Nogizaka Asuka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 10

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Tập 01 - Chương 3

"""

Vào một ngày Chủ nhật tháng Năm, trời bỗng trở nên nóng nực lạ thường.

Tại một góc của hành lang trên cao nhất của tòa nhà cao nhất Nhật Bản, Tokyo Skytree.

Ở đó, Asuka đang dán mắt vào màn hình điện thoại... với vẻ mặt nghiêm túc và liên tục gõ vào điện thoại.

"…Ưm, sensei ơi?"

"…Ừ?"

"…Cái này, có phải bị hỏng rồi không? Em làm bao nhiêu lần rồi mà toàn ra mấy thứ giống nhau thôi."

"…"

Tôi nhìn vào điện thoại của Asuka, trên màn hình có một loạt các thẻ bài.

Về cơ bản, toàn là những thứ quái dị, như gã đàn ông trung niên mắt to kỳ dị, gã đàn ông kỳ dị mặc đồ bó toàn thân, gã đàn ông kỳ dị cởi trần,... một dàn toàn những nhân vật rõ ràng là quái dị về mặt ngoại hình.

Ngoài ra còn có một vài thứ như vũ khí hoặc vật phẩm không phải nhân vật, và bên dưới mỗi thẻ bài thường có hai hoặc ba ngôi sao sáng.

"…Ư ư… thật sự là chuyện gì đang xảy ra vậy… Maho-chan, Pianissimo-chan gì đó, chẳng thấy nhân vật dễ thương nào cả…"

"Thì, gacha là vậy mà…"

Xác suất gacha trong game online xã hội thường bị bóp đến mức ngang với mấy trò xổ số ở các lễ hội.

『Maho-chan cánh quang』 năm sao mà Asuka muốn, tỷ lệ ra chỉ khoảng một phần trăm. Một tỷ lệ đáng sợ, còn thấp hơn cả việc bạn gặp một kẻ biến thái phơi bày tất cả mọi thứ trên đường phố, hay việc bạn bắt gặp rùa biển đẻ trứng ở quần đảo Ogasawara.

Nói đúng hơn là - vốn dĩ là chẳng ra nhân vật nào cả. Hơn một nửa tổng số là Ma Trang, vật phẩm mà nhân vật trang bị.

Nhân tiện, đây là lần thử thứ hai mươi ba kể từ lần đầu.

Tạch hoàn toàn, tạch đến mức muốn lấy tay che mắt.

"Nế-nếu thế này thì, em chỉ còn cách dùng đến tiền mừng tuổi đã dành dụm để thử thêm lần nữa thôi… Nếu em bỏ cuộc ở đây thì chẳng phải là em đã thua gã chú có khuôn mặt vui nhộn này rồi sao…!"

"Bình tĩnh đi! Chúng ta còn phải đến Sunshine 60 nữa mà."

"Đ-đúng là vậy…"

Asuka có vẻ như sắp sửa quay gacha ngay lập tức nếu không ai ngăn cản.

Tôi xoa dịu Asuka, rồi nhìn xung quanh một lần nữa.

Vì là Chủ nhật, nên có rất nhiều người ở hành lang.

Phần lớn trong số họ đang trầm trồ trước cảnh vật ở độ cao 450 mét so với mặt đất, hoặc đang mua các món hàng đặc sản địa phương tại các cửa hàng lưu niệm, và dĩ nhiên là không có ai đang quay gacha với đôi mắt đỏ ngầu như chúng tôi.

Tại sao chúng tôi lại làm cái việc này (quay gacha) ở một nơi như thế này? Tất cả đều có lý do của nó.

Câu chuyện chi tiết phải quay ngược lại ba ngày trước -

Buổi sáng, lớp học ồn ào náo nhiệt với những tiếng ồn ào của bạn học.

Có những người đang buôn dưa lê, có những người quên làm bài tập về nhà và đang vội vàng chép bài từ bạn bè, cũng có những người đã xong buổi tập sáng và đang ăn bữa sáng sớm từ giờ này.

Trong số đó, nổi bật nhất là,

"Quả nhiên là 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』 hôm qua hay thật đó. Cái chỗ liên kết với 『MGO』 đúng là không thể chịu nổi luôn ấy."

"Đúng vậy. Tôi nghĩ là Asakura-shi nói đúng."

"Đúng là một sự dàn dựng tinh tế."

"Uho, kịch bản thần thánh!"

Đó là nhóm 『Hội nghiên cứu AMW』 của Fuyuki và tam ca K. Nội dung họ đang nói đến dĩ nhiên là về 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』. Những người thuộc tầng lớp nhẹ - những người thuộc "hệ Akiba" xung quanh đang lắng nghe họ. Chà, dù sao thì đó cũng là nhóm lớn nhất trong lớp này, nên nếu nói là không còn cách nào khác thì cũng phải thôi.

Tôi vừa ngắm nhìn cảnh tượng đó từ xa, vừa đặt cặp lên bàn.

Và, ngay lúc đó.

Một giọng nói như tiếng đàn hạc cao cấp trị giá 12 triệu yên vang lên từ lối vào lớp học.

"──Chào buổi sáng ạ."

Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như ánh hào quang chiếu vào lớp học.

Tôi thậm chí còn có cảm giác rằng chỉ cần có cô ấy thôi, không khí xung quanh cũng trở nên sảng khoái như đang ở trong rừng.

Nogizaka-san ── Asuka.

Sau khi nhìn quanh lớp học, Asuka nhìn về phía tôi và nở một nụ cười rạng rỡ.

"A, Sawamura-san ♪"

Và cứ thế cô ấy bước đi lạch bạch như chim cánh cụt về phía chỗ tôi ngồi.

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh dồn hết về phía này như kim châm.

"Lại là Sawamura à…""Sao toàn mấy thằng chả có đặc điểm gì ngoài việc động đậy được tai thế…""Hay là bắt cóc thú cưng của Nogizaka-san rồi uy hiếp không chừng…?"

"…"

Tôi và Asuka thân nhau như thế này là vì tôi đã biết được "bí mật" của cô ấy, người là idol và là người nổi tiếng của trường này, chứ không có gì hơn thế cả. Với cả tôi không có uy hiếp gì hết. Ngược lại, người suýt bị chôn vùi trong bóng tối và bị chôn ở ngoài vườn là tôi mới đúng.

Nhân tiện, cái "bí mật" đó là…

(Nè nè, sensei. Hôm nay tan học mình đi xem bản gốc của 『Maho-chan』 nữa nha, anh đi cùng em được không?)

Cô ấy thì thầm vào tai tôi.

Cùng với hơi thở ngọt ngào là hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ lan tỏa, mang đến một cảm giác hạnh phúc, nhưng tôi có cảm giác rằng ánh mắt từ xung quanh càng trở nên mang đầy sát khí kiểu surestromming, nhưng thôi, cứ coi như là mình không nhận ra đi, ừm.

Quan trọng hơn là "bí mật".

Nogizaka Asuka… "bí mật".

Nó có vô số thứ, từ nhỏ đến lớn, từ chào buổi sáng đến chúc ngủ ngon, đếm hết chắc phải hơn số muộn phiền, nhưng trong số đó có một thứ lớn nhất hiện tại.

Thứ đó là gì thì ──

"Ôi, Nogizaka-san, bên này ạ!"

"A, v-vâng."

Ngay lúc đó, một trong tam ca K (lớn tiếng) gọi và Asuka nói lời xin lỗi "Xin lỗi anh, sensei, lát nữa nói chuyện sau nha~" rồi bước về phía đó.

"Chào buổi sáng mọi người."

"Sáng nay cũng moe moe đó ạ, Nogizaka-san. Hôm qua cô đã xem 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』 chưa ạ?"

"A, vâng. Rất sôi động đúng không ạ."

"Đúng vậy, có lẽ không ngoa khi nói rằng đó chính là điểm nhấn của nửa đầu phim."

"Hưng phấn đến nỗi tôi đã tweet điên cuồng trên SNS luôn đó!"

"Nhưng mà… tôi đã rất ngạc nhiên khi Maho-chan không có ma lực của riêng mình. Nào ngờ lại là mượn từ người chị Aki-chan…"

"Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy có hint từ rất lâu rồi đó. Cô có biết không ạ?"

"A, cái đó tôi biết. Um… hình như là đoạn B của tập 7 từ hai mùa trước đúng không ạ?"

"Đúng đúng đúng."

"Đúng là Nogizaka-san, kiến thức chính xác cứ như là đã tìm hiểu trước vậy!"

"! K-không có chuyện đó đâu ạ. Không phải là vì sợ bị lạc đề nên tối qua em đã đi lùng sục tất cả các trang phân tích trên mạng rồi học thuộc lòng đâu ạ…!"

Ưm, có hơi nguy hiểm.

Đúng vậy, đây chính là "bí mật" của Asuka.

Việc không phải là "hệ Akiba"… Việc cố gắng không để bị người xung quanh phát hiện ra.

Để giữ vững điều đó, tôi đang hợp tác với cô ấy.

Kể từ đó, Asuka đã dành ba ngày để xem tất cả các series đã có của 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』. Nghe nói là cô ấy đã dành toàn bộ thời gian, trừ lúc ăn uống, tắm rửa và ngủ, cho 『Maho-chan』.

Nhờ đó mà cô ấy đã trở nên rất am hiểu về anime 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』.

Nếu chỉ giới hạn trong chủ đề anime 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』 thì cô ấy có thể nói chuyện đàng hoàng với tam ca K. Dĩ nhiên là cũng có lý do là để không đi lệch khỏi con đường mà người chị Mirai-san của cô ấy đã đi, nhưng bản thân Asuka cũng có vẻ thích 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』.

"Đúng vậy, không chỉ có thế mà tập này còn là tập mà mối liên kết giữa Maho-chan và Pianissimo-chan trở nên nổi bật…"

Asuka vui vẻ nói về 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』.

Tuy nhiên, điều đó chỉ giới hạn ở phiên bản anime của 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』…

"Nhân tiện, Nogizaka-san có chơi 『MGO』 không ạ?"

"? MGO?"

Nogizaka-san nghiêng đầu trước câu hỏi của tam ca K.

"Ồ, tôi hỏi ngu rồi. Không đời nào Nogizaka-san lại không chơi chứ."

"Nếu được thì cô có thể cho chúng tôi xem đội hình mà cô đang dùng được không ạ?"

"Chắc chắn là với Nogizaka-san thì cô đã thu thập hết các nhân vật hiếm rồi tạo ra một đội hình vô địch rồi nhỉ?"

"Hả? A, ư, ưm…?"

Nguy rồi, mặt cô ấy hoàn toàn không hiểu gì cả.

『MGO』 là… game online xã hội của 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』.

Tên đầy đủ là 『Magical Girls Order』, viết tắt là 『MGO』. Nó đang rất thịnh hành trong thiên hạ, và dĩ nhiên là nó đã trở thành ngôn ngữ chung giữa các thành viên của 『Hội nghiên cứu AMW』.

Chỉ là Asuka không biết điều đó.

"A-à, hình như Nogizaka-san đang dùng máy thay thế vì điện thoại đang bị hỏng và đi sửa mà…!"

Tôi vội vàng ra tay giúp đỡ.

Asuka có lẽ đã nhận ra ánh mắt của tôi, và cô ấy giật mình gật đầu lia lịa.

"A, v-vâng, đúng vậy ạ. Hiện tại em không có điện thoại trong tay…"

"Ồ, thì ra là vậy sao ạ?"

"Nhưng mà chắc chắn là với Nogizaka-san thì cô đã có được 『Maho-chan cánh quang』 5 sao rồi nhỉ."

"Hả? A, v-vâng, dĩ nhiên rồi ạ."

"! Ch-chờ đã, Asuka…"

"Quả nhiên! Thật tuyệt vời!"

"Ngay cả chúng tôi mà mới chỉ có Asakura-san là có được thôi…! Vậy thì khi nào cô có điện thoại lại thì nhất định phải cho chúng tôi xem đấy. Chúng ta kết bạn với nhau nhé."

"Nghe nói chị Mirai-san của cô ấy cũng có khả năng gacha áp đảo, vậy là em gái Nogizaka-san cũng sinh ra dưới cùng một chòm sao rồi."

Tam ca K hưng phấn đến mức định nhảy lên tại chỗ như một nàng tiên trái cây ở đâu đó hô "Hyahha!", nhưng lại thất bại trong việc đáp đất vì vận động kém và trở thành một con ếch bị nghiền nát.

"A, ưm… v-vâng, mong được giúp đỡ ạ."

Bên cạnh đó, Asuka đang chớp mắt liên tục và gật đầu trong khi không hiểu rõ tình hình.

Dĩ nhiên, diễn biến sau đó thì ai cũng biết rồi.

Biết rõ đến mức nếu bạn uống nước có gas và Frisk cùng nhau thì bạn sẽ sủi bọt từ miệng như một con cua sắp chết.

Giờ nghỉ trưa.

Asuka với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đã đưa tôi ra sau khu nhà câu lạc bộ và hỏi.

"S-sensei! 『MGO』 là gì…?"

"Thì ra là vậy mà…"

Chà… hết cách rồi.

Nếu bị tam ca K với cái thế như một con kỳ nhông xanh đang đói bụng đó dồn dập hỏi tới tấp, thì việc không hiểu gì mà cứ giả vờ biết cũng là điều dễ hiểu.

Tôi giải thích về 『MGO』 và gacha cho Asuka nghe, và cô ấy vỗ tay như đã hiểu ra.

"A, là game của 『Cô bé phép thuật vụng về Maho-chan』 ạ?"

"Ừ."

"Vậy thì gacha là… ừm, có nghĩa là mình phải làm một việc giống như rút thăm đúng không ạ? Vậy thì nếu ra được Maho-chan thì là trúng…"

"Thì đúng là vậy, nhưng mà cái thứ 5 sao của gacha đó mới là vấn đề lớn…"

"?"

Vì làm thử thì sẽ nhanh hơn là giải thích, nên tôi tạm thời cài 『MGO』 vào điện thoại của Asuka rồi khởi động nó.

Ở đây cũng có cách reset, nhưng 『Maho-chan cánh quang』 là nhân vật 5 sao giới hạn thời gian, nên sẽ không ra ở gacha thông thường.

"Vậy thì… em chỉ cần nhấn vào đây là được đúng không ạ?"

Asuka "Êi!" và nhấn vào nút có ghi Triệu hồi.

Cùng với hiệu ứng phép thuật nổi lên trong màn hình điện thoại, ánh sáng bùng lên dữ dội.

"Maho-chan, ra đi mà… (hồi hộp)"

"…"

Trước mặt Asuka đang vô tư long lanh mắt, thứ bước ra từ trong ánh sáng là… một gã chú mắt to kỳ dị, một nhân vật không có đặc điểm gì nổi bật kiểu mob, và một Ma Trang bình thường không có độ hiếm cao.

"Hả, c-cái gì thế này…"

Asuka thất vọng thốt lên trước một loạt các nhân vật tạp nham và các Ma Trang cấp thấp thường xuyên ra.

Chà… gacha thì nó là vậy mà.

Xác suất ra được SS Rare 5 sao chỉ là một phần trăm. Rút một trăm lần thì may ra mới ra được một lần. Hơn nữa, trên thực tế, nó không đi đúng theo con số đó, nên có lẽ xác suất thực tế còn thấp hơn nữa.

Vì vậy mà trên đời này có đầy rẫy những pha tạch.

Ngay cả trong 『Hội nghiên cứu AMW』 cũng vậy, và ngay cả khi tôi xem SNS, thì ở khắp mọi nơi đều có những câu chuyện về việc tạch. Có những câu chuyện lạnh sống lưng, như việc dùng hết tiền thuê nhà, hoặc việc khi nhận ra thì số tiền phải trả thẻ tín dụng đã gần bằng số tiền mua xe.

Rốt cuộc thì gacha là một cuộc chiến về vật chất… sức mạnh tài chính.

Nhưng tôi lại nghĩ ra một điều.

Nogizaka-san là một tiểu thư siêu cấp.

Chắc chắn là tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ấy cũng phải như mấy cậu ấm, không đến hai mươi triệu yên thì cũng phải là một số tiền kha khá.

Nếu cần thiết, có lẽ sẽ ổn thôi nếu ấn nút triệu hồi bằng một xấp tiền…

Nhưng khi tôi thử hỏi dò về chuyện đó, thì tôi lại nhận được một câu trả lời bất ngờ.

"Ể, em không nhận được nhiều đến thế đâu ạ?"

"Ể?"

Số tiền mà Asuka nói ra gần như giống với số tiền mà học sinh trung học bình thường nhận được.

"Tại vì dù nhà em có nhiều tiền đến đâu đi nữa, thì đó cũng đâu phải là thứ em kiếm được đâu. Cho dù có ai đó bảo là sẽ cho em đi nữa thì em cũng không thể nhận được ạ."

"Đúng là như vậy…"

Đúng là một lời nói phải đạo.

Tôi muốn tát vào mặt mình, cái khuôn mặt đã tưởng tượng ra một thứ bẩn thỉu như mấy tên nhà giàu hạ cấp, bằng một thỏi vàng thay vì bằng tay không.

"Ể, nhưng, vậy có nghĩa là chị của cô ấy, thực sự chỉ tự dựa vào vận may của mình mà trúng thôi sao…?"

"…Chị, cái khoản này chị ấy đỉnh lắm đó ạ. Vận may của chị ấy ở những thời điểm quan trọng rất là đỉnh, có nghĩa là chị ấy tuyệt đối sẽ không trượt ở những tình huống được kỳ vọng…"

"…"

Đến cả cái đó cũng hoàn hảo sao. Thật là đỉnh, chẳng lẽ trên người chị ấy có thần tài hay gì đó nhập vào không chừng…

Dù sao thì cứ thế này thì e là không thể nào có được 『Maho-chan cánh quang』.

Phải nghĩ ra biện pháp gì đó mới được.

Một phương pháp có thể làm được ngoài việc dùng vật chất, ngoài việc đánh nhau bằng tiền.

Tuy nhiên, nếu có một thứ như vậy dễ dàng nảy ra trong đầu thì chắc hẳn là sẽ không có ai tạch gacha trên đời này cả…

"Ư ư, phải làm sao đây…"

"…Một phần trăm, có nghĩa là chín mươi chín phần trăm là không ra đúng không ạ… Vậy thì chắc chỉ còn cách cầu xin thần linh thôi…"

Asuka cất giọng lo lắng.

"Thần linh, à…"

Thật sự, nếu cái đó có tác dụng thì tôi muốn dập đầu xuống đất mà cầu xin. Hoặc là tôi nhập giáo phái tà đạo thờ phụng tà thần cũng được…

…Ừm, tà giáo?

"──Thì ra là vậy!"

"Ể?"

Và── ngay lúc đó tôi nhớ ra.

Những điều mà Fuyuki đã nói dù tôi không hỏi khi đi học về như mọi khi.

『Này nhéー, để triệu hồi được con 5 sao mà mình nhắm đến trong "MGO" ấyー, thì tốt nhất là nên nhập vào một giáo phái gacha mà mình tin tưởng đấyー!』

Cái gì mà tôn giáo vậy? Tôi đã nghĩ vậy, nhưng khi nghe câu chuyện thì hóa ra nó thực sự gần như là một tôn giáo.

Giáo phái gacha, nói tóm lại là một thứ giống như thói quen, hay một hành động nghi lễ cụ thể nào đó phải làm trước khi quay gacha, thì tỷ lệ ra được nhân vật mình nhắm đến sẽ tăng lên.

Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng nó là một thứ mê tín, hay một truyền thuyết đô thị, hay một thứ thuộc loại tà giáo, nhưng bây giờ tôi muốn bám vào bất kỳ cọng rơm nào có thể bám víu vào.

Tôi lấy điện thoại ra và tìm kiếm, và tôi đã tìm thấy rất nhiều tôn giáo gacha ngoài sức tưởng tượng.

Chỉ liếc mắt một cái là đã thấy có 『Giáo phái Hai giờ sáng』, 『Giáo phái Vũ đạo』, 『Giáo phái Wi-Fi』, 『Giáo phái Xúc tác』, 『Giáo phái Hành hương』, vân vân.

"Oa, nhiều thật đó."

"Đúng là vậy."

Như vậy là có thể hiểu được mức độ lan rộng của việc tạch gacha trong thiên hạ rồi.

"Um… cái 『Giáo phái Vũ đạo』 này là… cái mà nếu mình nhảy trước khi quay gacha thì nhân vật mình nhắm đến sẽ ra đúng không ạ. ──Vậy thì, em…"

Asuka bắt đầu thực hiện một động tác kỳ lạ nào đó.

"Ể, cái đó là cái gì…?"

"Điệu nhảy Kitsunnu đó. Nghe nói là điệu múa huyền thoại được truyền lại cho một bộ tộc ở vùng hẻo lánh của Châu Phi đấy ạ. Em vừa mới học nó hồi trước xong~"

…Chẳng phải là nó quá niche sao. Chỗ đó bình thường chỉ cần múa Nhật Bản thôi là được rồi mà.

Tuy nhiên, hiệu quả của điệu nhảy Kitsunnu cũng vô ích, và thứ bước ra là một gã chú có vẻ như đang làm thầy tế ở một bộ tộc nào đó. Không, ở một khía cạnh nào đó, đây có lẽ là đáp án đúng…

"Ưm~, không được sao~. Vậy thì mình thử cái tiếp theo vậy~. Ờm, 『Giáo phái Xúc tác』 là, khi quay gacha mình chỉ cần chuẩn bị xúc tác có liên quan đến nhân vật mình muốn ra thì được…"

Sau đó, tôi cũng đã thử một vài thứ khác, nhưng không thể xác nhận được hiệu quả hữu hình nào.

"Ưm~, không suôn sẻ nhỉ…"

"Thì, dù sao nó cũng chỉ là giáo phái gacha thôi mà…"

Những người tin tưởng thì có lẽ sẽ được cứu rỗi… có lẽ là cũng có cái cảm giác như thế ở cái trình độ ngày nay.

Xem ra cho dù mình có cố gắng dựa vào tà giáo đi nữa thì đời cũng không dễ dàng đến thế.

Nhưng Asuka có vẻ như vẫn chưa từ bỏ.

"Sensei ơi, nếu thế này thì… chỉ còn cái này thôi ạ."

"Ể…?"

"Đây nè, cái này nè! Nghe cái tên thôi là đã thấy có công dụng rồi ạ."

Asuka chỉ vào màn hình với đôi mắt lấp lánh.

Ở đó có… dòng chữ 『Giáo phái Hành hương』 được viết.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑭ (Mức độ bí mật B)

Thông thạo điệu nhảy Kitsunnu.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑮ (Mức độ bí mật B)

Vận may gacha không được tốt cho lắm.

Và ngày Chủ nhật.

Tôi… đã hẹn gặp Asuka ở ga Oshiage tuyến Hanzomon và đang ở cổng soát vé.

Điểm đến là Tokyo Skytree.

Mục đích dĩ nhiên là để quay gacha 『Maho-chan cánh quang』 của 『MGO』.

Tuy nhiên, tại sao chúng tôi lại hẹn gặp nhau ở một nơi như thế này? Câu chuyện có nguồn gốc từ tôn giáo gacha nói trên.

『Giáo phái Hành hương』.

Đúng như tên gọi, nó là thứ mà nếu mình hành hương đến một nơi có mối liên hệ với nhân vật - thánh địa, rồi quay gacha thì nhân vật đó sẽ dễ ra hơn. Vì Maho-chan có một cảnh chiến đấu với Crimson của diều hâu ở phần tháp ăng-ten trên đỉnh của Tokyo Skytree này, nên nó được coi là một trong những thánh địa. Hơn nữa, nếu không được ở đây thì nơi chúng tôi dự định đến sau đó là Sunshine 60 ở Ikebukuro. Dường như Maho-chan thích leo lên những nơi cao chót vót.

"Xin lỗi anh, sensei. Em bắt anh đợi lâu ạ?"

"À…"

Trong khi tôi đang suy nghĩ về những điều đó, tôi đã được gọi.

Tôi nhìn lên thì thấy Asuka đang vẫy tay về phía này và chạy ào ra khỏi cổng soát vé.

Dĩ nhiên là cô ấy đang mặc đồ thường rồi.

À, nghĩ kỹ thì, tôi chưa từng thấy Asuka mặc đồ thường bao giờ nhỉ…?

Khi ở trường thì dĩ nhiên là đồng phục, và trong chuyến cắm trại lần trước thì cô ấy đã đến nhà tôi ngay sau khi tan học, nên về cơ bản là cô ấy mặc đồng phục. Còn lại là cô ấy đã tùy ý chọn đồ mặc ở nhà tôi.

Tôi nhìn lại cô ấy một lần nữa.

Áo cardigan màu sáng. Váy hoa xòe có vẻ dễ vận động. Đôi giày xinh xắn. Tôi hoàn toàn không rành về thời trang, nhưng tôi vẫn có thể hiểu rằng nó rất thời trang. Cùng với chất liệu tuyệt vời thì nó đã gần như đạt đến trình độ thần vật rồi. Trông cứ như là hào quang đang chiếu vào vậy…

Xung quanh cũng có những tiếng xì xào như "Nè nè, con bé kia, xinh vãi vậy?", "Ể, người nổi tiếng hả?", "Mày ra bắt chuyện đi", "Không thể nào mà trình đó được".

Đúng là vậy mà.

Có lẽ không phải là chuyện cần phải xác nhận lại từ đầu, nhưng Asuka xinh đẹp đến mức vô lý. Xinh đẹp đến mức bất thường. Đến nỗi nếu đi trên đường thì mười người thì có đến mười lăm người ngoái đầu nhìn lại.

Tại sao một đứa con gái như thế này lại ở bên cạnh mình nhỉ? Cái này là thể loại rom-com gì đây? Tôi đã có rất nhiều lần có cái cảm giác rằng nó quá ảo diệu đến mức có lẽ tôi sắp chết đến nơi rồi. Sau chuyện này có lẽ tôi sẽ bị xe tải tông rồi đến dị giới mất…

"Sao vậy ạ, sensei? Anh cứ ngơ ngác như hộp thư ấy."

"Hả? À, không, không có gì đâu…"

"? À, có lẽ nào… trang phục của em, kỳ cục lắm ạ…?"

"! Không có chuyện đó đâu ạ!"

Tôi đã vô tình nói nhanh như vậy.

Nếu Asuka kỳ cục thì tôi chắc phải là một con kỳ nhông Axolotl kỳ dị rồi.

"T-thật ạ…?"

"À, ừm, không có chuyện kỳ cục gì hết, có nghĩa là…."

"……?"

"Cái… em rất hợp với nó, em nghĩ vậy…"

"H-thật ạ?"

Trước lời nói đó, Asuka nở một nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười đó cũng là một thứ gì đó rực rỡ và quyến rũ như hoa hướng dương nở rộ… ư ư, đừng mà, má em sẽ giãn ra đến mức trở nên ghê tởm mất.

Trước mặt tôi, âm thanh cơ học "Kasha" vang lên.

"?"

Tôi nhìn thì thấy Asuka đang cầm điện thoại và chụp ảnh liên tục. Ể, c-cái gì…? Có lẽ nào khuôn mặt bệ rạc của mình đã ghê tởm đến mức phạm tội nên cô ấy muốn giữ lại làm bằng chứng chăng…?

"À, Asuka, lúc nãy là…?"

"Ừm, ghi lại đó ạ?"

"!"

Hồ sơ công tố……!?

Q-quả nhiên……?

Tôi vừa run rẩy lo sợ rằng có lẽ mình đã bị nhắm đến là sẽ bị bắt giữ・giam giữ・khởi tố rồi, Asuka nói.

"Ừm? Không phải là ghi lại, mà là kỷ niệm? Thì là, cái đó đó. Vì hiếm khi em mới có thể đi chơi với sensei mà, nên em muốn giữ lại làm kỷ niệm ấy mà. À thì, memorial?"

"Ể……"

"Tại vì hôm nay em rất mong chờ buổi đi chơi này mà. Mong chờ đến nỗi hôm qua em chỉ ngủ được ba tiếng thôi đó. Ehehe."

Không phải là hồ sơ để phục vụ cho phiên tòa sau này.

Hay nói đúng hơn là…… Cô ấy đã mong chờ buổi hẹn đến mức đó sao?

Một buổi hẹn với một người như mình……?

À, nếu bị nói như thế thì…… khuôn mặt đã sụp đổ như Crimson xấu xí của mình sẽ còn trở nên kinh tởm hơn nữa.

Để che giấu trái tim đang có dấu hiệu vui sướng, tôi hắng giọng như thể đã bị viêm phổi mycoplasma.

"──V-vậy thì, mình đi thôi."

"Vâng ạ ♪"

Tôi vừa cố gắng che đi khuôn mặt đang ngượng ngùng có cảm giác còn ghê tởm hơn nữa, vừa bắt đầu đi cùng với Asuka.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑯ (Mức độ bí mật C)

Vẻ ngoài khi mặc đồ thường cũng xinh đẹp đến mức vô lý.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑰ (Mức độ bí mật C)

Trân trọng những kỷ niệm.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑱ (Mức độ bí mật C)

Nghe nói là cô ấy chỉ ngủ được ba tiếng vì mong chờ buổi đi chơi hôm nay.

Từ ga đến Tokyo Skytree chỉ cách một quãng đi bộ ngắn.

Sau khi đi qua Tokyo Solamachi trải rộng ở tầng dưới, chúng tôi nhắm đến khu quan sát từ thang máy ở tầng bốn. Hơn nữa, tại khu quan sát đó, chúng tôi sẽ đổi thang máy và hướng đến hành lang, có thể nói là đài quan sát thứ hai.

"Em chưa từng đến Skytree bao giờ đó. Sao mà em thấy hồi hộp quá ạ."

"Asuka cũng vậy à. Thật ra anh cũng vậy đó."

"Ra là vậy, mình cùng nhau lần đầu đến ha~"

Có bốn thang máy đến khu quan sát, và nghe nói là mỗi thang máy tượng trưng cho xuân hạ thu đông. Chúng tôi đã đi thang máy mùa xuân phù hợp với mùa. CG hoa anh đào bay phấp phới trên màn hình ở trần nhà một cách tuyệt đẹp.

"Mùa xuân à, mùa xuân làm em có cảm giác vui vẻ ghê~"

"Asuka thích mùa xuân à?"

"Vâng, em thích ạ. Tại vì nó được dùng trong tên của mẹ em mà. Nó làm em có cảm giác dịu dàng. A, nhưng em cũng thích cả mùa hè và mùa thu nữa. Em có cảm giác tràn đầy sức sống và đoan trang ạ. Chỉ có mùa đông là hơi thế nào đó thôi à. Sao mà nó cứ cồng kềnh ấy ạ…"

"Cồng kềnh?"

Cái gì của mùa đông cồng kềnh nhỉ. Gấu Bắc Cực à?

Trong khi trao đổi những cuộc hội thoại như thế, chúng tôi đổi thang máy ở khu quan sát và đi đến tầng 445 ở phía dưới hành lang.

Có vẻ như từ đây mình sẽ đi bộ trên một lối đi dạng dốc để đến tầng 450 ở phía trên.

"Oa~, tuyệt vời tuyệt vời, em có thể nhìn thấy bên ngoài kìa!"

"Ô…"

Đúng như mong đợi, nó là kiến trúc cao tầng nhất Nhật Bản, nên cảnh vật nhìn từ cửa sổ là một thứ đáng kinh ngạc. Quá tuyệt vời đến mức cảnh vật phía dưới tầm mắt trông như một mô hình thu nhỏ. Hô, con người cứ như là rác rưởi ấy…… (Tôi đã muốn nói thử một lần).

Asuka vừa chụp ảnh ở nhiều nơi vừa bước đi, nhưng giữa chừng cô ấy bỗng phát hiện ra thứ gì đó và dừng chân lại kêu "A".

"Nè nè, sensei, mình thử cái kia đi ạ!"

"Ể?"

"Kia kìa, cái dịch vụ chụp ảnh. Nghe nói là mình sẽ được chụp ảnh kỷ niệm đó ạ. Vì em đã đến đây rồi, nên em muốn chụp với sensei ạ."

Những thứ như vậy thì đúng là hay thật.

Chúng tôi đã leo lên đến tận đây bằng cách trả một số tiền vé không hề rẻ đối với học sinh trung học. Thật lãng phí nếu chúng tôi chỉ âm thầm quay gacha rồi rời đi như những người thợ gacha chuyên nghiệp keo kiệt.

"Xin lỗi ạ, cho hai người ạ."

Khi Asuka cất tiếng nói như vậy, cô nhân viên lễ tân đã tươi cười đáp lại.

Chúng tôi đứng cạnh nhau và chụp ảnh.

Bên cạnh Asuka đang nở một nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương, tôi đã lộn ngược mắt lên một cách tuyệt vời.

"A, anh có thể chụp cái này giúp em được không ạ?"

Ở đó, Asuka cũng đưa điện thoại của mình và nhờ người ta chụp ảnh giúp. Ra là vậy, kỷ niệm à……

"Ahaha, sensei, anh nhắm mắt mất tiêu rồi."

"Asuka cũng vậy mà, em cũng hơi sai hướng rồi kìa."

"Đúng ha. Ahaha."

Ừm, chẳng hiểu sao chỉ cần nói chuyện như thế này thôi là em đã thấy vui rồi.

Sau khi nhận ảnh, chúng tôi lại bắt đầu đi về phía tầng 450.

Và Asuka bỗng nói ra một câu như thế này.

"Sao mà mấy cái kiểu này…… cứ như là hẹn hò ấy nhỉ."

"Fakk!? "

Tôi đã vô tình thốt ra một cái gì đó giống như lời dạy rằng hãy sử dụng những từ ngữ đẹp đẽ trong Phật giáo.

Ơ, bây giờ, cô vừa mới nói gì cơ ạ?

"Thì là, có nghĩa là cái việc mà một bạn nam và một bạn nữ đi chơi với nhau như thế này thì chẳng phải là hẹn hò sao ạ? A, nhưng mà em cũng chưa từng đi đâu với bạn nam bao giờ, nên em không thể nói một cách huênh hoang như thế được…… ahaha."

Cô ấy vừa lè lưỡi ra vừa nói như vậy.

"Ể, lần đầu, đúng là vậy à……?"

"Vâng, đúng vậy ạ. Nếu là với bố thì hồi xưa cũng có, nhưng chắc chỉ có thế thôi à."

Đúng là một sự thật quá bất ngờ.

Nó giống như một người được mệnh danh là sát thủ huyền thoại thực ra mới lần đầu ám sát vậy.

Nếu Asuka dễ thương, thân thiện và có khả năng giao tiếp cao đến mức đó, thì chắc hẳn là số người theo đuổi cô ấy không chỉ là cả ngàn tay mà phải là ngàn mắt ngàn tay luôn ấy chứ.

Khi tôi nói vậy thì Asuka đã lia lịa xua tay trước mặt.

"K-không có chuyện đó đâu ạ! Em chỉ là một con mọt sách chính hiệu, bị chứng ngại giao tiếp, và từ trước đến giờ em hoàn toàn không nói chuyện với ai cả mà. Nếu phải chọn một bên thì là em bôcchi, và nếu nói đến bạn thì chắc là chỉ có Michael-kun con cá rồng và Margarita-san con nhím gai em nuôi ở nhà thôi ạ……"

Ể, chẳng phải là nó quá buồn sao.

Cái đó không phải là bôcchi mà có cảm giác như là trình độ một chú chó con gần như đã khép kín trái tim vậy.

"Khoan đã, không đến mức đó đâu……"

"T-thật mà! Nên dù có nói chuyện với ai đó ở câu lạc bộ thôi thì em cũng rất căng thẳng luôn đó~. Mấy cái kiểu đó thì em đã rất lâu rồi không làm, có nghĩa là…… a, đối với sensei thì chẳng hiểu sao em có thể trò chuyện một cách thoải mái y hệt như là đang nói chuyện với Michael-kun vậy đó."

Nhưng em hoàn toàn không thấy vậy nha.

Với cả em là cái gì vậy ạ, một trai hệ cá rồng sao?

"Chẳng phải là em nói quá rồi sao? Asuka, nhìn em có vẻ như em có rất nhiều bạn mà."

"……"

Trước những lời nói vu vơ đó của tôi, Asuka chợt cụp mắt xuống.

"?"

"…………"

"Asuka?"

"…………Sensei thì, vẫn……ưa ai……nên……"

"?"

"……Mấy cái này……chỉ là……diễn……thôi……mà……"

Những lời đó đã bị xóa nhòa bởi sự ồn ào xung quanh, và tôi không nghe rõ lắm.

"Ờm……"

"A, ư, ưm, không có gì đâu ạ!"

"???"

"T-tóm lại, em thấy rất vui khi được ở cùng với sensei. Có lẽ đây là lần đầu tiên em vui đến thế đó~"

"À, à ra vậy……"

Dù thế nào đi nữa, nếu ai đó nói rằng họ vui khi được ở cùng thì không có gì là tồi tệ cả. Hơn nữa, nếu đối phương là Asuka thì đó là một phần thưởng đến nỗi tôi có thể quay ba vòng tại chỗ này và kêu "Nyan" cũng được.

Và chúng tôi cầm điện thoại lên trước khung cảnh ở độ cao 450 mét so với mặt đất.

Đúng vậy…… cuối cùng thì chúng tôi cũng trở lại với khung cảnh ở đầu truyện.

"Vậy thì…… em làm nha?"

"Ừ."

Asuka thể hiện một khuôn mặt nghiêm túc

Sau đó, Fuyuhime dường như còn nói gì đó nữa, nhưng thú thật, chẳng có lời nào lọt vào tai kẻ đang suy sụp là tôi đây. Sau khi thao thao bất tuyệt một tràng kiến thức về trang phục hầu gái và đồ bơi trường học với giọng điệu vui tươi, cuối cùng cô ấy nói 「Thôi, tớ còn phải đi mua sắm nữa nên đi đây. Lần sau tớ sẽ mang mấy cuốn doujinshi về hầu gái và đồ bơi hay ho cho nhé!」 rồi vui vẻ rời đi.

Một lúc sau, Asuka quay lại.

「Xin lỗi đã để thầy đợi, thầ... ủa, thầy đang khóc hả!?」

「Huhu... kiếp này và cả kiếp sau của tôi đều chấm hết rồi... Tàn đời hoàn toàn rồi...」

「E-em không hiểu rõ lắm nhưng mà... thầy cố lên nhé? Nè, cho dù kiếp này và kiếp sau có nát bươm, thảm hại như rác rưởi đến mức không thể cứu vãn nổi, thì vẫn còn, ừm, kiếp sau sau nữa mà, phải không?」

Tôi đâu có nói đến mức đó...

Lời an ủi chẳng giúp ích được gì.

Với cả, chuyện kiếp sau sau nữa của tôi cũng đương nhiên là tèo luôn rồi nhỉ...

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉑ (Độ bí mật: A)

Có hứng thú với hầu gái.

4

Vượt qua một sự kiện quá đỗi bi thảm để có thể gọi là xui xẻo, chúng tôi đã đến được một trong những mục tiêu ban đầu: thủy cung.

Đây là một thủy cung nổi tiếng ở Tokyo, nằm trên tầng thượng của Sunshine City, một tòa nhà liền kề với Sunshine 60.

Nơi đây chính là chiến trường mà Maho-chan đã có một trận tử chiến dữ dội với con mực gớm ghiếc thuộc loài Crimson Thủy tộc, với vô số xúc tu quấn lấy nhau.

Nhân tiện, con mực Crimson gớm ghiếc đó chính là thứ mà tôi đã hóa thân để vồ lấy Asuka trong đợt cắm trại lần trước. Grug grug grug.

「Oa, đỉnh thật, y hệt trong anime luôn! Maho-chan đã dùng Ma pháp Hủy diệt Napalm cho nổ tung cái bể kia đúng không thầy?」

「Đúng vậy, rồi con bé hồi phục ma lực bằng cách ăn những cái chân bị đứt lìa.」

「Lúc đó em đã nghĩ không biết sẽ ra sao nữa. Không ngờ con bé lại thoát khỏi tình thế hiểm nghèo bằng cách tận dụng việc mực rất giàu protein và taurine luôn đó.」

Vừa trò chuyện đậm chất mực như thế, chúng tôi vừa tiến vào thủy cung để tìm chỗ quay gacha.

Nếu đã làm thì dĩ nhiên phải làm trước bể mực rồi.

Nhưng trớ trêu thay, trước bể mực mà chúng tôi nhắm đến đã có người đứng sẵn.

「............」

Có... một người cứ đứng bất động, nhìn chằm chằm vào con mực.

Đó là một cô gái tóc ngắn. Tính từ lúc tôi để ý tới giờ, cô ấy đã ở đó hơn ba mươi phút rồi. Là một người cuồng mực sao...?

Chậc, dù là gì đi nữa thì cũng phiền thật, quay gacha ở thủy cung vốn đã khá lạc lõng rồi, nên tôi muốn làm lúc không có ai cả.

Để xem xét tình hình, tôi tạm thời tiến lại gần bể cá.

Bể mực được đặt ở một góc tối, nên phải đến gần tôi mới thoáng thấy được khuôn mặt của người cuồng mực (phỏng đoán).

Khoan, người này...

Khuôn mặt đó trông rất quen.

「Nè, thầy ơi, người đó chẳng lẽ là...」

Asuka dường như cũng nhận ra, cô bé khẽ giật giật tay áo tôi. Ừm, nếu cả Asuka cũng nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi.

Người phụ nữ đáng ngờ đang nhìn con mực chằm chằm như nhìn con mình từ nãy đến giờ.

Nữ hoàng Mực (suy đoán)... chính là giáo viên dạy nhạc bán thời gian của Học viện Hakujou, Amamiya-sensei.

Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ tại sao cô ấy lại đứng đây nhìn chằm chằm vào một con mực... thì có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của người khác, Amamiya-sensei liếc nhìn về phía chúng tôi.

「Hửm?」

Cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi.

「Ủa, Sawamura-kun và... Nogizaka-san?」

「A, chào cô ạ.」

「Chào cô Amamiya-sensei ạ.」

Khi chúng tôi vội vàng chào hỏi, Amamiya-sensei đáp lại bằng giọng điệu thân thiện thường ngày.

「Hiếm thấy ghê, gặp hai em ở đây. Sao hai đứa lại đến đây thế? Thích mực à?」

「À, bọn em có chút việc ạ...」

「Hừm, hẹn hò à?」

Amamiya-sensei cười đầy ẩn ý.

「Ơ, k-không, cái này, nói sao nhỉ...」

「Rốt cuộc... có phải là hẹn hò không ạ?」

Amamiya-sensei bật cười trước câu hỏi của Asuka khi cô bé nghiêng đầu một cách đáng yêu.

「Ừm, nếu nhìn một cách khách quan thì là hẹn hò đó. Nói đúng hơn, một cặp nam nữ đi xem mực thì đích thị là một buổi hẹn hò rồi! Không thể khác được. À, cô không có ý chọc đâu nhé? Vì là mực mà*.」

*Ghi chú: Nguyên văn là một kiểu chơi chữ trong tiếng Nhật giữa "ika" (mực) và "ika ni" (như thế nào, dù thế nào đi nữa), câu này ngụ ý là cô giáo đang đùa giỡn, không nghiêm túc.

Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả.

Người này... cũng thật khó hiểu.

Cô Amamiya Shiina.

Giáo viên dạy nhạc bán thời gian ở trường chúng tôi.

Thường ngày, cô là một nghệ sĩ dương cầm, nhưng vì giáo viên dạy nhạc tiền nhiệm (nghe nói sau khi kết hôn đã thực hiện được ước nguyện và đi hưởng tuần trăng mật một năm vòng quanh thế giới toàn trai đẹp) tha thiết nhờ vả, nên cô đã nhận lời làm giáo viên bán thời gian.

Cô rất thân thiện và không ra vẻ ta đây là giáo viên, nên được học sinh yêu quý. Ấn tượng chung về cô là một người chị gái lớn xinh đẹp. Hơn nữa, tôi nhớ không lầm thì cô ấy còn độc thân. Bọn con trai trong lớp đã bàn tán ầm ĩ nên tôi vẫn nhớ. Một người như vậy mà lại đi chơi trò đùa ông chú về mực ở thủy cung vào giữa trưa Chủ nhật...

「À mà Nogizaka-san này, bố mẹ em vẫn khỏe chứ?」

Amamiya-sensei đột nhiên hỏi.

「Dạ? À, vâng. Chắc là vẫn khỏe ạ. Em cũng ít khi gặp nên không rõ lắm...」

「Cũng phải nhỉ. Cả hai đều bận rộn mà. Người thì là đương chủ của tập đoàn Nogizaka, người thì là nghệ sĩ dương cầm, cứ bay đi bay lại nước ngoài suốt...」

「Thưa cô, cô biết bố mẹ em sao...?」

Trước câu hỏi của Asuka, Amamiya-sensei chợt tỏ vẻ như nhận ra điều gì đó.

「À, phải rồi nhỉ, lần cuối chúng ta gặp nhau là lúc Asuka-chan mới sinh mà. Lúc đó Mirai-chan mới học mẫu giáo thì phải. Thế thì sao mà nhớ được.」

「Ơ, ừm, thưa cô...?」

「À, không không, không có gì đâu. Đừng bận tâm nhé.」

「V-vâng ạ...」

「Thế thôi, cô đi đây. Xin lỗi đã làm phiền nhé. Hẹn gặp lại ở trường.」

Nói rồi, Amamiya-sensei rời đi.

Trước khi đi, cô không quên nhìn lại bể mực và nói một cách đầy tiếc nuối: 「Hẹn gặp lại nhé...」

Thật sự... tôi chẳng hiểu gì cả.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉒ (Độ bí mật: A)

Bố mẹ cô bé quen biết Amamiya-sensei?

***

Và rồi, đến màn quay gacha trước bể mực.

「L-lần này, liệu Maho-chan có ra không đây...? (hồi hộp)」

Asuka đặt tay lên ngực.

Trên màn hình, một hiệu ứng ánh sáng cầu vồng khác hẳn những lần trước xuất hiện. Ồ, cuối cùng cũng đến rồi sao... tôi đã nghĩ vậy, nhưng.

Thứ hiện ra là...『Maho-chan・Xúc tu Roi vút☆Bốn』.

「......」

「......」

Cái gì thế này, lời nguyền của mực sao...?

Không, cái này cũng hiếm đấy chứ!

Dù đúng là Maho-chan nhưng lại là một Maho-chan khác...! Giống như mua một con bọ kẹp kìm Mishima quý hiếm trên mạng rồi nhận ra nó chỉ là một con bọ kẹp kìm thông thường vậy! (Một ví dụ khó hiểu)

「...Thầy ơi, có phải em bị Maho-chan ghét rồi không...」

「......」

Asuka trông như Maho-chan sau khi bị xúc tu mực hành hạ tơi tả, quần áo bị làm tan chảy rồi bị bắn mực trắng lên người... Tôi không biết phải nói gì để an ủi cô bé.

5

Sau khi nhận một "lễ rửa tội" đau đớn từ loài mực tại thủy cung, điểm đến cuối cùng của chúng tôi là đài quan sát "SKY CIRCUS" của Sunshine 60.

Loay hoay ở mỗi nơi một chút nên trời đã tối hẳn.

Chúng tôi đi thang máy có trang trí hình ảnh các chòm sao phát sáng bằng CG lên đài quan sát, rồi vội vã tiến đến nơi mà Maho-chan đã dùng Súng trường Phản vật chất Ma pháp bắn vào văn phòng quận.

Khung cảnh đêm nhìn từ cửa sổ lấp lánh và đẹp tuyệt, nhưng thú thật là chúng tôi lúc này không còn tâm trạng nào để thốt lên câu 「Đây đúng là hộp châu báu của nhân loại...」 nữa.

「Đây là... nơi cuối cùng rồi nhỉ.」

「Ừm...」

Tôi và Asuka gật đầu với nhau.

Dù là về mặt hành hương thánh địa, tài chính hay thời gian, đây đều là cơ hội cuối cùng.

Nếu không ra được 『Maho-chan khoác lên Đôi cánh Ánh sáng』 ở đây... thì tình hình sẽ khá là nguy cấp. Cụ thể hơn, khả năng Asuka đi lệch khỏi con đường trở thành "chị gái" sẽ cực kỳ cao.

「...L-liệu có ổn không... Cứ thế này mà không ra được 『Maho-chan』... Lỡ như mọi người phát hiện ra em không phải là dân Akiba... thì lại giống như lần đó, ở trong lớp... N-nếu vậy thì chỉ còn cách... xóa sổ mọi thứ, ch-chôn vùi trong bóng tối mà thôi...」

Asuka cúi gằm mặt, lẩm bẩm điều gì đó. ...Sao cô bé lại nói mấy thứ đáng sợ nữa rồi?

Tôi vỗ lưng Asuka, động viên cô bé.

「Không sao đâu, chắc chắn sẽ ra mà.」

「V-vâng... ạ...」

「Ở đây thì chắc chắn sẽ ra được thứ mình muốn. Đây là miền đất hứa mà. Thậm chí có khi còn ra một lúc hai con ấy chứ.」

Nói xong tôi mới nhận ra sau lưng mình là nhà vệ sinh, lời nói của tôi nghe dễ gây hiểu lầm quá... nhưng giờ không phải là lúc để bắt bẻ những chuyện như vậy.

「Nào, làm thôi.」

「......」

Asuka im lặng gật đầu và giơ điện thoại lên.

Nhưng ngay khi nhìn vào màn hình điện thoại, mặt cô bé tái mét.

「Ơ, c-cái này...」

「? Sao vậy?」

「À, ừm, pin...」

「Hả?」

Tôi ghé mắt nhìn vào tay Asuka.

Trên màn hình, biểu tượng báo pin yếu đang nhấp nháy, và chiếc điện thoại sắp tắt nguồn đến nơi. Hay đúng hơn là, nó tắt rồi.

「Em không có sạc dự phòng à...?」

「...E-em không có...」

Tôi cũng vậy.

Tôi vừa mới đổi điện thoại, và cũng không chơi cái game bắt quái vật định vị GPS nổi tiếng là ngốn pin kia, nên thường chẳng bao giờ bị hết pin cả.

Khoan, vậy tại sao điện thoại của Asuka lại hết pin nhanh thế...

「...Tại... tại em chụp nhiều ảnh quá...」

Asuka nói với giọng như nặn ra từng chữ.

「E-em xin lỗi... vì đi chơi với thầy vui quá, nên em lỡ tay chụp nhiều... Đây là lần đầu tiên của em... nên em muốn ghi lại làm kỷ niệm... làm hồi ức...」

「Asuka...」

「...H-huhu...」

Kỷ niệm mà Asuka đã nói. Đúng là cô bé đã chụp ảnh liên tục ở mỗi nơi, thỉnh thoảng còn quay cả video nữa. Mấy ứng dụng máy ảnh cũng tốn pin lắm, lẽ ra tôi nên hỏi trước một tiếng...

Nhưng giờ nói thế cũng đã muộn rồi.

Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Bây giờ là 8 giờ 40 phút tối.

Nếu vậy thì vẫn kịp... chắc được.

「Asuka, em đợi ở đây một chút nhé.」

「Dạ...?」

「Để tôi chạy xuống dưới mua sạc dự phòng.」

「Nh-nhưng mà, sắp đến giờ đóng cửa rồi...」

「Chạy hết tốc lực là kịp thôi. Vậy tôi đi đây.」

「A... ạ... thầ...」

Bỏ lại sau lưng giọng nói yếu ớt của Asuka, tôi bắt đầu chạy.

Nói là vậy, nhưng thú thật là thời gian cực kỳ gấp rút.

Đài quan sát Sunshine đóng cửa lúc 10 giờ tối, nhưng lượt vào cuối cùng là lúc 9 giờ, trước đó một tiếng.

Bây giờ đi xuống tầng trệt, mua sạc ở cửa hàng tiện lợi gần đó, rồi quay lại tầng 60, dù có nhanh đến mấy cũng mất khoảng 15 phút. Với đôi chân ngắn của tôi thì đó là giới hạn rồi.

Nhưng họa vô đơn chí.

Thang máy đông người, tôi không lên được ngay lượt đầu.

Chết tiệt... đúng lúc này mà...!

Đây không phải là lúc để than vãn rằng mình đang khiêu vũ với vận rủi.

Tôi giậm chân tại chỗ, cố gắng chờ đợi.

Chờ khoảng ba phút.

Khi tôi về được đến tầng trệt thì đã hơn 8 giờ 50 phút.

Với thể lực kém cỏi như một con chó xù chỉ biết ngồi trong nhà, tôi chạy hết tốc lực đến mức cảm giác như phổi sắp nổ tung thành một vụ nổ siêu tân tinh.

Giữa đường, tôi va phải một cặp đôi trông có vẻ là "dân sống ảo", và bị họ sỉ nhục bằng những câu thoại kinh điển như 「Tsk, đi đứng cho cẩn thận vào, đồ nhà quê」「Thôi đi anh, tội nghiệp người ta mà」, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy.

Thú thật, chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phải cố gắng đến thế.

Kể cả khi bí mật của Asuka bị mọi người biết, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ ầm ĩ như cô bé tưởng tượng.

Cùng lắm thì danh hiệu "siêu nhân hoàn hảo" của cô bé sẽ mất đi yếu tố "dân Akiba" mà thôi. Giống như một con mèo máy mất đi đôi tai vậy.

Chỉ là... chắc chắn Asuka sẽ buồn. Cô bé sẽ khóc vì đã đi lệch khỏi con đường trở thành "chị gái". Và tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng đó của Asuka. Một khi đã nghĩ vậy rồi... thì đành chịu thôi.

Thở hổn hển như một con ngựa vằn đến mùa giao phối, cuối cùng tôi cũng đến được lối ra của Sunshine City, nhưng chỉ còn lại hơn năm phút.

Không được rồi, nếu từ đây chạy đi chạy về cửa hàng tiện lợi thì không kịp mất...!

Tôi chống tay lên đầu gối, thở một hơi dài. Đến đây là hết sao...

Chính lúc đó.

「Hừm~, hết cách rồi nhỉ~」

「Hả...」

Một giọng nói vang lên.

Một giọng nói nghèn nghẹt như phát ra từ sau lớp vải.

Tôi ngẩng đầu lên xem đó là gì.

Đứng ở đó là... một người mặc trang phục linh vật.

「Lần này tôi vốn định không xuất hiện nên không tính giúp đỡ đâu~, nhưng nếu cứ đứng nhìn thế này thì sẽ bị Mikage-sama mắng mất thôi~」

「An-anh nói gì vậy...?」

Tôi không hiểu người mặc đồ linh vật đang nói gì và nhìn anh ta một cách ngờ vực, thì anh ta chìa tay ra.

「Mời cậu, cứ dùng đi ạ~」

「Ơ, đ-đây là...!」

Trên tay anh ta là một cục sạc dự phòng cho điện thoại.

Thậm chí còn có cả dây cáp đi kèm.

「C-cái này, anh cho tôi sao?」

「Vâng, cậu cứ cầm lấy đi ạ~」

Chuyện gì thế này, linh vật dạo này còn đi phát sạc dự phòng làm hàng mẫu nữa sao?

Dù sao đi nữa, trong tình huống này, nếu người ta đã cho thì không có lý do gì để từ chối.

「A, cảm ơn anh! Mà khoan, anh...?」

Khi tôi nhận ra, người mặc đồ linh vật đã biến mất như làn khói. Chuyện gì vậy chứ...?

「......」

Tôi không hiểu lắm, nhưng cứ để chuyện này lại sau đã.

Tôi nắm chặt cục sạc, chạy hết tốc lực quay lại Sunshine City và lao vào thang máy.

Nhờ vậy, tôi đã kịp giờ vào cổng cuối cùng.

「A, Asuka...」

「T-thầy ơi...!」

Thấy tôi bước ra khỏi thang máy, Asuka chạy lại.

「T-thầy có sao không...? Trông mặt thầy như quả cà tím muối dưa ấy...」

「K-không sao. Hơn nữa, đây này. Có lẽ hơi... ẩm vì mồ hôi tay...」

Tôi đưa cục sạc (hơi ẩm) cho Asuka.

「V-vâng... ạ!」

Nhờ cục sạc, pin được nạp lại và điện thoại khởi động lên.

「Nào, Asuka.」

「......」

「? Asuka...?」

Không có tiếng trả lời.

Tôi thấy lạ nên nhìn sang, thì Asuka nói.

「Thầy ơi... thầy quay cùng em, được không ạ...?」

「Hả?」

「Lượt gacha cuối cùng này... em muốn quay cùng với thầy. Em có cảm giác là... nếu làm vậy thì lần này Maho-chan chắc chắn sẽ ra.」

Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

「Asuka... Ừm, thầy hiểu rồi.」

Tôi gật đầu đáp lại và đứng cạnh Asuka.

Thú thật, vận may gacha của tôi chẳng tốt đẹp gì.

Tôi cũng có cài 『MGO』, nhưng những lần quay thử còn thảm hại hơn cả Asuka.

Nhưng không hiểu sao.

Tôi lại có một niềm tin kỳ lạ.

Một cảm giác hân hoan dâng lên từ sâu trong lồng ngực. Nếu là hai chúng tôi... lần này chắc chắn sẽ ra được 『Maho-chan khoác lên Đôi cánh Ánh sáng』.

「Vậy thì, quay thôi.」

「Vâng, một, hai, ba nhé?」

「Được rồi. Một, hai──」

「Ba──!」

Chúng tôi cùng hô và đồng thời nhấn vào nút triệu hồi.

Thứ hiện ra từ vòng tròn ma pháp tỏa sáng rực rỡ là──

***

Chuyến tàu điện trên đường về nhà đông nghịt người.

Chúng tôi may mắn tìm được chỗ ngồi, nhưng vẫn bị chen chúc như món sushi cá thu ép.

「...Ưm... thầy...」

Có lẽ vì mệt, Asuka ngồi bên cạnh đã ngủ thiếp đi.

Bờ vai cô bé khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở đều đều.

Nhưng trong tay, cô bé vẫn nắm chặt chiếc điện thoại.

Như thể... đang nâng niu một báu vật.

Lượt gacha cuối cùng mà hai chúng tôi đã quay ở đài quan sát Sunshine.

Thứ đã xuất hiện.

Đó không phải là 『Maho-chan khoác lên Đôi cánh Ánh sáng』 mà chúng tôi mong chờ...

「T-thầy ơi, cái này...」

「Hả, đây là...」

Trên màn hình... là hình ảnh Maho-chan đang dang rộng sáu đôi cánh rực rỡ ánh sáng.

『Maho-chan vỗ Đôi cánh Ánh sáng』.

Số sao lấp lánh là sáu.

Đây là nhân vật siêu hiếm được coi là huyền thoại, phiên bản tiến hóa và mạnh mẽ hơn của 『Maho-chan khoác lên Đôi cánh Ánh sáng』.

「C-cái này... rất tuyệt vời đúng không thầy?」

「Tuyệt vời gì chứ... Tôi nghĩ ngay cả Fuyuhime cũng không có đâu.」

「Ngay cả Asakura-san cũng...」

Asuka đưa tay lên miệng, chớp mắt, rồi...

「Tuyệt vời... Tuyệt vời quá, thầy ơi!」

Soạt...!

「U oắt!」

Ngay sau đó, cô bé ôm chầm lấy tôi.

Ô-ô hô... một cảm giác mềm mại không thể diễn tả nổi bao trùm khắp cơ thể, hòa quyện với mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ và mái tóc mượt mà chạm vào má tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời...

「Cảm ơn thầy...」

「K-không, thầy có làm gì đâu...」

Nhưng Asuka lắc đầu quầy quậy.

「Không... không phải đâu ạ. Thầy đã cố gắng hết sức, mồ hôi nhễ nhại, chạy khắp nơi. Chỉ vì một người như em... Điều đó làm em... rất vui...」

「Asuka...」

「...Thật sự... cảm ơn thầy...」

Đôi mắt cô bé hơi ngấn nước, cô bé vừa nắm chặt tay tôi vừa nói.

Tôi không biết phải đáp lại lời cảm ơn của cô bé như thế nào, thì Asuka mơ màng nói.

「Thầy... cứ như một hoàng tử vậy. Luôn xuất hiện những lúc em gặp khó khăn và giúp đỡ em.」

「Hả...」

「Vâng, thầy chắc chắn là một hoàng tử. Nhưng mà thầy lại là thầy giáo, gọi là hoàng tử nghe cứ kỳ kỳ. A ha ha.」

「Tự nói rồi tự cười là sao...」

「A ha ha... xin lỗi thầy. Nhưng mà──」

「?」

Asuka chợt ngập ngừng.

Rồi cô bé bước lên một bước, vòng tay ra sau lưng, quay lại và nói.

「Thầy ơi... hãy luôn ở bên cạnh em... nhé...♪」

6

Và đây là một chút diễn biến sau đó.

Ngày hôm sau ở trường, Asuka bị bọn tam K vây quanh, tay cầm điện thoại trò chuyện.

「Ồ... đây chẳng lẽ là 『Maho-chan vỗ Đôi cánh Ánh sáng』 đang được đồn đại trên mạng sao...!」

「Nó thực sự tồn tại ư...!」

「Quả không hổ danh Nogizaka-san! Làm được những điều mà bọn tôi không thể làm được, chính điều đó khiến chúng tôi ngưỡng mộ!」

Cô bé đã cho họ xem được 『Maho-chan vỗ Đôi cánh Ánh sáng』, và có vẻ cũng đã kết bạn thành công.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết êm đẹp.

Khi tôi đang mỉm cười nhìn Asuka vui vẻ khoe 『Maho-chan vỗ Đôi cánh Ánh sáng』 với bọn tam K, một giọng nói vui tươi bỗng vang vọng khắp lớp học.

「Chào buổi sáng sủa Yorkshire Terrier!」

Là Fuyuhime.

Cô bạn thanh mai trúc mã mười năm lúc nào cũng tăng động chạy vào lớp, rồi nhìn về phía tôi.

「A, Yoshito đây rồi! Tớ mang đến như đã hứa đây!」

「Hả?」

Khoan, tôi có một dự cảm cực kỳ chẳng lành.

「Đây này, doujinshi chuyên về trang phục hầu gái và đồ bơi trường học mà tớ đã hứa. Sau đó tớ đã tìm ở nhiều cửa hàng lắm đấy, vất vả ghê. Mấy cái này kén người đọc quá nên khó tìm thật.」

「A, này──」

S-sao sáng sớm mà lại la toáng lên chuyện đó chứ!?

「Hả? Nhưng mà hôm qua ở Ikebukuro, cậu đã cầm trang phục hầu gái và đồ bơi lên, ôm vào lòng một cách trân trọng như thể báu vật mà? Cái vẻ đó cứ như sắp vồ lấy chúng đến nơi ấy. Ừm ừm, tớ cảm nhận được một sự执着 phi thường luôn đó.」

「Này, cậu, đó là...」

Nếu cậu thực sự thấy như vậy thì tôi khuyên cậu nên đi khám mắt đi!?

Nhưng xung quanh, các bạn cùng lớp đã bắt đầu xì xào: 「Hả, cậu ta ngắm nghía trang phục hầu gái với đồ bơi một cách say đắm à?」「Yêu hơn cả ba bữa cơm ấy chứ...」「Thế thì hơi ghê đấy.」

Này, làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm như thể đang nhìn một kẻ biến thái coi trang phục hầu gái và đồ bơi là thức ăn chính (theo đúng nghĩa đen) được không...?

Ngay cả Asuka cũng,

「V-vậy sao, Sawamura-san...?」

「Ơ, không phải...」

Ngay cả Asuka cũng nói những lời như vậy.

「E-em không hề biết... E-em hiểu rồi ạ... Nếu Sawamura-san đã thích như vậy, thì lần sau em sẽ đi mượn một bộ trang phục hầu gái thật về... (giọng run run)」

「K-không cần đâu!」

Nói đến đó, tôi chợt khựng lại.

A... nhưng mà Asuka trong trang phục hầu gái, cũng không tệ nhỉ. Mặc bộ đồ hầu gái đoan trang cùng đôi tất cao qua gối và nói 「C-chào mừng cậu chủ đã về」 thì... Hả!?

「Phù phù phù, xem ra Yoshito có xu hướng tính dục bên đó thật nhỉ!」

「K-không phải!」

Tôi vội vàng phủ nhận, nhưng giọng nói của tôi không đến được tai ai cả.

Tiếng hét của tôi chỉ vang vọng vô ích trong lớp học.

・Bí mật của Nogizaka Asuka ㉓ (Độ bí mật: B)

Có vẻ như cô bé có thể mượn được một bộ trang phục hầu gái thật.