Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

344 2169

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Tạm ngưng)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

74 358

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

27 196

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

(Hoàn thành)

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

Kagiro

"Xin vui lòng đọc từ [Phần 1] theo thứ tự. Nếu không, bạn sẽ không thể hiểu được nội dung.

30 5

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

159 2020

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

115 2753

Quyển 6 - Chương 9: Hoạt động câu lạc bộ, phần 14 (1)

Dưới sự dẫn dắt của Kousaka, cả nhóm đã hoàn hảo bước lên sân khấu.

Y hệt như đã tập luyện trong buổi tổng duyệt, mọi người từ sau cánh gà bật ra và di chuyển đến vị trí đã định sẵn. Vị trí vẫn như các buổi biểu diễn trước: Kousaka đứng trung tâm, hai bên là Rose và Gabriella, còn vòng ngoài là Takeuchi và Nishino.

Nếu xếp theo thứ tự từ trái sang sân khấu, sẽ là Nishino, Gabriella, Kousaka, Rose, Takeuchi. Hai bên cánh gà cũng cố ý chừa đủ không gian, để ngay cả những pha bất ngờ trong màn trình diễn – như cú bay người khoa trương của Nishino (ám chỉ bị đá bay) – cũng không thành vấn đề.

Lúc này, giai điệu cất lên, báo hiệu thời khắc màn nhảy bắt đầu.

Nhân tiện, tất cả nhạc nền hôm nay đều là biểu diễn trực tiếp. Tuy nhiên, vì là nhạc điện tử nên rất khó phân biệt phần nào là chơi trực tiếp, phần nào không. Dù sao thì, tất cả nguồn âm thanh quả thật đều phát ra từ thiết bị âm nhạc do DJ đứng sau họ điều khiển.

Kousaka率先 nhún nhảy. Những người khác cũng bắt đầu bắt chước động tác của anh. Dù chỉ mới quen biết nhau trong câu lạc bộ được một thời gian ngắn, nhưng từ góc nhìn của người ngoài, sự phối hợp của họ thực sự ăn ý đến không ngờ. Dù sao thì, đối với khán giả, “chín người mười ý”, mỗi người một sở thích.

Khán giả tụ tập tại hiện trường cũng bắt đầu hò reo cổ vũ ầm ĩ.

Trong mấy ngày qua, video nhảy của câu lạc bộ đã tăng lượt xem ổn định, tạo ra một sức ảnh hưởng không nhỏ ngay cả trước khi được các phương tiện truyền thông chậm hơn như TV, báo chí đưa tin. Khi tận mắt chứng kiến màn nhảy quen thuộc này, phản ứng của khán giả vô cùng nhiệt liệt.

Tuy nhiên, không thể nói mọi thứ đều suôn sẻ.

“Ưm…”

Chẳng mấy chốc, thuốc xổ mà Rose đã bỏ vào đồ uống của Gabriella bắt đầu phát huy tác dụng. Theo cơn đau bụng quặn thắt, vẻ mặt cô bé trở nên vô cùng căng thẳng.

Cơ thể vốn đang uyển chuyển nhún nhảy bỗng chốc trở nên cứng đờ. Tiếng bụng sôi ùng ục theo từng nhịp nhảy đã cản trở nghiêm trọng màn trình diễn của cô bé.

Mặc dù vậy, Gabu-chan vẫn cố gắng hết sức để nhảy.

Đây không phải là bất cứ ai khác, mà là khoảnh khắc được ở bên người chị yêu quý nhất của mình.

Tuyệt đối không thể để bị phá hỏng.

Suy nghĩ một chút là biết nguyên nhân có lẽ là từ đồ uống của chị mình. Hay nói đúng hơn, hoàn toàn không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Vì bữa sáng cũng ăn rất ít. Dù trong lòng rõ mồn một, nhưng cô bé vẫn không thể nghi ngờ người mình yêu, chỉ còn biết cố gắng hết sức mình mà nhảy.

Xem ra, cô bé đúng là một người con gái si tình.

“…”

Người đầu tiên nhận ra điều bất thường chính là Nishino, người đang nhảy ở phía sau chéo của cô bé. Từ nãy đến giờ, cô bé nhảy với sự nhiệt tình gấp đôi người khác, nên sự thay đổi của cô bé dễ dàng nhận thấy. Thậm chí không cần nhìn thấy biểu cảm của đối phương cũng có thể phán đoán ra.

Tuy nhiên, tại hiện trường có hàng vạn khán giả đang dõi theo họ.

Ngay cả việc bước một bước để quan tâm cũng khó khăn.

“Ưm… A…”

Cứ thế này, Gabriella sẽ chạm đến giới hạn mất.

Đã bắt đầu lờ mờ thấy cô bé có động tác ôm bụng.

“Phụt…”

Cơ thể nhỏ bé run lên.

Một âm thanh kỳ lạ lọt vào tai “Khuôn mặt tầm thường”.

Không, đáng lẽ sẽ lọt vào.

Cùng lúc đó, một viên đạn bay sượt qua đầu cô bé chỉ vài centimet.

Đó chính là vị trí mà đầu cô bé vừa định di chuyển đến, nhưng lại do đau bụng mà ngần ngại không dịch chuyển. Nếu không ôm cái bụng đang đau quặn, chắc chắn trán cô bé đã bị viên đạn tốc độ cao xuyên thủng.

“Ưm…”

Viên đạn để lại vết đạn trên sàn sân khấu cách họ vài mét về phía sau.

Nishino đang nhảy theo bản năng chú ý xung quanh.

Tuy nhiên, dường như đây là một vụ bắn tỉa từ rất xa, không thể xác định được nguồn gốc tiếng súng. Cân nhắc việc nhắm vào sân khấu, hẳn không phải từ khán đài, mà là từ một vị trí cao hơn. Từ vị trí đầu của Gabu-chan và vết đạn trên sàn, có thể ước chừng được vị trí tương đối.

Thế nhưng, quanh khu vực Odaiba toàn là nhà cao tầng.

Trong trường hợp đặc biệt này, Nishino cũng đành bó tay.

Thế là “Khuôn mặt tầm thường” lập tức tập trung toàn bộ giác quan, và như lần cứu Yatarosuke trước đây, triển khai một luồng sức mạnh vô hình kỳ diệu. Ngay sau đó, đối thủ ẩn mình trong bóng tối nhanh chóng bắn liên tiếp viên thứ hai, viên thứ ba về phía Gabriella.

“Ưm…”

Người bị nhắm bắn giật mình, động tác cũng khựng lại.

Không chỉ đau bụng, mà còn có cảm giác căng thẳng khi bị nhắm tới.

Hơn nữa, còn phải nhịn đại tiện.

Thế mà lúc này, “Khuôn mặt tầm thường” vẫn tiếp tục đưa ra chỉ thị đầy khó khăn.

“Tiếp tục nhảy đi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối sẽ không để em bị thương.”

“Cái, cái đó…”

Trong tiếng nhạc ồn ào, giọng nói truyền đến từ phía sau.

Âm thanh đó không thể truyền đến khán đài.

Cô bé đau bụng (Gabriella) khó khăn gật đầu. Quần lót đã bị ướt chút ít vì chất lỏng màu vàng rỉ ra, nhưng cô bé vẫn cố gắng đáp lại. Những viên đạn không biết từ đâu bay tới, cố nhiên rất đáng sợ. Nhưng, đáng sợ hơn lại là Nishino đang thì thầm phía sau cô bé.

“…”

Sau hai ba phát đạn, Rose cũng nhận ra tình hình.

Thà trúng đạn luôn còn hơn – cô ta nghĩ.

Cảnh kẻ thù đang được Nishino che chở không ngừng đầu độc mắt cô ta. Dù đã thoát khỏi cuộc tấn công đầu tiên, nhưng nhìn thấy Nishino bảo vệ cô bé trong những cuộc truy kích tiếp theo, Rose tức đến trợn mắt – Tại sao mày lại được Nishino-kun của tao bảo vệ hả?

Cứ thế này, cô ta không thể chấp nhận được.

“…”

Thế là Rose hạ quyết tâm. Đã là cơ hội hiếm có, thì giải quyết luôn tại đây. Những viên đạn súng trường không ngừng bắn tới là cơ hội tuyệt vời để tiêu diệt Gabriella thông qua bên thứ ba, phải tận dụng triệt để mới được.

Cô ta lập tức nhớ lại cảnh diễn bất ngờ sau đó.

Tuy nhiên, tính toán của Rose lại bị một âm thanh từ nơi khác truyền đến cắt ngang.

“Này, này! Kousaka, tên đó là một người khác!”

Tiếng nói này truyền đến từ phía sau cánh gà.

Mọi việc xảy ra bất ngờ, tất cả mọi người đang nhảy đều hướng ánh mắt về phía góc sân khấu. Chưa kể đến cái tên của đàn em bỗng dưng vang lên, giọng nói đó đối với tất cả thành viên câu lạc bộ Street Dance đều là một âm thanh quen thuộc.

Đương nhiên, đây là một phần không có trong kế hoạch ban đầu.

Đó chính là Takeuchi.

Anh ta chỉ mặc một chiếc quần lót, tay phải đeo còng kim loại. Nhìn kỹ hơn, trên mặt còn có dấu vết bị đánh. Có thể chỉ cần liếc mắt một cái là đã phán đoán được anh ta vướng vào rắc rối không nhỏ.

Phía sau anh ta, là hình ảnh các nhân viên đeo băng tay đang thở hổn hển chạy tới.

Tất cả đều chạy đến với vẻ mặt hớt hải.

Ngay sau đó, Takeuchi đã bị nhân viên khống chế.

“Ưm…”

Do sự xuất hiện bất ngờ của trai đẹp, người có vẻ ngoài cuốn hút đang nhảy ở vòng ngoài cùng cũng có phản ứng. Không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, trên tay anh ta đang cầm một con dao. Có lẽ đã được giấu trong bộ đồ biểu diễn.

“Ấy? Senpai Take, Takeuchi!?”

Kousaka kinh ngạc cũng là điều bình thường.

Takeuchi-senpai vừa nãy còn cùng biểu diễn trên sân khấu, dường như bỗng chốc biến thành một người khác.

“Chẳng lẽ đã bị thay thế rồi sao?”

Điều này cũng khiến Nishino kinh ngạc.

Dù là trai đẹp nào đi nữa, hiệu ứng hóa trang đậm phong cách thị giác (visual kei) đều không tốt, cộng thêm lớp trang điểm đậm đến mức khó nhận ra mặt mộc, hoàn toàn che đi khí chất của một nam thần. Chỉ cần không lên tiếng thì rất khó phát hiện ra sự khác biệt.

Hơn nữa, gần đây, quyền phát biểu của anh ta trong câu lạc bộ Street Dance đã giảm đi rõ rệt.

Có lẽ người thật đã bị đánh tráo trước và sau khi hóa trang. Nghĩ đến cảnh anh ta chỉ mặc quần lót, tay đeo còng, không khó để hình dung ra anh ta đã bị bắt cóc và giam giữ ở một nơi khuất mắt nào đó.

Thực tế, người ăn sáng cùng trong khách sạn, chắc chắn là người thật.

“Đi chết đi…”

Takeuchi giả cầm dao, chạy thẳng về phía Gabriella. Dù trang điểm đậm nhưng vẫn có thể nhìn rõ sát khí hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Đúng như Rose đã nghĩ, anh ta gào lên và xông vào cô bé Lolita đang rỉ ra chút dịch vàng. Một loạt động tác nhìn qua thì thấy vô cùng thành thạo, trôi chảy như nước.

“Lùi lại!”

Như để bảo vệ Gabriella, Nishino ngắt nhịp nhảy và bước một bước tới. Dù sớm đã dự đoán sẽ có bắn tỉa, nhưng việc cải trang thành người khác để tấn công trên sân khấu lại nằm ngoài dự liệu của anh. Giờ đây có thể dự đoán rằng đối phương dù thế nào cũng muốn giết Gabriella ngay trước mặt khán giả.

Chính vì thế, Gabu-chan cuối cùng cũng sắp không nhịn được nữa rồi.

Hậu môn gần như đã chạm đến giới hạn chịu đựng.

Thế nhưng, dù cô bé có cầu xin mãnh liệt đến đâu, cũng không thể truyền đạt được (đến hậu môn).

Buổi biểu diễn của câu lạc bộ Street Dance bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Takeuchi giả lộ nguyên hình, nhìn chằm chằm vào Gabriella. Ngay cả khi “Khuôn mặt tầm thường” đứng chắn phía trước, anh ta vẫn không hề ngần ngại mà lao tới hết sức mình.

Đồng thời, một sự cố bất ngờ đã xảy ra.

Như để thu hút sự chú ý của mọi người, một tiếng la hét kỳ lạ bỗng vang lên trên sân khấu.

“A a a a a a a a!”

Đó là giọng phụ nữ.

Lần này lại có chuyện gì nữa đây – mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng động.

Đó là từ phía đối diện sân khấu, nơi Takeuchi chỉ mặc quần lót xuất hiện, từ sau tấm màn ở bên đó truyền đến. Trên sân khấu, vị trí của Nishino và Gabriella là gần nhất với nơi đó. Chính xác là ở phía sau lưng họ.

“A a a a a a a a!”

Có một cô gái với vẻ mặt như quỷ ám ở đó. Tuổi tác khoảng mười mấy. Đặc biệt đáng chú ý là con dao thái rau sắc bén mà cô ta đang cầm trên tay. Giữa thời buổi tay cầm dao nhựa có ở khắp nơi, một chiếc dao cán gỗ cổ điển và hoài niệm thực sự để lại ấn tượng sâu sắc. Lưỡi dao được mài sáng loáng, sắc bén, lấp lánh dưới ánh nắng.

Bạn Matsuura kia, làm sao mà lại lọt vào trong cánh gà sân khấu được nhỉ?

◇ ◆ ◇

Ngày hôm đó, Matsuura hạ quyết tâm. Takeuchi-kun sẽ ra mắt với tư cách là một vũ công trong một sự kiện lớn. Khi nghe tin đồn này, quyết tâm của cô ta càng trở nên vững chắc. Cô ta không chỉ chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ cần thiết, mà còn cẩn thận kiểm tra địa điểm trước một ngày.

Cuối cùng cũng đến ngày này, cô ta đã lợi dụng vóc dáng đáng ngưỡng mộ của mình để có được thẻ nhân viên (kiểm tra: ???), hoàn hảo trà trộn vào phía sau cánh gà sân khấu. Cách đó mười mấy mét, là bóng dáng của anh chàng đẹp trai đang biểu diễn trên sân khấu.

“...Tất cả là tại Takeuchi-kun, đều là tại Takeuchi-kun đã bỏ rơi mình.”

Cô ta không ngừng lẩm bẩm, và bước vào phía trong tấm màn.

Bóng dáng người bạn trai cũ ngày càng gần hơn.

Phải nói là Matsuura là một cô gái cực kỳ quyết đoán. Bình thường, để thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, cô ấy thể hiện mình là người hoạt bát, vui vẻ, nhưng đồng thời lại lặng lẽ xử lý những chuyện quan trọng. Sự dứt khoát—cô ấy sở hữu một khía cạnh mạnh mẽ đến kinh ngạc.

「……」

Chỉ vài bước, cô ấy đã lướt qua tấm màn sân khấu và bước lên.

Ngay lập tức, hình ảnh bà lão bán đồ sắt trong tiệm bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Bà cụ ngồi trên chiếc đệm nhỏ, sau quầy hàng, khẽ mỉm cười hiền hậu. Cảnh bà cụ run rẩy cẩn thận gói hàng vào túi vẫn còn in đậm trong ký ức.

Không hiểu sao, cô lại nhớ đến những lời bà nói khi cô rời tiệm.

「Lần sau lại đến nhé, lúc đó bà sẽ tặng con một món quà nhỏ」

Thứ cô đang cầm trên tay lúc này chính là con dao làm bếp mua từ bà cụ.

Một con dao làm bếp mới tinh, chưa từng được sử dụng, mang nét cổ xưa.

Con dao làm bếp từ tiệm đồ sắt.

「……」

「Lần sau lại đến nhé, lúc đó bà…」

Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến Matsuura.

Nếu là lớp trưởng, câu nói ấy có lẽ sẽ khiến cô ấy chùn bước.

Nhưng đối với Matsuura, câu nói ấy vô giá trị như một viên đá rơi bên đường.

Hỏi tại sao ư? Vì Matsuura chỉ quan tâm đến tiền và trai đẹp mà thôi.

Những nhân viên khác nhận ra hành động của cô và vội chạy đến ngăn cản. Nhưng đã quá muộn. Matsuura, đã hạ quyết tâm, rút con dao làm bếp từ trong lòng ra, vào thế sẵn sàng rồi lao về phía sân khấu.

「Aaaaaaaa!」

Cô ấy đã quyết rồi.

Sau khi giết Takeuchi-kun trên sân khấu, tôi cũng sẽ tự sát. Cứ thế, tôi và Takeuchi-kun sẽ cùng nhau trở thành vĩnh cửu trước hàng ngàn khán giả. Sẽ không ai ngăn cản được chúng tôi nữa. Một kế hoạch vừa lãng mạn vừa chóng vánh biết bao.

Điều này hoàn toàn khác với cô lớp trưởng đang khóc lóc xóa video điên rồ của mình ở nhà.

Thật sự rất dứt khoát.

Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra.

「Aaaaaaaa… á… ảh?」

Trên sân khấu không hiểu sao lại có hai Takeuchi-kun.

Một người là Takeuchi-kun đang một tay cầm dao xông về phía Gabriella. Người còn lại là Takeuchi-kun đang bị nhân viên sự kiện khống chế, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót và bị còng tay. Cả hai đều là Takeuchi-kun—khuôn mặt điển trai đào hoa mà Matsuura yêu thích nhất.

Và thế là Matsuura thông minh ngay lập tức đưa ra phán đoán.

Người thật chắc chắn là người trước.

Bởi lẽ, đối với cô, Takeuchi-kun là trai đẹp mạnh nhất, không thể thua bất kỳ ai.

Nhưng người kia ở sau tấm màn sân khấu lại trần truồng nửa thân trên, tay bị còng. Đặc biệt hơn là còn trông như vừa bị đánh, khóe mắt sưng húp. So với Takeuchi-kun bình thường, nói đó là người khác cũng không quá lời. Vì vậy, cô ấy đã hành động dứt khoát.

「A, aaaaaaa!」

Lại phát ra một âm thanh kỳ lạ, "công chúa" của câu lạc bộ Văn học (biệt danh của Matsuura) cầm dao làm bếp lao tới.

[IMAGE: ../Images/../04047.png]

Cô ấy mong chờ kiếp sau cùng trai đẹp.

Giấc mơ của cô là được tái sinh thành ác nữ tiểu thư, xé bỏ hôn ước, và xây dựng hậu cung ngược.

「Ưm!?」

Quyết định chỉ trong nháy mắt.

Nishino đứng cạnh Gabriella, sẵn sàng đối phó với kẻ xấu đang áp sát. Cách chỗ anh ấy hai ba bước về phía bên cạnh, "công chúa" đã giáng một đòn chí mạng vào bụng Takeuchi giả. Con dao làm bếp trong tay, không chút do dự nhắm thẳng vào bụng đối phương, đâm sâu vào.

「Ư…!」

Takeuchi giả phát ra tiếng kinh ngạc.

Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ rằng lại có người khác cũng như mình, đang ẩn nấp trên sân khấu. Dưới ánh nhìn của vô số khán giả, Takeuchi giả, người chỉ một lòng nhắm vào Gabriella, đã phải chịu một đòn tấn công bất ngờ, ánh mắt đờ đẫn rơi xuống bàn tay của Matsuura.

「Là Takeuchi-kun không tốt đó nha? Đã bỏ rơi em mà」

"Công chúa" đau khổ thì thầm vào tai đối phương.

Đó là lời tạm biệt của kiếp này, đã được cô ấy luyện tập đi luyện tập lại từ tối hôm kia. Một lời chào khe khẽ chỉ dành riêng cho người cô yêu. Hoàn toàn khác với giọng điệu thường ngày cô ấy nói chuyện ở trường, ngữ điệu ấy lạnh lùng đến khó hiểu, khiến người nghe lạnh sống lưng.

Đối với người bị đâm, điều này càng kinh hoàng hơn.

「Cái… tôi, tôi, không phải…」

「Hẹn gặp lại ở kiếp sau nhé」

Matsuura vừa nói câu thoại kinh điển, vừa xoay con dao như thể đang móc nội tạng.

Sát khí đằng đằng.

Việc cô ấy đã tìm hiểu trước vị trí nội tạng trên mạng cho thấy cô ấy quả là một "nữ nhi chẳng kém cạnh nam nhi". Những cơ quan nội tạng quan trọng đều được xương sườn bảo vệ. Giống như việc lách qua xương sườn để đào bới phần mềm mại phía trước—là chỗ này sao, hay chỗ này, cô ấy điên cuồng không ngừng xoay cổ tay.

「Gàaaaaaaa」

Để đảm bảo rằng dù có được chữa trị cũng vô phương cứu chữa, cô ấy dốc hết sức lực khuấy mạnh mũi dao, khoét vào vùng gần tim. Chịu đựng cơn đau không thể tả, con dao trong tay Takeuchi giả đã rơi xuống từ lâu, hắn ta khom lưng, ngã gục về phía cô.

Máu "phụt" ra, nhuộm đỏ má Matsuura.

「……」

Chứng kiến cảnh tượng này, "Khuôn mặt tầm thường" cũng không biết phải làm sao.

Khi định thần lại thì nhạc đã ngừng, cả hội trường chìm vào tĩnh lặng. Tiếng reo hò của khán giả lúc nãy còn náo nhiệt, giờ đã im bặt từ lúc nào. Chuyện gì đã xảy ra – khán giả có mặt đều ngơ ngác.

Tất nhiên, các thành viên câu lạc bộ cũng đều đã dừng lại.

Không như các hoạt động trước, màn trình diễn của câu lạc bộ Street Dance đã trở nên hỗn loạn, không thể cứu vãn. Sự việc cầm dao và đổ máu này, dù nhìn thế nào cũng là một rắc rối lớn khó giải quyết.

Còn Takeuchi thật đang bị nhân viên khống chế thì đã sợ đến tái mét mặt.

Tuy nhiên, dù vậy vẫn có người không bỏ cuộc.

Đó là một trong những khách mời, người đã lên kế hoạch biểu diễn sau họ.

「Nishino!」

Là Tarosuke.

Anh ta chạy từ sau tấm màn sân khấu lên. Trong vòng tay anh là một cây guitar. Bộ thu phát không dây cũng đã được kết nối xong, chỉ cần thao tác thiết bị đầu cuối cạnh sân khấu là có thể kết nối với hệ thống âm thanh ngay lập tức.

Hơn nữa, cỗ máy gặp vấn đề được đặt trên sân khấu, chỉ cần người tiếp theo bước lên và đạp chân ga (foot pedal) là cũng sẽ khởi động ngay. Vì vậy, sau khi kết nối bộ thu phát không dây, anh ta không chút do dự bước lên sân khấu.

Nhìn thấy chàng trai điển trai bất ngờ xuất hiện, khán giả lại một lần nữa reo hò.

Tarosuke vừa quan sát tình hình hiện trường, vừa ngồi xổm trước cỗ máy với vô số núm vặn. Trong đầu hình dung âm sắc cần thiết, anh ta bỏ qua cài đặt biểu diễn có sẵn và điều chỉnh theo tình hình thực tế.

Một cú liều mạng không có buổi tập dợt.

Chỉ vài giây sau, Tarosuke đã đứng dậy, vừa đi về phía Nishino và những người khác, vừa gảy dây đàn bằng đầu ngón tay. Ngay lập tức, từ mọi ngóc ngách của hội trường, âm nhạc phù hợp bắt đầu vang lên, hòa quyện hoàn hảo với nhạc nền vừa vang vọng khắp nơi lúc nãy.

「Còn lâu mới đến lượt anh ra sân cơ mà?」

「Tôi nói trước nhé, nếu buổi biểu diễn lần này thất bại ở đây, các cậu sẽ bị đòi bồi thường thiệt hại một khoản khổng lồ đó? Tôi không biết lương của cậu cao đến mức nào, nhưng e rằng đây không phải là số tiền cậu có thể chi trả đâu. Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt ở đây cũng sẽ bị cuốn vào đó」

「Vé này bán đắt thật đấy」

「Thế nào? Muốn… muốn tôi giúp không?」

「…Có thể phiền anh không?」

「Đượcdượcdượcdượcdượcdược, giao cho tôi!」

Tarosuke cuối cùng cũng có cơ hội nói ra câu nói mà anh ấy hằng mong ước với người mình ngưỡng mộ.

Một luồng nhiệt dâng trào trong cơ thể.

Với trái tim đập nhanh, anh ấy cầm cây guitar bằng một tay và bắt đầu bước ra giữa sân khấu để hoàn thành nhiệm vụ của Nishino. Phía trước anh là hình bóng của Kouzaka, trưởng nhóm câu lạc bộ Street Dance của trường cao trung Tsunuma.

[IMAGE: ../Images/../04048.png]

「Phía sau cứ giao cho cậu ta, cậu tiếp tục nhảy đi」

「À, hả? Vâng!」

Nghe theo chỉ dẫn của Tarosuke, Kouzaka lại bắt đầu nhảy theo nhạc.

Và Tarosuke, chàng trai điển trai đứng cạnh, cũng bắt đầu cầm guitar bằng một tay, lắc lư theo những động tác tương tự. Khán giả nữ và một bộ phận khán giả nam thì nhận xét rằng hông anh ấy lắc lư rất dễ thương.

Mặt khác, Nishino bắt đầu dọn dẹp sân khấu.

Vừa nháy mắt với Rose và Gabriella, anh vừa hất cằm ra hiệu cho điệu nhảy tiếp tục. Ngay lập tức, hai cô gái nhanh nhạy ấy nghe theo chỉ dẫn của Nishino, bắt đầu nhảy cùng những động tác với Kouzaka. Sau đó, "Khuôn mặt tầm thường" chuyển sự chú ý đến Matsuura, người đã đâm Takeuchi giả và đang đứng bất động. Dù sao thì cũng không thể để cô ấy ở lại trên sân khấu được. Nishino sử dụng dị năng, cưỡng chế khiến cô ấy và Takeuchi giả cùng bay lên.

Trong lúc đó, anh cũng không quên yếu tố biểu diễn.

Anh vung tay, hai người bay vút vào trong tấm màn sân khấu.

Một đường bay ngoạn mục như đi trên dây.

Lúc này, từ khán đài vang lên những tràng reo hò.

Xem ra nó đã được chấp nhận như một phần của màn trình diễn.

[IMAGE: ../Images/../04049.png]

Nơi Matsuura và Takeuchi giả bay tới là chỗ các nhân viên đang khống chế Takeuchi thật. Họ bị tay chân của Matsuura và Takeuchi giả bất ngờ bay đến đập trúng cằm và đầu, ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhờ vậy mà Takeuchi thật đã được tự do.

Đối với tình huống này của Takeuchi, Nishino lập tức hành động.

Anh vươn tay, rồi vẫy lên phía trên.

Ra hiệu quay trở lại sân khấu.

「Chậc…」

Kẻ giả mạo và Matsuura bất ngờ bay tới. Sự việc phi lý, chợt lóe lên ấy đã khiến Takeuchi giật mình kinh ngạc. Đột nhiên nhận được tín hiệu bất ngờ từ "Khuôn mặt tầm thường", một cảm giác bồn chồn chưa từng có ập đến Takeuchi.

Ngay cả ánh mắt của khán giả chật kín hội trường phía dưới sân khấu, hắn ta cũng hoàn toàn không để tâm. Căng thẳng, mong chờ, sợ hãi, mọi cảm xúc đều tan biến khỏi trái tim chàng trai điển trai. Ngay cả nỗi sợ hãi khi bị giam giữ lúc nãy cũng tiêu tan.

「……」

Nishino cái tên đó, thật chẳng hay biết tôi đã vất vả thế nào mới kể được cho hắn chuyện về tên giả mạo. Cảm giác muốn trút bầu tâm sự cứ trào dâng trong lồng ngực. Xem ra Takeuchi cũng đã trải qua không ít phiêu lưu. Và tình cảnh hiện tại của cậu ta thì thật thảm hại, chỉ còn độc một chiếc quần đùi bó sát.

Thế nhưng, tất cả những điều đó cậu ta đều nhẫn nhịn chịu đựng.

Lý do là vì đã nhìn thấy Tarosuke trên sân khấu.

“Khốn kiếp…”

Takeuchi khẽ lẩm bẩm, rồi từ sau tấm màn sân khấu lao vội ra vòng nhảy.

Để chào đón sự xuất hiện của gã đàn ông trần truồng (Takeuchi), toàn thể thành viên Câu lạc bộ Nhảy đường phố của Trường cao trung Tsunuma đã tập trung đầy đủ trên sân khấu. Vừa nhanh chóng trở lại đội hình đã định, họ vừa tiếp tục bài nhảy theo đúng kế hoạch ban đầu, hòa cùng tiếng guitar của Tarosuke.

Ngay sau đó, nhạc nền lại vang lên như cũ.

Dường như DJ phụ trách âm thanh đã bắt đầu hoạt động trở lại.

Thiết bị sân khấu chớp nháy những ánh đèn rực rỡ, kích thích thị giác, quét tan sự tĩnh lặng trước đó.

Khán đài lại bùng nổ những tiếng reo hò lớn hơn.

Từ vụ Takeuchi đột nhập cho đến con dao làm bếp của Matsuura, dù xuất hiện vài cảnh tượng đáng ngờ, nhưng may mắn thay vẫn được chấp nhận. Nhờ sự xuất hiện bất ngờ của Tarosuke, phản ứng của khán giả tại hội trường trở nên cuồng nhiệt chưa từng thấy. Khắp nơi vang lên những tiếng la hét chói tai.

“…”

Thấy thế nào? Ánh mắt Tarosuke hướng về Nishino.

Đúng là tên rocker khốn kiếp chỉ biết tận dụng mọi cơ hội để kiếm điểm. (PS: Xin tham khảo tập 5, Nishino đã chấm điểm cho Tarosuke)

Thế nhưng, khuôn mặt tầm thường đang say sưa nhảy nhót lại không hề để ý đến điều đó. Khi những động tác xoay người kiểu "windmill" sắp bắt đầu, độ khó tổng thể cũng dần tăng lên. Để đối phó với nó, khuôn mặt tầm thường không còn tâm trí để bận tâm đến xung quanh. Tarosuke liếc nhìn Nishino vài lần, nhưng kết quả vẫn y nguyên.

“…”

Anh chàng đẹp trai (Tarosuke) cảm thấy hơi chút cô đơn.

Mặt khác, Gabriella đang ở trong tình trạng cô lập không ai giúp đỡ.

Bụng cô bé vẫn còn đang gặp vấn đề. “Cúc hoa” nở rộ không tài nào kìm hãm được. Dịch lỏng đã sẵn sàng chực chờ ở cửa hậu (Biên tập viên: Lúc duyệt đoạn này, cốc đồ uống trên tay tôi suýt chút nữa thì không muốn uống nữa…). Hơn nữa, vì sự xuất hiện của Matsuura, khu vực gần chỗ cô bé nhảy múa đã nhuộm một màu đỏ thẫm, chân dính đầy máu của những người đàn ông không quen biết.

Mặc dù vậy, với ánh mắt Nishino đang dõi theo, việc bỏ chạy là điều không thể. Hắn đã nói phải nhảy, thì chỉ có thể nhảy. Toàn thân nhuộm đỏ, cô bé cố gắng nhảy hết sức. Gabriella đáng thương, bị truy sát, đau bụng, toàn thân dính máu, cuộc đời rơi vào đáy vực.

Ngay lúc đó, ông trời đã vươn tay cứu giúp cô bé.

Sân khấu đầy rẫy sự cố cuối cùng cũng đạt đến cao trào. Đòn đá nhắm vào Takeuchi đã bước vào giai đoạn đếm ngược. Tinh thần mọi người không ngừng căng thẳng. Món chính sắp được dọn ra.

Sự biến dị đến từ trên không của hội trường.

Khi mọi người nhận ra, một chiếc trực thăng đã xuất hiện trên bầu trời sân khấu và đang tiến lại gần.

Trên thân máy bay có logo của một đài truyền hình lớn.

Ban đầu khi chiếc trực thăng đó tiếp cận, không ai để tâm. Chắc hẳn nó được dùng để quay phim sự kiện. Thế nhưng, khi nó dần hạ độ cao mà không hề giảm tốc độ, cứ thế tiếp tục lao về phía sân khấu.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ.

Chẳng mấy chốc, luồng gió do cánh quạt tạo ra bắt đầu ảnh hưởng đến mặt đất.

“Này, này, trên trực thăng không có ai kìa!?”

Không biết tiếng ai vang vọng khắp hội trường.

Nhìn kỹ, ghế lái trống không. Đây hẳn là thao tác lái tự động với dữ liệu bay đã được cài đặt sẵn từ trước. Như Nishino đã suy đoán, mục tiêu là Gabriella – một sát thủ chưa từng lộ mặt, bằng mọi giá muốn giết cô bé ở nơi công cộng.

Dù sao đi nữa, chuyện này không thể gọi là biểu diễn được nữa. Những khán giả cảm thấy nguy hiểm, liền tản ra bỏ chạy khỏi sân khấu như đàn nhện con. Các thành viên Câu lạc bộ Nhảy đường phố đang biểu diễn cũng ngừng động tác, toàn thân run rẩy.

Tarosuke dẫn đầu, cùng Takeuchi và Mukaisaka, ba người họ sợ hãi đến mức hoàn toàn không thể cử động. Ngược lại, Nishino, Rose và Gabriella lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Mặc dù đối mặt với đòn tấn công trực diện ngay trước mắt, ba người họ không hề sợ hãi mà vẫn điềm nhiên đứng trên sân khấu.

“Cô, hình như bị người có tiền nhắm tới rồi đấy.”

“Ưm…”

Tiếng Nishino vang lên từ phía sau, khiến Gabriella toàn thân run lên. Từ “cúc hoa” của cô bé lại rỉ ra một chút màu vàng óng, và cả niềm kiêu hãnh của cô bé nữa. Xem ra việc toàn bộ trào ra chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Ni, Nishino!”

Trên cùng một sân khấu, Tarosuke phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, câu trả lời nhận được từ khuôn mặt tầm thường là một đề nghị kỳ lạ.

“Giao cho cô gái này đi.”

“!!?”

Gabriella bị gọi tên, vẻ mặt đông cứng.

Cô bé cứ nghĩ Nishino sẽ ra mặt giải quyết.

“Hãy cẩn thận đừng để mảnh vỡ máy bay văng ra xung quanh khán giả khi rơi xuống. Mấy thứ đó nguy hiểm như đạn vậy. Xấu nhất thì cứ phá nát phông nền sân khấu cũng không sao. Ngay cả cô, chỉ cần tăng cường kiểm soát không gian là có thể làm được.”

Dù đã hóa thân thành gyaru trong bộ dạng cổ vũ, hắn vẫn ra vẻ bề trên. Chiếc váy ngắn bị gió mạnh thổi tung, nhưng Nishino vẫn cứ thỏa sức thể hiện sự ngầu lòi. Hành động này đối với hắn mà nói là điều hiển nhiên.

Hai tay đút vào túi váy, tạo dáng chéo 45 độ với vẻ mặt cực ngầu. (Biên tập viên: Không thể tưởng tượng nổi đó là tư thế gì, nhưng nhìn thấy đoạn này thì nghĩ ngay đến Shinbou 45 độ, mọi người cứ tự do tưởng tượng nhé.)

“Anh, anh không ra tay sao!? Nếu tôi thất bại thì…”

“Từ giờ trở đi, cô định cứ mãi sống dưới sự bảo vệ của người khác sao?”

“Ưm…”

“Đó là cuộc đời cô tự chọn. Tự làm tự chịu đi.”

Nghe lời của khuôn mặt tầm thường, Gabriella giờ mới nhận ra.

Chuyện kỳ nghỉ cuối tuần trước, không hiểu sao cô bé lại đột nhiên bị gọi đến nhà Rose, rồi được cái tên mặt tầm thường này mời đi hẹn hò. Suốt buổi hẹn, hình ảnh Nishino nỗ lực hết mình trong mọi việc, khoe khoang những điểm xuất sắc của bản thân vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

Cho đến tận hôm nay, cô bé vẫn giải thích đó là hành động cố ý gây sự của một kẻ tiểu nhân quỷ quyệt có tính cách vặn vẹo.

Cái gã đàn ông chưa một lần trả tiền trong buổi hẹn hò không phải là kẻ hữu danh vô thực. (Câu này có chút mơ hồ, ý có lẽ là dù Nishino không trả tiền hẹn hò nhưng lại có đóng góp to lớn, không phải là kẻ vô dụng).

“…Anh đang chỉ bảo tôi sao?”

“Việc chuẩn bị hẹn hò với tiểu thư nhà giàu thật là một cực hình.”

“…”

Rõ ràng đến cả tiền xu chơi gắp thú cũng phải xin người khác, thế mà còn mặt mũi nói ra lời đó. Cơ hội thể hiện sự ngầu lòi duy nhất trước mắt, khuôn mặt tầm thường lại cố tình đứng ngoài cuộc. Dù tình hình có gấp gáp đến mấy, nhưng có lẽ hắn thấy như vậy mới ngầu, nên cũng đành chịu.

Điều này khiến Gabriella không nói nên lời. Cảnh tượng lúc đó tái hiện trong đầu, khiến toàn thân cô bé nổi da gà. Nếu là Lớp trưởng nghe được, chắc chắn hắn sẽ bị đánh cho bầm dập.

“Sắp đến rồi. Nếu không muốn chị gái yêu quý của mình bị giết, thì hãy dốc toàn lực đi!”

“Đúng, đúng ý tôi!”

Chiếc trực thăng lao nhanh về phía sân khấu, tiến sát đến trước mặt mọi người.

Gabriella cố gắng nhịn đi vệ sinh, trong trạng thái tồi tệ nhất từ trước đến nay để nghênh chiến. Việc Rose có mất mạng hay không khi bị trực thăng trực tiếp tông vào vẫn còn phải bàn. Thế nhưng, cô bé không hiểu rõ chi tiết tình hình nên chỉ có thể dốc toàn lực.

Sự tồn tại của người chị gái yêu quý đã phần nào tiếp thêm động lực cho cô bé.

“Nishino! Kìa, kìa, nó đến rồi!?”

Tarosuke đang trong trạng thái hoảng loạn hét lớn.

Không biết là để báo động cho Nishino hay do bản năng mách bảo. Ngón tay của anh ấy di chuyển thoăn thoắt với tốc độ nhanh như chớp, bắt đầu gảy đàn guitar với khí thế chưa từng có. Từ loa phóng thanh truyền ra khắp hội trường là một bản speed metal chưa từng có.

Do kiểu chơi này gần đây không còn phổ biến, nên kỹ thuật siêu việt mà anh đã phải giấu kín bấy lâu theo lời khuyên của các nhà tài trợ và quản lý, giờ lại phát huy trạng thái đỉnh cao đúng lúc này. Sự bất mãn với các hoạt động âm nhạc gần đây cũng được bộc lộ toàn bộ.

“Nhất định sẽ không để chị gái bị thương!”

Ánh mắt Gabriella khóa chặt chiếc trực thăng.

Chẳng mấy chốc, chuyển động của cánh quạt đã thay đổi. Vừa rồi còn quay tốc độ cao, dưới ánh mắt sắc bén của cô bé, tốc độ quay giảm mạnh. Đồng thời, giống như bị tơ nhện quấn chặt, toàn bộ thân máy bay chuyển động chậm lại.

Giống như một chiếc xe ô tô phanh gấp.

Nhưng nó không thể hoàn toàn ngăn chặn đà rơi của nó.

“À…”

Mặc dù đột ngột mất đi lực đẩy, nhưng chiếc trực thăng vẫn bay thẳng đến sân khấu như bị trọng lực của sân khấu hút lấy. Nó vốn đang ở tốc độ tối đa, giờ trở nên giống như một chiếc xe hơi đang chạy chậm rãi. Thế nhưng, cứ tiếp tục thế này, việc va chạm với sân khấu vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Từ miệng Gabriella thoát ra một tiếng thì thầm, thể hiện sự nhận ra thiếu sót của bản thân.

Mặt khác, Nishino với vẻ mặt không liên quan, đã phát hiện ra một vật thể lạ trên ghế lái của chiếc trực thăng đang lao tới – một vật hình hộp kích thước ôm vừa hai tay, được cố định bằng băng keo vào phần ghế ngồi.

“Quả nhiên là có chuẩn bị trước.”

Khuôn mặt tầm thường thăm dò đưa tay phải về phía chiếc trực thăng.

Phía đối diện lập tức có phản ứng.

Thân máy bay sắp va chạm với sân khấu được bao phủ bởi ánh sáng chói lòa. Đồng thời, một tiếng “BÙM” vang lên dữ dội, lan rộng khắp khu vực lân cận. Rõ ràng là chiếc trực thăng có gắn thuốc nổ.

Khu vực hội trường bị bao trùm bởi luồng xung kích và ánh sáng.

Có lẽ do Nhật Bản là một quốc gia thường xuyên xảy ra động đất và đã tổ chức nhiều cuộc diễn tập sơ tán, nên phần lớn khán giả có mặt khi trực thăng phát nổ đều nằm sấp xuống đất theo tư thế chống sốc. Nhân viên tổ chức sự kiện đứng cạnh sân khấu cũng vậy.

Trên đầu những người đang nằm phục dưới đất, ánh chớp và tiếng nổ lướt qua.

Khắp nơi vang lên tiếng la hét.

Thế nhưng, không có thêm xung kích nào ập đến họ.

Hiện tượng này giống hệt như lần Nishino bảo vệ Tarosuke trong làn mưa đạn khi làm vệ sĩ trước đây. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tác động của vụ nổ, đúng như dự đoán của khuôn mặt tầm thường, chủ yếu tập trung trong một phạm vi nhất định quanh chiếc trực thăng, và sóng nhiệt cùng xung kích của vụ nổ không hề lan rộng hơn nữa.

“Cái, cái này…”

Gabriella run rẩy ngẩng đầu lên xác nhận hiện trạng sân khấu.

Những người khác có mặt cũng bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Đầu tiên đập vào mắt họ là đống đổ nát cháy đen của chiếc trực thăng rơi giữa sân khấu. Mặc dù tia lửa bắn ra tứ tung, nhưng không thấy dấu hiệu lan rộng thêm. Khán giả rút lui cứ như thể đang đi vòng quanh một đống lửa trại, đại khái là tình hình như vậy.