"...... Ô kìa?"
Tôi rời miệng khỏi cốc trà đang uống và đột nhiên hướng ánh mắt lên, thì hình ảnh quả cầu nhỏ màu tím đặt ở trên bàn vỡ ra đã lọt vào mắt.
"Làm sao vậy hen?"
Người hỏi là một cục bông băng trong bộ dạng chẳng biết mô tả ra sao đang ngồi trên ghế ở phía đối diện với chiếc bàn kẹp ở giữa.
Ít ra nó mang hình dáng con người, nhưng độ to béo đó lại không hề bình thường, dù chỉ một chút xíu, tôi cảm thấy hướng thú việc rốt cuộc y cuốn bao nhiêu lượng bông băng để trở thành hình dạng tựa như con gấu bông thành phẩm thất bại như vậy chứ.
"Không, hình như cái lõi bay qua Mê cung thụ lâm đã bị phá vỡ hen"
Cái sự thật rằng Mê cung thụ lâm đã bị bàn tay của ma tộc bọn ta phá vỡ lại không bị đám nhân tộc biết được.
Lối ra vào phía đại lục ma tộc và lối ra vào ở phía nhân tộc đã được lắp đặt cổng chuyển tiếp bằng bàn tay của chúng ta.
Mặc dù, thiết lập công ở phía đó, nhưng do không vận chuyển nguyên liệu lắm, nên số người có thể gửi qua cởng ở mức độ một người, chưa kể có giới hạn số lần sử dụng hàng ngày.
Hơn nữa, có khuyết điểm là phí sử dụng đắt đến nỗi ngu xuẩn, nhưng thật chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc bảo rằng ít nhiều đó là chi phí ấy là không thể tránh khỏi.
"Rốt cuộc ngươi làm chuyện gì ở bên đó chứ?"
"Là thí nghiệm thực tế loài ma vật mới đó. Loài ma vật tuyệt vời sẽ ăn thịt nhân tộc, sinh sôi trên bụng của nhân tộc và dung hợp với cơ thể nhân tộc ấy"
Tôi đã thử cài một cái lõi vào một con dùng cho mục đích kiểm soát và bắn sang bên đó, nhưng việc cái lõi dùng cho mục đích điều khiển ở phía bên này bị phá hủy, nghĩa là xem ra cái bên kia đã bị ai đó phá hủy rồi.
Tôi cảm thấy hơi bực bối bởi không thể kiếm được nhiều dữ liệu cho lắm.
Mặc dầu vậy, thực nghiệm vốn có mục đích lấy dữ liệu cần thiết từ thành công nhỏ bé sau vố số thất bại sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần.
Chẳng hạn, nó tựa như việc rút trúng một vé trúng thưởng từ vô số vé trượt, cho nên việc cứ bới vết tìm lông từng lỗi nhỏ khi rút vé trượt thật là mất tư cách đối với một nhà nghiên cứu còn gì.
"Dù là một thực nghiệm thuần khiết về năng lực chiến đấu và tốc độ sinh sôi ......"
"Thất bại rồi hen~. Xin chia buồn"
Liệu rằng ai có thể trách mắng tôi vì có chút sát ý với cục bông băng đang ngả người trên sô-pha, trong khi đạp chân đạp tay cơ chứ.
Dẫu sao thật là một cục vải kì bí.
Tuy bảo ngay cả mắt lẫn miệng, hay cả những bộ phận tương thích với chúng, chẳng một cái nào lộ ra trên bề mặt vậy mà xem ra y đang nhìn về phía này, giọng nói cũng chẳng hề bị cản trở, mà nghe được dễ dàng nữa.
Tôi nghĩ chuyện này không tránh khỏi việc khiến bản thân muốn thử mở nó ra một lần.
Nói đúng hơn, tôi nhất định mong muốn được một lần thử xé toạc nó ra.
Chắc chắn không sai vào đâu tôi sẽ được trông thấy thứ có thể thỏa mãn lòng hiếu kì của bản thân.
Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa nhìn cục bông băng, thì cục bông băng nhận ra việc bị nhìn và rùn mình thon thót ở trên ghế sô-pha.
"Gì vậy?"
"Giờ chẳng hiểu sao có cảm giác ớn lạnh ...... là cảm cúm hen~?"
"Ma tộc mà bị cảm cúm sao?"
"Không bị nhỉ? Mà~ dù có nhiều mấy tên ngốc não cơ bắp thì dẫu có bị cảm cúm chắc chẳng có tên nào nhận ra đâu hen~"
Cục bông băng cất giọng cười khúc khích.
Ít nhất đó so với ta, đó là ma tộc ở vị trí cao, ngay cả với tư cách nhà nghiên cứu, đương nhiên là người tiên phong, nhưng bởi yêu thích hành động ăn nói dễ dãi kiểu thế này, nên bị ấn cho cái nhãn kẻ kỳ quặc, cả tôi cũng không ưa cho l ...... không, đây là một người mà tôi không muốn dính dáng trong phạm vi có thể.
"Đó là chuyện cười còn gì? Trước hết, nhắc đến thất bại trong thực nghiệm, chẳng phải ngươi cũng vừa mới bị con người làm phiền và thất bại trong thực nghiệm tiến hành ở cùng khu vực hay sao?"
Khi tôi thốt ra với giọng nói pha chút mỉa mai, tiếng cười vang lên của cục bông băng liền dừng lại ngay tức khắc.
Tôi thoáng nghĩ: liệu mình đã làm y khó chịu chăng, nhưng khuôn mặt mà tôi liếc nhìn, quả nhiên chỉ là cục bông băng, làm sao mà đọc nổi biểu cảm sắc thái cơ chứ.
Mà ngay từ đầu, vốn chẳng biết được con mắt nằm ở đâu, việc y đang nhìn về phía này hay không vẫn là chuyệnkhông rõ ràng.
"Dù không hẳn là đã thất bại hen~"
Giọng nói phát ra từ cục vải sau một khoảng hời gian, trước tiên không có pha lẫn thứ kiểu như cảm giác khó chịu.
"Thứ tất yếu đã thu hồi rồi thôi? Dù có điều, đã bị bắt dừng lại giữa chừng chút hen~"
"Tôi nghe ngươi cũng làm mất viên ma thạch dùng để thực nghiệm. Nếu thâm thụt về mặt chi phí, thì là thất bại còn gì"
"Cái này lại thật gay gắt hen~"
Con gấu thành phẩm thất bại liền vươn rộng hai tay ra, văn người trên ghế sô-pha, và ngẩng đầu lên trần nhà.
Từng hành động một đều cường điệu và lố bịch.
Chuyện đó gây khó chịu một cách kì quái.
Nếu là đồng cấp hay cấp dưới, thì mình đã xử luôn rồi, tôi nghĩ một cách cay đắng, nhưng nếu sơ xuất với cấp trên, là đằng này sẽ bị giết mất.
"Dù là thế nào, thì thực nghiệm tạm thời bị nghiêm cấm"
"Ô kìa? Tại sao chứ?"
Cục băng bông cất lên giọng tỏ vẻ kì bí.
Cớ sao tên này ngay cả chuyện như thế này còn không biết cơ chứ, ta thần thắc mắc.
Có nhiều nhà nghiên cứu hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài những gì bản thân có hứng thú, nhưng y phải lướt mắt qua cái danh mục thông báo mà bên trên gửi xuống rồi chớ.
Đó là chuyện mà nếu sai một nước là sẽ chỉ hủy hoại bản thân thôi.
Hay là tên kỳ quặc trước mắt lại tính vứt bỏ, với suy nghĩa: chuyện đó thế nào mà chẳng được hay sao?
"Có thông báo từ quân đội còn gì. Bởi hình như họ tính thiết lập quy mô cổng chuyển tiếp ở Mê cung thụ lâm tới con số nhất định, nên cho đến khi công việc đó hoàn thành, sẽ không thể sử dụng cổng chuyển tiếp được"
"Có tin tức như vậy sao nhỉ?"
Cất giọng nói hồ nghi, cổ của con thú bông băng đang hơi nghiêng đầu một chút và run lắc lư.
Xem ra có vẻ như y đã nghiêng cổ, nhưng do cái thể hình núc ních đó và độ dày của đống băng bông quấn quanh, dường như y đã không thực hiện được một cách thuận lợi.
Ta vô thức lộ ra tiếng thở dài.
Ta muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện với vật thể kì quái như thế này, và sớm trở lại với công việc nghiên cứu.
"Có đấy. Nếu ngươi cho là nói dối, thì thử điều tra trong nhà mình đi ha"
"Dù tôi đâu có bảo cậu nói dối mà hen~"
Ném ánh nhìn sửng sốt vào cục bông băng đã lại bắt đầu đạp đạp chân tay, tôi mở miệng để dần dần kết thúc cuộc nói chuyện.
"Nếu việc chỉ có thế, thì tôi có thể mong ngươi sửa soạn ra về hay không?"
"A, ưm. Bởi xong việc là về"
Ngươi đang bảo thế này mà vẫn còn có chuyện gì cần sao, tôi đã hỏi vậy thì bị làm cứng họng bởi đòn tấn công nhẹ chạy thẳng vào ngực và thứ gì đó nóng hổi trào lên bên trong cổ họng.
Tôi vừa cảm nhận dịch thể với độ nhớt cao rò rỉ ra tỏng tỏng từ cái miệng đã mở ra phân nửa, mở hờ, vừa nhìn xuống ngực của bản thân.
Trên bộ ngực của cơ thể thân thuộc của bản thân, đang có một thanh kim loại thô kệch không quen thuộc đâm xuyên qua.
Vào lúc nhận ra thứ trào lên từ trong cổ họng là cục máu của bản thân, thì cuối cùng cơn đau dã tấn công đến.
"Gôfưh ...... Rốt cuộc ...... ngươi tính làm gì, hả ......"
"Rắc rối rồi hen. Nếu cậu làm mấy chuyện hào nhoáng như thế ở nơi đó. Vào lần tới đến đấy, không phải tôi sẽ chẳng thể nói chuyện, mà lại bị chém hay sao"
Thứ đâm vào cơ thể tôi là kiểu thanh sắt với đầu vát nhọn hơn nữa còn có vòng ren.
Gốc của nó phóng ra từ kẽ hở của cục bông băng.
Tuy không rõ nguyên lí thế nào, nhưng khi cây gậy đó quay tròn, phần ren của thanh sắt đang đâm vào tôi thậm chí sẽ còn tiến vào bên trong cơ thể tôi sâu hơn nữa.
Một cây thì còn xa mới trở thành vết thương chí mạng.
Vừa trải qua sự khó chịu và cảm giác đau đớn khi vật thể lạ đang chui vào trong cơ thể, tôi vừa cố gắng tính kế chạy trốn, thì lại bị thêm vài cây gậy nữa đâm xoáy vặn loạn xạ tiếp.
Trước mắt tôi, người đã không thể kìm nén vát cất lên tiếng hét, cục bông băng ấy đã đứng dậy.
"Trước hết, cậu hãy chết cho tôi cái. Cũng kèm theo lời cảnh báo tới những kẻ khác, nếu có thể cậu hãy chết một cách tàn bạo và vô nghĩa cho tôi, tôi tính làm thế. Tôi sẽ moi ra mấy phần có thể dùng được, nên khoản ấy rất mong cậu hợp tác hen~"
Cứu ta với, khi tính hét lên thì tôi bị một cây gậy đâm vào họng.
Thứ đó đang từ từ tiến lại gần tôi, người đang quậy phá, trong khi chảy máu me và nước dãi ra từ miệng, mà chẳng thể thối lên lời nào, như thể tính bao trùm lấy tôi.
"Thế thì trước hết, tiến hành từ cặp cầu mắt đó hen~?"
**************************
Fritz đang ôm đầu trong căn phòng của mình ở tòa nhà Hội.
Ở trên cái bàn trước mắt anh ta là núi tài liệu đang chất đống.
Chúng hầu hết là các bản báo cáo.
Số mạo hiểm giả tử vong là 23 nhóm, vừa tròn 100 người.
Hầu hết tất cả các nhà mạo hiểm tiếp nhận ủy thác từ Hội đã tử vong.
Số người sống sót trở về chỉ có 1 tổ nhóm 3 người.
Là tổ nhóm mà Renya=Kunugi lãnh đạo đó.
Đối với Fritz, mấy kết quả này là chuyện sao chẳng được khi so sánh với các chuyện khác.
Chuyện tổ nhóm của Renya tham gia vốn nằm ngoài dự kiến, vào lúc biết chuyện đó, tôi đã luống cuống, nhưng do xét về mặt kết quả, họ đã trở nề, nên chuyện đó chẳng thành vấn đề gì cả.
Chuyện 23 nhóm bị tiêu diệt hoàn toàn cũng là chuyện có ra sao cũng được.
Những ứng cử viên mạo hiểm giả nhiều tới mức thừa thãi.
Từ đám lông bông quý tộc không thể thừa kế nối dõi gia tộc, cho đến mấy thằng nhãi nhà nông ăn bám gia đình, chính bởi có đủng chủng loại da dạng, nên chẳng có thiếu thốn trong việc bổ sung nhân lực.
Ngay từ đầu, chẳng có chuyện các mạo hiểm giả kỳ cựu khó tuyển dụng sẽ ngoạm lấy cái ủy thác như thế này.
Chính là bởi nó là thứ đang gào thét lên: bên đưa ủy thác này có điều gì ẩn khuất đấy~.
Tuy đã nghĩ rằng: nếu là Cion đó làm trưởng nhóm, không sai vào đâu cũng có khả năng cô ta cắn câu, nhưng nếu là Renya, thì chắc cô sẽ dư sức né tránh được nó vậy mà, Fritz cho rằng: chắc mình đã phạm chút sai lầm rồi.
Dẫu thế, đó lại chẳng phải vấn đề khiến Fritz vò đầu bứt tay.
Vấn đề tới độ phải vờ đầu bứt tại hiện giờ trước mắt có ba cái.
Thứ nhất là kết quả điều tra mà đội điều tra gửi tới.
Chủng ma vật mới được phát hiện trong khu rừng lần này xem ra chẳng hề có sự cố định về hình dáng, mà muôn hình vạn trạng, nào là tựa như loài thú vật, nào là tựa như con người, hoặc là mô phỏng con rồng.
Có vẻ thực sự là một hệ sinh thái mang cảm giác buồn nôn với việc tất cả bọn chùng ăn thịt con người, pha trộn với con người và tiến hành sinh sản trên cơ thể con người.
Nếu bảo tại sao họ là hiểu được về những chuyện đó thì là một phần đó là từ kết quả giải phẫu xác chết của con ma vật mà đội điều tra mang về, và một phần là bởi có vài cá thể được phát hiện khi đang ở giữa giai đoạn phát triển như đã nhắc đến ở trên.
Bàn tới việc tại sao vài cá thể lại được phát hiện trong trạng thái như vậy, thì nó có liên kết đến vấn đề thứ hai.
Vấn đề thứ hai đó là chuyện khu rừng có liên quan hầu như bị hủy diệt mất rồi.
Theo câu chuyện của Renya, người duy nhất đã nhìn thấy hiện trường vụ việc, chuyện là lúc cậu ta nghĩ chắc có thứ tựa như cuộc chỉ trắng đang nhanh chóng từ trên trời lao xuống, thì thứ đo đâm vào trong khu rừng, bởi mang dự cảm chẳng lằng gì đó, cậu đã thử dựng kết giới phòng hộ, rồi trong khoảnh khắc tầm nhìn của cậu bị nhuộm lấy bởi một sắc màu trắng xóa, cho đến khi nhận ra được thì cậu đã ở bên trong một thế giới bạc rồi.
Tuy tính xác nhận bằng ma thuật kiểm tra tính thật giả lời nói ấy, nhưng bởi lỡ bị Renya bảo: trả tiền đê, nên Fritz đã từ bỏ việc đó.
Thực tế, bởi dẫu lời nói của Renya có là lời nói dối hay sự thật chăng nữa, thì việc khu rừng đã bị đóng băng trải khắp một phạm vi rộng lớn vẫn là hiện thực.
Theo kết quả điều tra, bởi có lẽ khoảng 70% đến 80% bề mặt khu rừng đã bị đóng băng, cây cối bị đổ gẫy, họ nói rằng không thể hồi phục lại trạng thái ban đầu.
Còn theo lời của đám ma thuật sư đã đồng hành cùng đội điều tra, nếu con người tiến hành một chuyện tương tự với thứ đó, xem ra đó là thiệt hại ở cấp độ mà chắc nếu thi triển ma pháp với ý định vắt kiệt vài trăm ma thuật sự thì bằng cách nào mới có thể tạo ra tình trạng gần giống thế.
Tất nhiên, trên bản báo cáo đã phán định rằng"Theo những lí do ấy, xem ra đây là một thảm họa thiên nhiên bộc phát".
Nếu thực sự là thảm họa thiên nhiên, thì để cho chúa trời nguyền rủa đê, Fritz thầm nghĩ.
Tạm bỏ qua thiệt hại về các nhà mạo hiểm, chuyện nguồn tài nguyên thu hoạch được từ khu rừng và cây cối, những thứ vốn đã trở nên vô vọng, bị giảm mạnh sẽ là một đòn đau đối với dân chúng trong thị trấn.
Đối sách cho chuyện đó là việc quốc gia sẽ suy tính, nên nó chẳng phải gây thiệt hại trực tiếp tới Fritz, nhưng đương nhiên hẳn cậu sẽ bị yêu cầu sự hợp tác cho chính sách được lập nên, thành ra chuyện khối lượng công việc sẽ tăng thêm là điều đã được xác định trước.
Vấn đề thứ ba thì hiện giờ đang ở trước mắt Fritz.
"Anh sẽ có thể giải thích cho tôi đó là chuyện như thế nào phải hen, Fritz?"
Người mang theo ngọn lửa đen đằng sau lưng, cùng sự lạnh lẽo không độ tuyệt đối trên khuôn mặt cười toe toét, trong khi đang hỏi cậu bằng giọng nói dịu dàng ấy là Lorna.
Che giấu cơ thể có ba vòng rõ rệt bằng bộ đồ nữ tu như mọi khi, nhưng tay phải của cô lại đang đồn sức mạnh vào việc siết chặt một cây chùy.
Cảnh cô hơn run mình do dồn quá nhiều sức mạnh, đang truyền một cách dư giả thứ áp lực không lời tới Fritz.
"Rõ ràng rằng chuyện lần này là quyết định độc đoán của Hội. Nhưng mà, tôi đã nghĩ nếu là tên đàn ông đó thì y sẽ trốn tránh thôi......"
"Lời trăn trối có vậy thôi hả, Fritz?"
"Ế, không, ano ...... Ế~?"
"Thế hãy ngồi yên ở đó đi. Ít nhất tôi sẽ ban cho anh một cú mà không cảm thấy đau đớn"
"Ế, chờ chút? ......ẾẾẾẾẾ!?"
Trước tiếng hét của người đàn ông vang lên bên trong Hội, đám nhân viên nhìn mặt nhau, rồi lại tiếp tục trở lại với công việc như thế chẳng hề nghe thấy gì cả.
---
Chú thích dịch giả: Cục bông băng là này ai chứ? (chỉ gậy
(silhouette) Chú thích dịch giả: Cục bông băng là này ai chứ? (chỉ gậy Tên ma tộc đã chết nói "sao" nhiều thật