Sự kỳ vọng tất nhiên dâng cao.
Nhờ đó, anh chàng điển trai cũng tự nhiên muốn phô trương một chút.
Anh ta bắt chước hình tượng lý tưởng trong đầu, chậm rãi mở miệng:
“Nếu các ngươi không muốn thân mình có thêm vết thương, thì hãy ngoan ngoãn thả lũ trẻ ra…”
Thế nhưng, những hy vọng mong manh của Takeuchi cùng đám bạn cuối cùng cũng chỉ hão huyền như một giấc mộng.
“Ồn ào quá.”
*Cốp* một tiếng, cằm của anh chàng điển trai bị gã đàn ông dùng báng dao giáng cho một đòn vang dội.
“Grừ…!”
Chưa kịp kêu la thảm thiết, cả người anh ta đã đổ rụp xuống đất.
Một đòn hạ gục.
Sau đó, thân thể anh ta không còn chút phản ứng nào nữa.
“Ể…”, “Thật hả…”, “Cái quái gì thế này…”, “Này này…”
Takeuchi và nhóm bạn thất vọng tràn trề.
Tự mình nhảy ra nói năng hùng hổ như thế mà lại bị hạ đo ván chỉ với một đòn ư, tất cả những người có mặt đều nghĩ vậy. Đến cả gã đàn ông ra tay cũng ngây người chỉ vào anh chàng điển trai đang bất tỉnh nhân sự, vẻ mặt như thể "thằng ranh này rốt cuộc muốn làm gì chứ", rồi hắn ta cùng đồng bọn bên cạnh nhìn nhau.
“…………”
Yatarosuke trợn trắng mắt, không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh ta sẽ tỉnh lại.
Anh chàng điển trai đã ngất xỉu cuối cùng vẫn bị tống vào cốp sau của chiếc xe tải nhỏ, như thể đang vận chuyển túi du lịch vậy, *đùng* một tiếng ném vào, rồi từng chút một nhét những cánh tay, cẳng chân đang buông thõng lủng lẳng bên ngoài vào trong xe. Cảnh tượng này thực sự đáng thương vô cùng.
Đám côn đồ sau đó liền thực hiện đúng mục đích ban đầu, đẩy Takeuchi và những người khác vào ghế sau rồi phóng xe. Khi tài xế đạp ga, động cơ gầm lên ầm ĩ, rồi chiếc xe lao đi như chạy trốn khỏi hiện trường.