0
Tuần thứ tư của tháng Bảy.
Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được khoảng một tuần, cơ thể dần quen với chế độ không phải đến trường. Cùng lúc đó, nhịp sống cũng dần trở nên rối loạn với những buổi cày game online vô tội vạ lúc nửa đêm, những buổi xem các video có phần thẳng thắn của tuổi dậy thì cũng vào lúc nửa đêm, hay những buổi săn bọ cánh cứng Hercules như trở về tuổi thơ vào lúc nửa đêm. Đây chính là giai đoạn đầu của mùa hè.
Giữa bầu không khí có phần uể oải đặc trưng của kỳ nghỉ hè ấy, ngày diễn ra chuyến cắm trại hợp nhất ba ngày hai đêm tại núi Phú Sĩ của『Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW』cuối cùng cũng đã đến.
Tại Busta Shinjuku, địa điểm tập kết, tôi đang đứng chờ Asuka và những người khác tới.
「Cuối cùng cũng đến ngày đi cắm trại rồi…」
Đây là sự kiện lớn đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Việc rời nhà tận ba ngày hai đêm khiến tôi hơi lo cho cô em gái Suzune, nhưng chính chủ thì lại nói: 「Em lo cho onii-chan hơn nhiều đó. Anh không được ngủ ngoài đồng cỏ, không được làm mất đồ bơi dưới sông, không được đi lạc trong rừng rồi mất tích, cũng không được ăn bánh kẹo rơi vãi đâu đấy?」. Này, có phải em đang nhầm anh trai mình với một con chó hoang nào đó không vậy…? Mà, dù sao thì con bé cũng là cô em gái đáng tự hào của tôi, giỏi việc nhà và chững chạc hơn tôi rất nhiều…
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, các thành viên của『Câu lạc-bộ Nghiên cứu AMW』bắt đầu tụ tập.
「Ồ, Yoshito đến sớm thế!」
Người đầu tiên đến là Fuyuki.
Mái tóc màu sáng được buộc hai bên của cô nàng khẽ đung đưa khi chạy lại gần, trông vẫn vui vẻ hết mức như mọi khi.
「Ừm ừm, đến trước giờ hẹn tận mười lăm phút, đúng là có chí khí ghê. À, nói đến chí khí, nhân tiện thì tớ cũng đã thức trắng đêm cày năm vòng bộ Blu-ray box mùa một của『YuruYama△』để chuẩn bị cho hôm nay đấy! Dĩ nhiên là Yoshito cũng cày khoảng ba vòng rồi nhỉ?」
「Ơ, không, tớ có làm đâu…」
「Ể! Nói dối đúng không? Đi đến thánh địa mà không cày nguyên tác thì chỉ có lũ học sinh tiểu học mới được tha thứ thôi đó?」
Vẻ mặt cô nàng trông ngạc nhiên thật sự.
Mà có nói thế thì tôi cũng chịu. Không giống như một fan cứng cựa như Fuyuki, tôi chỉ là một kẻ nông cạn, cái gì cũng biết một chút thôi…
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, hội trưởng Kagurazaka và bộ ba 3K cũng đã tới.
「Chào buổi sáng. Thời tiết đẹp thật. May mà trời nắng nhỉ.」
「Đúng vậy đó. Tôi đã quá phấn khích không ngủ được nên đành cày lại bộ truyện gốc luôn.」
「Tôi thì đã cày khoảng bốn vòng Drama CD và Radio Drama rồi.」
「Còn tôi thì cày tận ba vòng sách設定資料集 và soundtrack đấy…!」
Vẫn là cái kiểu nói chuyện thường ngày của họ.
Mà cái vụ cày biến thái đó là chuyện thường tình luôn à…
Và người cuối cùng đến trễ hơn một chút là… Asuka.
「──Chào buổi sáng, Sawamura-san, và mọi người.」
Nụ cười của cô ấy tựa như một đóa hoa đang nở, rực rỡ như một đóa bách hợp trắng.
Chỉ cần sự hiện diện của cô ấy thôi cũng đủ khiến bầu không khí xung quanh trở nên mềm mại hơn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cảm thấy oxytocin và serotonin (hormone hạnh phúc) trong não tôi đang tuôn trào không ngớt. Ừm, một Asuka hoạt bát như hoa hướng dương cũng tuyệt, nhưng một Asuka với phong thái tiểu thư như hoa bách hợp trắng cũng tuyệt vời không kém. Giống như bọ kẹp kìm Miyama và Hirata, mỗi loại đều có cái hay riêng của nó…
Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi bận tâm.
「……」
…Chắc là ảo giác thôi nhỉ.
Sao tôi cứ thấy có một cô hầu gái đang đứng cạnh Asuka vậy.
Một cô hầu gái với nụ cười hiền hậu, khoan thai.
Nghĩ một cách bình thường thì, vào giờ này (một giờ chiều) ở nơi này (Busta Shinjuku) làm gì có hầu gái nào chứ.
…Hay là do cái này nhỉ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ tâm trí tôi đang khao khát một cô hầu gái đến mức, giống như lần trước với cô hầu gái tóc vàng, cuối cùng tôi đã bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh hầu gái giữa ban ngày ban mặt…
Khi tôi đang run rẩy vì kinh hãi trước sở thích (có thể) tiềm ẩn của bản thân, Asuka lo lắng cất tiếng hỏi.
「Ừm, anh sao vậy, Sawamura-san…?」
「Ơ, à, không, chỉ là anh cứ thấy có một cô hầu gái đứng cạnh Asuka…」
「? Chị ấy đang đứng đây mà?」
Asuka thản nhiên đáp lại.
「Ể?」
Nghe vậy, tôi nhìn lại lần nữa. Cô hầu gái với gương mặt hiền dịu đang nhìn về phía này và vẫy vẫy tay. Hả? Gì cơ? Không phải ảo giác à…?
Thấy tôi chớp mắt lia lịa, Asuka nói.
「A, để em giới thiệu. Đây là Shizuru-san, người đã luôn chăm sóc em rất nhiều ạ.」
「Xin chào~. Ừm, tôi là~, Kinomiya Shizuru ạ~. Tôi là phó hầu gái trưởng, đứng thứ hai trong đội hầu gái nhà Nogizaka~, và có nhiệm vụ chăm sóc cho tiểu thư Asuka ạ~.」
Sau lời giới thiệu của Asuka, cô hầu gái với giọng nói cực kỳ thong thả cúi đầu thật sâu.
「Shizuru-san đã xin nghỉ một thời gian để tham gia khóa huấn luyện, nhưng chị ấy vừa mới trở lại gần đây thôi ạ.」
「……」
Ể, vậy chẳng lẽ đây chính là cô hầu gái riêng của Asuka mà tôi từng nghe nói tới…?
「Ồồồ! Một cô hầu gái thật sự lại xuất hiện trước mắt chúng ta!」
「Quả nhiên hàng thật có độ bóng của tạp dề khác hẳn.」
「Biết đâu lại có màn hầu hạ ngoài đời thực thì sao...!」
Bộ ba 3K bắt đầu xôn xao.
Đáp lại, cô hầu gái mỉm cười rạng rỡ.
「Rất mong được mọi người giúp đỡ~. Hôm nay tôi đến để tiễn tiểu thư Asuka và cũng để chào hỏi mọi người ạ~.」
A, vậy là cô ấy không đi cắm trại cùng chúng tôi.
Tôi đã nghĩ việc được một cô hầu gái phục vụ ở khu cắm trại sẽ là một cảnh tượng hiếm thấy, nhưng xem ra điều đó không thành sự thật rồi. …Kh-không, không phải là tôi bị ám ảnh bởi hầu gái đâu nhé?
「──Ừm, có vẻ như mọi người đã đông đủ cả rồi. Vậy thì chúng ta lên xe buýt thôi.」
Theo chỉ thị của hội trưởng Kagurazaka, tất cả chúng tôi cùng nhau lên xe.
「Vậy thì tiểu thư Asuka~, và mọi người~, thượng lộ bình an ạ~.」
Cô hầu gái điềm tĩnh cầm chiếc khăn tay vẫy chào, tiễn chúng tôi một cách trang trọng.
Dù thế giới này có rộng lớn đến đâu, chắc chỉ có chúng tôi là những người được một cô hầu gái tiễn đi cắm trại bằng xe buýt cao tốc.
Nói sao nhỉ, đây quả là một màn mở đầu cực kỳ siêu thực.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ㊿ (Mức độ bí mật: B)
Cô hầu gái riêng của cô ấy là phó hầu gái trưởng Kinomiya Shizuru-san.
1
Khu cắm trại mà chúng tôi hướng đến nằm ở Fujinomiya, tỉnh Shizuoka.
Đầu tiên, chúng tôi sẽ đi xe buýt cao tốc từ Busta Shinjuku đến ga Kawaguchiko. Từ đó, chúng tôi sẽ đổi sang một chuyến xe buýt khác để đến trạm gần nhất. Rồi từ đó đi bộ khoảng mười lăm phút nữa là sẽ đến khu cắm trại.
Vì đang là kỳ nghỉ hè nên xe buýt cao tốc khá đông.
Chúng tôi đã đặt hai hàng ghế, hàng trước có bộ ba 3K và tôi, hàng sau là Asuka, Fuyuki, và hội trưởng Kagurazaka.
「Mà công nhận là hóng thật. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cả đám mình đi đâu đó cùng nhau nhỉ!」
Fuyuki vui vẻ lên tiếng.
「Đúng vậy ạ. Chuyến đi chơi đầu tiên, và cũng là lần đầu tiên qua đêm cùng nhau.」
「Phư phư phư, Nogizaka-san, tối nay chúng ta vừa ném gối vừa tâm sự chuyện con gái nhé!」
「Vâng, nhất định ạ♪」
Asuka và Fuyuki nhìn nhau cười.
「……」
Khoan, lúc nghe chuyện Fuyuki mách cho Asuka về sản phẩm hợp tác của『YuruYama△』tôi cũng đã nghĩ rồi, nhưng hình như hai người này thân nhau hơn trước thì phải…?
Mà, Fuyuki vốn là một người vui vẻ, thân thiện và có thể kết bạn với bất kỳ ai, còn Asuka tuy hơi nhút nhát nhưng cũng rất hòa đồng và được mọi người yêu mến. Việc họ, với tư cách là những thành viên nữ cùng khóa trong『Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW』, trở nên thân thiết là điều hết sức tự nhiên, nhưng mà…
「Hửm, sao thế, Yoshito?」
「Anh sao vậy ạ?」
「Ơ? À, ừm, không có gì.」
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi bận tâm.
Nhưng dù sao đi nữa, họ thân thiết với nhau là một điều tốt, chắc vậy.
Tuy nhiên, vì Asuka có một “bí mật”, nên tôi cũng không thể cứ thản nhiên như vậy mãi được.
「Mà công nhận là tớ mong đến thánh địa của『YuruYama△』ghê! Tớ vừa đọc tin trên mạng nói là người bên trong của Ren-chan cũng đã đến đó để phỏng vấn nữa đó.」
「Người bên trong…?」
Nghe vậy, Asuka ngơ ngác nghiêng đầu.
Toi rồi, vừa nói xong đã dính ngay đến vụ “bí mật”.
「À, đ-đúng rồi, người bên trong──diễn viên lồng tiếng Higashikawa-san đã đến khu cắm trại để thực hiện một bài viết cho tạp chí thì phải…! Người bên trong… là diễn viên lồng tiếng đó!」
Tôi vội vàng chen vào cuộc trò chuyện để chữa cháy.
Nhân tiện, như vừa giải thích, “người bên trong” là từ để chỉ diễn viên lồng tiếng cho nhân vật đó, và đây gần như là kiến thức phổ thông đối với dân “Akiba”. Nhưng với một người mới chân ướt chân ráo vào giới “Akiba” như Asuka thì lại khác. Ngược lại, những thuật ngữ tưởng chừng như hiển nhiên thế này lại càng cần được giải thích cặn kẽ.
「Này này, Sawamura-dono, sao ngài lại phải giải thích về “người bên trong” với giọng điệu như đang giảng bài thế?」
「Hà, chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao, cần gì phải nói ra.」
「Thừa thãi, thừa thãi quá đi!」
Bộ ba 3K buông lời chán nản, nhưng tình thế cấp bách, tôi không còn lựa chọn nào khác. Nghe xong lời giải thích, Asuka trông nhẹ nhõm hẳn đi, vậy là được rồi.
Cứ thế, chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh trong khi chúng tôi tán gẫu một lúc.
Hành trình đến ga Kawaguchiko mất khoảng hai tiếng, một chặng đường khá dài.
「──A, đúng rồi ạ♪」
Asuka như vừa nhớ ra điều gì, vỗ nhẹ hai tay vào nhau. Đó là lúc chúng tôi đã đi được nửa chặng đường──khoảng hơn một tiếng sau khi rời Shinjuku.
「Thật ra là, em nghĩ hôm nay trời sẽ nóng nên đã mang theo đồ ăn vặt.」
「Đồ ăn vặt?」
「Vâng ạ.」
Asuka khẽ gật đầu.
「Đây ạ, mọi người dùng thử nhé?」
Thứ cô ấy lấy ra từ trong túi là…
「Q-quýt đông lạnh…?」
Một quả quýt đông cứng, vừa lòng bàn tay.
「Vâng. Nhắc đến đồ ăn vặt mùa hè thì phải là quýt đông lạnh chứ ạ. Vừa lạnh, vừa ngọt, ngon lắm đó♪」
Thật vậy sao?
Quýt đông lạnh ấy à, gần đây tôi chỉ thấy nó trong tủ đông của bà tôi ở quê thôi…
Dù vậy, trước một Asuka đang tươi cười hồn nhiên chìa ra quả quýt đông lạnh, việc bắt bẻ lúc này quả là vô duyên. Tôi cảm ơn rồi nhận lấy quả quýt. Mà thật ra, quýt đông lạnh ăn cũng ngon.
「Phì, em có nhiều lắm nên mọi người cứ tự nhiên nhé.」
Nói sao nhỉ, Asuka vẫn còn những khía cạnh khó nắm bắt như thế này. Cứ như thể cô ấy có cả một kho tàng bí quyết của các bà nội vậy…
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: C)
Đồ ăn vặt không thể thiếu trong mùa hè oi ả là quýt đông lạnh.
Xe buýt cao tốc đến ga Kawaguchiko mà không gặp trở ngại gì, và chúng tôi đã đổi sang xe buýt thành phố ở đó.
Sau khoảng hơn một giờ nữa ngồi trên xe, chúng tôi đã đến được trạm dừng gần một trang trại.
Từ đây, chúng tôi phải đi bộ.
Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, vừa đi bộ vừa bổ sung nước và hơi lạnh bằng quýt đông lạnh, mười lăm phút sau.
Và rồi──
2
Trước mắt chúng tôi là một đồng cỏ trải dài ngút tầm mắt.
Không gian rộng lớn mênh mông được phủ một tấm thảm xanh mướt, và xa hơn nữa là những khu rừng xanh thẳm nối tiếp nhau. Phía sau khu rừng, núi Phú Sĩ sừng sững hiện ra ở cự ly gần đến mức tưởng như có thể với tay là chạm tới. Khung cảnh ấy vừa hùng vĩ, vừa choáng ngợp…
「Oa… tuyệt quá ạ…」
Asuka đứng cạnh tôi thốt lên.
「Ừ, đúng là tuyệt thật…」
Khu cắm trại ở Fujinomiya.
Tôi đã biết đây là một nơi như vậy qua『YuruYama△』, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cảm xúc lại càng dâng trào.
「Ồ, đây chính là đồng cỏ nơi Rin-chan và các bạn đã nô đùa cùng thiên nhiên!」
「Cuối cùng chúng ta đã đặt chân đến vùng đất hứa…!」
「Thịt viên đâu, thịt viên ở đâu!」
Bộ ba 3K mỗi người một kiểu, với trạng thái tinh thần kỳ lạ, hét lên những tiếng kỳ quái rồi chạy toán loạn trên đồng cỏ, nhưng vì thể lực quá yếu nên họ nhanh chóng kiệt sức. Ba phút sau, cả ba nằm la liệt trên mặt đất như những con cá trê bị vớt lên cạn.
「Oa, y hệt như tập 12 mùa một luôn! Phư phư phư, phải đăng lên Twitter với Instagram ngay mới được!」
Bên cạnh đó là Fuyuki đang cầm điện thoại chụp ảnh lia lịa.
Cô nàng cũng không quên canh góc sao cho không dính bộ ba 3K đang nằm sõng soài.
Dù sao thì ai nấy đều hành động theo ý mình cũng là một đặc điểm của『Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW』.
「Nào nào, tôi hiểu cảm giác phấn khích khi đứng trước thánh địa, nhưng trước hết hãy dựng trại đã. Mọi người, giúp tôi một tay dựng lều nào.」
Sau khi quan sát các thành viên câu lạc bộ quẩy một trận ra trò (anh ấy rất hiểu tính cách của mọi người), hội trưởng Kagurazaka lên tiếng.
Nghe vậy, chúng tôi chia nhau ra dựng lều.
Nhân tiện, những vật dụng cắm trại tối thiểu cần thiết đã được hội trưởng Kagurazaka chuẩn bị và gửi đến đây từ trước. Quả không hổ là hội trưởng Kagurazaka, một người thật chu đáo…
「Ừm, hình như phải hợp tác để dựng lều thì phải. A, Sawamura-san, anh giữ giúp em cái cọc kia được không ạ? Trong lúc đó em sẽ lắp thanh trụ này vào…」
「Ồ, Asuka, em khéo tay thật đấy.」
「Ehehe, em đã học hỏi từ『YuruYama△』đó ạ.」
Cô ấy vừa khéo léo lắp thanh trụ vừa cười vui vẻ.
「Nhưng mà việc này cũng nặng hơn mình tưởng. Trong anime trông có vẻ dễ dàng mà.」
「Đúng vậy ạ. Phì, nhưng mà vui lắm. Cảm giác như đang cùng nhau làm việc, giống như đang cùng Sawamura-san xây nhà mới vậy♪」
「X-xây nhà mới…」
「Vâng♪」
Bị nói như vậy làm tôi không biết phải biểu cảm thế nào nữa…
Chúng tôi vừa trò chuyện những câu khiến lòng tôi xốn xang vừa lắp ráp lều.
Tất nhiên, lều được chia thành lều nam và lều nữ. Lều nữ là một chiếc lều khá xịn, có ghi chữ Moonlightning III, trong khi lều nam thì lại có vẻ rẻ tiền──hay nói đúng hơn là có kết cấu đơn sơ, trông như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua là sập.
「Xin lỗi nhé. Do kinh phí của câu lạc bộ có hạn nên không thể chuẩn bị lều giống nhau cho cả nam và nữ được. Chúng tôi đã cố gắng chọn những mẫu xuất hiện trong『YuruYama△』, và kết quả là thế này đây.」
「A, không, không sao đâu ạ.」
Tôi đáp lại hội trưởng đang cúi đầu.
Mà dù sao cũng là mùa hè, chỉ cần che được mưa gió là ổn rồi. Tôi có thoáng thấy một cái mác giá ghi chín trăm tám mươi yên, nhưng tôi sẽ cố không để ý đến nó.
Cứ thế, chúng tôi cần mẫn dựng trại.
Và đúng lúc chiếc lều cuối cùng cũng thành hình.
「Oa, mọi người nhìn kia kìa…!!」
「?」
Asuka chỉ tay vào thứ gì đó và kêu lên.
? Gì vậy nhỉ. Chẳng lẽ là hiện tượng đặc trưng của buổi chiều hè,セミファイナル (hiện tượng một con ve sầu tưởng đã chết nằm trên mặt đất đột nhiên bay bổ vào người) đã xảy ra sao…?
Tôi nhìn theo hướng Asuka chỉ.
Và thứ ở đó là…
「Ồ…」
──Núi Phú Sĩ… được ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu đỏ rực.
「Phú Sĩ Đỏ…! Em không ngờ nó lại có thể nhuộm một màu đỏ đẹp đến thế. Thật tuyệt vời…」
「Oa, tuyệt quá, tuyệt quá! Đỏ rực luôn!」
「Hừm, quả là một khung cảnh hữu tình…」
Tất cả chúng tôi đều bị thu hút.
Khung cảnh đẹp đến mức không thể tin là có thật trên đời này khiến ai nấy đều không thể rời mắt.
Vừa hùng vĩ, vừa tinh tế, lại vừa huyền bí… Cảm giác như không chỉ núi Phú Sĩ mà cả thế giới này đều đã bị nhuộm trong sắc đỏ.
「Người ta nói rằng Phú Sĩ Đỏ là điềm lành. Ừm, đối với chuyến cắm trại núi Phú Sĩ của『Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW』, đây quả là một khởi đầu tuyệt vời, đầy hứa hẹn.」
「Đúng vậy ạ, chúng ta đã được chiêm ngưỡng một cảnh tượng thật tuyệt vời…」
「Yosh, chuyến cắm trại núi Phú Sĩ, bắt đầu nào!」
Asuka và những người khác cũng đồng thanh.
Nói sao nhỉ… dù có hơi sến sẩm, nhưng chỉ cần được ngắm nhìn khung cảnh này thôi, tôi đã cảm thấy chuyến đi cắm trại này thật đáng giá.
Sau khi dựng lều xong, chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Chúng tôi lại chia việc, cùng nhau nấu nướng đủ món.
Món chính là cà ri do Fuyuki và hội trưởng Kagurazaka phụ trách, ngoài ra còn có cả một bữa tiệc cắm trại với risotto phô mai, súp mì Ý và thịt nướng.
Giữa lúc đó,
「Cuối cùng thì cũng đến lúc vật này ra tay…!」
Với một khí thế như thể có tiếng hiệu ứng “BỤP!” vang lên, Asuka lôi ra một chiếc vỉ nướng.
「Vì ngày hôm nay, em đã ngày ngày luyện tập cách nướng thịt. Vũ khí bí mật, vỉ nướng──“Ghoul-chan” sẽ phun lửa…!」
Cái tên nghe như một con quỷ ăn xác nào đó… hay là, phun lửa thì chẳng phải là cháy to rồi sao… có cả một tá điểm để bắt bẻ, nhưng trước một Asuka với đôi mắt lấp lánh như trẻ con đang lắp ráp vỉ nướng──“Ghoul-chan”, tôi không thể nói gì được nên đành lặng lẽ quan sát.
Lúc đó, bộ ba 3K dường như đã tinh mắt phát hiện ra.
「Hửm, chẳng lẽ chiếc vỉ nướng đó là loại mà Ren-chan đã dùng trong『YuruYama△』?」
「Ơ? A, vâng, đúng vậy ạ.」
「Ồ, quả nhiên là vậy! Đến cả những đạo cụ nhỏ nhặt như thế này mà cũng chú ý, quả không hổ là Nogizaka-san!」
「Cứ như thể Ren-chan đang lắp ráp vỉ nướng ngay trước mắt chúng ta vậy…!」
「Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi…! Aaa, ước gì trái tim tôi cũng được nướng chín vàng cùng với miếng thịt…!」
Bộ ba 3K bắt đầu trở nên quá khích một cách kỳ lạ.
Bên cạnh đó, thật ra tôi cũng đang lôi ra một chiếc vỉ nướng cùng loại với của Ren-chan, nhưng có vẻ như bộ ba 3K đang mải mê với Asuka nên hoàn toàn không để ý đến. Người ta chỉ thấy những gì họ muốn thấy, câu nói này đúng thật…
Tôi nghĩ cũng chẳng sao, rồi cũng lắp ráp chiếc vỉ nướng của mình và bắt đầu nướng thịt.
Sườn bò thì chỉ cần nướng sơ qua cho xém cạnh, lòng thì phải nướng kỹ. Thịt ba chỉ heo nhiều mỡ nên phải cẩn thận để không bị cháy…
Và rồi, tôi bắt gặp ánh mắt của Asuka.
Asuka nhìn vào chiếc vỉ nướng trên tay tôi rồi cười thật tươi.
Rồi cô ấy mấp máy môi, nói với tôi rằng:
(Đ-ồ・đ-ô-i・đ-ó・n-h-a・s-e-n-s-e-i♪)
「…!」
Đồ đôi.
Bản thân từ ngữ đó đã mang một sức hấp dẫn ma mị, chưa kể đến hành động lấy tay che miệng và nói thầm bằng khẩu hình của cô ấy dễ thương một cách chết người, gần như đã đạt đến cảnh giới của một vũ khí hủy diệt hàng loạt…
Khi tôi đang quằn quại trước sự thiên thần tự nhiên quá đỗi của cô ấy, Asuka lại tiếp tục.
(L-à・b-í・m-ậ-t・c-ủ-a・h-a-i・c-h-ú-n-g・t-a・đ-ó・n-h-a♪)
「……」
…Aaa, đủ rồi!
Mỗi một hành động của cô ấy đều mang một sức công phá chí mạng, hoàn toàn là phạm quy! Là gian lận…! Một đòn chí mạng khiến tôi bất giác ngả người ra sau gần chín mươi độ…!
「Yoshito, đang làm gì thế? Chơi trò Matrix à?」
Fuyuki, tay bưng nồi cà ri, đi tới và hỏi tôi với vẻ mặt như đang nhìn một sinh vật lạ, nhưng tôi chẳng mảy may bận tâm. …Ừm, vì “bí mật”, tốt hơn hết là nên di chuyển chiếc vỉ nướng này đến một nơi khuất tầm mắt mọi người.
Và thế là, chiếc vỉ nướng đôi đã trở thành “bí mật” giữa chúng tôi.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: B)
Chiếc vỉ nướng đôi là bí mật của riêng hai người.
3
Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trại, không hiểu sao lòng lại cảm thấy bình yên đến lạ.
Ngọn lửa màu cam cháy bập bùng, lấp lánh. Có lẽ là vì lửa trại đã khơi dậy bản năng nguyên thủy của con người.
…Chà, tôi vừa thử làm thơ một chút do bị ảnh hưởng bởi không khí của buổi lửa trại.
Nhưng xung quanh, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí thơ mộng đó, là những cuộc trò chuyện đậm chất “Akiba” như thường lệ.
「Này hội trưởng, anh đã quyết định phân công cho “Comiket Mùa hè” chưa ạ?」
「Hửm? Chưa, vẫn chưa. Mà đúng rồi, nhân tiện mọi người đang đông đủ, hay là chúng ta quyết định luôn bây giờ nhỉ.」
「Tuyệt vời, phải thế chứ! Lần này nghe đồn circle tường huyền thoại『Quả Quýt Trên Lon Nhôm』sẽ tái xuất, nên chúng ta phải dốc toàn lực mới được!」
Fuyuki hào hứng nói.
「Ồ, là circle huyền thoại từng làm mưa làm gió khoảng ba năm trước đó sao.」
「Nghe nói họ đã bán hết tám nghìn cuốn chỉ trong một ngày.」
「Vậy thì bằng mọi giá chúng ta phải có được cuốn sách mới nhất!」
Chủ đề của cuộc trò chuyện là về “Comiket Mùa hè” sắp tới.
Đó là sự kiện lớn nhất của giới “Akiba”, diễn ra trong ba ngày từ mùng 10 tháng 8. Các thành viên của『Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW』tất nhiên sẽ tham gia cả ba ngày, và họ đang trải catalog ra để thảo luận về cách thu thập doujinshi và các món đồ khác một cách hiệu quả nhất.
「Tớ nghĩ là việc phân công và chuẩn bị trước rất quan trọng đó. Vào ngày hôm đó, chúng ta không thể lãng phí dù chỉ một giây.」
「Ừm, đúng vậy. Vậy thì trong lúc Asakura đi săn hàng của các circle quen biết và『Quả Quýt Trên Lon Nhôm』, chúng ta sẽ đi càn quét các gian hàng doanh nghiệp và các circle đáng chú ý khác. Nếu lập một thời gian biểu với đơn vị năm phút một thì sẽ khả thi thôi. Kimura và các cậu thấy sao?」
「Rõ rồi!」
「Anh nghĩ là tôi sẽ từ chối sao?」
「Ha ha! Đi đến gian hàng doanh nghiệp thì phải đi ngang qua khu cosplay, thế nào cũng hừng hực khí thế cho xem…!」
Một lịch trình được lên kế hoạch đến từng phút.
Thật may mắn là Asuka và tôi không bị xếp vào vòng xoay đó.
Đúng vậy, bởi vì Asuka… lần đầu tiên tham gia “Comiket Mùa hè”.
Tôi đã từng bị Fuyuki lôi đi hai lần, và cái không khí sôi sục, hỗn loạn đó thật sự là một cú sốc văn hóa. Chắc chắn Asuka cũng sẽ bị choáng ngợp bởi nó. Hơn nữa, ở đó rất nóng. Nóng như khí hậu rừng mưa nhiệt đới vậy. Vì thế, tôi nghĩ vào ngày hôm đó, việc thong thả đi dạo quanh địa điểm và cảm nhận không khí của “Comiket Mùa hè” đã là quá đủ sức với cô ấy rồi, nhưng mà…
「Nhân tiện, Nogizaka-san, việc chuẩn bị tham gia với tư cách circle của cô tiến triển đến đâu rồi?」
Bộ ba 3K bắt đầu nói.
「? Circle?」
Asuka nghiêng đầu một cách dễ thương.
「Ha ha ha, chúng tôi đã nói từ hai tuần trước rồi mà. Rằng chúng tôi sẽ lo liệu mọi thứ.」
「Vừa hay có một circle quen biết của chúng tôi cần người giúp đỡ, nên mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi.」
「Hơn nữa, họ còn nói muốn để sách của Nogizaka-san làm sản phẩm chính, nên hãy nhuộm cả gian hàng bằng màu sắc của Nogizaka-san đi nhé!」
「A, ơ, ừm…?」
Asuka lộ vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
…Không hiểu sao, tôi có một linh cảm cực kỳ tồi tệ, giống như trời quang mây tạnh trước cơn bão vậy.
(Này, rốt cuộc là sao vậy, Asuka…?)
Tôi khẽ thì thầm vào tai Asuka đang ngồi cạnh.
(A, v-vâng, ừm, thật ra là một lúc trước, Kimura-san và mọi người có hỏi em là có muốn tham gia circle không…)
(……)
(Em không hiểu rõ “tham gia circle” là gì, nên đã trả lời là em cũng muốn thử… Thế là họ bảo cứ để cho họ lo… Mà, nhân tiện thì “tham gia circle” là gì vậy ạ? Là cùng nhau tham gia một hoạt động sở thích nào đó sao…?)
(…………)
…Tôi lờ mờ hiểu ra mọi chuyện rồi.
…Tức là, có phải thế này không?
Bộ ba 3K đã hỏi Asuka có muốn tham gia circle ở Comiket Mùa hè sắp tới không. Asuka, đương nhiên là không biết ý nghĩa của việc tham gia circle, đã nghĩ rằng đó là hoạt động câu lạc bộ theo đúng nghĩa đen và đã vui vẻ đồng ý. Nghe vậy, bộ ba 3K đã phát huy tinh thần năng nổ thừa thãi thường ngày, tự ý đi sắp xếp cho Asuka tham gia giúp đỡ, hay nói đúng hơn là làm nhân vật chính, cho một circle quen biết của họ…
Chỉ là phỏng đoán sơ bộ thôi, nhưng tôi nghĩ phần lớn là không sai đâu.
「Ừm ừm, thật mong chờ cuốn sách mới của Nogizaka-san quá.」
「Chắc chắn là sách về『YuruYama△』mùa này rồi. Cá nhân tôi thì sẽ rất vui nếu là sách về Rin-chan.」
「Tôi thì muốn sách về mèo với nhân vật chính là Nekogawa-san. Trông cậy vào cô đó, Nogizaka-san!」
「A, ừm, dạ…」
Dường như đã lờ mờ đoán ra tình hình, Asuka bối rối, trông như một chú cún con vừa nhận ra miếng thịt bò khô mình vừa ăn lại là bữa tối của chủ.
…Dù sao đi nữa, chuyện đã lỡ đồng ý rồi thì cũng không thể làm gì khác. Chưa kể đến chuyện “bí mật”, bây giờ mà từ chối thì với tư cách là dân “Akiba” cũng không ổn.
Và quan trọng hơn cả… Asuka có một mục tiêu cần phải đạt được. Đó là đi theo con đường mà chị gái cô, người từng là 『Bụi Sao Bạc Niyui Étoile』, một người hoàn hảo trong mọi lĩnh vực bao gồm cả “Akiba”, đã đi qua. Để đạt được mục tiêu đó, việc tham gia circle ở đây có lẽ là không thể tránh khỏi.
(…Trước mắt, sau khi từ chuyến cắm trại về, chúng ta sẽ họp bàn chiến lược.)
(A, v-vâng…)
Asuka lo lắng gật đầu.
Cứ thế, việc tôi và cô ấy sẽ tham gia Comiket Mùa hè với tư cách circle đã được quyết định từ lúc nào không hay.
…Mà, chuyện này có thật sự ổn không vậy…
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: C)
Hình như cô ấy đã đồng ý tham gia Comiket Mùa hè với tư cách circle mà không hề biết “circle” là gì.
4
Ngày thứ hai của chuyến cắm trại.
Hôm nay trời cũng trong xanh từ sáng sớm, một bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.
Tôi đứng ngoài lều, nhìn mặt trời đã bắt đầu tỏa ra những tia nắng có phần gay gắt từ giờ này, rồi lắc cái đầu hơi thiếu ngủ để tỉnh táo lại.
「Oáp…」
Tối qua, vừa về đến lều thì bộ ba 3K đã bắt đầu cày quest farm nguyên liệu trong game di động, mãi chẳng chịu đi ngủ. Khoảng một tiếng sau, khi họ cuối cùng cũng chịu ngủ thì lại là một bản hòa tấu ba bè ngáy, nghiến răng và nói mớ khiến tôi chẳng tài nào chợp mắt được.
Tôi vừa ngáp vừa đi đến vòi nước công cộng để rửa mặt và đánh răng thì tình cờ gặp Asuka ở đó.
「Chào buổi sáng, Asuka.」
「A, chào buổi sáng, Sawamura-san…」
Vẻ mặt của cô ấy trái ngược hoàn toàn với bầu trời, có phần thiếu sức sống.
Chắc chắn là… hay đúng hơn là không thể sai được, cô ấy đang lo lắng về chuyện hôm qua (vô tình đồng ý tham gia circle).
Tôi hiểu cảm giác đó.
Nó giống như một người già bị cuốn vào một vụ lừa đảo qua điện thoại mà bản thân không hề hay biết. Đúng là sét đánh giữa trời quang. Nước đến chân mới nhảy. Việc cô ấy buồn bã cũng là điều dễ hiểu.
Vì vậy, tôi đã nói.
「…Không sao đâu mà.」
「Ể…?」
「Nếu là chuyện tham gia circle, anh sẽ nghĩ cách. Đã đi cắm trại rồi thì bây giờ cứ tạm quên chuyện đó đi và vui chơi đã.」
Dù chưa có giải pháp cụ thể nào, tôi vẫn nói vậy.
Tôi nghĩ khi đang buồn bã, chỉ cần có ai đó nói “không sao đâu” là đã thấy nhẹ lòng hơn nhiều rồi.
「A…」
Nghe những lời đó, vẻ u ám trên khuôn mặt Asuka dần tan biến.
Chắc hẳn cô ấy đã rất lo lắng. Như được giải tỏa khỏi sự căng thẳng, cô ấy bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
「C-cảm ơn anh, sensei…! X-xin lỗi, em lại làm phiền sensei nữa rồi…」
「N-này, không có ai xung quanh nên còn đỡ đấy, nhưng em lại quên mất chế độ Mirai-san rồi kìa…!」
「Hê, hê hê~」
Tôi gỡ Asuka đang bám dính như một chú mèo con ra. À không, thật ra là tôi muốn giữ nguyên như vậy thêm một chút, hay nói đúng hơn là tôi muốn cảm nhận hơi ấm của Asuka mãi mãi cũng không hề quá lời (cô ấy thơm lắm…), nhưng ở một nơi có thể có người xuất hiện bất cứ lúc nào như thế này thì không được.
Đúng như tôi dự đoán, các thành viên khác cũng bắt đầu lần lượt xuất hiện.
「Chào buổi sáng, mọi người. Tối qua ngủ ngon chứ?」
「Dạ! Ngon lắm ạ!」
「Đúng vậy đó, quả là khu cắm trại, một đêm thật yên tĩnh.」
「Cứ như thể được bao bọc trong sự tĩnh lặng êm đềm vậy.」
「Ngủ một mạch tới sáng luôn!」
Fuyuki thì không nói làm gì, nhưng bộ ba 3K cũng ngủ được trong cái môi trường địa ngục đó sao…
「Vậy à, thế thì tốt rồi. Hôm nay chúng ta có nhiều việc phải làm, nên tôi muốn mọi người có một thể trạng tốt nhất. Vậy thì, sau khi chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lên đường ngay nhé.」
Hội trưởng Kagurazaka nhìn quanh một lượt rồi nói.
Và ngày thứ hai của chuyến cắm trại chính thức bắt đầu.
Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là trang trại mà hôm qua chúng tôi đã xuống xe buýt.
Từ khu cắm trại đi bộ mất mười lăm phút. Tuy gọi là trang trại nhưng nó giống như một công viên giải trí thu nhỏ, ngoài đồng cỏ chăn thả còn có nhà hàng, quán cà phê, khu vui chơi vận động và nhiều lớp học trải nghiệm khác. Hơn nữa, nghe nói món kem tươi làm từ sữa bò tự sản xuất ở đây ngon tuyệt vời.
Tất nhiên là cả nhóm đã mua ăn thử.
「Oa, ngon quá. Vị sữa rất đậm đà, mà lại còn mềm mịn, béo ngậy nữa…」
「Nogizaka-san, má cậu dính kem kìa?」
「Ể? A, thật ạ. Ê, hê hê…」
「Nói thế chứ Asakura cũng dính kem kìa. Đây, ở đây này.」
「Ể, đâu ạ? A, hội trưởng cũng dính trên môi trên kìa.」
「Gì cơ?」
Mà, ăn kem tươi thì khó tránh khỏi việc bị dính kem một chút nhỉ.
Mấy cô gái vừa trò chuyện vừa liếm láp cây kem.
「Tuyệt…」
「Tuyệt vời…」
「Thứ này, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là tuyệt vời…」
Nhìn cảnh đó, bộ ba 3K nở một nụ cười còn chảy nước hơn cả cây kem đang tan. …Ừm, tôi cũng hiểu cảm giác của họ…
Tiếp theo, chúng tôi đến chuồng bò trong khuôn viên.
Ở đây, những ai muốn có thể trải nghiệm vắt sữa bò.
「Á…」
「A ha ha, Nogizaka-san, mặt cậu dính sữa rồi kìa!」
「C-canh lực, khó quá ạ…」
「Làm thế này thì sao nhỉ? Dùng tay chuyển động nhịp nhàng, xoa bóp… Oái!?」
「Hội trưởng cũng vụng về quá đi!」
Asuka và các bạn cười khúc khích, tung tóe những giọt trắng (là sữa bò đấy).
Dù người dính đầy bọt trắng (là sữa bò đấy), họ vẫn trông rất vui vẻ.
「Cảnh này cũng tuyệt vời…」
「Đúng vậy, mùa hè, bò cái và trò đùa trắng xóa của những thiếu nữ xinh đẹp…」
「Tuyệt đỉnh…!」
Bên này, họ cũng có vẻ rất vui. Mà, bình luận đó có hơi kỳ lạ một chút…
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tận hưởng nhiều trò chơi khác trong trang trại.
Chúng tôi ăn bữa sáng muộn kiêm bữa trưa tại nhà hàng, trải nghiệm cưỡi ngựa, và vận động cơ thể tại khu vui chơi.
Đó là một hoạt động phong phú không ngờ tới đối với một trang trại.
「Phì, ở đây có nhiều trò để chơi quá, vui thật đấy ạ♪」
「Ừ ừ, có cảm giác như đang đi du lịch thật nhỉ!」
「Mọi người thích là tôi vui rồi. Công sức lên kế hoạch của tôi cũng không uổng phí.」
Asuka và các bạn đều rất tận hưởng mọi hoạt động, nhưng sau khi vắt sữa xong, bộ ba 3K lại chỉ ngồi một bên dùng chức năng định vị để bắt quái vật trong game di động. Có vẻ như ngoài hai hoạt động nổi bật là ăn kem tươi và vắt sữa bò, họ chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì khác… Này, các anh đến đây để làm gì vậy…
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: C)
Vắt sữa bò không phải là sở trường của cô ấy.
5
Sau khi kết thúc chuỗi hoạt động tại trang trại.
Điểm đến tiếp theo của cả nhóm『Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW』là một con sông.
Một dòng suối trong có kích thước vừa phải, nằm gần khu cắm trại.
Mục đích đương nhiên là… để vui chơi dưới sông.
Chúng tôi, hội con trai đã thay đồ bơi từ trước (chỉ cần cởi ra nên chỉ mất ba mươi giây), đang đứng bồn chồn bên bờ sông êm đềm, nóng lòng chờ đợi một thứ.
Thứ chúng tôi đang chờ đợi, tất nhiên là──
「──Xin lỗi vì đã để mọi người chờ♪」
Một giọng nói trong trẻo hòa quyện vào tiếng suối róc rách vang lên.
Quay lại nhìn, ở đó là,
「Xin lỗi ạ, chúng em thay đồ hơi lâu…」
「Tìm mãi mới thấy bụi cây nào có vẻ kín đáo. Em cũng đã định cởi luôn ở đâu đó rồi đó chứ.」
「Nhưng cũng không thể làm thế được, nên đã mất chút thời gian. À, nhưng mà xin lỗi vì đã để mọi người chờ nhé.」
「Ồ…」「…」「…」「…」
Asuka, Fuyuki và hội trưởng Kagurazaka trong trang phục đồ bơi.
Ba người, ba phong cách đồ bơi khác nhau.
Vẻ lộng lẫy của họ khiến hội con trai chúng tôi câm nín.
Nói sao nhỉ… Asuka là tuyệt vời nhất trong những điều tuyệt vời nhất, điều đó không cần phải bàn cãi. Bộ bikini màu vitamin (hình như người ta gọi vậy) mà tôi đã cùng cô ấy đi chọn. Cô ấy chính là một vị vua tuyệt đối không thể lay chuyển, nếu ví như cá mập thì cô ấy chính là cá mập trắng lớn.
Nhưng bất ngờ là… nói bất ngờ thì có lẽ hơi thất lễ, Fuyuki và hội trưởng Kagurazaka cũng không hề kém cạnh.
Fuyuki mặc một bộ váy liền thân màu xanh nước biển chủ đạo, điểm xuyết họa tiết hoa, một thiết kế rất dễ thương. Màu sắc tươi sáng có thể khiến người mặc trông trẻ con, nhưng lại rất hợp với khí chất của Fuyuki. Nếu ví như cá mập, cô ấy sẽ là cá mập xanh.
Trong khi đó, hội trưởng Kagurazaka lại mặc một bộ bikini màu trầm, trông rất trưởng thành. Và, nói sao nhỉ, độ “khủng” theo nhiều nghĩa của nó cũng rất nổi bật, quả không hổ là đàn chị hơn hai tuổi. Nếu là cá mập, chị ấy sẽ là cá mập bò.
「……」
…Chà, việc ví von với cá mập có lẽ hơi khó hiểu.
Tóm lại là, cả ba người… đều đủ sức để nuốt chửng ánh mắt của những chàng trai đang ở tuổi dậy thì.
「A, ừm, dạ…?」
「A ha ha, bị nhìn chằm chằm như thế làm tớ ngại quá đi mất.」
「Không cần phải dán mắt vào không rời như thế đâu, chúng tôi không chạy đi đâu cả.」
Đối mặt với bốn cặp mắt của hội con trai, các cô gái mỗi người một phản ứng.
Tuy nhiên, tuy nhiên. Nếu phải chọn một người duy nhất… tôi sẽ không ngần ngại mà chọn Asuka. Chắc chỉ mất khoảng 0,3 giây. Mà, đối với tôi, sức công phá của Asuka phiên bản đồ bơi là vượt trội đến mức đó đấy…
Trong khi tôi đang mải mê ngắm nhìn Asuka và các bạn, Fuyuki khẽ thở dài rồi nói.
「Ừm, nhưng mà Yoshito vẫn thích Nogizaka-san nhất nhỉ.」
「Ể?」
「Từ nãy đến giờ tần suất liếc trộm của cậu khác hẳn luôn đó. Tiếc thật, tớ cũng khá tự tin đó chứ. Chắc là do không mặc đồ bơi trường học nhỉ. Yoshito thích đồ bơi trường học đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi là sẽ chạy đến từ cách xa một cây số, vừa chạy vừa sủa “gâu gâu” mà.」
「T-tôi không có chạy đến!」
Tôi có phải là một con chó săn đồ bơi trường học được huấn luyện chuyên nghiệp đâu chứ…
Mà, tôi cũng muốn thoát khỏi cái mác thích đồ hầu gái và đồ bơi trường học lắm rồi. Thật sự đó…
「Ể, S-Sawamura-san, liếc trộm, em…」
Trong khi đó, Asuka vừa nói vừa đỏ mặt. À thì, đúng là tôi có liếc trộm thật…
Dù sao đi nữa, buổi vui chơi dưới sông đã bắt đầu với màn tấn công bằng đồ bơi như vậy.
Sau đó, mọi người tản ra và tận hưởng thời gian theo cách riêng của mình. Có người đi thuyền chuối và bơi hết mình (Fuyuki), có người thong thả câu cá từ trên bờ (hội trưởng Kagurazaka), có người chơi game di động dưới bóng cây (Kimura), có người chơi game di động dưới bóng cây (Kouno), và có người chơi game di động dưới bóng cây (Kobayashi). Mỗi người đều tận hưởng thời gian bên bờ sông theo cách của mình.
「Hửm, hình như có một con cá lớn cắn câu thì phải…」
「Đau, đau đau đau! Hội trưởng, đó là tôi mà…!」
「Xin lỗi, hình như lưỡi câu vướng vào lúc tôi vung cần.」
「A ha ha, Kobayashi-kun bị câu dính rồi kìa!」
Những cuộc đối thoại như vậy vang lên.
Có vẻ như lưỡi câu của hội trưởng Kagurazaka đã vung quá mạnh và cắn câu trúng một thành viên của bộ ba 3K đang ngồi dưới bóng cây.
「Đúng là mùa hè…」
Tôi đang bám vào một chiếc phao hình cá sấu, quan sát Fuyuki và bộ ba 3K (dù bị câu dính nhưng không hiểu sao lại trông rất vui) đang cười nói vui vẻ từ một khoảng cách không xa, thì đúng lúc đó.
「Sen-sei♪」
Một giọng nói vang lên từ trên đầu.
「?」
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Asuka đang ngồi xổm trên tảng đá ngay gần đó, nhìn xuống phía này.
「Asuka.」
「Sensei, thầy ở đây à. Sao không ra chơi cùng mọi người?」
Em nghiêng đầu như một chú chim nhỏ và hỏi.
「Ừm, chỗ đó hơi ồn ào quá thì phải...」
「A~, cũng có thể là vậy thật.」
「Chắc thầy sẽ ở quanh đây thư giãn thêm một lúc nữa.」
「Vậy ạ.」
「Asuka không đi chơi à? Sông nước thế này, sao em không rủ Fuyuki đi thuyền chuối xem sao...」
Tôi đang nói dở thì,
「──エイッ♪」 (Đây này~♪)
「Á, này...」
Asuka đột nhiên nhảy xuống.
Ùm! Một cột nước bắn lên ngay trước mắt tôi.
Tôi vội đỡ lấy thân hình nhỏ bé vừa nổi lên, em vẫy đầu như một chú cún con vừa tắm xong.
「A, Asuka, nguy hiểm lắm đấy...!」
「Không sao đâu ạ~. Chỗ này sâu nên nhảy xuống cũng không hề gì, với lại...」
「?」
「Hì hì~, vì em nghĩ sensei chắc chắn sẽ đỡ được em mà♪」
Tim tôi thịch một tiếng thật mạnh.
Bị một cô bé đang bám hờ vào cánh tay mình nói những lời như thế với nụ cười tin tưởng tuyệt đối như chú vịt con đi theo mẹ... tôi chẳng thể nói được gì, chỉ biết đứng im trong tư thế tuân lệnh tuyệt đối.
「À, ờ, dù sao thì lần sau em cũng phải cẩn thận đấy...」
Tôi cố gắng nhắc nhở, nhưng rồi lời nói của tôi chợt khựng lại.
「...」
「? Sao thế sensei?」
Không có.
Thứ đáng lẽ phải có ở đó lại không có.
Không, nói thế này thì chẳng ai hiểu được, có lẽ người ta sẽ nghĩ thứ tôi không có là vốn từ vựng hay bộ não, nhưng không phải vậy.
Trên ngực Asuka, người đang chớp chớp mắt nhìn tôi, không có mảnh áo bơi nào cả.
「Ưm~?」
Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, Asuka cũng nhìn xuống ngực mình.
Và lúc đó, dường như em cũng đã hiểu ra tình cảnh của bản thân.
「!!??」
「Ơ. S-s-sao lại...!? Sao lại không có!? Ơ, á-áo bơi, nó đi đâu mất rồi!? Á, này, sensei, đ-đừng nhìn nữa~...!」
Em dùng tay che đi phần ngực đang để trần của mình và hét lên.
「A-anh không nhìn! À không, anh có lỡ nhìn một chút, nhưng anh sẽ xóa nó khỏi trí nhớ ngay...!」
「V-vâng... ạ...」
「Q-quan trọng hơn là, phải tìm áo bơi đã...!」
Asuka bây giờ đang ở trong tình trạng không mặc gì ở phần trên... có thể nói là lực phòng ngự bằng không. Chỉ một tác động nhỏ cũng có thể khiến em bị tổn thương.
Hơn nữa, nếu cứ thế này, tam K có thể sẽ phát hiện ra điều bất thường và kéo đến đây. Tình huống đó có chút... không, là tình huống tuyệt đối phải tránh.
Tôi xốc lại tinh thần và bắt đầu tìm kiếm chiếc áo bơi.
Tuy nhiên, do chỗ này nước khá sâu nên tìm mãi không thấy.
Kia là... không phải. Cái đằng kia cũng chỉ là túi ni lông của cửa hàng tiện lợi. Cái đằng nọ, màu sắc có vẻ giống nhưng chỉ là một con cá Kajika (một loài cá có vẻ ngoài hơi xấu xí đáng yêu) mà thôi...
「S-sensei...」
「Không sao đâu... Áo bơi của Asuka, anh nhất định sẽ tìm thấy!」
Cuối cùng, sau khoảng mười phút tìm kiếm, tôi cũng đã tìm thấy chiếc áo bơi bị mắc kẹt dưới đáy sông.
「A, có rồi...!」
「S-sensei...」
Asuka thở phào nhẹ nhõm.
Phù, thế là mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp...
Nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài trong chốc lát, thử thách tiếp theo đã chờ sẵn.
「A, nếu em cứ bám vào bạn cá sấu này thì có lẽ không buộc được dây áo bơi...」
「V-vậy sao?」
「V-vâng. Cho nên, sensei... em nhờ thầy... buộc giúp em, được không ạ?」
「Hả? A-anh á...?」
「Vâng, vì chỉ còn cách đó thôi ạ...」
「...」
Nếu chỉ còn cách đó thôi thì... cũng đành chịu, phải không?
Tôi tự lẩm bẩm trong đầu như để bào chữa với ai đó, rồi lặng lẽ buộc dây áo như một người thợ thủ công lành nghề.
Trong lúc đó, tay tôi có đôi lúc vô tình chạm vào làn da trắng ngần của Asuka, và mỗi lần như vậy, cơ thể em không chỉ khẽ giật mình mà còn phát ra tiếng「A...」, khiến cho công việc này thật sự là một cuộc đấu tranh tư tưởng... Nhưng cuối cùng tôi cũng buộc xong một cách an toàn.
「C-cảm ơn thầy, sensei.」
「...」
Với vẻ mặt của một người thợ vừa hoàn thành công việc, tôi gục người lên con cá sấu phao.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: B)
Hơi vụng về trong việc buộc dây áo bơi.
**6**
Tiếng than cháy lách tách vang lên.
Bóng của ngọn lửa màu cam phản chiếu trên mặt nước, và mùi cá nướng thơm lừng lan tỏa khắp nơi cùng với làn khói.
Mùi thơm đó tỏa ra từ bếp nướng than hoa của Asuka... được gọi thân mật là "Guul-chan".
Sau khi kết thúc buổi vui chơi dưới sông với một vài sự cố nhỏ như việc Asuka làm mất áo bơi, chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc nướng BBQ bên bờ sông vào buổi tối.
「Nogizaka-san, con cá bên đó chắc chín rồi đấy?」
「A, vâng ạ. Fufu, quả không hổ danh "Guul-chan", thật lợi hại.」
Asuka vui vẻ mỉm cười.
「Thơm quá. Đây là cá do Hội trưởng Kagurazaka câu được phải không ạ?」
「Ừ, đúng vậy. Cá hồi cầu vồng, cá tuế, và cả cá ayu nữa.」
Phần lớn số cá trên bếp "Guul-chan" đều là do Hội trưởng Kagurazaka câu được. Chúng được nướng vàng ruộm, trông con nào cũng ngon lành.
「À, phải rồi. Nhắc đến cá ayu, mọi người có biết câu chuyện này không? Vùng này có một truyền thuyết về "Quái nhân cá Ayu đáng sợ, đêm đêm lảng vảng bên bờ sông".」
「A, "Quái nhân cá Ayu" ạ...?」
Asuka khe khẽ thốt lên.
「Ừ, nghe nói nếu ai đó đến gần bờ sông này vào đêm khuya, người đó sẽ bị nó dùng thuật câu bạn bè lôi xuống âm giới. Nghe đồn nó có khuôn mặt của cá ayu và thân hình của một người cá.」
「............K-khuôn mặt cá ayu... (run rẩy)」
「Ê, Nogizaka-san, đừng nói là cậu sợ mấy chuyện này nhé? Fufu, đáng yêu ghê!」
Fuyuki cất giọng và ôm chầm lấy Asuka.
「Đ-đâu có, không phải vậy đâu ạ...」
「Thôi mà, thôi mà, không cần phải giấu đâu.」
「Chắc đó chỉ là câu chuyện bịa ra để bọn trẻ con không đến gần sông vào ban đêm thôi. Fufu, không ngờ Nogizaka-san lại sợ chuyện ma đến vậy.」
「Đ-đó là... ư, ư ư...」
Hội trưởng Kagurazaka và Fuyuki nhìn Asuka đang ấp úng với ánh mắt trìu mến và mỉm cười.
「...」
Tôi cảm nhận được thời gian đang trôi đi một cách chậm rãi.
Xung quanh không có ánh đèn lớn nào, chỉ có những chiếc đèn lồng và đèn pin đặt trên mặt đất tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Âm thanh duy nhất nghe được là tiếng róc rách của dòng sông, tiếng gió, tiếng côn trùng, và tiếng đài FM khe khẽ phát ra từ một ứng dụng trên điện thoại.
Đó là một đêm hè thật dễ chịu.
Một không khí yên bình đúng chất cắm trại.
...Mà, dù trong hoàn cảnh này, tam K vẫn tiếp tục cắm mặt vào game mobile, nhưng ngay cả hành động đó cũng trở nên có chút thi vị giữa hương hè bao trùm khắp nơi.
「A~, mà vui thật đấy.」
Fuyuki ngả lưng vào chiếc ghế xếp và nói.
「Mấy cái này tuyệt thật nhỉ. Cả đám cùng nhau nướng BBQ, kể chuyện ma, rồi quậy tưng bừng. Cảm giác đúng là tuổi thanh xuân luôn. Tốt nghiệp rồi, tớ vẫn muốn cả nhóm lại đi cắm trại như thế này!」
「Tốt nghiệp á, không phải hơi sớm sao? Bọn mình mới nhập học chưa được nửa năm mà.」
「Biết là vậy. Nhưng Hội trưởng Kagurazaka là năm ba rồi, mùa hè mà tất cả chúng ta có thể ở bên nhau chỉ còn lại lần này thôi đó. Nghĩ lại thì đây chẳng phải là mùa hè cuối cùng của chúng ta sao?」
「Fufu, tôi vẫn chưa chết đâu nhé.」
Hội trưởng Kagurazaka cười.
「Nhưng tôi đồng ý với việc tụ tập lại lần nữa. Lâu lắm rồi tôi mới có khoảng thời gian thư thái thế này.」
「Vâng ạ, rất vui. Chỉ là, câu chuyện về ngài Ayu-otoko có hơi đáng sợ một chút...」
「Đúng không, đúng không? Fufufu~, cạn ly cho mùa hè tuyệt nhất nào!」
Nói rồi Fuyuki giơ cao chiếc cốc giấy trên tay (bên trong là nước ép tía tô).
Tôi cũng phần nào hiểu được những gì Fuyuki nói.
Mùa hè duy nhất mà tất cả thành viên của "Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW" có thể trải qua cùng nhau.
Nó sẽ không bao giờ trở lại, là duy nhất. Nó chính là khoảnh khắc lấp lánh không thể thay thế của một mùa hè... mà thôi, chắc là do bầu không khí mùa hè đậm đặc xung quanh đã khiến tôi có những suy nghĩ đa cảm như vậy.
Cuối cùng, tam K cũng ngừng chơi game mobile... à không, họ vẫn chơi nhưng vừa chơi vừa tham gia vào cuộc trò chuyện, và chủ đề chính lại chuyển sang "hệ Akiba" giống như đêm qua.
「Nhưng mà nhìn đống lửa này làm tôi nhớ đến cảnh đốt lửa trại trong 『Yuru Camp△』.」
「A, hiểu, hiểu, cảnh đó hay cực kỳ luôn. Hay chúng ta cũng thử làm nến gỗ đi?」
「Đó là flag cho việc nó sẽ sụp đổ và vỡ tan tành giữa chừng phải không?」
「Cháy nhà, cháy nhà rồi!」
「Haha, tiếc là lần này chúng ta không có đủ củi. Nến gỗ để lần sau đi.」
「Thế à, chán ghê. À, mà nói mới nhớ, tớ nghe nói sắp có sự kiện của 『Yuru Camp△』 có màn đốt lửa trại, mọi người đi chứ? Tớ thì...」
Thôi thì, cũng giống như hôm qua, việc cố tình nói về "hệ Akiba" giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ này có lẽ cũng là một nét đặc trưng của "Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW".
Giữa lúc đó, Asuka như nhớ ra điều gì đó, chắp hai tay trước ngực.
「──A, mà trong 『Cô bé hậu đậu Maho-chan』 cũng có cảnh đốt lửa trại phải không ạ?」
「Hả?」
「Đó ạ, cảnh các bạn Maho-chan tụ tập quanh đống lửa trại, mở tiệc thú rừng, rồi sau đó chiến đấu với Crimson hình gấu trắng... Em nghĩ đó là một trong những cảnh hay nhất của cả series...」
Asuka nói với vẻ hơi phấn khích.
Nhưng phản ứng của tam K lại khá hờ hững.
「Ừm? À, có vẻ là vậy.」
「Đúng là có cảnh đó, hoài niệm thật.──Mà, về sự kiện đốt lửa trại của 『Yuru Camp△』 thì...」
「Tụi này cũng đi! Bùng cháy lên!」
「A...」
Có lẽ, lời nói của Asuka đang định tiếp tục câu chuyện về 『Maho-chan』 đã mất đi phương hướng và tan biến trong im lặng.
Trông có vẻ thờ ơ, nhưng tôi nghĩ chuyện cũng thường thôi.
『Cô bé hậu đậu Maho-chan』 đúng là một tác phẩm nổi tiếng kéo dài, và chắc chắn là anime bá chủ của kỳ trước. Nó vẫn có một lượng fan trung thành và thỉnh thoảng vẫn được nhắc đến trong "Câu lạc bộ Nghiên cứu AMW".
──Nhưng bá chủ của kỳ này là 『Yuru Camp△』.
Vậy nên, chủ đề trung tâm đương nhiên sẽ chuyển sang đó, và câu chuyện về 『Maho-chan』 sẽ trở thành thứ yếu.
Đó là điều không thể tránh khỏi khi số lượng tác phẩm mà một cá nhân có thể theo dõi là có hạn. Nói thẳng ra thì đó chỉ đơn giản là vấn đề của trào lưu và thứ tự ưu tiên... dù tốt hay xấu, tôi nghĩ đó là chuyện không thể khác được. Tôi cũng có tình cảm đặc biệt với 『Cô bé hậu đậu Maho-chan』, bộ anime mà tôi đã cùng Asuka vẽ minh họa và xem hộp Blu-ray. Nếu có thể, tôi cũng muốn tiếp tục ủng hộ nó trong kỳ này. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu bây giờ nhắc đến nó, sẽ không ai hào hứng tham gia.
「...?」
Nhưng Asuka, người mới chỉ tiếp xúc với "hệ Akiba" được ba tháng, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ sự tinh tế đó. Em tỏ ra bối rối khi câu chuyện về 『Maho-chan』, vốn rất được yêu thích chỉ mới đây thôi, lại không được hưởng ứng chút nào.
「À, này Asuka. Chuyện này, nói sao nhỉ...」
Tôi đang định giải thích, hay đúng hơn là đỡ lời cho em.
Và đúng lúc đó.
Thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, chạm vào má tôi lành lạnh.
Đây là...
「Mưa rồi!」
Fuyuki kêu lên.
Như để hưởng ứng tiếng kêu của cô ấy, những giọt nước lớn liên tiếp rơi xuống mặt đất.
Chắc chỉ là mưa rào ngang qua, nhưng nó nhanh chóng trở thành một trận mưa như trút nước, khiến hiện trường có chút hoảng loạn.
「Rút thôi! Mọi người, cầm đồ của mình rồi chạy về lều mau...!」
Nghe theo hiệu lệnh của Hội trưởng Kagurazaka, mọi người vội vàng dọn dẹp những món đồ vứt bừa bãi xung quanh và chuẩn bị rút lui.
「Oa, ừm, cái túi đựng áo bơi, ghế xếp, a, còn phải mang cả đèn lồng nữa!」
「Phải bảo vệ điện thoại, điện thoại và máy tính bảng không được để ướt...!」
「Túi Ziploc, túi Ziploc đâu rồi...!」
「Không tìm thấy cục Wi-Fi di động của tôi đâu cả...!」
Tạm gác lại tam K chỉ biết nghĩ đến điện thoại (và các phụ kiện đi kèm).
Trong lúc tất bật, chúng tôi cũng xoay xở gom hết đồ đạc và chạy về lều.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: C)
Cực kỳ sợ chuyện ma.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: B)
Vẫn còn muốn nói chuyện về 『Phù thủy hậu đậu Maho-chan』.
「──Vậy hôm nay đến đây thôi. Ngày mai sau khi ăn sáng và dọn dẹp, chúng ta dự định sẽ rời khỏi đây lúc mười giờ. Mọi người hãy chuẩn bị gần xong việc thu dọn trong tối nay đi nhé.」
Sau khi trở về lều.
Hội trưởng Kagurazaka nhìn quanh một lượt và nói.
Có vẻ như trận mưa chỉ là tạm thời, cơn mưa như trút nước lúc nãy như một trò đùa, và bây giờ trên bầu trời, vô số vì sao và vầng trăng đang tỏa sáng.
「Phù, tự nhiên lại mưa to thế. Mệt thật nhỉ, Asuka.」
「...」
Không hiểu sao, bộ dạng của Asuka có chút kỳ lạ.
Trông em có vẻ lơ đãng, mắt cứ đảo quanh quất một cách không yên.
「Asuka...?」
Chẳng lẽ em vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy sao?
Chuyện chủ đề 『Cô bé hậu đậu Maho-chan』 không được hưởng ứng lắm.
Tôi hiểu cảm giác thắc mắc và không cam tâm, nhưng cứ bận tâm mãi cũng chẳng ích gì...
Nhưng có vẻ không phải vậy.
Khi tôi gọi em lần nữa, em vội xua tay lia lịa.
「Ơ, a, không, không có gì đâu ạ! H-hoàn toàn không có chuyện gì kỳ lạ cả...」
「?」
「À, ừm, nói chung là em không sao đâu ạ! Thầy đừng bận tâm đến em... Ch-chúc thầy ngủ ngon... ạ...!」
Nói rồi, em vội vã chạy về phía lều của hội con gái (loại Moonlightning III) như thể đang chạy trốn.
「...」
Mình... đã làm gì sai sao...?
Hay là khuôn mặt ướt mưa của mình trông giống y hệt Crimson dạng xúc tu khiến em ấy buồn bã...? Grok grok grok...?
Dù trái tim có chút tan vỡ, nhưng hai ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện, có lẽ Asuka cũng có những suy nghĩ riêng.
Thôi thì, cứ để đến mai rồi xem xét tình hình vậy.
Tôi tự thuyết phục mình như thế và quay trở lại lều của hội con trai (loại siêu giảm giá 980 yên).
**7**
Tôi có cảm giác như vừa nghe thấy tiếng động gì đó.
Vào lúc nửa đêm, khi cây cỏ đáng lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Giữa bản tam tấu ồn ào của tiếng ngáy, tiếng nghiến răng và tiếng nói mớ của tam K, tôi tỉnh giấc vì một tiếng sột soạt phát ra từ bên ngoài lều.
「...Cái gì vậy...?」
Tôi dụi mắt và ngồi dậy, lắng tai nghe ngóng.
Quả nhiên, tôi nghe thấy một sự hiện diện hoặc một tiếng động nào đó.
「...」
Cái gì thế nhỉ? Ch-chẳng lẽ là gấu...?
Không, chắc không phải đâu. Đây là một khu cắm trại khá lớn trong vùng. Việc quản lý chắc hẳn rất nghiêm ngặt, và ít nhất tôi chưa bao giờ nghe nói có gấu xuất hiện. Tuy nhiên, khả năng có những loài thú hoang ít nguy hiểm hơn... như lợn rừng, chó hoang, hoặc thậm chí là kẻ khả nghi là hoàn toàn có thể.
「...」
Vừa cảnh giác xung quanh, tôi vừa vơ lấy chiếc áo khoác rồi bước ra ngoài lều.
Bên ngoài tối đen như mực.
Đèn trong lều của hội con gái và các lều của những nhóm khác xung quanh đều đã tắt, không có gì soi sáng ngoài ánh trăng và ánh sao.
Giữa bóng tối, tôi nhìn thấy một bóng người ở phía xa.
Cái bóng nhỏ nhắn di chuyển thoăn thoắt như một chú sóc...
「Asuka...?」
Đó là một tiểu thư quen thuộc, tay cầm đèn pin.
Sự hiện diện nổi bật của em không thể nhầm lẫn ngay cả trong bóng tối.
Asuka có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng rồi em bắt đầu bước về một hướng nào đó.
Giờ này mà đi đâu chứ...?
Tò mò, tôi liền đi theo sau.
Tôi đã nghĩ có lẽ em đi "hái hoa", nhưng có vẻ không phải vậy.
Asuka đang đi về con đường mà chúng tôi đã đi ban ngày. Một con đường mòn nhỏ xuyên qua rừng, dẫn từ khu cắm trại ra ngoài. Ban ngày thì không khó đi lắm, nhưng đi vào ban đêm lại mang một ấn tượng hoàn toàn khác. Nếu không cẩn thận, rất dễ bị lạc.
Sau khi đi theo khoảng hai mươi phút.
Nơi chúng tôi đến... quả nhiên là con sông nhỏ nơi chúng tôi đã chơi đùa ban ngày.
Ở đó, Asuka dùng đèn pin rọi xuống đất, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
「...」
Có lẽ trò trốn tìm nên kết thúc ở đây thôi.
Dường như đây chính là đích đến, nên tôi quyết định lên tiếng.
Tôi tiến lại gần Asuka,
「Asuka...」
Và định đặt tay lên bờ vai nhỏ bé của em.
「Kya, kyaaaaaa...!」
「!?」
Đáp lại tôi là một tiếng hét xé toạc màn đêm.
「Ơ, à, không, anh là...」
「X-xuất hiện rồi...! Q-quái nhân cá Ayu...!? X-xin lỗi, xin lỗi... em không có ý định làm ồn đâu ạ...! V-vậy nên xin đừng dùng thuật câu bạn bè lôi em xuống âm giới...!」
「Này, anh đã bảo là...」
「L-là thật sao... Quái nhân cá Ayu...! D-dừng lại, đừng có dí cái mặt cá ayu đó lại gần em, đáng sợ lắm... ạ...!」
「...」
Em ngồi bệt xuống đất, không thể cử động, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng và van nài. ... Dù trong bóng tối, nhưng mặt mình trông giống quái nhân cá Ayu đến vậy sao...
Dù có hơi sốc, tôi cố gắng điều chỉnh lại giọng điệu cho thật bình tĩnh và nói.
「Không, Asuka, là anh đây...」
「Hả...」
「Anh là Sawamura đây...」
Đến lúc đó, dường như em mới nhận ra tôi. Asuka vẫn ngồi bệt dưới đất, chớp chớp mắt.
「...Ơ, s-sen, sensei...?」
「Ừ, là sensei đây.」
「Ơ, không phải quái nhân cá Ayu ạ...? S-sao sensei lại ở đây...?」
Em hỏi với giọng vẫn còn chút hoài nghi.
「À, anh đang ngủ thì nghe thấy tiếng động bên ngoài lều, nên ra xem thử thì thấy Asuka đang làm gì đó ở đây nên mới đi theo...」
「V-vậy ạ...」
Asuka thở phào nhẹ nhõm.
「Còn Asuka, tại sao em lại đến đây vào giờ này? Dù có đèn pin nhưng trời tối nguy hiểm lắm đó.」
「Ch-chuyện đó là...」
Trước câu hỏi của tôi, Asuka cúi đầu, có vẻ ngập ngừng.
Nhưng rồi, em từ từ ngẩng lên và lí nhí nói.
「...Em... để quên mất rồi...」
「Hả?」
Để quên cái gì? Trái tim ngây thơ của một cậu bé từng cảm thấy thế giới tuổi thơ rộng lớn vô tận sao...
「Bếp nướng... "Guul-chan", em để quên ở đây. Lúc vội vàng dọn dẹp vì trời mưa, hình như em đã quên cất nó đi. Khi kiểm tra lại thì không thấy nó trong túi... Cho nên, em nghĩ chắc là mình đã để quên ở bờ sông...」
Em nói từng lời một, như thể đang cố nặn ra từng chữ.
"Guul-chan"... nghĩa là em đã quên bếp nướng than hoa sao?
Ra là vậy. "Guul-chan" là món đồ yêu thích và rất quan trọng của Asuka. Nếu em đã để quên nó thì việc quay lại tìm cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là,
「Ơ, nhưng nếu vậy thì đợi trời sáng rồi mai mọi người cùng đi lấy cũng được mà...」
Tôi nghĩ em không cần phải lén lút hành động một mình vào giữa đêm thế này. Trông em cũng rất sợ quái nhân cá Ayu nữa.
Nhưng trước lời nói đó, Asuka khẽ lắc đầu.
「...Tại vì... nó là... đồ đôi... mà...」
「Hả?」
「V-vì... đó là đồ đôi... với sensei... M-món đồ đôi đầu tiên, là "Guul-chan" quý giá như báu vật... Để quên một thứ như vậy... n-nếu sensei biết... thầy sẽ thất vọng về em... có khi còn bảo "đồ như mi phải bị tiêu diệt"... V-vì thế, vì thế, em... ạ...」
Giọng em gần như sắp khóc.
A, Asuka "nguyên bản" đã xuất hiện một chút, không phải chế độ tiểu thư, cũng không phải chế độ thân thiện, mà là nhân cách thứ ba, một Asuka có chút nguy hiểm... à, mà chuyện đó để sau.
「...」
Ra vậy, ra là thế sao...
Lý do Asuka phải vượt qua nỗi sợ hãi quái nhân cá Ayu để một mình đến lấy "Guul-chan" vào giờ này.
Đó là vì em trân trọng "bí mật" của chúng tôi, trân trọng món đồ đôi...
「...Cảm ơn em, Asuka.」
「Hả...?」
「Anh hiểu rõ em trân trọng chiếc bếp nướng đôi của chúng ta như thế nào rồi. Anh thật sự rất biết ơn và vui mừng. Nhưng, anh sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà thất vọng đâu.」
Tôi mỉm cười và đặt tay lên vai Asuka.
「Anh sẽ không thất vọng, lại càng không nói những câu như tiêu diệt đối tượng. Hơn nữa, trong lúc hỗn loạn như vậy, việc để quên đồ cũng là chuyện bình thường mà.」
「N-nhưng...」
Tôi ngăn Asuka định nói thêm, và nói.
「Nghe này, Asuka.」
「Dạ...?」
「Dĩ nhiên đồ đôi rất quan trọng, nhưng hơn thế nữa... anh quan tâm đến Asuka hơn. Việc Asuka có thể gặp nguy hiểm vào giữa đêm thế này còn khiến anh lo lắng hơn nhiều.」
Dĩ nhiên, việc em trân trọng món đồ đôi khiến tôi rất vui. Vui đến mức nếu là một chú chó, tôi sẽ sung sướng lật ngửa bụng ra và lăn lộn ngay tại chỗ.
Nhưng nếu đặt chuyện đó lên trên hết mà để Asuka xảy ra chuyện gì, thì đúng là tiền hậu bất nhất, nằm viện cả tháng cũng không đền nổi.
「Anh không biết diễn tả thế nào cho đúng, nhưng mà đồ đôi ấy... phải có Asuka thì nó mới là đồ đôi, đúng không?」
Đó là lời nói từ tận đáy lòng tôi.
「A...」
「Vậy nên, chúng ta hãy mau tìm nó rồi trở về lều thôi. Anh sẽ giúp em.」
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Asuka rạng rỡ hẳn lên.
「V-vâng... ạ...!」
Em mạnh mẽ gật đầu.
Sau đó, hai chúng tôi chia nhau tìm kiếm quanh bờ sông.
Và chỉ khoảng năm phút sau. Có lẽ vì thời gian từ lúc để quên đến giờ không lâu, may mắn là chúng tôi đã tìm thấy "Guul-chan" ngay lập tức.
「Thấy rồi, thấy rồi sensei...!」
Asuka cầm "Guul-chan" đang lấp lánh dưới ánh trăng, vui mừng reo lên.
「May quá... nó không bị mất... "Guul-chan"...」
Chỉ cần nhìn biểu cảm đó thôi, tôi cũng hiểu được Asuka trân trọng "Guul-chan" đến nhường nào.
「Vậy thì, chúng ta về thôi. Nếu có ai phát hiện ra chúng ta biến mất thì phiền phức lắm.」
「Vâng ạ...!」
Tôi và Asuka, người đang ôm "Guul-chan" vào lòng một cách trân trọng, cùng nhau bước trên con đường trở về.
Nhưng lúc đó, chúng tôi đã không nhận ra.
Rằng con đường mòn trong rừng vào ban đêm lại khó nhận biết và dễ lạc đến thế.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: B)
"Guul-chan" là một báu vật.
**8**
Tôi bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn sau khi chúng tôi đi được khoảng năm phút trên đường về.
Cảnh vật xung quanh được bao phủ bởi những tán cây rậm rạp.
Nó có vẻ hơi khác so với lúc chúng tôi đến.
「Ủa, chỗ này, hình như...?」
「Sensei...?」
Asuka lo lắng nhìn tôi.
「Có lẽ... chúng ta đi nhầm đường rồi. Có thể chúng ta đã rẽ nhầm ở ngã ba lúc nãy...」
「V-vậy ạ?」
「Ừ.」
Có lẽ do trời tối nên tôi đã không kiểm tra kỹ.
Tôi định quay lại để xác nhận.
Thì đúng lúc đó.
Vùuuuuuuu...!
Cùng với tiếng động đó, có thứ gì đó bay về phía chúng tôi.
「Kyaaa...!」
Asuka hét lên.
Thứ màu đen đó đổi hướng ngay trước mặt Asuka rồi đâm sầm vào mặt tôi, sau đó rơi bịch xuống đất. Ui, đau quá...
「V-vừa rồi là... th-thầy không sao chứ, sensei...!」
「V-vẫn ổn...」
Tôi nhặt vật thể màu đen đang lăn lóc dưới chân lên.
Nó vo ve, đôi chân ngọ nguậy không ngừng...
「Đây... là bọ cánh cứng sao...?」
「Ừ, có vẻ là vậy...」
Đó là một con bọ cánh cứng đực, với chiếc sừng to, dày và đen bóng đầy uy dũng.
Loài côn trùng này có tập tính bay về phía ánh sáng, nên có lẽ nó đã bị ánh đèn pin thu hút. Có thể nói là không may mắn, nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy con G màu đen bay tới, nên so với việc đó thì vẫn còn may mắn hơn gấp trăm lần.
Chỉ là... vụ va chạm vừa rồi đã gây ra một chuyện hơi rắc rối.
「A, đèn pin...」
Asuka khẽ kêu lên.
Dường như vì giật mình bởi con bọ cánh cứng, em đã làm văng chiếc đèn pin khỏi tay.
Nó bay đi và rơi vào một bụi rậm ở xa, không tìm thấy được.
「X-xin lỗi thầy, em giật mình quá...」
「Chuyện vừa rồi cũng khó tránh mà...」
Nếu tôi là người cầm đèn pin thì kết quả chắc cũng vậy thôi.
Tuy nhiên, không có ánh sáng thì có lẽ gay go đây.
Xung quanh đều là bóng tối mịt mù giữa rừng cây, không phân biệt được phương hướng. Do định đi một lát rồi về ngay, nên việc tôi để điện thoại ở lại lều quả là một sai lầm.
「L-làm sao đây, sensei...?」
Asuka lo lắng nhìn tôi.
Tiếp tục đi mò mẫm trong bóng tối không phải là cách hay, vì chúng tôi vốn đã không biết đường. Mà muốn gọi ai đó giúp đỡ thì lại không có phương tiện liên lạc.
「...」
Đến nước này rồi thì, chỉ còn cách cuối cùng.
Có lẽ tốt hơn là nên ở yên một chỗ và chờ trời sáng.
May mắn là bây giờ đang là mùa hè. Ở ngoài trời cho đến khi mặt trời mọc cũng không lo bị cảm lạnh, và trong khu rừng thế này chắc cũng không có đặc sản mùa hè là mấy kẻ biến thái khoe thân xuất hiện đâu. Việc di chuyển trong bóng tối mà bị vấp ngã hay trượt chân còn nguy hiểm hơn nhiều.
「Nghe này, Asuka...」
「...?」
Tôi nói cho Asuka biết ý định của mình, em có chút bối rối nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
「V-vâng, thầy nói đúng, đi trong bóng tối thế này nguy hiểm hơn nhiều. V-vâng ạ, em tin thầy...!」
Thế là chúng tôi quyết định sẽ cắm trại tạm bợ.
Sau khi tìm kiếm một chút xung quanh, chúng tôi tìm thấy một khoảng trống sáng sủa hơn nơi cây cối thưa thớt và một thân cây đổ lớn có thể ngồi được. Chúng tôi quyết định chọn nơi đó làm "căn cứ" cho đến sáng.
「...Này, chỉ có cái này thôi, nhưng có còn hơn không, đúng không?」
「Ơ, đó là áo khoác của sensei mà. Thầy không cần phải làm vậy đâu ạ...」
「Không sao đâu. Nãy giờ chạy một mạch nên thầy hơi nóng. Có thể hơi có mùi mồ hôi, nhưng nếu em chịu đựng được thì thầy rất vui.」
「Sensei...」
Tôi khoác chiếc áo của mình lên người Asuka, người đang mặc bộ đồ hở vai trông có vẻ hơi lạnh, rồi hai chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau.
Xung quanh thật yên tĩnh.
Giờ đã gần hai giờ sáng, nên hoàn toàn không có bóng người. Mà nếu có thì lại đáng sợ hơn. Chắc chỉ có những người đi bắt côn trùng, hoặc những người làm nghề đặc biệt đang đến đây để chôn thứ gì đó nguy hiểm.
Một lúc đầu, hai chúng tôi trò chuyện phiếm.
Về những chuyện không đâu ở trường và ở nhà, về 『Cô bé hậu đậu Maho-chan』 và 『Yuru Camp△』, và về kế hoạch cho kỳ nghỉ hè.
「Và thế là, tình hình căng thẳng lắm. Suzune nổi giận thật sự...」
「Ahaha, đó là lỗi của sensei mà~」
「Ừm, chắc là vậy thật...」
Nhưng thời gian trôi qua, những chủ đề trò chuyện dần cạn kiệt.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện bị gián đoạn, và một sự im lặng bao trùm giữa hai chúng tôi.
「...Xin lỗi nhé, sensei.」
「Hả?」
Asuka nói, giọng như nặn ra từng chữ.
「...Vì em làm mất đèn pin... không, vốn dĩ là vì em đi lấy "Guul-chan" nên mới ra nông nỗi này...」
Giọng em nhỏ dần, như một bông hoa hướng dương héo rũ.
「Chuyện đó thôi đi. Anh thật sự không để tâm đâu.」
「Nhưng...」
「Việc mất đèn pin là tai nạn do con bọ cánh cứng gây ra, anh nghĩ dù anh có cầm nó thì cũng vậy thôi. Hơn nữa, việc Asuka trân trọng "Guul-chan" của chúng ta, anh thật sự rất vui.」
「Vậy, sao ạ...?」
「Ừ. Vậy nên đừng xin lỗi nữa nhé.」
Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Asuka mãi.
Hơn nữa, việc bị kẹt trong khu rừng đêm không có người này cũng không hẳn toàn là chuyện xấu.
Cụ thể là...
「Nhìn kìa.」
「Hả...?」
Tôi chỉ lên khoảng trống giữa những tán cây trên đầu.
Nơi đó trống trải như một màn hình lớn... và xa hơn nữa, trên nền trời đêm xanh thẳm, là vô số những vì sao lấp lánh rực rỡ.
「Oa, à...」
Asuka đưa hai tay lên che miệng, khẽ reo lên.
「Đẹp quá... lấp lánh, ánh sáng thật lớn, như những viên ngọc vậy...」
「Chắc là vì không có ánh sáng thừa từ lửa trại hay đèn pin nên mới thấy rõ thế. Nếu Asuka không làm mất đèn pin, có lẽ chúng ta đã không được ngắm những vì sao đẹp thế này. Theo một nghĩa nào đó thì đây có thể gọi là trong cái rủi có cái may, và hơn nữa, cái này chính là...」
「?」
「Cái mà Asuka gọi là "kỷ niệm", đúng không?」
「Sensei...」
Trong thế giới màu bạc được ánh sao chiếu rọi, đôi mắt Asuka trông như ngấn lệ.
Ngay cả trong khung cảnh huyền ảo như không có thật này, sự tồn tại của Asuka cũng không hề phai nhạt, em tỏa sáng rực rỡ như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích nào đó.
Trong một lúc, cả hai chúng tôi đắm chìm trong thế giới sao trời thơ mộng ấy.
「Này, này, sensei, kia là gì vậy? Dải Ngân Hà...?」
「Có lẽ vậy. Mà anh cũng không rành về sao lắm...」
「Không đâu, nếu sensei nói vậy thì chắc chắn là vậy rồi. A, vậy thì, hai ngôi sao sáng kia có phải là nàng Chức Nữ và chàng Ngưu Lang không ạ?」
「Ừm, chắc là vậy.」
「Không biết năm nay hai người họ có gặp được nhau không nhỉ... Em hy vọng là có...」
Asuka khẽ thì thầm như đang cầu nguyện.
Một khoảng thời gian thật bình yên và dịu dàng.
Xung quanh được bao bọc bởi sự tĩnh lặng và tấm màn bạc, chỉ có những vì sao và chúng tôi.
Chúng tôi đã ngắm những vì sao trôi nổi trên bầu trời trong bao lâu?
「──Hắt xì!」
Đột nhiên, tôi bật ra một tiếng hắt hơi nhẹ như tiếng đệm lót ghế.
「Sensei, thầy lạnh à...?」
「Ơ, à, không.」
Thật ra tôi có hơi lạnh.
Dù là mùa hè nhưng vào giờ này nhiệt độ cũng xuống khá thấp. Mặc mỗi chiếc áo phông thì có hơi mong manh thật.
Nhưng nếu tôi nói ra điều đó, chắc chắn Asuka sẽ ngại ngùng và đòi trả lại áo khoác. Vì vậy,
「Ừm, không sao. Vẫn còn nóng lắm.」
「Nhưng thầy nổi da gà rồi kìa...?」
「Đó là vì...」
Thật ra anh là gà... không thể nói thế được.
Thấy tôi lúng túng không biết trả lời sao, Asuka ngập ngừng một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng rồi, như thể đã quyết định, em nói.
「À, này, nếu vậy thì... làm thế này... sẽ không lạnh nữa đâu...?」
「Ơ...」
Píp...
Nói rồi, Asuka choàng chiếc áo khoác qua vai cả tôi và em, rồi áp sát người vào tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần như bằng không, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Hơi ấm thoang thoảng từ cơ thể Asuka và mùi hương hoa dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi.
「A-Asuka-san...!?」
「K-kìa, khi bị lạc trên núi tuyết, người ta thường nói nên áp sát vào nhau để chia sẻ hơi ấm, đúng không? T-trên TV hay nói thế mà... V-vậy nên...」
「K-không, nhưng mà...」
「H-hơn nữa, m-mẹ em cũng nói y như vậy...」
「M-mẹ em... là Mika-san...?」
「A, không, không phải Okaa-san, mà là Okaa-san kia cơ ạ.」
Em lắc đầu và trả lời.
Hơi khó hiểu một chút... Asuka có hai người mẹ. Một là Okaa-san Mika, dì và cũng là người đã nuôi nấng em, và người kia là Okaa-san, mẹ ruột của em. Dường như thông tin đối phó với tình huống bị lạc này là từ người sau. Ừm, tôi cứ tưởng đó là điều mà Mika-san hay nói chứ...
「Cơ thể sensei... ấm quá...」
Asuka vừa siết nhẹ vạt áo trước ngực tôi, vừa lí nhí nói.
「Hả, v-vậy sao?」
「Vâng, giống như được cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp dưới ánh nắng mặt trời vậy... Thật dễ chịu... hì hì... gừ gừ~...」
Vừa nói thế, Asuka-san vừa dụi mặt vào ngực tôi.
Thôi thì bỏ qua chuyện em ấy ví mình với cái chăn chứ không phải sinh vật sống nào đó đi.
Không, vấn đề là, cùng với khoảng cách được rút ngắn, lý trí của tôi cũng gần như bằng không...
Bởi vì cái tình huống bị lạc tạm thời rồi chia sẻ hơi ấm cho nhau thế này, tôi cứ ngỡ chỉ có trong manga hay light novel thôi chứ chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ được trải nghiệm. Mà đối phương lại là Asuka, thần tượng của trường được biết đến với cái tên "Bụi Sao Bạc Niyui Étoile". Tim tôi cứ đập thình thịch như một con ngựa hoang, khổ sở vô cùng...
「Thầy biết không, ở bên sensei, em cảm thấy rất an tâm... Chỉ cần ở cạnh thầy là em thấy bình yên lạ...」
Asuka nói với vẻ mặt rạng rỡ.
「Sao lại thế nhỉ? Em cũng không hiểu nữa. Nhưng có lẽ... khi nàng Chức Nữ gặp chàng Ngưu Lang, chắc nàng cũng có cảm giác như thế này...」
「Asuka...」
「H-hì hì~...」
Em lại dụi mặt vào ngực tôi.
Khoảng cách bằng không, chúng tôi chia sẻ hơi ấm cho nhau, và cái lạnh đã bay đi đâu đó tít tận thiên hà Andromeda từ lâu rồi.
Có lẽ Asuka cũng vậy.
Lúc tôi nhận ra thì em đã ngủ say trong lòng tôi, hơi thở đều đều.
「Sù... sù...」
「...」
「Sensei... em yêu thầy...」
Em khẽ nói mớ.
Khuôn mặt vốn đã thanh tú của em, dưới ánh sao càng trở nên đẹp đến nao lòng.
Và tôi đã nhẹ nhàng vuốt tóc Asuka như thế.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Mức độ bí mật: A)
Được mẹ dạy rằng khi bị lạc, nên áp sát vào nhau để chia sẻ hơi ấm.
**9**
Quéc quéc quéccccc, tiếng kêu như của một loài chim nào đó vọng vào tai tôi.
Tiếng kêu ồn ào mang đậm chất hoang dã đó đã dần dần đánh thức ý thức của tôi.
「...Ừm...」
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là hơi ấm.
Một hơi ấm như đang ôm một cái túi chườm.
Dường như, lúc nào đó tôi cũng đã ngủ thiếp đi.
「Ưm... sensei...」
Trong lòng tôi, không phải túi chườm mà là Asuka vẫn đang say ngủ với hơi thở nhè nhẹ.
Em cuộn tròn như một chú mèo con, áp sát vào tôi, không muốn rời xa.
「...A, đ-đừng, sensei... Không được ăn chuối sô-cô-la đâu...」
「...」
Không biết em ấy đang mơ thấy gì nhỉ...?
Trông em ngủ ngon quá, tôi muốn để em ngủ thêm một chút nữa, nhưng tiếc là không được.
「Asuka, Asuka...」
「...Ưm, ư ưm...」
Tôi lay nhẹ thân hình nhỏ bé của em để đánh thức.
「...Ơ... sensei... sao thầy lại ở trên giường của em...?」
Vẫn còn ngái ngủ, em nói những lời như thế.
「...Đây... là mơ sao... hì hì... mơ cũng được... hạnh phúc quá nên cứ thế này thêm một chút nữa đi...」
「...」
Asuka vừa nói vừa cười một cách mơ màng, đáng yêu đến mức thang đo độ dễ thương của tôi như sắp nổ tung ngay từ sáng sớm, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó.
「À, không phải thế, Asuka, đây là thực tế và...」
「...Ơ...? ...A.」
Đến lúc đó, dường như ý thức của em đã tỉnh táo trở lại.
Em dụi mắt và ngồi dậy.
「...A, ra vậy, tối qua em bị lạc đường cùng với sensei...」
「Ừ, trời sáng rồi, chúng ta phải tìm đường về lều thôi...」
「A, v-vâng, đúng vậy. Ừm, chắc là hướng kia... Ủa, lạ nhỉ?」
Rồi, Asuka nghiêng đầu.
「?」
「Ưm ưm ưm? Này, sensei, kia là...」
Tôi nhìn theo hướng Asuka chỉ.
Bên kia những lùm cây rậm rạp là một khoảng không quang đãng.
Thứ hiện ra ở đó là… một chiếc lều Moonlighting III trông rất quen mắt, và bên cạnh là một cái lều siêu giảm giá chỉ có chín trăm tám mươi yên.
「Ể, cái kia chẳng phải…」
「Cái kia… Đúng là nó rồi nhỉ?」
Chẳng cần phải “lỡ như”… đây chính là lều của chúng tôi mà… phải không?
Ể, vậy là sao, tối qua trời tối nên không nhận ra, nhưng hóa ra chúng tôi đã làm ầm lên chuyện bị lạc trong khi ở ngay sát bên cái lều này à…?
Tôi và Asuka nhìn nhau.
「…Phụt.」
「…Haha.」
Cả hai đứa không hẹn mà cùng bật cười.
Bởi vì cái kết giống như một vở hài kịch thế này, làm sao mà nhịn cười cho nổi.
「Ể, ểể~, chuyện này là sao đây? Bọn mình cứ cuống cuồng chạy tới chạy lui trong khi lều ở ngay trước mắt à…?」
「Chắc là vậy rồi? Haha, đúng là không biết chúng ta đang làm cái quái gì nữa…」
Cả hai chúng tôi cứ thế cười một lúc lâu.
Trong một góc của khu cắm trại còn mờ sương sớm, tiếng cười của chúng tôi cứ thế vang lên trong giây lát.
「Dù sao thì, mau lẻn về lều trước khi mọi người thức dậy thôi.」
「Ừm, thế là tốt nhất.」
Có vẻ như những thành viên khác chưa có dấu hiệu thức giấc. Nếu về lại bây giờ, chúng tôi có thể dàn xếp êm đẹp như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
「Vậy nhé Asuka, gặp lại sau.」
「Vâng, hẹn gặp lại sensei.」
Chúng tôi vẫy tay chào nhau và định quay về lều của mình.
Đúng lúc đó, Asuka đột ngột quay người lại phía tôi.
「A, phải rồi.」
「Hửm, có chuyện gì sao?」
「Thầy ơi, chuyện tối hôm qua… là〝bí mật〟chỉ của hai chúng ta thôi, đúng không ạ?」
「Ể? À, ừm. Thầy cũng nghĩ nên làm vậy.」
Tuy đã quay về an toàn nên có lẽ cũng không cần phải bận tâm nhiều, nhưng tốt nhất là không nên gây thêm sóng gió không cần thiết. Biết đâu chừng Fuyuki lại trêu chọc rằng: 「Aaa, Yoshihito lại đi hẹn hò riêng với Nogizaka-san nữa rồi!」.
「Vâng, em cũng nghĩ vậy. Em hiểu rồi.」
Asuka vừa gật đầu vừa nói tiếp.
「Hê, hê hê, lại có thêm một〝bí mật〟nữa với sensei rồi… nhỉ ♪」
──Và thế là, chuyến cắm trại ba ngày hai đêm tại núi Phú Sĩ đã kết thúc với một〝bí mật〟mới được sẻ chia.
・Bí mật của Nogizaka Asuka (Độ bí mật: Cấp A)
Chuyện bị lạc trong chuyến cắm trại… là một kỷ niệm quan trọng chỉ của riêng hai người.