Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

344 2169

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Tạm ngưng)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

74 358

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

27 196

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

(Hoàn thành)

Cuốn tiểu thuyết này chỉ dài năm dòng.

Kagiro

"Xin vui lòng đọc từ [Phần 1] theo thứ tự. Nếu không, bạn sẽ không thể hiểu được nội dung.

30 5

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

159 2020

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

115 2753

Quyển 8 - Chương 10: Trải Nghiệm Nghề Nghiệp, Phần 3

Cuối tuần thoắt cái đã qua, một tuần mới lại đến.

Sáng thứ Hai đáng lẽ phải lên trường, nhưng Nishino lại đang đứng trước một bệnh viện tổng hợp ở Tokyo – ba ngày tới, nơi đây sẽ là địa điểm trải nghiệm nghề nghiệp của cả nhóm.

Ngoài cậu ra, Rose, Gabriella, Lớp trưởng, Takeuchi, Risa và cây hài cũng lần lượt có mặt. Vài học sinh lạ mặt khác trong đồng phục Trường trung học Tsunuma cũng xuất hiện, hẳn là những người tham gia đã đăng ký theo kênh chính thức.

Mọi người được đưa đến phòng họp để tham gia buổi huấn luyện trước khi thực tập. Cha của Takeuchi – một trong những thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện này, đang đích thân giảng giải quy trình và các lưu ý quan trọng. Vị bác sĩ đẹp trai ngoài tứ tuần này vừa nho nhã vừa uy nghiêm, bộ vest thẳng thớm khoác ngoài chiếc áo blouse trắng khiến các học sinh có mặt trực tiếp cảm nhận được khí chất của người làm y.

Lịch trình buổi sáng là tham quan các khoa phòng của bệnh viện.

Đoàn của Nishino đương nhiên đã tự chia thành một nhóm nhỏ của Lớp 2-A, dưới sự hướng dẫn của một nữ y tá, họ đi lại giữa phòng khám và khoa xét nghiệm. Cây hài đi đầu, Lớp trưởng và Risa thì tò mò về mọi thứ; còn Nishino và Rose thì phản ứng khá bình thản – dù sao thì hai người này đã sớm có “duyên phận sâu sắc” với các cơ sở y tế rồi. Nishino lại càng có “kinh nghiệm xã hội” vượt xa bạn bè đồng trang lứa.

“Cái máy lớn kia là gì vậy ạ?”

Trong phòng xét nghiệm, Risa chỉ vào một thiết bị và hỏi. Cái máy trông như sự kết hợp giữa máy rửa bát trong bếp và màn hình máy tính khiến cô bé không ngừng đưa mắt nhìn.

“Chắc là máy phân tích sinh hóa tự động, dùng để xét nghiệm bệnh truyền nhiễm và dấu ấn ung thư. Dù không đắt bằng máy MRI vừa nãy, nhưng một cái cũng ngang với hai ba chiếc siêu xe đấy.”

“Thì ra xét nghiệm máu dùng máy này ạ…”

“Các phòng khám nhỏ thường không có những thiết bị như thế này, cần phải gửi mẫu xét nghiệm ra ngoài. Nếu gặp phải triệu chứng bất thường kéo dài, bạn nên trực tiếp đến bệnh viện lớn – nhiều xét nghiệm có thể có kết quả ngay trong ngày.”

“Mà sao Nishino lại biết nhiều thế?”

“…Xem trên TV ấy mà.”

Đối mặt với câu hỏi bâng quơ của Risa, Nishino – cái tên “Khuôn mặt tầm thường” – không hề nghĩ ngợi mà buột miệng ra. Mấy ngày nay khoảng cách với người khác giới đột nhiên được rút ngắn, khiến tên trai tân này dù biết đối phương không có ý gì vẫn không kìm được bản năng mà bắt chuyện.

Lúc này, một bác sĩ dẫn đoàn chen vào cuộc trò chuyện:

“Cháu hiểu biết thật đấy, sau này muốn theo ngành y không?”

Vị bác sĩ điển trai, dáng người cân đối, đeo kính, khoảng ba mươi tuổi, nụ cười hiền hậu toát lên vẻ tri thức. Áo blouse trắng càng làm tôn lên vẻ nho nhã, điềm đạm của anh.

“Cháu chưa có kế hoạch cụ thể ạ…”

“Cái máy đó là do đích thân viện trưởng quyết định nhập về năm ngoái, đã rút ngắn đáng kể thời gian chờ đợi của bệnh nhân, giảm bớt cảnh tắc nghẽn ở sảnh đấy.”

“Thì ra là vậy.”

Do vị bác sĩ bắt chuyện, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về Nishino – cậu ta lại tỏ ra khá thích thú.

“Tiếp theo chúng ta sẽ đến trạm y tá để tìm hiểu sơ lược, sau đó nghỉ trưa tại nhà ăn nhân viên. Buổi chiều, mời các cháu thay đồng phục y tá để trải nghiệm công việc thực tế.” Vị bác sĩ đẹp trai đeo kính thông báo lịch trình.

Risa lập tức có phản ứng:

“Ế? Ý là phải mặc đồng phục y tá ạ?”

“Các bạn nữ đúng là được sắp xếp như vậy.”

“Ưm…”

Trong đầu cô bé chợt hiện lên hình ảnh Lớp trưởng mặc bộ đồ y tá váy ngắn – kích cỡ chật căng khiến đường cong ngực và đùi đầy đặn lộ rõ. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim cô đập nhanh hơn.

“Đương nhiên sẽ không ép buộc…”

Vị bác sĩ chu đáo vừa nói xong, Risa đã đỏ mặt lắc đầu lia lịa:

“Đ-đâu có ghét! Em vẫn luôn mơ ước được mặc mà!”

Khuôn mặt cô bé nở nụ cười tươi rói đến đáng ngờ.

Buổi chiều, sau khi dùng bữa trưa, mọi người tập trung tại khu phòng bệnh theo kế hoạch. Dưới sự dẫn dắt của vị bác sĩ đeo kính, tất cả đều không ngoại lệ, đã thay đồng phục y tá và bắt đầu buổi thực tập chiều.

Trên hành lang, Risa đột nhiên ghé sát vào Nishino thì thầm:

“Này, Nishino.”

“Sao thế?”

“Đồng phục y tá lại là quần dài à…”

Cô bé uể oải nhìn bóng lưng Lớp trưởng phía trước – chính xác hơn là dán mắt vào đường may đáy quần của chiếc quần y tá trắng tinh. Rõ ràng là dù có cố gắng đến mấy cũng không thể nhìn thấy “vùng cấm” trong tưởng tượng rồi.

“Thì sao?”

“Y tá nha khoa ở phòng khám nhà tớ đều mặc váy ngắn, cứ tưởng đồng phục y tá đều như thế… Không ngờ bệnh viện lớn toàn quần dài.”

“Một số phòng khám nhỏ vẫn còn giữ kiểu váy, nhưng đúng là càng ngày càng ít rồi.”

“…Vậy à.”

Tiếng thì thầm ở cuối hàng thu hút sự chú ý của các học sinh khác, đặc biệt là cái liếc nhìn cảnh giác của Lớp trưởng. Nhưng cuộc nói chuyện phiếm này nhanh chóng bị cắt ngang –

“Tiếp theo, mời các cháu vào phòng bệnh này hỗ trợ bệnh nhân rửa chân.”

Vị bác sĩ đeo kính dừng lại trước một phòng bệnh sáu giường.

Từ cụ già hơn tám mươi tuổi đến học sinh mười mấy tuổi, đủ loại thành viên. Có vẻ bệnh nhân đã được thông báo trước nên dù một đám học sinh xuất hiện gần lối ra vào phòng, họ cũng không tỏ ra hoảng loạn.

Tuy nhiên, đối với Rose và Gabriella, họ vẫn ném những ánh mắt tò mò. Mái tóc màu sắc rực rỡ mà người châu Á không thể có, không thể nghi ngờ gì nữa, đã thu hút sự chú ý của các bệnh nhân nội trú.

“Mời các cháu chia nhóm thực hiện theo quy trình đã được huấn luyện buổi sáng.”

Theo hướng dẫn của vị bác sĩ đeo kính, Nishino và mọi người bắt đầu chuẩn bị. Các học sinh đã được chia nhóm từ trước, hai đến ba người phụ trách một bệnh nhân. Tiện thể nhắc luôn, “Khuôn mặt tầm thường” Nishino cùng nhóm với Rose và Gabriella. Đương nhiên là do hai cô gái “mời” cậu vào nhóm.

“Vậy xin thất lễ ạ.”

Đối mặt với Rose và Gabriella, bệnh nhân lộ ra vẻ thèm thuồng. Đó là một cụ ông đã quá lục tuần.

Quỳ xổm bên chân bệnh nhân, “Khuôn mặt tầm thường” đang chăm chú rửa chân. Một cái chậu lớn đặt cạnh giường, cậu đeo găng tay cao su và nhẹ nhàng lau đôi chân đang ngâm trong nước bằng khăn. Khắp phòng bệnh bắt đầu vang lên tiếng nước vỗ.

“Có nóng không ạ?”

Nishino hỏi bệnh nhân nam.

“À, à… nhiệt độ vừa đủ rồi.”

“Thế thì tốt ạ.”

Giọng trả lời của bệnh nhân mang theo vài phần tiếc nuối. Rõ ràng ông cụ muốn được các cô gái đáng yêu rửa chân hơn. Nhưng dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, cụ ông chỉ có thể im lặng. Dù có bị xé miệng, ông cũng không dám nói ra câu “muốn được cô bé bên kia rửa chân” đâu. Bởi vì rõ ràng là cuộc sống trong bệnh viện sau này, đặc biệt là thái độ của các y tá, sẽ trở nên nghiêm khắc.

Vị bác sĩ đeo kính khẽ gật đầu trong lòng. Đây chính là lý do anh ta cố tình chọn phòng bệnh tập trung những bệnh nhân nhút nhát – để tránh bệnh nhân đưa ra những yêu cầu kỳ quặc với các học sinh.

“Đau quá…”

Lúc này, một tiếng rên khe khẽ vang lên từ giường bệnh bên cạnh giường mà Nishino đang phụ trách. Đó là bệnh nhân mà Takeuchi đang phụ trách. Một bà cụ bảy, tám mươi tuổi đang co ro bảo vệ bàn chân đang ngâm trong nước.

“K-không sao chứ ạ?”

“K-không sao đâu cháu? Chỉ hơi nhói một chút thôi.”

“Chắc là tĩnh điện nhỉ? Tự nhiên thấy da bị giật giật.” Bà cụ vừa tự xoa cổ chân vừa nở nụ cười xin lỗi, “Được cậu đẹp trai giúp rửa chân mà còn kêu lên, ngại quá.”

Cùng nhóm với Takeuchi là Lớp trưởng và Risa. Cậu ta vốn muốn cùng nhóm với Rose hoặc Gabriella, nhưng khi nhận ra thì họ đã cùng nhóm với “Khuôn mặt tầm thường” rồi.

“Vậy… hay là để bác sĩ xem qua ạ?”

“Không – cần – đâu!”

“Không sao đâu, chân tôi không có vấn đề gì cả.”

Tiếng kêu bất chợt của bà cụ rất nhỏ. Mặc dù các bác sĩ và y tá có mặt đều đến hỏi thăm, nhưng sau đó bà không kêu đau nữa. Thấy bà cụ tinh thần tốt, chuyện này cứ thế trôi qua.

Chỉ có Takeuchi lộ ra vẻ mặt nặng nề.

Nhưng không ai nhận ra sự thay đổi của cậu ta.

Sau đó mọi thứ diễn ra bình thường, quy trình trôi chảy. Sau khi rửa chân xong thì dùng khăn lau khô, có người còn giúp đi tất. Tính từ lúc vào phòng bệnh, buổi thực tập kéo dài khoảng ba mươi phút.

Ngay khi sắp dọn dẹp xong –

“Này này, mấy ông mấy bà già chơi vui ghê nhỉ?”

Một giọng nói lớn vang vọng khắp phòng bệnh.

Mọi người quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang đứng ở cửa. Anh ta mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, tay phải đeo khăn tam giác treo lên cổ.

Chiều cao khoảng một mét tám, tương đương với Takeuchi. Đầu húi cua, đeo kính râm, vẻ mặt dữ tợn. Vạt áo lấp ló hình xăm, nhìn kiểu gì cũng không giống người đàng hoàng.

“Tại sao lại chỉ phục vụ mấy ông bà già này? Ông đây cũng muốn được mấy em gái trẻ trung xinh xắn bên kia rửa chân chứ. Mà nói thật không chỉ mỗi chân đâu, chỗ khác cũng bẩn lắm đó nha~”

Anh ta nghênh ngang xông vào, ánh mắt lướt qua Rose, Gabriella, Lớp trưởng và Risa, rồi dán chặt vào ngực và háng của họ.

“Mời anh về giường bệnh của mình.”

“Hả? Đừng có cứng nhắc thế chứ~ Nới lỏng một chút thì chết à?”

Người đàn ông nói to, thậm chí còn ra vẻ ra lệnh với cả vị bác sĩ đeo kính. Ông cụ được Nishino rửa chân thầm nghĩ:

Thế mà cũng hơi ghen tỵ với cái mặt dày của thằng cha này đấy.

“Điều này không đúng quy định.”

“Ông đây tay không tiện, nhu cầu dồn nén nhiều lắm. Cùng là đàn ông mà, mày hiểu mà phải không thằng đeo kính? Đâu phải làm thật đâu mà sợ~”

Các y tá bắt đầu xì xào:

“Bệnh nhân mới nhập viện hôm kia, đã quấy rối y tá mấy lần rồi.” “Bệnh viện quy mô như thế này năm nào cũng có vài kẻ như thế.” “Nếu mà so đo thì chẳng bao giờ hết chuyện đâu.” “Nhưng để học sinh thấy thì không hay chút nào.”

Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên bước tới chỗ Lớp trưởng đang đứng gần lối vào. Ánh mắt anh ta dán chặt vào cặp ngực đặc biệt đầy đặn so với bạn bè cùng tuổi – dù là bộ đồng phục y tá hai mảnh cũng không che giấu được đường cong kiêu hãnh đó.

Cánh tay anh ta không chút do dự vươn ra, năm ngón tay mạnh mẽ tóm lấy một bên.

“Ồ, to ghê.”

“Ưm…”

Lớp trưởng bị bất ngờ sàm sỡ, mặt đỏ bừng trong tích tắc. Bị sỉ nhục công khai như vậy, đặc biệt là trước mặt Takeuchi.

“A-anh làm gì thế!”

Lớp trưởng là một cô gái hành động nhanh hơn suy nghĩ. Cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị sàm sỡ giữa chốn đông người, trong giây phút máu nóng dồn lên, nắm đấm đã giáng mạnh vào mặt người đàn ông.

Cú đấm đầy giận dữ này giáng thẳng vào mặt.

“Á á!”

Người đàn ông kêu lên thảm thiết. Nhưng dù sao anh ta cũng thể chất cường tráng và quen đánh nhau, không yếu ớt như mấy kẻ gầy gò mà dễ dàng ngã xuống. Dù lảo đảo nửa bước, anh ta vẫn đứng vững.

Ông cụ được Nishino rửa chân thầm vui mừng:

May mà mình không nói câu đó…

“Đồ, đồ khốn! Giỡn mặt à!”

“Ưm…”

Người đàn ông mặc đồ thể thao lập tức vung tay phản công. Lớp trưởng lúc này mới cảm thấy sợ hãi – khác với khí thế lúc nổi nóng với Rose ở tòa nhà bỏ hoang lần trước, nỗi sợ hãi khi đối mặt với mối đe dọa thực sự lúc này đã lấn át sự tức giận vì bị sàm sỡ. Lần này không thể trông chờ vào phép màu nào nữa rồi.

Thế nhưng, cú đấm tưởng chừng sẽ giáng xuống lại không hề xảy ra.

「Đồ cặn bã, chết đi!」

Tiếng Risa vang vọng khắp phòng bệnh. Chẳng biết từ lúc nào, Risa đã di chuyển đến vị trí của cô bạn, dùng chiếc ghế đẩu tròn giáng một đòn mạnh vào sườn người đàn ông. Đó là một cú vung toàn lực, chuẩn xác như một cú "homerun" trong bóng chày.

Cùng với tiếng rên la của người đàn ông là một âm thanh "rắc" chói tai.

「Khụ…」

Chiếc ghế đẩu có khung kim loại đập mạnh vào xương sườn khiến gã đàn ông cuối cùng cũng quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm bụng co quắp lại.

Risa vội vàng chạy đến bên Lớp trưởng, trong khi chiếc ghế đẩu vẫn còn sức văng, lại một lần nữa giáng mạnh vào thái dương người đàn ông.

「Lớp trưởng, cậu không sao chứ?」

「Ưm, ừm…」

Ánh mắt Shimizu vẫn còn ngỡ ngàng, lướt qua lại giữa gã đàn ông đang co quắp dưới đất và Risa, giọng đáp cũng có chút cứng nhắc.

「Tự dưng lại sờ ngực con gái, thật là tệ hết sức luôn đúng không? Rõ ràng chỉ có con gái mới được sờ ngực con gái thôi, đến cả cái đạo lý đơn giản ấy mà cũng không hiểu thì hết thuốc chữa rồi nha~」

「Ư…」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tay Risa đã đặt lên ngực Lớp trưởng.

Lớp trưởng lập tức nổi hết da gà.

「Khoan, khoan đã Risa!」

「A ha ha, xin lỗi nha~ Tớ lỡ đắc ý quá mà!」

「…」

Trong mắt người ngoài, đó chỉ là màn đùa giỡn giữa hai cô bạn thân.

Nhưng Lớp trưởng nhận ra rất rõ ràng — ánh mắt của người đối diện lúc này, y hệt như ánh mắt của gã đàn ông vừa rồi. Đôi mắt long lanh ấy ẩn chứa một thứ dục vọng trần trụi, khiến cô rùng mình.

「Xin, xin mời ai đó đi gọi y tá nam và bảo vệ đến!」

Với tiếng hô của vị bác sĩ đeo kính, buổi thực tập ngày hôm nay tuyên bố kết thúc.

Người ông lão chứng kiến toàn bộ sự việc thầm hạ quyết tâm:

Trong quãng đời còn lại không nhiều này, cứ sống an phận thôi.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Sau một hồi sóng gió, ngày đầu tiên của buổi trải nghiệm nghề nghiệp cuối cùng cũng kết thúc. Các học sinh tham gia hoạt động nhận được chỉ thị "ngày mai trực tiếp tập trung tại bệnh viện" rồi giải tán tại chỗ. Nishino đương nhiên cũng không ngoại lệ, cùng với Rose và Gabriella trở về căn hộ thuê chung. Mặc dù Risa đã cố gắng rủ Lớp trưởng đi chơi sau giờ học, nhưng cuối cùng mọi người đều tự trở về nhà.

Trong khi đó, Takeuchi tiễn các bạn xong thì ở lại bệnh viện giúp cha xử lý công việc gia đình. Cậu ấy thành thạo di chuyển bận rộn khắp viện cho đến khi màn đêm buộn xuống.

Trên hành lang trước phòng Hội đồng quản trị, Takeuchi bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc:

「…Sự cố y tế?」

Giọng cha cậu vọng ra qua khe cửa hé mở. Trong hành lang tối mịt, ánh đèn hắt ra từ bên trong chiếu rõ cụm từ nguy hiểm "sự cố y tế". Lúc này, nhân viên y tế đã tan ca từ lâu, cả tầng chỉ còn lác đác vài người.

「Tình trạng bệnh nhân thế nào?…Không rõ?」

Tay Takeuchi đang vươn tới nắm cửa bỗng cứng đờ. Từ ngữ mang tính kích động đó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu. Cậu từ từ hạ tay xuống, dựng tai nghe trộm động tĩnh bên trong.

「Tên bệnh nhân là…」

Cha cậu dường như đang nói chuyện điện thoại. Gương mặt một bên khi ông cầm ống nghe điện thoại bàn lộ vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy. Nếu có thể nhìn rõ màn hình máy tính, có lẽ đã xác định được đối tượng đang nói chuyện, nhưng với góc độ của Takeuchi thì hoàn toàn không thể kiểm tra.

「…」

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy của cha, Takeuchi cũng không khỏi căng thẳng theo. Sự tồn vong của bệnh viện liên quan trực tiếp đến tương lai của cậu. Cậu vô thức siết chặt gương mặt, tiếp tục lắng nghe.

「À, cô Tateishi?」

Họ "Tateishi" khiến tim Takeuchi đập mạnh – đó chính là bà lão mà cậu đã giúp rửa chân trong buổi trải nghiệm nghề nghiệp hôm nay.

「Ư…」

Nghe thấy cái tên này, mặt cậu lập tức trắng bệch. Trong đầu ngay lập tức hiện lên cảnh tượng buổi sáng khi cậu rửa chân cho bà lão – bà Tateishi bỗng dưng kêu đau, và dáng vẻ bà xoa xoa mắt cá chân vẫn còn rõ mồn một.

*“Chắc là tĩnh điện nhỉ? Cháu cứ thấy da mình nhói đau sao đó.”*

Những lời của bà lão lúc đó vẫn văng vẳng bên tai.

Nếu là Takeuchi của một tháng trước, có lẽ cậu sẽ chẳng để tâm. Dù là khủng hoảng gia đình, nhưng bản thân bất lực, chỉ có thể cầu nguyện mọi việc bình an vô sự.

Nhưng Takeuchi của hiện tại, lại đang che giấu một bí mật không thể nói.

「…Không thể nào」

Cậu vô thức lẩm bẩm.

Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt nách và lưng. Đây vốn là chất dịch cơ thể mà cậu kiêng kỵ nhất. Sau những ngày thử nghiệm và rèn luyện liên tục, cậu cứ nghĩ các hoạt động hàng ngày đã không còn vấn đề gì – ít nhất thì trong trạng thái bình thường độc tính lẽ ra phải biến mất rồi. Thậm chí, tuần sau cậu còn định quay lại giờ học thể dục và hoạt động câu lạc bộ nữa.

Thí nghiệm tối qua cho thấy, ngay cả tinh dịch cũng chỉ có thể hòa tan nhẹ lông chuột. Mồ hôi thì hoàn toàn không có phản ứng, ngay cả khi trộn vào thức ăn cũng không gây ra bất kỳ khó chịu nào. Chính vì vậy, dù hành vi tình dục vẫn tiềm ẩn rủi ro, nhưng các hoạt động vận động bình thường lẽ ra không có vấn đề gì. Cậu cứ nghĩ sẽ không còn gây hại cho đồng đội nữa.

Ai ngờ đúng lúc này, lại nghe được tin tức về sự cố y tế.

Chân cậu mềm nhũn, loạng choạng một bước.

Tiếng đế giày ma sát trên nền đất, trong hành lang vắng người tĩnh mịch lại càng chói tai.

「Ai ở ngoài đó?」

「Ư…」

Takeuchi đầy độc tính vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.