Nogizaka Asuka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 10

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Tập 01 - Chương 4

Ngôi trường sau giờ học tràn ngập những tiếng nói ồn ào như một vườn bách thú.

Ngoài hành lang, đám nam sinh như lũ khỉ dùng chổi và giẻ lau để chơi bóng chày, trong lớp học, đám nữ sinh như bầy báo cái vắt chân chéo nguẩy buôn chuyện yêu đương, còn bên bậu cửa sổ, một giáo viên đang phì phèo điếu thuốc với vẻ mặt chán đời y như một con gorilla. Từ khung cửa sổ mở toang còn vọng vào những tiếng hô hào của câu lạc bộ thể thao như 「ê sa ô la!」やら 「giết nó!」やら 「hyah ha!」やら. …Ừm, đây đáng lẽ phải là trường chuyên chứ nhỉ?

Giữa khung cảnh đó, tôi một mình đi về phía phòng nhạc.

Sau khi dọn dẹp xong ở sân trong và trở về lớp, tôi thấy có một thứ được đặt trên bàn mình.

『Thư mời』

Trên chiếc phong bì đựng lá thư mời có vẽ một thứ gì đó trông như hình minh họa. Một bức tranh kinh dị vẽ một oán linh đang thở ra chướng khí từ miệng và vẫy tay gọi từ lối vào cõi âm. Bức tranh gớm ghiếc đến độ chỉ nhìn thôi cũng thấy lòng bất an, tỏa ra một luồng hắc khí u ám bất chấp cả ánh nắng rọi vào từ cửa sổ.

「……」

…Cái, cái gì đây? Thư mời xuống Minh Giới à…? Đọc xong chắc giảm thọ trăm ngày quá…?

Vừa run rẩy vừa sợ hãi cầm nó lên, tôi thấy mặt sau có ghi tên người gửi bằng một nét chữ rất đẹp.

〝Nogizaka Asuka〟

Cột người gửi ghi như vậy.

「…À…」

Nhìn thấy cái tên đó, tôi hiểu ra từ tận đáy lòng.

Trình vẽ của Asuka đã tiến bộ nhiều rồi, nhưng cái tật vẽ oán linh thì vẫn chưa bỏ được. Cứ hễ lơ là một chút là lũ yêu ma quỷ quái, bách quỷ dạ hành hay Diêm Ma Đại Vương lại hiện ra ngay. Nghĩ lại thì, có lẽ đó cũng là một nét cá tính rồi cũng nên.

Dù sao đi nữa, đây là một thứ khiến tôi thấy hơi sợ nếu mở ra một mình, nên tôi quyết định đi tìm chính chủ.

Hỏi một người bạn còn ở lại lớp thì biết được Asuka đã đến phòng nhạc.

Thế là tôi cũng quyết định đuổi theo cô ấy đến phòng nhạc.

Khi đến gần phòng nhạc, tiếng đàn dương cầm lọt vào tai tôi.

Một giai điệu du dương, dịu dàng như đang nhẹ nhàng tuôn chảy từ bầu trời.

Để không làm phiền âm thanh đó, tôi khẽ khàng mở cửa phòng nhạc.

Và rồi…

「Ồ…」

Ở đó, giữa vòng vây của rất nhiều nữ sinh… là hình ảnh Asuka đang chơi dương cầm.

Nghĩ lại thì, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thực sự được thấy Asuka biểu diễn piano.

Lần đầu tiên thấy dáng vẻ đó── tôi đã bị choáng ngợp như người vượn Bắc Kinh trước ngọn lửa.

Những ngón tay lướt trên phím đàn như có phép màu. Mái tóc khẽ đung đưa theo nhịp điệu. Vẻ mặt vui tươi của Asuka.

Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo cho tôi ảo giác như đang xem một cảnh trong phim truyền hình hay điện ảnh.

Thật khó tin rằng cũng chính đôi bàn tay thanh tú như ngọc kia lại có thể viết ra một thứ trông như thư mời xuống Hoàng Tuyền.

Tôi đứng gần cửa, lặng lẽ thưởng thức giai điệu như đang gột rửa tâm hồn.

Một lúc sau, giai điệu đạt đến cao trào rồi lặng lẽ tắt dần, buổi biểu diễn kết thúc.

Cùng lúc đó, đám nữ sinh xung quanh cất lên những tiếng hét chói tai 「Kyaa aaaaaaaaaa!」.

「Một màn trình diễn tuyệt vời, em cảm động quá…!」

「Là bản ‘Ondine’ của Ravel phải không ạ! Cứ như thể Ondine đang hiện diện ngay trước mắt em vậy…!」

「Cả đời này em sẽ không rửa tai nữa…!」

「Thế này thì ngôi vị ‘Tinh tú Bạc Nuit Étoile’ kế nhiệm chắc chắn thuộc về Asuka-sama rồi.」

Những lời tán dương cứ thế được gửi đến.

「Cảm ơn các bạn.」

Đáp lại, Asuka mỉm cười thật tươi.

「…………」

A, ừm, dạo gần đây vì một loạt sự kiện mà tôi suýt quên mất, nhưng quả nhiên Asuka vẫn là một tiểu thư siêu cấp…

Tiểu thư nhà Nogizaka, thành tích xuất sắc, dung mạo tú lệ, tính cách tốt, tài năng piano gần như chuyên nghiệp, lại được thầy cô hết mực tin tưởng.

Thật ra, cô ấy vốn chẳng phải là người mà kẻ như tôi có thể với tới. Chẳng phải là một trời một vực, mà phải là The Man và Teapackman thì đúng hơn.

Hơn nữa, cô ấy không hề ỷ lại vào những gì mình có sẵn mà đạt được tất cả nhờ nỗ lực không ngừng.

Điều đó thực sự… rất đáng nể.

Dù đang đứng ngay trước mắt, tôi lại cảm thấy Asuka xa vời như một hành tinh nào đó, rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau khi cô ấy quay về phía này.

「──A, Sawamura-san♪」

「Ể?」

「A, Sawamura-san, có chuyện gì vậy ạ? Anh đến phòng nhạc hiếm thấy quá nhỉ.」

Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, trông thực sự vui mừng.

Ngay lập tức, ánh mắt của đám nữ sinh xung quanh đổ dồn về phía tôi.

Mà đó không phải là ánh mắt thân thiện, mà hoàn toàn là ánh mắt dành cho kẻ thù của phụ nữ như tội phạm quấy rối tình dục hay kẻ biến thái. Trong số đó có cả cô nàng mắt trợn ngược, tay thò vào túi áo lẩm bẩm 「Chị ơi, tránh ra. Tên đó, em không giết được…!」… chà, đáng sợ quá.

「A, mọi người, xin lỗi. Từ giờ tôi có chuyện muốn nói với Sawamura-san nên hôm nay chúng ta kết thúc ở đây nhé.」

「Ể, sao thế ạ!」

「Em vẫn còn muốn nghe giai điệu tuyệt vời của Asuka-sama mà…」

「Thêm một bản nữa không được ạ…?」

「Xin lỗi nhé. Hẹn các bạn lần sau.」

Nghe Asuka nói vậy, đám nữ sinh dù tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng cũng lục tục ra về.… Và không quên lườm tôi một cái cháy mắt như sát nhân vào phút cuối. Tuyệt vời, tôi sắp mắc chứng sợ phụ nữ rồi đây.

「Xin lỗi vì đã để anh phải chờ.」

「Ể, à, không…」

Nhân tiện, dù đám nữ sinh đã đi hết, Asuka vẫn không bỏ lối nói kính ngữ.

Trừ những lúc khẩn cấp, khi ở trường, Asuka về cơ bản luôn nói chuyện ở chế độ tiểu thư.

Điềm đạm, lễ phép, thanh lịch, mang một bầu không khí tựa như đóa bách hợp trắng lặng lẽ khoe sắc.

Trước đây cô ấy từng kể rằng phong thái này là noi gương chị gái mình, Mirai-san.

「Vậy, Sawamura-san, có chuyện gì vậy ạ?」

「À, ừm, là cái này…」

Tôi lấy ra bức khải huyền của địa ngục── à nhầm, thư mời từ trong túi.

「A, anh đã xem rồi ạ?」

Cô ấy nói vậy với một nụ cười tựa nữ thần.

「À, không, tớ vẫn chưa xem bên trong.」

「Vậy ạ.」

「Ừm. Mà, cái này là gì vậy?」

「Vâng. Là thư mời ạ.」

Cái đó thì tôi biết rồi. À không, nhìn bề ngoài thì cũng không giống lắm.

「Ừm… Thật ra là, em muốn cảm ơn anh.」

「Cảm ơn?」

Asuka khẽ gật đầu.

「Vâng. Cả lúc vẽ minh họa, cả lúc gacha nữa… Sawamura-san đã thực sự giúp đỡ em rất nhiều. Vì vậy em muốn mời Sawamura-san đến dự bữa tiệc tại nhà em vào cuối tuần này.」

「Tiệc tại nhà…?」

Sao nghe sang chảnh thế.

「À, Chủ nhật tuần này… nhà em sẽ có một buổi tiệc ăn uống, tụ tập gia đình và những người thân thiết. Đó là một buổi tụ họp vui vẻ được tổ chức định kỳ, nên em nghĩ nếu được, Sawamura-san cũng có thể đến tham dự thì tốt quá…」

Nói tóm lại, nó giống như một bữa tiệc sushi cuộn tay mà hàng xóm tụ tập vào ngày nghỉ.

À, ừm, nếu vậy thì tôi có thể hiểu được phần nào.

「Đó là một bữa tiệc rất vui. Hơn nữa,」

「?」

「Hơn nữa… mẹ em nói là muốn gặp Sawamura-san.」

「M-mẹ em?」

「Vâng.」

Mẹ của Asuka… tức là mẫu thân của cô ấy, đúng không? (Hiển nhiên rồi) Mẹ của Asuka, và là nữ chủ nhân đương thời của gia tộc Nogizaka…

Một người siêu cấp sang chảnh như vậy thì có việc gì với tôi chứ.

Hả, đừng nói là bà ấy muốn diệt trừ con sâu bọ xấu xa (là tôi) đang lảng vảng quanh con gái mình từ trong trứng nước nhé…

「Bữa tiệc không quá trang trọng đâu ạ, nên anh cứ thoải mái đến nhé. Em sẽ rất mong chờ đó♪」

Asuka cười hồn nhiên như hoa nở.

Dù cô ấy nói vậy, tôi cũng không tài nào có tâm trạng nhẹ nhõm như đi chơi nhà Fuyuhime được.

Chà, mặc gì bây giờ…

Và thế là, tôi đã quyết định tham gia bữa tiệc tại nhà của gia tộc Nogizaka.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉔ (Mức độ bí mật: B)

Thư mời là khải huyền của địa ngục.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉕ (Mức độ bí mật: C)

Chơi piano giỏi như dân chuyên nghiệp.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉖ (Mức độ bí mật: B)

Hình như thường xuyên tổ chức tiệc tại nhà.

「Haizz, căng thẳng quá…」

Chủ nhật.

Tôi đang đứng ở một khu phố cách nhà khoảng mười ga tàu, tay xách theo hộp củ cải muối bettara mà Suzune dúi cho làm quà (con bé bảo là 「Anh hai vốn đã nhạt nhòa rồi, không có lấy một món quà ra trò thì sẽ bị chìm nghỉm giữa đám đông cho mà xem」).

Đây là nhà ga gần nhất của một khu đô thị ngoại ô với những khu dân cư siêu cao cấp mà tôi thường chẳng bao giờ ghé qua.

Không hiểu sao đến cả con chó đi dạo quanh đây trông cũng như một cục tiền. Chắc bộ quần áo nó đang mặc còn đắt hơn của tôi nữa ấy chứ…?

Ấy, không được, không được, mình còn chưa đến nhà Asuka nữa mà!

Vốn đã lần đầu đến nhà Asuka, lại thêm không khí của khu phố xa lạ càng làm cho hệ thần kinh tự chủ mỏng manh của tôi thêm rối loạn.

Hơn nữa, còn có tiết mục bị mẫu thân cô ấy quan sát (thậm chí là diệt trừ). Bắt tôi phải giữ bình tĩnh và tự nhiên thì đúng là chuyện không tưởng.

Dù sao cũng phải giữ vững tinh thần. Mình chỉ có một mình, nếu gục ngã là thua.

…Tôi đã nghĩ vậy.

「Ố, Yoshito kìa! Bên này, bên này!」

「Ể?」

Hình như có ai đó.

「Ồ, cuối cùng ngài Sawamura cũng đến rồi.」

「Cậu đến muộn năm phút ba giây đấy. Thật là, thời gian là vàng bạc cơ mà.」

「Thôi nào, có sao đâu.」

Ở đó là một đám người quen thuộc.

「…Ể, sao mọi người lại ở đây?」

Fuyuhime thản nhiên đáp lại câu hỏi của tôi.

「Ể, sao là sao, thì được Nogizaka-san mời chứ sao? Cậu ấy bảo có tiệc tại nhà nên mời bọn tớ đến.」

「Một khi đã được Nogizaka-san ngỏ lời, làm gì có lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây chứ.」

「Phải tạm gác cả sự kiện cày cuốc trong ‘MGO’ để sắp xếp thời gian đấy.」

「Tất nhiên là tớ nhận lời ngay tắp lự rồi!」

「Hừm, với tư cách hội trưởng, từ chối lời mời của hội viên là hành động không thể chấp nhận được.」

Nhân tiện, những người có mặt ở đó là Fuyuhime, bộ ba K và Hội trưởng Kagurazaka, tổng cộng năm người. Toàn bộ thành viên của『Hội Nghiên cứu AMW』.

…Thế ra không phải chỉ có mình tôi được mời à.

Tôi muốn tự đấm cho mình một phát vì đã tự suy diễn rằng mình là người duy nhất được mời, chỉ vì cô ấy nói là muốn cảm ơn vì đã giúp đỡ. Mà, ừm, cũng phải thôi. Đã là người giúp đỡ cô ấy thì tất nhiên phải mời cả các thành viên 『Hội Nghiên cứu AMW』 rồi…

Dù vậy, khi chuẩn bị bước vào một vùng đất chưa được khám phá, việc không phải đơn độc chiến đấu cũng khiến tôi cảm thấy vững tâm hơn một chút.

「Vậy thì đi nhanh thôi! Háo hức quá đi, nhà của Nogizaka-san~♪」

Tôi sánh bước cùng Fuyuhime và những người khác, lúc nào cũng trông thật vui vẻ.

Địa chỉ nhà Nogizaka được ghi trên một tấm bản đồ vẽ tay đặt trong thư mời.… Đúng vậy, vẽ tay. Những ai tinh ý chắc đã đoán ra rồi, đó là phiên bản oán linh. Cảm giác như mở một lá thư mời xuống Minh Phủ và thấy bên trong là bản đồ dẫn đường xuống địa ngục vậy. Có phải búp bê Matryoshka đâu chứ.

Nhưng tại sao cứ hễ Asuka vẽ cái gì là lại tạo ra oán linh nhỉ… Tôi cảm thấy có một mối nhân duyên máu mủ nào đó ở đây rồi…

「Ừm, Yoshito, cái gì vậy?」

「Ể? Thư mời đó. Của bữa tiệc hôm nay. Chẳng phải Fuyuhime và mọi người cũng nhận được sao?」

「Ể, bọn tớ có nhận được cái đó đâu. Chỉ được mời lúc sinh hoạt câu lạc bộ thôi mà.」

「Lần đầu tiên tôi thấy đấy.」

「Đó thật sự là thư mời à?」

「Sướng nhé, chỉ mình Yoshito được nhận một bức thư mời bị nguyền rủa… à nhầm, độc đáo như vậy.」

Cái đoạn vừa rồi cậu suýt lỡ lời đúng không. Suýt nữa thì nói là nguyền rủa rồi đúng không!

Tôi hiểu cảm giác của cậu mà.

Dù vậy, biết được chỉ có mình tôi nhận thư mời cũng khiến tôi vui hơn một chút. Mà, trông nó giống quyển sổ mà ai bị ghi tên vào sẽ chết thật.

Tạm thời, tôi đối chiếu bản đồ và bản đồ trên điện thoại để xác nhận điểm đến.

「Hửm, ủa…?」

Tuy nhiên, địa điểm được chỉ định chỉ hiển thị một khu vực trông như một khu rừng lớn. Cái gì thế này?

「Hửm, sao thế?」

「À, địa chỉ này, ở đây đúng không nhỉ?」

「Ừm, đúng rồi đó. Tớ nghĩ là không sai đâu.」

「Sao… chỉ thấy có một khu rừng đen ngòm thế này.」

Trên bản đồ điện thoại, một khoảng trống hiện ra như một cái lỗ thủng giữa khu dân cư. Ý là sao? Tôi chỉ từng thấy kiểu này ở Hoàng cung hay nghĩa trang Zoushigaya thôi.

Nhưng câu trả lời đã sớm hiện ra.

「Hà…」

Sau khi hội ngộ với Fuyuhime và những người khác, chúng tôi đi bộ khoảng mười phút để đến nơi.

Và ở đó, tôi thở dài một hơi thật não nề.

Trước mắt tôi là một cánh cổng cao ngất. Một bức tường kéo dài đến tận cuối tầm mắt. Trên tường, cứ cách mười mét lại có một vật trông như camera giám sát.

Một tòa dinh thự nguy nga tráng lệ hiện ra sừng sững ở đó.

「Tuyệt vời thật…」

Thứ này tôi chỉ từng thấy trên TV thôi.

Tòa nhà khổng lồ phía sau cánh cổng được xây theo lối kiến trúc phương Tây, và không từ nào có thể miêu tả nó chính xác hơn hai chữ "dinh thự". Tiền đúng là chỉ tập trung ở một số nơi nhất định nhỉ…

Cảm thấy có chút khớp, tôi nhấn chuông bên cạnh tấm biển ghi tên 『Nogizaka』 (cũng rất hoành tráng). Ngay lập tức có tiếng trả lời.

「Vâng.」

「À, xin lỗi, tôi là Sawamura, bạn cùng lớp của Asuka-san…」

「Chúng tôi đã được báo trước. Xin vui lòng chờ một chút.」

Một lúc sau, cánh cổng mở ra với một tiếng động long trọng.

Người bước ra từ bên trong là… một cô hầu gái.

「Ố ồ ồ! Hầu gái kìa!」

Fuyuhime hào hứng hét lên.

Đây không phải là hầu gái làm thêm ở Akihabara hay Ikebukuro. Đây là một cô hầu gái chuyên nghiệp chính hiệu. Tôi có thể nhận ra điều đó qua phong thái, từng cử động nhỏ và dáng đứng của cô.

「Chào mừng quý khách. Mời đi lối này. Asuka tiểu thư đang đợi ạ.」

「V-vâng.」

Tôi có phần căng thẳng đáp lời khi lần đầu diện kiến một cô hầu gái "tự nhiên" chứ không phải "nuôi trồng".

Lúc đó, Fuyuhime tỏ vẻ khó hiểu.

「Ủa, Yoshito, sao cậu không phấn khích hơn đi? Là hầu gái mà Yoshito thích hơn cả cơm ba bữa đó?」

「Ể, khoan đã…!」

Vẫn còn lôi cái trò đùa đó ra à!?

「Này nhé, cậu bảo muốn trở thành một chuyên gia thẩm định trang phục hầu gái, người sẽ nếm thử bộ đồ hầu gái ấm áp vẫn còn hơi người, từ từ nhai kỹ trong miệng rồi đưa ra lời phê bình mà──」

「T-tôi không có nói thế!」

Đó là nội dung của cuốn doujinshi 『Giọt Nước Mắt của Trang Phục Hầu Gái Thần Thánh』 mà Fuyuhime mang đến chứ!

Dù tôi đã hết lời phủ nhận, tôi vẫn thấy cô hầu gái trước mặt cảnh giác lấy tay che ngực. Không phải vậy đâu ạ… Tôi không phải loại biến thái sẽ rưới nước sốt lên trang phục hầu gái, liếm láp rồi bình luận 「Bộ đồ này hơi thiếu muối」 đâu ạ…

「À, ừm…」

「…Mời đi lối này.」

Dưới sự dẫn đường của cô hầu gái có vẻ đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng hơn, chúng tôi bước vào khuôn viên dinh thự.

Qua cánh cổng là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Dù đang ở trong thành phố, khung cảnh lại xanh tươi như thể lạc vào một công viên tự nhiên nào đó. Ngay từ đầu tôi đã không hiểu tại sao lại có một khu rừng trong vườn. Tôi còn nghe thấy tiếng chim oanh hót, và vừa rồi một con sóc cầm hạt dẻ chạy vụt qua trước mặt. Thêm nữa, có một cái ao lớn với cá chép Nishikigoi bơi lội tung tăng, bên cạnh đó còn có một thác nước nhỏ và một dòng sông nữa chứ…

Sau khi đi bộ khoảng năm phút qua khung cảnh khiến người ta phải tự hỏi đây có thực sự là Nhật Bản không, cuối cùng chúng tôi cũng đến được dinh thự.

Khi cánh cửa chính nguy nga không kém được mở ra, người đứng phía sau là…

「Chào mừng Sawamura-san và mọi người♪」

Đó là Asuka đang mỉm cười rạng rỡ.

Nụ cười dịu dàng và ấm áp của cô ấy cuối cùng cũng giúp tôi bớt căng thẳng đôi chút.

「Yaho, bọn tớ đến rồi đây, Nogizaka-san!」

「Chà, một dinh thự tuyệt vời quá.」

「Có hầu gái hiện diện như chuyện bình thường đúng là một môi trường lý tưởng.」

「Phấn khích quá đi!」

「Cảm ơn cậu hôm nay nhé. Bọn tø xin phép không khách sáo.」

Fuyuhime và các thành viên khác của『Hội Nghiên cứu AMW』hoàn toàn không có chút căng thẳng nào.

Tôi chỉ mong được chia sẻ một chút sự cứng cỏi vô dụng đó, thứ có lẽ đã mọc cả lông cứng rồi cũng nên.

「À, này Asuka, đây là quà…」

Tôi rụt rè đưa ra chiếc túi giấy tôi mang theo.

Bên trong, như đã nói, là củ cải muối bettara mua ở gần nhà. Không hiểu sao… tôi lại cảm thấy có lỗi, không biết mang thứ này đến có ổn không nữa.

Thế nhưng, Asuka lại tỏ ra vui mừng như thể vừa nhận được một kho báu.

「Oa, cảm ơn anh ạ! Trông ngon quá… Em vui lắm♪」

Chắc cô ấy thích củ cải muối bettara…?

Dù sao đi nữa, cô ấy vui là tốt rồi.

「Vậy thì mọi người, mời đi lối này. Em sẽ dẫn mọi người đến nơi tổ chức tiệc.」

Theo sự thúc giục của Asuka, chúng tôi bước vào nơi diễn ra bữa tiệc.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉗ (Mức độ bí mật: B)

Nhà là một tòa dinh thự to không tưởng.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉘ (Mức độ bí mật: A)

Nhà có hầu gái như chuyện bình thường.

Nào, ở đây tôi muốn xác nhận lại một chút về định nghĩa của một bữa tiệc tại nhà.

Một bữa tiệc tại nhà, đúng như tên gọi, là một bữa tiệc được tổ chức tại nhà.

Người ta mời hàng xóm, gia đình thân thiết đến nhà, và những vị khách được mời sẽ tự mang theo đồ ăn hoặc một chút quà cáp. Trong không khí ấm cúng, mọi người quây quần quanh một chiếc bàn nhỏ, trò chuyện thân mật và thỉnh thoảng lại bật cười. Tôi luôn nghĩ rằng nó mang tính chất ấm cúng, quy mô nhỏ và ít người…

Như đã nói, một bữa tiệc sushi cuộn tay có thể là một ví dụ.

Dựa trên điều đó, hãy nhìn vào tình hình hiện tại.

「……」

Đầu tiên, nơi tổ chức tiệc là một căn phòng rộng bằng hai lớp học cộng lại.

Trong phòng có khoảng hai mươi người, bao gồm cả chúng tôi, đang nâng ly rượu vang hoặc trò chuyện trên ghế sofa. Ngay tại thời điểm này, không khí ấm cúng đã không còn. Và có vẻ đây là tiệc đứng, vì những chiếc bàn bày đầy các món ăn trông rất ngon như bò nướng hay carpaccio được đặt khắp phòng. Bên cạnh đó, có nhiều cô hầu gái phục vụ đứng sẵn, sẵn sàng lấy đồ ăn theo yêu cầu. Gần đó còn có những người trông rõ ràng là nhạc công chuyên nghiệp đang cầm nhạc cụ và chơi nhạc cổ điển trực tiếp.

…Ừm, tôi hoàn toàn không hiểu yếu tố "tại nhà" nó nằm ở đâu nữa.

「Oa, tuyệt quá, tuyệt quá! Toàn là hầu gái thật, mà lại còn nhiều thế này nữa! Vườn hoa hầu gái! Thiên đường!」

「Tha hồ lựa chọn nhé. Nhất định phải trải nghiệm cảm giác được phục vụ thực sự là thế nào mới được!」

「Chúng ta cũng theo sau thôi.」

「Cô hầu gái! Cho miếng dưa lưới với thịt nguội lên rồi đút cho tôi ăn đi…!」

Fuyuhime và những người khác không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, họ lao thẳng đến chỗ hầu gái và đồ ăn như mèo thấy cá. Ừm, hay thật, giá như tôi cũng có thể sống tự do như vậy…

Tôi nghĩ thầm trong khi đứng cạnh Asuka, nhìn theo đám thành viên 『Hội Nghiên cứu AMW』 vừa chạy đi mất.

「Mà công nhận tuyệt thật… Tớ cứ nghĩ tiệc tại nhà thì sẽ ít người hơn.」

「A, xin lỗi anh. Vì có cả bạn bè của mẹ và đối tác công việc của bố em nữa, nên thành ra đông hơn em nghĩ…」

「À, không, tớ không có ý chê đâu! Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi…」

Ngạc nhiên vì nó không có một chút bóng dáng nào của một bữa tiệc sushi cuộn tay.

Nghe tôi trả lời, Asuka thở phào nhẹ nhõm,「Vậy ạ, may quá…」.

「À, để em lấy đồ ăn cho anh nhé?」

「Ể?」

「Món nào cũng rất ngon đấy ạ. Do một vị đầu bếp tên là Koayu-san làm, từ món Nhật, món Âu, món Trung đến các món dân tộc đều tuyệt hảo cả. Anh chờ một chút nhé.」

「Ể, không, tớ tự lấy được mà, không sao đâu──」

Nhưng Asuka không đợi tôi nói hết lời,

「Anh đừng khách sáo. Sawamura-san và mọi người là khách mà, cứ thoải mái ngồi yên là được rồi ạ. Em sẽ hăng hái bày biện ngay đây!」

Nói rồi, cô ấy lon ton bước về phía bàn ăn. Một cô hầu gái gần đó vội vàng định phục vụ, nhưng Asuka mỉm cười ngăn lại và tự tay lấy đồ ăn.

Một lúc sau, với một đĩa đầy ắp thức ăn, Asuka quay trở lại.

「Em lấy về rồi đây, Sawamura-san.」

「C-Cảm ơn.」

「Ehehe.」

Asuka trông có vẻ rất vui.

Sao nhỉ, tôi cứ liên tưởng đến hình ảnh một chú cún con ngậm món đồ chơi được ném đi rồi chạy về, đuôi vẫy tít như sắp rụng, vẻ mặt đầy mãn nguyện. Trông cô ấy giống một con vật nhỏ dễ thương quá đi mất.

Và rồi tại đây, Asuka lại có một hành động bất ngờ hơn nữa.

「Đây, mời anh.」

Nói rồi, cô ấy dùng đũa gắp một miếng carpaccio trên đĩa và đưa về phía tôi.

「! M-Mời anh, là sao…?」

「Ể, là a~ đó ạ?」

「!!」

C-Cái đó không ổn chút nào đâu!?

Dù sao Asuka cũng là tiểu thư nhà Nogizaka, làm một việc như thế (a~n) trước mặt mọi người có phải là có hơi nhiều vấn đề không. K- kìa, mọi người xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm kìa…

「…?(nhìn~)」

「……」

「…??(nhìn chằm chằm~)」

「Ư…」

Nhưng mà bị nhìn bằng ánh mắt trong sáng và thẳng thắn như vậy thì làm sao tôi từ chối cho được chứ…

Tôi quyết định và mở miệng ra.

「A, a~n…」

「Mời anh♪」

Bàn tay Asuka đưa tới, và miếng carpaccio cá bò da được đưa vào miệng tôi. A, đúng thật, món carpaccio này ngon kinh khủng…

「Phì phì, may là anh thích nó. Khi ăn đồ ngon, cảm giác như má sắp rụng ra vậy nhỉ♪」

Thêm vào đó── a, trời ơi, Asuka dễ thương chết đi được.

Gần đây tôi toàn tiếp xúc với Asuka phiên bản thân thiện, nhưng Asuka phiên bản tiểu thư lại có một sức hấp dẫn thanh lịch và đáng yêu khác hẳn… Cảm giác như bây giờ có chết── à không, tôi chưa thể chết cho đến khi xóa sạch hoàn toàn dữ liệu trong ổ cứng máy tính── nhưng mà dù vậy, tôi cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa…

Má tôi giãn ra, khuôn mặt còn xấu hơn cả con cá bò da trong miệng, lúc đó Asuka vỗ tay một cái trước ngực.

「A, phải rồi, em quên mất.」

「Hửm?」

「Là thế này ạ…」

Cô ấy nhón chân lên, ghé sát mặt vào tai tôi, thì thầm một cách bí mật,

(Thật ra… em có một thứ muốn cho Sawamura-san xem.)

Cô ấy nói như thì thầm.

Hơi thở mềm mại phả vào tai khiến cơ thể tôi bất giác giật nảy. C-chắc chắn là cô ấy đang cố tình hạ gục tôi mà…

(M-một thứ muốn cho xem?)

(Vâng. Vì vậy lát nữa──)

Asuka định nói tiếp với một nụ cười vui vẻ, thì…

「──Chào cậu, Nogizaka-san.」

Rầm…!

Một thứ gì đó đột nhiên va vào đã cắt ngang lời cô ấy một cách thô bạo.

Tôi bị hất văng ra như một nhân viên văn phòng thua trong cuộc chiến giành chỗ trên chuyến tàu đông đúc.

Khoan, cái gì thế… Tôi ngước lên, và ở đó là một bóng người đã khéo léo chen vào giữa tôi và Asuka.

「A, ừm, xin hỏi anh là…」

「Là Sasaoka đây, Nogizaka-san. Sasaoka Ryuto.」

Gã tóc nâu dài vuốt tóc mái một cách điệu đà, khuôn mặt đó tôi có quen.

A, gã này, hình như là… Sasaoka, cùng khối một trường Hakujou.

Khác lớp, khác trường cấp hai và không có mối liên hệ nào đặc biệt, nhưng tôi biết hắn vì nổi tiếng theo nghĩa xấu. Nghe nói nhà hắn là chủ tịch một công ty game mới nổi, và hắn rất tự tin vào kiến thức "kiểu Akiba" của mình. Tuy nhiên, hắn thường khoe khoang về điều đó, và thói trăng hoa của hắn đã nổi tiếng từ thời cấp hai, bị một bộ phận nam sinh ghét như giẻ lau sữa bò để cả tuần.

Ể, Asuka, đến cả loại này cũng mời à…?

「Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trực tiếp nhỉ. Tôi đã luôn muốn được chào hỏi cậu một lần, nên lần này đã tự ý tham gia qua mối quan hệ của bố tôi.」

Nhầm rồi. Hắn tự ý đến.

「Quả nhiên, với một bậc thầy "kiểu Akiba" như Asuka-san, một người có cùng trình độ kiến thức như tôi mới là người xứng đôi…『Hội Nghiên cứu AMW』chẳng qua chỉ là một đám nghiệp dư. Tôi không thể hiểu nổi tại sao một người như Nogizaka-san lại tham gia vào một hội nhóm nửa vời như vậy.」

「V-vâng…」

Thật ra thì, hiện tại, có lẽ Asuka mới là người có kiến thức hời hợt nhất trong『Hội Nghiên cứu AMW』ấy chứ…

「Nhân tiện, Nogizaka-san thích bộ anime nào nhất mùa này? Chắc chắn bá chủ mùa này phải là『Cô Bé Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』rồi. Mà, tôi đã dự đoán điều này từ hơn một năm trước, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Ha ha ha.」

May mắn thay, cuộc nói chuyện đã chuyển sang chủ đề『Cô Bé Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』. Đúng là bộ anime bá chủ mùa này, được cho là có tám phần mười dân Akiba đều xem. Thế này thì Asuka chắc sẽ không bị lộ tẩy.

「Sao nào, Nogizaka-san có nhân vật yêu thích nào trong『Maho-chan』không?」

「À, ừm, tôi thích Pianissimo-chan…」

「Tôi thì chỉ thích mỗi Maho-chan thôi. Nói đến『Cô Bé Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』thì không thể nào khác ngoài nữ chính Maho-chan được. Các nhân vật khác chỉ là làm nền thôi. À, phải rồi, thật ra tôi có quen với nhà sản xuất của bộ anime đó đấy. Nên nếu muốn, tôi có thể sắp xếp cho cậu đi xem lồng tiếng. Nếu thích, tôi có thể mời cả Nogizaka-san nữa. Sao nào?」

「À, vâng…」

Cuộc đối thoại hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.

Ủa, thay Asuka bằng một bức tường chắc cũng không khác gì mấy đâu nhỉ?

「──Hừm, Sasaoka à.」

「A, hội trưởng.」

Không biết đã quay lại từ lúc nào, Hội trưởng Kagurazaka đang vừa nhai xúc xích Frankfurt vừa nhìn về phía Asuka.

「Tên đó cũng đến à. Nogizaka-san lại vướng phải một kẻ phiền phức rồi.」

「Hội trưởng biết anh ta à?」

「Ừ. Ngay sau khi nhập học, hắn đã nghênh ngang đến và nói muốn gia nhập『Hội Nghiên cứu AMW』. Nhưng tính cách có vẻ có vấn đề. Tôi đã dùng quyền hạn của mình để lịch sự mời hắn về.」

Chị ấy khẽ thở dài.

Chà, hiếm khi thấy người senpai luôn thân thiện với mọi người và khoan dung với mọi cặp đôi này lại có biểu cảm như vậy.

「…Về cơ bản,『Hội Nghiên cứu AMW』không từ chối ai đến. Nhưng đó là dựa trên tiền đề rằng họ phải biết phép lịch sự tối thiểu là giao tiếp một cách đàng hoàng. Những ai phá vỡ sự hòa hợp, những ai không thể chấp nhận nội dung câu chuyện của người khác đều bị từ chối. Đó cũng là điều mà cựu hội trưởng Mirai đã nói.」

「……」

…Mà, nhìn là biết loại người chỉ nói về mình và coi thường ý kiến của người khác rồi, gã đó.

「Mà, khác hẳn với lúc cậu ấy nói chuyện với cậu nhỉ.」

「Ể?」

「Là Nogizaka-san đấy. Khi ở cùng cậu, cậu ấy trông vui vẻ hơn bất cứ lúc nào khác. Chắc hẳn cậu ấy rất tin tưởng cậu.」

「À, chuyện đó…」

Chuyện đó… chắc là vì tôi biết "bí mật" của Asuka nên mới trông như vậy thôi, chứ không có ý nghĩa gì sâu xa hơn đâu.

Sau đó khoảng mười lăm phút, sau khi thao thao bất tuyệt về bản thân, Sasaoka nhận được điện thoại, tay cầm smartphone vừa nói 「Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát. Chà, khổ thật, hôm qua thực chất chỉ ngủ được một tiếng thôi. Thực chất chỉ một tiếng」 rồi bỏ đi.

「Em không sao chứ, Nogizaka-san.」

Hội trưởng hỏi Asuka vừa quay lại.

「Ể? A, Hội trưởng Kagurazaka… Vâng, em chỉ hơi mệt một chút thôi ạ.」

「Chị cũng định xen vào, nhưng dù gì hắn cũng là con trai của tập đoàn Sasaoka. Chị nghĩ không nên kích động hắn thì tốt hơn.」

「Đúng… vậy ạ. Cảm ơn chị đã quan tâm.」

Asuka cúi đầu cảm ơn.

Hội trưởng Kagurazaka… chị ấy còn nghĩ đến cả những chuyện đó sao.

Đúng là… thường ngày, ấn tượng về chị ấy là người hay hòa cùng đám Tam K rồi nói những câu như 「Ừm, quả nhiên cặp đôi xe ben và cột điện thật tuyệt…」 với vẻ mặt hạnh phúc, nên sự khác biệt này càng làm tôi ngạc nhiên.

「Sawamura-san cũng xin lỗi nhé, câu chuyện của chúng ta bị gián đoạn…」

「Ể, không, tớ không sao đâu…」

Khi tôi trả lời, Asuka khẽ đứng cạnh tôi, nhanh chóng ghé sát tai tôi.

(Lát nữa… chúng ta nói chuyện tiếp nhé♪)

Một hơi thở như thì thầm.

Tôi cảm thấy toàn thân rùng mình và như mất hết sức lực. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của cụm từ "người tình của đôi tai"…

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉙ (Mức độ bí mật: B)

"A~n" là mặc định.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉚ (Mức độ bí mật: B)

Lời thì thầm gần như là vũ khí tối thượng.

Đã một tiếng trôi qua kể từ khi tôi đến dinh thự Nogizaka.

Bữa tiệc vẫn đang diễn ra sôi nổi, tiếng chạm ly rượu vang vang lên khắp nơi, và dàn nhạc đang chơi những bản nhạc cổ điển tao nhã.

Thế nhưng giữa khung cảnh đó… tôi lại lẻ loi như một con nhái cây bị bỏ lại giữa bầy ếch móng vuốt châu Phi (loài ngoại lai).

Có vài lý do.

Đầu tiên là Asuka. Mới lúc nãy còn đang trò chuyện cùng tôi, nhưng cô ấy đã bị một cô hầu gái gọi đi chào hỏi khách, và đã rời đi với vẻ mặt áy náy. Chà, với lượng khách đông thế này, việc cô ấy phải làm tròn vai trò chủ nhà cũng là điều dễ hiểu.

Sau đó, Hội trưởng Kagurazaka cũng nói có việc bận rồi bỏ đi trong khi đang ngấu nghiến xúc xích.

Và Fuyuhime cùng Tam K thì vẫn như cũ, chỉ dán mắt vào hầu gái và đồ ăn, còn những người xung quanh toàn là những người nổi tiếng có vẻ như hay vuốt ve mấy con mèo Ba Tư trên đùi bằng bàn tay đeo nhẫn đắt tiền. Đương nhiên là chẳng có ai quen biết.

Kết quả là, tôi bị bỏ lại một mình giữa sự ồn ào sang trọng.

「……」

Nhân lúc này đi vệ sinh vậy…

Không có việc gì khác để làm, tôi lặng lẽ rời khỏi nơi tổ chức tiệc và đi về phía phòng vệ sinh.

Nhà vệ sinh cách phòng tiệc một khoảng khá xa. Nhân tiện, việc chỉ riêng cái nhà vệ sinh đã rộng hơn cả phòng khách nhà tôi… ừm, tôi quyết định không nghĩ sâu về nó nữa.

「Phù…」

Sau khi giải quyết nỗi buồn một cách suôn sẻ với cảm giác sảng khoái như đang ở trên một thảo nguyên, tôi bước ra khỏi khu vực rửa tay.

Được rồi, quay lại phòng tiệc thôi, tôi nghĩ vậy, nhưng…

「…Ủa?」

Đây là đâu nhỉ.

Chân tôi dừng lại.

Tôi nhớ là đã rẽ phải ở góc ngay sau khi ra khỏi phòng tiệc, đi thẳng khoảng năm mươi mét rồi rẽ trái, sau đó lại rẽ phải. …Ủa, hay là rẽ trái nhỉ…?

Một khi đã lạc thì tôi hoàn toàn không biết đường nữa.

Cấu trúc phức tạp gần như một mê cung.

Tôi định hỏi ai đó nhưng xung quanh không có một bóng người.

Không còn cách nào khác, tôi đành đi bừa, nhưng hoàn toàn không thể quay lại được phòng tiệc.

Ngược lại, không khí xung quanh càng lúc càng trở nên hoành tráng với những bức tượng điêu khắc đắt tiền, một con gấu nhồi bông khổng lồ, và những khẩu súng Winchester. Ể, mình có về được thật không đây…? Lạc trong dinh thự, không lẽ có khả năng đó thật sao, sợ quá…

Trong lúc tôi đang lo lắng đến sắp khóc,

「Anh trai làm gì ở đây thế?」

「!」

Tôi bất ngờ nghe thấy một giọng nói.

Một giọng nói có chút ngọng nghịu nhưng rất trong trẻo và dễ nghe.

Tôi quay lại và thấy… một cô bé đang nghiêng đầu đứng đó.

「Anh đang làm gì ở đây vậy? Đây là khu vực riêng tư của nhà Nogizaka, người không phận sự cấm vào đó nha?」

Cô bé nhỏ nhắn buộc tóc hai bên, ngước nhìn tôi và nói.

T-thiên thần cứu rỗi…? Vị cứu tinh…?

Nhưng trông có hơi nhỏ con.

Kể cả hai bím tóc cũng chỉ cao đến cằm tôi thôi.

Mà khoan, cô bé này…

「Giống Asuka quá…」

Mái tóc hai bím rất hợp, đôi mắt to tròn, và một bầu không khí tươi sáng, năng động như đóa hoa hướng dương đang nở.

Chắc khoảng học sinh cấp hai. Nhìn kỹ thì rất giống Asuka ở chế độ thân thiện. Cô ấy có em gái à…? Tôi chỉ biết cô ấy có chị gái…

「Hửm? Anh biết Asuka-chan à?」

Cô bé hỏi.

「Ừm, em là…」

「Em á? Em là… ừm, là… họ hàng của Asuka-chan, chắc vậy.」

「Họ hàng của Asuka…」

Ra vậy, thế thì giống nhau cũng không có gì lạ.

「Anh trai là ai? Bạn của Asuka-chan à?」

「À, ừ. Anh là bạn cùng lớp của Asuka, tên là Sawamura…」

「Sawamura…」

「Hửm?」

「Ể? À, không, không có gì đâu.」

Cô bé lắc đầu, hai bím tóc đung đưa,

「Vậy à, anh trai là bạn của Asuka-chan. Rất vui được gặp anh, anh trai.」

Cô bé mỉm cười và chìa tay ra. Tôi nắm chặt lấy bàn tay đó.

「Vậy anh trai làm gì ở đây thế? Chơi trò làm Snake à?」

「Không phải… là, anh đi vệ sinh rồi không biết đường về nữa…」

「A, lạc đường à.」

「Nói thẳng ra là vậy…」

Đúng là như thế.

Cô bé chống nạnh và cười.

「Thiệt tình, lớn rồi mà còn vậy nữa~. Vậy để em dẫn anh về phòng tiệc nhé♪ Nè, lối này.」

「Ể, à.」

Tôi đi theo sự dẫn đường của cô bé.

Tạm thời, có vẻ như tôi đã tránh được tình huống đáng xấu hổ là bị lạc trong dinh thự.

Cô bé tự giới thiệu tên là Miruka.

Cô bé nói đã quen Asuka từ rất lâu và rất thân thiết.

「Em quen Asuka-chan hơn mười năm rồi đó~. Gần như là gia đình luôn.」

「Vậy à.」

「Còn anh trai? Anh nói là bạn cùng lớp, là bạn cấp ba đúng không?」

Cô bé ngước nhìn tôi hỏi.

「À, ừm. Tụi anh còn cùng câu lạc bộ nữa. Tên là『Hội Nghiên cứu AMW』…」

「A, đó là câu lạc bộ của Mirai-chan.」

「Em cũng biết Mirai-san à?」

「Vâng, em biết chứ.」

Cô bé── Miruka gật đầu.

À mà nghĩ lại thì cũng phải. Nếu biết Asuka thì biết chị gái của cô ấy là Mirai-san cũng không có gì lạ.

「Vậy à, Asuka-chan đã vào『Hội Nghiên cứu AMW』. Quả nhiên cậu ấy đã quyết định như vậy~」

「?」

Cô bé tỏ vẻ trầm ngâm.

「A, xin lỗi, xin lỗi, không có gì đâu. Anh đừng để ý.」

Nhưng rồi cô bé liền ngẩng mặt lên và mỉm cười rạng rỡ.

「Mà này, anh trai. Anh có thời gian không?」

「Ể?」

「Bây giờ đi đường vòng một chút nhé?」

「Đường vòng?」

「Đúng vậy, lối này, lối này~」

「Ê, này.」

Tôi bị kéo tay và buộc phải đổi hướng.

Nơi tôi được dẫn đến là một căn phòng giống như thư viện, với rất nhiều giá sách xếp san sát.

「Đây là…」

「He he he, đây là phòng lưu giữ ký ức đó.」

「Phòng lưu giữ ký ức?」

「Ừ, đúng vậy. Nơi lưu giữ một phần những kỷ niệm của gia tộc Nogizaka. Vài cuốn album của Asuka-chan cũng được để ở đây đó~」

「Album, của Asuka…」

「Nè, anh trai không muốn xem à.」

「Ể?」

Miruka nói với một nụ cười tinh quái như tiểu quỷ.

「Những tấm ảnh ngày xưa của Asuka-chan mà anh trai chưa từng biết. Có nhiều lắm đó~. Biết đâu còn được xem cả dáng vẻ như thế này~, hay thế kia~ của Asuka-chan nữa đó?」

「Ư…」

Bỏ qua dáng vẻ như thế này hay thế kia, nếu hỏi tôi có hứng thú với album cũ của Asuka không, thì tôi chỉ có thể gật đầu lia lịa như một con chim gật gù bị hỏng mà thôi.

「Nhưng mà, tự ý xem như vậy có lỗi với Asuka không…」

「Không sao, không sao đâu. Nếu là anh trai thì cho xem Asuka-chan cũng không giận đâu. Nè.」

「A…」

Cô bé lấy một cuốn album từ giá sách và mở ra trên bàn.

「Ừm, đây là Asuka-chan hồi tiểu học nè~」

「Ồ…」

Trong album là hình của Asuka hồi còn học tiểu học.

Thân hình nhỏ bé đeo trên lưng chiếc cặp sách, mái tóc tết bím và còn đeo cả kính.

Chụp cùng cô bé là một người đàn ông trông vạm vỡ quá mức đang đeo kính râm, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần với nụ cười hiền hậu toát lên vẻ dịu dàng, và một cô bé đáng yêu trông rất giống người phụ nữ ấy. Đây chắc là bố mẹ của Asuka, và Mirai-san đây mà...?

「Chắc là ảnh hồi lễ khai giảng tiểu học đó~. Sau đấy, Asuka-chan bị trượt vỏ chuối rơi ở cổng trường ngã lộn ba vòng rưỡi, khổ lắm luôn~」

「V-Vậy à.」

Hóa ra cậu ấy hậu đậu từ bé à. Mà khoan, một ngôi trường có vỏ chuối rơi đầy ở cổng thì...

Tạm gác chuyện đó sang một bên, Asuka hồi tiểu học vẫn đáng yêu như bây giờ.

Cô bé mỏng manh tựa nụ hoa nhỏ, trông chẳng khác nào một thiên thần, đến mức cái máu mê kiểu "học sinh tiểu học là tuyệt nhất" trong tôi sắp trỗi dậy mất rồi.

Chỉ có điều,

「Trông vẻ mặt Asuka hơi cứng nhỉ.」

「Hửm?」

「Kiểu như đang căng thẳng, cảm giác cứ khác mọi khi.」

Chế độ tiểu thư ư? À không, không phải, đây là ảnh hồi xưa nên cũng khó nói, nhưng tôi cảm giác khí chất của cậu ấy có gì đó khác với Asuka thường ngày.

Khi tôi nói vậy, Miruka tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

「Ể, anh~ nhận ra à?」

「Ể? À, ừ, Asuka bình thường thì trông thân thiện hơn, hay là năng nổ hơn...」

Chết, không lẽ tôi lỡ lời về con người thật của Asuka không ở chế độ tiểu thư rồi sao.

Nhưng Miruka có vẻ không để tâm đến chuyện đó, cô bé nhìn tôi và gật đầu thật mạnh.

「Hừm, ra vậy à~. Asuka-chan ở trước mặt anh~ lại là một Asuka-chan như thế cơ đấy~.」

「Ể, à, chắc vậy.」

“Như thế” ở đây chắc là nói đến chế độ thân thiện của Asuka.

Ra vậy, ít nhất thì Miruka này cũng biết về chuyện đó.

「Hê~, hơi ngạc nhiên đấy. Vì những người mà Asuka-chan cho thấy bộ mặt đó đáng lẽ phải cực~ kỳ giới hạn thôi. Thế tức là anh~ cũng biết〝bí mật〟của Asuka-chan rồi nhỉ?」

「À, ừm, mình biết.」

「Hà~, ra là thế à~...」

Miruka thở hắt ra như thể thực sự ngạc nhiên.

Quả nhiên là, hay nói đúng hơn, người biết được 〝bí mật〟 của Asuka đúng là của hiếm.

Nghĩ lại thì, ít nhất ở trường chắc chắn không có ai khác ngoài tôi... tôi nghĩ vậy.

Nhưng đó là do có ràng buộc rằng cậu ấy phải trở thành Mirai-san để bước tiếp trên con đường của chị mình, nên ngoài những người cần phải cho thấy điều đó ra — ví dụ như bạn bè từ hồi xưa chẳng hạn — thì sẽ khác chăng? Khoan, nhưng mà, mình chưa bao giờ nghe Asuka kể chuyện bạn bè (là con người) trước cấp ba cả...?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Miruka lên tiếng.

「Này này, anh~?」

「Hửm?」

「Anh~, có thích Asuka-chan không?」

「Phụt!?」

Tôi suýt chút nữa thì phụt hết cả không khí trong phổi ra ngoài.

C-Con bé này tự dưng nói cái gì vậy...!?

「Ể~, chẳng phải anh thân với Asuka-chan lắm sao? Còn chia sẻ cả〝bí mật〟, lại còn được mời đến tận nhà thế này nữa~. Không phải à?」

「Ch-Chuyện đó...」

Nếu hỏi tôi thích hay không thích, thì dĩ nhiên là phải thích rồi.

Asuka vừa dễ thương, tính cách lại tốt, ở bên cạnh rất vui. Gần như có thể nói cậu ấy chính là hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai trên đời.

Nhưng mà, bị hỏi thẳng mặt là có thích hay không như thế này... thì, khổ nỗi, tôi cũng là một nam sinh cao trung đang ở giữa tuổi dậy thì, nên không thể thành thật nói ra được, nhưng không phải vì thế mà tôi không thích Asuka, mà ngược lại còn thích đến mức cứ ba ngày lại mơ thấy cậu ấy một lần... Aaa, mình đang nói cái gì thế này không biết.

Trong lúc tôi đang hoang mang như một cái ổ cứng hỏng, Miruka cười khổ.

「Ừm~, câu hỏi này có lẽ hơi sớm với anh~ nhỉ. Vậy em đổi cách hỏi nhé. Anh~, tại sao lại thân với Asuka-chan vậy?」

「Tại sao ư...」

「À, mấy lý do như là bạn cùng lớp, hay đồng đội trong câu lạc bộ thì thôi nhé. Điều em muốn hỏi không phải là mấy chuyện đó đâu, anh~ cũng hiểu mà, đúng không?」

Cô bé nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm túc.

Ư, bị hỏi như vậy, tôi cũng chỉ còn cách trả lời một cách nghiêm túc thôi...

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lát.

Sau khoảng một phút nghiền ngẫm, tôi trả lời.

「Nói sao nhỉ... chắc là vì cậu ấy có điểm gì đó khiến mình không thể bỏ mặc được.」

「Hửm?」

「Ừm, tôi mà nói câu này thì cũng hơi kỳ, nhưng tôi cảm giác Asuka có điểm gì đó hơi liều lĩnh, hay nói đúng hơn là khiến người khác muốn ở bên cạnh cổ vũ cậu ấy.」

Nào là Asuka dễ thương, tính cách tốt... à, cái này tôi vừa nói rồi. Tóm lại, cậu ấy tài sắc vẹn toàn, phẩm hạnh tốt, có vô số điểm hấp dẫn dễ nhận thấy.

Mọi người xung quanh đều nghĩ Asuka là một tiểu thư hoàn hảo, không có điểm nào để chê, và thực tế đó chính là yếu tố lớn thu hút người khác.

Nhưng tôi đã biết.

Tôi đã biết 〝bí mật〟 của cậu ấy.

Rằng con người đó của Asuka — được tạo nên từ những nỗ lực phi thường của chính cậu ấy.

Để đứng đầu khối, cậu ấy đã học không tiếc thời gian, để duy trì kỹ năng piano và các môn học khác, cậu ấy đã khổ luyện hết mình, và để tìm hiểu về “văn hóa Akiba” mà trước đây chưa từng tiếp xúc, cậu ấy đã tự mình thử thách với vô số điều mới mẻ.

Giống như việc tôi đã tận mắt chứng kiến một con thiên nga đang thanh lịch bơi trên mặt hồ, nhưng bên dưới lại điên cuồng đập chân vậy.

Và những nỗ lực đó, ý chí mạnh mẽ muốn bước tiếp trên con đường của chị mình... thực sự, là điều đáng ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Bởi vì đó không phải là chuyện mà ai nói muốn làm là có thể làm đến cùng được.

Bởi vì việc không ngừng nỗ lực là một điều cực kỳ gian khổ.

Hơn nữa, không chỉ có vậy.

Con người thân thiện của Asuka khi không ở chế độ tiểu thư, chỉ khi có hai chúng tôi.

Tôi không biết chắc, nhưng đôi khi, ngay cả con người đó cũng có vẻ như đang gượng ép. Giống như cậu ấy đang tỏ ra vui vẻ hơn mức cần thiết. Chính vì thế... cậu ấy mới có điểm gì đó khiến tôi không thể bỏ mặc được. Ngay cả tôi cũng không thể tóm gọn được mình đang nói gì nữa, nhưng tôi nghĩ tất cả những điều đó gộp lại chính là lý do tôi ở bên cạnh Asuka.

Khi tôi nói ra điều đó, Miruka trông hơi ngạc nhiên.

「Hê~... anh~, hiểu được đến mức đó... cơ à...」

「À không, cũng không hẳn là hiểu...」

「...Ưm ưm, nếu anh hiểu Asuka-chan đến thế thì, bây giờ vậy là đủ rồi. Hay đúng hơn là một trăm điểm tròn. Ừm, đạt rồi, đạt rồi.」

Cô bé gật đầu thật mạnh, rồi xoa xoa đầu tôi.

「?」

「À, không sao không sao, đừng để ý. Nhưng mà tốt quá. Giống như chị, Asuka-chan cũng đã có một người cố gắng thấu hiểu con bé. Ừm, nhẹ cả người~」

Tôi không hiểu lắm cô bé đang nói gì, nhưng xem ra tôi đã qua được cửa ải của cô bé rồi.

Với lại, cái cách cô bé xoa đầu tôi, sao có cảm giác giống như đang nựng một chú chó thế nhỉ, hay là tôi tưởng tượng thôi...

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉛ (Mức độ bí mật A)

Có một người họ hàng tên là Miruka-chan.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉜ (Mức độ bí mật B)

Nghe nói trong lễ khai giảng tiểu học, cô đã trượt vỏ chuối và ngã lộn ba vòng rưỡi.

Chuyện là vậy đó, và khi chúng tôi quay trở lại phòng tiệc sau khoảng một tiếng đồng hồ, thứ đang chờ đợi chúng tôi là.

「Thế nên, lúc đó tớ đã nói thẳng vào mặt chúng nó. Cái bản movie đó đúng là một tác phẩm dở tệ, mấy đứa khen hay đều là dân nghiệp dư chả biết cái quái gì hết.」

「H-Hà...」

「Thế là cả đám ở đó không đứa nào nói lại được câu nào, coi như là tớ thắng chắc. Thật tình, đứa nào đứa nấy đều thảm hại. Đã là dân nghiệp dư mà còn ra vẻ ta đây biết tuốt nên mới bị bẽ mặt chứ. Ha ha ha ha ha.」

...hình ảnh Sasaoka, kẻ không biết từ lúc nào đã lại mọc lên như nấm mốc đen trong nhà tắm, và Asuka đang nở một nụ cười gượng gạo với hắn.

Lại bám dính lấy nhau nữa rồi...

Không biết mệt hay đúng hơn là dai như đỉa.

Mà dai như đỉa thì đúng hơn là đeo bám.

Quả không hổ danh là kẻ bị ghét như giẻ lau sữa bò.

「Thì đó, như tớ vừa nói lúc nãy, cậu có muốn đi lồng tiếng cho『Maho-chan』không? Thứ năm tuần sau thì sao nhỉ?」

「A, ờ, ừm...」

「Nè, đi mà, Asuka-chan. Chúng ta cùng đi nhé. Chắc chắn sẽ vui lắm đó?」

「Kh-Không, ngày đó em có việc bận mất rồi ạ...」

「Việc bận thì hủy đi là được chứ gì. Làm gì có thú vui nào tuyệt hơn việc đi chơi với tớ được chứ. Hơn nữa, tớ biết thừa con gái nói không là có mà, đúng không?」

Hắn còn suồng sã choàng tay qua vai Asuka, ghé cái mặt vênh váo đến mức sởn gai ốc lại gần.

Hắn nghĩ Asuka là một tiểu thư hiền thục không thể từ chối dứt khoát (một nửa đúng là vậy), nên hoàn toàn lên mặt. Lên mặt như mấy ông chú phất lên nhờ bong bóng kinh tế thập niên chín mươi. Mức độ này gần như là quấy rối tình dục, lạm dụng quyền lực cấp độ ông bố già rồi.

Mà khoan, cảnh này không thể làm ngơ được đúng không?

Hơi thở của hắn cứ phì phò, ánh mắt thì gian xảo, nếu không ngăn lại thì ở mức độ cảnh sát phòng chống quấy rối là hoàn toàn phạm luật rồi còn gì... Ngay lúc tôi nghĩ vậy, lời nói của Chủ tịch Kagurazaka lúc nãy lại hiện lên trong đầu.

『Dù gì thì hắn cũng là con trai của tập đoàn Sasaoka. Tốt hơn hết là không nên chọc vào.』

「...」

Một hành vi quấy rối tình dục rõ ràng đang gây phiền toái cho người khác như vậy, mà nếu nhắc nhở cũng sẽ gây ra vấn đề sao.

Chỉ qua cuộc trò chuyện ngắn với Asuka cũng đủ thấy tính cách của hắn tệ thế nào, và cũng dễ dàng tưởng tượng ra hắn là kiểu người sẽ thù dai vô cớ.

Nhưng mà.

「Này, vậy chúng ta hẹn mấy giờ đây? Tan học tớ sẽ đến lớp đón cậu nhé.」

「A, anh ơi, cho nên là...」

「Ừm~, làm cao quá cũng không đáng yêu đâu nhé? Tớ là người lịch thiệp nên không sao, chứ gặp phải kẻ hẹp hòi là họ bực mình đấy. À, mà tớ thì rộng lượng lắm. A ha ha ha ha.」

「...」

Để mặc Asuka đang khó chịu như vậy, tôi không thể nào làm được. Kìa, cái tay đang choàng vai cậu ấy sắp sửa thọc thẳng vào ngực đến nơi rồi...

Được rồi, quyết định vậy.

Tôi bước lên một bước,

「...Đến đây thôi được rồi.」

Tôi lên tiếng, đứng xen vào giữa Asuka và Sasaoka, hắn liền nhìn xuống tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con dế hai chấm (trông giống gián đất), thức ăn của tắc kè mào (một loại tắc kè cao cấp).

「Hả, mày là thằng nào?」

「Ừm, ép buộc người khác quá cũng không tốt đâu. Kìa, Asuka đã nói là có việc bận không đi được rồi mà.」

Nghe vậy, Sasaoka nhăn mặt một cách lộ liễu,

「Hả? Không liên quan đến mày. Asuka-san có khó chịu đâu. Thằng mặt mũi vô danh tiểu tốt như mày thì biến đi.」

Hắn đẩy vào vai tôi một cái.

Khốn kiếp, thằng này, muốn đấm cho một phát...

Nhưng nếu gây chuyện ở đây thì tôi sẽ thua.

「Không, cũng có liên quan một chút... Làm ơn đi mà...」

「Ồn ào quá, ngứa mắt thật đấy.」

「Đừng nói vậy chứ...」

Dù không muốn, nhưng lúc này tôi chỉ có thể hạ mình như một tên quan gian Echigoya dâng lên những chiếc bánh màn thầu màu vàng cho tên quan tham. Nếu hắn nản lòng bỏ cuộc thì tốt quá.

「Chậc! Phiền phức thật... à, khoan, nhìn kỹ lại thì mày là thằng trong『Hội Nghiên cứu AMW』. Cái mặt trông như lính sản xuất hàng loạt của mày, tao thấy quen quen.」

「...」

...Nhịn...

「Hừ, thảm hại thật. Mày chỉ biết khúm núm như con cào cào thế thôi à. Lòng tự trọng của mày đâu rồi? Đồ hèn nhát, vô lại, sinh vật không xương sống. Trông như con Crimson loại mực ống gớm ghiếc vậy.」

「...」

...Nhịn... Nhịn...

...Mà cái vai Crimson đó, tôi đóng rồi còn gì...

Tôi âm thầm tự nhủ trong lòng và cố gắng chịu đựng.

Nhưng sự bùng nổ lại đến từ một nơi không ngờ tới.

「...Anh vừa nói... sensei giống con Crimson loại mực ống à...!」

「A, Asuka!?」

「Nói em thì được, nhưng em không tha thứ cho người nói xấu sensei đâu... á...!... Đ-Đã đến nước này thì, chỉ còn cách tiễn ngươi về với bóng tối thôi...」

Ể, không lẽ nào, bản chất thật của cậu ấy lộ ra rồi...?

Tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy lại để che giấu.

Xung quanh có rất nhiều người, cả Chủ tịch Kagurazaka, Fuyuki, và nhóm Tam K cũng ở đây, không được để lộ chế độ đó ra đâu...!

「Ha ha ha, bị nói đến thế mà cũng không cãi lại được câu nào à. Đúng là thảm hại. Này, sợ rồi à? Anh bạn Crimson mực ống?」

「...L-Lại dám nói sensei như vậy... T-Tiêu diệt ngươi...!...」

「A, Asuka! Asuka ơi...!」

Sasaoka, kẻ chẳng đọc được không khí, vẫn tiếp tục khiêu khích mà không hề cảm nhận được cơn thịnh nộ của Asuka.

Asuka thì sắp sửa phun trào như núi lửa.

Tôi thì cố hết sức để ngăn cậu ấy lại.

Aaa, chẳng hiểu cái gì đang diễn ra nữa...!

Trong lúc tôi đang ôm đầu vì tình hình quá hỗn loạn,

「Rồi rồi~, đến đây thôi, đến đây thôi~」

Một giọng nói lạc lõng bất ngờ vang lên trong phòng tiệc.

Người vừa vỗ tay vừa cất tiếng ở giữa phòng là... Miruka.

「Ừm, cậu là Sasaoka-kun nhỉ? Không được đâu nha~, ép buộc một cô gái đang không muốn là chuyện mà mấy anh chàng thất bại không có cửa mới làm thôi.」

Miruka giơ ngón trỏ lên và búng tay chậc chậc.

Sasaoka lộ rõ vẻ mặt khó chịu.

「...Mày là ai?」

「Ể, tôi á? Tôi là họ hàng của Asuka-chan.」

「...Chậc, tưởng ai, hóa ra chỉ là họ hàng. Cứ hết đứa này đến đứa khác...」

Nói rồi, Sasaoka bước đi huỳnh huỵch,

「Trẻ con thì biến đi!」

Rầm! Hắn định đẩy cả vào vai của Miruka.

Nhưng bàn tay đó đã không chạm tới được cô bé.

「Vâng~, bạo lực là không được phép đâu ạ~」

Một cô hầu gái đeo kính râm với nụ cười tươi rói không biết xuất hiện từ đâu đã xen vào giữa hai người. Bằng một động tác nhanh đến mức không thể nhìn rõ, Sasaoka đã bị đè sấp xuống sàn trong nháy mắt.

「Khốn... m-mày... mày biết tao là ai không? Chỉ là một con hầu và đứa họ hàng quèn mà dám làm thế này với người thừa kế của tập đoàn Sasaoka tao ư, chúng mày nghĩ sẽ yên thân à...!」

「Mika-sama~, đã bắt giữ được rồi ạ~」

「M-Mày có nghe không đó...! Một con hầu không biết từ xó xỉnh nào chui ra, tao sẽ bảo ba tao sa thải chúng mày ngay lập tức—」

Giọng nói của Sasaoka, y hệt như mấy tên trọc phú làm nền trong TV, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo đã đông cứng lại.

「M-Mẹ ơi...」

「Ể?」

「M-Mẹ Mika... với cả chị Nanami nữa...」

Asuka lên tiếng kinh ngạc khi nhìn Miruka và cô hầu gái.

Mẹ ơi...?

Mẹ ơi... Mẹ.

Tức là, m-mẹ ư...!?

「Ể, à, mẹ của Asuka ạ...?」

Tôi kinh ngạc đến mức thốt lên, và Miruka — mẹ của Asuka, vẫy tay về phía tôi.

「Vâng~, đúng rồi, là mẹ Mika đây~♪」

Ể, nhưng, trông cô ấy khác với người phụ nữ giống mẹ trong album...

Mà khoan đã, cô bé này trông chỉ tầm tuổi học sinh trung học cơ sở thôi mà...?

「M-Mẹ em, trông trẻ lắm nên...」

Đây không phải là vấn đề trông trẻ nữa rồi!? Vượt qua cả ngưỡng mỹ nhân không tuổi, đây hoàn toàn là một mỹ thiếu nữ rồi!

Tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Nhưng có vẻ như có một người còn khó chấp nhận sự thật hơn cả tôi.

「L-Là mẹ của Nogizaka-san... kh-không thể nào, mày lại là...」

「Không phải mày. Là bé Mika dễ thương~♪」

「Mika-sama, xin người hãy nghĩ đến tuổi của mình~」

Cô hầu gái vừa đè Sasaoka vừa mỉm cười châm chọc.

「Ư... Nanami-san. Th-Thì có sao đâu, thỉnh thoảng cho em quay về tuổi thơ một chút. — Mà thôi, không đùa nữa.」

Nói rồi, Miruka (Mika...?) ho nhẹ một tiếng.

Rồi cô nhìn thẳng xuống Sasaoka, bằng một giọng nói đanh thép,

「—Ta là Nogizaka Mika. Người đứng thứ hai trong gia tộc Nogizaka, và cũng là người tổ chức bữa tiệc hôm nay. Trò nghịch ngợm đến đây là đủ rồi nhé, Sasaoka-kun.」

Cô ấy tuyên bố.

「Kh-Không thể nào, nói dối... l-làm sao có chuyện này...」

Sasaoka suy sụp hoàn toàn.

Ừm, tôi hiểu cảm giác không thể tin được, nhưng... đây hoàn toàn là gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.

「Xin lỗi nhé~, chị không có ý lừa đâu, nhưng kết quả lại thành ra thế này nhỉ~」

Sau bữa tiệc đầy sóng gió.

Tôi được đưa từ phòng tiệc đến một phòng riêng của nhà Nogizaka, và đã có cuộc diện kiến với Miruka — không, là Mika-san, mẹ của Asuka.

「Thì đó, nói sao nhỉ, chị muốn trực tiếp xem thử cái cậu Sawamura-kun mà Asuka-chan nhà chị mê mẩn là người thế nào~. Chị nghĩ có lẽ tên mình đã bị lộ rồi nên mới dùng tên giả, ai dè không bị phát hiện gì cả~」

「Dạ...」

Ý muốn quan sát là thế này đây à...

Nhân tiện, Fuyuki, nhóm Tam K và Chủ tịch Kagurazaka đã được cho về trước, nên ở đây chỉ có tôi, Asuka, Mika-san và cô hầu gái. Cô hầu gái đeo kính râm đứng bên cạnh Mika-san tên là Nanami-san, là hầu gái riêng trực thuộc Mika-san.

Quả nhiên là người có vai vế trong nhà Nogizaka thì có cả hầu gái riêng là chuyện thường... trong lúc tôi đang thán phục, Asuka đã nói: 「Ể? Em cũng có mà. Chị ấy tên là Shizuru-san, hiện đang trong kỳ nghỉ và về quê ở Kyoto rồi」. Có vẻ như hầu gái riêng là tiêu chuẩn của nhà Nogizaka...

À còn về Sasaoka... nghe nói sau đó cha của hắn đã đến để bảo lãnh. Người cha sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện đã mặt mày tái mét, cùng với Sasaoka thực hiện một màn dập đầu xin lỗi kiểu bổ nhào. Thật đáng thương, nhưng cũng không có gì đáng để thông cảm cả.

「Nhưng mà, lúc nãy em hết hồn luôn... Mẹ Mika lại ở cùng với sensei.」

Asuka chống hông nói vậy.

「A ha ha, xin lỗi xin lỗi. Nhưng nhờ vậy mà chị đã hiểu rõ về Sawamura-kun rồi đó~. Nhỉ, anh~♪」

「D-Dạ...」

「Hi hi.」

Vừa cười, Mika-san vừa cúi đầu chào tôi.

「Vậy nên, xin được giới thiệu lại... chị là Nogizaka Mika. Mọi người gọi chị là mẹ, nhưng chính xác thì chị không phải là mẹ ruột, mà là dì của Asuka-chan.」

「Ể, vậy ạ?」

「Ừm. Mẹ của Asuka-chan là chị gái của chị, nhưng vì một số lý do, Asuka-chan đã được chị chăm sóc từ nhỏ. Thế nên chúng chị đã ở bên nhau hơn mười năm rồi, nói là thân thiết cũng không sai đâu~」

Chuyện gì vậy nhỉ... có lý do gì đặc biệt sao.

Dù tò mò, nhưng với mối quan hệ hiện tại của tôi thì không thể đào sâu hơn được.

Chỉ là, tôi đã hiểu ra tại sao người phụ nữ trong album và "mẹ" lại là hai người khác nhau.

「Nhưng mà, em coi mẹ Mika như mẹ ruột của mình vậy. À, tất nhiên em vẫn coi mẹ là mẹ, nhưng mà cảm giác như em có hai người mẹ vậy...」

「A ha ha, cảm ơn nhé, Asuka-chan.」

Nhìn hai người cười đùa vô tư, có thể thấy mối quan hệ giữa Asuka và Mika-san rất tốt đẹp.

「Mà này Sawamura-kun.」

「Dạ?」

「Ở trước mặt em, Asuka-chan đúng là không phòng bị chút nào nhỉ~」

Mika-san vừa nói vừa cười một cách tinh quái như tiểu ác ma.

「Chị chưa bao giờ thấy Asuka-chan vui vẻ như thế này đâu đó~♪ Trông con bé ngập tràn hạnh phúc luôn. Thật là, có khi chị ghen tị mất thôi~, cái con bé này~♪」

「Ch-Chị ơi, m-mẹ!」

「Hi hi hi~」

Asuka khẽ kêu lên, nhưng Mika-san vẫn cười với vẻ mặt thản nhiên.

Là mẹ nuôi nên có vẻ như Asuka không thể làm trái lời Mika-san được.

「M-Mẹ Mika lúc nào cũng vậy hết. Thôi, chúng ta đi đi, sensei.」

「Ể?」

「Đến phòng em. Kìa, em đã nói là có thứ muốn cho anh xem mà. Thôi nhé, mẹ. Lát nữa gặp lại.」

Nói rồi, Asuka lon ton bước qua cánh cửa.

Tôi khẽ cúi đầu chào Mika-san và mọi người rồi định đi theo,

「—Sawamura-kun.」

「?」

Bỗng nhiên, Mika-san gọi tôi lại.

「Thật sự cảm ơn em vì đã thân với Asuka-chan. Asuka-chan có vẻ cũng thích anh~ lắm, chị rất biết ơn. —Vì vậy nên,」

Đến đây, Mika-san ngừng lại.

Với vẻ mặt có phần nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào tôi,

「—chị có một điều muốn nói với em.」

「Dạ, vâng.」

Chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi nghiêng đầu thắc mắc,

「Con gái, phức tạp lắm đấy.」

「Ể...?」

Cô ấy giơ ngón trỏ lên và nói.

「Những gì em thấy chưa chắc đã là tất cả. Những gì hiện hữu chưa chắc đã là sự thật. Con gái là những diễn viên mà. Giống như củ hành tây vậy đó? Sau khi bóc một lớp vỏ, có thể bên trong còn một lớp vỏ dày hơn nữa. Hãy nhớ lấy điều đó nhé.」

「D-Dạ...」

Chuyện gì vậy nhỉ. Mẹo chọn hành tây ngon à?

Tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ cúi đầu chào một lần nữa rồi rời khỏi phòng.

Lúc đó, tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.

Nhưng một thời gian sau... tôi mới thấm thía ý nghĩa được gửi gắm trong những lời nói đó.

Dù sao thì, cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với "mẹ" của Asuka, Mika-san, đã kết thúc như vậy.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉝ (Mức độ bí mật A)

Có một cô hầu gái riêng tên là Shizuru-san.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉞ (Mức độ bí mật S)

Người dì Mika đang thay mẹ chăm sóc cô.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉟ (Mức độ bí mật B)

Không thể trái lời Mika-san.

Và đây là màn cuối cùng của ngày hôm nay.

Tôi... đang ở trong phòng của Asuka.

Căn phòng rộng ngang một lớp học nhỏ.

Tổng thể được trang trí theo tông màu pastel nhạt, chiếc giường có màn che đúng là phong cách tiểu thư. Ở vị trí nổi bật trong phòng là một chiếc gương lớn và bàn trang điểm, bên cạnh là một phòng thay đồ không cửa ngăn (chắc còn rộng hơn cả phòng của tôi...). Ngoài một bể cá rồng và nhím ở gần cửa sổ (là Michael-kun và Margarita-san sao...?), và tấm poster『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』dán trên tường ra, thì đây đúng là một căn phòng con gái điển hình.

Hơn nữa còn có mùi hương thật dễ chịu... khiến đầu óc tôi quay cuồng.

「Vậy, thứ em muốn cho anh xem là...」

「Ừm...」

Thái độ của Asuka bỗng nhiên khác hẳn.

Cô bé quay lưng đi, ngượng ngùng mân mê tà áo, rồi nhỏ giọng như đang thăm dò thái độ của tôi.

「...Không phải là muốn cho xem... mà là... muốn... tặng...」

「Ể?」

「...Em muốn, sensei nhận lấy...」

「Ể...!」

Nh-Nhận cái gì cơ?

Tôi bối rối trước những lời nói bất ngờ,

「Vì đây là lần đầu tiên của em... n-nên, dù xấu hổ nhưng em muốn tặng cho sensei...」

Cô bé nói vậy rồi lại gần, đôi mắt long lanh.

Ể, Ể... đ-đã bảo là, tặng cái gì cơ...? Kẹo à...?

Trong lúc tôi đang hoảng loạn, một thứ gì đó giống như tờ giấy được đưa ra.

Thứ ở đó là...

「C-Cái này...」

Một tấm bằng khen.

Thiết kế khá là trang trọng, trên đó có ghi『Giải thưởng Nhân vật xuất sắc - Cuộc thi vẽ tranh minh họa Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』.

「Cái này... là bằng khen của cuộc thi vẽ tranh lần trước đó. Mới gửi đến hôm kia. Đây là lần đầu tiên em nhận được thứ như thế này, nên em muốn tặng nó cho sensei...」

「...」

「...Hơi xấu hổ một chút... nhưng... anh có thể... nhận được không...?」

「...」

Phải rồi! Tôi hiểu mà! Một cô gái với đôi mắt ngấn lệ, ngại ngùng muốn tặng một thứ gì đó trong căn phòng chỉ có hai người thì ngoài bằng khen ra còn có thể là gì được nữa chứ...!

「Hửm? Sao vậy, sensei. Mặt anh trông như một chú chó Dachshund đang bị bắt chờ lệnh ăn vậy.」

「Không có gì đâu!」

Tôi vừa khóc ra máu vừa trả lời.

「? Em không hiểu lắm... nhưng tóm lại, đó là lần đầu tiên của em. Nên em muốn sensei nhận nó...」

「Nhưng đây là thứ được trao cho Asuka mà?」

Vậy thì Asuka nhận nó mới là phải đạo chứ.

Tôi nói vậy, nhưng Asuka lắc đầu.

「Tại vì cái này... là nhờ có sensei cổ vũ nên em mới giành được. Thậm chí có thể nói nó là của sensei cũng được.」

「Anh không nghĩ vậy đâu nhưng...」

「Với lại, em có cái này là phần thưởng phụ rồi.」

Rầm! Cô ấy đặt một thứ gì đó xuống trước mặt tôi.

Đó là một... chữ cái अल्फाベット khổng lồ.

「Đệm nhồi bông hình Pianissimo-chan@Chế độ chiến đấu kích thước thật. Em muốn cái này lắm luôn~」

To vật vã!

Pianissimo-chan to như vậy từ bao giờ thế...?

Trông nó to ngang một con gấu xám nhỏ rồi đấy.

「Nó mềm lắm đó? Cảm giác sờ vào cũng rất thích, kiểu làm con người ta lười biếng đi ấy. Này, sensei cũng thử lười biếng đi~」

「Ờ, ừm.」

「Hê hê~, cùng sensei mềm mềm~」

Chúng tôi cùng nằm lên, vùi mình vào bụng của Pianissimo-chan.

Đúng là Pianissimo-chan rất mềm và mịn, cực kỳ dễ chịu. Tôi cũng hiểu tại sao nó lại được gọi là linh vật ma quái biến con người trở nên lười biếng và bị nó mê hoặc.

Nhưng hơn thế nữa,

「Ê hê hê~, cứ thế này, em cảm giác như mình đã trở thành gia đình với sensei vậy.」

「............」

Asuka nằm bên cạnh tôi, nở nụ cười tươi như tan chảy và nói những lời như vậy, cậu ấy đáng yêu quá đi mất. Cái gì đây, vượt qua cả ma quái hay lười biếng, tôi sắp thăng thiên mất...

Tôi cố giấu đi khuôn mặt đang nóng bừng như miếng sưởi dùng một lần, vùi mặt sâu hơn vào bụng của Pianissimo-chan.

Nhưng một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Bên trong Pianissimo-chan là chất liệu hạt xốp nên có tính lưu động, mà có tính lưu động nghĩa là khi hai người cùng nằm, một chỗ lún xuống thì tất nhiên người còn lại cũng sẽ lăn về phía đó...

Cạch.

「A...」「Ể...」

Một âm thanh dễ thương vang lên, Asuka lăn về phía tôi.

Được Pianissimo-chan ôm trọn một cách dịu dàng... tôi và Asuka đối mặt với nhau.

Mà lại còn ở khoảng cách gần đến mức má của cả hai sắp chạm vào nhau.

「...Á...」「...!」

Tôi bất giác kêu lên.

Đây là một vụ tai nạn bất ngờ.

「A, x-xin lỗi!」

「Kh-không sao...! Kh-không sao đâu mà...!」

Chúng tôi rối rít xin lỗi nhau.

Nhưng không hiểu sao, cả hai đều không thể di chuyển khỏi vị trí đó.

Không hiểu sao... chúng tôi không thể rời mắt khỏi nhau.

Tim tôi đập thình thịch như một công trường xây dựng, và âm thanh đó có lẽ đã truyền qua lớp hạt xốp mềm mại đến tai Asuka. Mặt tôi nóng như một cái chảo nướng đã đủ nhiệt, nóng đến mức có thể nướng được bánh xèo.

「...」「...」

Nhìn thế này... Asuka thật sự, rất dễ thương...

Đôi mắt to tròn như vầng trăng trên trời, mái tóc mềm mượt và thơm ngát, làn da trắng như tuyết, đôi môi căng mọng như hoa anh đào. Tất cả những điều đó tấn công tôi với một sức công phá khủng khiếp...

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy,

「...」

Suỵt...

Asuka má đỏ hây hây, khẽ nhắm mắt lại.

「...!?!?」

Ể, s-sao lại nhắm mắt vào lúc này chứ...!?

Tôi không hiểu.

Tôi không hiểu một chút nào, cũng như không thể hiểu được biến động giá tiền ảo gần đây vậy.

「...」「...」

Điều duy nhất tôi hiểu là... chỉ cần tôi cử động mặt một chút thôi, khuôn mặt xinh đẹp của Asuka đang ở ngay gần, và nó đang hướng thẳng về phía tôi.

....................

............

......

...t-tôi có thể cử động mặt... được không nhỉ...?

Tôi định từ từ đưa khuôn mặt như con Crimson mực ống của mình lại gần Asuka đang nhắm mắt tĩnh lặng —

「Ừm~, cá nhân chị thì muốn xem tiếp lắm, nhưng là người bảo hộ, chị không thể làm ngơ khi trước mắt mình sắp diễn ra cảnh mây mưa được~」

「!!」「!?」

Một giọng nói vang lên từ trên đầu.

Tôi vội vàng ngẩng mặt lên, và ở đó là... Mika-san và cô hầu gái đang khoanh tay nhìn chúng tôi.

「M-Mẹ, chị Nanami!?」

「! S-Sao hai người lại ở đây!?」

Tôi hét lên.

「Ừm~? Lúc nãy chị có chuyện quên nói. Chị đến hỏi xem em có ăn tối ở nhà không, nhưng mà...」

「Chúng tôi, có làm phiền không ạ~?」

Mika-san và cô hầu gái nhìn nhau cười tủm tỉm.

「Ư, ư ư~... (đỏ mặt)」

「...」

A, đây chắc chắn là cố ý rồi...

Chắc chắn họ đã canh đúng thời điểm để lên tiếng...

Cuối cùng, sau đó tôi đã được mời ăn tối và cả món tráng miệng, nhưng trong suốt thời gian đó, tôi liên tục bị trêu chọc về chuyện này. Uwaaa...

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㊱ (Mức độ bí mật C)

Yêu thích chiếc đệm khiến con người trở nên lười biếng.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㊲ (Mức độ bí mật A)

Dù mặt đỏ bừng vẫn đáng yêu vô cùng.