"Nhân tiện, dù tôi nghe rằng mục đích lần này của mọi người là thăm quan ngắm cảnh"
Trước mắt hướng dẫn đoàn người Renya tới một căn phòng tựa như căn phòng nghỉ, Croire chuẩn bị số ghế đẩu dựa trên lượng người xung quanh cái bàn tròn được sắp đặt trong phòng, rồi ngồi xuống một cái ghế.
Sau đó cô ấy đặt số cốc theo lượng người lên trên mặt bàn, bên trong có chứa đầy thứ chất lỏng gì đó màu trắng đục.
Trước thứ có cảm giác chút đặc sánh ấy, Lorna làm khuôn mặt tỏ ra kinh tởm một cách lộ liễu.
Croire mời thứ đồ uống ấy với Renya, người đang suy nghĩ: cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy, trong khiđặt mông lên ghế đẩu.
"Đây là món đồ uống được gọi là Yoult[1], có thêm một chút mật ong vào. Nó khá tốt cho cơ thể, xin mời"
Theo lời mời, Renya lấy tay cầm cái cốc trên mặt bàn và cứ vậy đưa nó tới miệng.
Cion và Lorna lộ ra biểu cảm ngoài dự kiến trước hành động không cảnh giác ấy, còn biểu cảm Croire chuyển sang chút ngạc nhiên.
Không bận tâm chuyện đó, Renya đổ nó vô họng.
Tuy rõ ràng chất lỏng bên trong cốc có cảm giác hơi đặc sánh, nhưng nó chẳng ở mức độ khó uống, có chút xíu vị chưa và vị ngọt có lẽ đến từ mật ong truyền tới lưỡi cậu.
"Có chút bất ngờ ghê"
Với lấy cái cốc của bản thân, Croire uống một ngụm rồi nói.
"Tôi vừa mới nghĩ là anh sẽ cảnh giác hơn cơ"
"Chắc Elf không thô lỗ, đến mức tự dưng mời một thứ gì đó kì lạ chứ?"
Vừa mang cảm tưởng: tuy hương vị thoải mái, nhưng lại không hợp với đồ ăn cho lắm ha, Renya đặt cái cốc trở lại mặt bàn.
Kiểu như cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh đó, đám Cion cũng vươn tay tới cốc.Có cảm giác như khi nhìn thấy việc đó, cuối cùng đám Cion cũng vươn tay đến cái cốc.
"Mà thế, quay lại câu chuyện ban đầu nào"
"Ưm?"
"Bởi cụ thể thì anh muốn thấy thứ như thế nào? Dù một elf như tôi nói ra, nhưngy chẳng có thứ gì khiến cho một nhân tộc cảm thấy hứng thú đâu?"
"Phải vậy ha~"
Renya suy nghĩ một chút rồi tiếp tục câu nói.
"Vốn dĩ tôi đến hoàn toàn dựa trên hứng thú cả nhân, nhưng nếu có món ăn ngon hiếm có hay thứ gì không thể nhìn thấy ở thị trấn của nhân tộc, thì tôi muốn cô giới thiệu cho ha"
Tuy Renya chẳng yêu cầu hướng dẫn, nhưng khi xem xét từ tình cảnh thì Renya cho rằng nếu cứ thế này nhớ Croire hướng dẫn chắc sẽ ít chuyện phiền phức hơn.
Nhìn Lorna đang trông khá bức bối, có vẻ mạng lưới bao vây của đám elf khá kiên cố, trong tình thế này cậu không cho rằng mình nên lựa chọn phương án hành động đơn lẻ một cách tùy tiện.
Renya cho rằng gần như xác định được việc bọn họ sẽ trở về mà thiếu mất một người rồi.
"Về phong cảnh thì tôi e không đáp ứng nổi kì vọng của anh hen"
Vừa cố gắng ôm đầu gối và vắt hai chân một cách tuyệt đẹp trên ghế đẩu, vừa để ánh mắt lang thang trong hư không, nơi chẳng có gì cả, Croire suy nghĩ và trả lời.
"Về đồ ăn thì ...... bọn tôi không thích thịt cho lắm, nên thứ giới thiệu được chắc là mấy món ăn hay gia vị sử dụng đậu elf chăng"
Tuy không bảo là người ăn chay, nhưng elf về cơ bản không hay ăn thịt cho lắm, Croire nói.
Rằng: Thay vào đó, họ đã phát triển mấy món ăn hay gia vị sử dụng thực vật.
"Dù tôi cho nó không thân thuộc với nhân tộc, nhưng tôi khá khuyến khích gia vị mà đập đậu elf rồi trộn với muối và lên men hay gia vị tạo ra bằng cách vắt gia vị ấy ra hen. Tôi cũng nghĩ món đậu elf xanh luộc muối rồi cứ vậy ăn khá là ngon đó, cả thứ đập đậu đã chín muồi làm bột cũng mang mùi vị phù hợp để sử dụng cho bánh kẹo nữa"
"...... Dù không hiểu sao, trong phạm vi những gì nghe được, tôi lại nghe ra thành đậu tương ......"
Phần cuối lời nói của Croire, khiến Renya nghĩ chẳng phải đó là đậu xanh và bột đậu nành rang hay sao.
Nếu sự tưởng tượng đó là đúng, gia vị là ám chỉ tới miso và xì dầu.
Nếu thu thập được miso và xì dầu ở đây, thì cậu có khả năng nắm giữ toàn bộ các gia vị nấu ăn cơ bản "Sa-shi-su-se-so" và mở rộng ra lãnh địa ẩm thực trong một lần.[2]
Tuy Renya cũng chẳng ghét bỏ ẩm thực châu âu, nhưng cậu tin rằng: quả nhiên việc cho miso và xì dầu vào trong nước dùng hải sản tác độc trực tiếp tới vị giác của người Nhật Bản.
Trước Renya đột nhiên sáng mắt lên và bắt đầu cắn câu, Croire lộ một nụ cười gượng như thể muốn nói: thật hết cách rồi ha~.
"Xem ra chỗ đó có lẽ tốt hen. Hay ta vừa đi tới chợ, trong khi tôi hướng dẫn mọi người nhỉ"
Những hàng phố được Croire hướng dẫn cho trên con đường tới chợ là trải nghiệm lần đầu đối với Renya.
Khu sinh sống của elf hoàn toàn nằm trong rừng, các tòa nhà muôn hình vạn trạn: bao bọc lấy những hàng cây, hay hòa quyện hoặc là một phần của chúng, cho nên nó là khung cảnh khác biệt với những hàng phố xây bằng đá của nhân tộc.
Trong trường hợp con người sử dụng gỗ, họ sẽ cắt, cạo, chặt gẫy cho dễ sử dụng, nhưng đám elf, chắc do sống với tuổi thọ dài, họ từ từ, đã từ từ chậm rãi chỉnh sửa cây cối ở nơi sinh trưởng hay hướng vươn lên sao cho chúng hoạt động như thể một bộ phận của thành phố và xử trí cây cối như một phần của tổng thể.
Tuy có cảm giác có điểm nào liên tưởng tới cây cảnh bôn-sai, nhưng trướng quang cảnh ở phạm vi hoàn toàn khác biệt, Renya trước mắt cho rằng: thật tốt khi tới nơi đây.
Cion đi sau lưng Renya với biểu cảm đang lơ đãng nơi đâu trước dãy phối của nước elf mà cô cũng mới nhìn thấy lần đầu, cồn Frau chắc co không hứng thú lắm, và đang bám lấy tay áo Renya trong khi đi bộ trong bộ dạng chẳng biết nói sao.
Chỉ có mỗi Lorna chẳng có thời gian để tận hưởng quanh cảnh xung quanh, mà đang cảm nhận những ánh nhìn thô thiển tâm tới từ đâu đó vài đi với vẻ bước đi với tâm trạng một cách không thoải mái.
Những người dân đi lướt qua trong thị trấn không hướng ánh mắt như vậy với Lorna.
Nếu thế tức có nghĩa là thủ phạm là lũ elf đang ẩn náu ở đâu đó, nhưng dẫu ngay cả với cặp mắt của Renya, chỉ ở mức độ hiểu được ánh mắt đó bằng cách nào đấy, chứ hoàn toàn không bàn tới chuyện chúng ở đâu và có số lượng bao nhiêu.
"Này~ ......"
"Có chuyện gì vậy?"
Không hiểu sao đoán ra được sẽ bị nói điều gì, giọng nói của Croire cứng nhắc.
Dẫu thế đi nữa, mình vẫn phải nói ra, Renya tiếp tục.
"Dù trong hiểu biết của tôi, thứ như vầy gọi là ánh mắt gợi nhục dục, một hành động cực kì thấp hèn trong nhân tộc ......"
"Anh nghĩ tôi sẽ bảo: tôi học hỏi được thêm kiến thức mới rồi hay chăng?"
Vừa nắm tay đến cỡ vang lên tiếng răng rắc, Croire vừa nói trong khi nỗ lực giữ sự điềm tĩnh.
"Về vấn đề này, tôi xin lặp đi lặp lại những lời xin lỗi"
"Không, tôi ổn thôi, nhưng cô ta à nha, ...... không có cách nào giải quyết hay sao?"
"Tôi cũng là elf, nhưng cả đối phương cũng là elf. Chưa kể phía bên kia có lẽ là người lớn tưởng hơn"
Giọng nói của Croire có pha lẫn sự ăn năn.
"Việc tìm kiếm trong rừng thật khó khăn"
"Gừ"
Renya rên nhẹ tiếng.
Nếu thứ nhắm tới bản thân là sát khí hay suy nghĩ thù địch, thì Renya có tự tin rằng mình có thể nhận ra ngay lập tức, nhưng trong trường hợp này, người bị nhắm tới không phải bản thân, mà là Lorna, nên đó chẳng phải ánh nhìn bam hàm cảm xúc mạnh mẽ như ý nghĩ thù dịch.
Chưa kể, cái thứ như thể bám dính nhớp nháp ấy, rõ ràng đang khiến cho Lorna cảm thấy ớn lạnh và khó chịu, nhưng nếu nói theo cách khác, nó cũng chỉ dừng lại ở hành động đó.
Quả thật đâu thể tung ra ma pháp <Điều tra> bên trong thị trấn, ngay cả có thể chỉ định đối thủ khi sử dụng nó chăng nữa, nếu đối phương bật lại rằng: tôi chỉ nhìn thôi mà, thì cũng chẳng truy cứu nổi thêm nữa.
Loại đối thủ phiền hà nha, Renya thở dài.
Thà rằng nếu chúng cố gắng bắt cóc Lorna, là mình đã có thể xử lí ngay lập tức vậy mà, vào lúc Renya bắt đầu nghĩ vậy, thì Croire thông báo rằng họ đã đi đến chợ.
Chợ của đất nước elf quả nhiên mang không khí hoàn toàn khác biệt với của chợ ở đất nước của con người.
Chủng loại của rau củ hay trái cây được bày ra vô cùng phong phú, nhưng hầu như không có mấy hàng hóa liên quan đến thịt.
Tuy có bày bán cá theo một cách không rõ rành, nhưng xem ra họ vẫn còn giữ khoảng cách với thịt.
Ngay cả những quầy ăn, nơi có thể nói là nhất định sẽ tập trung người lại, mà nếu là chợ của nhân tộc thì sẽ tràn trề mùi thịt nướng, nhưng các quầy hàng của elf chủ yếu nhiều mấy món liên quan tới súp hay món hầm, hầu như không có món nướng.
"Đây là cửa hàng gia vị mà Renya-san bộc lộ sự hứng thú đó"
Cửa tiệm mà Croire chỉ tay rõ ràng có xếp chật ních các thùng đựng đầy hỗn hợp nhão màu nâu hay những cái bình đựng thứ chất lỏng có màu nâu tương tự.
Tạm gác ảnh mắt lại, Renya bắt đầu tìm hiểu hàng hóa đang trưng bày một cách mãnh liệt.
Về vẻ ngoài và mùi hương, hầu như không sai vào đâu được là thứ mà Renya biết, miso và xì dầu.
Tuy nhiên, vấn đề là vị.
Bởi đây là thế giới khác, dẫu cho vẻ ngoài là miso, cũng không thể nói dứt khoát việc chẳng có tình huống mà mùi vị của nó lại là sô-cô-la.
"Tôi muốn nếm thử một chút, có thể không ha?"
Nghe thấy từ đơn "nếm thử", người nhân viên cửa hàng liền làm bộ mặt khó chịu.
Cũng chẳng phải cậu không hiểu nổi tâm trạng ấy, nhưng Renya cho rằng làm vẻ mặt như thế lúc bán hàng cho khách là không được rồi còn gì.
Tuy nhiên, đây đây phải thứ mà Renya, người đang mong muốn nếm thử, có thể yêu cầu được.
Đặc biệt là xì dầu là gia vị mà một khi đã mở nắp thì cần phải sử dụng sạch càng sớm càng tốt, chứ không để lâu được.
Càng tiếp xúc với không khí càng làm nó bị xuống cấp và bay mất hương vị, Renya cũng hiểu rằng không thể cung cấp phần nếm thử.
"Dẫu chỉ là cái phần bột nhão màu nâu đằng kia thôi cũng không được sao ha?"
Nếu vị của miso không khác biệt, thì hầu như xác định được đó là xì dầu rồi.
Dù có ít nhiều khác biệt về nguyên liệu, nhưng chắc sẽ không có sự sai lệch quá lớn vượt qua ngoài sức tưởng tượng đâu, Renya suy nghĩ.
Croire đã lén lút thì thầm một điều gì đó với người nhân viên, người dẫu thế vẫn đang biểu lộ sự phản đối.
Đó là giọng nói quá nhỏ nên ngay cả người ở gần như Renya cũng chẳng nghe nổi, nhưng xem ra người nhân viên đã nghe thấy, nên y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Renya, rồi chui vào trong cửa tiệm, rồi lấy ra một thứ tự như một cái gậy nhỏ trắng xóa, sau đó phết lên nó bột nhão màu nâu vào giơ về phía Renya.
Tiếp nhận nó, Renya nhận ra cây gậy trắng nhỏ ấy là phần còn sót lại của loại rau nào đó.
Nhận định: có lẽ tính bảo mình cứ vậy mà ăn đê, Renya ném thứ đó vào miệng.
Khi nhai rôm rốp, phần nước của rau lan tỏa trong miệng, còn vị mặn tới tận gốc và vị ngon của đậu trộn lẫn một cách nhanh chóng.
Tuy cũng có cảm giác vị muối hơi mạnh, nhưng chắc đó là miso loại cho nhiều muối và cần nhiều thời gian để lên men hơn.
Vị hầu như không khác biệt, là miso.
Trước mùi vị hoài niệm của thế giới trước, Renya như thể sắp vô thức đổ sụp người xuống, nhưng cậu cố kiềm chế bởi cũng đang ở trước mặt người khác và nói lời cám ơn với người nhân viên.
"Cám ơn, tôi muốn lấy thứ này, nhưng nó được gọi là gì vậy?"
"Cái này là miso đó. Loại gia vị mà người đi lạc đã truyền lại cho elf"
Ngay cả ở thế giới khác, thì miso vẫn là miso à, Renya thấy ngạc nhiên và càng thêm kinh ngạc trước lời nói kế tiếp.
Xem ra người đi trước đã truyền thụ phương pháp chế tạo miso và xì dầu cho elf.
Đó là loại đậu elf vốn dĩ chỉ được ăn sau khi luộc đậu trong trạng thái còn xanh, nhưng việc người đi lạc rơi xuống đại lục elf đã truyền bá rộng bá nhiều phương pháp gia công khác nhau sử dụng nó đã được các elf ưa chuộng lâu dài, người bán hàng giải thích cho Renya.
"Do cô tiểu thư đằng kia nói rằng cậu là người đi lạc mà"
Đó là lí do tôi chấp nhận cho cậu ăn thử, người nhân viên cười.
Vừa biết ơn thành tích vĩ đại của người đi trước, Renya vừa bắt đầu tính toán xem liệu số tiền hiện mình có thể sử dụng là bao nhiêu tiền, nhìn bộ dạng như vậy Renya, Frau chen miệng vào từ bên cạnh.
"Có thể mua được bao nhiêu với 1 đồng vàng ạ?"
"Đám mấy người là người nơi khác phải chứ? Dù vốn còn phần cho khách quen nữa, chưa kể thời gian chế biến cũng tốn thời gian, nên tôi không thể bán nhiều cho đâu ...... nhưng ta sẽ nhượng bộ 3 thùng tô-nô miso và 2 thùng tô-nô shouyu với giá 1 đồng bạc đó"
Một thùng tô-nô theo Renya nhìn, có độ lớn bỏ được 10 lít.
Tuy cũng cảm thấy giá hơi đắt quá, nhưng nếu là sự chỉnh sửa theo thế giới khác, thì nó cũng có phần nào thuyết phục.
Có điều vào lúc Renya đang trăn trở: chi tiêu 1 đồng vàng thì lớn ha, Frau đã nhanh chóng lấy ra 1 đồng vàng từ trong cái túi ở váy tạp dề và trao cho người nhân viên.
"Thế tôi mua với giá đó ạ"
"Này, Frau ......"
"Master muốn ăn thứ này ạ. Nếu vậy tôi sẽ mua mà không thấy ngần ngại ạ"
Nếu tăng số lượng ma thạch bán ra thì sẽ chẳng có vấn đề gì, Frau ưỡn ngực.
Frau tự hào về sức mạnh trong năng lực quản lí và cung ứng tiền của bản thân, thứ mà Renya vốn không đạt được.
Vừa bỏ vào Túi đồ các thùng tô-nô được vận chuyển một cách nặng nề từ trên quầy của cửa tiệm, trao đổi với số tiền đưa ra, vừa suy nghĩ: đành chịu ha~, thì đôi tai Renya vô tình nghe thấy âm thanh lạ thường và sự huyên náo của đám đông người trong thị trấn.
Khi ngoảnh mặt sang phía phát ra âm thanh, cậu nghe thấy một tiếng la hét của của ai đấy, kèm theo âm thanh của thứ gì đó nặng nề đang chạy từ phía bên kia con đường.
Có vẻ đám elf tai thính cũng ngay lập tức chú ý để chuyện đó, mọi người hướng ánh mắt bất an sang phía đó, còn Cion và Lorna, vốn chưa nắm được tình hình, đang tiến lại bên cạnh Renya.
"Renya, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
"Hình như đằng kia ...... có chuyện gì đó ồn ào ha"
"Đó là tiếng vó ngựa ......"
Gần như đồng thời với lúc Croire thì thầm vậy, Renya đã bắt đầu lao ra.
Trễ hơn một nhịp là đến Cion.
Khi lao ra, cậu ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng của một con ngựa, là nguồn căn nguyên sự ồn ào.
Ở tấm lưng của nó có vẻ là một elf đang cưỡi, nhưng kiểu gì thì bộ dạng của ý cũng thật kì quái.
Hai cánh tay đáng ra phải cầm lấy dây cương lại đang buông thõng xuống bên hông, còn cơ thể đang ngả lên thân con ngựa cũng chẳng hề mang dấu hiệu cử động nhỏ nào cả.
Chắc xem ra cuối cùng cơ thể ấy không chịu nổi rung chấn từ rung động khi con ngựa chạy, cậu ta cứ rơi xuống từng chút một và rớt khỏi lưng ngựa mà chẳng sửa lại tư thế của bản thân.
"Renya! Y ngã rồi!"
Nhanh hơn tiếng hét của Cion, Renya đã dẫm mạnh một bước.
Biến lực phản động đó làm lực tiến tới và tăng tốc đột ngột, Renya đã chạy sượt qua hông con ngựa và bắt gọn cơ thể elf, trước khi y đập mình xuống mặt đất sau khi rớt khỏi lưng ngựa.
Con ngựa thiếu người cưỡi đang mất kiểm soát mà tiến tới, nhưng Cion đang đứng ở hướng di chuyển của nó.
"Cion!?"
Renya đã nghĩ: Không lẽ nào cổ tính cứ vậy mà đối đầu với nó sao, nhưng quả nhiên chẳng có phương pháp thực tế nào khi xem xét tới sự khác biệt về cân nặng.
Cion khẽ lách người một chút khỏi con ngựa đang xông tới, rồi dùng tay trái tóm lấy cái dây ngựa đang đung đưa do đà chạy của con ngựa và sử dụng nó để hãm con ngựa lại nhẹ nhàng.
"Renya, con ngựa này đang gặp chuyện khá kinh khủng"
Vận dụng dây cương dễ dàng điều khiển con ngựa đang mất kiểm soát, Cion lên tiếng gọi Renya, người đang tiến lại gần trong khi bế elf đã bị ngã xuống.
"Chi chít các thương tích ở khắp nơi. Tuy không biết nó chạy từ đâu đến, đây là những thương tích khá nặng đấy"
Với những vết thương khá sâu hở miệng ở nhiều nơi, kèm theo chuyển động khắc nghiệt, con ngựa ấy đang chảy máu vương vãi, nơi nào trên bộ trang phục của Cion cũng đã bị nhuộm bởi số máu ấy, nhưng Cion không lộ ra vẻ bận tâm đến chuyện đó.
"Ờ~, phía này cũng trong tình trạng tương tự"
Renya trả lời và nhìn xuống elf bất tỉnh ở trong tay mình.
Khuôn mặt đẹp đẽ tới độ dẫu có nhìn gần cũng khó phân biệt nổi là nam hay nữ, nhưng từ cảm giác kha khá rắn chắc của cơ thể, Renya phán đoán có lẽ đây là nam giới.
Trên bộ đồ màu xanh lá cây có trang bị bộ áo giáp da, kèm theo bộ dạng giắt hộp cung tên ở hông và cây cung trên lưng giống như một cung thủ.
Tuy nhiên, trang phục đó bị xé toạc và bị xuyên thủng, máu đổ ở khắp nơi, còn bao dựng tên đã rỗng không.
Dây cung trên lưng cậu đã đứt và trở nên vô dụng.
"Này, vững vàng lên coi. Đã có chuyện gì xảy ra?"
Khi Renya khẽ lắc cơ thể elf dang bất tỉnh và cất tiếng gọi, thì elf ấy mở mắt một cách yếu ớt rồi ngước nhìn Renya.
Cặp môi khô nứt chỉ cử động chút xíu, một giọng nói yếu ớt được thốt ra.
"Liên lạc ...... đến cơ quan hành chính ......"
Chắc do ý thức vẫn còn rối loạn, hay do điểm nhìn của cậu không cố định.
Có vẻ elf đang được Renya bế đã không nhận ra đối phương là con người.
"Đợi đã, quả nhiên là đừng có nói nữa. Sẽ rút ngắn tuổi thọ thôi. Có tu sĩ sử dụng được ma thuật điều trị, nên trước mắt điều trị đã ......"
"Làm ơn ...... pháo đài trấn giữ phía Đông đã bị vây hãm ......"
Chắc đã không còn nghe thấy lời nói của Renya, elf đã không định ngừng nói lại.
Cậu ta bám lấy ngực Renya, người đang ôm cậu, như thể bám vít lấy và vắt kiệt sức lực nặn ra từng từ ngữ.
"Mê cung thụ lâm ...... đã bị ......tràn quái!
Nói xong, con ngươi của elf liền trở nên trống rỗng.
Renya chỉ còn biết dõi theo cảnh cánh tay đang bám bấu víu mất đi sức lực, còn cổ cậu ta đánh mất sức mạnh và gục xuống.
---
Chú thích dịch giả:
[1] hẳn vì lí do bản quyền, món đồ uống đã bị đổi tên thành Yoult
[2] Hẳn có người thắc mắc tại sao trong những gia vị nền tảng của Nhật Bản lại không có vị cay. Câu trả lời đơn giản bởi họ coi vị cay một loại độc. Trên thực tế, khá nhiều người Nhật hoàn toàn không thể ăn được cay. Họ cực sợ trúng độc; các cuộc gọi điện thoại gọi cấp cứu trở nên khá thường xuyên, nhưng nếu người bệnh trở lại bình thường lúc xe cứu thương đến nơi thì cũng chẳng sao, họ không phải trả phí gọi xe khi bị ngộ độc hụt. Việc trúng độc và để khách ăn phải đồ dị ứng được xem như hành động giết người.
Các món ăn của Nhật đều có thường có vị ngọt của nước sốt, hay nước chấm.
(kinako) (shouyu) (Đường; Muối; Dấm; Xì dầu; Mi-sô=Đỗ tương) (repertory) (視姦) (meki-meki) (Mư~) (dara-dara) (Aa)