1
Mùa xuân này, tôi──Sawamura Yoshito đã nhập học tại Học viện Hakujou, một trường cao trung tư thục ở trong nội thành Tokyo.
Tổng số học sinh cả ba khối vào khoảng bốn trăm người, và đây là một ngôi trường dự bị đại học thuộc top trên. Nghe nói ngày xưa trường cũng không có gì nổi bật, nhưng mấy năm gần đây đã có những bước tiến vượt bậc về thành tích.
Dù vậy, trường cũng không phải là một nơi chỉ biết học và học đến mức cứng nhắc.
Nhìn chung thì phong cách của trường khá là thong thả. Các hoạt động ngoại khóa và câu lạc bộ cũng tương đối sôi nổi, và dù việc tham gia là hoàn toàn tự nguyện nhưng nghe nói cũng có một vài câu lạc bộ đạt tới trình độ toàn quốc.
Thực tế, cậu bạn cùng học bóng chày hồi cấp hai với tôi đã hăm hở tuyên bố: 「Tớ sẽ vào câu lạc bộ bóng chày để tiến đến Koushien!」 trong khi mắt long lên sòng sọc và vung vẩy cây gậy bóng chày kim loại trên đường đi học. Còn cô bạn cùng lớp trong câu lạc bộ kèn đồng thì thổi kèn trumpet ầm ĩ trong buổi chào cờ buổi sáng và hùng hồn tuyên bố: 「Tớ nhất định sẽ đến được Fumonkan cho mà xem!」. Ôi, đúng là tuổi trẻ. Dù cả hai đứa đều bị đình chỉ học sau đó.
Thế nhưng, nơi tôi tham gia… không phải là một câu lạc bộ nơi người ta có thể cùng những người bạn nhiệt huyết chung chí hướng cất cao bài ca tuổi trẻ, và đôi khi còn ôm chầm lấy nhau trong nước mắt.
Nơi tôi đã tham gia, hay nói đúng hơn là bị buộc phải tham gia, cái nơi tụ tập mang danh câu lạc bộ ấy──
「Yoshito ơi, đi sinh hoạt câu lạc bộ thôi nào!」
Ngay lúc đó, có ai đó đập mạnh vào lưng tôi.
Quay lại, tôi thấy một cô gái đang nở nụ cười tươi rói, hiền lành đến độ con ruồi cũng chẳng nỡ giết.
「Fuyuki.」
「Nào nào, đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ vui vẻ rồi đó! Cuối cùng cũng hết tiết rồi, mình phải quẩy lên thôi!」
Giọng nữ cao thánh thót có phần giống trong anime của cô ấy vang vọng khắp lớp học.
Tên của cô bạn này là Asakura Fuyuki.
Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã hơn mười năm của tôi, ở gần nhà và học cùng nhau từ mẫu giáo.
Và chính Fuyuki này là thủ phạm đã lôi tôi vào cái câu lạc bộ đang được nhắc đến.
Nếu chịu im lặng thì cô ấy cũng là một cô gái năng động với những đường nét gương mặt thanh tú, có thể được khen là dễ thương một cách bình thường.
Chỉ là, đó là chuyện khi cô ấy không mở miệng mà thôi…
「Mà này Yoshito, hôm qua cậu có xem 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 không? Tớ vừa ghi lại bằng timeshift vừa ghi ra đĩa Blu-ray, rồi còn vừa xem vừa bình luận trực tuyến trong tư thế quỳ seiza nữa đấy. Tập hôm qua hay thật, quả nhiên bá chủ mùa này phải là bộ đó rồi! Ngay từ tập đầu nét vẽ đã thần sầu, chỗ nào cũng mượt ơi là mượt ấy.」
「…」
「Này này, Yoshito thấy sao? Dù mùa mới chỉ vừa bắt đầu nhưng nóng quá nhỉ. Nguyên tác là light novel, hình như cũng bắt đầu có bản manga chuyển thể rồi nên phải mua hết mới được. À, figure của Maho-chan cũng bắt đầu cho đặt trước rồi đó! Yoshito dĩ nhiên cũng sẽ mua đúng không? Sẽ mua mà nhỉ? Nghe nói đợt này làm đẹp hơn hẳn đấy…」
「…Ừm, hiểu rồi, hiểu rồi nên là im lặng một chút đi. Nhé?」
Đấy, cứ thế đấy.
Một khi đã mở miệng là nói không ngừng nghỉ như một khẩu súng máy bị hỏng. Hơn nữa, chín mươi chín phần trăm nội dung đều liên quan đến cái gọi là văn hóa “Akiba-kei” như anime, manga, game hay tiểu thuyết. Ở nhà Asakura, “Akiba-kei” là sở thích được cả gia đình công nhận từ khi cô ấy còn bé, và vì được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy hơn mười năm nên có thể nói Fuyuki là một otaku “thuần chủng”. Nếu ví như chó thì chắc là giống Samoyed với bộ lông mượt mà.
Đúng vậy, câu lạc bộ mà tôi bị Fuyuki lôi kéo tham gia chính là… 『CLB Nghiên cứu AMW』.
Đây là viết tắt của A (Anime), M (Manga), W (Watching), và đúng như tên gọi, nó là câu lạc bộ dành cho những người có sở thích thuộc hệ “Akiba-kei” như manga, anime, và game. Nhân tiện, nó không hề liên quan đến tên viết tắt của một cục kinh doanh nào đó thuộc một nhà xuất bản khổng lồ đâu.
Thực ra thì tôi cũng chẳng có câu lạc bộ nào đặc biệt muốn vào, nên nói không sao thì cũng chẳng sao, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia một câu lạc bộ như thế này.
Thật lòng mà nói, tôi không quá chìm đắm trong thế giới “Akiba-kei”.
Có lẽ do ảnh hưởng của Fuyuki, nếu có bộ nào trông thú vị thì tôi cũng xem anime chiếu khuya, và tôi cũng đọc những bộ manga có phần kén người đọc hơn là những tác phẩm đại chúng. Tôi cũng thức khuya cày những game mình thích, và cũng đọc tiểu thuyết như thường, bao gồm cả light novel.
Nhưng tôi không theo dõi cuồng nhiệt như Fuyuki.
Tôi không ghi lại anime, và đôi khi ngủ quên bỏ lỡ tập mới. Truyện tranh không mua được đúng ngày phát hành cũng không sao, và tôi cũng không nạp tiền điên cuồng vào game.
Nói chung, tôi thuộc dạng fan “hạng nhẹ”.
Nói một cách ác ý hơn thì là “fan nửa mùa”.
Nghe nói ngày xưa, những sở thích “Akiba-kei” như thế này thường bị người đời nhìn bằng ánh mắt khinh miệt, hoặc bị nói xấu sau lưng. Nếu không che giấu thì có thể bị cô lập trong lớp.
Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ xa xưa rồi. Giờ đây có rất nhiều người không hề che giấu như Fuyuki, và có thể nói đây là một trong những nhóm lớn nhất trong lớp. Ngay cả những anh chàng đẹp trai trông có vẻ là “riajuu” cũng dính dáng một chút đến “Akiba-kei”, và những cô nàng ra vẻ nữ hoàng cũng nghe nhạc Vocaloid như thường. Thậm chí còn có chuyện nếu không biết gì về “Akiba-kei” thì ngược lại sẽ khó hòa nhập với mọi người. Đặc biệt ở các trường dự bị đại học tại Tokyo thì điều này càng rõ rệt, và tôi cũng có thể phần nào hiểu được.
Khi tôi đang miên man suy nghĩ, Fuyuki lên tiếng.
「Hừm, cậu đang làm bộ mặt khó đăm đăm gì thế? A, tớ biết rồi, cậu đang phân vân không biết nên mua bộ Blu-ray box của 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 với quà tặng kèm của cửa hàng nào chứ gì? Tớ hiểu mà, tớ hiểu mà. Phù phù phù, chuyện gì của Yoshito tớ cũng biết tỏng hết đó nha.」
「Sai hoàn toàn.」
「Ể, vậy hả?」
Chả biết tỏng cái gì hết.
「Đúng vậy.」
「Chậc, chán thật. Yoshito mãi mà không chịu bước vào thế giới này nhỉ. Tớ đã ra sức truyền đạo bao nhiêu năm nay rồi mà. Mà thôi kệ. Đi sinh hoạt câu lạc bộ thôi!」
Nói rồi, cô ấy cứ đẩy lưng tôi tới tấp.
「Rồi, rồi, biết rồi, đừng có hối thế.」
「Mà nè, cái figure của 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 tớ nói lúc nãy á, nghe nói người tạo hình là một người siêu nổi tiếng đó.」
「Rồi rồi.」
Tôi vừa trả lời qua loa Fuyuki đang tiếp tục bài diễn thuyết súng máy của mình trong lúc đi, vừa cùng cô ấy rời khỏi lớp 1-1.
Phòng sinh hoạt của 『CLB Nghiên cứu AMW』 nằm ở cuối dãy nhà dành cho các câu lạc bộ văn hóa.
Vì là một ngôi trường có hoạt động câu lạc bộ sôi nổi nên Học viện Hakujou có các tòa nhà riêng cho câu lạc bộ thể thao và câu lạc bộ văn hóa. Dù các tòa nhà này chỉ được dựng tạm bằng các tấm panel đơn sơ, nhưng việc mỗi câu lạc bộ đều có phòng riêng vẫn rất thoải mái và được học sinh đánh giá rất cao.
「Chào buổi cún con!!」
Bước vào phòng sinh hoạt cùng Fuyuki, cô nàng cất giọng chào đầy phấn khích như một chú chó vừa được thả xích.
Căn phòng có cấu trúc đơn giản, rộng khoảng mười chiếu tatami. Giữa phòng có một chiếc bàn và vài chiếc ghế gấp, trên kệ sách bên cạnh là rất nhiều manga, tiểu thuyết, doujinshi, game, figure, và CD doujin.
Bên trong đã có người đến trước.
「Ồ, Asakura và Sawamura à. Hai đứa đến muộn đấy.」
Người vẫy tay ở chiếc ghế đầu bàn là hội trưởng năm ba, Kagurazaka Yukino-buchou.
Chị ấy là một mỹ nhân cao ráo với mái tóc đen dài. Dù là đàn chị và là hội trưởng nhưng chị ấy không hề ra vẻ bề trên mà rất dễ gần.
Hình như chị ấy và Fuyuki đã quen nhau từ trước.
Và,
「Chào Asakura-san, hôm nay trông cậu vẫn là một khối moe di động nhỉ!」
「Đôi vớ qua gối hợp với cậu lắm!」
「Tớ muốn được kẹp mặt vào vùng lãnh địa tuyệt đối cấm kệt đó và thở hổn hển quá đi mất…!」
Những kẻ đang phát ngôn những lời biến thái không thể lẫn vào đâu được xung quanh chị ấy là Kimura, Kouno, và Kobayashi, thường được gọi là bộ ba K. Điều đáng buồn là cả ba đều là bạn cùng lớp của tôi.
『CLB Nghiên cứu AMW』 hiện có tổng cộng bảy thành viên, bao gồm cả bốn người vừa rồi.
Và hiện tại, những người đang có mặt trong phòng là hội trưởng, bộ ba K, Fuyuki và tôi.
Chắc bạn đang nghĩ là còn thiếu một người đúng không?
Đó là…
「A, Nogizaka-san!」
Đúng lúc đó, một trong ba tên K cất tiếng như chú chó tìm thấy chủ nhân.
Nghe tiếng gọi, tôi nhìn về phía cửa phòng… và ở đó, là một nữ thần.
「A… Chào mọi người.」
Giọng nói trong trẻo ấy khiến tôi có cảm giác như một thiên thần đang hạ cánh bên tai mình.
Mái tóc suôn mượt đến mức không hiểu làm sao mới có được độ bóng bẩy đến thế, đôi mắt hai mí to tròn có lẽ phải gấp đôi mắt tôi, và đôi môi màu hoa anh đào như phản chiếu cả sắc xuân. Cả người cô ấy trông như đang tỏa sáng, như thể được bao bọc trong một tấm màn che bằng ánh sáng mờ ảo. Không, không phải cô ấy thực sự phát sáng, nhưng trông là như vậy. Chắc đó là thứ người ta gọi là hào quang.
──Nogizaka Asuka.
Một nhân vật siêu nổi tiếng của Học viện Hakujou.
Dung mạo đoan trang, thành tích xuất sắc.
Hạnh kiểm tốt, tính cách hoàn hảo.
Hơn nữa, cô ấy còn là tiểu thư của nhà Nogizaka, một gia tộc tài phiệt hàng đầu Nhật Bản.
Con người siêu hoàn hảo tựa như bước ra từ thế giới 2D này là bạn cùng lớp của tôi và Fuyuki, một thiên thần hạ phàm có cả một câu lạc bộ người hâm mộ với số lượng thành viên lên tới ba con số. Một siêu tiểu thư danh tiếng mà không ai trong trường không biết.
Và, dù có phần khó tin.
Cô ấy, Nogizaka Asuka, chính là… thành viên cuối cùng của 『CLB Nghiên cứu AMW』 này.
Theo những gì tôi nghe được, chị gái của cô ấy từng là hội trưởng của CLB này và đã để lại vô số huyền thoại. Vì mối duyên đó, hội trưởng Kagurazaka đã nhiệt tình mời cô ấy tham gia ngay trong ngày nhập học đầu tiên.
「Nogizaka-san, Nogizaka-san! Hôm qua cậu có xem 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 không ạ?」
「A, vâng, em có xem. Phần C-part vẽ mượt mà và tuyệt vời lắm ạ.」
「Ồ, cậu hiểu sao! Quả không hổ là Nogizaka-san, có con mắt tinh tường thật!」
「Chúng ta phải học hỏi mới được.」
Và điều đáng kinh ngạc ở Nogizaka-san là, dường như cô ấy rất am hiểu về lĩnh vực “Akiba-kei” này.
Cô ấy rành rọt về các bộ anime mùa này đến mức Fuyuki cũng phải nể phục, và có thể thảo luận về mọi chủ đề từ manga, game đến tiểu thuyết. Bất cứ điều gì được hỏi, cô ấy đều đưa ra câu trả lời chính xác ngay lập tức như thể đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, thật đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, cô ấy còn có vẻ giỏi cả thực hành (?), nghe nói cô ấy có thể tự vẽ tranh minh họa, viết tiểu thuyết, và cả sáng tác nhạc nữa. Tôi chưa từng nghe trực tiếp, nhưng tôi nhớ rất rõ vì ngay ngày đầu tiên cô ấy nhập bộ, bộ ba K đã lớn tiếng khoe khoang như thể đó là chuyện của chính họ. Chà, thật đáng nể. Đâu cần phải thể hiện sự siêu hoàn hảo của mình một cách toàn diện đến thế chứ.
Như để chứng minh điều đó, hiện tại cô ấy vẫn đang thảo luận về anime mùa này với bộ ba K mà không hề tỏ ra lép vế.
「Trong 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』, Nogizaka-san thích nhân vật nào nhất ạ?」
「Để xem nào, có lẽ là nhân vật chính Maho-chan. Em thấy biểu cảm u buồn thoáng qua trên gương mặt vui tươi của cô bé rất tuyệt vời.」
「Ừm ừm, tôi hiểu mà!」
「Và em cũng có thể đồng cảm với cảm xúc của Pianissimo-chan nữa ạ.」
「A, cái đó tớ hiểu, tớ hiểu lắm! Tớ cũng rất thích sự đáng thương và hết lòng vì Maho-chan của Pianissimo-chan đó.」
「Thật đáng trân trọng…!」
Mọi người đang sôi nổi quá.
Mà khoan, Fuyuki đã tham gia vào vòng tròn đó và hòa vào cuộc trò chuyện từ lúc nào thế. Thành ra tôi là người bị ra rìa.
「Không không, kiến thức của Nogizaka-san thật đáng kinh ngạc. À, mà nói mới nhớ, Nogizaka-san có nói là mình cũng vẽ tranh được đúng không ạ?」
「Ể?」
「Đó, vào ngày đầu tiên gia nhập câu lạc bộ. Cậu đã nói rằng mình có sở thích vẽ tranh, giống như người chị gái huyền thoại của mình.」
「À… ơ, v-vâng ạ.」
「Vậy thì lần tới, cậu có thể vẽ một bức tranh về 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 cho chúng tôi xem được không?」
「Ể?」
「Ồ, ý hay đó! Chắc chắn tranh của Nogizaka-san vẽ sẽ là thần tác, nếu đăng lên trang web chia sẻ tranh minh họa thì thể nào cũng viral và lọt top bảng xếp hạng cho xem!」
「Tôi cũng đồng ý. Có thể nó cũng sẽ giúp quảng bá cho 『CLB Nghiên cứu AMW』 nữa.」
「À, ừm, chuyện đó, thì…」
「…(Ánh mắt lấp lánh một cách vô ích)」
「…(Ánh mắt lấp lánh một cách vô ích)」
「…(Ánh mắt lấp lánh một cách vô ích)」
「…V-vâng ạ. Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức.」
「Tuyệt vời!」
「Yahoo!」
「Vậy là lại có thêm niềm vui để sống rồi!」
Bộ ba K đang nhảy múa điên cuồng trong vui sướng, cố đập tay với nhau nhưng lại hụt và tát vào mặt nhau.
Tranh minh họa à…
Tôi không nghĩ mình sẽ tự thử, nhưng tôi thực sự ngưỡng mộ những người có thể vẽ. Không biết Nogizaka-san sẽ vẽ một bức tranh như thế nào nhỉ? Chắc là sẽ đáng yêu và dễ thương giống như hình tượng của cô ấy chăng? Người ta nói tranh vẽ phản ánh tâm hồn của người họa sĩ mà. Dù hồi xưa, trong giờ mỹ thuật, khi tôi vẽ một bức tranh trăng tròn, giáo viên đã nhận xét: 「Trông giống một con rùa cá sấu đang động dục nhỉ」.
Khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung.
Đột nhiên, tôi và Nogizaka-san chạm mắt nhau.
「…!」
Trong đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp của Nogizaka-san, khuôn mặt tầm thường của tôi thoáng hiện lên trong giây lát.
Khi tôi còn đang bối rối không biết phải làm gì trước sự giao nhau bất ngờ của ánh mắt, Nogizaka-san khẽ mỉm cười ngại ngùng và đáp lại tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.
Hự… Thật lòng mà nói, sự dễ thương này đủ sức giết người đấy.
「Vậy thì,既然 đã đông đủ cả rồi, chúng ta hãy cùng nhau thảo luận sôi nổi đi nào! Cá nhân tôi muốn đề cập đến cặp đôi số một của mùa này là ai, nhưng thôi để sau đi. Trước hết là về việc đâu là bá chủ của mùa này…」
Hội trưởng Kagurazaka lên tiếng kêu gọi.
Và cứ như thế, các hoạt động của 『CLB Nghiên cứu AMW』 diễn ra một cách thư thả.
2
~~~♪
Từ chiếc loa trong khu phố mua sắm, giai điệu bài 『Về Nhà』 của Dvořák vang lên.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn về phía Tây, và cảnh vật xung quanh nhuốm màu hoàng hôn.
Sau khi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc, tôi cùng Fuyuki đi về.
Ga tàu gần nhà tôi và Fuyuki cách trường khoảng ba mươi phút đi tàu.
Nhược điểm là tốn thời gian đi lại nên không được ngủ nướng, nhưng trước ga có cả hiệu thuốc, cửa hàng tiện lợi và quán ăn nhanh, và theo lời Fuyuki thì còn có cả Animate và Toranoana, nên đây cũng là một vị trí khá tiện lợi.
Vừa ra khỏi nhà ga, Fuyuki nói:
「Ừm, tớ sẽ đến Animate tìm doujinshi, rồi ghé qua cửa hàng cosplay xem đồ mới, sau đó đến quán cà phê hầu gái yêu thích để chơi oẳn tù tì moe moe, còn Yoshito thì sao?」
「À, tớ ghé qua hiệu sách một chút. Con bé Suzune nhờ tớ chọn cho nó một cuốn vở bài tập toán.」
「Vậy hả. Vậy thì mai gặp lại nhé.」
「Ừ.」
Tôi tạm biệt Fuyuki đang vẫy tay lia lịa như muốn gãy, rồi đi về phía hiệu sách cách ga một đoạn.
Trong thời buổi sách điện tử lên ngôi và các hiệu sách ngày càng ít đi, đây là một nơi quý giá cung cấp sách giấy.
Vừa đi về phía khu vực sách tham khảo cho học sinh tiểu học, tôi vừa ngó nghiêng xung quanh.
Tôi khá thích không khí của hiệu sách.
Mùi và không gian đặc trưng ở đây khiến tôi cảm thấy thư giãn. Vấn đề là đôi khi thư giãn quá mức, tôi lại muốn lao vào nhà vệ sinh (để giải quyết nỗi buồn dài hạn).
Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ, tôi đã đến khu vực vở bài tập tiểu học (không phải dụng cụ để đào đất đâu nhé).
Và đúng lúc đó.
「…Hử?」
Một hình ảnh lọt vào tầm mắt tôi.
Một dáng vẻ tựa nữ thần tỏa sáng rực rỡ mà dù ở cách xa một cây số cũng không thể nào nhầm lẫn được.
Đó là…
(Nogizaka-san…?)
Đúng không nhỉ?
Đồng phục là của Học viện Hakujou, chắc chắn không nhầm được.
Nhưng tại sao Nogizaka-san, người lẽ ra đã về từ trường, lại ở một nơi như thế này? Tôi nhớ không nhầm thì cô ấy sống ở một khu dân cư cao cấp nổi tiếng, nơi người ta còn đồn rằng chó đi dạo cũng vấp phải thỏi bạch kim, chứ không phải một nơi hẻo lánh thế này.
Trong lúc thắc mắc, tôi thấy Nogizaka-san đang đứng trước một kệ sách, giơ một tay lên và nhảy tưng tưng như một chú thỏ.
Đó không phải là cô ấy đang nhảy điệu giã bánh mochi… mà có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn vì không với tới được cuốn sách mình muốn. Nogizaka-san trông có vẻ cao ráo do dáng người đẹp, nhưng thực ra cô ấy khá nhỏ con. Cô ấy đang tìm gì nhỉ? Trông như cô ấy đã cầm sẵn vài cuốn sách trên tay rồi.
「…Hừm…」
Sau một chút do dự, tôi quyết định giúp cô ấy. Chúng tôi là bạn cùng lớp và cùng câu lạc bộ, nên việc làm ngơ coi như không thấy thì có lẽ không nên.
Tôi lại gần Nogizaka-san đang nhảy tưng tưng và hỏi:
「Cái này phải không?」
「Ể?」
Khi tôi ngập ngừng đưa tay ra lấy cuốn sách, Nogizaka-san nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
「Ừm, cậu không với tới cuốn sách phải không…?」
「Ể? À, vâng ạ. Cảm ơn anh… Ơ, a!」
Lúc này, cô ấy dường như mới nhận ra khuôn mặt quen thuộc của tôi, và chớp chớp mắt như một chú cún con gặp lại chủ sau một năm xa nhà sống một mình (cái nhìn dành cho người lạ).
「Ể, a, anh là… Sawamura-san…?」
「À, ừm.」
「Ể, t-thật sao, sao Sawamura-san lại ở đây…?」
Nogizaka-san cất tiếng hỏi, vội vàng giấu cuốn sách đang cầm sau lưng.
「Sao lại ở đây à, đây là khu nhà tớ mà. Nên trên đường về ghé qua thì thấy Nogizaka-san.」
「K-khu nhà…?」
「Ừ.」
「T-thật sao… Mình đã cất công đi tàu ba mươi phút từ trường đến một nơi xa như thế này, tại sao lại…」
「Hử?」
「A, k-không, không có gì đâu ạ!」
Cô ấy vẫy tay lia lịa và nở một nụ cười.
「? À, mà là cuốn sách nhỉ. Ừm, trên kệ sách kia…」
「K-không, không sao đâu ạ! Em có thể tự lấy được!」
「Không, nhìn thế nào thì chiều cao cũng không đủ về mặt vật lý…」
「!! A-anh nói vậy là ý bảo tôi lùn tịt chứ gì──」
「?」
「…! À, k-không, em thật sự không sao mà.」
「…?」
Cô ấy có vẻ hành động rất kỳ quặc.
Đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc, và giọng nói cũng có vẻ run rẩy như một chú nai con đối mặt với linh cẩu.
「Này, Nogizaka-san, cậu ổn không?」
「V-vâng, em ổn. Không có vấn đề gì cả. Sawamura-san không cần bận tâm đến em đâu ạ, cứ đi làm việc của mình đi.」
「Cậu nói vậy nhưng…」
Rõ ràng là có quá nhiều vấn đề.
Trước mặt tôi, người đang giơ tay lơ lửng giữa không trung, Nogizaka-san lại tiếp tục điệu nhảy của mình. Nhún nhảy, nhún nhảy. Nhưng vì chiều cao hoàn toàn không đủ, cô ấy cứ cố gắng với tay đến cuốn sách, trông rất nguy hiểm. Vạt váy cứ phấp phới như một cánh bướm quyến rũ, chỉ chực bay đi. Dáng đi không vững chãi của cô ấy có vẻ như sắp mất thăng bằng và ngã… và ngay khoảnh khắc tiếp theo khi tôi đang lo lắng,
「Kya…」
「!」
Linh cảm xấu của tôi đã thành sự thật.
Kêu lên một tiếng nhỏ, Nogizaka-san thực sự mất thăng bằng.
Cô ấy vung vẩy tay, xoay một vòng như đang thực hiện cú nhảy triple axel, rồi ngã về phía tôi.
「Coi chừng!」
RẦM!!
「Đ-đau quá…」
「…Auu…」
Hai chúng tôi ngã chồng lên nhau trên sàn.
Vì cú ngã, những cuốn sách mà Nogizaka-san đang ôm tuột khỏi tay. Chúng rơi xuống sàn và văng ra, để lộ tựa đề.
「…Ể?」
『Minh họa cho người mới bắt đầu. ~Làm thế nào để kỳ nhông Mexico cũng có thể vẽ được tranh moe~』
『Giác ngộ vẽ minh họa trong ba ngày』
『Nếu muốn vẽ đẹp hơn, trước hết hãy xoa bóp thận của bạn』
「Đây là…」
Nhìn thế nào cũng là sách nhập môn vẽ minh họa…
Sách nhập môn đúng như tên gọi của nó, là dành cho những người mới bắt đầu trong lĩnh vực đó. Chuyện này là sao? Tại sao Nogizaka-san lại định mua những thứ này? Không phải Nogizaka-san rất giỏi vẽ minh họa sao…? Mà mấy cái tựa sách này cũng tệ thật.
Suy nghĩ đó thoáng qua đầu tôi, nhưng ngay lập tức, dòng tư duy của tôi bị ép chuyển sang một hướng khác.
Bởi vì.
Do cú ngã, váy của Nogizaka-san bị tốc lên, để lộ ra cặp đùi trắng như tuyết ngay trước mắt tôi.
「!!」
Tôi đứng hình ngay lập tức. Đối mặt với cảnh tượng như vậy, việc ánh mắt bị thu hút là một quy luật tự nhiên của một nam sinh cao trung mười sáu tuổi khỏe mạnh, phải không? Hơn nữa, sau chiếc váy tốc lên đó, mảnh vải cấm kỵ mà tôi không nên thấy cũng đang ẩn hiện, một tình huống tựa như thiên đường phía trước lại dẫn đến Valhalla… Không, không được! Không được nhìn! Nhưng mắt tôi cứ không tự chủ được mà dán vào đó. Huhu…
Khi lý trí và bản năng trong tôi đang giao chiến kịch liệt như trận Ragnarok, tôi chợt nghe thấy một giọng nói không ngờ tới.
「…Ư… ư…」
「?」
「…Huhu… sụt sịt…」
「!!」
Đ-đang khóc…!?
Ê, này, tôi còn chưa thấy gì hết mà! Dù có muốn thấy đến chết đi được nhưng tôi đã cố gắng kìm nén lắm rồi đấy!
Trong lúc tôi đang biện minh trong lòng, Nogizaka-san thốt ra một giọng nói như sắp tắt thở.
「…bị thấy…」
「Ể?」
「…Bị thấy rồi…」
Đã bảo là chưa thấy mà──
Lời nói của tôi định thốt ra đã bị cắt ngang bởi giọng nói như sắp chết của Nogizaka-san.
「…Cuốn sách định mua… bị thấy rồi… Bị thấy cái này có nghĩa là… “bí mật” của mình đã bị lộ rồi… sao…? P-phải làm sao đây… N-nếu bây giờ Trái Đất diệt vong thì tốt biết mấy… Nếu không thì, đành phải… p-phi tang thủ tiêu để bịt miệng thôi… Đ-đúng rồi, trên Yabee! Hỏi Đáp có bài viết về cách bí mật chôn một con chó lớn trong vườn, mình có thể áp dụng cách đó…」
「…」
…Hình như, cô ấy vừa lẩm bẩm điều gì đó rất đáng sợ thì phải? Tôi còn nghe thấy cả tiếng như 「…N-natri hydroxit…」 nữa.
Mà khoan, “bí mật” là sao…?
Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.
Cuốn sách này có vấn đề gì à? Hay là bên trong có giấu tiền…
Hơn nữa, giọng điệu của cô ấy cũng có vẻ khác.
Nó không còn là giọng điệu tiểu thư thanh lịch, đoan trang như lúc nãy nữa, mà đã trở nên suồng sã hơn nhiều. Cái cách nói có phần ngọng nghịu đó lại tạo cảm giác thân thiện, nhưng mà…
À… lúc đó tôi mới nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía này.
「Này, thằng đó đang làm con gái nhà người ta khóc hả…?」
「Không biết nữa, nhưng có vẻ như nó đang nắm giữ bí mật gì đó để uy hiếp cô bé…」
「Ể, tệ hại thế.」
「Nhìn mặt mũi thế kia mà lại làm chuyện đó…」
「Có nên gọi cảnh sát không?」
…Đúng là như vậy rồi.
Một cô gái xinh đẹp đang khóc (quần áo xộc xệch) và một cậu con trai đang nhìn chằm chằm vào cô ấy bên cạnh. Rõ ràng là một vụ đáng để báo cảnh sát. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh ngược lại, tôi cũng chắc chắn sẽ kết luận như vậy. Chú cảnh sát ơi, chính là thằng này──
Một chuỗi sự kiện sống động từ việc báo cảnh sát, cảnh sát đến, bị bắt, và bị thẩm vấn tại đồn hiện lên trong đầu tôi như thật. A, ừm, quả này toang rồi…
「…」
Phải chạy thôi.
Dù thế nào đi nữa, phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nếu không sẽ gặp rắc rối to!
「Nogizaka-san…这边!」
「A…!…」
Tôi nắm lấy cánh tay Nogizaka-san đang rơm rớm nước mắt.
Và rồi, chúng tôi lao ra khỏi hiệu sách như một con cá sắt bị cá sấu hỏa tiễn (loài cá ăn thịt có nguồn gốc từ Bắc Mỹ) truy đuổi.
Chúng tôi đến một công viên gần hiệu sách.
Ban ngày, đây là một nơi nhộn nhịp với các gia đình có con nhỏ, những người già đi dạo, và những người yêu chó dắt chó đi dạo tranh giành lãnh thổ quyết liệt, nhưng sau sáu giờ chiều, khi mặt trời đã lặn, nơi đây gần như không có một bóng người.
「…」
Nogizaka-san ngồi im lặng trên băng ghế.
Dường như cô ấy không còn khóc nữa, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt đến mức có thể nhận ra ngay cả trong bóng tối.
「Ừm, cậu muốn uống gì không…?」
「…」
「Hay là cậu có đói không…? Nếu đói thì tớ có thể mua xúc xích ở cửa hàng tiện lợi kia…」
「…」
Không có hồi âm. Trông như một cái xác không hồn.
Đó chỉ là nói đùa thôi, nhưng Nogizaka-san thực sự có vẻ mặt như sắp chết đến nơi. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như thế này ở lớp học hay phòng sinh hoạt.
Một khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng, Nogizaka-san thốt ra một câu nhỏ như sắp tắt thở.
「…rồi phải không…?」
「Ể…?」
「…Anh đã nhìn thấu… rồi phải không…?」
Ể, nhìn thấu?
Mà, c-cái gì cơ?
Trong lúc tôi đang có chút hiểu lầm nhạy cảm, Nogizaka-san tiếp tục nói với giọng khẩn thiết.
「Đ-đừng giả vờ nữa… Anh đã biết em là một người nghiệp dư không biết vẽ vời gì rồi, đúng không…?」
Nogizaka-san ngẩng mặt lên và nói.
「K-không chỉ có vậy… Thật ra em gần như chẳng biết gì về 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 cả… Nét vẽ thần sầuとか、 bá chủとか… Em chẳng hiểu gì hết… Anh cũng đã biết em chỉ đang thể hiện những kiến thức đã học thuộc lòng để ra vẻ am hiểu rồi, đúng không…!」
「Ể, vậy sao?」
「Ể?」
「Ể?」
「…」
「…」
Trong giây lát, một bầu không khí khó tả bao trùm giữa hai chúng tôi.
Một mẩu giấy vụn vo tròn lạo xạo lăn theo gió qua sau lưng chúng tôi.
「…………」
…Ừm, dù tôi vẫn chưa nắm bắt được tình hình, nhưng có lẽ là thế này?
Thực ra, Nogizaka-san không thể vẽ minh họa.
Không chỉ vậy, đáng ngạc nhiên hơn là cô ấy thậm chí còn không có nhiều kiến thức về 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』.
Và rồi, cô ấy đã tự thú điều đó với tôi, một kẻ ngốc nghếch chẳng nhận ra điều gì, như một con bọ hung.
Đại khái là vậy, đúng không?
「…」
「…」
「…」
…A, chuyện này, tôi chỉ ngửi thấy mùi rắc rối thôi.
「…Xin lỗi nhé, vậy thì, tớ về đây.」
「…Đ-đợi đã!」
RẦM!
Tôi vừa định chuồn êm khỏi đó thì đã bị nắm chặt cánh tay như một con hải cẩu bị cá mập trắng ngoạm lấy. Tôi thử vùng vẫy một chút nhưng không thoát ra được. Hừ, không trốn được…
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Nogizaka-san hét lên với giọng như sắp khóc.
「L-làm ơn… hãy giúp em!」
Người cần giúp là tôi đây này.
3
Ngày hôm sau.
Ngay cả khi đang ngồi trong lớp học nhạc, tâm trí tôi vẫn lơ đãng.
Đầu óc tôi bận rộn với những chuyện khác, và nội dung bài giảng chẳng lọt vào tai chút nào. Ngay cả phần giải thích về các nhà soạn nhạc của thầy Amamiya, một giáo viên hợp đồng vốn rất thú vị (như chuyện Beethoven có vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại là một kẻ mê gái đẹp, hay sở thích của Mozart là xxxx rất quái dị), cũng chỉ như những con chữ lướt qua từ tai này sang tai kia.
Nếu hỏi tại sao, thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Đó là chuyện của ngày hôm qua──chuyện với Nogizaka-san.
Tôi liếc nhìn về phía trước, hơi chếch sang một bên.
Nogizaka-san đặt tay lên đùi, chăm chú lắng nghe bài giảng.
Dáng vẻ đó hoàn toàn là của một tiểu thư hoàn hảo, không có một chút dấu vết nào của khuôn mặt đẫm lệ hôm qua.
Chuyện đó là mơ hay ảo giác chăng? Nó không thực đến mức khiến tôi phải nghĩ như vậy.
Nhưng, đó không phải là mơ…
Thật không may.
Vẫn nhìn về phía Nogizaka-san, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua.
「…Để xác nhận lại nhé, tức là Nogizaka-san không phải là người thuộc hệ “Akiba-kei” sao?」
「…Ư ư…」
Trước câu hỏi của tôi, Nogizaka-san gật đầu một cách thiểu não.
「Cậu không thể vẽ minh họa một chút nào, và thậm chí còn chưa từng xem 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』 một cách đàng hoàng, đúng không…?」
「…」
Cô ấy lại gật đầu. Đôi mắt đã gần như không còn ánh sáng. Hoàn toàn là một đôi mắt vô hồn. Nước mắt lại bắt đầu ứa ra ở khóe mắt.
Chà, rắc rối to rồi.
Phải làm sao đây?
Tôi đã hiểu được tình huống bất ngờ này, nhưng dù đã biết cũng không biết phải phản ứng thế nào. Nếu là che giấu việc mình là một người thuộc hệ “Akiba-kei” thì cũng có thể gặp phải, nhưng che giấu việc mình không phải là người thuộc hệ “Akiba-kei” thì đây là trường hợp tôi chưa từng gặp bao giờ.
「Tại sao lại ra nông nỗi này…」
Khi tôi hỏi điều đó, Nogizaka-san trả lời.
「…Bị hiểu lầm…」
「Hiểu lầm?」
「…Ừm. Chị gái của em… tên là Mirai-oneechan, năm ngoái chị ấy cũng là học sinh của Học viện Hakujou và tham gia 『CLB Nghiên cứu AMW』. Chị ấy, rất tuyệt vời… Tài sắc vẹn toàn, dịu dàng, được mọi người yêu quý, được gọi với biệt danh là 『Ngôi Sao Bạc Niue Étouile』… Chị ấy thực sự có thể làm được mọi thứ. Dù là vẽ tranh, viết tiểu thuyết, hay làm bất cứ điều gì, chị ấy đều nhanh chóng trở nên xuất sắc. Vì vậy, mọi người dường như đã nghĩ rằng, em cũng sẽ giống như vậy…」
À, tôi nhớ có nghe nói rằng chị gái của Nogizaka-san là cựu hội trưởng của 『CLB Nghiên cứu AMW』 và đã để lại nhiều giai thoại huyền thoại.
──Huyền thoại 『Ngôi Sao Bạc Niue Étouile』 Nogizaka Mirai-san.
Nghe đồn tài năng vẽ tranh của chị ấy đạt trình độ chuyên nghiệp và đã nhận được lời mời làm việc từ khi còn đi học, nghe đồn tiểu thuyết của chị ấy luôn đứng đầu bảng xếp hạng trên trang web đăng tải, nghe đồn chị ấy đã từng lồng tiếng cho anime, v.v. Tất cả những điều này, với một người chưa từng chứng kiến như tôi, có vẻ khó tin, nhưng nếu xét đến tài năng của em gái là Nogizaka-san, thì có lẽ cũng không phải là chuyện không thể.
Và, các anh chị hội trưởng đã cho rằng Nogizaka-san, vì là em gái của Mirai-san, cũng sẽ am hiểu kiến thức “Akiba-kei” và có tài năng vẽ tranh chuyên nghiệp, và Nogizaka-san đã không thể phủ nhận sự hiểu lầm đó.
Nghe qua thì là một câu chuyện đơn giản.
Mà hội trưởng và bộ ba K cũng là những người có xu hướng suy nghĩ áp đặt, nên bản thân chuyện đó cũng không phải là không thể hiểu được…
「Hừm, nhưng mà, nếu vậy thì chẳng phải chỉ cần nói thật thôi sao? Rằng hội trưởng đã hiểu lầm, và Nogizaka-san không phải là người thuộc hệ “Akiba-kei” hay gì cả.」
Trước ý kiến mà tôi cho là hoàn toàn hợp lý, Nogizaka-san lại lắc đầu quầy quậy.
「K-không được!」
「? Tại sao?」
「Đ-đó là vì…」
Trước câu hỏi của tôi, Nogizaka-san mím chặt môi.
Cô ấy cúi đầu im lặng một lúc, như đang đắn đo điều gì đó.
Nhưng rồi, như thể đã quyết tâm, cô ấy ngẩng nhẹ đầu lên và nói:
「Em… muốn trở thành chị gái của mình.」
「Trở thành chị gái của cậu…?」
「…Ừm.」
Nogizaka-san khẽ gật đầu.
「Mirai-oneechan đoan trang, thanh lịch, dịu dàng, và nữ tính… Không chỉ vậy, chị ấy còn có thể dễ dàng hoàn thành mọi việc từ học tập, thể thao, các lớp năng khiếu, đến sở thích “Akiba-kei” của mình… Mọi thứ, đều hoàn hảo. Em đã luôn ngưỡng mộ một người chị như vậy. Em đã luôn mong muốn được trở nên giống như người chị hoàn hảo của mình.」
「? Nogizaka-san cũng đã đủ hoàn hảo rồi còn gì…」
「…Em, không phải đâu.」
Trước lời nói đó, Nogizaka-san lặng lẽ lắc đầu.
「Em… hoàn toàn không hoàn hảo. Em chỉ đang che giấu một cách khéo léo để trông như vậy thôi. Hình tượng hiện tại mà mọi người thấy cũng là do em đã cố gắng nỗ lực hết mình để tạo ra một thứ gì đó tương tự. Học tập, thể thao, tính cách, sở thích, tất cả mọi thứ. Những điều mà chị gái em có thể làm một cách tự nhiên và dễ dàng, em đã phải mất gấp hàng chục lần thời gian để chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chị ấy.」
「…」
「Con người thật của em, không đoan trang, thanh lịch như chị, cũng chẳng chín chắn. Cách nói chuyện của em khi không diễn cũng như thế này… và tính cách của em thực ra rất trẻ con. Về học tập, hồi cấp hai em đã phải học như điên mới vào được Học viện Hakujou, và các lớp năng khiếu cũng chỉ đủ sức theo kịp thôi. Toàn bộ thời gian ngoài ngủ, ăn, và tắm, em đều dành để hoàn thiện bản thân. Nhưng vẫn không thể đuổi kịp chị. Em vẫn chưa thể trở thành chị. Ở nhà Nogizaka… em là một học sinh kém cỏi đấy.」
Học sinh kém cỏi.
Hừm, với một người thường, khi nghe những lời đó từ Nogizaka-san, một hình mẫu của học sinh ưu tú và siêu hoàn hảo, tôi cảm thấy có chút không quen. Mà nếu Nogizaka-san là học sinh kém cỏi thì tôi là gì nhỉ? Sinh vật phù du à?
「…Vì vậy, em chưa từng có chút thời gian rảnh rỗi nào để tận hưởng sở thích của mình như chị, để tận hưởng “Akiba-kei”. Em đã luôn rất quan tâm đến 『Cô bé pháp sư hậu đậu Maho-chan』, bộ anime mà chị rất yêu thích, và cả thế giới “Akiba-kei”. Nhưng… em không có thời gian để để mắt đến những thứ đó. Em đã phải vật lộn để sống qua từng ngày. Nhưng khi vào cấp ba… cuối cùng em cũng có một chút thời gian rảnh. Em đã có thời gian để làm những việc khác ngoài học tập và các lớp năng khiếu. Vì vậy, khi được mời vào 『CLB Nghiên cứu AMW』, em đã rất vui. Em đã nghĩ rằng đây là Chúa đang bảo em hãy thử đi theo con đường mà chị mình yêu thích. Vì vậy…」
Đến đây, Nogizaka-san dừng lại.
Cô ấy nhìn tôi với ánh sáng mạnh mẽ trong mắt,
「Vì vậy em đã quyết định… em sẽ đi theo tất cả những con đường mà chị đã đi, và sẽ làm được mọi thứ mà chị đã làm.──Em đã quyết định, mình sẽ trở thành chị gái của mình.」
Cô ấy quả quyết nói.
「…」
Trở thành chị gái của mình, sao…
Điều đó chắc chắn không phải lúc nào cũng tốt đẹp.
Nhưng trong lời nói của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được một quyết tâm phi thường. Chắc hẳn Nogizaka-san cũng có những tâm sự riêng của mình.
Và vì mục đích đó, cô ấy không thể nào đi chệch hướng quá xa khỏi con đường của chị gái mình ngay từ đầu những năm tháng cao trung này…
Ừm, tôi hiểu rồi.
Bản thân điều đó là ý chí và sự quyết tâm của cô ấy, nên một người ngoài như tôi không nên can thiệp.
Nhưng.
「Dù vậy, cậu bảo tớ giúp thì…」
Tôi không thể vẽ minh họa, và cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình thử vẽ. Kiến thức “Akiba-kei” của tôi cũng chỉ ở mức bình thường. Vì vậy, những gì tôi có thể làm cho Nogizaka-san chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ nhoi như giọt nước mắt của con chim ruồi.
Nhưng Nogizaka-san không bỏ cuộc.
「Em biết, em biết điều đó… Nhưng, làm ơn, hãy giúp em…!」
「Nhưng mà…」
「C-chuyện này… “bí mật” của em… chỉ có Sawamura-kun biết thôi! Chỉ có Sawamura-kun thôi…! …Vì vậy, em không còn ai khác để nhờ cậy nữa. Cho nên, cho nên…」
Cô ấy ôm chầm lấy ngực tôi, van xin với vẻ mặt như sắp khóc.
「…………」
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ mình có thể giải quyết được gì.
Nói thẳng ra thì tôi không có nghĩa vụ hay trách nhiệm gì cả, và nếu dính vào thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối, rõ như việc châm lửa vào nitroglycerin sẽ gây ra một vụ nổ lớn.
Nhưng.
Nhưng mà.
Khi bị một cô gái nhờ vả một cách tha thiết với khuôn mặt như sắp khóc, hơn nữa đối phương lại là Nogizaka-san, nếu từ chối thì… không còn là đàn ông nữa, hay nói đúng hơn là không phải nam nhi đại trượng phu, đúng không?
Vì vậy, tôi đã trả lời.
「…Được rồi.」
「Ể…?」
「Tớ sẽ giúp. Nhưng chỉ trong khả năng của tớ thôi đấy.」
「A…」
Nghe vậy, Nogizaka-san chớp chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó, gương mặt cô ấy bừng sáng,
「V… Vâng ạ! Xin nhờ anh giúp đỡ ạ…!」
Cô ấy cúi đầu thật sâu và nói.
──Cứ như vậy, tôi, người đã được tiết lộ “bí mật”, đã bắt đầu hành động cùng với Nogizaka-san.
Nhưng đây.
Thực ra, đây chỉ là một trong vô số những “bí mật” của cô ấy… của Nogizaka-san, và tôi sẽ sớm nhận ra điều đó bằng chính kinh nghiệm của mình trong một tương lai không xa.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ① (Mức độ bí mật: SS)
Thực ra không phải là người thuộc hệ “Akiba-kei”.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ② (Mức độ bí mật: A)
Không thể vẽ minh họa.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ③ (Mức độ bí mật: S)
Tính cách thật khá thân thiện một cách bất ngờ.
4
Bài học gần như không vào đầu, và rồi giờ tan học cũng đã đến.
Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, và lớp học chìm trong sự ồn ào.
Tôi không làm thêm hay tham gia ủy ban, cũng chẳng phải kiểu nhân vật chính light novel làm pháp sư hay điệp viên bí mật chỉ sau giờ học. Thường lệ, tôi sẽ vừa tán gẫu với Fuyuhime vừa đi đến câu lạc bộ.
Nhưng hôm nay thì…
「──Sawamura-san, chúng ta cùng về nhé♪」
「Ơ...」
Nogizaka-san cất giọng mật ong Manuka ngọt lịm đủ làm tai tôi hạnh phúc, mỉm cười nói.
Ngay lập tức, đám bạn cùng lớp xung quanh xôn xao ngẩng đầu lên, mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía tôi như những đường hiệu ứng trong manga.
「Này, này, chuyện gì thế...?」
「Sao tên Sawamura đó lại thân thiết với Nogizaka-san như vậy...」
「Tớ nhớ là họ cùng câu lạc bộ, nhưng thân nhau đến mức đó từ khi nào vậy...!?」
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên. Ừm, cũng phải thôi, vì một thần tượng của trường như Nogizaka-san lại rủ một đứa chẳng có gì đặc biệt như tôi – ngoài ‘kỹ năng: có thể cử động tai’ – cùng về cơ mà. Nhưng trong số đó, tôi còn nghe thấy cả những câu như 「Tại sao Nogizaka-san của chúng ta lại…」 hay 「Không thể tha thứ cho tên đó…」, và cả 「…Sawamura, tao nhất định sẽ giết mày… (giọng run run)」 (mà toàn là con gái mới sợ), khiến tôi thoáng cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng.
Hừm, vì hôm qua tôi đã hứa sẽ hợp tác với cô ấy nên việc cô ấy bắt chuyện cũng là điều tự nhiên thôi, nhưng giá như cô ấy có thể tiếp cận một cách kín đáo hoặc ôn hòa hơn thì tốt biết mấy. Ugh, những ánh mắt này đau quá...
Trong lúc tôi đang khổ sở như ngồi trên đống kim vì những ánh mắt xung quanh, Fuyuhime, người chẳng mấy khi để ý đến không khí, lại cất giọng vui vẻ như thường lệ.
「Ể ể, hôm nay cậu không đến câu lạc bộ à, Yoshito?」
「Ừm, xin lỗi. Hôm nay tớ có chút việc bận.」
「Việc bận? Với Nogizaka-san à?」
「A, ừ.」
「Hừm, vậy à. Nogizaka-san và Yoshito, đúng là một cặp đôi hiếm thấy nhỉ. Nhưng tớ hiểu rồi. Tớ sẽ báo với hội trưởng là hai cậu nghỉ nhé.」
「À, xin lỗi cậu nhé.」
「Không sao không sao. Vậy mai gặp lại nha!」
Nói rồi, Fuyuhime mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay rồi chạy đi. Thấy vậy, những tiếng tặc lưỡi trong lớp lại vang lên, 「Chậc, vừa thân thiết với Nogizaka-san lại vừa tán tỉnh Asakura-san à… Sướng thật đấy」「Dám sai vặt công chúa của bọn tao, mày nghĩ mày là ai hả...」「GIẾT…」. Fuyuhime, trông vậy thôi chứ cũng được một bộ phận trong lớp yêu thích lắm đấy...
「À, ừm… Vậy chúng ta đi thôi, Nogizaka-san.」
「A, vâng.」
Cứ ở lại lớp thế này thì cuộc sống học đường yên bình của tôi từ ngày mai sẽ không được đảm bảo, nên tôi vội vàng kéo Nogizaka-san rời khỏi đó.
Dù vậy, ngay cả khi đã ra khỏi lớp, chúng tôi vẫn thu hút sự chú ý ở hành lang và sảnh ra vào, thật là khổ sở. Chắc gấu trúc trong sở thú cũng cảm thấy thế này. Bị căng thẳng đến mức mũi cũng hóa trắng mất thôi. Thậm chí ở trong lớp còn đỡ hơn vì không có các anh chị khóa trên hay học sinh lớp khác.
Tôi lại một lần nữa nhận ra sức ảnh hưởng của Nogizaka-san đối với mọi người xung quanh lớn đến mức nào.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi.
Nói sao nhỉ… Dù có nhìn lại thế nào đi nữa, Nogizaka-san vẫn là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, lại toát ra một khí chất thanh tao như một vườn bách hợp trắng nở rộ… Hơn nữa, hôm qua tôi không để ý, nhưng cô ấy còn có một mùi hương rất dễ chịu. Một mùi hương hoa cỏ thơm ngát tựa mùi hoa, tựa mùi xà phòng… Được bao bọc trong hương thơm đó, tôi cứ như một con mèo hoang bị nghiện thuốc (cỏ mèo). Cứ muốn ngửi mãi không thôi…
「? Có chuyện gì vậy ạ?」
「! A, à, không, không có gì đâu ạ!」
Hành động hít hít của mình không bị phát hiện đấy chứ!?
「??」
Cùng với Nogizaka-san đang mang vẻ mặt khó hiểu, chúng tôi sóng vai bước ra khỏi cổng trường và đi về phía nhà ga.
Từ đó, chúng tôi chuyển vài chuyến tàu rồi đi bộ một đoạn ngắn từ ga.
Nơi chúng tôi đến là một quán karaoke.
「…Phù, đến đây chắc là ổn rồi.」
Nogizaka-san vươn vai nói.
「Karaoke… để hát à?」
「Không phải đâu. Để luyện tập vẽ minh họa đấy. Này nhé, phòng karaoke là phòng riêng nên mình có thể tập trung làm việc, mà nếu vào gói không giới hạn thời gian thì giá cũng rẻ nữa… trên mạng viết thế.」
Dù là tiểu thư nhưng những chuyện như thế này cô ấy lại rành rẽ một cách đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì, đúng là quán karaoke có thể là nơi luyện tập bí mật lý tưởng nhất.
Chúng tôi làm thủ tục ở quầy lễ tân rồi vào phòng. Đó là một căn phòng không rộng lắm, khoảng sáu chiếu. Sau khi nhân viên đặt đồ uống chúng tôi gọi rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
「Nào, bắt đầu thôi!」
Nói rồi, Nogizaka-san cột tóc thành hai bím ở hai bên đầu.
Kiểu mà người ta hay gọi là twintail.
「Làm thế này tự nhiên cảm thấy có động lực hẳn lên. Ehehe.」
Cô ấy vừa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tràn đầy năng lượng.
Tôi không hiểu lắm, nhưng chắc là vậy chăng.
Thôi thì dù sao đi nữa, việc cô ấy có động lực cũng là một điều tốt.
Thế nhưng ngay sau đó, Nogizaka-san lại đặt ngón trỏ lên môi và nói.
「──Mà này, về việc luyện tập…」
「Ừm.」
「Mình nên bắt đầu từ đâu nhỉ?」
Tôi ngã ngửa ra sau một cách ngoạn mục.
「Tạm thời, chúng ta thử chép tranh xem sao.」
「Chép tranh?」
「Ừm. Để cải thiện kỹ năng vẽ minh họa, cách tốt nhất lúc ban đầu là chép thật nhiều mẫu đẹp.」
Đây là kiến thức tôi học lỏm từ Fuyuhime, nên chắc chắn là một phương pháp đáng tin cậy. Tôi chẳng biết gì về cách vẽ minh họa cả, nên hôm qua đã khéo léo hỏi cô ấy. Câu trả lời nhận được là, 「Cách vẽ minh họa á? Hừm, chắc là chỉ có cách vẽ thật nhiều theo một mẫu tốt thôi nhỉ. Ể ể, Yoshito, chẳng lẽ cậu có hứng thú với vẽ minh họa sao? Có à? Được rồi, tớ hiểu rồi, vậy để tớ dạy cho nhé? Trước hết là bắt đầu bằng việc xem liên tục 24 giờ bốn mùa của 『Thiếu Nữ Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』, xong rồi thì tớ có tuyển tập bản vẽ gốc, cậu phải ngắm nó từ sáng đến tối cho đến khi thuộc lòng… (lược bỏ phần sau)」.
「Tớ hiểu rồi. Tóm lại là cứ vẽ, vẽ và vẽ thật nhiều, đến mức mà hình mẫu đó hiện ra như ảo giác là được đúng không?」
「Đó chắc chắn là người có vấn đề về tâm thần rồi… nhưng mà, đại khái là vậy.」
「Hiểu rồi, vậy tớ làm đây!」
Nói xong, Nogizaka-san mở hình mẫu trên điện thoại ra, rồi bắt đầu lướt bút chì trên cuốn phác thảo đặt trên bàn.
Tiếng sột soạt… của bút chì cọ trên giấy vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp.
Từ bên ngoài cánh cửa, tiếng hát gào thét của ai đó trong phòng khác vẳng lại một cách yếu ớt.
「…」
Hừm.
Chẳng có gì để làm cả.
Về cơ bản, trong lúc Nogizaka-san vẽ minh họa, tôi hoàn toàn rảnh rỗi. Tôi chỉ có thể cử động tai theo nhịp điệu của bản tình ca não nề về một người mãi không gặp được người mình thương đang văng vẳng từ xa, hoặc ngồi phưỡn bụng ra vẻ oai vệ như giám đốc một công ty giải trí và làm mặt gian xảo nghĩ, 「Nogizaka-san lúc tập trung trông cũng đáng yêu thật…」.
Mà khoan, tình huống này là sao đây.
Hai đứa một trai một gái ở trong phòng karaoke sau giờ học.
Đối phương lại còn là Nogizaka-san, thần tượng của trường, một đóa hoa trên đỉnh núi cao vời vợi.
Chỉ mới hai ngày trước, tôi còn không thể tưởng tượng được tình huống này dù trời có sập đi nữa. Đến mơ cũng chẳng dám. Cuộc đời đúng là không biết đâu mà lường…
Nghĩ đến đó, tôi thoáng xúc động rồi đưa mắt nhìn lại,
「………Hử?」
Nogizaka-san đang tạo ra một tập hợp các oán linh trên cuốn phác thảo.
Ể, cái gì đây…?
「N-Nogizaka-san, cái gì vậy…?」
「Ể, là Pianissimo-chan đó?」
Tôi bất giác hỏi thì nhận được câu trả lời như vậy.
「P-Pianissimo-chan?」
「Ừm, đúng rồi. Một nhân vật trong 『Thiếu Nữ Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』. Này nhé, lúc tớ học để có thể trả lời các câu hỏi trong câu lạc bộ, tớ đã tìm trên mạng và để ý đến cô bé này từ đó. Không giống sao…?」
「…」
Đây không phải là vấn đề giống hay không giống, mà nó trông không khác gì một bức tranh kinh dị rùng rợn có tựa đề là 『Nguyền Sát』, vẽ một đại oán linh căm hận và oán ghét tất cả mọi thứ trên đời. Lại còn có ba cái đầu nữa…
「…À, tớ nghĩ cậu nên làm cho không khí mềm mại hơn một chút… (cách diễn đạt vòng vo)」
「Ể? Hừm, khó quá~」
「Ừm, sao nhỉ… Tớ không biết nữa, nhưng có lẽ là do có quá nhiều nét.」
「Nhiều nét?」
「Ừm. Trông nó cứ rối rắm thế nào ấy.」
Tóm lại là do có quá nhiều nét thừa, chúng chồng chéo lên nhau tạo nên một ấn tượng tổng thể u tối, và trông giống như tà khí tỏa ra từ oán linh… có lẽ vậy. Không, chắc chắn không chỉ có nguyên nhân đó.
「A, tớ hiểu rồi. Tức là chỉ cần nhấn mạnh đường nét chính hơn một chút, giảm bớt các nét thừa để tranh trông gọn gàng hơn là được nhỉ~」
Nogizaka-san gật gù rồi lại di chuyển cây bút chì. Ồ, trông dễ nhìn hơn hẳn. Dù vẫn còn phảng phất hình ảnh của oán linh, nhưng đã từ cấp bậc Tam Đại Oán Linh của Nhật Bản xuống còn cỡ đại oán linh địa phương rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ với một lời khuyên nhỏ mà cải thiện được nhiều thế này, thật đáng nể.
Lúc đó, Nogizaka-san cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
「?」
「Sawamura-kun, cậu dạy giỏi ghê~」
「Ể, vậy sao?」
「Ừm. Cực kỳ dễ hiểu luôn. Cậu có thể làm thầy giáo được đấy.」
「L-Làm gì có chuyện đó.」
「Không đâu, có mà có mà. Giống như con tatu ấy.」
Cái gì vậy trời.
「Dù cậu nói vậy, t-tớ cũng chỉ nói ra những gì mình nhận thấy thôi…」
「Điều đó mới chính xác đó. Kiểu như nó thấm vào đầu ngay lập tức.──A, đúng rồi. Từ hôm nay tớ gọi Sawamura-kun là sensei được không?」
「Ể?」
「Ừm, không hiểu sao tớ thấy cách gọi đó hợp hơn. Sensei♪」
Cô ấy vừa cười toe toét vừa nói những lời như vậy.
U, sao mà ngại quá… Thêm nữa, cái cách phát âm chữ 「sē」 trong 「sensē」 có chút ngọng nghịu lại càng khơi gợi một phần nào đó không đứng đắn sâu thẳm trong lồng ngực tôi (thuộc tính lolicon)…
「T-Thôi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, chúng ta tiếp tục đi.」
「Vâng ạ, sensei♪」
Cô ấy vừa giơ tay phải lên vừa nói với vẻ mặt vui mừng không hiểu tại sao, rồi lại cúi xuống nhìn vào cuốn phác thảo.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm của cô ấy, tôi bất giác buột miệng.
「…Nhưng, thực sự là tớ có được không?」
「Ể?」
「Thì đấy, dù cậu gọi tớ là sensei, nhưng tớ cũng không rành về minh họa hay văn hóa ‘hệ Akiba’ lắm… Chẳng phải có người khác tốt hơn để cậu hỏi ý kiến sao…」
Ví dụ như Fuyuhime chẳng hạn.
Nhưng trước những lời đó, Nogizaka-san lại lắc đầu.
「Ưm ưm, không phải vậy đâu. Dù đây là nói sau khi sự đã rồi, nhưng tớ nghĩ thật may mắn vì người phát hiện ra ‘bí mật’ là Sawamura-kun.」
Cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt tôi.
「Sao nhỉ… Không hiểu sao, từ Sawamura-kun, tớ cảm nhận được một điều gì đó khác với những người khác. Người này không giống những người khác. Chắc chắn người này sẽ giúp đỡ mình, một người đặc biệt, tớ đã nghĩ vậy đó. Tại sao nhỉ. Không phải lý trí, mà là tớ đã cảm nhận được như thế. Kiểu như ‘ting ting ting’ ấy.」
Bị nói như vậy, chính tôi mới là người cảm thấy "ting ting ting" như con chuột nào đó thì có.
Mà thôi, dù sao thì ban đầu cô ấy cũng định dùng natri hydroxit để chôn vùi cái con người đặc biệt này trong bóng tối và chôn trong vườn còn gì.
「…Phù, hôm nay đến đây thôi nhỉ.」
Sau hai giờ bắt đầu luyện tập vẽ, tôi nói.
「Ể~, tớ vẫn ổn mà~」
Nogizaka-san vẫn còn hừng hực khí thế, nhưng ngay ngày đầu tiên mà cố quá cũng không tốt. Sau khi tôi giải thích, Nogizaka-san ngoan ngoãn nghe theo.
「Vâng~, em hiểu rồi, sensei♪」
「…Cái cách gọi sensei đó, cậu định gọi đến bao giờ?」
「Ể? Mãi mãi chứ. Cho đến khi tớ có thể vẽ minh họa thật đẹp… không, cho đến khi sensei biến tớ thành một quý cô ‘hệ Akiba’ tuyệt vời như chị gái tớ vậy♪」
Làm ơn đừng nói những lời đó với nụ cười đáng yêu và thân thiện hết mức có thể như vậy được không. Tôi có thể sẽ phải lòng cậu mất.
Tôi ho khan một tiếng.
「À, thôi chuyện đó để sau đi, đã mất công đến karaoke rồi, chúng ta hát một bài chứ?」
「Ể?」
「Thì coi như để giải tỏa căng thẳng luôn.」
「A, vâng…」
Nói vậy, Nogizaka-san cầm lấy micro và điều khiển từ xa với vẻ mặt có phần gượng gạo.
Nói mới nhớ, không biết Nogizaka-san thích thể loại nhạc nào nhỉ.
Vì là tiểu thư nên chắc là những thể loại cao sang như opera hay thanh nhạc sẽ hợp với cô ấy. Hay là theo tiêu chuẩn thì sẽ là J-pop thịnh hành? Hoặc bất ngờ hơn là visual kei hay death metal… không, không thể nào.
Nhưng dù tôi có đợi bao lâu, giọng hát thiên thần (dự đoán) của Nogizaka-san vẫn không cất lên.
「Nogizaka-san?」
「A… xin lỗi.」
「Sao vậy? Không chọn được bài à?」
Khi tôi hỏi vậy, Nogizaka-san có chút khó nói, bèn đáp.
「Không phải thế, ừm… là, tớ không biết.」
「Ể?」
Không biết?
「Ừm, trong những lúc thế này thì nên hát bài gì, hay đúng hơn là tớ chẳng biết bài hát nào để mà hát cả… Thấy không, tớ đã nói là mình lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi với việc học và các lớp năng khiếu mà phải không? Vì thế nên tớ hầu như không có thời gian xem các chương trình ca nhạc trên TV hay nghe nhạc… Chuyện này thật kỳ cục nhỉ, ahaha…」
「…」
Cô ấy cười gượng với vẻ mặt buồn bã.
Vậy ra là thế, trước đây cô ấy từng nói mình đã phải cố gắng hết sức chỉ để theo kịp bóng lưng của chị gái.
Mà cái vẻ mặt đó… thật là ăn gian. Mỹ nhân dù có mang biểu cảm buồn bã nào cũng đều đẹp như tranh vẽ, thật không công bằng.
Tôi nói với Nogizaka-san.
「…Nếu không biết, thì từ giờ tìm hiểu là được mà.」
「Ể?」
「Thì đó, những bài hát tớ biết cũng chỉ loanh quanh mấy bài đang thịnh hành thôi. Còn lại là mấy bài anime mà Fuyuhime ngày nào cũng bật như tẩy não ấy. Cho nên, ừm, tớ nghĩ là từ bây giờ chúng ta có thể cùng nhau học nhiều bài hát khác nhau.」
「A…」
Nghe những lời đó, Nogizaka-san chớp mắt liên tục một lúc.
Nhưng rồi, gương mặt cô ấy bừng sáng,
「Vângっ…!」
Cô ấy gật đầu thật mạnh.
Sau đó, hai chúng tôi đã hát vài bài.
Từ những bài J-pop thông thường, đến enka, rồi cả anison.
Giọng hát của Nogizaka-san vẫn còn ngượng ngùng, nhưng trông cô ấy rất vui. Trong số đó, có vẻ cô ấy đặc biệt thích bài hát mở đầu của 『Thiếu Nữ Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ④ (Bí mật cấp B)
Mùi hương rất thơm.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑤ (Bí mật cấp A)
Tranh minh họa cô ấy vẽ có oán linh trú ngụ.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑥ (Bí mật cấp B)
Tiếp thu rất nhanh.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑦ (Bí mật cấp C)
Chưa từng đi hát karaoke.
# 5
Sau đó, việc luyện tập vẫn được tiếp tục.
Chúng tôi vẽ minh họa bất cứ khi nào có thời gian, xen kẽ là xem lại các tập phim đã ghi của 『Thiếu Nữ Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』 để học hỏi, rồi lại vẽ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Nogizaka-san rất nghiêm túc, và kỹ năng vẽ của cô ấy tiến bộ với một tốc độ không tưởng.
Dù cô ấy tự nhận mình là một học sinh kém cỏi, nhưng so với người thường thì các chỉ số cơ bản của cô ấy có lẽ ở một đẳng cấp khác. Giống như có một người Saiyan ở giữa những người Trái Đất bình thường vậy. Hơn hết, Nogizaka-san không hề ngại khó ngại khổ. Cô ấy không hề cảm thấy mệt mỏi khi chuyên tâm chép tranh mỗi ngày. Nghĩ lại thì, cô ấy từng nói rằng hồi cấp hai đã học và tham gia các lớp năng khiếu đến mức không có thời gian ngủ, nên tôi nghĩ Nogizaka-san có một tài năng nỗ lực phi thường.
Cứ kiên trì tiếp tục thế này, có lẽ chỉ một tháng nữa là cô ấy có thể vẽ ra những tác phẩm có thể cho người khác xem được. Tôi đã có thể lạc quan nhìn về tương lai đến mức đó.
Nhưng.
Cuộc đời này không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy.
Một ngày nọ, khi tôi đến câu lạc bộ, một chuyện tồi tệ đã xảy ra.
Nhóm Tam K đang vây quanh Nogizaka-san và nói chuyện gì đó rất sôi nổi. Hửm, chuyện gì vậy?
「Nogizaka-san, Nogizaka-san, ngài đã xem cái này chưa ạ?」
「Trên trang đăng tải này, sắp tới sẽ có một cuộc thi với chủ đề 『Thiếu Nữ Phép Thuật Hậu Đậu Maho-chan』 đó ạ!」
「Ngài thử tham gia xem sao?」
「Ể, ừm…」
「Đây là một trang web nổi tiếng mà chị gái ngài, Mirai-shi, cũng từng đăng bài đó ạ.」
「Nếu em gái của cô ấy là Nogizaka-san đăng tải minh họa lên thì chắc chắn sẽ trở thành chủ đề nóng và lọt vào bảng xếp hạng!」
「Phư phư phư, tôi mong chờ kết quả lắm đây.」
「C-Chuyện đó…」
…A, ừm, cái này gay go rồi đây.
Cái gay go ở đây là, bản thân cuộc thi đã là một thử thách quá sức đối với Nogizaka-san hiện tại, nhưng vấn đề lớn hơn nữa chính là hạn chót của cuộc thi đó.
Tôi biết điều này vì Fuyuhime đã nói cho tôi dù tôi không hỏi.
Hạn chót là… ba ngày nữa.
Đúng là tôi từng nghe nói một họa sĩ vẽ nhanh thì ba ngày là đủ để hoàn thành một bức tranh. Nhưng Nogizaka-san, như mọi người đã biết, vẫn đang ở trình độ một chân đạp vào thế giới oán linh. Sẽ cần thêm một chút thời gian nữa để cô ấy được tịnh hóa và trở nên trong sạch.
「À, này, bây giờ đột ngột tham gia cũng vất vả lắm, hay là lần này chúng ta bỏ qua đi…」
Tôi cố gắng ngăn cản, nhưng,
「A, chúng tôi đã tạo sẵn tài khoản dưới tên Nogizaka-san rồi ạ. Ngài không cần lo lắng về việc đó đâu!」
「Chúng tôi cũng đã đăng ký tham gia, và quảng bá trên SNS rồi ạ!」
「Cuối cùng cũng đến lúc Nogizaka-san ra mắt với tư cách họa sĩ minh họa rồi!」
Oa, đường lui đã bị chặn hết rồi.
Hay nói đúng hơn là cái hố chôn đã được đào sẵn.
Tình hình này không thể từ chối được nữa.
「À, ừm, vâng…」
Nogizaka-san cũng chỉ có thể gật đầu một cách mơ hồ với khuôn mặt tái nhợt.
「L-Làm sao đây, sensei…!」
Sau khi câu lạc bộ kết thúc, đúng như dự đoán, Nogizaka-san chạy đến khóc lóc với vẻ mặt như thể thế giới sắp tàn.
Làm sao đây ư, tôi cũng muốn hỏi câu đó lắm. Không ngờ lại là ba ngày. Tôi đã nghĩ vẫn còn thời gian…
「………Đ-Đã đến nước này thì chỉ còn cách nhờ Shizuru-san hack trang web đăng tải minh họa đó làm sập server… không, không, hay là nhờ Rio-san xóa hết ký ức của những người liên quan…」
Cô ấy lại lẩm bẩm mấy chuyện nguy hiểm nữa rồi.
Nogizaka-san, có lẽ là kiểu người sẽ trở nên đáng sợ khi bị dồn vào đường cùng.
「Tóm lại, tội phạm là không được…」
Thời gian còn lại là ba ngày.
Chính xác là chưa đến bảy mươi tiếng.
Những gì có thể làm trong khoảng thời gian đó là…
「Đã đến nước này thì… chỉ còn cách đặt cược vào ba ngày còn lại thôi.」
「Ể…?」
「May mắn là ngày mai là thứ bảy, chủ nhật, nếu chúng ta cố gắng hết sức trong hai ngày đó thì…」
Khả năng tập trung và nỗ lực của Nogizaka-san rất đáng nể, nếu dành cả ba ngày này để luyện tập vẽ minh họa thì biết đâu sẽ có cơ hội. Hay đúng hơn là giờ chỉ còn cách đặt cược vào đó thôi.
Sau khi tôi giải thích điều đó, Nogizaka-san chớp mắt.
「Ể, ừm… tức là chúng ta sẽ đi trại huấn luyện đúng không?」
「Trại huấn luyện… à, cũng có thể coi là vậy.」
Nói đúng hơn là giam mình luyện tập hay là thế chân tường thì đúng hơn.
「…Tớ hiểu rồi, tớ đã quyết tâm. Các lớp năng khiếu và việc học, lần này tớ sẽ xin nghỉ hết.」
「Ừm, thế là tốt nhất.──Được rồi, đã quyết định vậy thì không có thời gian để nói chuyện phiếm với tớ ở đây nữa đâu. Phải về nhà bắt đầu ngay thôi.」
Nghe vậy, Nogizaka-san lại tỏ vẻ khó hiểu.
「Ể, sensei không tham gia cùng à?」
「Ể, tôi?」
「Vì, nếu không có sensei, tớ không biết phải làm gì cả…? Cậu nói là dồn sức, nhưng tớ không biết phải thay đổi cách làm thế nào so với trước đây…」
「Chuyện đó…」
Cũng có thể là vậy.
Chết thật, tôi chưa nghĩ đến chuyện này.
「Ể, vậy phải làm sao? T-Tôi… đến nhà Nogizaka-san là được chứ?」
「Xin lỗi… nhà tớ không được. Vì tớ xin nghỉ các lớp năng khiếu nên tớ định nói với gia đình là để giam mình học tập. Cho nên chuyện này là ‘bí mật’…」
「Vậy à…」
Đúng là nếu nói nghỉ các lớp năng khiếu để luyện tập vẽ minh họa thì không ổn rồi. Theo kiểu tiểu thư thì không được.
Nhưng nếu vậy thì phải làm ở đâu? Chẳng lẽ lại ở lì trong quán karaoke ba ngày liền…
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ.
Nogizaka-san nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
「Đã đến nước này… chỉ còn lại một nơi thôi nhỉ.」
「Ể?」
「Nhà tớ không được… Quán karaoke cũng không được… Vậy thì, chỉ còn lại một nơi duy nhất…」
Không hiểu sao, tôi có một linh cảm không lành.
Dường như đoán được diễn biến tiếp theo, tôi thấy Nogizaka-san cúi đầu thật sâu và nói.
「Thiếp tuy vụng về, xin được ngài chiếu cố.」
「….…Ể,まさか」
「Vâng, tại nhà sensei… trại huấn luyện thôi!」
# 6
「…Vâng… vâng… đúng vậy. Từ hôm nay đến thứ hai ạ. Không sao đâu. Cậu ấy là người đáng tin cậy nên mẹ Mika cũng đừng lo nhé… vâng… con sẽ liên lạc lại sau… Ừm, vậy nhé.」
Nói xong cuộc gọi, Nogizaka-san bỏ điện thoại xuống và giơ ngón tay làm dấu OK.
「Tớ đã xin phép được rồi. Giờ thì đến sáng thứ hai không sao cả.」
「V-Vậy à…」
Không ngờ… Nogizaka-san lại đến nhà mình.
Thật may là tôi có thói quen dọn dẹp những thứ không muốn ai thấy (mấy cuốn tạp chí có hơi nhiều da thịt) từ trước. Thêm nữa, may mắn hay sao đó mà bố mẹ tôi vì bận công việc nên rất hiếm khi về nhà. Do đó, tôi sẽ không phải chịu những lời đồn đoán không cần thiết.
Chỉ có một điều duy nhất đáng lo ngại…
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chúng tôi đã về đến nhà.
Một căn nhà hai tầng xây được mười lăm năm, kiểu nhà có thể thấy ở bất cứ đâu, hiện ra trước mắt chúng tôi.
「Đây là nhà của sensei à?」
「À, ừ.」
Tôi gật đầu đáp lại Nogizaka-san đang tò mò hỏi, rồi mở khóa cửa trước.
「Anh về rồi đây.」
Tôi gọi vào trong, và ngay lập tức có tiếng bước chân nhỏ lạch bạch chạy ra.
「Anh hai, mừng anh về nhà!」
Người chạy ra là em gái tôi, Suzune.
Con bé kém tôi bảy tuổi, năm nay chín tuổi. Vì bố mẹ tôi gần như chỉ về nhà ba tháng một lần nên thực tế là tôi và em gái sống cùng nhau. Do đó, để tổ chức trại huấn luyện ở nhà, tôi cần phải có sự cho phép của Suzune…
「…Mà, ủa, anh hai, chị kia là…?」
Suzune nhìn thấy Nogizaka-san, và vẻ mặt con bé trở nên kinh hãi.
「Ể… k-không thể nào… A-Anh hai lại dắt một cô gái khác ngoài chị Fuyuhime về nhà…!」
「…Đừng có làm cái mặt như con mèo nhà tha con ve sầu về thế chứ.」
「…Mà lại còn là một người xinh đẹp thế này nữa… C-Cưỡng ép? Ép buộc?」
「Không phải!?」
Em gái mình nghĩ anh trai nó là cái thứ gì vậy trời…
Trong lúc tôi đang thở dài thườn thượt, Nogizaka-san đứng bên cạnh bật cười khúc khích.
「Hai anh em thân thiết ghê nhỉ.」
「Ể, à, ừm…」
「Chào em. Chị là Nogizaka Asuka. Chị là bạn cùng lớp và cùng câu lạc bộ với anh Sawamura. Hôm nay chị đến đây để cùng học nhóm với anh ấy.」
「A, v-vậy ạ, phù…」
Đừng có tỏ ra nhẹ nhõm rõ rệt thế chứ, em gái. Sao em không tin tưởng anh trai mình gì cả…
「A, em là Sawamura Suzune, học sinh lớp bốn ạ. Anh trai em lúc nào cũng được chị giúp đỡ.」
「Không đâu, chính chị mới mong em giúp đỡ.」
Hai người giới thiệu và cúi đầu chào nhau. Mà vì thời điểm cúi đầu trùng khớp một cách hoàn hảo, hai người đã cụng trán vào nhau rồi kêu lên 「A!」「Đ-Đau quá…」.
A, có vẻ hai người này hợp nhau đấy…
「Vậy bọn anh lên phòng đây, có gì thì gọi nhé.」
「A, vâng.」
Suzune gật đầu, rồi lóc cóc chạy đến bên cạnh tôi và thì thầm.
「Anh hai.」
「Hử?」
「Không được làm chuyện bậy bạ đâu đấy?」
「…」
Bị em gái (lớp bốn) lo lắng đến mức này, tôi rốt cuộc là người thế nào đây…
「Phù, thật là…」
Hai chúng tôi vào phòng, và tôi thở ra một hơi thật dài. Tại sao tôi lại bị em gái đối xử như một chính trị gia thời nay thế này…
「Phư phư, em gái cậu đáng yêu thật.」
Nogizaka-san cười vui vẻ.
「Tớ không có em gái nên cũng hơi ghen tị.」
「Vậy à? Chẳng phải có chị gái tốt hơn sao?」
「Ừm, dĩ nhiên chị Mirai là một người chị rất tuyệt. Nhưng đó là chuyện khác, tớ vẫn muốn có một đứa em gái. Kiểu như muốn chăm sóc cho nó nhiều thứ, cụ thể là cùng nhau đi mua sắm, tắm cùng rồi gội đầu cho nó, rồi ngủ chung nữa~」
「Vậy sao.」
Mấy chuyện đó tôi đều đã làm, nhưng cũng chẳng thấy có gì tốt đẹp đến thế. Tôi thì ngược lại, muốn được một người chị gái dịu dàng chiều chuộng đến tận xương tủy cơ. Muốn được cưng nựng.
Mà thôi, người có em gái có lý lẽ của người có em, người có chị gái có lý lẽ của người có chị.
「Quan trọng hơn, chúng ta bắt đầu vẽ minh họa thôi. Không có nhiều thời gian đâu.」
「Vâng ạ.」
Nogizaka-san nhanh chóng cột tóc thành kiểu twintail và lấy cuốn phác thảo ra.
Ồ, lần này, cô ấy còn đeo cả kính nữa.
「Ủa, Nogizaka-san bị cận à?」
「A, ừm. Thì đó, hồi cấp hai tớ học như mọt sách nên mắt hơi kém một chút. Bình thường tớ đeo kính áp tròng, nhưng lần này là cuộc chiến dài hơi nên tớ quyết định đeo kính.」
「Vậy à.」
Nhưng mà kiểu tóc twintail với kính cũng hợp với cô ấy thật. Kiểu tóc twintail năng động và cặp kính điềm đạm, hai yếu tố trái ngược nhau lại hòa hợp một cách hoàn hảo như bánh pudding ăn với nước tương vậy… mà thôi, chuyện đó không quan trọng.
「Về phần minh họa… nếu cứ làm như từ trước đến giờ thì tớ e là không kịp đâu.」
「Ừm, đúng vậy nhỉ. Phải làm sao đây?」
「Vậy nên là…」
Tôi đã suy nghĩ một chút về chuyện này.
Về mặt kỹ thuật, dù có cố gắng thế nào cũng có giới hạn. Vậy thì chỉ còn cách thay đổi một chút hướng tiếp cận.
「Tớ nghĩ là phải vẽ bằng cả tấm lòng.」
「Tấm lòng?」
「Ừm, dù là vẽ minh họa hay bất cứ thứ gì, tớ nghĩ yếu tố tinh thần có ảnh hưởng rất lớn. Cho nên…」
「Ra vậy, ra vậy, là tấm lòng à. Ừm, tớ đồng ý với điều đó. Ngay cả khi chơi piano, cùng một bản nhạc nhưng nếu trình diễn có cảm xúc thì âm thanh cũng khác hẳn. Tớ hiểu rồi, tớ sẽ thử xem.」
Nogizaka-san gật đầu mạnh, rồi bắt đầu vẽ gì đó vào cuốn phác thảo.
Nhưng rồi cô ấy lại dừng tay.
「…Hừm, cảnh này, không biết Maho-chan đang có cảm xúc gì nhỉ.」
「Sao vậy?」
「À, ừm. Cảnh tớ định vẽ có một chút không hiểu… ──A, đúng rồi!」
Nogizaka-san vỗ tay một cái như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay.
「?」
「Này này, sensei. Em muốn thử tái hiện lại cảnh này, được không?」
「Tái hiện?」
「Ừm, đúng vậy. Để vẽ có cảm xúc thì cần phải hiểu được nhân vật đang cảm thấy thế nào, và để hiểu được cảm xúc của nhân vật thì tớ nghĩ cách tốt nhất là tự mình tái hiện lại cảnh đó.」
「Ra là vậy…」
Cũng có lý.
「Được, vậy thử xem sao. Cậu đang vẽ cảnh nào vậy?」
「Ừm, là cảnh này.」
Nogizaka-san đưa cho tôi xem điện thoại.
「Hửm, để xem nào… ra là cảnh Maho-chan bị kẻ thù là con quái vật xấu xí Crimson dồn vào chân tường và bị đè xuống. …Khoan, bị đè xuống!?」
Cậu đang vẽ cảnh đó sao!?
Tôi liếc nhìn cuốn phác thảo thì chỉ thấy một bức tranh oán linh đang xuất hồn… mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, bị đè xuống!? (Vì là chuyện quan trọng nên tôi đã nói hai lần).
「Ể, ừm, thật sự là cảnh này à…」
「Đúng vậy. Vì tớ không hiểu mà.」
「…」
「Vậy thì… đây!」
「!」
Nogizaka-san ngây thơ nói vậy rồi ngả người nằm xuống giường.
Ơ, thì đúng là trong phòng tôi nơi có thể thực hiện hành động đè xuống chỉ có ở đó… nhưng mà!
「Nào, tớ chuẩn bị xong rồi. Sensei, hãy hóa thân thành Crimson và tấn công tớ đi.」
Và thế là tôi nghiễm nhiên vào vai quái vật xấu xí. Mà bảo tôi đóng vai Maho-chan thì tôi cũng chịu.
Tạm thời, tôi hóa thân thành quái vật và tiến lại gần Nogizaka-san.
「Grok grok grok… cuối cùng cũng dồn được ngươi vào chân tường rồi (…cách cười gì mà tệ hại thế này).」
「D-Dừng lại… đừng qua đây…」
「Grok grok grok… số mệnh của ngươi đến đây là hết.」
「K-Không thể nào…!」
Trên giường, Nogizaka-san trong vai Maho-chan lùi lại.
Vạt chiếc váy ngắn hơi bị lật lên, mái tóc trong veo như dòng nước suối xõa ra trên chăn, và một mùi hương dễ chịu thoang thoảng lan tỏa khắp nơi. Khuôn mặt hơi ửng hồng của Nogizaka-san, dù chỉ là diễn, cũng trông như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường… Nhìn cô ấy, tôi bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cảm giác này, là lần đầu tiên…
「Grok grok grok… giờ ta sẽ cho ngươi nếm mùi nhục nhã.」
「…K-Không…」
Diễn xuất nhập tâm của Nogizaka-san. Khoan, không phải là cô ấy thực sự thấy tôi ghê tởm và cự tuyệt đấy chứ…?
À, ừm, đến đây là phải nói câu thoại kinh điển (của con quái vật) nhỉ, hình như là thế…
Nhìn xuống Nogizaka-san đang nhìn thẳng vào mình bằng đôi mắt sợ hãi từ trên giường, tôi dồn sức vào bụng và hét lên.
「──Grok grok grok… ta sẽ dạy cho cái cơ thể ngây thơ của ngươi biết ai mới là kẻ thống trị!」
Cạch.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột ngột mở ra.
「Em mang trà đến này, anh hai──」
Ở đó, Suzune đang bê một khay trà và bánh kẹo, và khi thấy cảnh tượng thảm hại của chúng tôi, con bé đương nhiên là đứng hình.
「S-Suzune, chuyện này…!」
「A-Anh hai… anh hai đang làm chuyện bậy bạ…!」
「K-Không phải, chuyện này có lý do cả…!」
「L-Lý do lý trấu gì chứ! Nhìn là biết chuyện bậy bạ rồi…!」
「K-Không, không phải thế…」
「K-Không sao đâu… dù anh hai có đi tù, em vẫn sẽ là đồng minh của anh…」
「Đừng có nhìn xa xăm thế!? T-Tớ đã nói không phải… K-Kìa, Nogizaka-san, giải thích đi!」
「…Hức hức, hức… tôi sẽ không thua đâu… Dù cơ thể có bị làm nhục thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ trao đi trái tim mình…」
「N-Nogizaka-san, diễn đủ rồi đó!?」
Cuối cùng, tôi mất cả tiếng đồng hồ để giải thích cho em gái và thuyết phục nó không gọi báo cảnh sát.
Ngay từ đầu, đây là một khởi đầu không thể bất an hơn được nữa.
Nhân tiện, đã là trại huấn luyện thì đương nhiên là phải ở lại qua đêm, và ở lại qua đêm có nghĩa là chúng tôi sẽ ăn ngủ cùng nhau theo đúng nghĩa đen.
Tức là, chúng tôi sẽ cùng nhau sinh hoạt, ăn cơm và ngủ dưới cùng một mái nhà.
Trong khoảng thời gian đó, Nogizaka-san đã cho tôi thấy rất nhiều khía cạnh bất ngờ.
Cụ thể là thế này.
Ví dụ như vào đêm đầu tiên, tôi, Nogizaka-san và Suzune cùng nhau ăn tối.
…Tuy nhiên, món ăn đã biến thành một khối thịt cháy khét không rõ hình thù.
「…H-Hức… e-em xin lỗi…」
Trước mặt tôi là Nogizaka-san đang cúi đầu xin lỗi.
Đúng vậy, đây là món ăn do Nogizaka-san làm.
Tất cả bắt đầu từ một câu nói của Nogizaka-san.
『Vì đã làm phiền mọi người nên ít nhất hãy để em nấu ăn. Em sẽ làm món gà quay.』
Nghe vậy, chúng tôi đã không ngần ngại gật đầu.
Vì cô ấy là Nogizaka-san, một hiện thân của sự hoàn hảo cơ mà. Nấu ăn chắc chắn cũng phải hơn người thường chứ, đúng không? Tôi đã nghĩ vậy và có lẽ em gái tôi cũng nghĩ vậy. Khi nghe thấy tiếng vọng ra từ nhà bếp như 「Gia vị nấu ăn sa-shi-su-se-so là, ‘sa’ là saccharin, ‘shi’ là silica gel…」, tôi cũng có hơi bất an, nhưng vẫn tin rằng cuối cùng một món ăn tử tế sẽ được dọn ra.
Và món ăn được dọn ra… đã biến thành một thứ xứng đáng với cái tên thịt gà chết.
「…C-Cái này, em sẽ chịu trách nhiệm ăn một mình… nên hai người không cần lo lắng đâu…」
Trước Nogizaka-san đang nói với vẻ mặt sắp khóc,
「Không sao đâu, ngon mà.」
「Ể…」
「Ừm, bề ngoài hơi tệ──khụ, hơi xấu một chút, nhưng vẫn có vị của gà quay.」
「S-Sawamura-san…」
「A, thật này. Ngon lắm.」
「S-Suzune-chan…」
Thật bất ngờ, vị của nó không tệ. Không tệ hay đúng hơn là tuyệt phẩm. Dù phải nói lại lần nữa là bề ngoài của nó trông như một con chim quái dị bị xe cán. Đây có lẽ lại là một điều đáng nể.
Cũng có chuyện như thế này.
「──Vậy thì, em xin phép dùng phòng tắm ạ.」
「À, ừ.」
Sau bữa tối là đến giờ tắm.
Nogizaka-san cầm theo khăn tắm và cùng Suzune đi vào phòng tắm. Dĩ nhiên là để tắm vòi sen. Em gái tôi đi cùng là vì Nogizaka-san đã yêu cầu như vậy. Có lẽ đây không phải là chuyện gì đáng để bận tâm, nhưng khi nghĩ đến việc Nogizaka-san đang ở trong phòng tắm mà mình vẫn thường dùng, trong tình trạng, ừm, không mảnh vải che thân, tôi không khỏi cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
「…」
Để trấn tĩnh con thú hoang dã trong tôi (hình ảnh một con chó Maltese đang gầm gừ), tôi vừa rửa bát vừa hình dung ra cảnh một con bọ cánh cứng Giraffa đang đứng sừng sững uy dũng trong đầu, thì,
『Á!』
Bất chợt, một tiếng hét vang lên từ phòng tắm.
Giọng nói vừa rồi… là của Nogizaka-san?
Tôi lo lắng có chuyện gì đã xảy ra và vội vàng chạy đến phòng thay đồ thì nghe thấy tiếng của Suzune từ bên trong.
『K-Không sao chứ, chị Nogizaka-san!?』
『…U-uuu…』
Tiếp theo là tiếng rên rỉ đau đớn của Nogizaka-san.
「C-Có chuyện gì vậy!?」
『L-Là, chị Nogizaka-san…』
「! Nogizaka-san có chuyện gì à!」
『À, là thế này, lúc chị ấy định mở nước nóng từ vòi thì lại nhầm sang vòi sen, rồi giật mình ngã ngửa ra sau rơi vào bồn tắm ạ…!』
「Ể…」
『Không chỉ vậy đâu, lúc chị ấy định ra khỏi bồn tắm thì lại đập đầu vào nắp bồn tắm nữa…』
C-Chuyện đó… đúng là một thảm kịch. Phải sơ cứu ngay lập tức──
『Vậy mà chị ấy không bị u một cục nào đâu. Chỉ bị ướt sũng thôi…』
「…」
…Chuyện đó, không phải là quá đỉnh sao?
Mà thời nay vẫn còn người hậu đậu như trong tranh vẽ vậy à…
Từ phía sau tấm kính mờ, giọng nói buồn bã của Nogizaka-san vọng ra: 『Uu… xin lỗi vì đã làm phiền… chuyện này xảy ra thường xuyên nên em chỉ giỏi khoản đỡ đòn thôi ạ…』.
Và thậm chí còn có cả chuyện này nữa.
Khi ngày đầu tiên kết thúc và chúng tôi chuẩn bị đi ngủ,
「Vậy, chúc ngủ ngon, Nogizaka-san.」
「A, ừm…」
「? Sao vậy?」
「Chuyện là…」
Cô ấy đứng trước cửa phòng khách, tay đan vào nhau trước ngực, bẽn lẽn đưa mắt nhìn xung quanh.
Ể, chẳng lẽ đây là kiểu, 「Em muốn… ở cùng sensei thêm một chút nữa (sến sẩm)」…?
Nhưng những lời tiếp theo phát ra từ miệng Nogizaka-san lại là một câu nói nằm ngoài dự đoán của tôi.
「…Chỉ cho em, được không…」
「Ể?」
「Em… là, lần đầu tiên, nên em không biết…」
「L-Lần đầu tiên…」
…là cái gì chứ!?
Dưới một mái nhà vào ban đêm, chỉ có hai chúng tôi (dù có cả em gái nữa), một tiểu thư với đôi má ửng hồng.
Tình huống đầy ẩn ý không thể nào hơn này khiến tim tôi bất giác đập nhanh,
「…Ừm, nệm futon ấy, phải trải như thế nào ạ…?」
「Ể?」
「Lúc nào em cũng ngủ trên giường, đây là lần đầu tiên em dùng nệm futon, nên nếu anh chỉ cho em thì em sẽ vui lắm…」
「…………」
…Phải rồi nhỉ! Tôi biết mà!
Vào giờ này mà lại nhờ chỉ dạy với vẻ mặt ngượng ngùng như vậy thì chỉ có thể là cách trải nệm futon thôi chứ còn gì nữa
Vừa rỏ máu trong tim, tôi vừa cầm tay chỉ việc dạy cô ấy cách trải nệm futon. Nogizaka-san học nhanh thật.
「…………」
Dù vậy… qua chuỗi sự việc vừa rồi, có một điều chợt nảy ra trong đầu tôi.
Một nghi ngờ mà tôi đã lờ mờ nhận ra.
Chẳng lẽ Nogizaka-san… lại hậu đậu đến không ngờ?
Ở trường, cô ấy lúc nào cũng thanh lịch và tao nhã, trả lời câu hỏi của giáo viên một cách khéo léo, lướt tay trên phím đàn piano một cách điêu luyện trong giờ nhạc, hay uyển chuyển trong điệu múa truyền thống Nhật Bản ở giờ thể dục. Khi đó, ấn tượng của tôi về cô ấy là một tiểu thư hoàn hảo, có thể làm được mọi thứ… nhưng ngoài những lúc đó ra, trong cuộc sống thường ngày, có vẻ như yếu tố hậu đậu lại nổi bật hơn hẳn.
Nói là hậu đậu, hay là có chút đãng trí nhỉ.
Nhưng mà… biết được rằng ngay cả một Nogizaka-san tưởng chừng hoàn hảo không chút kẽ hở cũng có những điểm gần gũi như vậy, có lẽ tôi đã cảm thấy cô ấy thân thuộc hơn một chút.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑧ (Cấp độ bí mật: B)
Cô ấy đeo kính khi cần tập trung.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑨ (Cấp độ bí mật: C)
Tài nấu ăn rất độc đáo.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑩ (Cấp độ bí mật: C)
Vụng về đến mức đáng kinh ngạc. Nhưng thần kinh vận động lại tốt.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑪ (Cấp độ bí mật: C)
Không biết cách trải nệm futon.
7
Cứ thế, thời gian của buổi tập huấn trôi qua.
Ngoài lúc ăn, ngủ và tắm rửa ra, về cơ bản tôi chỉ toàn vẽ tranh minh họa từ sáng đến tối, nên hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong hai ngày này, kỹ năng vẽ của Nogizaka-san đã tiến bộ vượt bậc. Cụ thể mà nói thì, đã đạt đến trình độ của một oán linh vừa bò lên từ miệng giếng rồi lại chui ra từ màn hình TV.
Nhưng vẫn còn một chút nữa… vẫn chưa đủ.
「C-cậu thấy sao, Maho-chan này…?」
「À, tớ nghĩ là đã khá hơn nhiều rồi. Nhưng mà…」
「Tớ cũng nghĩ vậy…」
Chắc là tự mình cũng nhận ra, Nogizaka-san cúi gằm mặt.
Đúng là so với những bức tranh thảm họa trước đây trông như ba oán linh vĩ đại nhất Nhật Bản đang gặm đầu người, thì tác phẩm này đã là một bước tiến vượt bậc. Nhưng nếu hỏi nó có đủ sức lọt vào bảng xếp hạng của cuộc thi hay không thì… thật lòng mà nói, tôi chỉ đành lắc đầu.
「Chúng ta… nghỉ ngơi một chút đi.」
「Nhưng mà…」
「Cậu đã vẽ liên tục từ sáng rồi còn gì. Nếu không nghỉ ngơi lúc này thì hiệu quả sẽ càng tệ hơn đấy.」
「Ừm…」
Cô ấy miễn cưỡng gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Tất nhiên, tôi không chỉ định nghỉ ngơi suông, mà có việc muốn làm trong lúc giải lao.
Ừm, hình như mình cất nó ở quanh đây… A, đây rồi.
「Nếu cậu không phiền thì xem cái này nhé?」
「? Cái này là…」
「Ừ, bộ Blu-ray box mùa trước của『Cô bé phép thuật Hậu đậu Maho-chan』.」
Hơn nữa, đây còn là phiên bản giới hạn có kèm cả video hậu trường chưa từng được công chiếu. Là thứ mà Fuyuhime để lại dùng để truyền đạo, dù tôi chẳng hề nhờ vả.
「Nogizaka-san từng nói là cậu chưa xem kỹ phần trước đúng không. Nên tớ nghĩ đây là dịp tốt.」
「A, ừm, tớ muốn xem, muốn xem!」
「Tốt lắm.」
Tôi gật đầu đáp lại rồi bật đầu phát Blu-ray trong phòng lên.
『Cô bé phép thuật Hậu đậu Maho-chan』là một bộ anime đêm khuya thuộc thể loại cô bé phép thuật.
Câu chuyện chính kể về nhân vật chính Maho-chan, người được chọn làm cô bé phép thuật, chiến đấu chống lại loài quái vật Crimson chuyên ăn thời gian của con người.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi xem một cách nghiêm túc… và nó hay thật.
Có tiếng cười, có tình bạn, có phiêu lưu, có một chút gợi cảm và cả nước mắt, đúng là một tác phẩm giải trí trọn vẹn. Ấy thế mà chủ đề không hề bị dàn trải mà lại được kết hợp rất hài hòa.
Tôi như đã hiểu ra vì sao Fuyuhime lại nhiệt tình giới thiệu đến vậy. Trước giờ tôi toàn lờ đi như nước sông Tama chảy qua, nhưng từ giờ chắc phải lắng nghe cậu ấy nói chuyện đàng hoàng hơn mới được.
Giữa lúc đó, Nogizaka-san buột miệng nói.
「Tớ… thích cảnh này.」
「? Cảnh Maho-chan ăn sống con tôm hùm đất vì nhầm với tôm hùm Na Uy á?」
「K-không phải cảnh đó… Mà là, này, cảnh Maho-chan suýt ngã trong thư viện khi cố lấy ma đạo thư『Secret Face』, rồi được bạn đồng hành Pianissimo-chan liều mình cứu giúp ấy. Lúc đó Pianissimo-chan trông thật đáng tin cậy…」
「À, cảnh này à. Đúng là…」
Đó là một cảnh không quá quan trọng trong mạch truyện.
Chỉ là một phân cảnh quen thuộc nhằm làm nổi bật sự hậu đậu của Maho-chan mà thôi.
Nhưng Pianissimo-chan với vẻ ngoài hài hước lại là một nhân vật có gì đó thu hút, hay nói đúng hơn là có sức hấp dẫn đối với người xem.
「……」
Chắc là thích lắm, nên Nogizaka-san cứ tua đi tua lại để xem cảnh đó.
Cùng với việc trước đây cô ấy đã từng cố vẽ nhân vật này, có lẽ cô ấy thật sự thích Pianissimo-chan.
Phải rồi, nếu vậy thì biết đâu…
「Này Nogizaka-san, sao cậu không thử vẽ cảnh này thành một bức tranh minh họa?」
「Ể?」
「Cảnh này, nhưng với Pianissimo-chan là nhân vật chính.」
Lẽ ra, tốt nhất là nên chọn Maho-chan, nhân vật nổi tiếng hơn, làm trung tâm.
Thực tế thì, cho đến tận lúc này tôi vẫn định làm như vậy.
Nhưng nếu cô ấy đã thích Pianissimo-chan đến thế, thì tình cảm gửi gắm vào đó chắc chắn sẽ khác hẳn những thứ khác. Dù bề ngoài đây chỉ là một nhân vật phụ trông như ba chữ cái P xếp cạnh nhau một cách tùy tiện, nhưng tôi tin rằng sự tâm huyết chính là thứ vũ khí mạnh hơn bất cứ thứ gì.
Nghe những lời đó, Nogizaka-san chớp mắt.
「Cảnh này, tớ vẽ ư…?」
「Ừ, cậu thấy sao?」
「M-một cảnh hay như thế này, liệu tớ có vẽ được không…? Nhưng, tớ muốn vẽ, tớ muốn thử… Tớ hiểu rồi, tớ sẽ thử!」
Như thể đã trút bỏ được gánh nặng nào đó, Nogizaka-san gật đầu một cái thật mạnh.
Trong đôi mắt cô ấy ánh lên một tia sáng khác hẳn trước đây.
Từ lúc đó, khí thế của Nogizaka-san thật đáng kinh ngạc.
Cô ấy gần như không ăn không uống mà cứ liên tục múa bút, vẽ hết bức này đến bức khác về Pianissimo-chan.
「Ưm… Sai rồi, không phải thế này. Thế này không thể hiện được cảnh đó…」
「Này, Nogizaka-san.」
「Pianissimo-chan phải can đảm hơn, phải yêu thương Maho-chan hơn nữa…」
「Ừm, Nogizaka-san…?」
「…Ể? A, có chuyện gì không?」
Sự tập trung của cô ấy phải nói là phi thường, đến nỗi có lúc tôi gọi mà cô ấy cũng không nhận ra.
Đã đến nước này thì chẳng còn đất cho tôi diễn nữa rồi.
Những gì tôi có thể làm nhiều nhất chỉ là đút chuối cho Nogizaka-san, người thậm chí đã quên cả việc ăn uống (dáng vẻ im lặng nhai mồm mồm trông thật đáng yêu), thì thầm cổ vũ thật nhỏ để không làm phiền, hay bắt chước giọng của Crimson để khuấy động không khí.
Tôi vừa làm mấy việc vặt vãnh, vừa dõi theo Nogizaka-san say sưa vẽ vời, cứ như một người nông dân nuôi bò Wagyu đang chờ bò mẹ hạ sinh.
Cứ thế, không biết đã bao lâu trôi qua.
Khi tôi nhận ra, mình đã ngủ thiếp đi.
「Ư, ưm… Hả, sáng rồi sao…」
Tiếng chim sẻ líu lo vọng vào từ ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai dịu nhẹ rọi vào phòng. Hừm… đây chính là cảnh "sáng tỉnh dậy" trứ danh đây mà (sai rồi). Tôi vô tình liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn khoảng một, hai tiếng nữa là đến giờ phải đi học…
「…Mà khoan, bức tranh thì sao!?」
Nhớ ra chuyện đó, tôi vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Và ở đó là…
「…Ưm ưm… Sensei… em xong rồi…」
Nogizaka-san đang gục đầu trên bàn ngủ say sưa. Và bên cạnh cô ấy là… một bức tranh minh họa.
Chính là cảnh Pianissimo-chan cứu Maho-chan.
Xem ra sau khi tôi ngủ quên một cách bê tha, Nogizaka-san vẫn tiếp tục vẽ… và đã hoàn thành nó một cách trọn vẹn.
Bức tranh được hoàn thiện tỉ mỉ đến từng chi tiết cuối cùng ấy là tác phẩm có hồn hơn bất cứ bức tranh nào trước đó.
「Cậu vất vả rồi, Nogizaka-san.」
「…Ưnya… em không cần chuối của sensei nữa đâu…」
Tôi khẽ đắp chăn lên cho Nogizaka-san, người đang nói mớ những lời thật đáng yêu.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑫ (Cấp độ bí mật: A)
Cô ấy rất thích Pianissimo-chan.
・Bí mật của Nogizaka Asuka ⑬ (Cấp độ bí mật: C)
Dáng vẻ khi ăn chuối rất đáng yêu.
8
Và rồi một tuần sau.
「Chà, quả đúng là Nogizaka-san, tuyệt vời!」
「Tôi không ngờ cậu lại vẽ cảnh đó của Pianissimo-chan đấy. Nogizaka-san đúng là có con mắt tinh tường.」
「Rất xuất sắc.」
Trong phòng sinh hoạt của『CLB Nghiên cứu AMW』, bọn tam K đang hò hét ầm ĩ.
「A, cảm ơn các cậu. Nhờ mọi người mà tớ đã nhận được đánh giá quá lời…」
Đứng giữa họ, Nogizaka-san liên tục tỏ ra khiêm tốn.
Bức tranh Pianissimo-chan mà Nogizaka-san vẽ… tuy sít sao, nhưng đã đoạt giải Nhân vật của cuộc thi.
Nói chính xác thì không phải lọt vào bảng xếp hạng, mà là một giải thưởng kiểu như giải khuyến khích.
Dù vậy, đó đã là một kết quả quá đủ. Tôi rất ấn tượng khi thấy một vài bình luận rằng, tuy kỹ thuật vẫn còn non nớt nhưng họ có thể cảm nhận được tấm lòng của người vẽ.
「Giỏi ghê, Nogizaka-san. Cậu đoạt giải thật luôn này.」
Fuyuhime, không biết đã đến từ lúc nào, lên tiếng với vẻ ngạc nhiên khi đứng cạnh tôi.
「Mà lại còn trong chưa đầy một tháng nữa chứ. Tớ đã nghĩ là cậu có năng khiếu và tố chất rồi, nhưng thế này thì thật bất ngờ. Có lẽ từ giờ phải chú ý đến động thái của cậu mới được.」
「……」
Hửm, nghe giọng điệu đó, cứ như thể cậu ta ngạc nhiên vì Nogizaka-san đã đoạt giải vậy…
Mà, chắc mình nghĩ nhiều thôi.
Dù sao thì, cứ như vậy,〝bí mật〟của Nogizaka-san đã không bị ai phát hiện, và chuỗi sự việc ồn ào này đã kết thúc một cách êm đẹp.
9
「Thật sự… cảm ơn cậu. Nếu không có sensei, tớ đã bỏ cuộc rồi.」
Chúng tôi tạm rời khỏi phòng sinh hoạt, nơi bọn tam K vẫn đang làm loạn.
Ở hành lang vắng người, Nogizaka-san cúi đầu thật sâu và nói.
「Không có chuyện đó đâu.」
Chỉ là lần này tôi tình cờ giúp một tay thôi, chứ với năng lực vượt trội của mình, chắc chắn Nogizaka-san đã tự mình giải quyết được mọi chuyện.
Vốn dĩ những việc tôi làm cũng chẳng có gì ra hồn, nào là trấn an oán linh, cười hô hố, rồi vừa đút chuối vừa thì thầm cổ vũ.
Nhưng Nogizaka-san lại lắc đầu nguầy nguậy.
「Không đâu… có chuyện đó thật mà. Nếu không có sensei, có lẽ tớ đã nản lòng rồi, và người đề nghị tớ vẽ cảnh của Pianissimo-chan cũng là sensei. Hơn nữa…」
「?」
「Hơn nữa, cảnh đó… rất giống.」
「Giống?」
Giống với cái gì cơ?
Trước câu hỏi của tôi, Nogizaka-san ngước lên nhìn tôi với vẻ hơi ngượng ngùng rồi nói.
「Thì, cái lúc sensei giúp tớ ở hiệu sách ấy…」
「A…」
Nhớ lại thì, lúc đó cũng có cảm giác như vậy.
Tôi đã giúp Nogizaka-san, người đang thực hiện điệu nhảy giã bánh mochi để lấy cuốn sách hướng dẫn vẽ tranh minh họa…
Vậy ra đó là lý do Nogizaka-san thích cảnh đó ư? Nếu vậy thì… cũng thật đáng ngượng.
「À, Nogizaka-san, nói sao nhỉ…」
「Kia kìa.」
「Ể?」
Nói rồi, Nogizaka-san đặt ngón trỏ lên môi tôi để ngắt lời.
「Cái cách gọi Nogizaka-san ấy, tớ hơi để tâm.」
Để tâm là sao? A, lẽ nào một sinh vật phù du như tôi lại dám gọi là Nogizaka-san thì quá thân mật? Hay từ giờ phải gọi là tiểu thư Nogizaka…
Trong lúc tôi đang bối rối không biết phải phản ứng thế nào, Nogizaka-san hơi quay mặt đi và nói.
「Này… gọi là Asuka, là được rồi.」
「Ể?」
Đó là một lời nói hoàn toàn bất ngờ.
「Thì, cái cách gọi ấy? Nogizaka-san nghe cứ như người dưng nước lã ấy. Tớ không diễn tả được, nhưng tớ muốn sensei gọi tớ là Asuka. Không phải là Nogizaka-san nữa…」
「A, ờ…」
Đột nhiên bị nói như vậy.
Tôi mới chỉ có kinh nghiệm gọi tên thân mật của con gái với Fuyuhime và một người nữa thôi, nên không khỏi bối rối.
「A…」
「……」
「Ừm…」
「…(nhìn chằm chằm~)」
Ánh mắt của Nogizaka-san tràn đầy mong đợi.
Thôi kệ, liều vậy.
「…A, Asuka…」
「A…」
「…Mong, mong được giúp đỡ nhé, Asuka.」
「Vângっ…♪」
Nogizaka-san… à không, Asuka reo lên một tiếng thật vui vẻ, rồi ngước nhìn thẳng vào tôi, hai tay nhón nhẹ lấy hai bên mép váy.
──Cứ như một nàng công chúa của đất nước nào đó.
「Mẹ tớ bảo, đây là cách mẹ làm khi muốn gửi lời cảm ơn đến người quan trọng.」
Asuka vui vẻ nói.
「Mẹ của cậu…?」
「Ừm. Mẹ tớ ngày xưa cũng là học sinh của Học viện Hakujou này đấy. Nhưng mà chỉ thế này thôi thì hơi thiếu, nên tớ biến tấu một chút♪」
Nói rồi, Asuka duyên dáng xoay ba vòng tại chỗ, rồi lại nhón lấy mép váy, cúi đầu với một cử chỉ vô cùng tao nhã.
Và, với một nụ cười rạng rỡ, cô ấy nói.
「Từ nay về sau cũng mong được sensei chỉ giáo ạ♪」
Cứ như vậy, mối quan hệ kỳ lạ giữa tôi và Nogizaka Asuka đã bắt đầu.
Nhưng lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra.
Rằng trong những〝bí mật〟mà Nogizaka-san──mà Asuka đang mang trong mình, vẫn còn ẩn giấu những điều kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của tôi.