Ai nhìn cũng hiểu ngay, đó là cơm hộp.
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
「…………」
「Hay là cậu không cần?」
Rose nhìn Nishino bằng ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Rồi cô cất lời, chặn đứng mọi đường lùi của anh.
「Tiện thể nói luôn, trong nhà chẳng còn gì để ăn đâu nhé.」
「…Đưa đây.」
Ngay từ đầu, Phàm Dung Diện đã chẳng có lựa chọn nào khác.
「Trời đẹp thế này, chúng ta ra ngoài ăn đi.」
「…………」
Rose không đưa hộp cơm, mà quay người bước đi ngay.
Giờ thì Nishino chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng dậy, nuốt ngược câu "tôi xin kiếu" đang mắc nghẹn trong cổ họng. Nếu anh từ chối vào lúc này, e rằng không chỉ bữa trưa, mà cả bữa tối, thậm chí bữa sáng mai anh cũng sẽ phải nhịn đói.
Các bạn học xung quanh, những người đã nghe được đoạn đối thoại của hai người, bắt đầu xì xào bàn tán ồn ào. Dường như ai nấy đều không thể tin nổi, một "thần tượng học đường" lại chạy đến mời một "kẻ tự mãn ở vị trí thấp kém" cùng ăn trưa. Đặc biệt, phản ứng của những "cư dân tầng trên" và các bạn nữ càng rõ rệt hơn cả.
「Lối này, đi theo tôi.」
「Rõ.」
Nishino thành thật tuân theo lời dặn của Rose, đứng dậy rời khỏi lớp học.