Vài ngày sau buổi hẹn đầu tiên với Hiyose Akari.
Hôm nay, tôi có hẹn đi chơi với Shirayuri-senpai, nên đang trên đường đến điểm hẹn.
Còn khoảng mười phút nữa mới đến giờ hẹn, nhưng tôi đã gần đến nơi rồi.
Mà, để người khác chờ thì không được, còn mình chờ thì bao lâu cũng chẳng sao.
Nghĩ thế, tôi chẳng thấy vấn đề gì, rẽ qua góc phố, đưa mắt nhìn về điểm hẹn────và ngay khoảnh khắc đó.
“Ể…?”
Tại điểm hẹn, một cô gái với mái tóc trắng tinh như tuyết, diện chiếc váy liền màu trắng trông vừa trưởng thành vừa thanh lịch, đang đứng đó.
Shirayuri-senpai, đã ở đó từ lúc nào rồi!
Vẫn xinh đẹp như mọi khi────khoan, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này!
Tôi vội vàng chạy tới, lao thẳng về phía Shirayuri-senpai.
“Shirayuri-senpai!”
“! Ritsu-kun…!”
Khi tôi gọi tên, Shirayuri-senpai quay sang, nở nụ cười rạng rỡ.
Trên gương mặt ấy vẫn là vẻ dịu dàng quen thuộc.
“Em đến sớm thật đấy.”
“Senpai mới là người… Em xin lỗi, em để chị chờ bao lâu rồi ạ?”
“Thật mà, chị vừa đến thôi. Chị chỉ nghĩ không thể để Ritsu-kun phải chờ, nên đến sớm một chút. Đừng bận tâm nhé.”
“V… Vâng, em hiểu rồi.”
Nếu cứ lo lắng thái quá, chắc chị ấy cũng khó xử. Thôi thì, như Shirayuri-senpai nói, tôi sẽ cố không nghĩ nhiều nữa.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Shirayuri-senpai khẽ ngừng một chút, rồi lên tiếng.
“Hôm nay, chị sẽ cho em trải nghiệm một ngày nghỉ cuối tuần như cách chị thường làm… đúng không nhỉ?”
“Vâng ạ!”
Tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi Shirayuri-senpai thường trải qua ngày nghỉ như thế nào.
Nhưng chính vì thế, tôi nghĩ đây là cơ hội để hiểu chị ấy hơn.
Và đó cũng là lý do tôi chủ động đề xuất buổi hẹn này.
“Lần trước, Ritsu-kun đã cho chị biết những điều chị chưa từng trải qua. Vậy nên, hôm nay nếu có gì không hiểu, cứ thoải mái hỏi chị nhé.”
“Cảm ơn chị!”
“Vậy, chúng ta đi thôi nào?”
Thế là, điểm đến đầu tiên của tôi và Shirayuri-senpai là một bảo tàng mỹ thuật.
Nhưng ngay lúc bước vào, Shirayuri-senpai đưa ra một tấm thẻ trông xịn xò gì đó cho nhân viên lễ tân xem. Tôi dám cá đây chẳng phải nơi mà một học sinh trung học bình thường có thể đặt chân vào!
Cả không khí của tòa nhà này nữa, toát lên vẻ gì đó… sang chảnh khó tả.
“Bảo tàng này mỗi tháng sẽ thay đổi các bức tranh được trưng bày… Toàn những tác phẩm nổi tiếng, rất đáng để chiêm ngưỡng.”
“Ra vậy… Bức tranh kia là thế nào vậy chị?”
“Bức đó là────”
Sau đó, tôi cùng Shirayuri-senpai đi khắp bảo tàng, nghe chị ấy kể đủ thứ về các bức tranh.
Trước giờ tôi chẳng màng gì đến mỹ thuật, nhưng nghe Shirayuri-senpai giải thích thì mọi thứ rõ ràng và thú vị đến bất ngờ.
────Tiếp theo, chúng tôi đến một phòng hòa nhạc hoành tráng.
Cả hai lặng lẽ thưởng thức buổi biểu diễn.
Rồi khi bước ra khỏi khán phòng…
“Buổi diễn tuyệt vời thật đấy.”
“Vâng! Mà, đây là lần đầu em đến phòng hòa nhạc đấy. Nghe trực tiếp tiếng nhạc cụ lại đỉnh đến vậy luôn!”
“Đúng thế… Đặc biệt là────”
Chúng tôi hào hứng bàn luận về buổi biểu diễn.
Chớp mắt một cái, trời đã tối mịt.
“Ritsu-kun, hôm nay em thấy thế nào?”
“Vui lắm ạ! Bảo tàng, âm nhạc… không ngờ chúng lại sâu sắc đến thế!”
Và chắc chắn, lý do tôi thấy thú vị đến vậy chính là nhờ có Shirayuri-senpai.
“Hì hì, thế thì tốt rồi… Chị cũng còn nhiều thứ chưa biết, nên mong em lần sau lại dạy chị nhé.”
“Tất nhiên rồi ạ! Chúng ta sẽ tiếp tục chia sẻ những điều mới mẻ và có thêm thật nhiều khoảnh khắc vui vẻ!”
“Ritsu-kun…”
Shirayuri-senpai nhìn tôi, đôi má khẽ ửng hồng.
“Thông thường, đến giờ này chị sẽ đi ăn ở nhà hàng… Nhưng chị muốn tự tay nấu cho Ritsu-kun thưởng thức. Nếu được, em có muốn ghé nhà chị bây giờ không?”
“Thật chứ ạ? Nếu vậy, em xin phép nhé!”
“…”
Khi tôi trả lời, Shirayuri-senpai bất ngờ ôm lấy tôi.
“Sau khi ăn tối… em có thể dành chút thời gian để… chấp nhận tình cảm của chị không…?”
Chị ấy thì thầm, giọng nhẹ như gió.
Tôi ôm lại Shirayuri-senpai, đáp lời.
“Vâng… Em cũng muốn bày tỏ thật nhiều cảm xúc của mình dành cho chị.”
“Ritsu-kun…! …Chị thật sự, yêu em rất nhiều.”
Shirayuri-senpai đỏ mặt, nở nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, chúng tôi đến nhà chị ấy ăn tối, rồi cùng nhau trải qua một buổi tối chỉ có hai người.