lý do gì to tát đâu, nhưng em nghĩ làm vậy thì sẽ vui hơn. ……K-không được ạ?」
「Không, không phải là không được, nhưng……」
Mà, tôi cũng đã được xem gần hết đến chương bốn rồi, và với một Asuka đã có thể viết tốt đến mức này thì dù chương cuối có không can thiệp vào chắc cũng không sao. Nhưng tại sao lại phải làm vậy nhỉ……?
Khi tôi hỏi thế, chẳng hiểu sao Asuka lại hơi đỏ mặt rồi đáp:
「K-không sao đâu, chuyện đó…… là một〝bí mật〟 mà.」
「?」
Nếu em ấy đã nói vậy thì đành để dành niềm vui đó cho Comiket mùa hè vậy……
Và cứ như thế, chuyến đi tập huấn đã kết thúc.
──Để rồi, Comiket mùa hè cuối cùng cũng đến.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: A)
Muốn tôi đợi đến đúng ngày diễn ra Comiket mùa hè mới được đọc chương cuối của tiểu thuyết 『Cô bé Phép thuật Hậu đậu Maho-chan』.